Chương 194:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường nghĩ đến đây, không khỏi khịt khịt cái mũi, nhìn Thôi Hành Chu bằng ánh mắt mang chút tức giận và ai oán, đó là do nàng đang tưởng tượng đến chuyện chính mình đã từng vào rừng làm cướp và một khi xuất đầu lộ diện thì chỉ sợ những nam nhân bình thường đều sẽ tránh còn không kịp, nếu Thôi Hành Chu đối với bản thân nàng vô tình thì dường như cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ vậy, nàng liền đưa tay sờ lên mặt hắn: “Nếu có ngày chàng không cần thiếp nữa thì cũng không cần phải lo lắng cho thiếp, cứ tuyệt tình một chút rồi trực tiếp báo cho thiếp là được, đến lúc đó thiếp tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì liên lụy tới chàng.”
55
Hoài Dương Vương cảm thấy da của tiểu nương này gần đây có chút căng ra, bụng cũng to thành như vậy còn muốn cùng hắn san sẻ khó khăn!
Vì thế vị Vương gia mặt lạnh như tảng băng bị cắt bởi con dao kia nhướng đôi lông mày và hướng mắt về phía Miên Đường mà nói bằng giọng buồn bã, thống khổ: “Nàng thật ra cũng không cần lo lắng sắp xếp, không phải một người hai người đều đang dang tay ngồi chờ nàng hay sao?”
Miên Đường bất chấp bị thương, chớp đôi mắt to nghĩ ngợi, biết hẳn đang ám chỉ đến Công tước Trấn Nam, người luôn chờ bạn mình chết trong trận chiến để để giúp bạn mình quan tâm chăm sóc góa phụ, và khả năng còn có cả vị tân hoàng đế kia trong cung nữa.
Chỉ về chất lượng thôi, hai người này không thể so sánh được với những người mà Thôi Hành Chu đã sắp xếp cho tỷ tỷ của mình.
Lúc này Miên Đường cảm thấy nếu nhất thời tình cảm của bản thân với hắn tình đoạn nghĩa tuyệt thì có lẽ Thôi Hành Chu sẽ không đối với mình giống như đối với tỷ tỷ....
Nàng thành thật hỏi: “Những dây dưa, trái dưa quanh co đó là gì? Hoá ra phải giống Lý Quang Tài như vậy mới tốt, ngươi đều để lại cho người trong nhà?”
Liễu Miên Đường dường như nói ra được sự thật nàng nghĩ trong lòng, chỉ đem ống phổi của Vương gia đều phải nổ tung, hắn kéo Liễu Miên Đường ngã vào lòng hắn một phen, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng đừng có không có chuyện gì làm mà đi kiếm chuyện! Nàng cho rằng nàng đang mang thai mà ta không dám đánh vào mông nàng hay sao? Thiên hạ nhiều nam nhân tốt như vậy nhưng thật đáng tiếc đều không có phần của nàng đâu!”
Nỗi đau thương của Miên Đường từ trước tới nay sẽ không liên tục kéo dài. Nếu ngày đó có tới thật thì nàng chỉ cũng chỉ sợ nhất thời sẽ không tìm được tân nam nhân.
Giống như Thôi Hành Chu vậy, đều không dễ gặp mặt! Một khi đã như vậy, cũng không cần quá mức hối tiếc tự ái, muốn ngủ liền có thể đi ngủ ngay lập tức.
Miên Đường cảm thấy điều mà chính mình phải làm, chính là gắt gao che lại chuyện cũ của chính mình năm xưa, tuyệt đối không được để nó liên lụy tới tiền đồ của Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu bị làm cho tức giận bởi vị Vương phi do chính mình cưới về, nhưng hắn lại chẳng thể giận nàng được mà thay vào đó là thương tiếc nàng không có cả cháo ngon để ăn là do cơm chưa chín kỹ.
Mỗi khi màn đêm đến hắn đều dụ dỗ Miên Đường vào rèm trướng, một hai đòi hành hạ nàng và chất vấn rằng ai mới là nam nhân của nàng!
Giọng nói run rẩy và tha thiết đó thật khiến cho người nghe cảm thấy ngại ngùng và đỏ mặt!
Đến nỗi Lý Quang Tài nhân, người thay thế Hộ Bộ mới, sau khi ở nhà của Thôi Phù nửa tháng thì đã vội vàng rời khỏi nhà họ Quách và đến kinh thành.
Sau khi nhập kinh, hắn tới Hộ Bộ rồi trao đổi những công việc thế sự, sau đó ba ngày mới đến bái kiến Vương gia.
Thôi Hành Chu cũng không có bắt bẻ Lý Quang vì đã chậm trễ bái kiến.
Lý đại nhân tuy rằng trước kia đã từng làm quan ở kinh thành, nhưng không theo kịp và bị đuổi khỏi kinh thành. Về bản chất thì hẳn cũng giống như quan chức cấp tỉnh khác mà thôi.
Nghĩ đến khi chính mình ở binh tư bước đi khó khăn như thế nào, nói như vậy Lý Quang Tài mới tới cũng không ung dung, lạc quan khi trao đổi chính sự.
Chờ khi Lý Quang Tài ngồi xuống và tỉ mỉ nói, quả thật là như thế. Tuy rằng Hộ Bộ như vậy không giống binh tư, cố ý bận tối mày tối mặt, chậm chạp kéo dài việc bản giao chính sự, nhưng phần lớn những việc giao cho Lý Quang Tài đều là những việc lặt vặt và nhàn hạ như hạch toán.
Bất kể là Hộ Bộ hay binh tư thì đều nằm trong tay Thái Hoàng Thái Hậu và đều bị không chế.
Thôi Hành Chu không nhanh không chậm mà uống trà, hỏi Lý Quang Tài có ý tưởng gì không.
Lý Quang Tài dường như cũng không có bộ dáng như đang sốt ruột lắm, nói: “Lần này nhập kinh, ti chức tất không thể lại nhún nhường như ngày xưa nữa làm cho người nắm được điểm yếu. Tuy nhiên nếu ngài muốn nắm chút thực quyền thì phải nắm lấy bím tóc của một số người nào đó, khi đã có đồ vật trong tay rồi thì mới có thể làm to chuyện ra được....”
Thôi Hành Chu cảm thấy chính mình cùng với Lý Quang Tài quả không hổ là bạn học cùng năm, ý kiến chính sự đều giống nhau, vì thế liền kêu Chi Bằng lấy từ trong ngăn kéo trong thư phòng của hắn rút ra một tập giấy rồi đưa nó cho Lý Quang Tài.
“Ngươi mới đến kinh thành, còn cần đến đục nước béo cò. Bổn vương ở đây có sẵn một chút nhược điểm của người khác, ngươi nhìn xem có thể dùng được chúng hay không?”
Lý Quang Tài không nghĩ rằng, một Hoài Dương Vương luôn luôn đi sa trường phía trên, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài, lại có thể làm công việc truy tìm đường dây tinh tế, tỉ mỉ như vậy. Trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng là Vương gia phái người đi thu thập tài liệu.
Nhưng nhìn kỹ những thứ trên đống giấy tự này, đều là Vương gia chính mình tự mình viết xuống, mới đột nhiên tỉnh ngộ, này còn nói không chừng đều là Hoài Dương Vương tự tay bắt được.
Sau khi nhìn kỹ, Lý Quang Tài ánh mắt sáng ngời nói: “Vương gia, nếu đợt này khéo léo, tinh tế điều tra cặn kẽ thì có thể điều tra ra đại án binh tư cùng Hộ Bộ cấu kết, ngầm chiếm lấy quân lương của Tây Bắc!”
Thôi Hành Chu lắc lắc đầu: “Bổn vương lúc ấy là chủ soái của Tây Bắc, nếu là đào lại án tử này, ngược lại cho người ta mượn cớ, nói bổn vương lấy chuyện công trả thù riêng. Nhớ kỹ, kinh sợ tiểu quỷ, không cần thấy máu nhưng phải bóp cổ bọn chúng, án tử nếu náo loạn đến khó kiểm soát, bọn họ ngược lại muốn dọa phá lá gan, tuyệt không dám liên lụy mà khai ra Tuy Vương cùng với Thái Hoàng Thái Hậu. Nhưng nếu là một vụ án nhỏ mà ít có tầm quan trọng, nhưng cũng đủ để hủy hoại tương lai của vị quan này, nhà họ Công cũng không muốn quan tâm, ngươi còn có thể nắm được bím tóc của bọn tiểu quỷ này rồi sử dụng bọn chúng để làm việc vặt cho ngươi.”
Lý Quang Tài đã trải qua rất nhiều thăng trầm ở chốn quan trưởng, hiện giờ hắn sớm đã không phải thư sinh khí phách dâng trào như trước đây nữa. Thôi Hành Chu trong lời nói có chứa ý tứ, hắn cũng lập tức hiểu rõ.
Nếu muốn tiêu diệt khói mù, có lẽ phải đồng hành cùng ám vân một đoạn đường. Ngàn vạn lần không thể phân định trắng đen ngay lập tức đến nỗi bứt dây động rừng.
Nghĩ đến Hoài Dương Vương đều tự tay làm lấy như thế, phân loại đường dây liên lạc của các vị quan này, và lịch sử công trạng và tội trạng trong quá khứ, nên hắn càng phải thận trọng hơn mới có thể giúp Vương gia sống sót trong ván cờ lớn này.
Sau khi đàm luận qua công sự thì hai người bắt đầu ôn lại những ngày tháng còn học cùng nhau và nói chuyện về tình nghĩa ngày xưa.
Lý Quang Tài dường như cố ý vô tình hỏi đến đại tiểu thư của vương phủ là Thôi Phù hiện tại sống như thế nào. Hắn lúc trước khi còn thư từ qua lại với Vương gia, từng thấy Vương gia đề cập tới nàng, Thôi Phù hiện tại vừa đúng lúc đang ở tại vương phủ.
Thôi Hành Chu khẽ thở dài một cái, nói tỷ tỷ của chính mình đang tính đến chuyện hòa ly cùng với Quách gia.
Lý Quang Tài nghe được như vậy thì cau mày, siết chặt nắm tay nói: “Khánh Quốc công phủ thế nhưng lại là bậc nhân gia chướng khí mù mịt như vậy! Dựa vào tính tình của Thôi tiểu thư, nàng...... làm thế nào có thể chịu đựng được?”
Thôi Hành Chu ngó qua hắn và liếc mắt một cái, nói tránh đi: “Lý huynh không cần bận tâm tới tỷ tỷ của ta, nàng tóm lại đã có bổn vương ta quan tâm rồi.”
Lý Quang Tài khẽ há miệng, dường như muốn nói cái gì đó nhưng khi lời nói đến đầu môi lại không nói ra nữa.
Đúng lúc này, Miên Đường gọi người tới truyền lời, nói là rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi, kêu Vương gia cùng Lý đại nhân ra ăn cơm.
Bởi vì là nội yến của vương phủ nên không cần phân biệt nam nữ giống như thường dân. Tuy rằng có Lý Quang Tài là nam tử ngoài phủ, nhưng đều là Miên Đường với Thôi Phù cũng cùng tiếp khách và cùng ăn.
Thời điểm Miên Đường gắp cho Thôi Phù kẹp cá chua ngọt thịt, nàng liếc mắt qua chỗ Lý đại nhân một cái, phát hiện ra trên khuôn mặt của vị huyền thừa kia đang nở nụ cười và hướng mắt nhìn vào Thôi Phù, nhưng lại luôn trốn tránh ánh mắt của nàng, lại mang theo ba phần đau lòng.
Ánh mắt thương tiếc của người nam tử kia có chỗ nào giống như là đang nhìn một thai phụ? Rõ ràng chính là đang nhìn một người thiếu nữ hai mươi tám tuổi, một cô gái trẻ đẹp bên bờ nước của một phương.
Tiệc rượu phía trên, ba người bọn họ lại là người quen thời niên thiếu nên khó tránh khỏi chuyện nhắc lại chuyện cũ, chỉ nói đến những chuyện khi còn là những thiếu niên trẻ tuổi, Thôi Phù dạo gần đây trên mặt cũng có chút mệt mỏi, tinh thần sa sút, nhưng cuối cùng cũng cố gượng cười.
Bọn họ ngâm thơ và làm câu đối, học đòi văn vẻ, trong lúc nhất thời, tình cảm trên bàn tiệc rượu đã ngập tràn mười phần sự cao nhã.
Miên Đường không chen vào được, sau khi miễn cưỡng góp vui làm một bài thơ, rốt cục thấy khó liền dừng lại, thức thời cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Chờ cho đến khi tiệc rượu tan đi, sau khi Lý đại nhân uống nhiều quá nên được hạ nhân dìu đi nghỉ ngơi, Miên Đường cùng Vương gia cũng đi ngủ trưa, Miên Đường ngáp dài nói: “Có phải thiếp cũng nên tập làm thơ từ một lần nữa không nhỉ? Nếu tiệc rượu lần sau lại không làm được bài thơ, câu đối nào lại làm mất mặt của Vương gia!”
Thôi Hành Chu đang cởi tất chân cho nàng, khi nghe được điều này liền nhíu mày nói: “Những người này lần này ngâm thơ, câu đối luôn có chút không biết chừng mực mà lấy câu từ để trêu chọc người khác, vậy nàng học mấy thứ đó để làm gì?”
Ở kinh thành, có vô số người nam nhân phóng đãng khoe tài văn chương và trêu chọc những nữ nhân đã có gia đình. Miên Đường ngay từ ban đầu đã có một dung mạo đẹp như vậy nếu càng thêm phong lưu học đòi văn vẻ, muốn tham gia vào hội thơ văn kia thì quả thực là đang mở ra cánh cửa nuôi dưỡng những kẻ ngoại tình.
Miên Đường không nghĩ rằng chuyện học thơ từ ca phú đến chỗ nàng lại giống như những câu dã hán tử! Không khỏi bị đả kích đến nỗi nhiệt tình tu tập văn nghĩa.
Nàng ngoái cổ lại nói: “Có phải vị Lý đại nhân kia vừa rồi đã từng làm thơ trêu chọc ai có đúng không?”
Sau khi được Thôi Hành Chu nhắc nhở như vậy thì Miên Đường mới hồi tưởng lại câu thơ mà Lý đại nhân vừa ngâm “Nhớ lại quá khứ, dưới hoa lê, cửa sổ nhỏ” gì gì đó giống vậy, tất cả đều là tiếng lòng của người ngâm thơ có ý trêu chọc người nghe.
Chuyện này liên quan đến danh dự của tỷ tỷ nên cho dù nàng có nói thế nào, đe dọa thế nào thì Hoài Dương Vương cũng chết không chịu thừa nhận, chỉ nhướng mày nói: “Mọi người lúc nãy đều làm thơ một cách đứng đắn, nàng đừng có mà nói bừa.”
Tuy rằng Miên Đường không biết nhiều gì về thơ ca nhưng trí nhớ của nàng lại cực kỳ tốt, liền lôi từng câu từng chữ mà Lý đại nhân nói lúc nãy ra để chất vấn hắn xem bên trong có ẩn ý gì mà nàng chưa biết không.
Thôi Hành Chu bị nàng tra hỏi đến mất kiên nhẫn, chỉ dứt khoát dùng miệng mình ngăn chặn khuôn miệng nhỏ nhắn đang lắm điều của Miên Đường lại, lúc này mới xem như lời nói dối được trót lọt cho qua.
So với lão đệ đệ như bánh quẩy kia thì Thôi Phù phóng khoáng hơn rất nhiều, Cùng lão bánh quẩy đệ đệ so sánh với. Ngày thứ hai, lúc nàng đi theo Miên Đường đi tới một ngôi chùa trên núi để dâng hương, ăn đồ chay thì ở trên xe ngựa cùng với đệ muội cười cười nói nói về Lý đại nhân, hồn nhiên ôn lại chuyện cũ thời niên thiếu cùng với hắn.
“Khi đó hắn sống nhờ ở vương phủ, lại là bạn học cùng trường với Hành Thuyền, ta tự nhiên cũng coi như có quen biết với hắn, cũng đã từng cùng nhau tham gia vào hội thi ca. Lý đại nhân là người nhiều chữ, kinh luân đầy một bụng, rất có khí chất làm người ta phải khâm phục.”
Miên Đường hơi hơi mỉm cười: “Nếu tỷ tỷ tính toán cùng Quách gia hòa li thì cũng không thể không suy xét đến chuyện sau này.....Lý đại nhân thật ra cũng là sự lựa chọn không tồi chút nào, chỉ tiếc là.....gia cảnh của hẳn có chút hơi bình thường so với nhà chúng ta.......”
Thôi Phù vừa nghe Miên Đường nói vậy thì vội vàng nói: “Muội mau im miệng lại đi, muội đang nói những điều không đâu vậy. Đừng nói đến chuyện hiện tại ta còn chưa có thư hòa ly, kể cả nếu đã có thư hòa ly trong tay rồi thì ta cũng là một nữ nhân đã sinh được hai hài nhi, như vậy làm sao xứng với Lý đại nhân được?”
Miên Đường chỉ cười mà cũng không có nói thêm gì nữa. Những chuyện nam nữ giống như thế này, Thôi Hành Chu có thể đơn giản là người giật dây bắc cầu, còn chuyện về sau như thế nào thì còn tùy thuộc vào nhân duyên và tạo hóa của hai người.
Nhưng nếu đã là nữ nhi của Hoài Dương Vương phủ thì không lo không gả đi được, càng đừng nói Thôi Phù đang ở độ tuổi xuân sắc hoa nở, lại không phải là phu nhân già cả. Chỉ là nếu nàng muốn tìm một người không nhòm ngó thân phận vinh hoa phú quý của nàng mà chỉ toàn tâm toàn ý yêu nàng thì đúng là có chút khó khăn.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh nghe như tiếng kêu thất thanh.
Phạm Hổ thúc giục ngựa đi tới trước xe ngựa của Miên Đường và bẩm báo: “Mặt sau đường núi là nghi đội trong cung, nghe nói là nương nương trong cung cũng muốn vào cung để dâng hương.”
Miên Đường nghe xong, liền phân phó nói: “Ngươi dẫn xe ngựa đi tới lỗi rẽ ở bên kia để nhường đường đi cho nương nương”
Vì thế đoàn xe của Hoài Dương Vương phủ đều đi tới một bên đường để lại đường lớn cho xe của nương nương đi qua.
Một lúc sau nàng thấy có lá cờ bay phấp phới, quả nhiên là có xe ngựa được lọng che đi tới dưới sự
dẫn dắt chậm rãi của các quan hầu trong cung.
Tuy nhiên khi xe ngựa đó đi đến lỗi rẽ chỗ xe ngựa của Hoài Dương Vương phủ đang đứng thì đột nhiên dừng lại.
Liễu Miên Đường cùng Thôi Phù đang quỳ gối bên đường chờ xe ngựa thông qua, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh: “Đây không phải là Hoài Dương Vương phi sao? Thật là trùng hợp, bổn cung thế nhưng lại gặp được cổ nhân ở chốn này.”
Nghĩ vậy, nàng liền đưa tay sờ lên mặt hắn: “Nếu có ngày chàng không cần thiếp nữa thì cũng không cần phải lo lắng cho thiếp, cứ tuyệt tình một chút rồi trực tiếp báo cho thiếp là được, đến lúc đó thiếp tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì liên lụy tới chàng.”
55
Hoài Dương Vương cảm thấy da của tiểu nương này gần đây có chút căng ra, bụng cũng to thành như vậy còn muốn cùng hắn san sẻ khó khăn!
Vì thế vị Vương gia mặt lạnh như tảng băng bị cắt bởi con dao kia nhướng đôi lông mày và hướng mắt về phía Miên Đường mà nói bằng giọng buồn bã, thống khổ: “Nàng thật ra cũng không cần lo lắng sắp xếp, không phải một người hai người đều đang dang tay ngồi chờ nàng hay sao?”
Miên Đường bất chấp bị thương, chớp đôi mắt to nghĩ ngợi, biết hẳn đang ám chỉ đến Công tước Trấn Nam, người luôn chờ bạn mình chết trong trận chiến để để giúp bạn mình quan tâm chăm sóc góa phụ, và khả năng còn có cả vị tân hoàng đế kia trong cung nữa.
Chỉ về chất lượng thôi, hai người này không thể so sánh được với những người mà Thôi Hành Chu đã sắp xếp cho tỷ tỷ của mình.
Lúc này Miên Đường cảm thấy nếu nhất thời tình cảm của bản thân với hắn tình đoạn nghĩa tuyệt thì có lẽ Thôi Hành Chu sẽ không đối với mình giống như đối với tỷ tỷ....
Nàng thành thật hỏi: “Những dây dưa, trái dưa quanh co đó là gì? Hoá ra phải giống Lý Quang Tài như vậy mới tốt, ngươi đều để lại cho người trong nhà?”
Liễu Miên Đường dường như nói ra được sự thật nàng nghĩ trong lòng, chỉ đem ống phổi của Vương gia đều phải nổ tung, hắn kéo Liễu Miên Đường ngã vào lòng hắn một phen, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng đừng có không có chuyện gì làm mà đi kiếm chuyện! Nàng cho rằng nàng đang mang thai mà ta không dám đánh vào mông nàng hay sao? Thiên hạ nhiều nam nhân tốt như vậy nhưng thật đáng tiếc đều không có phần của nàng đâu!”
Nỗi đau thương của Miên Đường từ trước tới nay sẽ không liên tục kéo dài. Nếu ngày đó có tới thật thì nàng chỉ cũng chỉ sợ nhất thời sẽ không tìm được tân nam nhân.
Giống như Thôi Hành Chu vậy, đều không dễ gặp mặt! Một khi đã như vậy, cũng không cần quá mức hối tiếc tự ái, muốn ngủ liền có thể đi ngủ ngay lập tức.
Miên Đường cảm thấy điều mà chính mình phải làm, chính là gắt gao che lại chuyện cũ của chính mình năm xưa, tuyệt đối không được để nó liên lụy tới tiền đồ của Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu bị làm cho tức giận bởi vị Vương phi do chính mình cưới về, nhưng hắn lại chẳng thể giận nàng được mà thay vào đó là thương tiếc nàng không có cả cháo ngon để ăn là do cơm chưa chín kỹ.
Mỗi khi màn đêm đến hắn đều dụ dỗ Miên Đường vào rèm trướng, một hai đòi hành hạ nàng và chất vấn rằng ai mới là nam nhân của nàng!
Giọng nói run rẩy và tha thiết đó thật khiến cho người nghe cảm thấy ngại ngùng và đỏ mặt!
Đến nỗi Lý Quang Tài nhân, người thay thế Hộ Bộ mới, sau khi ở nhà của Thôi Phù nửa tháng thì đã vội vàng rời khỏi nhà họ Quách và đến kinh thành.
Sau khi nhập kinh, hắn tới Hộ Bộ rồi trao đổi những công việc thế sự, sau đó ba ngày mới đến bái kiến Vương gia.
Thôi Hành Chu cũng không có bắt bẻ Lý Quang vì đã chậm trễ bái kiến.
Lý đại nhân tuy rằng trước kia đã từng làm quan ở kinh thành, nhưng không theo kịp và bị đuổi khỏi kinh thành. Về bản chất thì hẳn cũng giống như quan chức cấp tỉnh khác mà thôi.
Nghĩ đến khi chính mình ở binh tư bước đi khó khăn như thế nào, nói như vậy Lý Quang Tài mới tới cũng không ung dung, lạc quan khi trao đổi chính sự.
Chờ khi Lý Quang Tài ngồi xuống và tỉ mỉ nói, quả thật là như thế. Tuy rằng Hộ Bộ như vậy không giống binh tư, cố ý bận tối mày tối mặt, chậm chạp kéo dài việc bản giao chính sự, nhưng phần lớn những việc giao cho Lý Quang Tài đều là những việc lặt vặt và nhàn hạ như hạch toán.
Bất kể là Hộ Bộ hay binh tư thì đều nằm trong tay Thái Hoàng Thái Hậu và đều bị không chế.
Thôi Hành Chu không nhanh không chậm mà uống trà, hỏi Lý Quang Tài có ý tưởng gì không.
Lý Quang Tài dường như cũng không có bộ dáng như đang sốt ruột lắm, nói: “Lần này nhập kinh, ti chức tất không thể lại nhún nhường như ngày xưa nữa làm cho người nắm được điểm yếu. Tuy nhiên nếu ngài muốn nắm chút thực quyền thì phải nắm lấy bím tóc của một số người nào đó, khi đã có đồ vật trong tay rồi thì mới có thể làm to chuyện ra được....”
Thôi Hành Chu cảm thấy chính mình cùng với Lý Quang Tài quả không hổ là bạn học cùng năm, ý kiến chính sự đều giống nhau, vì thế liền kêu Chi Bằng lấy từ trong ngăn kéo trong thư phòng của hắn rút ra một tập giấy rồi đưa nó cho Lý Quang Tài.
“Ngươi mới đến kinh thành, còn cần đến đục nước béo cò. Bổn vương ở đây có sẵn một chút nhược điểm của người khác, ngươi nhìn xem có thể dùng được chúng hay không?”
Lý Quang Tài không nghĩ rằng, một Hoài Dương Vương luôn luôn đi sa trường phía trên, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài, lại có thể làm công việc truy tìm đường dây tinh tế, tỉ mỉ như vậy. Trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng là Vương gia phái người đi thu thập tài liệu.
Nhưng nhìn kỹ những thứ trên đống giấy tự này, đều là Vương gia chính mình tự mình viết xuống, mới đột nhiên tỉnh ngộ, này còn nói không chừng đều là Hoài Dương Vương tự tay bắt được.
Sau khi nhìn kỹ, Lý Quang Tài ánh mắt sáng ngời nói: “Vương gia, nếu đợt này khéo léo, tinh tế điều tra cặn kẽ thì có thể điều tra ra đại án binh tư cùng Hộ Bộ cấu kết, ngầm chiếm lấy quân lương của Tây Bắc!”
Thôi Hành Chu lắc lắc đầu: “Bổn vương lúc ấy là chủ soái của Tây Bắc, nếu là đào lại án tử này, ngược lại cho người ta mượn cớ, nói bổn vương lấy chuyện công trả thù riêng. Nhớ kỹ, kinh sợ tiểu quỷ, không cần thấy máu nhưng phải bóp cổ bọn chúng, án tử nếu náo loạn đến khó kiểm soát, bọn họ ngược lại muốn dọa phá lá gan, tuyệt không dám liên lụy mà khai ra Tuy Vương cùng với Thái Hoàng Thái Hậu. Nhưng nếu là một vụ án nhỏ mà ít có tầm quan trọng, nhưng cũng đủ để hủy hoại tương lai của vị quan này, nhà họ Công cũng không muốn quan tâm, ngươi còn có thể nắm được bím tóc của bọn tiểu quỷ này rồi sử dụng bọn chúng để làm việc vặt cho ngươi.”
Lý Quang Tài đã trải qua rất nhiều thăng trầm ở chốn quan trưởng, hiện giờ hắn sớm đã không phải thư sinh khí phách dâng trào như trước đây nữa. Thôi Hành Chu trong lời nói có chứa ý tứ, hắn cũng lập tức hiểu rõ.
Nếu muốn tiêu diệt khói mù, có lẽ phải đồng hành cùng ám vân một đoạn đường. Ngàn vạn lần không thể phân định trắng đen ngay lập tức đến nỗi bứt dây động rừng.
Nghĩ đến Hoài Dương Vương đều tự tay làm lấy như thế, phân loại đường dây liên lạc của các vị quan này, và lịch sử công trạng và tội trạng trong quá khứ, nên hắn càng phải thận trọng hơn mới có thể giúp Vương gia sống sót trong ván cờ lớn này.
Sau khi đàm luận qua công sự thì hai người bắt đầu ôn lại những ngày tháng còn học cùng nhau và nói chuyện về tình nghĩa ngày xưa.
Lý Quang Tài dường như cố ý vô tình hỏi đến đại tiểu thư của vương phủ là Thôi Phù hiện tại sống như thế nào. Hắn lúc trước khi còn thư từ qua lại với Vương gia, từng thấy Vương gia đề cập tới nàng, Thôi Phù hiện tại vừa đúng lúc đang ở tại vương phủ.
Thôi Hành Chu khẽ thở dài một cái, nói tỷ tỷ của chính mình đang tính đến chuyện hòa ly cùng với Quách gia.
Lý Quang Tài nghe được như vậy thì cau mày, siết chặt nắm tay nói: “Khánh Quốc công phủ thế nhưng lại là bậc nhân gia chướng khí mù mịt như vậy! Dựa vào tính tình của Thôi tiểu thư, nàng...... làm thế nào có thể chịu đựng được?”
Thôi Hành Chu ngó qua hắn và liếc mắt một cái, nói tránh đi: “Lý huynh không cần bận tâm tới tỷ tỷ của ta, nàng tóm lại đã có bổn vương ta quan tâm rồi.”
Lý Quang Tài khẽ há miệng, dường như muốn nói cái gì đó nhưng khi lời nói đến đầu môi lại không nói ra nữa.
Đúng lúc này, Miên Đường gọi người tới truyền lời, nói là rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi, kêu Vương gia cùng Lý đại nhân ra ăn cơm.
Bởi vì là nội yến của vương phủ nên không cần phân biệt nam nữ giống như thường dân. Tuy rằng có Lý Quang Tài là nam tử ngoài phủ, nhưng đều là Miên Đường với Thôi Phù cũng cùng tiếp khách và cùng ăn.
Thời điểm Miên Đường gắp cho Thôi Phù kẹp cá chua ngọt thịt, nàng liếc mắt qua chỗ Lý đại nhân một cái, phát hiện ra trên khuôn mặt của vị huyền thừa kia đang nở nụ cười và hướng mắt nhìn vào Thôi Phù, nhưng lại luôn trốn tránh ánh mắt của nàng, lại mang theo ba phần đau lòng.
Ánh mắt thương tiếc của người nam tử kia có chỗ nào giống như là đang nhìn một thai phụ? Rõ ràng chính là đang nhìn một người thiếu nữ hai mươi tám tuổi, một cô gái trẻ đẹp bên bờ nước của một phương.
Tiệc rượu phía trên, ba người bọn họ lại là người quen thời niên thiếu nên khó tránh khỏi chuyện nhắc lại chuyện cũ, chỉ nói đến những chuyện khi còn là những thiếu niên trẻ tuổi, Thôi Phù dạo gần đây trên mặt cũng có chút mệt mỏi, tinh thần sa sút, nhưng cuối cùng cũng cố gượng cười.
Bọn họ ngâm thơ và làm câu đối, học đòi văn vẻ, trong lúc nhất thời, tình cảm trên bàn tiệc rượu đã ngập tràn mười phần sự cao nhã.
Miên Đường không chen vào được, sau khi miễn cưỡng góp vui làm một bài thơ, rốt cục thấy khó liền dừng lại, thức thời cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Chờ cho đến khi tiệc rượu tan đi, sau khi Lý đại nhân uống nhiều quá nên được hạ nhân dìu đi nghỉ ngơi, Miên Đường cùng Vương gia cũng đi ngủ trưa, Miên Đường ngáp dài nói: “Có phải thiếp cũng nên tập làm thơ từ một lần nữa không nhỉ? Nếu tiệc rượu lần sau lại không làm được bài thơ, câu đối nào lại làm mất mặt của Vương gia!”
Thôi Hành Chu đang cởi tất chân cho nàng, khi nghe được điều này liền nhíu mày nói: “Những người này lần này ngâm thơ, câu đối luôn có chút không biết chừng mực mà lấy câu từ để trêu chọc người khác, vậy nàng học mấy thứ đó để làm gì?”
Ở kinh thành, có vô số người nam nhân phóng đãng khoe tài văn chương và trêu chọc những nữ nhân đã có gia đình. Miên Đường ngay từ ban đầu đã có một dung mạo đẹp như vậy nếu càng thêm phong lưu học đòi văn vẻ, muốn tham gia vào hội thơ văn kia thì quả thực là đang mở ra cánh cửa nuôi dưỡng những kẻ ngoại tình.
Miên Đường không nghĩ rằng chuyện học thơ từ ca phú đến chỗ nàng lại giống như những câu dã hán tử! Không khỏi bị đả kích đến nỗi nhiệt tình tu tập văn nghĩa.
Nàng ngoái cổ lại nói: “Có phải vị Lý đại nhân kia vừa rồi đã từng làm thơ trêu chọc ai có đúng không?”
Sau khi được Thôi Hành Chu nhắc nhở như vậy thì Miên Đường mới hồi tưởng lại câu thơ mà Lý đại nhân vừa ngâm “Nhớ lại quá khứ, dưới hoa lê, cửa sổ nhỏ” gì gì đó giống vậy, tất cả đều là tiếng lòng của người ngâm thơ có ý trêu chọc người nghe.
Chuyện này liên quan đến danh dự của tỷ tỷ nên cho dù nàng có nói thế nào, đe dọa thế nào thì Hoài Dương Vương cũng chết không chịu thừa nhận, chỉ nhướng mày nói: “Mọi người lúc nãy đều làm thơ một cách đứng đắn, nàng đừng có mà nói bừa.”
Tuy rằng Miên Đường không biết nhiều gì về thơ ca nhưng trí nhớ của nàng lại cực kỳ tốt, liền lôi từng câu từng chữ mà Lý đại nhân nói lúc nãy ra để chất vấn hắn xem bên trong có ẩn ý gì mà nàng chưa biết không.
Thôi Hành Chu bị nàng tra hỏi đến mất kiên nhẫn, chỉ dứt khoát dùng miệng mình ngăn chặn khuôn miệng nhỏ nhắn đang lắm điều của Miên Đường lại, lúc này mới xem như lời nói dối được trót lọt cho qua.
So với lão đệ đệ như bánh quẩy kia thì Thôi Phù phóng khoáng hơn rất nhiều, Cùng lão bánh quẩy đệ đệ so sánh với. Ngày thứ hai, lúc nàng đi theo Miên Đường đi tới một ngôi chùa trên núi để dâng hương, ăn đồ chay thì ở trên xe ngựa cùng với đệ muội cười cười nói nói về Lý đại nhân, hồn nhiên ôn lại chuyện cũ thời niên thiếu cùng với hắn.
“Khi đó hắn sống nhờ ở vương phủ, lại là bạn học cùng trường với Hành Thuyền, ta tự nhiên cũng coi như có quen biết với hắn, cũng đã từng cùng nhau tham gia vào hội thi ca. Lý đại nhân là người nhiều chữ, kinh luân đầy một bụng, rất có khí chất làm người ta phải khâm phục.”
Miên Đường hơi hơi mỉm cười: “Nếu tỷ tỷ tính toán cùng Quách gia hòa li thì cũng không thể không suy xét đến chuyện sau này.....Lý đại nhân thật ra cũng là sự lựa chọn không tồi chút nào, chỉ tiếc là.....gia cảnh của hẳn có chút hơi bình thường so với nhà chúng ta.......”
Thôi Phù vừa nghe Miên Đường nói vậy thì vội vàng nói: “Muội mau im miệng lại đi, muội đang nói những điều không đâu vậy. Đừng nói đến chuyện hiện tại ta còn chưa có thư hòa ly, kể cả nếu đã có thư hòa ly trong tay rồi thì ta cũng là một nữ nhân đã sinh được hai hài nhi, như vậy làm sao xứng với Lý đại nhân được?”
Miên Đường chỉ cười mà cũng không có nói thêm gì nữa. Những chuyện nam nữ giống như thế này, Thôi Hành Chu có thể đơn giản là người giật dây bắc cầu, còn chuyện về sau như thế nào thì còn tùy thuộc vào nhân duyên và tạo hóa của hai người.
Nhưng nếu đã là nữ nhi của Hoài Dương Vương phủ thì không lo không gả đi được, càng đừng nói Thôi Phù đang ở độ tuổi xuân sắc hoa nở, lại không phải là phu nhân già cả. Chỉ là nếu nàng muốn tìm một người không nhòm ngó thân phận vinh hoa phú quý của nàng mà chỉ toàn tâm toàn ý yêu nàng thì đúng là có chút khó khăn.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh nghe như tiếng kêu thất thanh.
Phạm Hổ thúc giục ngựa đi tới trước xe ngựa của Miên Đường và bẩm báo: “Mặt sau đường núi là nghi đội trong cung, nghe nói là nương nương trong cung cũng muốn vào cung để dâng hương.”
Miên Đường nghe xong, liền phân phó nói: “Ngươi dẫn xe ngựa đi tới lỗi rẽ ở bên kia để nhường đường đi cho nương nương”
Vì thế đoàn xe của Hoài Dương Vương phủ đều đi tới một bên đường để lại đường lớn cho xe của nương nương đi qua.
Một lúc sau nàng thấy có lá cờ bay phấp phới, quả nhiên là có xe ngựa được lọng che đi tới dưới sự
dẫn dắt chậm rãi của các quan hầu trong cung.
Tuy nhiên khi xe ngựa đó đi đến lỗi rẽ chỗ xe ngựa của Hoài Dương Vương phủ đang đứng thì đột nhiên dừng lại.
Liễu Miên Đường cùng Thôi Phù đang quỳ gối bên đường chờ xe ngựa thông qua, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh: “Đây không phải là Hoài Dương Vương phi sao? Thật là trùng hợp, bổn cung thế nhưng lại gặp được cổ nhân ở chốn này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.