Kiều Tàng

Chương 195:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Giọng nói rất quen thuộc, Miên Đường không cần ngẩng đầu lên liền biết là vị nương nương nào xuất cung.

Chùa lần này các nàng muốn đi chính là chùa Vong Phong. Nghe nói, Quan Thế m chùa này thờ phụng chính là hóa thân của Quan Thế m Tống Tử, rất linh nghiệm trong việc giữ thai và sinh sản của phụ nhân.

Cho nên nữ tử tới đây thắp hương phần lớn là vì tượng thờ của Quan Thế m Tống Tử. Ngoài trừ việc cầu tử ra, còn có người giống như Thôi Phù và Miên Đường vậy, tới để khẩn cầu cho thai phụ thuận lợi sinh sản.

Cô tỷ (chị bên chồng) Thôi Phù sớm đã nghe qua Quan Thế m này linh nghiệm. Trước đó nàng sinh sản không thuận lợi, thật sự có phần sợ hãi. Vì vậy, nàng tới đây để khấn bái, nhờ thần minh phù hộ cho. Mà vị Vân phi này đã vào cung lâu lắm rồi mà vẫn không có con, hẳn là tới đây để cầu hài tử.

Từ khi Vân phi vào cung tới nay, đã lâu chưa từng gặp lại Liễu Miên Đường.

Không ngờ sấm chớp Tuy vương tỉ mỉ sắp xếp trên sông vẫn không thể nổ chết Hoài Dương Vương và nàng ta, đôi phu thê này đúng là mạng lớn.

Trước kia Tôn Vân Nương cảm thấy Miên Đường đáng thương là bởi vì nàng ta đã bị tàn phế cả tay chân, lại bị kẻ lừa đảo làm mất hết danh tiết. Tuy rằng Vân Nương vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc, nhưng trước kia khi ở Linh Tuyền trấn, mỗi lần gặp được Miên Đường, trong lòng luôn là cảm thấy ưu việt hơn.

Bây giờ nhìn lại bản thân, phải gian khổ lắm mới đoạt được Tử Du từ trong tay Liễu Miên Đường, nhưng chiến thắng này lại không hề có cảm giác vui sướng.

Tử Du vẫn nhớ mãi không quên Liễu Miên Đường, thậm chí lúc trước còn muốn cản trở hôn sự của Hoài Dương vương. Mà Liễu Miên Đường kia không biết có phải do đã khôi phục ký ức hay không mà đối xử với Tử Du như giày rách, giống như đồ thừa ném lại cho Vân Nương nàng ta!

Trước kia Vân Nương xem thường Thôi Cửu ở Bắc Nhai là cảm thấy hắn uống có vẻ bề ngoài mà nhân phẩm xấu xa, không có tiền đồ gì đáng nói.

Mà hiện tại mỗi lần ở trên cung yến nhìn thấy Hoài Dương vương, nhìn thấy phong thái ung dung và hiên ngang của hắn, Vân Nương không thể không thừa nhận chỉ vẻ bề ngoài thôi thì Thôi Hành Chu thật sự là mỹ nam tử hiếm có.

Hơn nữa, Hoài Dương vương không chỉ có dung mạo bề ngoài thôi, mà thật sự là nhân tài trong số con cháu phong vương, là đại quan biên giới mà ngay cả hoàng đế phải nể trọng.

Giờ nhìn lại Liễu Miên Đường, lại là dáng vẻ giả heo ăn thịt hổ! Không chỉ gả cho tử địch của mình là Hoài Dương vương công huân hiển hách, mà vương gia đối với nàng ta còn sủng ái có thừa, thậm chí là hiện giờ còn hoài thai.

So ra, nàng quả thực là ngày ngày thủ lãnh cung lạnh lẽo, làm sao có thể có được long tử?

Hôm nay nàng nghe nội tuyết xếp vào trong vương phủ nói Liễu Miên Đường hôm nay đi bái phật, liền tìm cớ mời Tuy vương phi và phu nhân phủ Khánh Quốc công và mấy phu nhân hầu phủ có quan hệ tốt cùng lên sơn chùa bái phật để giải sầu. Kỳ thật, nàng là cố tình muốn gặp mặt Liễu Miên Đường, cho nàng ta đi một đôi giày nhỏ.

Vì sắp xếp tốt thời gian mà quả thật họ đã gặp được Liễu Miên Đường trên đường.

Hôm qua trời vừa mưa một trận, tuy rằng khi Liễu Miên Đường và Thôi Phù quỳ xuống trên điện phật vẫn có đệm lót bên dưới, nhưng mà quỳ lâu vẫn là cảm thấy hơi lành lạnh.

Nhưng hiện giờ Vân phi vất vả lắm mới ở cùng một chỗ với Liễu Miên Đường, đương nhiên sẽ không chịu buông tha. Trước mắt không có Hoài Dương vương che chở nàng ta, dựa theo quy củ, nàng ta là thê của thần tử, bổn phận đương nhiên là phải quỳ lễ thỉnh an nương nương trong cung!

Hơn nữa nương nương trong cung áp đặt quy củ với phu nhân quan là chuyện quá tầm thường, không cần phải dùng đến thủ đoạn bỉ ổi, chỉ lấy cớ nói chuyện phiếm khiến cho nàng ta quỳ một lát, liền đủ khiến nàng hả dạ!

Cho nên Vân phi nhẹ nhàng nói chuyện, không ngừng hỏi han về cuộc sống hàng ngày của Liễu Miên Đường khi chuyển đến kinh thành.

Lúc đầu hỏi một hai câu cũng được, nhưng đứng ở bên đường mà lại không ngừng hỏi thì ngay cả Tuy vương phi ở bên cạnh đểu cảm thấy không ổn.

Nhưng mà lần này Tuy vương phi không nói chuyện. Kể từ lần xung đột lần trước trong yến hội của Hoài Dương vương phi và Tuy vương, Tuy vương phi ở lâu trong hậu trạch cũng đã nhận ra ám lưu dũng động*.



(*) mạch nước ngầm bắt đầu khởi động

Nàng thân là thê tử Tuy vương, đương nhiên không cần thiết phải thay Liễu Miên Đường giải vậy. Nhưng lại cảm thấy khó xử thai phụ như thế này, lương tâm lại cắn dứt không yên, liền xoay đầu đi, giả bộ như đang thưởng thức phong cảnh ven đường.

Kỳ thật Liễu Miên Đường vẫn ổn. Sau khi thân mình ổn định, nàng chưa từng ngừng đánh quyền. Gần như mỗi ngày nàng đều phải luyện những động tác nhỏ không cần cử động nhiều của cơ thể. Bộ quyền này chính là Thôi Hành Chu cố ý soạn cho nàng, gần như không cần phải di chuyển bước chân.

Cho nên cho dù Vân phi cố ý gây khó dễ nàng vẫn có thể quỳ thêm một lát nữa được, nhưng mà cô tỷ Thôi Phủ ở bên cạnh lại chịu không nổi, thân mình đều đang hơi hơi lung lay.

Phu nhân Khánh Quốc công không ngờ tức phụ nhà mình vẫn luôn tránh mặt không gặp lại có thể gặp trong núi, nhất thời giận sôi máu, ở bên cạnh nói: “Ở nhà dạy ngươi quy củ đều đã quên rồi? Mất công người gặp người khác liền nói ra đối xử khắc nghiệt với người. Người xem người đi, nhìn thấy Vân phi nương nương vẫn giữ tư thái lười nhác như vậy, giống cái thứ gì chứ!”

Thôi Phù tuy rằng có ý định hòa ly với Quách gia, nhưng hiện tại rốt cuộc vẫn là tức phụ của Quốc gia. Huống chi hiện tại ở trước mặt nhiều phu nhân thế này, nếu mở miệng chống đối bà bà (mẹ chồng) lại trở thành gia phong Thôi gia bất chính, sinh ra nữ nhi ngỗ nghịch trưởng bối.

Cho nên sau khi nghe phu nhân Khánh Quốc công nói, Thôi Phù chỉ có thể làm vẻ thụ giáo, lại một lần nữa sửa lại tư thế quỳ.

Phu nhân Khánh Quốc công kia được đằng chân lên đằng đầu. Nhân lúc Vân phi nương nương vẫn ở đây liền bắt đầu quở trách Thôi Phù không đúng.

Vân phi ở bên chỉ mỉm cười nghe, nhìn như đang khuyên giải, trên thực tế lại thỉnh thoảng lại đổ thêm dầu vào lửa cho Quách thị.

Các quý phụ ở bên cạnh nhìn Vân phi mãi vẫn không cho hai người đứng lên, dường như nhìn ra chút kỳ quặc, nhưng cả đám chỉ trao đổi bằng ánh mắt, có ý như xem kịch hay.

Trong lòng Miên Đường biết Thôi Phù không chịu đựng được điều này. Nàng cũng nhìn ra được, dựa vào tư thế trước mắt, chỉ sợ phải quỳ thêm một canh giờ (hai tiếng)!

Cần phải tống cổ những kẻ trước mắt đi... Vì thế, nàng lén đưa tay ra sau lưng, dùng tay ra hiệu.

Từ sau khi Miên Đường vào kinh, Lục Nghĩa trong bốn huynh đệ Trung Nghĩa cũng mang theo ba năm huynh đệ vào vương phủ làm chức hộ viện, đi theo bên cạnh Phạm Hổ.

Hôm nay rời phủ, Lục Nghĩa cũng đi theo. Miên Đường tuy rằng không có ký ức khi ở núi Ngưỡng, nhưng mà thỉnh thoảng cũng bớt thời giờ ra hỏi Lục Nghĩa, cũng có được không ít kinh nghiệm giang hồ. Tiếng lóng bằng ngón tay này cũng là một trong số đó.

Hiện tại nàng đặt một tay sau lưng, ngón tay nhanh chóng uốn lượn, vặn bên này lật bên kia. Nếu không phải người đồng đạo căn bản không hiểu nó có nghĩa gì.

Nhưng mà Lục Nghĩa nhìn đại đương gia biểu diễn hai lần lập tức liền hiểu. Hắn nghĩ nghĩ, chậm rãi di chuyển thân mình. Sau khi ẩn sau xe ngựa, hắn liền mang theo hai huynh đệ nhờ xe ngựa yểm hộ mà nhẹ nhàng lăn xuống triền núi bên đường, sau đó theo đường núi gập ghềnh chạy nhanh xuống dưới núi...

Phu nhân Khánh Quốc công càng nói càng hăng hái, Thôi Phù lại không kiên trì được, thân mình hơi hơi lung lay. Nếu không phải có Liễu Miên Đường tay nhanh mắt lẹ nâng đỡ, chỉ ở nàng sẽ đập mặt xuống dưới đất.

Rốt cuộc Miên Đường không nhịn được cười lạnh: “Phu nhân Khánh Quốc công thật là làm người ta mở mang tầm mắt! Bà bà nhà người ta mang theo con dâu vào chùa Vong Phong đều vì phù hộ sinh mạng, bảo hộ con nối dõi bình an. Mà ngài thì tốt rồi, coi dưới chân thần minh như hậu trạch viện nhà mình. Vân phi nương nương đều không khuyên được ngươi, chỉ quyết muốn tạo uy phong của bà bà trước mặt các phu nhân, hoàn toàn không màng hiện giờ tức nhi ngươi là thai phụ. Tại sao tỷ ấy lại về Hoài Dương vương phủ, người khác không rõ thì thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ? Còn không phải ở Khánh Quốc công phủ không dưỡng thai được, ngày ngày đều phải làm theo quy củ? Hôm nay nếu tỷ tỷ của ta không có việc gì thì không sao, lỡ mà tỷ ấy xảy ra ngoài ý muốn gì thì ngươi xem Hoài Dương vương phủ chúng ta có thiện bãi cam hưu* với những kẻ gây khó dễ cho thai phụ như các ngươi không!”

(*)Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.

Khi nói những lời này, đôi mắt Liễu Miên Đường lộ ra vẻ hung dữ. Không chỉ trừng mình phu nhân Khánh Quốc công, nàng còn nhìn thẳng về phía Tôn Vân Nương.

Trái tim Tôn Vân nương run rẩy khi nhìn thấy sự ngang tàng phi tặc của nàng.



Ảnh hưởng của Liễu Miên Đường đã khắc sâu khiến nàng ta theo phản xạ mà sợ hãi Lục Văn liều mạng này. Rốt cuộc nếu Lục Văn thật sự nổi nóng, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó kinh người!

Trong lúc nhất thời, Tôn Vân Nương suýt chút nữa đã quên hiện giờ thân phận của mình là nương nương trong cung, căn bản không sợ thể thần tử uy hiếp, sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch.

Phu nhân Khánh Quốc công không ngờ Liễu Miên Đường dám đanh đá kiêu ngạo trước mặt nương nương trong cung như vậy, chỉ tức giận đến mặt mày xanh mét: “Ta nói như thế nào cũng là trưởng bối của Hoài Dương vương phi ngươi, có người nào dám nói trưởng bối như ngươi sao?”

Miên Đường như vô tình liếc nhìn đỉnh núi, sau đó lạnh lùng nói: “Muốn làm trưởng bối người khác thì cũng phải có bộ dạng của một trưởng bối nên có. Nếu không sẽ tự bội đen lương tâm của mình, thậm chí đối xử khắc nghiệt với cả tức nhi hoài con nối dõi của mình. Cho dù là Bồ Tát đại từ đại bi đều không chịu nổi, muốn hiển linh trừng trị gian ác đấy...”

Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy trên núi có người hoảng họ hét to: “Không tốt, trên núi bốc cháy! Núi đang cháy!”

Ngay sau đó liền thấy có người hoảng sợ chạy xuống núi.

Mọi người nhìn lên chỉ thấy nơi xa khói dày đặc cuồn cuộn, dường như thật sự có một đám cháy.

Lửa cháy trên núi là đáng sợ nhất. Nếu gặp gió thì toàn bộ đỉnh núi đều sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ.

Những thị vệ trong cung sợ gánh trách nhiệm, căn bản không đợi Vân phi phân phó đã vội vàng hạ lệnh quay ngựa, hộ tống nương nương mau chóng xuống núi.

Tôn Vân Nương có ý xấu, chỉ làm bộ như hôm nay lên núi chỉ là hứng khởi nhất thời. Nàng ta chỉ xin chỉ thị xuất cung của hoàng hậu liền vội vàng ra ngoài, căn bản không giống những vị quý nhân trong cung khác lên núi bái hương, không chuẩn bị trước một ngày để đóng cửa núi, làm các bá tánh tránh đi.

Trong lúc nhất thời, trên núi đột nhiên nổi lửa, mọi người đều hoảng loạn. Một số bá tánh tránh ở ven đường sôi nổi chạy xuống chân núi. Mà xe ngựa của Vân phi sau khi quay ngựa liền lao thẳng xuống chân núi, còn đâm ngã không ít bá tánh.

Trong lúc nhất thời, con đường hẹp hòi đầy tiếng quỷ khóc sói gào, cực kỳ hỗn loạn. Miên Đường nhìn thấy cũng âm thầm nhíu mày, không ngờ bọn thị vệ trong cung dám hành sự như vậy.

Thôi Phù vốn đã không thoải mái, nhìn thấy thế trong lòng càng quýnh lên. Nàng định kéo tay Miên Đường mau chóng lên ngựa rồi xuống núi.

Nhưng Liễu Miên Đường lại đỡ nàng lên xe ngựa, để nàng nằm thẳng ra. Sau đó, Miên Đường phân phó đám người Phạm Hổ đừng hoảng loạn, chờ đường đi trật tự lại rồi hẵn xuống.

Thôi Phù vội vàng nói: “Sao còn không đi, đợi một lát nữa lửa sẽ lan tới đây đó.”

Miên Đường cười cười nói: “Muội thấy thế lửa không lớn. Hơn nữa hôm qua vừa mới mưa, không phải thời tiết hanh khô, cho nên không phải chuyện gì lớn. Chúng ta đi bây giờ mới có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu bị kẻ xấu ám toán thì sẽ không điều tra thực hư được đâu. Tỷ tỷ yên tâm, tất cả có muội.”

Trước kia Thôi Phù từng nghe mẫu thân kể, đứa nhỏ Miên Đường này càng là lúc nhân tâm hoảng loạn, càng có một sức mạnh vững chắc quyết thắng càn khôn. Hôm nay nàng xem như đã lĩnh giáo được. Nghe Miên Đường nói xong, trong lòng nàng dường như không còn hoảng loạn như vậy nữa.

Sau thời gian một chén trà, quả nhiên như Liễu Miên Đường nói, khói đen bay lên dường như đã ít hơn nhiều.

Liễu Miên Đường nhìn dòng người trên đường ít đi nhiều, lúc này mới ra lệnh xe ngựa đi về. Nhân tiện, nàng còn để lại một chiếc xe ngựa để những bá tánh bị thương ở chân đó có thể ngồi xe xuống núi chẩn trị.

Vừa mới xuống chân núi, từ nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa lườm lượt. Thôi Hành Chu mang theo hầu cận cưỡi ngựa đi tới.

Từ xa nhìn thấy xe ngựa, Thôi Hành Chu thúc ngựa đi tới trước xe ngựa của Liễu Miên Đường, vén màn lên hỏi: “Nàng không sao chứ?”

Miên Đường đang ôm Thôi Phù, nhìn thấy sắc mặt Thôi Phù càng ngày càng khó coi, nàng hấp tấp nói: “Ta không sao cả, nhưng mà sắc mặt của tỷ tỷ không được tốt lắm...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook