Chương 196:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Kỳ thật hôm nay Thôi Hành Chu vốn định cùng Miên Đường và tỷ tỷ đi dâng hương, chỉ là Binh Tư đột nhiên xảy ra chút chuyện khiến hắn phải tới muộn một lúc.
Vốn nghĩ rằng đợi hai tỷ muội dâng hương xong sẽ chờ ở dưới chân núi đón hai nàng trở về, nhưng không ngờ còn chưa tới được chân núi đã nhìn thấy đỉnh núi bốc lên khói đen từ xa.
Thôi Hành Chu hoảng sợ vội vàng thúc giục ngựa chạy như điên đến chân núi chùa Vong Phong. Đúng lúc gặp được xe ngựa Miên Đường đang xuống núi.
Hiện tại nghe thấy Miên Đường nói như vậy, Thôi Hành Chu sai hộ vệ mau chóng đưa tỷ tỷ hồi phủ. Đồng thời, phái người tìm danh y trong kinh thành tới vương phủ chẩn trị.
Sắc mắt Thôi Phù lúc này đã trắng bệch, đau đớn tột cùng. Nàng dưỡng thai không được tốt. Lúc trước khi phát hiện mang thai, triệu chứng đã nặng rồi. Sau đó khi về lại kinh thành, phát hiện trong phủ lại có thêm một quý thiếp, trong lòng càng nén giận. Tuy đã được đón về chỗ đệ đệ, tâm trạng thoải mái hơn chút ít, nhưng rốt cuộc vẫn phải hòa ly với phu quân, trong lòng sao có thể không rối rắm, sao có thể không khổ sở?
Tất cả đều khiến cái thai không ổn định, mà nay lại bị Khánh Quốc phu nhân chỉ thẳng vào mũi mắng mỏ, tất cả ấm ức thống khổ đều hiện ra ngoài.
Khi đoàn người trở về vương phủ, hạ thân đã đầm đìa màu đỏ.
Ba lang trung được mời đến vương phủ liên tục lắc đầu, nói là thai nhi không giữ nổi. Điều bọn họ có thể làm được là tận lực điều dưỡng thân mình cho thai phụ, miễn cho lưu lại di chứng không con sau này.
Thôi Phù biết tin thai nhi khó giữ được, cũng không nói lời này, chỉ là vẻ mặt phức tạp, yên lặng chảy nước mắt.
Cẩm Nhi nhìn thấy mẫu thân được nâng về, sợ tới mức mặt trắng bệch. Đến lúc lang trung chẩn trị xong, nhóc lặng lẽ co mình nằm bên cạnh mẫu thân, không chịu đi đâu.
Miên Đường nhìn mà đau lòng, bản thân chạy ra hành lang lặng lẽ lau nước mắt. Thôi Hành Chu dàn xếp cho tỷ tỷ xong, khi ra ngoài thì thấy Miên Đường đang khóc, vội vã đi qua: “Mới vừa nãy còn khuyên tỷ tỷ khóc nhiều tổn thương thân thể, sao lúc này bản thân lại khóc rồi?”
Miên Đường dùng mu bàn tay thô lỗ lau mắt, sau đó oán hận nói: “Đều do ta, sớm cho người phóng hỏa hơn thì tốt rồi, tội gì khiến tỷ tỷ chịu tội như vậy.”
Thôi Hành Chu đã biết chuyện xảy ra dưới chùa Vong Phong, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo nói: “Này sao có thể trách nàng? Nếu không phải nàng nghĩ cách dọa đám nữ nhân đáng chết kia đi, chỉ sợ hiện tại tỷ tỷ không chỉ sinh non mà ngay cả tính mang đều nguy hiểm. Nhưng nay có người cảm thấy nữ nhân Hoài Dương vương phủ ta dễ ức hiếp, vậy phải dám làm dám chịu, nợ máu trả bằng máu!”
Mới vừa rồi trong lúc lang trung chẩn trị cho tỷ tỷ, tấu chương buộc tội đoàn xe của Vân phi tổn hại tới bá tánh, đâm xe ngựa vào rất nhiều người đã được dâng thẳng tới Thiên Đình. Nếu là nữ nhân hoàng đế, vậy mời hoàng đế tự mình giải quyết. Dù sau nhẫn chứng hẳn đều đã giữ lại hết, những bá tánh bị thương sau khi được chẩn trị xong đều được hắn phái người đến đến quỳ trước biệt viện phủ doãn kinh thành, cáo không có tiền tiếp tục mua thuốc, xin lão gia làm chủ cho tiền thuốc.
Biệt viện kia là nơi phồn hoa là kinh thành, không đến nửa ngày chuyện này liền truyền ra khắp kinh thành.
Về phần Khánh Quốc công phủ, hắn cũng phải cẩn thận tính toán nợ nần với bọn chúng!
Ngay ngày hôm sau, Hoài Dương vương mang theo một trăm gia định đi tới đá cửa Khánh Quốc công phủ. Cảnh cổng phủ trạch mới được sơn lại đã bị người của Hoài Dương vương đá đến biến dạng.
Đoàn người ồ ạt lao vào liều mạng đập đồ.
Người Khánh Quốc công phủ nào đã gặp phải cảnh tượng này? Đương nhiên liên tục hét lên có chuyện gì thì từ từ nói.
Đáng tiếc Hoài Dương vương lười nói chuyện với người Khánh Quốc công phủ, chỉ dọn ghế ra ngồi trên thính đường, sai người mang Quách Dịch ra ký vào công văn hóa lý.
Lúc đầu Quách Dịch còn rất tức giận, chỉ thẳng vào nói là cậy thế áp người.
Thôi Hành Chu chậm rãi đứng dậy đi tới, giơ tay cho Quách Dịch hai cái tát vang dội: “Vốn là nên đánh mẫn thân tàn nhẫn ngu muội của ngươi, nhưng nàng ta là nữ tử, bổn vương không thể tự mình động thủ. Nên là nhi tử như ngươi liền thay mẫu thân chịu đi! Tỷ tỷ của bổn vương đã bị mẫu thân của ngươi tra tấn đến mức sinh non, món nợ này bổn vương phải thật cẩn thận tính toán với Quách gia các người!”
Chuyện nổi lửa trên núi chùa Vong Phong đã gây ra chấn động rất lớn. Nghe nói sau đó có người đến kiểm nghiệm, nói là một sườn đồi nhỏ bị ngọn lửa làm trọc, dấu vết của vụ cháy trông giống như một vị Quan Thế m đang ngồi xếp bằng.
Các quý phụ đi cùng ngày ấy nhìn thấy rất rõ ràng. Họ đều âm thầm nghị luận, nói có phải do phu nhân Khánh Quốc công trách móc tức nhi hoài thai quá nặng nề nên chọc giận Quan Thế m Tống Tử không, cho nên Quan Thế m mới hiển linh và thu về con nối dõi vốn đã ban cho Khánh Quốc công phủ.
Dù sao chuyện này phu nhân Khánh Quốc công cũng làm không đúng, trước mặt người ngoài lại ăn nói đối xử khắc nghiệt với tức nhi thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt. Chỉ trong hai ngày, cả kinh thành đều đang bàn luận chuyện Khách Quốc công phủ chọc giận Quan Thế m khiến Quan Thế m giáng lửa xuống thiên núi.
Quách Dịch cũng nghe được chuyện mẫu thân đã làm, cảm thấy vừa tức vừa lo lắng, chỉ cảm thấy mẫu thân vẫn luôn cho rằng phủ bọn họ vẫn là đứng đầu kinh thành như đứng đầu địa bàn trước kia.
Chuyện này chẳng phải khiến Hoài Dương vương phủ bắt được nhược điểm?
Chỉ là người Khánh Quốc công phủ không ai ngờ được Thôi Phù vừa trở về đã sinh non.
Quách Dịch nghe được cũng sững sờ. Dù sao cũng phu thê nhiều năm, tuy rằng tình cảm đã phai nhạt, nhưng tình thân vẫn còn đây. Hắn vừa nghe tin liền vội vàng muốn đi thăm Thôi Phù.
Nhưng Thôi Hành Chu lại trầm mặc nói: “Đại môn Thôi gia chúng ta không chào đón người nhà các ngươi. Hôm nay tới đây, là muốn chặt đứt mối nghiệt duyên này. Nếu mẫu thân ngươi không thích tỷ tỷ ta, vậy mời ký vào hôn thư hòa ly này, như vậy sau này hai người đường ai nấy đi!”
Quách Dịch nóng nảy: “Đây... Đây chỉ là bất hòa giữa bà bà và tức nhi, sao lại đến mức phải hòa ly chứ?”
Quan trọng nhất chính là hòa li, chẳng phải vậy càng chứng thực sự thật Khánh Quốc công phủ hắn đối xử khắt khe với tức nhi sao? Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng cực lớn đến danh dự của hắn.
Lúc này Khánh Quốc công cũng không thể giả vờ làm rùa đen rụt đầu, trốn ở trong thư phòng chơi với mấy tranh chữ của ông ta được. Chỉ có thể dẫm lên đường đi lộn xộn này tới nói chuyện với Hoài Dương vương.
Đáng tiếc hôm nay Hoài Dương vương không phải tới bàn luận đạo lý với bọn họ. Khánh Quốc công muốn cùng hắn kể lại giao tình lão bằng hữu với bậc trưởng bối của hắn, Hoài Dương vương lại phất tay cắt ngang, tỏ vẻ không muốn nghe lại những chuyện cũ năm xưa đó: “Phụ vương ta không ở đây, ta làm nhi tử liền cần bảo vệ nhóm nữ quyến trong phủ. Khánh Quốc công phủ các ngươi đối đãi với tỷ tỷ ta như thế nào, trước kia ta không biết, hiện tại cũng đã nhìn thấu. Nhưng mà nể tình cũ ngày xưa giữa hai phủ, ta chỉ mới đập thính đường trong phủ các ngươi. Nếu không có giao tình này ở đây...”
Hắn rút bội đao của thị vệ đứng bên cạnh ra, chém đội chiếc bàn tròn bằng sơn mài trong thính đường, sau đó nói với Khánh Quốc công: “Vậy chính là nợ máu trả bằng máu! Khánh Quốc công, ngươi đoán ta có dám giết người hay không?”
Hoài Dương vương là đại soái Tây Bắc, tự mình lên chiến trường đánh giặc, trên tay nhuốm máu vô số người. Khánh Quốc công nhìn thấy sát khí dày đặc trên người hắn, sợ tới mức mất mật. Ông ta cảm thấy, Điên vương gia này nếu thật sự nổi giận, thật đúng là nói không chừng sẽ giết người dưới chân thiên tử.
Quan hệ thông gia giữa hai nhà thành như bây giờ, thật sự không cần thiết phải duy trì nữa. Vì thế, Khánh Quốc công suy nghĩ một lát liền gật đầu làm nhi tử ký vào công văn hòa li.
Quách Dịch cắn răng mở công văn ra đọc thì lại trợn tròn mắt, thất thanh nói: “Cẩm Nhi là đích tử Quách gia ta, tại sao lại nuôi trong Thôi gia ngươi?”
Thôi Hành Chu hừ lạnh một tiếng nói: “Cẩm Nhi tuổi còn nhỏ, đương nhiên ở bên cạnh mẫu thân sẽ tốt hơn. Hoài Dương vương phủ chúng ta cũng sẽ nói đạo lý, chưa từng có ý định sửa lại dòng họ gia phả của Cẩm Nhi, đợi hài tử đến mười ba tuổi sẽ cho về Quách gia các ngươi là được.”
Lúc này, phu nhân Khánh Quốc công vội vàng chạy tới, vẫn luôn trốn ngoài hành lang nghe lén rốt cuộc không nhìn được chạy ra, lạnh giọng hét lên: “Ả ta muốn rời phủ thì rời, không ai giữ ả lại! Nhưng mà Cẩm Nhi chính là đích tôn của Khánh Quốc công phủ, ai cũng không được phép mang đi!”
Thôi Hành Chu lạnh lùng trừng bà ta, đột nhiên cầm đao xông thẳng tới chỗ bà ta. Thị vệ Hoài Dương vương phủ vội tới ngăn lại, còn hét về phía Khánh Quốc công: “Còn không mau kêu bà ta cút đi. Hôm qua vương gia chúng ta ở trong phủ còn tức giận đến mức muốn chém chết bà ta, là vương phi vất vả lắm mới ngăn vương gia lại được. Cứ lề mề thêm nữa thì các ngươi chờ nhặt xác cho bà tử đi!”
Sau một hồi giằng co, Hoài Dương vương đã chiếc ghế dựa lên xà nhà và khiến nó dập nát thành từng mảnh nhỏ! Như vậy không như đang diễn trò!
Quách Dịch nhanh tay lẹ mắt kéo mẫu thân ra ngoài, kêu mẫu thân trốn đi, nếu không Hoài Dương vương nhất thời xúc động thật sự sẽ giết người!
Ngày thường phu nhân Khánh Quốc công đã quên hoành hành ngang ngược với phụ nhân trong phủ, chưa từng gặp qua người nào cầm đao truy đuổi khiến bà ta sợ tới mức hồn phi phách tán, lảo đảo chạy về hậu trạch.
Trong lúc nhất thời Khánh Quốc công phủ nháo đến gà bay chó sủa, có hạ nhân chạy tới phủ doãn kinh thành để tìm viện binh.
Nhưng mà phủ doãn đang bị nhiễu loạn bởi nhóm bá tánh bị thương muốn đòi tiền thuốc trên chùa Vong Phong, mà hắn nào dám đòi tiền trong cung? chỉ có thể làm quan địa phương hiểu chuyện, tự móc hầu bao ra ứng trước để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.
Đang lúc nén giận đào bạc thì nghe thấy Khánh Quốc công phủ báo án, đầu óc phủ doãn lắc như thành cái trống bỏi [1]: “Đây là chuyện giữa hai phủ các ngươi, chủ tử nhà các ngươi ai cũng là quan lớn hơn so với ta, bắt ta dừng lại như thế nào? Nếu không xảy ra mạng người thì không thuộc quyền quản lý của ta, nếu không... Chờ khi vào triều sớm để vạn tuế gia phán xét đi.”
Đi một chuyện như vậy, chờ bọn họ về lại Khánh Quốc công phủ thì lại choáng váng, thì ra toàn bộ công phủ đều đã bị gia đình của Hoài Dương vương bao vây phong phủ.
Ý của Hoài Dương vương rất rõ ràng, hôn thư hòa li một chữ cũng không thể sửa! Hôm nay ký xong thì thôi, nếu không ký, hắn liền phái người phong bế công phủ, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào. Chờ công phủ ăn hết gạo thóc, rồi đói một số kẻ đói chết, thì Cẩm Nhi thế nào cũng dễ xử lý, cứ trực tiếp sửa lại thành họ Thôi gia, sau này không còn chút quan hệ nào với công phủ.
Khánh Quốc công phủ thật là chưa từng gặp qua vương gia thổ phủ không nói đạo lý, toàn ra những chiêu số thiếu đạo đức đến tột định.
Phu nhân Khánh Quốc công tức giận đến mức bệnh đau đầu tái phát, nhưng mà binh lính ở cửa lại không cho cả lang trung tiến vào!
Thôi Hành Chu có nhàn nhã nói: “Quốc công phu nhân lại không phải sinh non rong huyết, nhất thời cũng không chết được, nhịn một lát đi!”
Khánh Quốc công cũng biết nhà mình không chiếm lý, chuyện này nếu đến tai hoàng đế thì thật không phải chỉ mất mặt như vậy thôi.
Hơn nữa nếu tôn nhi không đổi họ, vậy nuôi ở Thôi gia cũng như vậy.
Vì thế liền thương lượng với nhi tử ký tên vào thư hỏa li kia.
Chỉ là khi Quách Dịch ký tên ấn dấu tay lại thương tâm rơi nước mắt, nói thẳng muốn gặp mặt Thôi Phù một lần.
Thôi Hành Chu sai người thu công văn đã ký tên lại, không thèm nhìn Quách Dịch một cái. Hẳn phân phó: “Triệt người hồi phủ!”
Vương gia thổ phi sau khi đập nát công phủ liền mang theo đại đội nhân mã nghênh ngang rời khỏi công phủ.
Vốn nghĩ rằng đợi hai tỷ muội dâng hương xong sẽ chờ ở dưới chân núi đón hai nàng trở về, nhưng không ngờ còn chưa tới được chân núi đã nhìn thấy đỉnh núi bốc lên khói đen từ xa.
Thôi Hành Chu hoảng sợ vội vàng thúc giục ngựa chạy như điên đến chân núi chùa Vong Phong. Đúng lúc gặp được xe ngựa Miên Đường đang xuống núi.
Hiện tại nghe thấy Miên Đường nói như vậy, Thôi Hành Chu sai hộ vệ mau chóng đưa tỷ tỷ hồi phủ. Đồng thời, phái người tìm danh y trong kinh thành tới vương phủ chẩn trị.
Sắc mắt Thôi Phù lúc này đã trắng bệch, đau đớn tột cùng. Nàng dưỡng thai không được tốt. Lúc trước khi phát hiện mang thai, triệu chứng đã nặng rồi. Sau đó khi về lại kinh thành, phát hiện trong phủ lại có thêm một quý thiếp, trong lòng càng nén giận. Tuy đã được đón về chỗ đệ đệ, tâm trạng thoải mái hơn chút ít, nhưng rốt cuộc vẫn phải hòa ly với phu quân, trong lòng sao có thể không rối rắm, sao có thể không khổ sở?
Tất cả đều khiến cái thai không ổn định, mà nay lại bị Khánh Quốc phu nhân chỉ thẳng vào mũi mắng mỏ, tất cả ấm ức thống khổ đều hiện ra ngoài.
Khi đoàn người trở về vương phủ, hạ thân đã đầm đìa màu đỏ.
Ba lang trung được mời đến vương phủ liên tục lắc đầu, nói là thai nhi không giữ nổi. Điều bọn họ có thể làm được là tận lực điều dưỡng thân mình cho thai phụ, miễn cho lưu lại di chứng không con sau này.
Thôi Phù biết tin thai nhi khó giữ được, cũng không nói lời này, chỉ là vẻ mặt phức tạp, yên lặng chảy nước mắt.
Cẩm Nhi nhìn thấy mẫu thân được nâng về, sợ tới mức mặt trắng bệch. Đến lúc lang trung chẩn trị xong, nhóc lặng lẽ co mình nằm bên cạnh mẫu thân, không chịu đi đâu.
Miên Đường nhìn mà đau lòng, bản thân chạy ra hành lang lặng lẽ lau nước mắt. Thôi Hành Chu dàn xếp cho tỷ tỷ xong, khi ra ngoài thì thấy Miên Đường đang khóc, vội vã đi qua: “Mới vừa nãy còn khuyên tỷ tỷ khóc nhiều tổn thương thân thể, sao lúc này bản thân lại khóc rồi?”
Miên Đường dùng mu bàn tay thô lỗ lau mắt, sau đó oán hận nói: “Đều do ta, sớm cho người phóng hỏa hơn thì tốt rồi, tội gì khiến tỷ tỷ chịu tội như vậy.”
Thôi Hành Chu đã biết chuyện xảy ra dưới chùa Vong Phong, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo nói: “Này sao có thể trách nàng? Nếu không phải nàng nghĩ cách dọa đám nữ nhân đáng chết kia đi, chỉ sợ hiện tại tỷ tỷ không chỉ sinh non mà ngay cả tính mang đều nguy hiểm. Nhưng nay có người cảm thấy nữ nhân Hoài Dương vương phủ ta dễ ức hiếp, vậy phải dám làm dám chịu, nợ máu trả bằng máu!”
Mới vừa rồi trong lúc lang trung chẩn trị cho tỷ tỷ, tấu chương buộc tội đoàn xe của Vân phi tổn hại tới bá tánh, đâm xe ngựa vào rất nhiều người đã được dâng thẳng tới Thiên Đình. Nếu là nữ nhân hoàng đế, vậy mời hoàng đế tự mình giải quyết. Dù sau nhẫn chứng hẳn đều đã giữ lại hết, những bá tánh bị thương sau khi được chẩn trị xong đều được hắn phái người đến đến quỳ trước biệt viện phủ doãn kinh thành, cáo không có tiền tiếp tục mua thuốc, xin lão gia làm chủ cho tiền thuốc.
Biệt viện kia là nơi phồn hoa là kinh thành, không đến nửa ngày chuyện này liền truyền ra khắp kinh thành.
Về phần Khánh Quốc công phủ, hắn cũng phải cẩn thận tính toán nợ nần với bọn chúng!
Ngay ngày hôm sau, Hoài Dương vương mang theo một trăm gia định đi tới đá cửa Khánh Quốc công phủ. Cảnh cổng phủ trạch mới được sơn lại đã bị người của Hoài Dương vương đá đến biến dạng.
Đoàn người ồ ạt lao vào liều mạng đập đồ.
Người Khánh Quốc công phủ nào đã gặp phải cảnh tượng này? Đương nhiên liên tục hét lên có chuyện gì thì từ từ nói.
Đáng tiếc Hoài Dương vương lười nói chuyện với người Khánh Quốc công phủ, chỉ dọn ghế ra ngồi trên thính đường, sai người mang Quách Dịch ra ký vào công văn hóa lý.
Lúc đầu Quách Dịch còn rất tức giận, chỉ thẳng vào nói là cậy thế áp người.
Thôi Hành Chu chậm rãi đứng dậy đi tới, giơ tay cho Quách Dịch hai cái tát vang dội: “Vốn là nên đánh mẫn thân tàn nhẫn ngu muội của ngươi, nhưng nàng ta là nữ tử, bổn vương không thể tự mình động thủ. Nên là nhi tử như ngươi liền thay mẫu thân chịu đi! Tỷ tỷ của bổn vương đã bị mẫu thân của ngươi tra tấn đến mức sinh non, món nợ này bổn vương phải thật cẩn thận tính toán với Quách gia các người!”
Chuyện nổi lửa trên núi chùa Vong Phong đã gây ra chấn động rất lớn. Nghe nói sau đó có người đến kiểm nghiệm, nói là một sườn đồi nhỏ bị ngọn lửa làm trọc, dấu vết của vụ cháy trông giống như một vị Quan Thế m đang ngồi xếp bằng.
Các quý phụ đi cùng ngày ấy nhìn thấy rất rõ ràng. Họ đều âm thầm nghị luận, nói có phải do phu nhân Khánh Quốc công trách móc tức nhi hoài thai quá nặng nề nên chọc giận Quan Thế m Tống Tử không, cho nên Quan Thế m mới hiển linh và thu về con nối dõi vốn đã ban cho Khánh Quốc công phủ.
Dù sao chuyện này phu nhân Khánh Quốc công cũng làm không đúng, trước mặt người ngoài lại ăn nói đối xử khắc nghiệt với tức nhi thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt. Chỉ trong hai ngày, cả kinh thành đều đang bàn luận chuyện Khách Quốc công phủ chọc giận Quan Thế m khiến Quan Thế m giáng lửa xuống thiên núi.
Quách Dịch cũng nghe được chuyện mẫu thân đã làm, cảm thấy vừa tức vừa lo lắng, chỉ cảm thấy mẫu thân vẫn luôn cho rằng phủ bọn họ vẫn là đứng đầu kinh thành như đứng đầu địa bàn trước kia.
Chuyện này chẳng phải khiến Hoài Dương vương phủ bắt được nhược điểm?
Chỉ là người Khánh Quốc công phủ không ai ngờ được Thôi Phù vừa trở về đã sinh non.
Quách Dịch nghe được cũng sững sờ. Dù sao cũng phu thê nhiều năm, tuy rằng tình cảm đã phai nhạt, nhưng tình thân vẫn còn đây. Hắn vừa nghe tin liền vội vàng muốn đi thăm Thôi Phù.
Nhưng Thôi Hành Chu lại trầm mặc nói: “Đại môn Thôi gia chúng ta không chào đón người nhà các ngươi. Hôm nay tới đây, là muốn chặt đứt mối nghiệt duyên này. Nếu mẫu thân ngươi không thích tỷ tỷ ta, vậy mời ký vào hôn thư hòa ly này, như vậy sau này hai người đường ai nấy đi!”
Quách Dịch nóng nảy: “Đây... Đây chỉ là bất hòa giữa bà bà và tức nhi, sao lại đến mức phải hòa ly chứ?”
Quan trọng nhất chính là hòa li, chẳng phải vậy càng chứng thực sự thật Khánh Quốc công phủ hắn đối xử khắt khe với tức nhi sao? Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng cực lớn đến danh dự của hắn.
Lúc này Khánh Quốc công cũng không thể giả vờ làm rùa đen rụt đầu, trốn ở trong thư phòng chơi với mấy tranh chữ của ông ta được. Chỉ có thể dẫm lên đường đi lộn xộn này tới nói chuyện với Hoài Dương vương.
Đáng tiếc hôm nay Hoài Dương vương không phải tới bàn luận đạo lý với bọn họ. Khánh Quốc công muốn cùng hắn kể lại giao tình lão bằng hữu với bậc trưởng bối của hắn, Hoài Dương vương lại phất tay cắt ngang, tỏ vẻ không muốn nghe lại những chuyện cũ năm xưa đó: “Phụ vương ta không ở đây, ta làm nhi tử liền cần bảo vệ nhóm nữ quyến trong phủ. Khánh Quốc công phủ các ngươi đối đãi với tỷ tỷ ta như thế nào, trước kia ta không biết, hiện tại cũng đã nhìn thấu. Nhưng mà nể tình cũ ngày xưa giữa hai phủ, ta chỉ mới đập thính đường trong phủ các ngươi. Nếu không có giao tình này ở đây...”
Hắn rút bội đao của thị vệ đứng bên cạnh ra, chém đội chiếc bàn tròn bằng sơn mài trong thính đường, sau đó nói với Khánh Quốc công: “Vậy chính là nợ máu trả bằng máu! Khánh Quốc công, ngươi đoán ta có dám giết người hay không?”
Hoài Dương vương là đại soái Tây Bắc, tự mình lên chiến trường đánh giặc, trên tay nhuốm máu vô số người. Khánh Quốc công nhìn thấy sát khí dày đặc trên người hắn, sợ tới mức mất mật. Ông ta cảm thấy, Điên vương gia này nếu thật sự nổi giận, thật đúng là nói không chừng sẽ giết người dưới chân thiên tử.
Quan hệ thông gia giữa hai nhà thành như bây giờ, thật sự không cần thiết phải duy trì nữa. Vì thế, Khánh Quốc công suy nghĩ một lát liền gật đầu làm nhi tử ký vào công văn hòa li.
Quách Dịch cắn răng mở công văn ra đọc thì lại trợn tròn mắt, thất thanh nói: “Cẩm Nhi là đích tử Quách gia ta, tại sao lại nuôi trong Thôi gia ngươi?”
Thôi Hành Chu hừ lạnh một tiếng nói: “Cẩm Nhi tuổi còn nhỏ, đương nhiên ở bên cạnh mẫu thân sẽ tốt hơn. Hoài Dương vương phủ chúng ta cũng sẽ nói đạo lý, chưa từng có ý định sửa lại dòng họ gia phả của Cẩm Nhi, đợi hài tử đến mười ba tuổi sẽ cho về Quách gia các ngươi là được.”
Lúc này, phu nhân Khánh Quốc công vội vàng chạy tới, vẫn luôn trốn ngoài hành lang nghe lén rốt cuộc không nhìn được chạy ra, lạnh giọng hét lên: “Ả ta muốn rời phủ thì rời, không ai giữ ả lại! Nhưng mà Cẩm Nhi chính là đích tôn của Khánh Quốc công phủ, ai cũng không được phép mang đi!”
Thôi Hành Chu lạnh lùng trừng bà ta, đột nhiên cầm đao xông thẳng tới chỗ bà ta. Thị vệ Hoài Dương vương phủ vội tới ngăn lại, còn hét về phía Khánh Quốc công: “Còn không mau kêu bà ta cút đi. Hôm qua vương gia chúng ta ở trong phủ còn tức giận đến mức muốn chém chết bà ta, là vương phi vất vả lắm mới ngăn vương gia lại được. Cứ lề mề thêm nữa thì các ngươi chờ nhặt xác cho bà tử đi!”
Sau một hồi giằng co, Hoài Dương vương đã chiếc ghế dựa lên xà nhà và khiến nó dập nát thành từng mảnh nhỏ! Như vậy không như đang diễn trò!
Quách Dịch nhanh tay lẹ mắt kéo mẫu thân ra ngoài, kêu mẫu thân trốn đi, nếu không Hoài Dương vương nhất thời xúc động thật sự sẽ giết người!
Ngày thường phu nhân Khánh Quốc công đã quên hoành hành ngang ngược với phụ nhân trong phủ, chưa từng gặp qua người nào cầm đao truy đuổi khiến bà ta sợ tới mức hồn phi phách tán, lảo đảo chạy về hậu trạch.
Trong lúc nhất thời Khánh Quốc công phủ nháo đến gà bay chó sủa, có hạ nhân chạy tới phủ doãn kinh thành để tìm viện binh.
Nhưng mà phủ doãn đang bị nhiễu loạn bởi nhóm bá tánh bị thương muốn đòi tiền thuốc trên chùa Vong Phong, mà hắn nào dám đòi tiền trong cung? chỉ có thể làm quan địa phương hiểu chuyện, tự móc hầu bao ra ứng trước để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.
Đang lúc nén giận đào bạc thì nghe thấy Khánh Quốc công phủ báo án, đầu óc phủ doãn lắc như thành cái trống bỏi [1]: “Đây là chuyện giữa hai phủ các ngươi, chủ tử nhà các ngươi ai cũng là quan lớn hơn so với ta, bắt ta dừng lại như thế nào? Nếu không xảy ra mạng người thì không thuộc quyền quản lý của ta, nếu không... Chờ khi vào triều sớm để vạn tuế gia phán xét đi.”
Đi một chuyện như vậy, chờ bọn họ về lại Khánh Quốc công phủ thì lại choáng váng, thì ra toàn bộ công phủ đều đã bị gia đình của Hoài Dương vương bao vây phong phủ.
Ý của Hoài Dương vương rất rõ ràng, hôn thư hòa li một chữ cũng không thể sửa! Hôm nay ký xong thì thôi, nếu không ký, hắn liền phái người phong bế công phủ, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào. Chờ công phủ ăn hết gạo thóc, rồi đói một số kẻ đói chết, thì Cẩm Nhi thế nào cũng dễ xử lý, cứ trực tiếp sửa lại thành họ Thôi gia, sau này không còn chút quan hệ nào với công phủ.
Khánh Quốc công phủ thật là chưa từng gặp qua vương gia thổ phủ không nói đạo lý, toàn ra những chiêu số thiếu đạo đức đến tột định.
Phu nhân Khánh Quốc công tức giận đến mức bệnh đau đầu tái phát, nhưng mà binh lính ở cửa lại không cho cả lang trung tiến vào!
Thôi Hành Chu có nhàn nhã nói: “Quốc công phu nhân lại không phải sinh non rong huyết, nhất thời cũng không chết được, nhịn một lát đi!”
Khánh Quốc công cũng biết nhà mình không chiếm lý, chuyện này nếu đến tai hoàng đế thì thật không phải chỉ mất mặt như vậy thôi.
Hơn nữa nếu tôn nhi không đổi họ, vậy nuôi ở Thôi gia cũng như vậy.
Vì thế liền thương lượng với nhi tử ký tên vào thư hỏa li kia.
Chỉ là khi Quách Dịch ký tên ấn dấu tay lại thương tâm rơi nước mắt, nói thẳng muốn gặp mặt Thôi Phù một lần.
Thôi Hành Chu sai người thu công văn đã ký tên lại, không thèm nhìn Quách Dịch một cái. Hẳn phân phó: “Triệt người hồi phủ!”
Vương gia thổ phi sau khi đập nát công phủ liền mang theo đại đội nhân mã nghênh ngang rời khỏi công phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.