Chương 197:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhắc đến chuyện Thôi Hành Chu đại náo ở Khánh quốc Công Phủ, Miên Đường tự mình hầm canh bổ cho tỷ tỷ phu quân.
Tiểu Nguyệt Tử so với đứa trẻ đủ tháng thì yếu hơn, nên làm gì cũng phải rất cẩn thận, chẳng may để lưu lại tai họa ngầm thì phải lo lắng cả đời. Lý mama cầm quạt phe phẩy thở dài nói: “Không biết lần này Vương gia đi thì có thể xử lý xong xuôi mọi chuyện không.”
Miên Đường thì ngược lại không lo lắng nói: “Vương gia các ngươi chính mình đi làm, sao có thể không xử lý xong mọi chuyện. Nói đến cũng là do phu nhân Kháng quốc Công bọn họ làm việc không giống người. Kể cả có đi báo quan thì chúng ta vẫn chiếm lý...... Đúng rồi, hiện tại không thể để tỷ tỷ buồn phiền, lúc trở về người kêu đại nha hoàn bên người tỷ ấy đến đó, để sắp xếp đơn tử hồi môn của nàng, sau này cũng tiện để Vương gia phái người nâng về, Khánh quốc Công phủ đừng hòng mà chiếm được chút lợi ích nào!”
Lý mama là người lớn tuổi nên suy nghĩ không quá giống với Miên Đường, chỉ nói: “Chuyện này còn chưa bẩm báo với Thái phi, nếu ngài ấy biết được, chắc chắn sẽ hao tổ tinh thần vì đại tiểu thư.....”
Miên Đường mỉm cười nói: “Tuy tỷ tỷ còn trẻ, nhưng thanh xuân cũng không thể chậm trễ được, trong kinh thành thanh niên tài tú có rất nhiều, dù sao thì lần này cũng phải chọ cho tỷ tỷ một phủ trạch đáng tin cậy lại thanh tịnh, chờ đến khi đoạn nhân duyên thứ hai của tỷ ấy thành, lúc ấy lại báo cho mẫu thân, như vậy cũng đỡ để lão nhân gia bà phải quan tâm.”
Lý mama cảm giác như trời sắp sập xuống, chuyện này ở trong mắt phu thê Vương gia thì đó chỉ là chuyện bình thường, không có gì là to tát, bà không khỏi cảm thán bản thân mình già rồi, không theo kịp phong cách làm việc bây giờ.
Miên Đường nhìn nồi lẩu cá thấy còn phải đun thêm một lúc nữa thì bèn dặn Lý mama tự mình trông nồi, nàng cởi tạp dề, cùng Bích Thảo và mấy nha hoàn rời đi phòng bếp nhỏ.
Khi đi đến chỗ nối tiếp nội viện và ngoại viện, Miên Đường thấy Lục Nghĩa dẫn theo hai huynh đệ đang đứng chờ ở đó.
Thế nên nàng chỉ bảo Bích Thảo đi cùng còn mấy nha hoàn khác thì đứng cách xa một chút, sau đó mới đi qua hỏi: “Hôm qua các ngươi làm việc, không để người nào nhìn thấy chứ?”
Lục Nghĩa chắp tay thấp giọng đáp: “Sau núi không có người, mấy người chúng ta dùng rượu mang theo làm chất dẫn cháy, rồi đổ rượu theo theo hình Quan m đốt bãi sẵn, sau đó chúng ta ẩn mình ở chỗ tối, chỉ chốc lát sau đã có tăng nhân trong chùa đến dập tắt lửa. Sau khi những hòa thượng này nhìn thấy đám cháy có hình dạng Bồ Tát thì sợ tới mức vội vội vàng vàng quỳ xuống đất lễ bái niệm kinh, lúc ấy chúng ta đã sớm rời khỏi đó rồi.”
Miên Đường nghe vậy thì gật gật đầu nói: “Các ngươi biến chuyện này thành một bài vè dễ đọc, tìm mấy đứa trẻ ở trên đường cái, đem chuyện phu nhân Khánh Quốc Công bức ép con dâu, khiến Bồ Tát tức giận hiển linh, cho Khánh Quốc Công phủ nâng cao thanh danh...... Nói sao thì chuyện này cũng liên lụy đến không ít bá tánh, nói cho cùng thì cũng do chúng ta phóng hỏa...... Các ngươi đi cho bọn họ một ít bạc, tránh cho bọn họ bởi vì bị thương mà mất đi tiền cơm áo.”
Lục Nghĩa lại không cho là đúng, nói: “Chúng ta chỉ phóng hỏa, cũng không cười xe ngựa đâm vào bá tánh, dựa vào cái gì bắt chúng ta bồi thường bạc? Ả đàn bà họ Tôn kia phải trả khoản tiền này mới đúng!”
Tuy rằng trong bốn huynh đệ thì Lục Nghĩa coi như là người có đầu óc nhất, nhưng lại khó sửa được thói cường đạo của phường thổ phi, nếu quật cường muốn làm gì thì có chín con lừa cũng kéo không lại.
Miên Đường xụ mặt nói: “Nhưng bây giờ ả đần bà bà kia là phi tử ở trong cung, nếu để nàng ta xuất bạc, thì chính là để thiên tử nhận sai, ta không có khả năng này, không thì ngươi lại phóng hỏa ở trong cung thử, xem nàng ta có thể xuất bạc được hay không?”
Lục Nghĩa vừa nghe liền biết bản thân tranh luận khiến đại đương gia không vui, hắn vội vàng vâng dạ đồng ý, sau đó vội xoay người đi làm việc.
Đợi đến khi Thôi Hành Chu trở về, hắn đem công văn hòa ly đưa đến chỗ tỷ tỷ trước, nói Quách gia đã đồng ý.
Thôi Phù thật ra lại không quá quan tâm đến của hồi môn, nàng chỉ sợ Quách gia không cho Cẩm Nhi ở bên cạnh nàng. Bây giờ nhìn thấy trên công văn hòa ly viết: Trước mười ba tuổi Cẩm Nhi được nuôi dưỡng ở cạnh mình thì tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Cẩm Nhi là con vợ cả của Khánh Quốc Công phủ, tương lai tước vị cũng cần hắn kế thừa, Vậy nên chắc chắn không thể sửa lại họ. Chờ đến khi thằng bé mười ba tuổi, kể cả lúc ấy nàng không hòa ly với Quách dịch thì Cẩm Nhi cũng đã đến tuổi đi học, vào thư viện sẽ rời khỏi cha mẹ.
Nghĩ đến sau này sẽ không phải trở lại đối mặt với sắc mặt khó chịu của Quách phu nhân, cả người Thôi Phu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng lúc lấy lấy lại của hồi môn lại xảy ra chút mâu thuẫn. Miên Đường đang có thai, không tiện đi đến Quốc Công phủ, nên để cho Lý mama mang theo ba quản sự đi thẩm tra đối chiếu xe trở của hồi môn.
Năm đó, khi đại cô nương xuất giá vừa đúng lúc Hoài Dương Vương phủ có hoàn cảnh rất tốt, để xứng với thân phận Quốc Công phủ, lão Hoài Dương Vương đã cho nữ nhi này của mình đặt mua không ít của hồi môn.
Nhưng sau khi Thôi Phủ gả đến đây mới phát hiện cuộc sống ở Quốc công phủ cũng không có rộng rãi hơn so với nhà mẹ đẻ mình. Dù sao thì lão vương gia cũng lập được chiến công hiển hách, được phong thưởng vô số, hơn nữa đất phong lại giàu có, tự nhiên có nước luộc nhiều hơn, tính ra thì mạnh hơn rất nhiều so với Quốc công phủ miệng ăn núi lở.
Nhưng mà con đường Khánh Quốc Công phủ lại chính là con đường thư hương dòng dõi, không quá ủng hộ con cháu ra bên ngoài vui chơi hưởng lạc, cho nên sau khi Quách Dịch thành gia, mỗi tháng tiền tiêu vặt cũng hữu hạn, mà Quách Dịch trời sinh giỏi chuyện giao thiệp xã giao, thường xuyên cùng người cùng trường đi ra ngoài lấy trứng chọi đá, không có quá nhiều thể diện.
Thôi Phu không thể nhìn được tình cảnh như vậy của phu nhân, nên tự nhiên muốn trợ cấp cho hắn một chút, thời gian lâu dần, phu nhân của Khánh Quốc công phủ coi đấy là đương nhiên, chỉ giả bộ như không biết nhi tử không đủ bạc để dùng, để Thôi Phù trợ cấp.
Sau này khi Quách Dịch làm quan thì tình hình mới tốt hơn một chút, nhưng trước kia tiêu sài mất giờ lại không bù được.
Lý mama xa xầm mặt hỏi từng hạng mục chi tiêu bạc. Quách phu nhân có chút không đáp lại được, liền tức giận nói: “Bản thân nàng chú trọng ăn mặc, đồ trang sức hay trâm cài đều chọn thứ tốt nhất mà mua, tự nhiên là chi tiêu cho bản thân nàng, sao bây giờ lại muốn Khánh Quốc công phủ ta phải bồi vào?”
Sắc mặt của lý mama đen như đổ nghiên mực lên, mặt dài như cái gậy, nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta nói rằng số bạc vụn thì lười muốn lấy, coi như đang giúp đỡ kẻ sa cơ thất thế. Nhưng mà lúc trước phu nhân ngài tổ chức tiệc mừng thọ năm mươi tuổi, ngài ghét bỏ gia sản trong phòng mình không tinh xảo, lại coi trọng bộ đồ gồ cẩm trong phòng tiểu thư, là của hồi môn của tiểu thư nên cũng muốn để con trai đặt mua. Nhưng bổng lộc nửa năm của nhi tử ngài cũng không đủ để mua cả một bộ giường lớn khắc hoa kia, cho nên không thể tránh được muốn hỏi mượn đại tiểu thư của chúng ta một khoản coi như là để bày tỏ tấm lòng hiếu thảo. Cả một bộ gia cụ gỗ cẩm ấy hiện tại vẫn còn được đặt ở trong phòng của ngài đó. Ngài nói xem khoản bạc này có phải là nên kết toán một chút hay không?”
Khoản bạc này là lấy bạc ra từ cửa hàng của hồi môn của Thôi Phù lúc trước, việc này có dấu vết nên có thể tra được, nếu đến quan phủ thưa kiện cũng là nói có sách mách có chứng. Quanh phu nhân tức giận đến mức trâm cài trên đầu đều rối loạn đung đưa, căm hặn mà nói: “Nếu nàng không phải là con dâu của ta thì ta cũng không hiếm lạ gì hiếu tâm giả mù mù sa của nàng, các ngươi đến phòng ta xử lý một chút, để cho Thôi gia bọn họ đem đống gia cụ rách nát kia mang đi!"
Lý mama không nhanh không chậm mà lại mở một tờ giấy ra nói: “Lúc trước, Quách đại nhân đến kinh thành cần yêu cầu bạc chuẩn bị nhân mạch, cùng từng mược đại tiểu thư chúng ta một khoản, bây giờ đại nhân đã thăng chức, nhưng ngồi mát ăn bát vàng cũng không phải là đại tiểu thư của chúng ta, số tiền này cũng nên trả lại cho tiểu thư chúng ta.”
Quách lão phu nhân vừa nghe, liền mặc kệ, sa sầm mặt nói: “Khoàn tiền này là phu thê bọn họ tự mình thương lượng tự mình dùng, có quan hệ gì với quốc công phủ chứ?”
Lý mama trước đó đã được Miên Đường phân phó, bĩu môi cười nói: “Khoản bạc này được dùng nhưng đổi lấy chính là Quách đại nhân được từng bước thăng chức, bằng không hắn sao có thể đứng vững chân ở kinh thành? Già trẻ lớn bé Quốc Công phủ các ngươi đều theo đó mà hưởng, sao lại không có chút quan hệ nào với Khánh Quốc Công phủ?”
Quách phu nhân trừng mắt nói: “Những việc này, không cần nói với ta! Ai dùng thì tìm người đó đòi đi!” Dù sao Quách Dịch cũng đã lấy cớ tuần tra hương dã, tạm thời ròi khỏi kinh để tránh tránh đầu sóng ngọn gió. Nàng chết cũng không thừa nhận, xem Thôi gia có thể làm được gì chứ?
Đều là vương phủ đại trạch, sao làm việc lại bỉ ổi như thế? Tiền này mà cũng không biết xấu hổ tính từng khoản từng khoản một như thế!
Lý mama không hề vội chút nào, bà từng chút từng chút nói đầy đủ những lời mà Miên Đường dặn dò bà: “Nếu trong phủ khó xử, vậy đại tiểu thư của chúng ta cũng không làm khó các người, nhưng đại tiểu thư đã không còn nhà chồng, chỉ là một người phụ nữ không còn chỗ dựa vào, nên cũng không để ý mặt mũi, làm y theo như Quách đại nhân lúc trước, đi đến lậy trước cửa từng cầu xin. Nghĩ cho cũng thì các lão gia vương công ắt hẳn muốn mặt mũi nên sẽ không da mặt dày mà chiếm lấy bạc hồi môn của phụ nhân hòa ly. Chúng ta bây giờ thừa dịp sắc trời còn sáng sủa thì đi luôn, chắc là có thể đến cầu được năm ba cái phủ trạch...... “
Quanh phu nhân vừa nghe vậy thì quýnh lên. Nếu Thôi Phù thật sự hành xử vô lại như vậy thật thì chẳng phải là nhi tử của bà sẽ đắc tội vô số hiển quý trong kinh thành sao? Nếu thế thì sao còn có thể có chỗ đứng trên triều đình?
“Các ngươi đứng lại cho ta!”
Quách phu nhân vội vàng gọi Lý mama lại, bà tức giận đến nổ phổi, cuối cùng chỉ có thể nhịn cơn tức xuống nói:
“Khoản bạc này, ta trả!”
Sau khi Lý mama đếm ngân phiếu xong, lại kiểm tra đối chiếu đồ trang sức của hồi môn một lần xác định không bị người tráo đổi hàng giả thì gọi người nâng cái rương rời đi.
Một đoàn xe thật dài, có đến mười chiếc xe lớn được chứa đầy, một đoàn xe mênh mông cuốn cuộn đi thẳng một đường trở lại Hoài Dương Vương phủ.
Trong đó có rất nhiều đồ bài trí, trước đấy bị Quách Dịch mượn trưng bày trong nhà mới ở kinh thành. Lúc này đây bị mang đi sạch sẽ làm toàn bộ phòng lớn ở Khánh Quốc Công phủ trông có vẻ trống rỗng.
Tuy Quánh phu nhân không hề lưu luyến Thôi Phù, nhưng bà ta lại luyến tiếc đồ vật, nhiều đồ vật như thế, từng cái từng cái bị mang đi trước mắt bà, trong lòng bà chua xót không chịu được.
Vị Quý thiếp Ngọc Nhiêu mới được Quách dịch nạp vào nhìn thấy bà tức giận tới mức thở không được thì ngoan ngoãn đi tới khuyên: “Mẫu thân, bọn họ mang đi cũng tốt, đỡ cho ngài phải nhìn vậy nhớ tới nữ nhân kia, càng thêm phiền lòng.”
Khánh Quốc Công phu nhân đang không có chỗ trút giận, nhìn thấy Ngọc Nhiêu lập tức giận sôi máu, nói: “Ít nhất người ta gả vào còn mang theo rương, còn ngươi đâu? Tuy rằng chỉ là thiếp, những cũng nên lấy vài thứ đến sung vào quỹ chung đi chứ? Hai tay cơ hồ trống trơn bước vào cửa, chỉ dẫn theo một cái miệng ăn, sao có khả năng giúp đỡ cho phu quân của ngươi?”
Hiện giờ đã không có Thôi Phù, Khánh Quốc Công Phu nhân nhìn thấy dáng vẻ không lên được mặt của quý thiếp chính nhi tử mình chọn kia, bỗng bà cảm thấy hơi hối hận khi đón thứ nữ bên nhà mẹ đẻ tới. Chỉ nghĩ sau này sẽ tìm một nhà thông gia càng thể diện hơn so với Thôi gia, bà muốn cho Thôi gia biết được là con trai của bà không lo không có nữ nhân tốt gả cho!
Bị mắng khiến Ngọc Nhiêu nhất thời không nhịn được, đôi mắt đỏ ửng lên, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, quỳ xuống nghe giáo huấn.
Hạ nhân trong phủ Khánh Quốc công nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều lắc đầu trong lòng, trách không được người tốt như phu nhân cũng chịu không được, nhất định muốn đòi hòa ly! Có bà mẹ chồng như vậy, ai gặp người đó xui xẻo!
Lấy về của hổi môn nên trong lòng Thôi Phù cũng có chút tự tin, có thể tĩnh tâm mà nuôi dường Tiểu Nguyệt Tử.
Miên Đường lại không thể an tâm tạm nghỉ, đợi đến khi Thôi Hành Chu trở về liền thấy Miên Đường đang lật xem mấy quyển sách thật dày.
Thôi Hành Chu đi tới, xoa bóp bả vai mảnh khảnh của nàng, nói: “Hôm qua lăn lộn còn chưa đủ mệt sao? Bây giờ lại muốn mỏi mắt sao?”
Miên Đường chỉ chỉ quyển sách nói: “Đây là danh sách hạ nhân trong phủ, ta muốn xem xét rồi sắp xếp lại một lần...... Trong viện này, chỉ sợ không được sạch sẽ!”
Tiểu Nguyệt Tử so với đứa trẻ đủ tháng thì yếu hơn, nên làm gì cũng phải rất cẩn thận, chẳng may để lưu lại tai họa ngầm thì phải lo lắng cả đời. Lý mama cầm quạt phe phẩy thở dài nói: “Không biết lần này Vương gia đi thì có thể xử lý xong xuôi mọi chuyện không.”
Miên Đường thì ngược lại không lo lắng nói: “Vương gia các ngươi chính mình đi làm, sao có thể không xử lý xong mọi chuyện. Nói đến cũng là do phu nhân Kháng quốc Công bọn họ làm việc không giống người. Kể cả có đi báo quan thì chúng ta vẫn chiếm lý...... Đúng rồi, hiện tại không thể để tỷ tỷ buồn phiền, lúc trở về người kêu đại nha hoàn bên người tỷ ấy đến đó, để sắp xếp đơn tử hồi môn của nàng, sau này cũng tiện để Vương gia phái người nâng về, Khánh quốc Công phủ đừng hòng mà chiếm được chút lợi ích nào!”
Lý mama là người lớn tuổi nên suy nghĩ không quá giống với Miên Đường, chỉ nói: “Chuyện này còn chưa bẩm báo với Thái phi, nếu ngài ấy biết được, chắc chắn sẽ hao tổ tinh thần vì đại tiểu thư.....”
Miên Đường mỉm cười nói: “Tuy tỷ tỷ còn trẻ, nhưng thanh xuân cũng không thể chậm trễ được, trong kinh thành thanh niên tài tú có rất nhiều, dù sao thì lần này cũng phải chọ cho tỷ tỷ một phủ trạch đáng tin cậy lại thanh tịnh, chờ đến khi đoạn nhân duyên thứ hai của tỷ ấy thành, lúc ấy lại báo cho mẫu thân, như vậy cũng đỡ để lão nhân gia bà phải quan tâm.”
Lý mama cảm giác như trời sắp sập xuống, chuyện này ở trong mắt phu thê Vương gia thì đó chỉ là chuyện bình thường, không có gì là to tát, bà không khỏi cảm thán bản thân mình già rồi, không theo kịp phong cách làm việc bây giờ.
Miên Đường nhìn nồi lẩu cá thấy còn phải đun thêm một lúc nữa thì bèn dặn Lý mama tự mình trông nồi, nàng cởi tạp dề, cùng Bích Thảo và mấy nha hoàn rời đi phòng bếp nhỏ.
Khi đi đến chỗ nối tiếp nội viện và ngoại viện, Miên Đường thấy Lục Nghĩa dẫn theo hai huynh đệ đang đứng chờ ở đó.
Thế nên nàng chỉ bảo Bích Thảo đi cùng còn mấy nha hoàn khác thì đứng cách xa một chút, sau đó mới đi qua hỏi: “Hôm qua các ngươi làm việc, không để người nào nhìn thấy chứ?”
Lục Nghĩa chắp tay thấp giọng đáp: “Sau núi không có người, mấy người chúng ta dùng rượu mang theo làm chất dẫn cháy, rồi đổ rượu theo theo hình Quan m đốt bãi sẵn, sau đó chúng ta ẩn mình ở chỗ tối, chỉ chốc lát sau đã có tăng nhân trong chùa đến dập tắt lửa. Sau khi những hòa thượng này nhìn thấy đám cháy có hình dạng Bồ Tát thì sợ tới mức vội vội vàng vàng quỳ xuống đất lễ bái niệm kinh, lúc ấy chúng ta đã sớm rời khỏi đó rồi.”
Miên Đường nghe vậy thì gật gật đầu nói: “Các ngươi biến chuyện này thành một bài vè dễ đọc, tìm mấy đứa trẻ ở trên đường cái, đem chuyện phu nhân Khánh Quốc Công bức ép con dâu, khiến Bồ Tát tức giận hiển linh, cho Khánh Quốc Công phủ nâng cao thanh danh...... Nói sao thì chuyện này cũng liên lụy đến không ít bá tánh, nói cho cùng thì cũng do chúng ta phóng hỏa...... Các ngươi đi cho bọn họ một ít bạc, tránh cho bọn họ bởi vì bị thương mà mất đi tiền cơm áo.”
Lục Nghĩa lại không cho là đúng, nói: “Chúng ta chỉ phóng hỏa, cũng không cười xe ngựa đâm vào bá tánh, dựa vào cái gì bắt chúng ta bồi thường bạc? Ả đàn bà họ Tôn kia phải trả khoản tiền này mới đúng!”
Tuy rằng trong bốn huynh đệ thì Lục Nghĩa coi như là người có đầu óc nhất, nhưng lại khó sửa được thói cường đạo của phường thổ phi, nếu quật cường muốn làm gì thì có chín con lừa cũng kéo không lại.
Miên Đường xụ mặt nói: “Nhưng bây giờ ả đần bà bà kia là phi tử ở trong cung, nếu để nàng ta xuất bạc, thì chính là để thiên tử nhận sai, ta không có khả năng này, không thì ngươi lại phóng hỏa ở trong cung thử, xem nàng ta có thể xuất bạc được hay không?”
Lục Nghĩa vừa nghe liền biết bản thân tranh luận khiến đại đương gia không vui, hắn vội vàng vâng dạ đồng ý, sau đó vội xoay người đi làm việc.
Đợi đến khi Thôi Hành Chu trở về, hắn đem công văn hòa ly đưa đến chỗ tỷ tỷ trước, nói Quách gia đã đồng ý.
Thôi Phù thật ra lại không quá quan tâm đến của hồi môn, nàng chỉ sợ Quách gia không cho Cẩm Nhi ở bên cạnh nàng. Bây giờ nhìn thấy trên công văn hòa ly viết: Trước mười ba tuổi Cẩm Nhi được nuôi dưỡng ở cạnh mình thì tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Cẩm Nhi là con vợ cả của Khánh Quốc Công phủ, tương lai tước vị cũng cần hắn kế thừa, Vậy nên chắc chắn không thể sửa lại họ. Chờ đến khi thằng bé mười ba tuổi, kể cả lúc ấy nàng không hòa ly với Quách dịch thì Cẩm Nhi cũng đã đến tuổi đi học, vào thư viện sẽ rời khỏi cha mẹ.
Nghĩ đến sau này sẽ không phải trở lại đối mặt với sắc mặt khó chịu của Quách phu nhân, cả người Thôi Phu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng lúc lấy lấy lại của hồi môn lại xảy ra chút mâu thuẫn. Miên Đường đang có thai, không tiện đi đến Quốc Công phủ, nên để cho Lý mama mang theo ba quản sự đi thẩm tra đối chiếu xe trở của hồi môn.
Năm đó, khi đại cô nương xuất giá vừa đúng lúc Hoài Dương Vương phủ có hoàn cảnh rất tốt, để xứng với thân phận Quốc Công phủ, lão Hoài Dương Vương đã cho nữ nhi này của mình đặt mua không ít của hồi môn.
Nhưng sau khi Thôi Phủ gả đến đây mới phát hiện cuộc sống ở Quốc công phủ cũng không có rộng rãi hơn so với nhà mẹ đẻ mình. Dù sao thì lão vương gia cũng lập được chiến công hiển hách, được phong thưởng vô số, hơn nữa đất phong lại giàu có, tự nhiên có nước luộc nhiều hơn, tính ra thì mạnh hơn rất nhiều so với Quốc công phủ miệng ăn núi lở.
Nhưng mà con đường Khánh Quốc Công phủ lại chính là con đường thư hương dòng dõi, không quá ủng hộ con cháu ra bên ngoài vui chơi hưởng lạc, cho nên sau khi Quách Dịch thành gia, mỗi tháng tiền tiêu vặt cũng hữu hạn, mà Quách Dịch trời sinh giỏi chuyện giao thiệp xã giao, thường xuyên cùng người cùng trường đi ra ngoài lấy trứng chọi đá, không có quá nhiều thể diện.
Thôi Phu không thể nhìn được tình cảnh như vậy của phu nhân, nên tự nhiên muốn trợ cấp cho hắn một chút, thời gian lâu dần, phu nhân của Khánh Quốc công phủ coi đấy là đương nhiên, chỉ giả bộ như không biết nhi tử không đủ bạc để dùng, để Thôi Phù trợ cấp.
Sau này khi Quách Dịch làm quan thì tình hình mới tốt hơn một chút, nhưng trước kia tiêu sài mất giờ lại không bù được.
Lý mama xa xầm mặt hỏi từng hạng mục chi tiêu bạc. Quách phu nhân có chút không đáp lại được, liền tức giận nói: “Bản thân nàng chú trọng ăn mặc, đồ trang sức hay trâm cài đều chọn thứ tốt nhất mà mua, tự nhiên là chi tiêu cho bản thân nàng, sao bây giờ lại muốn Khánh Quốc công phủ ta phải bồi vào?”
Sắc mặt của lý mama đen như đổ nghiên mực lên, mặt dài như cái gậy, nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta nói rằng số bạc vụn thì lười muốn lấy, coi như đang giúp đỡ kẻ sa cơ thất thế. Nhưng mà lúc trước phu nhân ngài tổ chức tiệc mừng thọ năm mươi tuổi, ngài ghét bỏ gia sản trong phòng mình không tinh xảo, lại coi trọng bộ đồ gồ cẩm trong phòng tiểu thư, là của hồi môn của tiểu thư nên cũng muốn để con trai đặt mua. Nhưng bổng lộc nửa năm của nhi tử ngài cũng không đủ để mua cả một bộ giường lớn khắc hoa kia, cho nên không thể tránh được muốn hỏi mượn đại tiểu thư của chúng ta một khoản coi như là để bày tỏ tấm lòng hiếu thảo. Cả một bộ gia cụ gỗ cẩm ấy hiện tại vẫn còn được đặt ở trong phòng của ngài đó. Ngài nói xem khoản bạc này có phải là nên kết toán một chút hay không?”
Khoản bạc này là lấy bạc ra từ cửa hàng của hồi môn của Thôi Phù lúc trước, việc này có dấu vết nên có thể tra được, nếu đến quan phủ thưa kiện cũng là nói có sách mách có chứng. Quanh phu nhân tức giận đến mức trâm cài trên đầu đều rối loạn đung đưa, căm hặn mà nói: “Nếu nàng không phải là con dâu của ta thì ta cũng không hiếm lạ gì hiếu tâm giả mù mù sa của nàng, các ngươi đến phòng ta xử lý một chút, để cho Thôi gia bọn họ đem đống gia cụ rách nát kia mang đi!"
Lý mama không nhanh không chậm mà lại mở một tờ giấy ra nói: “Lúc trước, Quách đại nhân đến kinh thành cần yêu cầu bạc chuẩn bị nhân mạch, cùng từng mược đại tiểu thư chúng ta một khoản, bây giờ đại nhân đã thăng chức, nhưng ngồi mát ăn bát vàng cũng không phải là đại tiểu thư của chúng ta, số tiền này cũng nên trả lại cho tiểu thư chúng ta.”
Quách lão phu nhân vừa nghe, liền mặc kệ, sa sầm mặt nói: “Khoàn tiền này là phu thê bọn họ tự mình thương lượng tự mình dùng, có quan hệ gì với quốc công phủ chứ?”
Lý mama trước đó đã được Miên Đường phân phó, bĩu môi cười nói: “Khoản bạc này được dùng nhưng đổi lấy chính là Quách đại nhân được từng bước thăng chức, bằng không hắn sao có thể đứng vững chân ở kinh thành? Già trẻ lớn bé Quốc Công phủ các ngươi đều theo đó mà hưởng, sao lại không có chút quan hệ nào với Khánh Quốc Công phủ?”
Quách phu nhân trừng mắt nói: “Những việc này, không cần nói với ta! Ai dùng thì tìm người đó đòi đi!” Dù sao Quách Dịch cũng đã lấy cớ tuần tra hương dã, tạm thời ròi khỏi kinh để tránh tránh đầu sóng ngọn gió. Nàng chết cũng không thừa nhận, xem Thôi gia có thể làm được gì chứ?
Đều là vương phủ đại trạch, sao làm việc lại bỉ ổi như thế? Tiền này mà cũng không biết xấu hổ tính từng khoản từng khoản một như thế!
Lý mama không hề vội chút nào, bà từng chút từng chút nói đầy đủ những lời mà Miên Đường dặn dò bà: “Nếu trong phủ khó xử, vậy đại tiểu thư của chúng ta cũng không làm khó các người, nhưng đại tiểu thư đã không còn nhà chồng, chỉ là một người phụ nữ không còn chỗ dựa vào, nên cũng không để ý mặt mũi, làm y theo như Quách đại nhân lúc trước, đi đến lậy trước cửa từng cầu xin. Nghĩ cho cũng thì các lão gia vương công ắt hẳn muốn mặt mũi nên sẽ không da mặt dày mà chiếm lấy bạc hồi môn của phụ nhân hòa ly. Chúng ta bây giờ thừa dịp sắc trời còn sáng sủa thì đi luôn, chắc là có thể đến cầu được năm ba cái phủ trạch...... “
Quanh phu nhân vừa nghe vậy thì quýnh lên. Nếu Thôi Phù thật sự hành xử vô lại như vậy thật thì chẳng phải là nhi tử của bà sẽ đắc tội vô số hiển quý trong kinh thành sao? Nếu thế thì sao còn có thể có chỗ đứng trên triều đình?
“Các ngươi đứng lại cho ta!”
Quách phu nhân vội vàng gọi Lý mama lại, bà tức giận đến nổ phổi, cuối cùng chỉ có thể nhịn cơn tức xuống nói:
“Khoản bạc này, ta trả!”
Sau khi Lý mama đếm ngân phiếu xong, lại kiểm tra đối chiếu đồ trang sức của hồi môn một lần xác định không bị người tráo đổi hàng giả thì gọi người nâng cái rương rời đi.
Một đoàn xe thật dài, có đến mười chiếc xe lớn được chứa đầy, một đoàn xe mênh mông cuốn cuộn đi thẳng một đường trở lại Hoài Dương Vương phủ.
Trong đó có rất nhiều đồ bài trí, trước đấy bị Quách Dịch mượn trưng bày trong nhà mới ở kinh thành. Lúc này đây bị mang đi sạch sẽ làm toàn bộ phòng lớn ở Khánh Quốc Công phủ trông có vẻ trống rỗng.
Tuy Quánh phu nhân không hề lưu luyến Thôi Phù, nhưng bà ta lại luyến tiếc đồ vật, nhiều đồ vật như thế, từng cái từng cái bị mang đi trước mắt bà, trong lòng bà chua xót không chịu được.
Vị Quý thiếp Ngọc Nhiêu mới được Quách dịch nạp vào nhìn thấy bà tức giận tới mức thở không được thì ngoan ngoãn đi tới khuyên: “Mẫu thân, bọn họ mang đi cũng tốt, đỡ cho ngài phải nhìn vậy nhớ tới nữ nhân kia, càng thêm phiền lòng.”
Khánh Quốc Công phu nhân đang không có chỗ trút giận, nhìn thấy Ngọc Nhiêu lập tức giận sôi máu, nói: “Ít nhất người ta gả vào còn mang theo rương, còn ngươi đâu? Tuy rằng chỉ là thiếp, những cũng nên lấy vài thứ đến sung vào quỹ chung đi chứ? Hai tay cơ hồ trống trơn bước vào cửa, chỉ dẫn theo một cái miệng ăn, sao có khả năng giúp đỡ cho phu quân của ngươi?”
Hiện giờ đã không có Thôi Phù, Khánh Quốc Công Phu nhân nhìn thấy dáng vẻ không lên được mặt của quý thiếp chính nhi tử mình chọn kia, bỗng bà cảm thấy hơi hối hận khi đón thứ nữ bên nhà mẹ đẻ tới. Chỉ nghĩ sau này sẽ tìm một nhà thông gia càng thể diện hơn so với Thôi gia, bà muốn cho Thôi gia biết được là con trai của bà không lo không có nữ nhân tốt gả cho!
Bị mắng khiến Ngọc Nhiêu nhất thời không nhịn được, đôi mắt đỏ ửng lên, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, quỳ xuống nghe giáo huấn.
Hạ nhân trong phủ Khánh Quốc công nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều lắc đầu trong lòng, trách không được người tốt như phu nhân cũng chịu không được, nhất định muốn đòi hòa ly! Có bà mẹ chồng như vậy, ai gặp người đó xui xẻo!
Lấy về của hổi môn nên trong lòng Thôi Phù cũng có chút tự tin, có thể tĩnh tâm mà nuôi dường Tiểu Nguyệt Tử.
Miên Đường lại không thể an tâm tạm nghỉ, đợi đến khi Thôi Hành Chu trở về liền thấy Miên Đường đang lật xem mấy quyển sách thật dày.
Thôi Hành Chu đi tới, xoa bóp bả vai mảnh khảnh của nàng, nói: “Hôm qua lăn lộn còn chưa đủ mệt sao? Bây giờ lại muốn mỏi mắt sao?”
Miên Đường chỉ chỉ quyển sách nói: “Đây là danh sách hạ nhân trong phủ, ta muốn xem xét rồi sắp xếp lại một lần...... Trong viện này, chỉ sợ không được sạch sẽ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.