Kiều Tàng

Chương 198:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Thôi Hành Chu biết ý tứ của Miên Đường. Hôm qua Vân Phi đi ra ngoài rõ ràng là vi phạm lưu trình cung phi xuất cung thường ngày, ngược lại giống như lâm thời nhận được tin tức muốn ra phủ của Miên Đường, có ý xuất cung để làm khó dễ.

Có lẽ do sợ bị liên lụy, sợ bị Hoài Dương Vương Phủ ghi hận nên hôm qua có một hai nhà trong các phu nhân đến theo Vân Phi phải người đến hỏi thăm sức khỏe của Thôi Phù, cũng uyển chuyển giải thích rằng lúc ấy mình cũng đúng lúc vào cung cùng Vận Phi xem diễn kịch. Vân Phi nhất thời nảy lòng tham nên bọn họ cũng được mời đi cùng đến đó.

Miên Đường nghe vậy thì nhướng mày, hỏi Thôi Hành Chu: “Phi tử trong cung có thể tùy thời triệu kiến thê tử của thần tử hay sao?”

Thôi Hành Chu tháo kim quan trên đầu xuống, thản nhiên nói: “Đương nhiên là không thể, nhưng gần đây thân thể Hoàng Hậu không được tốt nên sự vụ trong cung được giao cho Vân phi quản lý thay......”

Miên Đường nghe xong liền cảm thấy có chút ý tứ, Thạch Hoàng Hậu thế mà lại là người rộng rãi, vậy mà có thể yên tâm giao quyền quản lí cho loại người như Tôn Vân Nương này.

Nhưng hiện tại Vân Nương nương hô mưa gọi gió ở trong cung, nói không chừng còn có thể đem bàn tay duỗi đến tận ngoài cung, vậy thì khẳng định Tôn Vân Nương có thể xếp tại mắt vào trong phủ của mình, vậy thì cũng không có gì là lạ.

Không bắt được cây đinh ngầm này nhỏ đi thì Miên Đường cảm thấy bản thân khó có thể yên giấc được.

Thôi Hành Chu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Không chỉ có trong phủ của chúng ta, mỗi phủ trạch đều trong kinh thành này đều có tại mắt. Ở thời Tiên Đế còn có Hoàng Khảo Tư, nhằm để làm tại mắt của hoàng đế cắm ở khắp các góc tư phủ kinh thành, để cho hoàng đế có thể nghe ngóng tin tức khắp nơi, củng cố hoàng quyền. Tuy rằng đã thay đổi mấy đời hoàng đế nhưng hoàng khảo tư vẫn còn nhu cũ, mỗi ngày xa ngựa ra vào phủ đệ chúng ta đều được bẩm báo vào trong cung. Vân phi phụ thân hiện tại là tư giám kiêm nhiệm hoàng khảo tư, nếu Vân phi muốn biết ngươi ra cửa thì cũng rất đơn giản.”

Miên Đường hít một hơi thật sâu, nếu là nhân thủ do hoàng khảo tư xếp vào thì nàng có biết cũng không thể nhổ được, nếu không sẽ biến thành bụng dạ khó lường, có mưu đồ gây rối.

.....Kinh thành đúng là nơi khốn khiếp mà...” Miên Đường nhất thời không nhìn được mà nhỏ giọng thầm mắng ra.

Thôi Hành Chu buồn cười ôm lấy vai nàng nói: “Ngươi cho rằng chúng ta vẫn còn ở Chân Châu hay sao, sao có thể nhàn nhã tự tại như ở đó được? Ở nơi có các quan to ở trung ương, từng người đều có nỗi khổ riêng, giờ thì tới đâu hay tới đó. Nhưng Hoàng Khảo Tư được hoàng đế dùng để giám thị quần thần bất lương, nhưng lại bị người có ý đồ riêng lấy ra để làm khó xử một thai phụ, cơ hội khó có được như này không lợi dụng để thanh lọc nhà cửa một lượt thì cũng thật đáng tiếc. Ít nhất, những tai mắt kia chỉ có thể với đến ngoại viện mà thôi.”

Những thứ khác không nói nhưng ít nhất Hoàng Dương Vương không hy vọng lúc phu thê bọn họ nói lời âu yếm với nhau lại bị những cái ám cọc của Hoàng Khảo Tư kia nghe được rồi chuyền vào tai Lưu Dục. Nếu hắn đoán không sai thì hẳn là Lưu Dục ngày ngày đều điều tra thăm hỏi về cuộc sống hàng ngày của Miên Đường.

Cũng không biết vị này muốn như thế nào, nếu như luyến tiếc thì lúc trước hà tất phải thả Miên Đường xuống núi? Đáng tiếc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, kể cá bây giờ hắn đã là cửu ngũ chí tôn cao quý thì cũng đã chú định không chiếm được người nào đó nữa rồi.

Chuyện Vân phi va chạm bá tánh đã ầm ĩ ra rất lớn, cuối cùng một ngự sử ngay thẳng trong đám ngự sử đã không kìm nén được mà viết tấu chương, nhất quyết muốn dâng lên triều đình.

Lúc trước khi Lưu Dục biết được Miên Đường bị làm khó dễ ở dưới chân núi chùa Vong Phong, ngay lập tức đã tìm Vân Phi để hỏi về chuyện này.

Bởi vì ngữ khí nói chuyện của Lưu Dục không tốt, Vân Phi còn ủy khuất rớt nước mắt, nói: “Nếu Bệ Hạ nhận định là thần thiếp sai, thần thiếp đành nhận sai. Nhưng mà lúc đó có rất nhiều phu nhân ở đó, ngài có thể hỏi thử xem, là thần thiếp gây khó dễ với Hoài Dương Vương phi, hay là phu nhân Khánh Quốc Công phủ làm khó con dầu của bà ta? Lúc ấy thần thiếp cũng khuyên giải hết lời, nhưng phu nhân Khánh Quốc Công với con dâu bà ta đã oán hận tích tụ từ lâu muốn truy đến cùng, căn bản không nghe nổi khuyên ngăn. Chẳng lẽ...... Ở trong mắt ngài thần thiếp lại là người như thế, việc con dâu Khánh Quốc Công phủ bị mẹ chồng làm khó dễ đến mức xảy thai, chẳng lẽ cũng phải tính ở trên đầu thần thiếp hay sao?”

Nói tới đây, Vân Nương ngước đôi mắt đãm lệ lên, nói: “Từ khi thần thiếp vào cung tới nay, cơ hồ là ngày ngày độc thủ khuê phòng, cũng không dám quấy rầy đến bệ hạ một chút, chỉ hy vọng sớm ngày có được một đứa con của chính mình, cũng coi như có án ủi ở trong cung, hôm nay nghe một phu nhân nói rằng Bồ Tát ở trong Vong Phong chùa linh nghiệm nên lúc ấy mới nhất thời nảy lòng tham muốn đến đó bái lạy thử một lần, Cũng chỉ hy vọng sớm hứa nguyện, sớm ứng nguyện...... Cũng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy......”

Lưu Dục hít sâu một hơi, từ khi Vân Nương vào cung tới nay, xác thật hắn đã vắng vẻ nàng đã lâu, suy cho cùng thì cũng do trong lòng hắn cảm thấy lúc trước Miên Đường trốn đi là bởi vì hiểu lầm với Vân Nương, cho nên trong lòng vẫn có khúc mắc đối với nàng.

Hiện tại nhìn thấy Vân Nương khóc thê thảm như vậy, hắn lại cảm thấy bản thân đối xử với nữ tử nhu nhược này hơi quá mức lạnh nhạt. Hơn nữa sự tình cũng đúng như lời Vân Nương nói, vào lúc ấy đúng là phu nhân Khánh Quốc Công trách cứ Thôi Phù.

Mà việc va chạm bá tánh cũng không phải do Vân Nương hạ lệnh. Nhưng tuy rằng nàng chỉ là vô tình nhưng lại tạo ra ảnh hưởng quá lớn, rốt cuộc thì vẫn tổn hại đến danh dự của hoàng gia.



Cho nên Lưu Dục trầm mặt vừa suy tư vừa thong thả đi đi lại lại, sau đó ngồi ở cạnh người Thạch Hoàng Hậu nói: “Đây là chuyện của hậu cung, ngươi xem nên xử lý như thế nào?”

Thạch Hoàng Hậu cũng khó xử cau mày nói: “Vân Phi cũng là bị liên lụy thật nên ta và hoàng đế ngài đều biết là ngươi tốt, nhưng hiện giờ trên triều không ngừng dâng tấu chương, vạn tuế cũng khó xử, nếu không đưa ra khiển trách thì thật sự khó có thể dập được oán giận...... Ngươi tùy ý xuất cung ra ngoài cũng không đúng với điều lệ phong sơn, lại va chạm với bá tánh thì thật là không phải...... Vậy thì phạt ngươi đi từ đường quỳ ba ngày, cung nữ thái giám bên người cũng phải chịu phạt đánh trượng, giao cho Nội Thị Giam xử lý......”

Vân phi nghe được đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc trừng mắt về phía Thạch Hoàng Hậu. Nửa đoạn đầu nàng ta nói đến khoan nhượng nhân từ như vậy, còn tưởng rằng nàng ta muốn phạt nhẹ phỏng cho mình, không nghĩ được Thạch Hoàng Hậu nói nghe có vẻ như đang thuyết phục mà phạt lại nặng như vậy!

Nhưng mà nàng lại không thể mở miệng xin tha, nếu như không chịu phạt như vậy thì chính là không biết vì đại cục, không muốn thay vạn tuế chia sẻ áp lực quần thận thương thư trên triều.

Vân nương oán hận nắm chặt tay, nhưng khi ngẩng đầu lên trên mặt lại mang vẻ kính cẩn nghe lời, khấu đầu tạ ơn Hoàng Hậu, tự mình đứng dậy đi đến từ đường nhận phạt,

Vân Nương oán hận mà cầm nắm tay, nhưng lại ngẩng đầu khi lại là đầy mặt kính cẩn nghe theo, chỉ khấu tạ Hoàng Hậu, tự hành đứng dậy đi lãnh phạt quỳ ở từ đường.

Chờ đến sau khi Lưu Dục đúng dậy rời đi, Thân mama bên người Thạch Hoàng Hậu mới nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu phạt nặng như vậy, trong lòng Vân phi sao có thể chịu được?”

Khuôn mặt tròn vọ béo tốt của Thạch Hoàng Hậu không hề lộ ra nụ cười tùy ý, chỉ lạnh mặt nói: “Ngươi cho rằng ra không phạt nàng thì nàng sẽ nhận lấy ân tình của ta sao? Nhớ đến trước đây nàng với ta thân cận như vậy, là tỷ muội tương xưng, ta cũng cho rằng nàng thật sự là người tốt. Nhưng sau này, ta mới phát hiện ra nữ nhân này tâm cơ thâm trầm. Nàng năm lần bảy lượt bố trí bẫy rập hãm hại ta, nghĩ là ta không biết hay sao? Lúc ta sinh ra Đại hoàng nhi của ta, nếu không phải nhờ ngươi đủ nhạy bén thì thiếu chút nữa đã mắc mưu của nàng. Cho nên ta mới buông thả cho nàng quyền lực nhiều như thế, để cho nàng đắc ý.

Người phàm là được ý thì ắt hẳn sẽ đắc ý. Ngươi xem, không phải là nàng khoe khoang thông minh dẫn đến lộ ra chỗ sơ suất hay sao. Đã nhiều ngày trôi qua, Bổn cung cũng sắp phải lâm bồn, khó mà đảm bảo được nữ nhân này không động tay động chân. Hiện tại phụ thân của nàng kiêm chức quản Hoàng Khảo Tư, bổn cung cũng chỉ có thể minh thương dễ tránh, ám oán khó phòng. Hiện giờ phạt nặng nàng ta, rồi cho người đánh bàn tử thân tính của nàng, ngược lại cũng có thể phòng bị bọn họ trong ngoài cấu kết làm ra những việc bẩn thỉu, còn về phía Hoàng Khảo Tư bên kia......”

Thân mama nhỏ giọng nói: “Lão nô đã để thái giám tổng quản bên người vạn tuế báo cho vạn tuế, Hoàng Khảo Tư đã sao chép một bản ghi chép xe ngựa ra vào của Hoài Dương Vương Phủ cho Vân phi......”

Thạch Hoàng Hậu mỉm cười, nói: “Chuyện ở hậu cung, do bổn cung làm chủ. Chuyện ở ngoài cung, tất nhiên là do vạn tuế làm chủ. Chỉ sợ lần này Vân phi đã động đến đầu quả tim của vạn tuế, còn liên lụy đến của phụ thân nàng ăn không hết gói đem đi.”

Thân mama hơi mỉm cười nói: “Như vậy là tốt nhất, Hoàng Hậu có thể an tâm sinh sản, không cần lo lắng người nhà họ Tôn động tay động chân......

Thạch Hoàng Hậu hơi thờ dài một hơi: “Trong cung lớn như vậy, nếu lòng người ẩn dấu sâu trong hắc đàm quỷ quái thi ta chính là lúc nào cũng đứng ở bên cạnh vực sâu, không dám buông thả dù chỉ một chút.

Thân mama hiểu rõ ý tứ của Thạch Hoàng Hậu. Bà nhìn cô nương nhà mình đi từng bước từng bước một như thế nào để từ một thứ nữ Thạch phủ trở thành Hoàng Hậu một nước. Chủ tử của bà cũng không dễ dàng gì, không chỉ phải đề phòng cha con Tôn thị, mà còn phải càng phòng bị với Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên lúc nào cũng chỉ có thể giả ngu giả ngơ, đối với việc Thái Hoàng Thái Hậu nhét nhóm cung tần phi tử cũng là vẻ mặt ôn hòa.

Những ngày qua Thạch Hoàng Hậu giao quyền ra, Tôn Vân Nương đã sửa trị không ít phi tử, lại mượn sức không ít. Lầ này Vân phi bị phạt, vậy thì tranh đấu ngầm trong cung sẽ càng xuất sắc.

“Hoàng Hậu, ngài là người thông minh sáng suốt, nếu không thì sao vạn tuế sẽ kính trọng ngài như vậy, ngài và vạn tuế nhất định sẽ chịu qua được mấy ngày này, bĩ cực thái lai[1]” Thân mama nhìn Thạch Hoàng Hậu lén lút lộ ra sự mệt mỏi, đau lòng mở miệng nhẹ nhàng khuyên giải an ủi.

[1] ***: Bĩ cực thái lai Kinh dịch có 64 quẻ, trong đó có quẻ bĩ và quẻ thái. Quẻ bị tượng trưng cho sự bế tắc, không thuận lợi, quẻ thái tượng trưng cho sự thuận lợi, hanh thống. đây cũng là một quan điểm biện chứng, lạc quan. Khi nào sự bế tắc đến cùng cực (bĩ cực) thì sự hanh thông, thuận lợi sẽ tới (thái lai). Câu này nói ý hết khổ đến sướng, giống như câu 'khổ tận cam lai' (khổ là đắng, cam là ngọt, hết thời cay đắng thì đến thời ngọt bùi).

Thạch Hoàng Hậu lắc đầu, thở dài nói: “Chân chính thông minh, thì căn bản sẽ không gả vào chốn thâm cung cao tường này. Vị Hoài Dương Vương phi kia mới là nữ tử thông minh thông suốt thật sự!”

Điều này Thân mama cũng đồng ý, bà nhỏ giọng nói: “Vậy việc Hoàng Khảo Tư trộm truyền ghi chép cho Vân phi, rõ ràng chính là do thủ hạ của Hoài Dương Vương phủ điều tra ra, nghe nói là hắn ngày đêm khảo vấn trong phủ, để truyền lời cho vạn tuế?

Thạch Hoàng Hậu mỉm cười nhẹ nói: “Hoài Dương Vương là do vạn tuế mới đến thay hắn xây dựng hành cung gia nhưng mà hiện tại nội viện xảy ra chuyện nhiều loạn, làm liên lụy đến tỷ tỷ hắn, khiến tỷ tỷ hắn bị sảy thai. Đây lại còn là do Vân phi cấu kết với Hoàng Khảo Tư làm ra việc dơ bẩn. Dựa vào tính tình của Hoài Dương Vương thì há có thể chịu đựng được việc này? Hắn đưa việc này đến tay của ta chính là muốn ám chỉ không có lần sau, vô luận là hậu cung hay là vạn tuế, đều chớ có tưởng đặt cơ sở ngầm trong nhà của hắn. Mà vạn tuế cũng không thể không sửa trị Tôn gia một chút, cho hắn một cái công đạo...... Động núi chấn nhổ như vậy cũng thật nhanh nhẹn, Liễu Miên Đường đúng là không gả nhầm nam nhân.”



Lúc trước nàng cũng là vừa gặp đã thương Tử Du công tử, nên mới cam tâm tình nguyện gả cho hắn, nào biết được sai một bước, từng bước sai. Trong lòng phu quân lại chỉ chứa một người, không dung được kẻ khác.

Cho nên, nàng mới lui một bước mà cầu cái sau, không cầu cầm sắt hòa minh[2], nhưng nhất định phải là cử án tề mi[3], vì vậy nàng bày mưu tính kế vì vạn tuế, giúp cho bệ hạ phân ưu, làm người vợ hiền huệ của hắn.

[2]Cầm sắt hòa minh: Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau.

[3]Cử án tề mi: Cổ ngữ Trung Hoa nhân đó có câu:

舉案齊眉,梁鴻得孟光之賢。

“Cử án tề mi, Lương Hồng đắc Mạnh Quang chi hiền.”

“Lương Hồng được vợ hiền Mạnh Quang cung kính dâng mâm ngang mày.”

Trên cửa phòng của nhà trai buổi tân hôn, người ta thường dán câu liễn đỏ 4 chữ “Cử án đề mi” để chúc chàng có vợ hiền đức như nàng Mạnh Quang.

Câu thành ngữ này có ý là chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ cuốn "Đông Hán Quan ký - truyện Lương Hồng".

Vào thời Đông Hán hơn 2000 năm trước, có một chàng thư sinh nghèo tên là Lương Hồng. Nhưng về sau do chàng rất có thành tựu về mặt học vấn, nên sau khi về quê rất được người làng kính trọng.

Mấy năm sau, Lương Hồng lấy con gái ông Mạnh ở trong huyện làm vợ. Nhưng hai vợ chồng lấy nhau đã được bảy ngày mà Lương Hồng vẫn không hề nhóm ngó tới vợ. Mạnh tiểu thư mới hỏi chồng, thì Lương Hồng trả lời rằng: “Nàng mặc toàn lụa là gấm vóc và đeo vàng bạc châu báu như vậy, thì làm sao có thể làm việc đồng áng và cùng ta sống cuộc đời ẩn cư được?”.

Mạnh tiểu thư nghe chồng nói vậy, bèn tháo bỏ đồ trang sức và thay mặc bộ đồ bằng vải thô. Lương Hồng thấy vậy thì mừng lắm, mới đặt tên cho nàng là Mạnh Quang. Về sau, hai vợ chồng dọn đến ở trên núi Bá Lăng, sống cuộc đời làm ruộng và dệt vải, lúc nhàn rỗi thì xem sách, viết văn chương hay đàn hát.

Ít lâu sau, hai vợ chồng đã nổi tiếng khắp vùng. Hai người lại đổi họ tên đến sống ở vùng Tề Lỗ. Sau đó, họ lại dọn ra vùng Ngô Trung thuê một căn nhà của phú ông Cao Bá Thông. Lương Hồng hàng ngày đi xay thóc hoặc làm ruộng, còn nàng Mạnh Quang thì ở nhà xe sợi dệt vải.

Mỗi khi Lương Hồng đi làm về, nàng Mạnh Quang đều sắp sẵn mâm cơm cung kính mời chồng. Để bày tỏ lòng tôn kính của mình, nàng không ngước mắt nhìn chồng, mà mỗi lần đều nâng mâm cơm cao ngang mi mắt, còn Lương Hồng thì luôn luôn tỏ ra rất lễ phép đưa hai ta ra đỡ lấy mâm cơm. Cao Bá Thông thấy cảnh vợ chồng họ thương yêu kính trọng nhau như vậy, nên rất tôn trọng họ. Sau khi Lương Hồng mất, nàng Mạnh Quang mới đưa con trai về sống ở quê.

Thạch Hoàng Hậu và Vân Nương khác nhau ở chỗ, nàng không hề hận Liễu Miên Đường.

Đó là một cô nương cực kỳ thông tuệ, có thể thấy được lúc trước nàng có thể dứt khoát dời đi Ngưỡng Sơn thì có thể biết được nàng là người có dũng khí, hơn nữa tận mắt thấy Hoài Dương Vương sủng ái nàng liền biết tình cảm hai phu thê bọn họ không chấp chưa người thứ ba.

Kể cả vạn tuế có yêu thích Liễu Miên Đường như thế nào, kiếp này cũng chỉ có thể có duyên mà không có phận.

Nghĩ vậy, Thạch Hoàng Hậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã, chỉ muốn nằm suống nghỉ ngơi một lắt, nàng nhắm mắt lại, lười biếng phân phó: “Từ đường là nơi trọng yếu, đề phòng khỏi lửa, ban đêm không cần có ý tăng thêm chậu than, cẩn thận củi lửa......”

Thời tiết mấy ngày nay vừa vào đêm đã lạnh lẽo, đặc biệt là ở từ đường hoàng gia lại càng âm khí nặng nề. Nghĩ đến Vân phi bị phạt quỷ nhiều ngày, sau này khả năng sẽ bệnh nặng một thời gian...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook