Chương 204:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mặc dù hôm đó đã muộn nhưng Hoài Dương vương với vẻ mặt lạnh căm căm mang theo thị vệ cuối cùng đã chặn được người bán hàng rong đang chuẩn bị đóng cửa ở góc phố, lần nữa nổi lửa dầu nóng, cầm một bao bánh chiên ngọt nóng hôi hổi trở về.
Miên Đường thừa nhận, những cái bánh chiên vừa mới ra khỏi chảo quả thật ngon hơn, cắn vào hơi nóng, bánh nếp dinh dính kéo ra từng sợi.
Mà chuyện ăn uống này, đôi khi đơn giản chỉ là nhất thời hứng thú, hết hứng thì sẽ không còn nghiện như lúc đầu nữa.
Thời gian Thôi Hành Chu đi mua bánh ngọt, Miên Đường không kìm được cơn đói, ăn một bát lớn tôm hấp bóc vỏ do Lý ma ma mang tới, bây giờ bụng căng cực kỳ.
Thế là dưới ánh mắt sắc lẹm của Thôi Hành Chu, nàng không khỏi giả vờ giả vịt ăn vài miếng. Tinh tế cắn xong hai miếng rồi đưa cho hắn: “Chàng ăn chút đi!”
Hoài Dương vương nhìn đôi mắt sưng đỏ chưa hết của nàng, trong lòng vẫn còn tức giận, chỉ phất tay nói: “Ai lại thích ăn ba thứ này!”
Nữ thủ lĩnh băng cướp này coi như lẻn vào phủ hắn náo loạn, tuy không đưa theo một binh lính nào nhưng khả năng gây rối thì khiến người ta không thể coi thường.
Trên đường ra ngoài mua bánh, gió đêm thổi tạt vào mặt cũng đủ khiến hắn tỉnh táo lại.
Tờ giấy kia, hắn sẽ không ký. Lúc trước cưới nàng, mai mối lễ vật hứa hôn đều không ít, vô cùng trang trọng, dựa vào đâu nàng muốn đi thì đi?
Lục Văn đã rơi vào tay hắn, vậy đừng nghĩ còn nguyên vẹn trở ra, trước tiên đem con của hắn sinh ra rồi nói tiếp.
Miên Đường thấy Thôi Hành Chu có vẻ bớt tức giận hơn nãy, bèn thăm dò hỏi hắn có thể thả bốn huynh đệ trung nghĩa ra không.
Thôi Hành Chu nghiêm mặt: “Liễu Miên Đường, nếu nàng muốn sống tốt với ta, phải quên sạch sẽ quá khứ từng là Lục Văn. Chứng cứ bọn họ tạo phản ở Đông Châu vô cùng xác thực, ta làm sao có thể thả được?”
Miên Đường thẳng lưng: “Ý của chàng là, nhất quyết phải đưa họ vào chỗ chết?”
Thôi Hành Chu đích thực có ý đó. Người biết Miên Đường đã từng vào rừng làm cướp phải càng ít càng tốt, chuyện nàng lúc đó, tựa như nàng nói, trẻ người non dạ thiếu hiểu biết. Chỉ vì tình yêu với Lưu Dục mà đích thân xả đại kỳ*, càng ngày càng sa ngã, thật sự hoang đường thái quá.
*bắt nguồn từ thành ngữ TQ “Xả đại kỳ tố hổ bì”: có nghĩa là sử dụng uy tín của người nổi tiếng hoặc tên tuổi của người khác để nâng cao giá trị hoặc bảo vệ bản thân.
Hiện tại nàng đã lớn, cũng coi như lạc đường biết quay đầu, lập gia đình theo quy củ, còn đi dính vào cục diện rối rắm ở núi Ngưỡng, cùng vài tên thổ phi vây quanh làm gì?
Hoài Dương vương hy vọng Miên Đường có thể dùng dao dứt khoát cắt đứt đống hỗn độn này, nhưng Miên Đường làm sao có thể nhẫn tâm như thế: “Hồi đầu là ta nhặt được họ ở trên đường, nếu không có ta, bọn họ cũng sẽ không vào rừng làm cướp, làm người phải có trách nhiệm, nếu ta dẫn họ lầm đường lạc lối, làm sao có thể mặc kệ được? Nếu chàng xác định muốn sắp đặt bọn họ, vậy cứ tống ta vào ngục giam luôn đi thôi!”
Thôi Hành Chu hôm nay xem như ồn ào đủ rồi, chỉ đứng lên nói: “Ta đi thư phòng làm việc, nàng mau đi ngủ đi. có lời gì, sau này lại nói.”
Hắn nói xong liền đi vào thư phòng.
Miên Đường há to miệng, cuối cùng cũng không gọi hắn.
Lúc trước nàng cũng có dự đoán phản ứng của Thôi Hành Chu khi biết bí mật của mình, nói thật thì tình hình hôm nay tốt hơn dự kiến rất nhiều, chỉ là hơi bất ngờ Thôi Hành Chu xử lý mình nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm trị bốn huynh đệ trung nghĩa.
Xét trên phương diện quốc pháp, nàng quả thực không đủ tư cách kêu Hoài Dương vương làm chuyện thiên vị, bởi vì việc bốn huynh đệ xúi giục dân chúng Đông Châu nổi loạn là một sự thật không thể chối cãi. Miên Đường cắn môi, nội tâm biết rằng chỉ có cầu xin ân xá mới có thể cứu được bốn huynh đệ đó.
Nhưng bất luận nói thế nào đi chăng nữa, cuối cùng Hoài Dương vương lại ngày ngày trở về phủ, không còn cứng rắn giằng co với Miên Đường nữa. Nhưng có một điều, đó là đừng đề cập đến tàn dư ở núi Ngưỡng với hắn.
Thôi Phù không biết phu thê đệ đệ đang lén lút phân cao thấp, chỉ cảm thấy hôm đó ồn ào xong, đệ đệ lại khôi phục vẻ lịch sự nhã nhặn thường ngày, cũng hết sức trông nom Miên Đường, bên trong Vương phủ hòa thuận ấm êm, trưởng tỷ như nàng cũng được yên lòng.
Thôi Hành Chu mặc dù giữ người không thả, lại không ngăn được Miên Đường đến thăm tù.
Lo lắng thức ăn trong lao ngục không thể ăn, Liễu Miên Đường nhờ Lý ma ma chuẩn bị vài hộp thức ăn lớn, có rượu có thịt, từng hộp chỉnh chỉnh tề tề xếp chồng chất, tự mình đưa đến ngục doanh chỗ binh lính.
Thị vệ canh gác nhìn thấy Vương phi đích thân đến, có lẽ đã được phân phó nên không ngăn cán.
Ba huynh đệ còn lại thì không sao, chỉ có Lục Toàn nhỏ nhất trông thấy Vương phi mang nhiều đồ ăn đến như vậy, òa khóc một tràng.
Miên Đường cảm thấy hắn khóc đến ác liệt, hỏi hắn có chuyện gì.
Lục Toản khóc nấc nói: “Nghe nói gặp đùi gà trong tù không phải chuyện tốt, trước khi chém đầu sẽ được ăn cơm. Nhưng bây giờ heo dê bò đều có cả..... Chẳng phải là muốn ngũ mã phanh thây sao?”
Thanh âm Lục Toàn run rẩy, ba huynh đệ kia vừa nghe, miếng thịt vốn đã ở trong miệng lập tức như xương mắc ở cổ họng, khó mà nuốt xuống.
Liễu Miên Đường gắp một cái đùi gà, nhét vào trong miệng Lục Toàn đang há hốc: “Ăn của ngươi đi! Diêm Vương gia nói mệnh ngươi vẫn còn dài!”
Lục Nghĩa đặt bát xuống, nhìn Miên Đường nói: “Kế hoạch lớn...Vương phi, sao ngài lại đích thân tới đây, chúng ta... trước đây che giấu thân phận của mình, là chúng ta không đúng, nhưng không thể liên lụy đến ngài, Vương phi.”
Lục Nghĩa biết nơi đây tai vách mạch rừng*, liền quyết định loại trừ đại đương gia, bằng không tên Thôi Hành Chu kia biết chuyện riêng tư của đại đương gia, chẳng phải sẽ quay qua tra tấn nàng sao!
*nghĩa đen: là vách có tai, dừng có mạch. Nghĩa bóng là: tưởng an toàn, vô sự nhưng rất dễ bị lộ bí mật, bị lan truyền.
Bài học rút ra: cần kiệm lời, không nên ba hoa; nói năng phải cẩn thận kẻo những điều cần giấu kín sẽ bị lộ và lan truyền, gây hậu quả không mong muốn.
Với thành ngữ này, trong thực tế còn có người nói “tại vách mạch rừng”. Có thể là dị bản- một trong những đặc trưng của văn học dân gian truyền miệng hoặc do lỗi phát âm vùng Bắc bộ, không phân biệt được “d” và “r”. Nhưng trong vận dụng thì nó vẫn có nghĩa như sự phân
tích ở trên.
Nhưng Miên Đường lại dửng dưng xua tay nói: “Hắn đã biết hết rồi, các ngươi cũng không cần cứng rắn chống cự, hắn muốn điều gì, cứ theo tình hình thực tế mà nói... Đánh đập, ra tay cũng thật ác độc!”
Cảm giác áy náy của Miên Đường càng lớn hơn khi nhìn thấy cảnh mấy huynh đệ bị đánh bầm dập vì đòn roi.
Nghe vậy, Lục Nghĩa trợn to tròng mắt, nhanh chóng nhìn lên nhìn xuống Miên Đường dò xét: “Hắn... Hắn không có làm gì ngài đúng không?”
Miên Đường vắt óc suy nghĩ, Vương gia đã làm cái gì với nàng, nhưng loại chuyện giường chiếu, nói cho bốn tên nhóc ngốc này chắc là không tốt lắm đâu!
Cho nên nàng chỉ trấn an bọn họ: “Còn có thể làm cái gì nữa, ta bụng to, cho dù hắn vì con của chính mình, cũng phải tạm dừng xử lý ta. Đừng lo lắng quá, qua mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ tìm cách thả các ngươi ra. Trong nhà Lục Trung, ta cũng trấn an được, cam đoan để các ngươi an ổn thành thân.”
Lục Trung sao có thể lo lắng cho hôn sự của mình, chỉ nắm lấy hàng rào nói: “Đại đương gia, Hoài Dương vương kia quỷ kế gian xảo, nếu hắn nổi lên đề phòng, cuộc sống của ngài sau này sẽ không dễ chịu, xin đừng phiền lòng vì chúng ta, ngài phải sớm tìm ra đường lui cho bản thân!”
Trong giây lát, bốn huynh đệ nhao nhao khuyên Liễu Miên Đường phải đề phòng tiểu nhân Thôi Hành Chu, đừng để hắn khiến nàng lơ là bất cẩn.
Quả thật bên ngoài ngục giam là tai vách mạch rừng, những lời của bốn huynh đệ thuyết phục đại đương gia đề phòng tiểu nhân cuối cùng y nguyên truyền đạt tới cho Hoài Dương vương.
Lý Quang Tài đang thương thảo vấn đề với Hoài Dương vương, gần đây hắn cũng mới biết lúc trước mình làm người mai mối bảo lãnh, cuối cùng vậy mà tác hợp ra một đôi oan gia sống chết như thế.
Nghẹn họng nhìn trân trối lúc lâu, Lý Quang Tài hỏi Vương gia, đã muốn xử tử bốn huynh đệ, vì sao còn ngầm đồng ý cho Vương phi đi gặp bọn chúng.
Thôi Hành Chu đang vùi đầu múa bút thành văn, giọng thản nhiên: “Ngựa hoang dù sao cũng phải có dây cương tốt nhất, không dọa nàng một chút, lần sau nói không chừng còn muốn gạt ta làm chuyện khác.”
Lý Quang Tài suy tư một hồi, cũng phần nào hiểu được ý tứ của Hoài Dương vương, nếu thật sự muốn giết người diệt khẩu, nhất định không giữ lại bốn tên tiểu tử miệng cuồng ngôn đến bây giờ.
Bốn tên kia, đoán không chừng Vương gia cũng không nỡ giết, đây cũng dây cương tốt nhất để kiềm chế con ngựa hoang phản loạn của Vương phi...
Nhưng trong lòng Lý Quang Tài lại lo lắng về việc khác.
“Vương gia, có câu nói mà tổ chức* không biết có nên nói hay không.”
*Thời xưa, quan nhỏ tự xưng với quan trên là “ti chức”
Hoài Dương vương ngẩng đầu nhìn hắn: “Ở đây không có ai, nếu Quang Tài huynh có lời thì cứ nói thẳng ra."
Lý Quang Tài nghĩ kỹ rồi nói: “Tuy rằng hiện tại Vương phi cùng Vương gia ân ái, không có hai lòng, thế nhưng Vương gia nên biết, dù sao Vương phi cũng mất đi một đoạn ký ức, nếu có ngày nàng khôi phục lại, liệu có còn được giống như ngày hôm nay, thật khó mà nói. Vương gia giữ lại Vương phi bên cạnh, chính là lưu lại tai họa ngầm..
“Đừng nói nữa.” Thôi Hành Chu cắt ngang lời của Lý Quang Tài, bình thản nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ chấn chỉnh không được một người đã từng bại dưới tay minh sao?”
Lý Quang Tài tất nhiên không dám xem thường Vương gia, đúng lúc này, Hoài Dương Vương phi đã thăm tù xong thuận tiện ghé vào phủ quan nhìn xem Hoài Dương vương.
Bởi vì dây cương đều bị Vương gia nắm trong lòng bàn tay, Hoài Dương Vương phi hiện tại lễ nghi đoan chính, cùng Vương gia kính trọng thương yêu lẫn nhau, quan tâm chu đáo cực kỳ.
Hoài Dương vương nhìn đồ ăn lấy ra từ trong hộp đồ ăn, hừ lạnh một tiếng: “Đây là do tù nhân trong ngục giam không ăn được, nên phần còn lại đưa tới cho bản vương này?”
Đôi mắt quyến rũ của Miên Đường trừng to nói: “Không phải là đồ ăn thừa của người khác, đều là món hôm qua tự chàng chọn, sáng sớm ta cố ý làm cho chàng, sờ vào còn nóng lắm! Ta hỏi qua Mạc Như, hắn nói sáng nay Vương gia ăn muộn, ta mới không vội vàng đưa tới, làm sao, chàng đói bụng rồi?”
Vừa nói, nàng vừa sờ lên bụng hắn. Thôi Hành Chu vươn tay nhéo nhéo bàn tay non mềm của nàng nói: “Giả vờ có lòng... Về sau nơi bẩn thỉu đó không nên đi nữa... Ngày mai ta muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Miên Đường liền lập tức gật đầu: “Tôi quay lại sẽ sai người chọn miếng sườn heo đỉnh nhất để ướp cho Vương gia...” Sau đó quay sang nói với Lý đại nhân: “Hôm nay thức ăn cũng đủ, Lý đại nhân cũng cùng ăn một lát đi.”
Lý Quang Tài ngửi mùi đồ ăn thơm phức đúng là hơi đói bụng, vì vậy không khách sáo đi theo ăn một bữa.
Đến lúc đi ra, Lý Quang Tài ở sau lưng Vương phi cùng đi ra.
Đến cửa phủ quan, Liễu Miên Đường không lên xe ngựa ngay mà cố ý đợi Lý Quang Tài đại nhân.
Lý Quang Tài đoán thầm Vương phi có thể lại muốn yêu cầu hắn cầu xin với Vương gia, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào để khai thông cho Vương phi, sau này nên lắng nghe Vương gia nhiều hơn, ai ngờ Miên Đường lại nói: “Cẩm nhi nhiều ngày nay vẫn luôn nhắc mãi Lý thúc cho nàng đồ chơi, nếu đại nhân không vội, có thể đến Vương phủ ngồi một chút, qua mấy ngày nữa hoa cúc mùa thu ở Vương phủ sắp nở, đến lúc đó ta sẽ lập một hội thơ, Lý đại nhân cũng sẽ tới đối thơ thưởng thức một chút!”
Lý Quang Tài có chút không đoán được lối đi của Vương phi, chỉ cười nói: “Vương phi thật là hăng hái... Ta còn tưởng rằng...”
Liễu Miên Đường thoải mái nói: “Ngài cho là ta tới nhờ ngài cầu chuyện không thành sao? Hôm nay trước khi đến ta thật sự có lo lắng, bất quá nhìn vết thương của bốn huynh đệ đã được bôi thuốc, không cần lo lắng nữa.”
Lúc trước nàng cũng bị Thôi Hành Chu làm cho hoa mắt, một hồi cũng không nhìn thấu, hiện tại bốn người họ đều ổn, dần dần đoán ra được tâm tư của Vương gia.
“Thế nhưng... Ngài hãy nói với Vương gia, giết gà dọa khi là vì con khi không hiểu chuyện. Còn ta nghe lời như vậy, dọa một chút cũng đủ rồi. Giữ bốn người bọn họ cũng không thành vấn đề, chỉ là nàng dâu vất vả tìm được đều muốn chạy... Được rồi, ta đi về trước, mấy ngày nữa ngài đừng quên vào Vương phủ chơi nha!”
Sau khi nói xong, Liễu Miên Đường cười lên xe ngựa.
Để lại Lý đại nhân nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa.
Hắn thật sự cảm thấy vị tướng đã từng bại trận dưới tay của Vương gia này, có lẽ sẽ càng ngày càng khó đối phó hơn!
Miên Đường thừa nhận, những cái bánh chiên vừa mới ra khỏi chảo quả thật ngon hơn, cắn vào hơi nóng, bánh nếp dinh dính kéo ra từng sợi.
Mà chuyện ăn uống này, đôi khi đơn giản chỉ là nhất thời hứng thú, hết hứng thì sẽ không còn nghiện như lúc đầu nữa.
Thời gian Thôi Hành Chu đi mua bánh ngọt, Miên Đường không kìm được cơn đói, ăn một bát lớn tôm hấp bóc vỏ do Lý ma ma mang tới, bây giờ bụng căng cực kỳ.
Thế là dưới ánh mắt sắc lẹm của Thôi Hành Chu, nàng không khỏi giả vờ giả vịt ăn vài miếng. Tinh tế cắn xong hai miếng rồi đưa cho hắn: “Chàng ăn chút đi!”
Hoài Dương vương nhìn đôi mắt sưng đỏ chưa hết của nàng, trong lòng vẫn còn tức giận, chỉ phất tay nói: “Ai lại thích ăn ba thứ này!”
Nữ thủ lĩnh băng cướp này coi như lẻn vào phủ hắn náo loạn, tuy không đưa theo một binh lính nào nhưng khả năng gây rối thì khiến người ta không thể coi thường.
Trên đường ra ngoài mua bánh, gió đêm thổi tạt vào mặt cũng đủ khiến hắn tỉnh táo lại.
Tờ giấy kia, hắn sẽ không ký. Lúc trước cưới nàng, mai mối lễ vật hứa hôn đều không ít, vô cùng trang trọng, dựa vào đâu nàng muốn đi thì đi?
Lục Văn đã rơi vào tay hắn, vậy đừng nghĩ còn nguyên vẹn trở ra, trước tiên đem con của hắn sinh ra rồi nói tiếp.
Miên Đường thấy Thôi Hành Chu có vẻ bớt tức giận hơn nãy, bèn thăm dò hỏi hắn có thể thả bốn huynh đệ trung nghĩa ra không.
Thôi Hành Chu nghiêm mặt: “Liễu Miên Đường, nếu nàng muốn sống tốt với ta, phải quên sạch sẽ quá khứ từng là Lục Văn. Chứng cứ bọn họ tạo phản ở Đông Châu vô cùng xác thực, ta làm sao có thể thả được?”
Miên Đường thẳng lưng: “Ý của chàng là, nhất quyết phải đưa họ vào chỗ chết?”
Thôi Hành Chu đích thực có ý đó. Người biết Miên Đường đã từng vào rừng làm cướp phải càng ít càng tốt, chuyện nàng lúc đó, tựa như nàng nói, trẻ người non dạ thiếu hiểu biết. Chỉ vì tình yêu với Lưu Dục mà đích thân xả đại kỳ*, càng ngày càng sa ngã, thật sự hoang đường thái quá.
*bắt nguồn từ thành ngữ TQ “Xả đại kỳ tố hổ bì”: có nghĩa là sử dụng uy tín của người nổi tiếng hoặc tên tuổi của người khác để nâng cao giá trị hoặc bảo vệ bản thân.
Hiện tại nàng đã lớn, cũng coi như lạc đường biết quay đầu, lập gia đình theo quy củ, còn đi dính vào cục diện rối rắm ở núi Ngưỡng, cùng vài tên thổ phi vây quanh làm gì?
Hoài Dương vương hy vọng Miên Đường có thể dùng dao dứt khoát cắt đứt đống hỗn độn này, nhưng Miên Đường làm sao có thể nhẫn tâm như thế: “Hồi đầu là ta nhặt được họ ở trên đường, nếu không có ta, bọn họ cũng sẽ không vào rừng làm cướp, làm người phải có trách nhiệm, nếu ta dẫn họ lầm đường lạc lối, làm sao có thể mặc kệ được? Nếu chàng xác định muốn sắp đặt bọn họ, vậy cứ tống ta vào ngục giam luôn đi thôi!”
Thôi Hành Chu hôm nay xem như ồn ào đủ rồi, chỉ đứng lên nói: “Ta đi thư phòng làm việc, nàng mau đi ngủ đi. có lời gì, sau này lại nói.”
Hắn nói xong liền đi vào thư phòng.
Miên Đường há to miệng, cuối cùng cũng không gọi hắn.
Lúc trước nàng cũng có dự đoán phản ứng của Thôi Hành Chu khi biết bí mật của mình, nói thật thì tình hình hôm nay tốt hơn dự kiến rất nhiều, chỉ là hơi bất ngờ Thôi Hành Chu xử lý mình nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm trị bốn huynh đệ trung nghĩa.
Xét trên phương diện quốc pháp, nàng quả thực không đủ tư cách kêu Hoài Dương vương làm chuyện thiên vị, bởi vì việc bốn huynh đệ xúi giục dân chúng Đông Châu nổi loạn là một sự thật không thể chối cãi. Miên Đường cắn môi, nội tâm biết rằng chỉ có cầu xin ân xá mới có thể cứu được bốn huynh đệ đó.
Nhưng bất luận nói thế nào đi chăng nữa, cuối cùng Hoài Dương vương lại ngày ngày trở về phủ, không còn cứng rắn giằng co với Miên Đường nữa. Nhưng có một điều, đó là đừng đề cập đến tàn dư ở núi Ngưỡng với hắn.
Thôi Phù không biết phu thê đệ đệ đang lén lút phân cao thấp, chỉ cảm thấy hôm đó ồn ào xong, đệ đệ lại khôi phục vẻ lịch sự nhã nhặn thường ngày, cũng hết sức trông nom Miên Đường, bên trong Vương phủ hòa thuận ấm êm, trưởng tỷ như nàng cũng được yên lòng.
Thôi Hành Chu mặc dù giữ người không thả, lại không ngăn được Miên Đường đến thăm tù.
Lo lắng thức ăn trong lao ngục không thể ăn, Liễu Miên Đường nhờ Lý ma ma chuẩn bị vài hộp thức ăn lớn, có rượu có thịt, từng hộp chỉnh chỉnh tề tề xếp chồng chất, tự mình đưa đến ngục doanh chỗ binh lính.
Thị vệ canh gác nhìn thấy Vương phi đích thân đến, có lẽ đã được phân phó nên không ngăn cán.
Ba huynh đệ còn lại thì không sao, chỉ có Lục Toàn nhỏ nhất trông thấy Vương phi mang nhiều đồ ăn đến như vậy, òa khóc một tràng.
Miên Đường cảm thấy hắn khóc đến ác liệt, hỏi hắn có chuyện gì.
Lục Toản khóc nấc nói: “Nghe nói gặp đùi gà trong tù không phải chuyện tốt, trước khi chém đầu sẽ được ăn cơm. Nhưng bây giờ heo dê bò đều có cả..... Chẳng phải là muốn ngũ mã phanh thây sao?”
Thanh âm Lục Toàn run rẩy, ba huynh đệ kia vừa nghe, miếng thịt vốn đã ở trong miệng lập tức như xương mắc ở cổ họng, khó mà nuốt xuống.
Liễu Miên Đường gắp một cái đùi gà, nhét vào trong miệng Lục Toàn đang há hốc: “Ăn của ngươi đi! Diêm Vương gia nói mệnh ngươi vẫn còn dài!”
Lục Nghĩa đặt bát xuống, nhìn Miên Đường nói: “Kế hoạch lớn...Vương phi, sao ngài lại đích thân tới đây, chúng ta... trước đây che giấu thân phận của mình, là chúng ta không đúng, nhưng không thể liên lụy đến ngài, Vương phi.”
Lục Nghĩa biết nơi đây tai vách mạch rừng*, liền quyết định loại trừ đại đương gia, bằng không tên Thôi Hành Chu kia biết chuyện riêng tư của đại đương gia, chẳng phải sẽ quay qua tra tấn nàng sao!
*nghĩa đen: là vách có tai, dừng có mạch. Nghĩa bóng là: tưởng an toàn, vô sự nhưng rất dễ bị lộ bí mật, bị lan truyền.
Bài học rút ra: cần kiệm lời, không nên ba hoa; nói năng phải cẩn thận kẻo những điều cần giấu kín sẽ bị lộ và lan truyền, gây hậu quả không mong muốn.
Với thành ngữ này, trong thực tế còn có người nói “tại vách mạch rừng”. Có thể là dị bản- một trong những đặc trưng của văn học dân gian truyền miệng hoặc do lỗi phát âm vùng Bắc bộ, không phân biệt được “d” và “r”. Nhưng trong vận dụng thì nó vẫn có nghĩa như sự phân
tích ở trên.
Nhưng Miên Đường lại dửng dưng xua tay nói: “Hắn đã biết hết rồi, các ngươi cũng không cần cứng rắn chống cự, hắn muốn điều gì, cứ theo tình hình thực tế mà nói... Đánh đập, ra tay cũng thật ác độc!”
Cảm giác áy náy của Miên Đường càng lớn hơn khi nhìn thấy cảnh mấy huynh đệ bị đánh bầm dập vì đòn roi.
Nghe vậy, Lục Nghĩa trợn to tròng mắt, nhanh chóng nhìn lên nhìn xuống Miên Đường dò xét: “Hắn... Hắn không có làm gì ngài đúng không?”
Miên Đường vắt óc suy nghĩ, Vương gia đã làm cái gì với nàng, nhưng loại chuyện giường chiếu, nói cho bốn tên nhóc ngốc này chắc là không tốt lắm đâu!
Cho nên nàng chỉ trấn an bọn họ: “Còn có thể làm cái gì nữa, ta bụng to, cho dù hắn vì con của chính mình, cũng phải tạm dừng xử lý ta. Đừng lo lắng quá, qua mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ tìm cách thả các ngươi ra. Trong nhà Lục Trung, ta cũng trấn an được, cam đoan để các ngươi an ổn thành thân.”
Lục Trung sao có thể lo lắng cho hôn sự của mình, chỉ nắm lấy hàng rào nói: “Đại đương gia, Hoài Dương vương kia quỷ kế gian xảo, nếu hắn nổi lên đề phòng, cuộc sống của ngài sau này sẽ không dễ chịu, xin đừng phiền lòng vì chúng ta, ngài phải sớm tìm ra đường lui cho bản thân!”
Trong giây lát, bốn huynh đệ nhao nhao khuyên Liễu Miên Đường phải đề phòng tiểu nhân Thôi Hành Chu, đừng để hắn khiến nàng lơ là bất cẩn.
Quả thật bên ngoài ngục giam là tai vách mạch rừng, những lời của bốn huynh đệ thuyết phục đại đương gia đề phòng tiểu nhân cuối cùng y nguyên truyền đạt tới cho Hoài Dương vương.
Lý Quang Tài đang thương thảo vấn đề với Hoài Dương vương, gần đây hắn cũng mới biết lúc trước mình làm người mai mối bảo lãnh, cuối cùng vậy mà tác hợp ra một đôi oan gia sống chết như thế.
Nghẹn họng nhìn trân trối lúc lâu, Lý Quang Tài hỏi Vương gia, đã muốn xử tử bốn huynh đệ, vì sao còn ngầm đồng ý cho Vương phi đi gặp bọn chúng.
Thôi Hành Chu đang vùi đầu múa bút thành văn, giọng thản nhiên: “Ngựa hoang dù sao cũng phải có dây cương tốt nhất, không dọa nàng một chút, lần sau nói không chừng còn muốn gạt ta làm chuyện khác.”
Lý Quang Tài suy tư một hồi, cũng phần nào hiểu được ý tứ của Hoài Dương vương, nếu thật sự muốn giết người diệt khẩu, nhất định không giữ lại bốn tên tiểu tử miệng cuồng ngôn đến bây giờ.
Bốn tên kia, đoán không chừng Vương gia cũng không nỡ giết, đây cũng dây cương tốt nhất để kiềm chế con ngựa hoang phản loạn của Vương phi...
Nhưng trong lòng Lý Quang Tài lại lo lắng về việc khác.
“Vương gia, có câu nói mà tổ chức* không biết có nên nói hay không.”
*Thời xưa, quan nhỏ tự xưng với quan trên là “ti chức”
Hoài Dương vương ngẩng đầu nhìn hắn: “Ở đây không có ai, nếu Quang Tài huynh có lời thì cứ nói thẳng ra."
Lý Quang Tài nghĩ kỹ rồi nói: “Tuy rằng hiện tại Vương phi cùng Vương gia ân ái, không có hai lòng, thế nhưng Vương gia nên biết, dù sao Vương phi cũng mất đi một đoạn ký ức, nếu có ngày nàng khôi phục lại, liệu có còn được giống như ngày hôm nay, thật khó mà nói. Vương gia giữ lại Vương phi bên cạnh, chính là lưu lại tai họa ngầm..
“Đừng nói nữa.” Thôi Hành Chu cắt ngang lời của Lý Quang Tài, bình thản nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ chấn chỉnh không được một người đã từng bại dưới tay minh sao?”
Lý Quang Tài tất nhiên không dám xem thường Vương gia, đúng lúc này, Hoài Dương Vương phi đã thăm tù xong thuận tiện ghé vào phủ quan nhìn xem Hoài Dương vương.
Bởi vì dây cương đều bị Vương gia nắm trong lòng bàn tay, Hoài Dương Vương phi hiện tại lễ nghi đoan chính, cùng Vương gia kính trọng thương yêu lẫn nhau, quan tâm chu đáo cực kỳ.
Hoài Dương vương nhìn đồ ăn lấy ra từ trong hộp đồ ăn, hừ lạnh một tiếng: “Đây là do tù nhân trong ngục giam không ăn được, nên phần còn lại đưa tới cho bản vương này?”
Đôi mắt quyến rũ của Miên Đường trừng to nói: “Không phải là đồ ăn thừa của người khác, đều là món hôm qua tự chàng chọn, sáng sớm ta cố ý làm cho chàng, sờ vào còn nóng lắm! Ta hỏi qua Mạc Như, hắn nói sáng nay Vương gia ăn muộn, ta mới không vội vàng đưa tới, làm sao, chàng đói bụng rồi?”
Vừa nói, nàng vừa sờ lên bụng hắn. Thôi Hành Chu vươn tay nhéo nhéo bàn tay non mềm của nàng nói: “Giả vờ có lòng... Về sau nơi bẩn thỉu đó không nên đi nữa... Ngày mai ta muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Miên Đường liền lập tức gật đầu: “Tôi quay lại sẽ sai người chọn miếng sườn heo đỉnh nhất để ướp cho Vương gia...” Sau đó quay sang nói với Lý đại nhân: “Hôm nay thức ăn cũng đủ, Lý đại nhân cũng cùng ăn một lát đi.”
Lý Quang Tài ngửi mùi đồ ăn thơm phức đúng là hơi đói bụng, vì vậy không khách sáo đi theo ăn một bữa.
Đến lúc đi ra, Lý Quang Tài ở sau lưng Vương phi cùng đi ra.
Đến cửa phủ quan, Liễu Miên Đường không lên xe ngựa ngay mà cố ý đợi Lý Quang Tài đại nhân.
Lý Quang Tài đoán thầm Vương phi có thể lại muốn yêu cầu hắn cầu xin với Vương gia, trong lòng đang nghĩ cách làm thế nào để khai thông cho Vương phi, sau này nên lắng nghe Vương gia nhiều hơn, ai ngờ Miên Đường lại nói: “Cẩm nhi nhiều ngày nay vẫn luôn nhắc mãi Lý thúc cho nàng đồ chơi, nếu đại nhân không vội, có thể đến Vương phủ ngồi một chút, qua mấy ngày nữa hoa cúc mùa thu ở Vương phủ sắp nở, đến lúc đó ta sẽ lập một hội thơ, Lý đại nhân cũng sẽ tới đối thơ thưởng thức một chút!”
Lý Quang Tài có chút không đoán được lối đi của Vương phi, chỉ cười nói: “Vương phi thật là hăng hái... Ta còn tưởng rằng...”
Liễu Miên Đường thoải mái nói: “Ngài cho là ta tới nhờ ngài cầu chuyện không thành sao? Hôm nay trước khi đến ta thật sự có lo lắng, bất quá nhìn vết thương của bốn huynh đệ đã được bôi thuốc, không cần lo lắng nữa.”
Lúc trước nàng cũng bị Thôi Hành Chu làm cho hoa mắt, một hồi cũng không nhìn thấu, hiện tại bốn người họ đều ổn, dần dần đoán ra được tâm tư của Vương gia.
“Thế nhưng... Ngài hãy nói với Vương gia, giết gà dọa khi là vì con khi không hiểu chuyện. Còn ta nghe lời như vậy, dọa một chút cũng đủ rồi. Giữ bốn người bọn họ cũng không thành vấn đề, chỉ là nàng dâu vất vả tìm được đều muốn chạy... Được rồi, ta đi về trước, mấy ngày nữa ngài đừng quên vào Vương phủ chơi nha!”
Sau khi nói xong, Liễu Miên Đường cười lên xe ngựa.
Để lại Lý đại nhân nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa.
Hắn thật sự cảm thấy vị tướng đã từng bại trận dưới tay của Vương gia này, có lẽ sẽ càng ngày càng khó đối phó hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.