Chương 205:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Tin tức Hoài Dương vương bảy ngày qua chưa trở về phủ, lúc này đây cũng đã lọt vào tại của Tuy Vương.
Lúc trước Thôi Hành Chu vào kinh thành, nhân lực ở trong phủ trạch của hắn rất lẫn lộn, ngoại trừ sắp xếp một vài kẻ bên ngoài trà trộn vào hoàng cung, Tuy Vương cũng ra lệnh không ít tay sai do thám tình hình.
Đáng tiếc thời gian trước Hoài Dương Vương phi muốn sinh hạ, lần nữa tính lại phong thủy, loại trừ những hạ nhân không hợp với bát tự của nàng trong nội viện, đồng thời thanh lọc rất nhiều thị nữ bà tử, trong số đó đều là gián điệp ở kinh thành, ngay cả ngoại viện đều rút ra không ít kẻ theo dõi.
Phút chốc, việc nghe ngóng “gió thổi cỏ lay” ở Hoài Dương Vương phủ cũng không còn thuận tiện như trước.
Tuy Vương biết vị Hoài Dương Vương phi này có năng lực, việc càn quét trạch viện này cũng coi như đã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ là câu nói mà Tuy Vương xúi giục Hoài Dương vương ở cửa cung cũng không phải là một ngọn lửa mà nàng có thể dập tắt bằng một cái phẩy tay.
Trước tiên là Hoài Dương vương bảy ngày không hồi phủ, điều này cho thấy có ẩn tình trong đó, hơn nữa hắn còn thường xuyên phái người đến thám thính về thuộc hạ cũ ở núi Ngưỡng, nhìn thoáng qua là biết có chuyện.
Mà ngày Hoài Dương vương hồi phủ, một tên mật thám ở ngoại viện rốt cuộc cũng biết được tin tức Hoài Dương vương đánh Vương phi.
Nghe nói đánh vô cùng nghiêm trọng, đến nỗi cả đại tỷ của Hoài Dương vương cũng đến khuyên can, nhưng cãi nhau vì nguyên nhân gì thì khó tìm hiểu được.
Thế nhưng Tuy Vương bấm tay tính toán, liền tính ra được bảy tám phần, trong lòng biết là Liễu Miên Đường cuối cùng đã lộ nguyên hình trước mặt Hoài Dương vương.
Phu thê mẫu mực ở kinh thành đánh nhau rồi!
Ngày đó, bữa tối Tuy Vương uống thêm hai bình rượu ngon, trút được bao nỗi uất hận kể từ khi vào kinh thành.
Sau đó, Hoài Dương vương phủ dường như khôi phục gió êm sóng lặng. Chỉ là Hoài Dương Vương phi kia ngày nào cũng chạy tới quan nha, không phải đưa thức ăn thì là đưa y phục, rõ ràng là hèn mọn lấy lòng, mà nghe nói thái độ Hoài Dương vương đối với Vương phi tựa hồ lãnh đạm không ít.
Tuy Vương thật ra có thể hiểu được Hoài Dương vương. Một người quyền cao chức trọng như bọn hắn, làm sao có thể yên tâm người bên gối đã từng là một tướng cướp?
Lại thêm Hoài Dương vương tự cao tự đại, thế mà bị lừa bịp gả cho nữ đạo tặc, ngoài lòng tự trọng bị thiệt hại rất nhiều, còn phải lo thể diện cho Vương phu không được để lộ ra, quả nhiên là giẻ lau nhà thuốc cay đắng!
*là một dạng ngôn ngữ đặc biệt do nhân dân lao động ở Trung Quốc sáng tạo ra từ xa xưa, là một câu văn ngắn gọn, hài hước và sinh động. Ý nói nếm trải buồn vui lẫn lộn
Nghĩ đến lúc Vương phi sinh hạ xong, hẳn là đúng lúc “vượt cạn khó khăn” dẫn đến máu chảy không ngừng, cứu không kịp liền chết yểu ở trên giường sinh.
Đến lúc đó lưu tử đi mẫu, coi như Vương phi cũng được hưởng vinh quang, Hoài Dương vương mới nhặt lại được mặt mũi đã mất.
Ngẫm lại dáng vẻ quyến rũ của Liễu Miên Đường, hương tan ngọc nát thật sự là đáng tiếc. Nhưng bằng cách này, tương đương với việc tháo bỏ một nửa cánh tay của Hoài Dương vương, Tuy Vương mặc dù thương tiếc đóa hoa kiều kia nhưng tâm tình vẫn tốt đẹp.
Vô luận như thế nào, thừa dịp nội bộ Hoài Dương vương phủ đang mâu thuẫn, chỉ cần hắn nhân cơ hội lật lại một ván, khôi phục cục diện chính trị thế bất lợi, tốt nhất nên tìm vài người tung tin đồn đại một chút.
Lúc đó, chỉ cần vị Hoài Dương Vương phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người ta sẽ nghĩ Hoài Dương vương đang mua danh chuộc tiếng, không muốn việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, nên mới hại chết chính thế.
Bất quá vị Vương phi đoản mệnh kia không biết có phải không chịu nổi sự thờ ơ của phu quân hay không, gần đây còn hào hứng thành lập hội thơ, thậm chí còn gửi thiệp mời đến một số danh lưu ở kinh thành.
Đây có được coi là vùng vẫy trước khi chết không?
Miên Đường thực sự là bắt đầu triển khai hội thơ. Thai thứ hai của Thạch hoàng hậu là một cô công chúa, hiện giờ dưới gối vừa hay ghép lại thành một chữ “hảo”*. Vạn tuế ân xá thiên hạ, thế nên bốn huynh đệ thuận lý thành chương được thả ra.
*hảo” kể trong tiếng trung được ghép từ “K” (nữ) và “7” (nam)
Miên Đường trong lòng buông lỏng, đối đãi với phu quân càng thêm cẩn thận và chu đáo.
Tuy nhiên, Thôi Hành Chu không cho phép bốn huynh đệ trung nghĩa ở lại trong nội viện của Vương phủ.
Không còn cách nào, Liễu Miên Đường đành phải để bọn họ trở lại cục vệ binh. Tuy nhiên, công việc kinh doanh trong cửa hàng của nàng gần đây rất tốt, vì vậy Miên Đường đã học được cách hành xử thông thường của nhóm quý nữ ở kinh thành, mua một khu vườn ở ngoại ô, sau khi sửa sang lại thì vừa vặn dùng mở hội.
Thôi Hành Chu thấy nàng có nhã hứng như vậy thật ra rất kinh ngạc, khi trở về phủ để nghỉ ngơi, hỏi nàng: “Tại sao lại nghĩ đến việc lập hội thơ thế?”
Miên Đường đang chải đầu cho phu quân, mái tóc dài dày của Thôi Hành Chu mỗi lần gội xong đều phải tỉ mỉ chải suông. Mặc dù Miên Đường hơi thiếu kiên nhẫn với mái tóc của chính mình, nhưng lại rất thích chăm sóc tóc dài của phu quân, chỉ cầm một ít cây lược ngà voi nhẹ nhàng chải.
Nghe Thôi Hành Chu hỏi, nàng thành thật nói: “Chàng nói, lúc nhỏ ta học không giỏi, toàn thân mang hơi thổ phỉ cộng thêm thương nhân chợ búa, gần đây cũng không để ta đến cục vệ binh, cũng không cho phép ta đi cửa hàng, vậy ta đành phải lập cái hội thơ, kết giao với người tao nhã nhiều hơn, xem xem có thể hay không gần đèn thì rạng...”
Thôi Hành Chu không thích nghe về Lục đại đương gia nói chuyện, dùng ngón tay dài chỉ vào danh sách nói: “Ta lần đầu thấy, hội thơ do phu nhân lập, toàn là những thi sĩ ưu nhã chưa lập gia đình.”
Miên Đường nghiêng nghiêng đầu nhìn danh sách, có xíu tiếc nuối nói: “Tỷ tỷ mấy nay thân thể đang hồi phục rất tốt, nàng là tài nữ của Chân Châu, vừa hay có thể nổi bật hào quang trong hội, tiếc là mấy tài tử sánh được với tỷ tỷ mà chưa thành thân lại không nhiều, chính là cái này, ta vắt hết óc tìm kiếm, mới có được nhiêu đây, một số lại là bị góa vợ, cũng không biết tỷ tỷ có để ý hay không.”
Thôi Hành Chu nghe nàng thu xếp cho tỷ tỷ mình, thật ra gật đầu nói: “Mặc dù tỷ tỷ sẽ không tái giá sớm như vậy, nhưng ra ngoài giao lưu thư giãn cũng không có hại gì. Nàng cũng không cần tạo thú vui, bụng lớn như thế, cẩn thận mệt mỏi.”
Miên Đường sờ bụng cười tủm tỉm nói: “Nghe họ ngâm thơ nhiều mới tốt chứ, để hài tử chúng ta cũng nghe cùng, sau này nó cũng có thể ngâm thơ đối câu. A đúng, mấy bài thơ giúp ta sao chép đâu rồi? Ta muốn học thuộc lòng.”
Thôi Hành Chu có chút lạnh lùng nói: “Ta bận việc chính sự như vậy, nào có thời gian giúp nàng lừa đảo chép thơ, ta sai Mạc Như lục ra quyển thơ ta đã viết năm bảy tuổi lúc đi học, bên trong phong cảnh bốn mùa, sông biển núi rừng đều có, nàng có thể sử dụng để múa rìu qua mắt thợ cũng được.”
Thơ từ ca phú trong bụng Liễu Miên Đường góp nhặt lại cũng không đủ lòng bàn tay. Bây giờ lại trở thành người khởi xướng hội thơ, tụ hội sắp đến, trong lòng khó tránh khỏi cuống quít, cũng nên tìm người chuẩn bị trước một số cảnh cho nàng đảm nhận.
Thôi Hành Chu tài trí hơn người, năm đó xém nữa đã trở thành trạng nguyên thi đình, vì vậy có thể chộp lấy dùng một lát.
Ban đầu, Miên Đường nghe hắn nói cầm bài thơ bảy tuổi góp vào cho đủ số còn cảm thấy hắn quá sỉ nhục người. Nhưng khi mở ra xem, lực bút với những câu thơ uyển chuyển, là điều mà bây giờ nàng cưỡi lừa đều không thể bắt kịp.
Hơn nữa nhiều kiểu chữ ngay ngay thẳng thẳng, Miên Đường không khỏi tưởng tượng ra cảnh tiểu Hành Chu bảy tuổi với khuôn mặt phúng phính đang làm thơ một cách nghiêm túc như thế nào, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thế là dứt khoát kéo khuôn mặt tuấn tú của phu quân qua, mổ lên má một cái rõ to.
Hoài Dương vương không khỏi nhướng mày nhìn nữ nhân vừa rồi thề son sắt nói muốn nghiêm túc học thuộc thơ.
Miên Đường cũng cảm thấy mình có hơi bốc đồng.
Từ khi biết thân phận thật của nàng, Vương gia có lẽ cảm thấy mình bị lừa dối, lòng tự trọng bị tổn thương nhất thời khó mà lành lại, luôn luôn đối xử lạnh nhạt với nàng trước mặt hạ nhân.
Đương nhiên buổi tối ở trên giường, Vương gia làm từ khối băng cư nhiên thành một nồi nước sôi nóng hầm hập.
Miên Đường biết rõ một trái tim bị dối gạt cần thời gian để chữa lành vết thương, vì sau cùng, khi biết Thôi Hành Chu lừa hôn, nàng cũng đau khổ một thời gian dài.
Mà trái tim của Vương gia tất nhiên là đáng quý hơn dân chúng thấp cổ bé họng như nàng, mặt thối một chút cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nhìn Vương gia nghiêm mặt thối, Miên Đường không nhịn được muốn trêu chọc một chút, tựa như bây giờ, hôn xong một cái, nàng tiếp tục nghiêm chỉnh đọc thơ, không thèm để ý đến hắn.
Hoài Dương vương đợi một lúc, nhưng không đợi được đoạn tiếp theo, sắc mặt không khỏi thối thêm mấy phần, ôm tiểu hồ ly giả vờ ngâm thơ nói: “Không phải hôn chỗ này, muốn hôn thì hôn ở đây này.”
Nói xong, hắn liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng rồi bắt đầu tự mình luyện tập.
Miên Đường vòng tay qua cổ hắn thì thào nói: “Gần đây chàng không thèm để ý tới ta, bên ngoài phủ trạch đều lan truyền lại lịch của ta không tốt, bị chàng chán ghét đó!”
Thôi Hành Chu đặt nàng lên chiếc sập mềm, thản nhiên nói: “Nào dám ghét bỏ nàng? Vung tay một cái là có giấy hòa ly, tình nghĩa phu thê nặng ngàn cân, nháy mắt đã biến thành hai lượng.”
Miên Đường kéo hắn cùng nhau nằm xuống: “Chàng còn tức giận sao? Không phải nói với chàng, ta cũng không nỡ cùng chàng hòa ly sao? Ai bảo chàng hung dữ như vậy, ta còn tưởng rằng chàng không muốn ta, cho nên mới tự mình thức thời rời đi.”
Nói nói, vành mắt Miên Đường lại bắt đầu hồng lên. Thôi Hành Chu vốn không giỏi thủy lợi, vừa nhìn thấy dấu hiệu của hồng thủy lại đau đầu, nhanh chóng nhẹ giọng nói: “Được rồi được rồi, ngày mai hội thơ, ta đi với nàng, đến lúc đó cho Vương phi nàng ra trận mài mực, làm thư đồng sách bút, để nàng lấy lại danh dự trước người khác được chứ?”
Thôi Hành Chu mặc nhiên cũng nghe được phong thanh Hoài Dương Vương phi bị chán ghét mà vứt bỏ, khỏi phải đoán cũng biết là ai đang hướng dư luận, vô thưởng vô phạt đặt điều về Hoài Dương vương phủ.
Nếu Tuy Vương muốn động tay động chân vào tình hình chính trị, cũng nên cho hắn một ít phiền phức, hủy hoại danh tiếng của hắn rồi hẵng nói tiếp.
Chẳng may sự thật Liễu Miên Đường làm tướng cướp, liên quan đến lịch sử đen tối của đương kim Thánh Thượng, ai cũng không dám đưa lên mặt bàn để nói, Tuy Vương muốn nhấc lên sóng to gió lớn cũng khó, mà Liễu Miên Đường cũng không phải là nữ tử quan tâm đến thanh danh.
Bất quá Thôi Hành Chu không vui những người khác chê cười Vương phi của hắn.
Cãi vả nhỏ nhặt giữa phu thê bọn họ lan truyền thái quá tới hiện tại là cũng đủ rồi, hắn phải cho Miên Đường ở trước mặt một số người mà tranh thể diện.
Thế nhưng Miên Đường khẽ mỉm cười nói: “Không phải Vương gia đang vội xuống thành đến binh doanh tuần tra sao? Tự làm việc của chàng đi thôi. Nước cũng nên đục một chút, những yêu ma quỷ quái kia mới dễ dàng hiện thân. Hắn đã có dã tâm phát tán lời đồn, cứ xem hắn muốn làm gì cái đã.”
Thôi Hành Chu hiểu ý Miên Đường, lại không muốn làm như vậy: “Nàng gả cho ta, cũng không phải để sống dưới mũi đao. Không nên can dự vào chuyện của hoàng triều, tự nàng làm Vương phi của mình, uống trả, giải sầu một chút là được.”
Những lời này nghe có vẻ như của một nam tử ngang ngược độc đoán, nhưng mà trái tim của Miên Đường lại rất ấm áp.
Nàng không nhớ rõ quá khứ ở núi Ngưỡng, có lẽ vì nó quá mệt mỏi, quá nặng nề, đến mức nàng không bằng lòng nhớ tới.
Thôi Hành Chu cũng không phải là phu quân hoàn mỹ mà nàng tưởng tượng khi còn ở phố Bắc.
Mọi thứ về hắn và nàng, đều bắt đầu xoay quanh từ hai chữ “lừa gạt”.
Mặc dù lúc bắt đầu, Thôi Hành Chu đã lợi dụng nàng bằng mọi cách có thể, không hề có chuyện đồng tình nào đáng nói.
Chính là về sau, khi hắn cùng nàng yêu nhau, hắn lại là chân tâm thật ý tinh tế bảo bọc nàng như một nữ nhân, chứ không phải coi nàng như một công cụ mở rộng lãnh địa và quyền tài như Lưu Dục đã làm.
Đối với Miên Đường không có phụ huynh nương tựa từ khi còn nhỏ, cũng là đủ rồi.
Miên Đường chui vào vòng tay Thôi Hành Chu, dùng sức cọ cọ, sau đó lại nhô đầu ra nói: “Đúng rồi, ta còn nghe người khác nói, ta có thể sẽ không vượt qua được cửa ải sinh đẻ kia, khả năng lớn là mất máu quá nhiều mà chết!”
Lời còn chưa dứt, Hoài Dương vương sắc mặt trắng bệch, hơi dùng sức bóp miệng Miên Đường, sau đó “phi” hung hăng nhổ trên mặt đất, tức giận nói: “Liễu Miên Đường! Có phải một ngày nàng không chọc giận ta là không được? Nói hưu nói vượn gì đó! Ngày thường không phải luyện quyền thì là múa côn, mạnh như mẫu ngưu*, sinh hài tử thế nào cũng phải thuận thuận lợi lợi cho ta, nàng dám băng một chút thử xem!”
*bò mẹ
Lúc trước Thôi Hành Chu vào kinh thành, nhân lực ở trong phủ trạch của hắn rất lẫn lộn, ngoại trừ sắp xếp một vài kẻ bên ngoài trà trộn vào hoàng cung, Tuy Vương cũng ra lệnh không ít tay sai do thám tình hình.
Đáng tiếc thời gian trước Hoài Dương Vương phi muốn sinh hạ, lần nữa tính lại phong thủy, loại trừ những hạ nhân không hợp với bát tự của nàng trong nội viện, đồng thời thanh lọc rất nhiều thị nữ bà tử, trong số đó đều là gián điệp ở kinh thành, ngay cả ngoại viện đều rút ra không ít kẻ theo dõi.
Phút chốc, việc nghe ngóng “gió thổi cỏ lay” ở Hoài Dương Vương phủ cũng không còn thuận tiện như trước.
Tuy Vương biết vị Hoài Dương Vương phi này có năng lực, việc càn quét trạch viện này cũng coi như đã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ là câu nói mà Tuy Vương xúi giục Hoài Dương vương ở cửa cung cũng không phải là một ngọn lửa mà nàng có thể dập tắt bằng một cái phẩy tay.
Trước tiên là Hoài Dương vương bảy ngày không hồi phủ, điều này cho thấy có ẩn tình trong đó, hơn nữa hắn còn thường xuyên phái người đến thám thính về thuộc hạ cũ ở núi Ngưỡng, nhìn thoáng qua là biết có chuyện.
Mà ngày Hoài Dương vương hồi phủ, một tên mật thám ở ngoại viện rốt cuộc cũng biết được tin tức Hoài Dương vương đánh Vương phi.
Nghe nói đánh vô cùng nghiêm trọng, đến nỗi cả đại tỷ của Hoài Dương vương cũng đến khuyên can, nhưng cãi nhau vì nguyên nhân gì thì khó tìm hiểu được.
Thế nhưng Tuy Vương bấm tay tính toán, liền tính ra được bảy tám phần, trong lòng biết là Liễu Miên Đường cuối cùng đã lộ nguyên hình trước mặt Hoài Dương vương.
Phu thê mẫu mực ở kinh thành đánh nhau rồi!
Ngày đó, bữa tối Tuy Vương uống thêm hai bình rượu ngon, trút được bao nỗi uất hận kể từ khi vào kinh thành.
Sau đó, Hoài Dương vương phủ dường như khôi phục gió êm sóng lặng. Chỉ là Hoài Dương Vương phi kia ngày nào cũng chạy tới quan nha, không phải đưa thức ăn thì là đưa y phục, rõ ràng là hèn mọn lấy lòng, mà nghe nói thái độ Hoài Dương vương đối với Vương phi tựa hồ lãnh đạm không ít.
Tuy Vương thật ra có thể hiểu được Hoài Dương vương. Một người quyền cao chức trọng như bọn hắn, làm sao có thể yên tâm người bên gối đã từng là một tướng cướp?
Lại thêm Hoài Dương vương tự cao tự đại, thế mà bị lừa bịp gả cho nữ đạo tặc, ngoài lòng tự trọng bị thiệt hại rất nhiều, còn phải lo thể diện cho Vương phu không được để lộ ra, quả nhiên là giẻ lau nhà thuốc cay đắng!
*là một dạng ngôn ngữ đặc biệt do nhân dân lao động ở Trung Quốc sáng tạo ra từ xa xưa, là một câu văn ngắn gọn, hài hước và sinh động. Ý nói nếm trải buồn vui lẫn lộn
Nghĩ đến lúc Vương phi sinh hạ xong, hẳn là đúng lúc “vượt cạn khó khăn” dẫn đến máu chảy không ngừng, cứu không kịp liền chết yểu ở trên giường sinh.
Đến lúc đó lưu tử đi mẫu, coi như Vương phi cũng được hưởng vinh quang, Hoài Dương vương mới nhặt lại được mặt mũi đã mất.
Ngẫm lại dáng vẻ quyến rũ của Liễu Miên Đường, hương tan ngọc nát thật sự là đáng tiếc. Nhưng bằng cách này, tương đương với việc tháo bỏ một nửa cánh tay của Hoài Dương vương, Tuy Vương mặc dù thương tiếc đóa hoa kiều kia nhưng tâm tình vẫn tốt đẹp.
Vô luận như thế nào, thừa dịp nội bộ Hoài Dương vương phủ đang mâu thuẫn, chỉ cần hắn nhân cơ hội lật lại một ván, khôi phục cục diện chính trị thế bất lợi, tốt nhất nên tìm vài người tung tin đồn đại một chút.
Lúc đó, chỉ cần vị Hoài Dương Vương phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người ta sẽ nghĩ Hoài Dương vương đang mua danh chuộc tiếng, không muốn việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, nên mới hại chết chính thế.
Bất quá vị Vương phi đoản mệnh kia không biết có phải không chịu nổi sự thờ ơ của phu quân hay không, gần đây còn hào hứng thành lập hội thơ, thậm chí còn gửi thiệp mời đến một số danh lưu ở kinh thành.
Đây có được coi là vùng vẫy trước khi chết không?
Miên Đường thực sự là bắt đầu triển khai hội thơ. Thai thứ hai của Thạch hoàng hậu là một cô công chúa, hiện giờ dưới gối vừa hay ghép lại thành một chữ “hảo”*. Vạn tuế ân xá thiên hạ, thế nên bốn huynh đệ thuận lý thành chương được thả ra.
*hảo” kể trong tiếng trung được ghép từ “K” (nữ) và “7” (nam)
Miên Đường trong lòng buông lỏng, đối đãi với phu quân càng thêm cẩn thận và chu đáo.
Tuy nhiên, Thôi Hành Chu không cho phép bốn huynh đệ trung nghĩa ở lại trong nội viện của Vương phủ.
Không còn cách nào, Liễu Miên Đường đành phải để bọn họ trở lại cục vệ binh. Tuy nhiên, công việc kinh doanh trong cửa hàng của nàng gần đây rất tốt, vì vậy Miên Đường đã học được cách hành xử thông thường của nhóm quý nữ ở kinh thành, mua một khu vườn ở ngoại ô, sau khi sửa sang lại thì vừa vặn dùng mở hội.
Thôi Hành Chu thấy nàng có nhã hứng như vậy thật ra rất kinh ngạc, khi trở về phủ để nghỉ ngơi, hỏi nàng: “Tại sao lại nghĩ đến việc lập hội thơ thế?”
Miên Đường đang chải đầu cho phu quân, mái tóc dài dày của Thôi Hành Chu mỗi lần gội xong đều phải tỉ mỉ chải suông. Mặc dù Miên Đường hơi thiếu kiên nhẫn với mái tóc của chính mình, nhưng lại rất thích chăm sóc tóc dài của phu quân, chỉ cầm một ít cây lược ngà voi nhẹ nhàng chải.
Nghe Thôi Hành Chu hỏi, nàng thành thật nói: “Chàng nói, lúc nhỏ ta học không giỏi, toàn thân mang hơi thổ phỉ cộng thêm thương nhân chợ búa, gần đây cũng không để ta đến cục vệ binh, cũng không cho phép ta đi cửa hàng, vậy ta đành phải lập cái hội thơ, kết giao với người tao nhã nhiều hơn, xem xem có thể hay không gần đèn thì rạng...”
Thôi Hành Chu không thích nghe về Lục đại đương gia nói chuyện, dùng ngón tay dài chỉ vào danh sách nói: “Ta lần đầu thấy, hội thơ do phu nhân lập, toàn là những thi sĩ ưu nhã chưa lập gia đình.”
Miên Đường nghiêng nghiêng đầu nhìn danh sách, có xíu tiếc nuối nói: “Tỷ tỷ mấy nay thân thể đang hồi phục rất tốt, nàng là tài nữ của Chân Châu, vừa hay có thể nổi bật hào quang trong hội, tiếc là mấy tài tử sánh được với tỷ tỷ mà chưa thành thân lại không nhiều, chính là cái này, ta vắt hết óc tìm kiếm, mới có được nhiêu đây, một số lại là bị góa vợ, cũng không biết tỷ tỷ có để ý hay không.”
Thôi Hành Chu nghe nàng thu xếp cho tỷ tỷ mình, thật ra gật đầu nói: “Mặc dù tỷ tỷ sẽ không tái giá sớm như vậy, nhưng ra ngoài giao lưu thư giãn cũng không có hại gì. Nàng cũng không cần tạo thú vui, bụng lớn như thế, cẩn thận mệt mỏi.”
Miên Đường sờ bụng cười tủm tỉm nói: “Nghe họ ngâm thơ nhiều mới tốt chứ, để hài tử chúng ta cũng nghe cùng, sau này nó cũng có thể ngâm thơ đối câu. A đúng, mấy bài thơ giúp ta sao chép đâu rồi? Ta muốn học thuộc lòng.”
Thôi Hành Chu có chút lạnh lùng nói: “Ta bận việc chính sự như vậy, nào có thời gian giúp nàng lừa đảo chép thơ, ta sai Mạc Như lục ra quyển thơ ta đã viết năm bảy tuổi lúc đi học, bên trong phong cảnh bốn mùa, sông biển núi rừng đều có, nàng có thể sử dụng để múa rìu qua mắt thợ cũng được.”
Thơ từ ca phú trong bụng Liễu Miên Đường góp nhặt lại cũng không đủ lòng bàn tay. Bây giờ lại trở thành người khởi xướng hội thơ, tụ hội sắp đến, trong lòng khó tránh khỏi cuống quít, cũng nên tìm người chuẩn bị trước một số cảnh cho nàng đảm nhận.
Thôi Hành Chu tài trí hơn người, năm đó xém nữa đã trở thành trạng nguyên thi đình, vì vậy có thể chộp lấy dùng một lát.
Ban đầu, Miên Đường nghe hắn nói cầm bài thơ bảy tuổi góp vào cho đủ số còn cảm thấy hắn quá sỉ nhục người. Nhưng khi mở ra xem, lực bút với những câu thơ uyển chuyển, là điều mà bây giờ nàng cưỡi lừa đều không thể bắt kịp.
Hơn nữa nhiều kiểu chữ ngay ngay thẳng thẳng, Miên Đường không khỏi tưởng tượng ra cảnh tiểu Hành Chu bảy tuổi với khuôn mặt phúng phính đang làm thơ một cách nghiêm túc như thế nào, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thế là dứt khoát kéo khuôn mặt tuấn tú của phu quân qua, mổ lên má một cái rõ to.
Hoài Dương vương không khỏi nhướng mày nhìn nữ nhân vừa rồi thề son sắt nói muốn nghiêm túc học thuộc thơ.
Miên Đường cũng cảm thấy mình có hơi bốc đồng.
Từ khi biết thân phận thật của nàng, Vương gia có lẽ cảm thấy mình bị lừa dối, lòng tự trọng bị tổn thương nhất thời khó mà lành lại, luôn luôn đối xử lạnh nhạt với nàng trước mặt hạ nhân.
Đương nhiên buổi tối ở trên giường, Vương gia làm từ khối băng cư nhiên thành một nồi nước sôi nóng hầm hập.
Miên Đường biết rõ một trái tim bị dối gạt cần thời gian để chữa lành vết thương, vì sau cùng, khi biết Thôi Hành Chu lừa hôn, nàng cũng đau khổ một thời gian dài.
Mà trái tim của Vương gia tất nhiên là đáng quý hơn dân chúng thấp cổ bé họng như nàng, mặt thối một chút cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nhìn Vương gia nghiêm mặt thối, Miên Đường không nhịn được muốn trêu chọc một chút, tựa như bây giờ, hôn xong một cái, nàng tiếp tục nghiêm chỉnh đọc thơ, không thèm để ý đến hắn.
Hoài Dương vương đợi một lúc, nhưng không đợi được đoạn tiếp theo, sắc mặt không khỏi thối thêm mấy phần, ôm tiểu hồ ly giả vờ ngâm thơ nói: “Không phải hôn chỗ này, muốn hôn thì hôn ở đây này.”
Nói xong, hắn liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng rồi bắt đầu tự mình luyện tập.
Miên Đường vòng tay qua cổ hắn thì thào nói: “Gần đây chàng không thèm để ý tới ta, bên ngoài phủ trạch đều lan truyền lại lịch của ta không tốt, bị chàng chán ghét đó!”
Thôi Hành Chu đặt nàng lên chiếc sập mềm, thản nhiên nói: “Nào dám ghét bỏ nàng? Vung tay một cái là có giấy hòa ly, tình nghĩa phu thê nặng ngàn cân, nháy mắt đã biến thành hai lượng.”
Miên Đường kéo hắn cùng nhau nằm xuống: “Chàng còn tức giận sao? Không phải nói với chàng, ta cũng không nỡ cùng chàng hòa ly sao? Ai bảo chàng hung dữ như vậy, ta còn tưởng rằng chàng không muốn ta, cho nên mới tự mình thức thời rời đi.”
Nói nói, vành mắt Miên Đường lại bắt đầu hồng lên. Thôi Hành Chu vốn không giỏi thủy lợi, vừa nhìn thấy dấu hiệu của hồng thủy lại đau đầu, nhanh chóng nhẹ giọng nói: “Được rồi được rồi, ngày mai hội thơ, ta đi với nàng, đến lúc đó cho Vương phi nàng ra trận mài mực, làm thư đồng sách bút, để nàng lấy lại danh dự trước người khác được chứ?”
Thôi Hành Chu mặc nhiên cũng nghe được phong thanh Hoài Dương Vương phi bị chán ghét mà vứt bỏ, khỏi phải đoán cũng biết là ai đang hướng dư luận, vô thưởng vô phạt đặt điều về Hoài Dương vương phủ.
Nếu Tuy Vương muốn động tay động chân vào tình hình chính trị, cũng nên cho hắn một ít phiền phức, hủy hoại danh tiếng của hắn rồi hẵng nói tiếp.
Chẳng may sự thật Liễu Miên Đường làm tướng cướp, liên quan đến lịch sử đen tối của đương kim Thánh Thượng, ai cũng không dám đưa lên mặt bàn để nói, Tuy Vương muốn nhấc lên sóng to gió lớn cũng khó, mà Liễu Miên Đường cũng không phải là nữ tử quan tâm đến thanh danh.
Bất quá Thôi Hành Chu không vui những người khác chê cười Vương phi của hắn.
Cãi vả nhỏ nhặt giữa phu thê bọn họ lan truyền thái quá tới hiện tại là cũng đủ rồi, hắn phải cho Miên Đường ở trước mặt một số người mà tranh thể diện.
Thế nhưng Miên Đường khẽ mỉm cười nói: “Không phải Vương gia đang vội xuống thành đến binh doanh tuần tra sao? Tự làm việc của chàng đi thôi. Nước cũng nên đục một chút, những yêu ma quỷ quái kia mới dễ dàng hiện thân. Hắn đã có dã tâm phát tán lời đồn, cứ xem hắn muốn làm gì cái đã.”
Thôi Hành Chu hiểu ý Miên Đường, lại không muốn làm như vậy: “Nàng gả cho ta, cũng không phải để sống dưới mũi đao. Không nên can dự vào chuyện của hoàng triều, tự nàng làm Vương phi của mình, uống trả, giải sầu một chút là được.”
Những lời này nghe có vẻ như của một nam tử ngang ngược độc đoán, nhưng mà trái tim của Miên Đường lại rất ấm áp.
Nàng không nhớ rõ quá khứ ở núi Ngưỡng, có lẽ vì nó quá mệt mỏi, quá nặng nề, đến mức nàng không bằng lòng nhớ tới.
Thôi Hành Chu cũng không phải là phu quân hoàn mỹ mà nàng tưởng tượng khi còn ở phố Bắc.
Mọi thứ về hắn và nàng, đều bắt đầu xoay quanh từ hai chữ “lừa gạt”.
Mặc dù lúc bắt đầu, Thôi Hành Chu đã lợi dụng nàng bằng mọi cách có thể, không hề có chuyện đồng tình nào đáng nói.
Chính là về sau, khi hắn cùng nàng yêu nhau, hắn lại là chân tâm thật ý tinh tế bảo bọc nàng như một nữ nhân, chứ không phải coi nàng như một công cụ mở rộng lãnh địa và quyền tài như Lưu Dục đã làm.
Đối với Miên Đường không có phụ huynh nương tựa từ khi còn nhỏ, cũng là đủ rồi.
Miên Đường chui vào vòng tay Thôi Hành Chu, dùng sức cọ cọ, sau đó lại nhô đầu ra nói: “Đúng rồi, ta còn nghe người khác nói, ta có thể sẽ không vượt qua được cửa ải sinh đẻ kia, khả năng lớn là mất máu quá nhiều mà chết!”
Lời còn chưa dứt, Hoài Dương vương sắc mặt trắng bệch, hơi dùng sức bóp miệng Miên Đường, sau đó “phi” hung hăng nhổ trên mặt đất, tức giận nói: “Liễu Miên Đường! Có phải một ngày nàng không chọc giận ta là không được? Nói hưu nói vượn gì đó! Ngày thường không phải luyện quyền thì là múa côn, mạnh như mẫu ngưu*, sinh hài tử thế nào cũng phải thuận thuận lợi lợi cho ta, nàng dám băng một chút thử xem!”
*bò mẹ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.