Kiều Tàng

Chương 211:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Sau khi Khánh Quốc Công phủ mất đi một người con dâu là Thôi Phù, đột nhiên lại cảm thấy bà cũng không quá khó chịu như trước đây nên nảy sinh ý định muốn tái hợp.

Dù sao thì cũng đã có một khoảng thời gian làm phu thê, hơn nữa giữa hai người còn có hài nhi, nếu Thôi Phù có cảm nhớ đến tình nghĩa cũ, Quách gia bọn họ cũng sẽ hạ giọng mà chấp nhận đi tạ lỗi với nàng, nói không chừng còn có thể cứu vãn tình thế mà quay lại với nhau.

Không chỉ có Khánh Quốc Công phủ bàn tính đến chuyện này một cách rôm rả mà ở bên này Sở thái phi sau khi biết chuyện cũng vô cùng lo lắng mà lên đường vào kinh thành.

Thôi Hành Chu từ trước đến nay vẫn luôn lấy đại cục làm trọng, thế nhưng vẫn luôn lén gạt đi, không nói ra chuyện Thôi Phù hòa li. Sau khi đi được nửa đường hẳn mới chậm rãi để lộ liên tiếp những tin tức về chuyện này.

Sở thái phi nhất thời có chút ngây ngốc khi hay biết chuyện này, tự trách bản thân mình lúc trước không nên ở lại Chân Châu lâu, để cho hai đứa con của mình làm trò yêu ma trong kinh thành.

Nếu như bà ở cùng bọn chúng thì nhất định không thể để chi nhi nữ hành xử tùy hứng mà hòa ly như vậy được..... Chính là về xuất thân của Liễu Miên Đường, điều đó không phải là..... quá đáng hay sao ?

“Tỷ tỷ, tỷ xem ta những gì muội nói đi, tỷ còn không tin, hiện tại đều chứng minh lời muội nói đều là sự thật đúng không?”

Đó là những gì Liêm Sở thị đã nói.

Con rể của bà là Ngũ gia Thôi Hành Địch đang tới gần trấn Khánh Phong gần kinh thành để mua điền trang cùng với một số cửa hàng, kết giao bằng hữu trong trấn để cùng làm ăn buôn bán, gần đây cũng làm được một số chuyện gọi là hô mưa gọi gió.

Cho nên khi Thôi Hành Chu vào kinh không lâu thì Thôi Hành Địch cũng có ý chuẩn bị rời Chân Châu tới trấn Khánh Phong, chỉ để lại tân hôn thê tử của mình là Liêm Bính Lan một mình ở trong nhà.

Sau khi Lão ngũ thành thân, liền tự mình lập phủ môn, cũng không sống chung cùng với Vương phủ. Vương phủ to như vậy nhưng chỉ còn lại Sở thái phi ở đó một mình, tất nhiên sẽ không tránh khỏi sự cô đơn, tịch mịch, cũng chỉ có thể chăm chỉ tham gia các loại trà yến để cảm thụ sự náo nhiệt của nhân gian.

Sau khi thường xuyên qua lại và trò chuyện thì tình tỷ muội ban đầu gần như đoạn tuyệt tình nghĩa lại được tìm lại và nói lại như xưa.

Sở thái phi căn bản chính là người không bao giờ đối xử quá thẳng thắn và tàn nhẫn với muội muội của mình, chẳng qua là hiện tại bà đang sống chung với Liêm Sở thị nhưng bà cũng không còn giống như trước đây nữa, không phải hễ muội muội bà nói gì là nghe nấy.

Một thời gian tước, Liêm Sở thị đột nhiên tỏ ra thần bí mà chạy tới nói rằng Thôi Phù ở kinh thành đã hòa ly cùng với Quách gia. Khi Sở thái phi còn đang cùng với muội muội bàn lộng thị phi thì bệnh cũ lại tái phát, căn bản là không tin, còn hung hăng khiến trách muội muội một hồi.

Sau đó, mọi chuyện càng kỳ quái hơn, bà ta còn nói rằng con dâu Liễu Miên Đường của Sở thái phi lại chính là thủ lĩnh của bọn thổ phỉ Lục Văn! Còn nói rằng có người có thể làm chứng điều đó. Lúc đó, Sở thái phi đã thực sự đã nổi trận lôi đình định trở mặt với muội muội của mình.

Nhưng ngay sau đó, người mà bà phải đi trở về từ trong kinh thành cũng nói những lời tương tự như vậy.

Cái gọi là tam nhân thành hổ, Sở thái phi trong lòng quả thực cũng có chút bất an. Nhưng lại không thể cứ thế mà trực tiếp viết thư hỏi nhi tử rằng có đúng là Thôi Phù đã hòa ly hay không? Liễu Miên Đường trước kia có từng là thổ phỉ, chuyên đi cướp bóc của người dân hay không?

*Tam nhân thành hổ: Lời nói dối một lần là lời nói dối, lời nói dối được nói 10 lần có thể thành lời sự thật.

Trong thư Thôi Hành Chu thật sự cũng không viết gì chi tiết về chuyện này.

Cuối cùng bà kìm nén không được nên liền muốn đến kinh thành, sau vài lần viết thư thúc giục Thôi Hành Chu, rốt cuộc bà cũng được nhi tử đồng ý đón vào kinh.

Sau khi Liêm Sở thị vừa thấy có sẵn quan binh đang đợi để hộ tống đội tàu vào kinh thành liền cũng tỏ ý muốn đi theo bà một chuyến vào trong kinh thành, cũng là để thuận tiện cho nữ nhi của mình đoàn tụ cùng cô gia.

Liêm Sở thị đã mở miệng nhờ vả, Sở thái phi cũng cảm thấy mang các nàng theo một đoạn đường cũng không có gì khó khăn hay bất tiện cả, liền kêu Liêm Bính Lan và Liêm sở cùng nhau ngồi thuyền tới kinh thành.

Nói thật ra, Liêm Sở thị lần này theo đi theo Sở thái phi tới đây thực chất trong lòng là muốn xem náo nhiệt.



Lúc trước Thôi Hành Chu không muốn lấy một nữ nhi được lớn lên trong một gia đình quy củ của bà nên đã một lòng một dạ muốn cưới một nữ tử con nhà bình dân như Liễu Miên Đường.

Liêm Sở thị ban đầu vẫn tưởng rằng Liễu Miên Đường làm thiếp thất của Thôi Hành Chu là đủ rồi nhưng không nghĩ tới vị cô nương này thế nhưng lúc trước lại còn là thổ phỉ!

Đối với thời điểm nghe được tin đồn này, Liêm Sở thị tin tưởng tuyệt đối mà không mảy may nghi ngờ gì. Rốt cuộc lúc trước chính nàng đã bị Liễu Miên Đường đặt đao lên trên cổ.

Có đôi khi chuyện đó còn làm cho Liêm Sở thị gặp phải ác mộng, mỗi lần như vậy bà ta đều mơ thấy Liễu Miên Đường lúc ấy trừng ánh mắt rực lửa chứa đầy sát khí hướng về chính mình, thật giống như hai thanh đao nhỏ, đỉnh trụ ghim chặt chính mình đến nỗi bất động.

Hiện tại nghĩ lại chuyện đó, nữ tử đàng hoàng nào có thể hung hãn như vậy được, hơn nữa thân thủ còn lưu loát, nếu nói nàng chính là thủ lĩnh của bọn thổ phỉ trên Ngưỡng sơn thì cũng là điều hợp tình hợp lý!

Trong lòng bà ta vẫn còn sợ hãi rất nhiều, Liêm Sở thị lại đang chờ đợi để nhìn thấy vẻ mặt hối hận của tỷ tỷ, lúc này bà ta dường như có thêm mười phần động lực để vừa chịu đựng cả một đường đi đầy mệt nhọc, cũng vừa muốn nhìn thấy dáng vẻ như sét đánh ngang tai của tỷ tỷ sau khi nghe thấy những chuyện mà mọi người bên ngoài vương phủ đang đồn đại.

Khi thuyền lớn vừa mới cập bến đã sớm có xe ngựa của vương phủ tiến đến để tiếp ứng.

Tuy rằng lão ngũ Thôi Hành Địch đã có phủ trạch riêng ở trấn Khánh Phong gần kinh thành rồi nhưng khi vừa tới kinh thành thì người tẩu tử như Liêm Bính Lan cũng nên đi theo đệ muội tới vấn an một chút mới gọi là tốt.

Vì thế mẹ con Liêm gia liền đi theo Sở thái phi đi tới phủ Hoài Dương Vương.

Chỉ còn vài ngày nữa là Liễu Miên Đường sẽ sinh nên nàng hiện đang phải chịu đựng hàng chục cơn co thắt tử cung trong một ngày, vài vị lang trung được gọi đến để xem vị trí của thai nhi, tất cả bọn họ đều nói rằng do Vương phi trong quá trình dưỡng thai đã ăn quá nhiều đồ dinh dưỡng nên đầu của thai nhi có chút lớn hơn bình thường, e rằng nàng sẽ bị khó sinh.

Cho nên đã nhiều ngày rồi Liễu Miên Đường phải giảm khẩu phần ăn cũng như giảm tiêu thụ các chất dinh dưỡng vào cơ thể, suốt ngày đi đi lại lại trong sân vườn chỉ sợ thai nhi trong bụng lại lớn hơn chút nữa.

Khi đoàn người của Sở thái phi đoàn người tới vương phủ, Thôi Hành Chu dìu Miên Đường cùng đến vẫn an Sở thái phi.

Liền tính trong bụng có ngàn vạn câu muốn nói nhưng khi nhìn thấy cái bụng to gần như sắp sinh của Miên Đường thì Sở thái phi cũng quên luôn những điều cần hỏi, chỉ lo xem bụng của Miên Đường rồi hỏi là tại sao lại to đến như vậy, đến khi sinh nở liệu có được suôn sẻ hay không?

Thôi Hành Chu hôm nay bởi vì muốn tới nghênh đón mẫu thân nên cũng không có ra khỏi phủ, nghe mẫu thân nói rằng bụng của Miễn Đường đã rất lớn thì sắc mặt của hắn cũng không được tốt lắm.

Tuy nhiên Miên Đường nhưng thật ra đều chỉ một hai mỉm cười rồi trả lời rằng tất cả mọi chuyện đều tốt.

Theo như phán đoán lúc trước của Liêm sở thị đó là Liễu Miên Đường đã giấu giấu diếm diếm chuyện bản thân đã từng thổ phỉ để được gả vào Thôi gia, hiện giờ sự việc đã bại lộ, Thôi Hành Chu tuyệt đối sẽ không đối xử với nữ nhân này hòa nhã như trước nữa.

Nhưng ngay sau khi gặp mặt trực tiếp, Thôi Hành Chu kia lại tự nhiên không rời khỏi nữ nhân này dù một tấc, thậm chí khi nói chuyện còn thuận tay mà làm các động tác xoa bóp giúp nàng.

Nữ nhân đã từng sinh con đều biết rằng khi gần đến ngày sinh nở có khi tay chân sẽ bị phù mà phát trướng. Xét theo kỹ thuật điêu luyện của Vương gia, chắc hẳn là ngày thường hắn đã xoa bóp cho Liễu Miên Đường rất nhiều nên mới có thể thành thục như vậy.

Như vậy khi nhìn vào thì tình cảm của hai người bọn họ thật sự vẫn còn ân ái như lúc trước, có chỗ nào giống bộ dạng xé rách mặt nhau vì khắc khẩu?

Lại nói đến Thôi Phù, nhìn qua thế nhưng sắc mặt nàng lại rạng rỡ hơn rất nhiều so với khi còn ở Chân Châu, cũng không có vẻ gì giống như khổ sở và bàng hoàng sau khi mất đi mối hôn sự này cả.

Sở thái phi ban đầu chỉ nghe nói đến chuyện Thôi Phù hòa li, cũng không biết rằng trong đó rất nhiều ngọn nguồn chi tiết mà bà không biết.

Chờ đến khi Thôi Phù nói tới từng người một, đặc biệt là nói đến việc bị Khánh Quốc Công phu nhân tra tấn đến nỗi sảy thai, tuy Sở thái phi có là một người dịu dàng đến mấy cũng tức giận đến cả người run rẩy vì tức giận.

Trượng phu của nàng vậy mà lại có một đàn thiếp thị, nữ nhi của bà phải chịu khổ sở như vậy mà bà như thế nào bà lại không hề hay biết một chút gì cả? Cũng may nữ nhi có một người đệ đệ tốt, không màng tất cả mà cứu nàng ra khỏi sự tra tấn của Quách gia, như vậy nàng mới xem như nhặt được toàn mạng trở về!



Nếu đúng như những gì Liễu Miên Đường nói, là nữ nhi trong vương phủ, nếu muốn tái giá thì còn sợ gì không tìm được nam nhân tốt, cần gì phải đi theo tên Quách Dịch để rồi bị khinh bỉ như vậy!

Liêm Sở thị vốn là một người nghiện xem diễn kịch, chịu mệt nhọc đi một mạch trên quãng đường đầy bôn ba từ Chân Châu mà đến đây, thế nhưng lại không xem được vở kịch nào vừa ý nên nhất thời cảm thấy mất mát vô cùng.

Mắt thấy Sở thái phi hỏi không đến điểm mấu chốt, trong lòng cũng là sốt ruột, lại bất chấp những gì mà Liêm Bính Lan đã dặn dò, lời nói liền có ẩn ý hỏi: “Thái phi thiên cư ở Chân Châu, tin tức tự nhiên cũng không tinh thông bằng trong kinh thành, lúc trước nghe được nhiều tin đồn sóng gió chỉ sợ thái phi sợ tới mức quá sức chịu đựng. Ngươi nói cho ta biết, hiện tại những đồn đãi vớ vẩn không đáng tin cậy như thế nào mà tự nhiên còn có người nói Vương phi lúc trước đã từng làm thổ phỉ...... ai da......”

Chưa đợi bà ta nói xong, chén trà nóng trong tay Liêm Bính Lan đột nhiên hắt lên đùi của Liêm sở thị, làm bà ta nóng đến mức nhảy dựng lên.

Liêm Bính Lan nhíu mày xin lỗi mẫu thân, phất tay kêu nha hoàn đưa mẫu thân đi thay bộ y phục khác, cuối cùng cắt ngang được những lời nhận xét đánh vào chỗ hiểm của Liêm sở thị.

Liễu Miên Đường ở một bên xem đến rõ ràng, cảm thấy vị thứ tẩu này của mình dường như cũng đã biết thức thời, ít nhất thì so với kiến thức hạn hẹp như vũng nước của Liêm sở thị cũng khá hơn rất nhiều.

Liễu Miên Đường không phải là loại người thích ghi thù, nàng từ trước đến nay là kiểu người nếu ngươi kính ta một thước, ta liền trả lại ngươi một trượng.

Hiện giờ Liêm Bính Lan gả cho thứ huynh của Thôi Hành Chu, nếu có thể sinh hoạt và hành xử thành thật như vậy thì những lễ tiết khách khí cần thiết sẽ luôn được.

Hiện tại Thôi Hành Chu lại là cánh tay đắc lực của Hoàng đế trong triều, ban đầu trong nhà này cũng đã có những lời gièm pha và nhiều tai tiếng, nếu như bây giờ lại xảy ra chuyện như hãm hại người thân thích của thứ huynh thì sẽ làm tổn hại đến thanh danh và chức vị của Thôi Hành Chu.

Cho nên Liêm Bính Lan hiểu tình hiểu thú, Liễu Miên Đường tự nhiên cũng có thể tỏ ra cái bộ dáng có quan hệ tốt với vị đệ muội này, chỉ mỉm cười dò hỏi nàng tình hình gần đây, bày tỏ sự quan tâm tới sức khỏe, thân thể của thứ huynh gần đây có được tốt hay không.

Cho nên đợi cho đến khi rượu và thức ăn được bày biện sẵn trên bàn, cũng coi như bữa cơm gia đình được yên ấm, hài hòa.

Liêm Sở thị có lẽ đã bị nữ nhi lén lút nhắc khéo về các vấn đề không nên nói, tuy rằng vẻ mặt của bà ta có chút không can tâm nhưng cũng không dám nói bất cứ điều gì làm cho mọi người cảm thấy khó chịu cả.

Miên Đường chỉ hỏi ngắn gọn tình hình gần đây của Ngũ gia, chỉ nghe hắn nói hiện tại cũng không ở Khánh Phong, mà đã đi tới nơi khác tuyển mua cửa hàng.

Từ sau khi phân gia, Ngũ gia tuy rằng thân thể bệnh tật nhưng thực ra cũng đã tiến bộ rõ ràng, đều không phải hoàn toàn dựa vào Thôi Hành Chu phân cho hắn ruộng đất, mà đã nỗ lực phát triển công việc kinh doanh.

Hắn thân có tàn tật nên không thể làm sĩ tử tham gia thi cử để làm quan, lại bởi vì là con vợ lẽ, không thể kế tục vương vị, ngoài việc ngồi ăn rồi chờ phân chia gia sản ra thì tự mình kinh doanh kiếm tiền cũng là một sự lựa chọn không tồi chút nào.

Sau khi bữa cơm gia đình kết thúc, Liêm Bính Lan cũng không muốn quấy rầy mọi người lâu, lại cắt đứt suy nghĩ muốn ở lại trong Vương phủ vài ngày của mẫu thân, chỉ nói rằng Ngũ gia sắp phân gia, nàng cũng phải vội vã đi theo hắn tới trấn Khánh Phong để thu xếp mọi chuyện cho thỏa đáng và cùng Ngũ gia đoàn viên.

Một khi đã như vậy, Miên Đường tự nhiên cũng sẽ không giữ bọn họ ở lại nữa, chỉ kêu Lý ma ma tìm quản sự chuẩn bị đủ đồ dùng cần thiết như chăn đệm, vải vóc cho mấy ngày nay đem đến đưa cho Liêm Bính Lan đem lên xe đưa đi để khi nàng đặt chân tới phủ trạch lại thấy thiếu đồ dùng.

Khi mẹ con Liêm thị mẹ con ra tới, Liêm Sở thị tỏ vẻ mặt không ngờ: “Ngôi nhà dột nát của tên Hành Địch phá nhà cửa kia chỉ rộng bằng lòng bàn tay, không phải nói vẫn luôn chưa kịp xây dựng và tu sửa thêm sao? Con vội vội vàng vàng đi tới đó làm gì? Chi bằng ở lại trong Vương phủ ăn trụ mấy ngày, dạo vài vòng mua ít đồ dùng thì sẽ thuận tiện hơn chút!”

Liêm Bính Lan hiện tại đang nhìn mẫu thân, cảm thấy bà ta giống như một người không những thô lỗ mà còn không có đầu óc, bất giác trong ánh mắt của nàng tràn đầy sự xem thường, chỉ lạnh lùng nói: “Người không nhìn thấy Liễu Miên Đường sắp sinh sao? Còn ở đó ăn vạ làm chi?”

Liêm Sở thị nghi hoặc nói: “Nàng sinh con thì mặc nàng, chuyện đó đều có bà đỡ và lang trung ứng phó, lo liệu, cũng không cần ta và con đỡ đẻ giúp, có cái gì giống nhau?”

Liêm Bính Lan nhẹ giọng nói: “Nếu như nàng ta thuận sinh thuận nở, tự nhiên cùng chúng ta không liên quan, nhưng nếu là sinh không thuận, chúng ta chỉ là ngoại lai, chẳng phải là người đầu tiên sẽ gánh mọi sự hiềm nghi, mọi giải thích đều coi như vô nghĩa hay sao?”

Liêm Sở thị cảm thấy những lời mà nữ nhi nói có chút cổ quái: “Cái gì kêu nàng sinh đến không thuận, chúng ta liền có hiềm nghi? Cứ làm như là có người sẽ làm hại nàng ta trong lúc sinh sản không bằng vậy?”

Liêm Bính Lan không muốn lên tiếng nói thêm điều gì nữa, chỉ đem ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài xe, trong lòng lại thầm cười một cách lạnh lùng, chỉ e rằng người trong kinh thành muốn Hoài Tang huyện chúa chết trong lúc sinh con cũng không phải là quá ít!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook