Chương 212:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Trong vương phủ có bà bà tọa trấn, đó lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tuy rằng lúc trước chuyện mang thai hay sinh con đều có Lý ma ma thu xếp, nhưng sau khi thái phi tới thì bà lại một mực muốn hỏi kỹ một phen.
Bởi vì được Hoài Dương Vương sủng ái nên nàng được hắn ban thưởng cho không ít đồ vật. Mà sau khi Thạch Hoàng Hậu ra ở cữ, bà thậm chí còn đích thân đến Hoài Dương Vương phủ một chuyến để thăm hỏi Hoài Dương Vương phi.
Sở thái phi sau khi nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện thân thiết của Thạch Hoàng Hậu cùng Miên Đường, dường như ngoài tình bằng hữu giữa quốc vương và thừa tướng, quan hệ cá nhân của nàng cũng rất tốt, do vậy bà không khỏi cảm thấy an tâm.
Tình hình của Miên Đường ở kinh thành xem ra cũng không đến nỗi tệ như những gì được đồn đại ở Chân Châu.
Tuy nhiên, Sở thái phi đã lén lút gọi Thôi Hành Chu để hỏi về chuyện Liễu Miên Đường đã từng làm thổ phỉ.
Hoài Dương Vương trả lời đến nỗi thật thà và dứt khoát: “Nàng quả thật đã từng là thổ phỉ.”
Sở thái phi hít hà một hơi thật mạnh, không đợi bà ấy kịp lên tiếng để trút giận thì Hoài Dương Vương lại nói: “Nếu nàng là nữ tử bình thường, e là đã không căng dậy nổi một Vương phủ vốn đã có rất nhiều chuyện thị phi này rồi, nàng có dũng có mưu, thật là có thể phân ưu cùng với nhi tử. Mẫu thân thật là có phúc phận tốt nên mới có một người con dâu giỏi giang và tốt bụng như vậy!”
Sở thái phi duỗi tay ra đánh nhẹ Thôi Hành Chu nói: “Ta là do đời trước tạo nghiệt, một tội nghiệt thật lớn nên mới sinh ra một người nhi tử ngang tàng, nghịch tử như con vậy! Chuyện lớn như vậy thế nhưng lại lừa gạt ta...... Nàng... có thật là đã sửa đổi tính tình rồi hay không?”
Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Đó là do trước kia nàng còn quá nhỏ lại không biết phân biệt phải trái nên mới bị người ta xúi giục đi nhầm hướng như vậy. Hiện giờ đi theo con thì tự khắc nàng có thể học giỏi, mẫu thân về sau chớ có ở trước mặt của nàng mà nhắc tới việc này nữa là được.”
Nhi tử và con dâu đều là là những người có năng lực lớn, vậy một người có tính tình ôn nhu như Sở thái phi có thể như thế nào? Hơn nữa lúc trước khi vương phủ gặp nạn, nếu như không có sự giúp đỡ, sắp xếp ổn thỏa của Liễu Miên Đường, kịp thời xem xét thời thế dốc hết sức thu xếp thì chắc chắn sẽ gặp tai họa ngập đầu, Sở thái phi tuy rằng tức giận về xuất thân của Liễu Miên Đường như vậy nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể nói gì được.
Chính là muội muội Liêm Sở thị đã từng nói qua một câu, lại nhịn không được mà tức giận trong lòng: “Nàng nếu là thổ phỉ, lúc trước Hoài Dương Vương phủ gặp nạn, nói không chừng đó chính là do mưu kế của nàng, chỉ giả dạng làm vị anh hùng giải cứu vương phủ, sau đó giành được lòng tin của tỷ tỷ ngươi...
Sở thái phi định mở miệng ra nói những gì mình nghĩ trong lòng nhưng rốt cuộc nhịn xuống không nói nữa. Bất kể như thế nào, Liêu Miên Đường đã mang thai ruột thịt của nhà họ Thôi, do đó bà không thể bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với người con dâu này được.
Tuy nhiên bà vẫn cùng nữ nhi của mình là Thôi Phù lén lút bàn tán chuyện này với nhau.
Thôi Phù tức giận hỏi mẫu thân rằng đây có phải là những lời nói gở từ trong miệng của Liêm mà ra hay không?
“Mẫu thân, người thật đúng là coi người ta thật lòng muốn gả vào vương phủ sao? Do vậy nên mới bày ra trận chiến lớn như vậy lấy lòng người sao? Người phải biết rằng lúc trước vì để cầu cưới nàng, đệ đệ của người đã đi từ Tây Bắc một đường đuổi theo tới Tây Châu, chỉ kém tới cửa nhà ta cướp dâu, người kia còn thiếu chút nữa không vui đâu!"
Thôi Phù mấy ngày nay luôn tham gia thị xã, nhưng thật ra cũng chạm mặt Lý đại nhân nhiều lần, khi ngồi uống trà chiều chung với Lý đại nhân ở thị xã, Lý đại nhân cũng đem chuyện năm đó Vương gia cầu thú Vương phi, cùng nàng nói chuyện phiếm và làm trò cười một phen.
Sở thái phi cũng là lần đầu nghe thấy điều này, chỉ cười hé miệng, có chút há hốc mồm, không nghĩ rằng nhi tử luôn luôn tỏ ra cao lãnh của mình thế nhưng lại thấp hèn quá như vậy.
Nói tới đây, Thôi Phù thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Có đôi khi, con còn rất hâm mộ muội ấy, lúc trước bởi vì bất mãn với sự sắp đặt hôn sự của phụ thân mà liền nửa đường chạy lạc tới Ngưỡng sơn, tuy là vì tặc, nhưng cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với chính mình.”
Nói đến đây, Thôi Phù liền không có nói thêm gì nữa. Hoàn cảnh của nàng với đệ muội là hoàn toàn tương phản, cả đời nàng chỉ theo khuôn phép cũ. Khi còn ở thời niên thiếu, nàng cũng đã từng có lúc có cảm giác động tâm, dưới bóng hoa mai, một tài tử trẻ tuổi đã làm thơ bày tỏ tình cảm của mình với nàng, khi đầu ngón tay chạm vào là vị ngọt ngào của thuở mới yêu.
Đáng tiếc nàng biết cạnh cửa của hắn quá thấp, chung quy không thể ở bên nhau. Sau khi nghĩ kỹ liền cổ tình lảng tránh không muốn gặp mặt hắn, chỉ tiếp nhận sự an bài hôn sự của phụ thân và gả vào Khánh Quốc công phủ, bắt đầu theo khuôn phép cũ, ấm lạnh tự lo cho chính mình.
Bây giờ, đêm khuya Thôi Phù lại mộng hồi về những ngày tháng đó, nếu nàng là người có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán như Liễu Miên Đường thì sẽ chấp nhận ở lại Quách gia mà nhẫn nại lâu như vậy hay sao? Lúc trước có thể đành lòng mà bỏ lỡ một phu quân si tình như vậy hay không?
Nghĩ đến điều này, nàng lại ngưỡng mộ sự lớn mật tiêu sái của Liễu Miên Đường, ít nhất, Liễu Miên Đường nhất định chưa từng làm ủy khuất nội tâm của chính mình......
Nghĩ đến người ngày trước trong vườn đã lén hỏi nàng rằng liệu nàng có nguyện ý gả cho hắn ta hay không, cùng nắm tay nhau cho đến khi đầu bạc răng long, Thôi Phù lại càng hận chính bản thân mình vì chần chừ không muốn tiến tới.
Nhưng có một số tình yêu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ đang hồi tưởng lại vẻ đẹp thanh xuân của mình nên mới có quyết định cưới nàng về, mai sau nặng nhẹ, hoặc là bị người ta nói là người nhàn rỗi, chỉ sợ hẳn sẽ phải hối hận.
Hơn nữa hiện giờ nàng còn có Cẩm Nhi, nếu như Cẩm Nhi không muốn nàng tái giá, nàng như thế nào có thể không quan tâm tới cảm nhận của nhi tử mà bất chấp tái giá?
Trong lúc nhất thời, Thôi Phù nghĩ tới cảnh ngộ của chính mình, lại là thở dài một hơi thật sâu......
Miên Đường cũng biết là lần này bà bà tới, nhất định là muốn hỏi mình về những mối quan hệ được đồn thổi ngoài kia. Những ngày này đều lén lút cùng Thôi Hành Chu muốn đặt tên cho hài nhi ở trong bụng, liền hỏi hắn mẫu thân nói gì đó.
Thôi Hành Chu nói: “Người có thể nói được cái gì, chỉ là người quá lo lắng cho cái bụng đang ngày càng lớn của nàng, khó có thể sinh nở thuận lợi thôi.”
Miên Đường sờ xuống cái bụng to tròn của chính mình, có chút thở dài nói: “Cũng không biết khi nào có thể sinh, đã nhiều ngày ta bị ép tới thở không nổi rồi, Lý ma ma nói rằng nếu hài nhi lại ăn vạ trong bụng ta mấy ngày nữa, chỉ sợ bụng lại lớn hơn thêm một vòng nữa......
Thôi Hành Chu nắm tay nàng, gằn từng chữ: “Nàng hãy thôi suy nghĩ miên man đi cho ta, một lớn một nhỏ đều sẽ bình bình an an......
Khi hắn dùng lực nắm chặt lấy tay nàng, bỗng Miên Đường đột nhiên thay đổi sắc mặt, thất thanh hô: “Đau......
Thôi Hành Chu cho rằng chính mình đã dùng sức quá mức liền vội vàng buông tay, nhưng Liễu Miên Đường lại vẫn như cũ không có tỏ ra vẻ thoải mái hơn chút nào, chỉ giương nửa miệng, những cơn co thắt khiến nàng đau đến nói không lên lời, sau khi hít một hơi thật sâu nàng mới vội vàng nói: “Mau...... Ta khả năng sắp sinh rồi!”
Thôi Hành Chu hốt hoảng đến sửng sốt, vội vàng kêu nha hoàn đi gọi bà tử.
Trong lúc nhất thời toàn bộ nội viện trong vương phủ đều nháo loạn hết lên, chuẩn bị cho Vương phi sinh đẻ, tuy rằng Liễu Miên Đường có đau đớn, lại bị vỡ nước ối, nhưng đến lúc thực sự
muốn sinh thì vẫn còn cần thêm chút thời gian nữa.
Nội viện các loại người chờ ra vào không ngừng, bận rộn một cách khác thường, ngay cả người ngoại viện cũng túc trực để đợi mệnh, không được nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Nhưng vừa chuẩn bị xong xuôi thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vương phủ có tiếng người đóng sầm cửa lại. Khi người gác cổng hỏi, thì mới biết đó là người trong cung đã cho người tơi để truyền ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu.
Ý chỉ trong cung truyền tới, không thể không tiếp. Thôi Hành Chu chỉ có thể đi ra ngoài sảnh để tiếp chỉ.
Khi tới trước tiền sảnh, Chi Bằng nhỏ giọng nói: “Vương gia, vương phủ ngoài cửa còn có một đội cấm quân, nhìn không được tầm thường lắm.....
Thôi Hành Chu sải bước mà đi đến sảnh ngoài, thong dong quỳ xuống, chỉ nghe vị đại sứ kia vẻ mặt trịnh trọng nói: “Vạn tuế sau khi đeo roi hổ do Hoài Dương Vương trình hổ tiên, đột nhiên thân mình cảm thấy không khỏe, hiện giờ ngự y đang ra sức cứu chữa, cùng thỉnh Hoài Dương Vương đi cùng tạp gia vào cùng một chuyển, đem sự tình làm rõ ràng.”
Nửa canh giờ trước, vạn tuế dùng hổ tiên ngao nấu canh bồi bổ, chính là vừa mới uống chưa được một lát liền cảm thấy trong bụng đau quằn quại, đau đến nỗi ngã xuống đất mà lẫn lộn, đã cho truyền ngự y tiến đến chẩn trị, phát hiện bệ hạ có dấu hiệu của sự trúng độc.
Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, sai người đem Ngự Thiện Phòng cùng Thái Y Viện bắt hết về để thẩm vấn. Chính là có người lại nói đây là bản thân dược liệu đã mang độc, cần phải tra xét từ ngọn nguồn.
Hoài Dương Vương khẽ nhíu mày, hổ tiên mà thái giám này đang nói tới chính là khi lần trước hắn đi theo bệ hạ săn thú bắt được, đoạt được.
Lúc ấy lão hổ bị lột da, cùng nhau phân chia, liền tính nếu bệ hạ sau khi ăn xảy ra vấn đề, cũng nên hỏi ý của chế dược ngự y trong cung, do đó hắn có liên quan gì đến chuyện này đâu?
Vị đại sứ kia lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Không riêng gì Vương gia cần phải vào cung với thần một chuyến, tất cả những dược lang trung có thể dùng được ở trong phủ đều phải đi vào cung chấp nhận thẩm tra hết!”
Thôi Hành Chu nghe đến đó, liền đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Vương phi của bổn vương đang lâm bồn, đúng lúc trong phủ phải dùng tới lang trung, các ngươi lại tới muốn đem lang trung đi thẩm vấn, vậy các ngươi có ý gì?”
Vị thái giám kia cũng lạnh lùng nói: “Hiện giờ vạn tuế ăn hổ tiên do Vương gia cống nạp, hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm đang cận kề, nhưng Vương gia thật ra lại một lòng chỉ nghĩ đến thê tử của chính mình, thật là uống hoàng thượng đã tin tưởng ngài như vậy! Các nữ nhân nhà khác đều sinh hài tử, cũng không gặp ai trong các nàng cần tới nhiều lang trung như vậy...... Ta xem Vương gia ở trong vương phủ độn nhiều thiện sử thuốc và kim châm cứu lang trung như vậy, là có rắp tâm khác, muốn nghiên cứu chế tạo một ít phương thuốc bí ẩn có đúng không?”
Đại sứ ỷ vào chính mình là người bên cạnh của Thái Hậu Thái Hậu, mở miệng đã không chút lưu tình thật, lập tức vụ cho Vương Hoài Dương tội tư thông hạ độc sát hại Thánh Thượng.
Hoài Dương Vương tuy rằng cũng có thân binh, lại ở ly phủ khá xa tây doanh, nước xa không thể làm dịu cơn khát của kẻ gần.
Lúc này cấm quân niêm phong cửa, nếu đối đầu với người trong cung, không chỉ kết tội mưu phản, mà nếu xảy ra đánh nhau, nhất định sẽ mang thêm tai họa vào nội viện, khiến cho Miên Đường đang sinh nở cũng phải gánh chịu thảm họa.
Kia đại sứ cũng nhìn ra sự bất lực của Thôi Hành Chu liền cười lạnh nói: “Hoài Dương Vương, tạp gia này cũng là bất đắc dĩ làm theo phép, khẩn Vương gia tự mình đi tới đó để giải thích mọi chuyện, điều tra rõ chân tướng, tự nhiên là có thể hồi phủ ôm hài nhi mới được chào đời rồi...... Nghe nói lão vương phi cũng từ Chân Châu chạy đến đây, an nguy của gia tộc này đều ở trong lòng bàn tay của người đó Vương gia à!”
Thôi Hành Chu tức giận mà nhìn chằm chằm vào tên thái giám kia, cuối cùng trầm giọng nói: “Được, ta đi cùng các ngươi!”
Đại sứ cười nói: “Vương gia làm như vậy là đúng rồi, khai rõ mọi chuyện thì cũng chẳng có chuyện gì cả.......Người đâu, đem tất cả lang trung trong phủ mang đi!”
Cũng không biết tên thái giám kia lấy từ chỗ nào được danh sách, lại đem tên họ của các lang trung trong vương phủ đọc ra từng người một, thậm chí đến tướng mạo đều biết rõ mồn một, hắn đang mưu tính đem vài người tới giả dạng, đánh tráo nhưng đều không thể.
Thôi Phù cùng Sở thái phi ở một bên nhìn, gấp đến độ đều nhịn không được, bụng của Miên Đường lại lớn như vậy, nếu như một lúc nữa không rặn hết sức lực, nhất định là cần tới lung trung châm cứu, hiện tại lại đem đi hết, chuyện sinh nở này chẳng phải là rơi vào thời điểm nguy hiểm nhất rồi sao?
Thôi Hành Chu lại vỗ vỗ cánh tay của mẫu thân, nói: “Mẫu thân, mọi chuyện trong phủ đều giao cho người, người hãy thay con quản lý một thời gian...”
Nói xong, hắn liền đi theo đại sứ ra phủ môn, bị áp lên xe ngựa rồi vội vàng một đường mà đi.
Đáng tiếc Sở thái phi nơi nào là người có thể quyết định, bà cảm thấy rất bối rối và sợ hãi, chỉ khóc lóc hỏi Thôi Phù nên làm cái gì bây giờ.
Thôi Phù rốt cuộc so với thái phi mạnh thì mạnh mẽ hơn một chút, nói: “Trước mắt những sự tình trong cung, chúng ta cũng bất lực, chính là Miên Đường nhất định phải thuận lợi sinh sản...... Nếu trong phủ không có lang trung, liền chạy nhanh đi thỉnh ngoài phủ, nhất định phải có mấy người để có thể sử dụng ở trong phủ......
Thái phi vừa nghe đã thấy có lý, vội vàng sai người đi phủ ngoại thỉnh lang trung.
Chính là tên quản sự kia vừa ra khỏi cửa mới phát hiện, toàn bộ cửa ra vào của vương phủ đều bị niêm phong.
Nói thẳng ra những cánh cửa bị cấm quân niêm phong là do mệnh lệnh của Hình Tư, canh phòng nghiêm ngặt vương phủ phòng khi có người muốn trốn vào trong cung, tạp vụ hay những người đại loại như vậy, giống nhau đều không được ra khỏi phủ!
Đúng lúc này, nội viện cũng rối loạn bộ, một cái bà đỡ đầy tay máu tươi mà chạy ra, khóc nức nở nói: “Không hay rồi, Vương phi khó sinh, làm như thế nào thì thai nhi cũng không chịu xuống dưới, cần phải lang trung thi châm để tiếp sức lực!”
Giọng bà đỡ cực lớn, trong lúc nhất thời nội ngoại viện đều đã biết tin tức Vương phi khó sinh.
Có một tin đồn đã được lưu truyền từ lâu, nói rằng Vương gia trong lòng căn bản không thể dung thứ cho Vương phi chút nào, và sẽ đổ máu khi sinh nở...... Mọi người nhìn nhau thất thần, không một ai lên tiếng.
Nhưng tất cả đều thở dài trong lòng, hồng nhan thì bạc mệnh, xem ra Hoài Dương Vương phi không thể sống sót vượt qua đêm nay được!
Tuy rằng lúc trước chuyện mang thai hay sinh con đều có Lý ma ma thu xếp, nhưng sau khi thái phi tới thì bà lại một mực muốn hỏi kỹ một phen.
Bởi vì được Hoài Dương Vương sủng ái nên nàng được hắn ban thưởng cho không ít đồ vật. Mà sau khi Thạch Hoàng Hậu ra ở cữ, bà thậm chí còn đích thân đến Hoài Dương Vương phủ một chuyến để thăm hỏi Hoài Dương Vương phi.
Sở thái phi sau khi nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện thân thiết của Thạch Hoàng Hậu cùng Miên Đường, dường như ngoài tình bằng hữu giữa quốc vương và thừa tướng, quan hệ cá nhân của nàng cũng rất tốt, do vậy bà không khỏi cảm thấy an tâm.
Tình hình của Miên Đường ở kinh thành xem ra cũng không đến nỗi tệ như những gì được đồn đại ở Chân Châu.
Tuy nhiên, Sở thái phi đã lén lút gọi Thôi Hành Chu để hỏi về chuyện Liễu Miên Đường đã từng làm thổ phỉ.
Hoài Dương Vương trả lời đến nỗi thật thà và dứt khoát: “Nàng quả thật đã từng là thổ phỉ.”
Sở thái phi hít hà một hơi thật mạnh, không đợi bà ấy kịp lên tiếng để trút giận thì Hoài Dương Vương lại nói: “Nếu nàng là nữ tử bình thường, e là đã không căng dậy nổi một Vương phủ vốn đã có rất nhiều chuyện thị phi này rồi, nàng có dũng có mưu, thật là có thể phân ưu cùng với nhi tử. Mẫu thân thật là có phúc phận tốt nên mới có một người con dâu giỏi giang và tốt bụng như vậy!”
Sở thái phi duỗi tay ra đánh nhẹ Thôi Hành Chu nói: “Ta là do đời trước tạo nghiệt, một tội nghiệt thật lớn nên mới sinh ra một người nhi tử ngang tàng, nghịch tử như con vậy! Chuyện lớn như vậy thế nhưng lại lừa gạt ta...... Nàng... có thật là đã sửa đổi tính tình rồi hay không?”
Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Đó là do trước kia nàng còn quá nhỏ lại không biết phân biệt phải trái nên mới bị người ta xúi giục đi nhầm hướng như vậy. Hiện giờ đi theo con thì tự khắc nàng có thể học giỏi, mẫu thân về sau chớ có ở trước mặt của nàng mà nhắc tới việc này nữa là được.”
Nhi tử và con dâu đều là là những người có năng lực lớn, vậy một người có tính tình ôn nhu như Sở thái phi có thể như thế nào? Hơn nữa lúc trước khi vương phủ gặp nạn, nếu như không có sự giúp đỡ, sắp xếp ổn thỏa của Liễu Miên Đường, kịp thời xem xét thời thế dốc hết sức thu xếp thì chắc chắn sẽ gặp tai họa ngập đầu, Sở thái phi tuy rằng tức giận về xuất thân của Liễu Miên Đường như vậy nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể nói gì được.
Chính là muội muội Liêm Sở thị đã từng nói qua một câu, lại nhịn không được mà tức giận trong lòng: “Nàng nếu là thổ phỉ, lúc trước Hoài Dương Vương phủ gặp nạn, nói không chừng đó chính là do mưu kế của nàng, chỉ giả dạng làm vị anh hùng giải cứu vương phủ, sau đó giành được lòng tin của tỷ tỷ ngươi...
Sở thái phi định mở miệng ra nói những gì mình nghĩ trong lòng nhưng rốt cuộc nhịn xuống không nói nữa. Bất kể như thế nào, Liêu Miên Đường đã mang thai ruột thịt của nhà họ Thôi, do đó bà không thể bày tỏ sự nghi ngờ của mình đối với người con dâu này được.
Tuy nhiên bà vẫn cùng nữ nhi của mình là Thôi Phù lén lút bàn tán chuyện này với nhau.
Thôi Phù tức giận hỏi mẫu thân rằng đây có phải là những lời nói gở từ trong miệng của Liêm mà ra hay không?
“Mẫu thân, người thật đúng là coi người ta thật lòng muốn gả vào vương phủ sao? Do vậy nên mới bày ra trận chiến lớn như vậy lấy lòng người sao? Người phải biết rằng lúc trước vì để cầu cưới nàng, đệ đệ của người đã đi từ Tây Bắc một đường đuổi theo tới Tây Châu, chỉ kém tới cửa nhà ta cướp dâu, người kia còn thiếu chút nữa không vui đâu!"
Thôi Phù mấy ngày nay luôn tham gia thị xã, nhưng thật ra cũng chạm mặt Lý đại nhân nhiều lần, khi ngồi uống trà chiều chung với Lý đại nhân ở thị xã, Lý đại nhân cũng đem chuyện năm đó Vương gia cầu thú Vương phi, cùng nàng nói chuyện phiếm và làm trò cười một phen.
Sở thái phi cũng là lần đầu nghe thấy điều này, chỉ cười hé miệng, có chút há hốc mồm, không nghĩ rằng nhi tử luôn luôn tỏ ra cao lãnh của mình thế nhưng lại thấp hèn quá như vậy.
Nói tới đây, Thôi Phù thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Có đôi khi, con còn rất hâm mộ muội ấy, lúc trước bởi vì bất mãn với sự sắp đặt hôn sự của phụ thân mà liền nửa đường chạy lạc tới Ngưỡng sơn, tuy là vì tặc, nhưng cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với chính mình.”
Nói đến đây, Thôi Phù liền không có nói thêm gì nữa. Hoàn cảnh của nàng với đệ muội là hoàn toàn tương phản, cả đời nàng chỉ theo khuôn phép cũ. Khi còn ở thời niên thiếu, nàng cũng đã từng có lúc có cảm giác động tâm, dưới bóng hoa mai, một tài tử trẻ tuổi đã làm thơ bày tỏ tình cảm của mình với nàng, khi đầu ngón tay chạm vào là vị ngọt ngào của thuở mới yêu.
Đáng tiếc nàng biết cạnh cửa của hắn quá thấp, chung quy không thể ở bên nhau. Sau khi nghĩ kỹ liền cổ tình lảng tránh không muốn gặp mặt hắn, chỉ tiếp nhận sự an bài hôn sự của phụ thân và gả vào Khánh Quốc công phủ, bắt đầu theo khuôn phép cũ, ấm lạnh tự lo cho chính mình.
Bây giờ, đêm khuya Thôi Phù lại mộng hồi về những ngày tháng đó, nếu nàng là người có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán như Liễu Miên Đường thì sẽ chấp nhận ở lại Quách gia mà nhẫn nại lâu như vậy hay sao? Lúc trước có thể đành lòng mà bỏ lỡ một phu quân si tình như vậy hay không?
Nghĩ đến điều này, nàng lại ngưỡng mộ sự lớn mật tiêu sái của Liễu Miên Đường, ít nhất, Liễu Miên Đường nhất định chưa từng làm ủy khuất nội tâm của chính mình......
Nghĩ đến người ngày trước trong vườn đã lén hỏi nàng rằng liệu nàng có nguyện ý gả cho hắn ta hay không, cùng nắm tay nhau cho đến khi đầu bạc răng long, Thôi Phù lại càng hận chính bản thân mình vì chần chừ không muốn tiến tới.
Nhưng có một số tình yêu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ đang hồi tưởng lại vẻ đẹp thanh xuân của mình nên mới có quyết định cưới nàng về, mai sau nặng nhẹ, hoặc là bị người ta nói là người nhàn rỗi, chỉ sợ hẳn sẽ phải hối hận.
Hơn nữa hiện giờ nàng còn có Cẩm Nhi, nếu như Cẩm Nhi không muốn nàng tái giá, nàng như thế nào có thể không quan tâm tới cảm nhận của nhi tử mà bất chấp tái giá?
Trong lúc nhất thời, Thôi Phù nghĩ tới cảnh ngộ của chính mình, lại là thở dài một hơi thật sâu......
Miên Đường cũng biết là lần này bà bà tới, nhất định là muốn hỏi mình về những mối quan hệ được đồn thổi ngoài kia. Những ngày này đều lén lút cùng Thôi Hành Chu muốn đặt tên cho hài nhi ở trong bụng, liền hỏi hắn mẫu thân nói gì đó.
Thôi Hành Chu nói: “Người có thể nói được cái gì, chỉ là người quá lo lắng cho cái bụng đang ngày càng lớn của nàng, khó có thể sinh nở thuận lợi thôi.”
Miên Đường sờ xuống cái bụng to tròn của chính mình, có chút thở dài nói: “Cũng không biết khi nào có thể sinh, đã nhiều ngày ta bị ép tới thở không nổi rồi, Lý ma ma nói rằng nếu hài nhi lại ăn vạ trong bụng ta mấy ngày nữa, chỉ sợ bụng lại lớn hơn thêm một vòng nữa......
Thôi Hành Chu nắm tay nàng, gằn từng chữ: “Nàng hãy thôi suy nghĩ miên man đi cho ta, một lớn một nhỏ đều sẽ bình bình an an......
Khi hắn dùng lực nắm chặt lấy tay nàng, bỗng Miên Đường đột nhiên thay đổi sắc mặt, thất thanh hô: “Đau......
Thôi Hành Chu cho rằng chính mình đã dùng sức quá mức liền vội vàng buông tay, nhưng Liễu Miên Đường lại vẫn như cũ không có tỏ ra vẻ thoải mái hơn chút nào, chỉ giương nửa miệng, những cơn co thắt khiến nàng đau đến nói không lên lời, sau khi hít một hơi thật sâu nàng mới vội vàng nói: “Mau...... Ta khả năng sắp sinh rồi!”
Thôi Hành Chu hốt hoảng đến sửng sốt, vội vàng kêu nha hoàn đi gọi bà tử.
Trong lúc nhất thời toàn bộ nội viện trong vương phủ đều nháo loạn hết lên, chuẩn bị cho Vương phi sinh đẻ, tuy rằng Liễu Miên Đường có đau đớn, lại bị vỡ nước ối, nhưng đến lúc thực sự
muốn sinh thì vẫn còn cần thêm chút thời gian nữa.
Nội viện các loại người chờ ra vào không ngừng, bận rộn một cách khác thường, ngay cả người ngoại viện cũng túc trực để đợi mệnh, không được nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Nhưng vừa chuẩn bị xong xuôi thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vương phủ có tiếng người đóng sầm cửa lại. Khi người gác cổng hỏi, thì mới biết đó là người trong cung đã cho người tơi để truyền ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu.
Ý chỉ trong cung truyền tới, không thể không tiếp. Thôi Hành Chu chỉ có thể đi ra ngoài sảnh để tiếp chỉ.
Khi tới trước tiền sảnh, Chi Bằng nhỏ giọng nói: “Vương gia, vương phủ ngoài cửa còn có một đội cấm quân, nhìn không được tầm thường lắm.....
Thôi Hành Chu sải bước mà đi đến sảnh ngoài, thong dong quỳ xuống, chỉ nghe vị đại sứ kia vẻ mặt trịnh trọng nói: “Vạn tuế sau khi đeo roi hổ do Hoài Dương Vương trình hổ tiên, đột nhiên thân mình cảm thấy không khỏe, hiện giờ ngự y đang ra sức cứu chữa, cùng thỉnh Hoài Dương Vương đi cùng tạp gia vào cùng một chuyển, đem sự tình làm rõ ràng.”
Nửa canh giờ trước, vạn tuế dùng hổ tiên ngao nấu canh bồi bổ, chính là vừa mới uống chưa được một lát liền cảm thấy trong bụng đau quằn quại, đau đến nỗi ngã xuống đất mà lẫn lộn, đã cho truyền ngự y tiến đến chẩn trị, phát hiện bệ hạ có dấu hiệu của sự trúng độc.
Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, sai người đem Ngự Thiện Phòng cùng Thái Y Viện bắt hết về để thẩm vấn. Chính là có người lại nói đây là bản thân dược liệu đã mang độc, cần phải tra xét từ ngọn nguồn.
Hoài Dương Vương khẽ nhíu mày, hổ tiên mà thái giám này đang nói tới chính là khi lần trước hắn đi theo bệ hạ săn thú bắt được, đoạt được.
Lúc ấy lão hổ bị lột da, cùng nhau phân chia, liền tính nếu bệ hạ sau khi ăn xảy ra vấn đề, cũng nên hỏi ý của chế dược ngự y trong cung, do đó hắn có liên quan gì đến chuyện này đâu?
Vị đại sứ kia lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Không riêng gì Vương gia cần phải vào cung với thần một chuyến, tất cả những dược lang trung có thể dùng được ở trong phủ đều phải đi vào cung chấp nhận thẩm tra hết!”
Thôi Hành Chu nghe đến đó, liền đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Vương phi của bổn vương đang lâm bồn, đúng lúc trong phủ phải dùng tới lang trung, các ngươi lại tới muốn đem lang trung đi thẩm vấn, vậy các ngươi có ý gì?”
Vị thái giám kia cũng lạnh lùng nói: “Hiện giờ vạn tuế ăn hổ tiên do Vương gia cống nạp, hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm đang cận kề, nhưng Vương gia thật ra lại một lòng chỉ nghĩ đến thê tử của chính mình, thật là uống hoàng thượng đã tin tưởng ngài như vậy! Các nữ nhân nhà khác đều sinh hài tử, cũng không gặp ai trong các nàng cần tới nhiều lang trung như vậy...... Ta xem Vương gia ở trong vương phủ độn nhiều thiện sử thuốc và kim châm cứu lang trung như vậy, là có rắp tâm khác, muốn nghiên cứu chế tạo một ít phương thuốc bí ẩn có đúng không?”
Đại sứ ỷ vào chính mình là người bên cạnh của Thái Hậu Thái Hậu, mở miệng đã không chút lưu tình thật, lập tức vụ cho Vương Hoài Dương tội tư thông hạ độc sát hại Thánh Thượng.
Hoài Dương Vương tuy rằng cũng có thân binh, lại ở ly phủ khá xa tây doanh, nước xa không thể làm dịu cơn khát của kẻ gần.
Lúc này cấm quân niêm phong cửa, nếu đối đầu với người trong cung, không chỉ kết tội mưu phản, mà nếu xảy ra đánh nhau, nhất định sẽ mang thêm tai họa vào nội viện, khiến cho Miên Đường đang sinh nở cũng phải gánh chịu thảm họa.
Kia đại sứ cũng nhìn ra sự bất lực của Thôi Hành Chu liền cười lạnh nói: “Hoài Dương Vương, tạp gia này cũng là bất đắc dĩ làm theo phép, khẩn Vương gia tự mình đi tới đó để giải thích mọi chuyện, điều tra rõ chân tướng, tự nhiên là có thể hồi phủ ôm hài nhi mới được chào đời rồi...... Nghe nói lão vương phi cũng từ Chân Châu chạy đến đây, an nguy của gia tộc này đều ở trong lòng bàn tay của người đó Vương gia à!”
Thôi Hành Chu tức giận mà nhìn chằm chằm vào tên thái giám kia, cuối cùng trầm giọng nói: “Được, ta đi cùng các ngươi!”
Đại sứ cười nói: “Vương gia làm như vậy là đúng rồi, khai rõ mọi chuyện thì cũng chẳng có chuyện gì cả.......Người đâu, đem tất cả lang trung trong phủ mang đi!”
Cũng không biết tên thái giám kia lấy từ chỗ nào được danh sách, lại đem tên họ của các lang trung trong vương phủ đọc ra từng người một, thậm chí đến tướng mạo đều biết rõ mồn một, hắn đang mưu tính đem vài người tới giả dạng, đánh tráo nhưng đều không thể.
Thôi Phù cùng Sở thái phi ở một bên nhìn, gấp đến độ đều nhịn không được, bụng của Miên Đường lại lớn như vậy, nếu như một lúc nữa không rặn hết sức lực, nhất định là cần tới lung trung châm cứu, hiện tại lại đem đi hết, chuyện sinh nở này chẳng phải là rơi vào thời điểm nguy hiểm nhất rồi sao?
Thôi Hành Chu lại vỗ vỗ cánh tay của mẫu thân, nói: “Mẫu thân, mọi chuyện trong phủ đều giao cho người, người hãy thay con quản lý một thời gian...”
Nói xong, hắn liền đi theo đại sứ ra phủ môn, bị áp lên xe ngựa rồi vội vàng một đường mà đi.
Đáng tiếc Sở thái phi nơi nào là người có thể quyết định, bà cảm thấy rất bối rối và sợ hãi, chỉ khóc lóc hỏi Thôi Phù nên làm cái gì bây giờ.
Thôi Phù rốt cuộc so với thái phi mạnh thì mạnh mẽ hơn một chút, nói: “Trước mắt những sự tình trong cung, chúng ta cũng bất lực, chính là Miên Đường nhất định phải thuận lợi sinh sản...... Nếu trong phủ không có lang trung, liền chạy nhanh đi thỉnh ngoài phủ, nhất định phải có mấy người để có thể sử dụng ở trong phủ......
Thái phi vừa nghe đã thấy có lý, vội vàng sai người đi phủ ngoại thỉnh lang trung.
Chính là tên quản sự kia vừa ra khỏi cửa mới phát hiện, toàn bộ cửa ra vào của vương phủ đều bị niêm phong.
Nói thẳng ra những cánh cửa bị cấm quân niêm phong là do mệnh lệnh của Hình Tư, canh phòng nghiêm ngặt vương phủ phòng khi có người muốn trốn vào trong cung, tạp vụ hay những người đại loại như vậy, giống nhau đều không được ra khỏi phủ!
Đúng lúc này, nội viện cũng rối loạn bộ, một cái bà đỡ đầy tay máu tươi mà chạy ra, khóc nức nở nói: “Không hay rồi, Vương phi khó sinh, làm như thế nào thì thai nhi cũng không chịu xuống dưới, cần phải lang trung thi châm để tiếp sức lực!”
Giọng bà đỡ cực lớn, trong lúc nhất thời nội ngoại viện đều đã biết tin tức Vương phi khó sinh.
Có một tin đồn đã được lưu truyền từ lâu, nói rằng Vương gia trong lòng căn bản không thể dung thứ cho Vương phi chút nào, và sẽ đổ máu khi sinh nở...... Mọi người nhìn nhau thất thần, không một ai lên tiếng.
Nhưng tất cả đều thở dài trong lòng, hồng nhan thì bạc mệnh, xem ra Hoài Dương Vương phi không thể sống sót vượt qua đêm nay được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.