Kiều Tàng

Chương 213:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Quả nhiên, sau khi từng chậu nước nóng được đưa vào bên trong, không lâu sau, chậu máu đỏ đã được đưa ra.

Chỉ cần nhìn lượng máu được đựng trong chậu kia là có thể đoán được người này không xong rồi!

Sở thái phi có chút chịu không nổi sự nháo loạn này liền hoa mắt rồi ngất đi, thấy vậy Lý ma ma đỡ ba tới tẩm viện để nghỉ ngơi. Thôi Phù trong lòng cũng co thắt lại như có người bóp chặt vậy.

Đệ đệ Thôi Hành Chu của mình yêu thương Miên Đường bao nhiêu, người làm tỷ tỷ như nàng đương nhiên là biết rất rõ.

Nếu như lần này Liễu Miên Đường thật sự bởi vì khó sinh và không được cứu chữa mà chết, như vậy đối với đệ đệ quả thật là một sự đả kích trầm trọng.

Hơn nữa vạn tuế bởi vì ăn hổ tiên do Thôi Hành Chu tiến hiến mà trúng độc, cũng không biết là bị kẻ xấu nào hãm hại, Thôi Hành Chu bị áp giải vào trong cung, cũng không biết có thể toàn thân trở về hay không.

Lần này Hoài Dương Vương phủ thật sự là gặp sóng gió cả một đêm. Thôi Phù không biết nên làm thế nào, chỉ có thể chắp tay trước ngực, cầu nguyện thần phật phù hộ cho tiểu phu thê này bình an vô sự.

Trong khi tại nội viện đang loạn thành một nồi cháo, cửa sau của ngoại viện lại có người lặng lẽ mở ra, sau đó từ cửa sau nhỏ giọng nói với cấm quân phong phủ: “Hãy đi truyền lời tới chủ tử, tình hình trong nội viện bây giờ không được ổn, còn thấy cả mấy bồn máu loãng được đưa ra ngoài, thoạt nhìn thì có vẻ là rong huyết...

Trong đó một tên tiểu đầu mục nghe xong thì lập tức lên ngựa, phi một mạch như bay chạy đến Tuy vương phủ để báo tin.

Tuy vương đang theo vài vị tâm phúc và phụ tá cùng nhau ở trong cung chờ tin tức, nghe nói Hoài Dương Vương phi thực sự sắp không xong rồi nên mới cảm thấy yên tâm, nhẹ nhõm.

Hắn đã chờ đến ngày hôm nay từ rất lâu rồi. Lúc trước Cung gia sở dĩ nguyện ý nâng đỡ Lưu Dục đăng cơ, đơn giản là vì Lưu dục đang mắc bệnh lao quái ác, lúc trước khi chạy ra Đông Cung, độc tố trên người hắn vẫn chưa được giải trừ sạch sẽ, do đó đã để lại di chứng.

Nâng đỡ cho một hồn ma đoản mệnh như vậy, về sau Lưu Bái thể chất ổn định ngồi lên ngai vàng cũng là điều hợp tình hợp lý.

Làm sao ông ta biết được rằng sau khi Lưu Dục lên ngôi, thân thể tuy bệnh tật ốm yếu, nhưng con cháu nối dõi lại nhiều đến bất ngờ. Hơn nữa, Thạch Nghĩa Khoan lại là loại người có thể luồn cúi, một quốc trượng như hắn nên là người cai trị đất nước, hô mưa gọi gió, thế lực của hắn đang dần lớn mạnh, và hắn đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hiện giờ Lưu Dục lại chuyển đến Hoài Dương Vương.

Nếu cứ để mặc cho Lưu dục cắm rễ củng cố như vậy, như vậy nếu cung gia có cố tình gây khó dễ, cũng khó có thể lay động.

Trong hậu cung của Lưu Dục có rất nhiều mỹ nhân nhưng hắn chỉ sủng ái và yêu thương một mình Hoàng Hậu, các mỹ nhân còn lại chắc chắn sẽ sinh lòng oán hận. Vì vậy, Tuy vương thông qua tay thuộc hạ đã đưa cho Vân Phi tương khắc bí dược để cho Lưu Dục uống.

Kỳ thật không chỉ riêng Vân Phi được đưa loại mê dược này, còn có hai vị phi tử cũng đều được.

Chỉ cần Lưu Dục gần gũi với các nàng, cho dù không có phiên vân phúc vũ, chỉ cần ở trong cùng một tẩm điện cũng có thể trúng chiêu.

Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới, Vân Phi thế nhưng lại sớm bội chúng lên người, vừa đúng lúc làn da của nàng mẫn cảm, rồi sau đó phát sinh thối rữa, do đó đã bại lộ độc tính.

Tôn Vân Nương thẹn quá thành giận, tự nhiên muốn tìm tới hắn để đối chất.

Tuy vương nhưng thật ra không sợ bị nàng phát hiện, dù sao nàng cũng có rắp tâm bất chính, nếu là bị Lưu Dục biết nàng đi khắp nơi tìm kiếm hạ tam lạm dược để mưu đồ long tộc, nhất định sẽ bị Lưu Dục ghét bỏ.



Vì thế hắn dứt khoát hoặc là không làm, hoặc nếu đã làm là phải làm đến cùng, uy hiếp Vân Phi lợi dụng mật thám trong Thái Y Viện, đem số bí dược còn lại đổ vào trong hổ tiên mà Hoài Dương Vương tiến hiến.

Tôn Vân Nương cảm thấy chính mình đã từng bước, từng bước đi sai đường, nếu nàng không chịu thuận theo hắn, nhất định sẽ bị Tuy vương chơi xấu tiết lộ mọi chuyện, hơn nữa tình hình làn da đang thối rữa từ từ trên người nàng đang ngày càng xấu đi, nhất định không thể giấu giếm được lâu hơn nữa.

Hơn nữa Tuy vương như vậy rõ ràng là muốn đem mọi chuyện vu oan cho Hoài Dương Vương. Hiện tại ý đồ xa cách phụ thân nàng của Lưu Dục đã rõ ràng, lần trước bị hắn khiển trách đến mức mất chức, lại chần chừ không muốn nhận lại chức vụ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng tuổi già sức yếu sẽ chết trong cung mất. Vân Nương không muốn sống một cuộc sống như vậy. Ban đầu nàng rất yêu quý và ngưỡng mộ Lưu Dục, hơn nữa cũng vì Lưu Dục có thể giúp nàng thực hiện ước mơ trở thành Hoàng Hậu trong tương lai.

Hiện giờ mộng đẹp đã rách nát, dường như chỉ có những cơn ác mộng vô tận. Mà Tuy vương hứa với nàng rằng một khi mọi chuyện xong xuôi, nhất định sẽ trọn dụng phụ thân của nàng, để nàng có ra khỏi hoàng cung một cách đàng hoàng.

Vân Nương tuy rằng biết đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống, nàng cũng không tin những lời mà Tuy vương nói, nhưng nàng lại rất sẵn lòng mưu hại Hoài Dương Vương. Rốt cuộc nàng lúc trước hãm hại Miên Đường, chặt đứt gân tay gân chân của nàng.

Tuy rằng Miên Đường mất trí nhớ, không nhớ rõ tình hình cụ thể lúc đó, nhưng nếu vẫn để cho đôi phu thê này sống sót, đối với nàng mà nói, luôn có hậu họa.

Vì thế sau khi cận nhắc lợi hại, Tôn Vân Nương liền đem thuốc độc bỏ vào bên trong hổ tiên đang được nghiền nát. Tuy nhiên nàng lại không hy vọng Lưu Dục thật sự đi đời nhà ma, chỉ âm thầm phân phó thái y, lấy cớ gần đây thân thể của vạn tuế có chút bốc hỏa, nên giảm chút độc dược cho Lưu Dục.

Đến lúc độc tính phát tác, cũng không đến mức muốn lấy đi tính mạng của hắn. Đến lúc đó Vân Nương vừa lúc theo sự sắp đặt của Tuy vương, diệt trừ phu thê Hoài Dương Vương.

Có một thời gian, cha nuôi và con gái mỗi người một ngả, đều có sắp đặt riêng nhưng chung quy lại thì vẫn mang ý xấu. Tuy nhiên, hai cha con đã đoàn kết với nhau, mưu đồ mưu hại Thôi Hành Chu cùng với Liễu Miên Đường là hoàn toàn giống nhau.

Tuy rằng nội viện Hoài Dương Vương phủ được Liễu Miên Đường tự mình chải vuốt sạch sẽ, những người dù có nửa điểm khả nghi cũng đều bị đuổi ra khỏi nội viện. Nhưng ngoại viện thì những chuyện lặt vặt thật sự đông đảo, nàng cũng không thể dọn dẹp sạch sẽ được.

Hôm nay khi tin tức Liễu Miên Đường bị động thai khí được lân truyền ra ngoài liền làm cho nội viện ngoại viện kinh động, canh uống của Lưu dục đều phải qua sự kiểm tra và an bài của Thái Y Viện an bài, hôm nay vừa lúc trình lên canh hổ tiên, lại đúng lúc độc tính trong người Lưu Dục phát tác, Thái Hoàng Thái Hậu lập tức cho giải tán tẩm cung của van tuế, tự mình hạ ý chỉ thẩm vấn Hoài Dương Vương.

Vì thế mới có tình cảnh lúc trước.

Lần này Tuy vương quyết tâm muốn bôi nhọ thanh danh của Thôi Hành Chu. Bằng không hắn trấn thủ các nơi khác ở Tây Bắc, lập được chiến công hiển hách, thu phục lòng người, nếu là làm không tốt, ngược lại làm Tuy vương trên lưng mang tội mưu hại trung thần, làm hỏng thanh danh.

Một khi chứng thực Hoài Dương Vương có hành động đại nghịch bất đạo, chứng cứ phạm tội độc hại vạn tuế rõ ràng, hơn nữa hắn lại mượn lúc sinh sản mà mưu hại chính thể, làm nàng rong huyết mà chết, như vậy Hoài Dương Vương đó là người bất trung bất nhân bất nghĩa, ai cũng có thể giết chết!

Tuy vương đã bày mưu tính kế từ rất lâu rồi, lần này trong một đêm liền có thể đắc thủ, tâm tình tự nhiên cảm thấy rất tốt.

Tuy nhiên có tên hạ nhân trong lòng có mang nghi vấn: “Vương gia, ngài sao biết Liễu Miên Đường kia nhất định khó sinh mà rong huyết vậy?”

Tuy vương đắc ý mà cười: “Liễu Miên Đường kia có xuất thân là dân thường, luôn thích các loại đồ ăn bên đường, tuy trong vương phủ là nơi canh gác rất nghiêm ngặt nhưng bên ngoài dù có cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót, nàng ta luôn thích ăn bánh cam phô cùng với mấy loại thức ăn của mấy cửa hàng đồ ăn nhỏ, những món ăn đó đều bị bổn vương cho người sắp xếp dùng mỡ lợn để chế biến, bên trong có dược vật thúc giục trẻ con lớn nhanh, giống như độc dược nhưng nếu thử thì sẽ không ra độc, chỉ cần đứa trẻ kia đến khi sinh lớn hơn bình thường, Liễu Miên Đường lại không có lang trung trợ giúp, làm thế nào có thể sinh hạ hài tử? Việc nàng ta khó sinh đã ứng nghiệm bởi những lời đồn trước đó trong kinh thành rồi sao? Hãy cho mọi người biết rằng Hoài Dương Vương là một kẻ xấu xa, thậm chí có thể ra tay với cả vợ con của chính mình!"

Hạ nhân nghe xong, trên trán toát ra rất nhiều đám mồ hôi lạnh, trong thâm tâm kính nể tâm tư của Tuy vương kín đáo, thậm chí còn lập thiên la địa võng như vậy cho Hoài Dương Vương.

Tuy vương hơi mỉm cười: “Nếu không phải nghĩa nữ kia của ta đưa ra chủ ý giúp ta, bổn vương đường đường là một đại nam nhân, vậy thì làm sao có thể biết được những tà vật dùng để đấu đá nhau trong nội trạch như vậy? Ái nữ kia của ta ngày đêm mong ngóng Liễu Miên Đường chết cũng không phải là ngày một ngày hai, nhưng chỉ có lần này là làm cho nàng thỏa mãn tâm nguyên.....”



Hiện giờ Hoài Dương Vương bị giam giữ ở trong cung, nếu một khi hắn biết thê tử yêu quý của mình không chịu được việc sinh khó thì nhất định sẽ sinh long bi thương, lời nói tự khắc sẽ điên cuồng mà mất kiểm soát, đến lúc đó, Thái Hoàng Thái Hậu triệu tập các vị lão thần, ngự sử vừa lúc có thể làm giám chứng, chứng minh Hoài Dương Vương lòng dạ khó lường, đối với hoàng thất có lòng bát mãn, mưu hại hoàng đế, ý đồ tạo phản!

Nghĩ vậy, Tuy vương đứng dậy nói: “Nếu hỉ sự trong phủ Hoài Dương Vương đã biến thành tang sự, như vậy bổn vương cũng muốn vào cung đưa tiễn Hoài Dương Vương một đoạn đường!”

Có lẽ là ông trời giúp hắn, đã nhiều ngày trong thành thay quân, đội quân thân tín của Hoài Dương Vương đều bị lôi ra ngoài thành để thao luyện, trong cung lính gác đều là binh mã của Cung gia.

Chỉ cần đem Hoài Dương Vương giam ở cửa cung, như vậy hắn giống như đang ở trong lồng vây thú, mặc cho người ta người xâu xé.

Một chút tâm tư này của Vân Nương làm sao có thể qua được mắt của hắn? Cho rằng nếu giảm số lượng trừ rễ sô đỏ là có thể cứu Lưu Dục một mạng sao?

Lá chắn này của Lưu Dục đã trở nên vô dụng, vậy giữ lại một người chỉ còn chút hơi tàn lại có tác dụng gì? Đến lúc đó một cái gối đầu cũng có thể che đậy cho cái chết do bệnh lao.

Chỉ cần chứng cứ phạm tội của Hoài Dương Vương được đem ra phân xử, tân đế minh thần nhất định sẽ băng hà mà chết.

Lưu Bái hắn thay thế tân hoàng bắt được nịnh thần, thế Đại Yến ổn định xã tắc, như vậy những chuyện hắn làm sẽ biến mất không dấu vết, vì mục đích chung mà bước lên vương vị, trở thành một thế hệ minh quân vang danh thanh sử khắp Đại Yến!

Vì ngày hôm nay, Lưu Bái đã chờ đợi từ rất lâu rồi, thế nên khi bước vào cửa cung, trong lòng kích động đến nỗi run rẩy.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, trong cung đã bắt đầu treo đèn, một vầng hào quang mờ ảo được treo lên từ mái hiện cao và góc tường.

Bởi vì vạn tuế đang lâm vào tình trạng hôn mê, các cung nhân cũng là im như ve sầu mùa đông, từng người từng người đứng im lặng ở vị trí trước đó của mình.

Trong đại sảnh, Thái Hoàng Thái Hậu thật lâu không không hỏi tới thế sự, chỉ bày ra sắc mặt buồn bã mà nhìn chằm chằm vào phía Hoài Dương Vương đang quỳ ở trước mặt của mình, không chút khách khí hỏi: “Hoài Dương Vương, Hoàng Thượng luôn luôn đối đãi không tệ với ngươi, thậm chí từ Chân Châu thăng chức thẳng cho người vào binh tư đảm nhiệm chức vị quan trọng. Nhưng ngươi nhân tâm không đủ, lại đi âm mưu hạ độc, mưu hại hoàng đế, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?”

Hoài Dương Vương giương mắt nhìn vào mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, khóe miệng miệng hơi trào phúng mà nói: “Ngày ấy săn hổ cũng không phải là vật tư thần mang theo bên mình, hổ vẫn luôn nuôi dưỡng ở khu vực săn bắn ở Tây Giao. Cung tiễn mà thần sử dụng chính là do nội thị trong cung cung cấp, sau khi bắn chết hổ già, thần cũng đi theo cấm quân ra sau doanh trại mà phân da lột thịt hổ. Sau đó, hổ tiên kia liền giao tới Thái Y Viện để bào chế thành dược. Chớ nói hiện tại không thể chắc chắn răng do hổ tiên có độc, nhưng nếu thực sự có độc đi chăng nữa thì chuyện này với thần có liên quan gì đến nhau? Thái Hoàng Thái Hậu tuy rằng đau lòng vì bệ hạ lâm trọng bệnh, nhưng nếu định tội thần như vậy thì thật đúng là có chút vội vàng!”

Thôi Hành Chu mặt mày sinh đến động lòng người, nhưng khi ánh mắt lại lộ ra vẻ giễu cợt, lông mày rậm hơi nhướng lên, không thể che dấu được vẻ khinh thường, ai cũng có thể thấy được ngôn từ của hắn thực sự rất coi thường Thái Hoàng Thái Hậu.

Những vị quan đại thần đó luôn nghe nói rằng sau khi hoàng đế bị đầu độc và lâm vào tình trạng hôn mê, bất kể họ có quan hệ riêng với tân hoàng đế Lưu Dục hay không, một đám đều là những lão đệ ngang ngược, một lòng muốn hoàng đế chết để chính mình lên thay vương vị.

Nhưng trái lại so với Hoài Dương Vương này, lại là một người hoàn toàn không quan tâm đến sinh tử đức hạnh của vạn tuế, càng mở miệng càng tỏ ý chống đối Thái Hoàng Thái Hậu, gian tà nịnh thần sắc mặt thật là đã lộ rõ!

Trong lúc nhất thời, các lão thần bất chấp việc nước mũi với mồ hôi sắp chảy thành sông mà tức giận trách cứ Hoài Dương Vương dụng tâm ác độc, ngôn ngữ vô lễ.

Hoài Dương Vương nhàn nhạt nhìn đám người này, đợi tiếng mắng của bọn họ dừng lại, mới hỏi: "Xin cho hỏi bệ hạ đã qua đời chưa? Tất cả các ngươi ở đây đều bày ra bộ dáng khóc lóc nỉ non, như vậy là đang muốn thay hoàng đế khóc tang hay sao?”

Các lão thần bị hỏi như vậy thì đứng đến cứng lại, thái y chỉ nói rằng vạn tuế chỉ là hôn mê chứ không hề nói tới việc hoàng đế đã tắt thở. Chỉ là mới vừa rồi bọn họ khóc đến mức quá bi thương, như vậy thì đúng là quá mức rồi.

“Thân thể của Vạn tuế xưa nay suy nhược, như thế nào có thể chịu đựng nổi kịch độc một lần nữa lại phát tác? Dụng tâm của Hoài Dương Vương ngươi ác độc như thế, làm thế nào lại không biết xấu hổ mà chỉ trích các chư vị đại nhân nhất mực trung thành đối với vạn tué ?"

Đúng lúc này, Tuy vương đột nhiên từ đâu đi vào đại điện mà mở miệng khiển trách Hoài Dương Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook