Chương 214:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Hoài Dương Vương thấy Tuy vương xuất hiện đột ngột liền cười lạnh nói: “Nếu vạn tuế chi là hôn mê, vì sao không đợi đến khi vạn tuế tỉnh lại sau đó hẵng xin ý chỉ thẩm vấn của bệ hạ?"
Tuy vương ánh mắt lộ ra thần sắc ác độc, chậm rãi nói: “Hoài Dương Vương, ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật chút khai báo tình hình thực tế đi. Với tình thể bây giờ thì vạn tuế có thể chờ, nhưng vị thê tử yêu quý của ngươi không thể đợi được nữa rồi, nàng hiện tại đang khó sinh dẫn đến rong huyết, nếu ngươi không mau chóng trở về chỉ sợ đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không kịp đâu.”
Tuy vương là cố ý nói như vậy, hắn chắc chắn rằng Hoài Dương Vương nghe vậy xong nhất định sẽ cảm thấy khó chịu và mất bình tĩnh.
Liễu Miên Đường kia cũng thực sự một mỹ nhân khó có thể làm người ta dứt bỏ, khó trách Hoài Dương Vương sau khi đã biết thân phận thật sự của nàng, tuy rằng có tức giận một lúc nhưng sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa mà đối với nàng vẫn sủng ái như cũ.
Hiện tại bởi vì mệnh lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu, lang trung trong phủ đều bị mang đi, mà Liễu Miên Đường nếu như chết như vậy, Thôi Hành Chu nhất định sẽ tức giận bất thường, rất dễ mất đi nghi lễ đúng mực, nói như vậy không chừng có thể để cho quần thần quang minh chính đại làm giảm chứng rằng Thôi Hành Chu là một con chó điên.
Thôi Hành Chu nghe được những lời này, chỉ chậm rãi mở to hai mắt ra nhìn, gân xanh gần như cũng muốn nổi hết lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn ở đó mà nói hươu nói vượn!”
Tuy vương cười đến càng nỗi tưởng chừng như hai người rất thân thiết: “Đây chính là sự thật, phòng sinh đang mang rất nhiều những chậu máu của nàng ra ngoài, cho dù có phái thần y tới đó cũng e rằng khó mà xoay chuyển tình thế, nhìn canh giờ hiện tại xem chừng vương phi của ngươi cũng đã không chịu đựng nổi nữa rồi, cũng không biết hài nhi trong bụng có thuận lợi được sinh ra hay không...Người khác đều nói Hoài Dương Vương vương phi không được Vương gia ái sủng, khả năng sẽ rong huyết mà chết, không nghĩ tới đó lại là một ngữ thành sấm, thật đúng là làm người ta cảm thấy đáng tiếc!”
Hoài Dương Vương lúc này đã đứng lên, đi nhanh tới hướng của Tuy vương, dường như ngay sau đó có thể đem hắn phân thấy thành trăm mảnh.
Đúng lúc này, một đội thân binh đi tới, giơ lên cao kiếm kích lên và đặt lên cổ của Hoài Dương Vương, không cho hắn tới gần Tuy vương nửa bước. Mà bên cạnh quần thần nghe Tuy vương nói xong cũng thay đổi sắc mặt cả đám, nhỏ giọng thì thào nói: “Thật là ác độc, đến thê tử của chính mình mà cũng có thể xuống tay!”
“Đây là loại đồ đê bát trung bát nghĩa, trước dám hành thích vua, sau liền có thể giết cha!” Trong đại sảnh cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mọi người trở thành Gia Cát Lượng, chỉ hận dường như không thể bắt lấy tên bất trung bất nghĩa Thôi Hành Chu ngay lập tức.
Chính là đúng lúc này, Hoài Dương Vương nét mặt xanh xao lại đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn những binh lính này và nói: “Những người này thoạt nhìn cũng không giống cấm quân ở trong cung mà vốn là thân binh bên cạnh của Tam tân Cung gia, là thị vệ của địa phương vào cung, Tuy vương, ngươi xác định người muốn mưu phản là Thôi Hành Chu ta sao?”
Tuy vương bị hỏi đến sửng sốt, hẳn không ngờ rằng Thôi Hành Chu, người đáng ra phải tức giận lại phát hiện ra những chi tiết bất thường như vậy.
Hiện tại chỉ có Tam tân thân binh trong này, trên người đều là cấm quân quần áo, vì đâu mà Thôi Hành Chu có thể lập tức nói ra chuyện bọn họ căn bản là binh lính đóng giữ ở tam tân?
Tuy vậy nhưng Tuy vương cũng không quá hoảng loạn, chỉ lạnh lùng nói: “Hoài Dương Vương âm mưu hạ độc vạn tuế, chứng cứ vô cùng xác thực, người đâu, kéo hắn xuống lập tức đem đi chém đầu!”
Đúng lúc này, có người ở trên điện cao phía trên nói chuyện: “Tất cả dừng tay lại hết cho trẫm!"
Tuy vương vừa quay đầu lại thì sắc mặt liền biến sắc.
Hoàng đế Lưu Dục, người được cho là đang nằm hôn mê trong tẩm cung thế nhưng thực chất lại đang từng bước đi lên các bậc thang của cung điện với sự giúp đỡ của Thạch Hoàng Hậu. Những binh tướng đang canh giữ trước tẩm cung ăn cái gì không biết? Như thế nào lại để vạn tuế tùy ý chạy ra đây vậy?
Hoài Dương Vương dùng một chút sức lực, duỗi tay khéo léo búng một cái, vài tên binh lính đang cầm kiếm kề vào cổ hắn liền thấy cổ tay mình run lên, bất giác sợ hãi mà lùi về sau mấy bước, đúng lúc này, lại một đám quan binh không biết từ đâu chạy đến, tất cả đều mang trên người áo giáp của binh tư, bất ngờ đó chính là thủ hạ binh mã của Thôi Hành Chu.
Đội quân nhà họ Thôi đều là những người nam nhân đã từng chiến đấu tay đôi trên chiến trường, xông vào thì tóm lấy cả mười mấy tên thân binh, sau đó cướp lấy vũ khí, lôi tất cả bọn họ ra ngoài.
Tuy vương lúc này mới cảm thấy hoảng loạn, hắn cùng với Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trên cao nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Thái Hoàng Thái Hậu dùng bộ móng tay dài đã được nuôi dưỡng lâu ngày của mình mà hung hăng nhéo nhéo vào lòng bàn tay của chính mình, sau đó bày ra vẻ mặt quan tâm mà hỏi han Lưu Dục: “Hoàng Thượng, người đi ra đây bằng cách nào vậy? Người đã hạ độc người, Tuy vương đã tìm được rồi, bổn cung nghĩ cứ phó thác cho hắn lo liệu lý mọi chuyện là được.”
Lưu Dục nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, lạnh lùng nói: “Trẫm hôm nay cũng không có dùng canh hổ tiên để uống, Thái Hoàng Thái Hậu xác định Hoài Dương Vương là người đã hạ độc trẫm sao?”
Lời này vừa thốt ra, Tuy vương cùng với Thái Hoàng Thái Hậu tất cả đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Thái Hoàng Thái Hậu trải qua vài lần biến cố của cung điện nên lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nếu là Lưu Dục không có uống canh hổ tiên kia như hắn đã nói, vì sao hắn lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh? Hơn nữa thân binh của Hoài Dương Vương như thế nào lại lặng yên, lẻn vào trong cung mà không gây ra một tiếng động nào?
Quần thần khi thấy Lưu Dục xuất hiện thì liền lập tức quỳ xuống, xem ra với tình hình này thì trong lòng ai cũng tự biết rằng tối nay chỉ sợ trong cung lại nảy sinh ra biến cố lớn, nghĩ vậy nên không ai dám lên tiếng, một đám đều im re như ve sầu mùa đông.
Hoài Dương Vương cũng hướng về phía bệ hạ, ôm chặt nói: “Cung gia Cung Cẩn tướng quân tự tiện phân phối cấm quân trấn thủ ở đây rồi đổi thành vệ đội của tam tân sau đó còn để bọn họ ngụy trang thành cấm quân, bao vây phủ của thần đệ. Điều đáng giận nhất chính là hắn lừa gạt Thái Hoàng Thái Hậu, lại tự mình thông đồng với Vân Phi hạ độc vào canh hổ tiên của bệ hạ, có ý đồ mưu hại thần, cũng làm hại bệ hạ, thần xin thỉnh bệ hạ làm rõ mọi chuyện trả lại sự trong sạch cho thần!”
Hoài Dương Vương nói những lời này, hiển nhiên là muốn đem tên tuổi của tên phản thần đến đóng lên trên người của Tuy vương, nhưng cũng chỉ ra được kẻ chủ mưu thực sự đứng đằng sau chính là Thái Hoàng Thái Hậu.
Dù sao Lưu Dục cũng chỉ là tôn bối, liền nghĩ Thái Hoàng Thái Hậu mới là chủ lão chân chính, vạn tuế cũng không thể lấy nàng trị tội, chung quy lại vẫn phải cho nàng vài phần thể diện, cùng lắm thì giam cầm tại hậu cung thôi, lúc này mới có thể làm cho các lão thần không còn có lời nào để nói, có thể nói là không có chỗ nào để người ta có thể chỉ trích.
Nhưng Tuy vương cũng là trưởng bối, lại cũng là thừa tướng! Hắn lần này nhảy lên quá cao, lại có quần thần chứng kiến, vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận xử trí vị hoàng thúc phụ này!
Đúng lúc này, Vân Phi nương nương bị binh lính lôi kéo đưa đến đại điện, vì bị lôi cả một đoạn đường nên cổ áo của nàng bị kéo đến mức để lộ cả làn da đang thối rữa của mình ra.
Khi nàng nhìn thấy Lưu Dục đang trừng mắt nhìn, nàng gào khóc nói: “Bệ hạ, thiếp là bị Tuy vương ép buộc, là do bất đắc dĩ, xin thỉnh bệ hạ làm rõ, thiếp đã cho người giảm lượng độc dược của người xuống, thần thiếp chưa bao giờ muốn bệ hạ chết!”
Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu như thế nào lại chịu để Lưu Dục xử trí nhi tử mà nàng yêu quý nhất được, chỉ lạnh mặt nói: “Vạn tuế, nếu người không có trúng độc, hẳn là đã sớm thông báo cho ai gia. Người hôn mê bất tỉnh, làm cho mọi người hiểu lầm Hoài Dương Vương mưu phản, Tuy vương nghe ai gia nói xong liền tiến cung để giúp người, như vậy thì có chỗ nào sai?”
Lưu Dục không nói gì, nhưng Hoài Dương Vương lại cười rồi nói: “Tam tân thân binh 10 ngày trước đã được Tuy vương ra khẩu dụ điều phối nhập kinh và đóng quân ở ngoại thành trấn Khánh Phong Trấn. Hơn nữa vào ban đêm, sau khi bệ hạ “uống nhầm” canh hổ tiên, lập tức vào cung để thay binh lính. Nếu thần không có chuẩn bị từ sớm có, e rằng bệ hạ đã bị chôn vùi trên long sàng với một cái gối của các thuộc hạ của Tùy vương!”
Được nghe lời này, sắc mặt của Lưu Dục cũng trở nên xanh mét một đám, nói: “May mắn có Hoài Dương Vương phải ám vệ tới hộ giá, nếu không thì thủ hạ thân binh của Tuy vương ngươi chắc chắn sẽ thành công....”
Lúc này, sắc mặt của Tuy vương hoàn toàn xám lại, đột nhiên duỗi tay ném vỡ bình hoa ở một bên.
Đây chính là ám hiệu của hắn với thân binh, khi nghe thấy âm thanh của bình hoa vỡ thì sẽ có người tới đưa mật thư, lúc này thiên binh vạn mã sẽ vây quanh toàn bộ các lối đi lại trong hoàng cung.
Đáng tiếc cho hắn khi liên tiếp làm đổ ba bốn bình hoa, tuy rằng rơi dập nát nhưng tuyệt nhiên bên ngoài không hề có tiếng động nào, căn bản là không người tới tiếp ứng, thật là xấu hô.
Tuy vương không dám tin những gì đang diễn ra mà trừng mắt nhìn Hoài Dương Vương: “Không thể nào như vậy được, quân của Thôi gia ngươi chẳng phải đều đổi nơi đóng quân rồi sao, hơn nữa cửa thành vẫn luôn đóng chặt, bọn chúng làm như thế nào có thể vào thành được?”
Hoài Dương Vương nghe vậy thì chỉ cười nhếch môi: “Thái bình thịnh thế, thuộc hạ của bổn vương tuy có sức mạnh nhưng lại không có đất dụng võ, cho nên khi vừa mới nhập kinh bổn vương đã khẩn xin thánh mệnh của vạn tuế, đổi nơi đóng quân để bọn họ thay phiên nhau canh gác, đào một cái đường hầm đi dẫn tới hoàng cung, lấy cung của Thánh Thượng làm trung tâm...Người cho rằng chỉ có ngươi là người duy nhất chôn kẻ vẽ mắt trong dinh thự của người khác sao? Đáng tiếc rằng độc kế của ngươi và Vân Phi sớm đã bị thị nữ bình phong bên cạnh Vân Phi tiết lộ cho Hoàng Hậu.”
Vân Phi vốn dĩ đang cúi đầu, sau khi nghe được những lời này thì không dám tin vào tai mình nữa mà bất giác ngẩng đầu lên, phía sau nàng là một đám thị nữ thân cận nhưng lại không hề thấy bóng dáng của bình phong đâu.
Khi nàng nhìn lên Thạch Hoàng Hậu đang đỡ Lưu Dục, khuôn mặt bầu bĩnh của nàng vẫn lộ ra vẻ lạnh nhạt như cũ, tưởng chừng như vô hại và thẳng thắn ...
Tuy vương mắt đờ ra khi nghe thấy những điều đó, mắt nhìn về phía Hoài Dương Vương, hắn không ngừng nói: "Ta đã đánh giá thấp ngươi ... Nhưng làm sao hắn có thể có đủ tư cách ngồi trên ngai vàng này? Nếu không có ta, hắn sẽ chỉ có một tên cướp trên Ngưỡng sơn, sau đó có thể ở thê tử của ngươi là Lưu Miên Dương mà song túc song phi ở bên nhau! Hahahaha, Hoài Dương Vương à, ngươi có chắc đứa con mà phu nhân ngươi đang mang là con của ngươi không? Đó chính là huyết mạch của bệ hạ gửi nuôi nấng trong phủ của ngươi!
Việc đã đến nước này, Tuy vương thấy rõ mưu tính của chính mình tất cả đều đã bị bại lộ, chỉ đơn giản là đập vỡ cái bình, mở miệng một cách sảng khoái mà làm cho Thôi Hành Chu cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tuy nhiên, những điều trong trái tim của Lưu Dục đã bị lời nói của Tuy vương đem ra phơi bảy, đôi khi hắn thực sự hy vọng mình vẫn còn ở trên Ngưỡng sơn vào lúc này, nếu quay ngược thời gian, có lẽ hắn sẽ đưa ra lựa chọn khác, và hắn sẽ không bỏ lỡ tình cảm chân thành này của mình mà để người hắn yêu mang thai đứa con của người khác.
Việc đã đến nước này, liền tính Lưu Dục hạ chỉ đem Tuy vương cùng Vân Phi đưa xuống dưới giam giữ, cũng không có một lão thần nào chịu tiến lên cầu xin cho bọn họ.
Rốt cuộc tội mưu phản chính là liên lụy đến chín đời, một tội lỗi tày trời như vậy ai mà dám đứng ra nói đỡ cho bọn họ?
Thái Hoàng Thái Hậu đã trải qua bao thăng trầm, cho dù lúc này có đổi cung thất bại thì vẫn thẳng lưng mà sống như cũ, chỉ là mặt mày đã bị đen đúa và già nua đi rất nhiều phần.
Thạch Hoàng Hậu chỉ mỉm cười rồi cung thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu hồi cung để nghỉ ngơi, nàng chậm rãi đứng dậy đi ra đại điện, lại ở chỗ ngoặt ngã xuống một cái liền hôn mê bất tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.
Hoài Dương Vương biết rằng hoàng đế sẽ có thể lo liệu thỏa đáng những việc sau đây. Lúc này, điều hẳn muốn làm nhất đó chính là trở về vương phủ của mình nhanh nhất có thể để xem người thê tử yêu thương đang “rong huyết” của mình.
Cho nên hắn liền đi ra đại điện, nghe thuộc hạ báo cáo tình hình trong phòng thủ trong cung xong liên xoay người, quay ngựa đi thẳng đến Hoài Dương Vương phủ.
Tuy nhiên, thay vì xuống ngựa ở trước cửa của vương phủ thì hắn lại dừng lại trước một ngôi nhà cách đó cả một dãy phố. Khi hắn đang gõ vang cánh cửa thì có một giọng nói từ bên trong vọng tới, nghe ra thì đó là giọng của Bích Thảo hỏi: “Là ai đang gõ cửa nhà ta vậy?”
Thôi Hành Chu trầm giọng và gấp gáp nói: “Là bổn vương! Bích Thảo, ngươi mau mở cửa ra cho ta vào!”
Thấy vậy thì Bích Thảo vội vàng mở cửa, nghênh đón Hoài Dương Vương đi vào trong nhà.
Khi Hoài Dương Vương đi vào trong một ngôi nhà nhỏ ở bên trong sân thì nhìn thấy ái phi của mình, người vốn dĩ đang sinh nở và bị rong huyết, nhưng bây giờ lại đang ngồi ở trên một chiếc giường ấm, dưới đất còn có một chiếc bàn nhỏ bày đủ các loại bánh trái được chiên sẵn, và nàng đang ngồi ăn ngon lành những món đó.
Tuy vương ánh mắt lộ ra thần sắc ác độc, chậm rãi nói: “Hoài Dương Vương, ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật chút khai báo tình hình thực tế đi. Với tình thể bây giờ thì vạn tuế có thể chờ, nhưng vị thê tử yêu quý của ngươi không thể đợi được nữa rồi, nàng hiện tại đang khó sinh dẫn đến rong huyết, nếu ngươi không mau chóng trở về chỉ sợ đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không kịp đâu.”
Tuy vương là cố ý nói như vậy, hắn chắc chắn rằng Hoài Dương Vương nghe vậy xong nhất định sẽ cảm thấy khó chịu và mất bình tĩnh.
Liễu Miên Đường kia cũng thực sự một mỹ nhân khó có thể làm người ta dứt bỏ, khó trách Hoài Dương Vương sau khi đã biết thân phận thật sự của nàng, tuy rằng có tức giận một lúc nhưng sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa mà đối với nàng vẫn sủng ái như cũ.
Hiện tại bởi vì mệnh lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu, lang trung trong phủ đều bị mang đi, mà Liễu Miên Đường nếu như chết như vậy, Thôi Hành Chu nhất định sẽ tức giận bất thường, rất dễ mất đi nghi lễ đúng mực, nói như vậy không chừng có thể để cho quần thần quang minh chính đại làm giảm chứng rằng Thôi Hành Chu là một con chó điên.
Thôi Hành Chu nghe được những lời này, chỉ chậm rãi mở to hai mắt ra nhìn, gân xanh gần như cũng muốn nổi hết lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn ở đó mà nói hươu nói vượn!”
Tuy vương cười đến càng nỗi tưởng chừng như hai người rất thân thiết: “Đây chính là sự thật, phòng sinh đang mang rất nhiều những chậu máu của nàng ra ngoài, cho dù có phái thần y tới đó cũng e rằng khó mà xoay chuyển tình thế, nhìn canh giờ hiện tại xem chừng vương phi của ngươi cũng đã không chịu đựng nổi nữa rồi, cũng không biết hài nhi trong bụng có thuận lợi được sinh ra hay không...Người khác đều nói Hoài Dương Vương vương phi không được Vương gia ái sủng, khả năng sẽ rong huyết mà chết, không nghĩ tới đó lại là một ngữ thành sấm, thật đúng là làm người ta cảm thấy đáng tiếc!”
Hoài Dương Vương lúc này đã đứng lên, đi nhanh tới hướng của Tuy vương, dường như ngay sau đó có thể đem hắn phân thấy thành trăm mảnh.
Đúng lúc này, một đội thân binh đi tới, giơ lên cao kiếm kích lên và đặt lên cổ của Hoài Dương Vương, không cho hắn tới gần Tuy vương nửa bước. Mà bên cạnh quần thần nghe Tuy vương nói xong cũng thay đổi sắc mặt cả đám, nhỏ giọng thì thào nói: “Thật là ác độc, đến thê tử của chính mình mà cũng có thể xuống tay!”
“Đây là loại đồ đê bát trung bát nghĩa, trước dám hành thích vua, sau liền có thể giết cha!” Trong đại sảnh cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mọi người trở thành Gia Cát Lượng, chỉ hận dường như không thể bắt lấy tên bất trung bất nghĩa Thôi Hành Chu ngay lập tức.
Chính là đúng lúc này, Hoài Dương Vương nét mặt xanh xao lại đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn những binh lính này và nói: “Những người này thoạt nhìn cũng không giống cấm quân ở trong cung mà vốn là thân binh bên cạnh của Tam tân Cung gia, là thị vệ của địa phương vào cung, Tuy vương, ngươi xác định người muốn mưu phản là Thôi Hành Chu ta sao?”
Tuy vương bị hỏi đến sửng sốt, hẳn không ngờ rằng Thôi Hành Chu, người đáng ra phải tức giận lại phát hiện ra những chi tiết bất thường như vậy.
Hiện tại chỉ có Tam tân thân binh trong này, trên người đều là cấm quân quần áo, vì đâu mà Thôi Hành Chu có thể lập tức nói ra chuyện bọn họ căn bản là binh lính đóng giữ ở tam tân?
Tuy vậy nhưng Tuy vương cũng không quá hoảng loạn, chỉ lạnh lùng nói: “Hoài Dương Vương âm mưu hạ độc vạn tuế, chứng cứ vô cùng xác thực, người đâu, kéo hắn xuống lập tức đem đi chém đầu!”
Đúng lúc này, có người ở trên điện cao phía trên nói chuyện: “Tất cả dừng tay lại hết cho trẫm!"
Tuy vương vừa quay đầu lại thì sắc mặt liền biến sắc.
Hoàng đế Lưu Dục, người được cho là đang nằm hôn mê trong tẩm cung thế nhưng thực chất lại đang từng bước đi lên các bậc thang của cung điện với sự giúp đỡ của Thạch Hoàng Hậu. Những binh tướng đang canh giữ trước tẩm cung ăn cái gì không biết? Như thế nào lại để vạn tuế tùy ý chạy ra đây vậy?
Hoài Dương Vương dùng một chút sức lực, duỗi tay khéo léo búng một cái, vài tên binh lính đang cầm kiếm kề vào cổ hắn liền thấy cổ tay mình run lên, bất giác sợ hãi mà lùi về sau mấy bước, đúng lúc này, lại một đám quan binh không biết từ đâu chạy đến, tất cả đều mang trên người áo giáp của binh tư, bất ngờ đó chính là thủ hạ binh mã của Thôi Hành Chu.
Đội quân nhà họ Thôi đều là những người nam nhân đã từng chiến đấu tay đôi trên chiến trường, xông vào thì tóm lấy cả mười mấy tên thân binh, sau đó cướp lấy vũ khí, lôi tất cả bọn họ ra ngoài.
Tuy vương lúc này mới cảm thấy hoảng loạn, hắn cùng với Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trên cao nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Thái Hoàng Thái Hậu dùng bộ móng tay dài đã được nuôi dưỡng lâu ngày của mình mà hung hăng nhéo nhéo vào lòng bàn tay của chính mình, sau đó bày ra vẻ mặt quan tâm mà hỏi han Lưu Dục: “Hoàng Thượng, người đi ra đây bằng cách nào vậy? Người đã hạ độc người, Tuy vương đã tìm được rồi, bổn cung nghĩ cứ phó thác cho hắn lo liệu lý mọi chuyện là được.”
Lưu Dục nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, lạnh lùng nói: “Trẫm hôm nay cũng không có dùng canh hổ tiên để uống, Thái Hoàng Thái Hậu xác định Hoài Dương Vương là người đã hạ độc trẫm sao?”
Lời này vừa thốt ra, Tuy vương cùng với Thái Hoàng Thái Hậu tất cả đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Thái Hoàng Thái Hậu trải qua vài lần biến cố của cung điện nên lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nếu là Lưu Dục không có uống canh hổ tiên kia như hắn đã nói, vì sao hắn lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh? Hơn nữa thân binh của Hoài Dương Vương như thế nào lại lặng yên, lẻn vào trong cung mà không gây ra một tiếng động nào?
Quần thần khi thấy Lưu Dục xuất hiện thì liền lập tức quỳ xuống, xem ra với tình hình này thì trong lòng ai cũng tự biết rằng tối nay chỉ sợ trong cung lại nảy sinh ra biến cố lớn, nghĩ vậy nên không ai dám lên tiếng, một đám đều im re như ve sầu mùa đông.
Hoài Dương Vương cũng hướng về phía bệ hạ, ôm chặt nói: “Cung gia Cung Cẩn tướng quân tự tiện phân phối cấm quân trấn thủ ở đây rồi đổi thành vệ đội của tam tân sau đó còn để bọn họ ngụy trang thành cấm quân, bao vây phủ của thần đệ. Điều đáng giận nhất chính là hắn lừa gạt Thái Hoàng Thái Hậu, lại tự mình thông đồng với Vân Phi hạ độc vào canh hổ tiên của bệ hạ, có ý đồ mưu hại thần, cũng làm hại bệ hạ, thần xin thỉnh bệ hạ làm rõ mọi chuyện trả lại sự trong sạch cho thần!”
Hoài Dương Vương nói những lời này, hiển nhiên là muốn đem tên tuổi của tên phản thần đến đóng lên trên người của Tuy vương, nhưng cũng chỉ ra được kẻ chủ mưu thực sự đứng đằng sau chính là Thái Hoàng Thái Hậu.
Dù sao Lưu Dục cũng chỉ là tôn bối, liền nghĩ Thái Hoàng Thái Hậu mới là chủ lão chân chính, vạn tuế cũng không thể lấy nàng trị tội, chung quy lại vẫn phải cho nàng vài phần thể diện, cùng lắm thì giam cầm tại hậu cung thôi, lúc này mới có thể làm cho các lão thần không còn có lời nào để nói, có thể nói là không có chỗ nào để người ta có thể chỉ trích.
Nhưng Tuy vương cũng là trưởng bối, lại cũng là thừa tướng! Hắn lần này nhảy lên quá cao, lại có quần thần chứng kiến, vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận xử trí vị hoàng thúc phụ này!
Đúng lúc này, Vân Phi nương nương bị binh lính lôi kéo đưa đến đại điện, vì bị lôi cả một đoạn đường nên cổ áo của nàng bị kéo đến mức để lộ cả làn da đang thối rữa của mình ra.
Khi nàng nhìn thấy Lưu Dục đang trừng mắt nhìn, nàng gào khóc nói: “Bệ hạ, thiếp là bị Tuy vương ép buộc, là do bất đắc dĩ, xin thỉnh bệ hạ làm rõ, thiếp đã cho người giảm lượng độc dược của người xuống, thần thiếp chưa bao giờ muốn bệ hạ chết!”
Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu như thế nào lại chịu để Lưu Dục xử trí nhi tử mà nàng yêu quý nhất được, chỉ lạnh mặt nói: “Vạn tuế, nếu người không có trúng độc, hẳn là đã sớm thông báo cho ai gia. Người hôn mê bất tỉnh, làm cho mọi người hiểu lầm Hoài Dương Vương mưu phản, Tuy vương nghe ai gia nói xong liền tiến cung để giúp người, như vậy thì có chỗ nào sai?”
Lưu Dục không nói gì, nhưng Hoài Dương Vương lại cười rồi nói: “Tam tân thân binh 10 ngày trước đã được Tuy vương ra khẩu dụ điều phối nhập kinh và đóng quân ở ngoại thành trấn Khánh Phong Trấn. Hơn nữa vào ban đêm, sau khi bệ hạ “uống nhầm” canh hổ tiên, lập tức vào cung để thay binh lính. Nếu thần không có chuẩn bị từ sớm có, e rằng bệ hạ đã bị chôn vùi trên long sàng với một cái gối của các thuộc hạ của Tùy vương!”
Được nghe lời này, sắc mặt của Lưu Dục cũng trở nên xanh mét một đám, nói: “May mắn có Hoài Dương Vương phải ám vệ tới hộ giá, nếu không thì thủ hạ thân binh của Tuy vương ngươi chắc chắn sẽ thành công....”
Lúc này, sắc mặt của Tuy vương hoàn toàn xám lại, đột nhiên duỗi tay ném vỡ bình hoa ở một bên.
Đây chính là ám hiệu của hắn với thân binh, khi nghe thấy âm thanh của bình hoa vỡ thì sẽ có người tới đưa mật thư, lúc này thiên binh vạn mã sẽ vây quanh toàn bộ các lối đi lại trong hoàng cung.
Đáng tiếc cho hắn khi liên tiếp làm đổ ba bốn bình hoa, tuy rằng rơi dập nát nhưng tuyệt nhiên bên ngoài không hề có tiếng động nào, căn bản là không người tới tiếp ứng, thật là xấu hô.
Tuy vương không dám tin những gì đang diễn ra mà trừng mắt nhìn Hoài Dương Vương: “Không thể nào như vậy được, quân của Thôi gia ngươi chẳng phải đều đổi nơi đóng quân rồi sao, hơn nữa cửa thành vẫn luôn đóng chặt, bọn chúng làm như thế nào có thể vào thành được?”
Hoài Dương Vương nghe vậy thì chỉ cười nhếch môi: “Thái bình thịnh thế, thuộc hạ của bổn vương tuy có sức mạnh nhưng lại không có đất dụng võ, cho nên khi vừa mới nhập kinh bổn vương đã khẩn xin thánh mệnh của vạn tuế, đổi nơi đóng quân để bọn họ thay phiên nhau canh gác, đào một cái đường hầm đi dẫn tới hoàng cung, lấy cung của Thánh Thượng làm trung tâm...Người cho rằng chỉ có ngươi là người duy nhất chôn kẻ vẽ mắt trong dinh thự của người khác sao? Đáng tiếc rằng độc kế của ngươi và Vân Phi sớm đã bị thị nữ bình phong bên cạnh Vân Phi tiết lộ cho Hoàng Hậu.”
Vân Phi vốn dĩ đang cúi đầu, sau khi nghe được những lời này thì không dám tin vào tai mình nữa mà bất giác ngẩng đầu lên, phía sau nàng là một đám thị nữ thân cận nhưng lại không hề thấy bóng dáng của bình phong đâu.
Khi nàng nhìn lên Thạch Hoàng Hậu đang đỡ Lưu Dục, khuôn mặt bầu bĩnh của nàng vẫn lộ ra vẻ lạnh nhạt như cũ, tưởng chừng như vô hại và thẳng thắn ...
Tuy vương mắt đờ ra khi nghe thấy những điều đó, mắt nhìn về phía Hoài Dương Vương, hắn không ngừng nói: "Ta đã đánh giá thấp ngươi ... Nhưng làm sao hắn có thể có đủ tư cách ngồi trên ngai vàng này? Nếu không có ta, hắn sẽ chỉ có một tên cướp trên Ngưỡng sơn, sau đó có thể ở thê tử của ngươi là Lưu Miên Dương mà song túc song phi ở bên nhau! Hahahaha, Hoài Dương Vương à, ngươi có chắc đứa con mà phu nhân ngươi đang mang là con của ngươi không? Đó chính là huyết mạch của bệ hạ gửi nuôi nấng trong phủ của ngươi!
Việc đã đến nước này, Tuy vương thấy rõ mưu tính của chính mình tất cả đều đã bị bại lộ, chỉ đơn giản là đập vỡ cái bình, mở miệng một cách sảng khoái mà làm cho Thôi Hành Chu cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tuy nhiên, những điều trong trái tim của Lưu Dục đã bị lời nói của Tuy vương đem ra phơi bảy, đôi khi hắn thực sự hy vọng mình vẫn còn ở trên Ngưỡng sơn vào lúc này, nếu quay ngược thời gian, có lẽ hắn sẽ đưa ra lựa chọn khác, và hắn sẽ không bỏ lỡ tình cảm chân thành này của mình mà để người hắn yêu mang thai đứa con của người khác.
Việc đã đến nước này, liền tính Lưu Dục hạ chỉ đem Tuy vương cùng Vân Phi đưa xuống dưới giam giữ, cũng không có một lão thần nào chịu tiến lên cầu xin cho bọn họ.
Rốt cuộc tội mưu phản chính là liên lụy đến chín đời, một tội lỗi tày trời như vậy ai mà dám đứng ra nói đỡ cho bọn họ?
Thái Hoàng Thái Hậu đã trải qua bao thăng trầm, cho dù lúc này có đổi cung thất bại thì vẫn thẳng lưng mà sống như cũ, chỉ là mặt mày đã bị đen đúa và già nua đi rất nhiều phần.
Thạch Hoàng Hậu chỉ mỉm cười rồi cung thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu hồi cung để nghỉ ngơi, nàng chậm rãi đứng dậy đi ra đại điện, lại ở chỗ ngoặt ngã xuống một cái liền hôn mê bất tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.
Hoài Dương Vương biết rằng hoàng đế sẽ có thể lo liệu thỏa đáng những việc sau đây. Lúc này, điều hẳn muốn làm nhất đó chính là trở về vương phủ của mình nhanh nhất có thể để xem người thê tử yêu thương đang “rong huyết” của mình.
Cho nên hắn liền đi ra đại điện, nghe thuộc hạ báo cáo tình hình trong phòng thủ trong cung xong liên xoay người, quay ngựa đi thẳng đến Hoài Dương Vương phủ.
Tuy nhiên, thay vì xuống ngựa ở trước cửa của vương phủ thì hắn lại dừng lại trước một ngôi nhà cách đó cả một dãy phố. Khi hắn đang gõ vang cánh cửa thì có một giọng nói từ bên trong vọng tới, nghe ra thì đó là giọng của Bích Thảo hỏi: “Là ai đang gõ cửa nhà ta vậy?”
Thôi Hành Chu trầm giọng và gấp gáp nói: “Là bổn vương! Bích Thảo, ngươi mau mở cửa ra cho ta vào!”
Thấy vậy thì Bích Thảo vội vàng mở cửa, nghênh đón Hoài Dương Vương đi vào trong nhà.
Khi Hoài Dương Vương đi vào trong một ngôi nhà nhỏ ở bên trong sân thì nhìn thấy ái phi của mình, người vốn dĩ đang sinh nở và bị rong huyết, nhưng bây giờ lại đang ngồi ở trên một chiếc giường ấm, dưới đất còn có một chiếc bàn nhỏ bày đủ các loại bánh trái được chiên sẵn, và nàng đang ngồi ăn ngon lành những món đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.