Kiều Tàng

Chương 228:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Sau khi giải tỏa cơn thèm cho bọn nhỏ kia, Miên Đường liền đi vào quân doanh.

Chờ sau khi vào quân doanh, ở phía xa Miên Đường đã nhìn thấy Thôi Hành Chu đang tay không đúng ở trên khung gỗ, tự mình chỉ huy một nhóm binh lính dựng trại.

Vì không thể chiêu mộ được bá tánh địa phương cho nên các huynh đệ chỉ có thể tự mình động thủ, ngay cả Thôi Hành Chu cũng cởi áo và cùng làm việc.

Miên Đường vô cùng vừa lòng khi phát hiện trong một đám nam tử cởi trần thì phu quân của chính mình là người cao lớn, cường tráng và ưa nhìn nhất.

Cứ nhìn mãi như vậy cũng không phải là cách hay, Miên Đường có chút tiếc nuối mà nghĩ đến đã lâu không được ôm vòng eo cường tráng kia......

Đúng lúc này, đại soái trẻ tuổi liền nhìn lại phía nàng.

Nàng dùng một tay che đi ánh nắng độc hại rồi hướng về phía Thôi Hành Chu phất phất tay.

Thôi Hành Chu nhìn thấy nàng, tay trái đẩy cái giá, thân mình nhảy lên cao, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Lúc thân mình nhảy lên, Miên Đường thậm chí còn có thể nhìn đến bụng của hắn co rút lại hình thành mấy khối cơ bắp cường tráng, vì thế lại nuốt nuốt nước miếng.

Khi đi đến trước mặt, Thôi Hành Chu trước tiên là mình cái đĩa trong tay của Miên Đường sau đó mới mở miệng hỏi: “Những đứa nhỏ đó đem cái đĩa trả lại cho nàng sao ?”

Miên Đường gật gật đầu, hỏi hắn: “Vì sao chàng lại để ý cái đĩa này như vậy chứ?”

Thôi Hành Chu lôi kéo nàng đi đến một chỗ râm mát rồi nói: “Đám trẻ này tuổi tác cũng không lớn, suy nghĩ và hành động chủ yếu là chịu sự ảnh hưởng từ cha mẹ, từ trên người bọn họ có thể nhìn ra được cách hành sự của cha mẹ huynh đệ chúng. Đĩa đồng kia của nàng vô cùng tinh xảo, đừng nói là trẻ con mà cho dù là người lớn sau khi nhìn thấy cũng muốn chiếm lại làm của riêng. Nàng lại không nói với bọn chúng là cần phải trả lại, những đứa nhỏ này còn có thể đem đĩa đồng tới có thể thấy được mặc dù phong tục của người bản địa dũng mãnh và bài xích ngoại nhân nhưng lại cũng thuần phác lương thiện.”

Miên Đường cười: “Chàng đây là làm cộng sự với đại nhân Lý Quang Tài một thời gian dài rồi, bây giờ nhìn người cũng uyển chuyển như vậy sao!”

Thôi Hành Chu chỉ chỉ vào mây đen phía chân trời nói: “Người dẫn đường ở địa phương nói mấy ngày nữa sẽ có mưa to, đến lúc đó binh doanh chưa làm xong, nhóm binh lính chỉ có thể ngủ ở trong mưa, những binh sĩ đã bị bệnh dạ dày nếu lại nhiễm phong hàn vậy thì không cần chờ đến khi người Oa đột kích, chính chúng ta liền bị bệnh ngã xuống hết rồi.”

Miên Đường nghe được cũng có chút sốt ruột nói: “Cho nên chỉ có thể tìm được người có tay nghề ở địa phương, ta xem phòng ốc bọn họ kiến tạo thật sự vô cùng đơn giản, cho dù không có mái ngói thì mái nhà tranh kia cũng là cách nhiệt cách nước, chính là cách thức xây mái nhà của bọn họ không giống với nơi khác, trong lúc nhất thời không hiểu được.... Lấy bạc mời những người có tay nghề ở địa phương cũng không được sao?”

Thôi Hành Chu nói: “Lúc trước những quân đội chi viện cũng nói thuê người dân bản xứ, nhưng kết quả sau khi dân làng làm việc xong xuôi mới biết bản thân làm không công, không được trả một xu nào, nghe nói những người trong thôn đó còn bị đánh, cho nên sau khi phái đi những nhân quân tốt nhất đi làm việc thì không một ai có thể trở về.”

Miên Đường lúc này cũng có chút hiểu dụng ý của Thôi Hành Chu, cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì trước tiên cứ thuê mấy đứa nhỏ làm những việc đơn giản đi?”

Thôi Hành Chu sờ sờ đầu của nàng: “Vẫn là nàng thông minh nha! Chỉ là nếu mấy đứa nhỏ tới ước chừng cũng làm không được bao nhiêu, còn làm phiền nàng phải chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn vặt.

Miên Đường nhân cơ hội ôm lấy vòng eo cứng rắn đã thèm nhỏ dãi thật lâu, vỗ vỗ nói: “Đã lâu không về nhà rồi đúng không? Vòng eo này cũng không biết có dùng được không, chỉ cần chàng ra sức trả đủ tiền công, những chuyện khác đều dễ nói......"

Thôi Hành Chu nhìn miếng bánh ngon ngọt treo ở trong lồng ngực, cảm thấy bản thân hình như là bị nữ sơn phi đùa giỡn. Nhưng khối bánh ngọt dính người này cũng thực sự mê người, nhớ tới cảnh nàng bị khi dễ mà nước mắt lưng tròng ở trước mặt hắn, vòng eo lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Chỉ tiếc nơi này là binh doanh, bọn họ tuy rằng đứng ở chỗ khuất có bóng cây che phủ cũng không thể tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm được.



Chỉ chốc lát sau, những đứa nhỏ kia lau miệng trở về trả lại bình nước. Miên Đường nhân cơ hội hỏi bọn họ có muốn hỗ trợ xây nhà hay không. Mấy đứa nhỏ cũng bởi vì ăn ké nhiều lần mà cảm chột dạ, cảm thấy cũng nên làm chút gì đó, thêm nữa bọn chúng cũng vô cùng thích vị thần tiên tỷ tỷ này, đơn giản chỉ cần thương lượng một chút liền đồng ý, chỉ sau một hồi thương lượng giống như khỉ nhỏ mà bò lên trên nóc nhà.

Miên Đường không biết khả năng của đám trẻ này đến đâu, ai ngờ được đám trẻ này lại vô cùng nhanh nhẹn cùng khéo léo, chúng vận chuyển cỏ, trải cỏ, dùng cây gậy trúc làm phẳng cỏ, các bước làm vô cùng nhất quán, phối hợp thuần thục. Mấy binh sĩ làm nửa ngày còn không làm được một nửa vậy mà vài đứa nhỏ chỉ một lúc đã làm xong rồi.

Cái gọi là đứa nhỏ nhà nghèo sớm đảm đương mọi chuyện, lúc này Miên Đường đã hiểu rất rõ đám trẻ này.

Bọn họ làm xong một gian nhà ở, thời điểm từ trên nóc nhà nhảy xuống, Miên Đường đã đem tiền công chuẩn bị từ trước đưa vào tay từng đứa trẻ một rồi nói: “Không thể kêu các ngươi làm việc không công được, đây là tiền công ngày hôm nay. Ngày mai các ngươi lại tìm những người này tới giúp tỷ tỷ làm việc, tiền công ngày mai sẽ nhiều hơn hôm nay.” Mấy tiểu hài tử chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cầm ở trong tay vẫn còn vô cùng ngạc nhiên, còn có đứa nhỏ đem tiền cho vào trong miệng dùng sức cắn muốn biết xem thật giả thế nào.

Miên Đường bị bọn họ chọc cười, lại móc ra một túi mầm đường chia cho bọn họ, để cho bọn chúng nhanh chóng trở về nhà.

Buổi tối ngày hôm đó, Thôi Hành Chu thật sự trở về phủ trạch.

Dù sao nữ sơn phỉ đã tỏ vẻ muốn hiếu kính, hắn nếu còn không quay về thì quá không biết điều hơn nữa còn dễ dàng mất đi sự sủng ái của sơn vương.

Phòng trạch cũng đã sửa sang xong, ngói để lợp mái nhà cũng là do Tô đại nhân phái người tới tặng.

Có lẽ khi bởi vì binh mã Chân Châu đã tới đây được mấy ngày nhưng vẫn chưa từng quấy rầy làm phiền bá tánh chung quanh, càng không có làm chuyện tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm đi nhà của Tô đại nhân, Tô đại nhân thực ra cũng chỉ là tỏ chút thái độ chanh chua ngoài miệng, thường xuyên phải người mang tới cho bọn họ mái ngói cùng gỗ và một ít đồ vật.

*Tu hú chiếm tổ chim khách: Ngồi không hưởng lộc; chiếm đoạt thành quả của người khác.

Trong khi Thôi Hành Chu vào nhà của mình, phòng trong đã tu sửa xử lý gần như hoàn hảo. Mặt tường được trát vôi, mành cửa sổ màu lam đậm, đầu giường còn đặt một bình hoa, bên trong cắm đầy những bông hoa địa phương không biết tên, màu sắc sặc sỡ, tạo ra một bầu không khí lãng mạn. Tuy rằng phòng ốc bài trí so với Vương phủ trước kia thì kém hơn nhiều nhưng so với quân doanh thì đã trang trọng hơn rất nhiều lần rồi.

Đứa nhỏ vừa mới tắm xong, mông nhỏ trần trụi đang đứng ở trên giường run rẩy.

Cho dù đôi chân nhỏ vẫn luôn không ngừng run rẩy thì đứa nhỏ vẫn hướng về phía cha đắc ý mà cười khanh khách giống như bản thân vừa làm được chuyện gì ghê gớm lắm vậy.

Thôi Hành Chu bế nhi tử lên, ở giữa không trung ném lên rồi lại đỡ lấy, làm cho đứa nhỏ cười khanh khách. Miên Đường đang chải đầu, nhìn thấy phụ tử bọn họ đang chơi đùa vui vẻ liền cũng cười nói: “Đừng ném nữa! Vạn nhất con chơi thành nghiện, chàng lại đi vắng, đứa nhỏ lại khóc nháo đòi chúng ta ném nó.” Hắn trên tay còn có vết thương cũ nhưng vẫn chơi đùa với cục bột nhỏ vô cùng hãng say.

Thôi Hành Chu khuôn mặt nhỏ trắng như đậu hũ của nhi tử, nói: “Có nghe hay không, phụ vương của con không ở nhà không cho phép con gây chuyện với nương của con!”

Đứa nhỏ bị râu trên mặt của cha làm cho không dễ chịu, vì vậy liền ê ê a a mà dùng tay nhỏ túm râu trên mặt cha, dùng đôi tay nhỏ mập mạp của hắn nắm lấy và gãi mạnh mẽ một cách kỳ lạ.

Miên Đường nhìn thấy liền cười không ngừng được, liền gọi người mang nước cùng dao cạo râu tới, nàng cẩn thận rửa mặt cho Thôi Hành Chu.

Thời gian trước, Thôi Hành Chu đã nảy ra ý tưởng nuôi râu, dù sao nam tử trong triều vẫn coi người có bộ râu đẹp là tiêu chuẩn của cái đẹp.

Nhưng mà tiểu bạch kiểm Miên Đường không cho hắn để

Thôi Hành Chu không cao hứng nói: “Ta cũng không phải là con hát, làm gì có đạo lý người đã đến tuổi ba mươi trên mặt còn không có chút râu nào chứ?”



Miên Đường cảm thấy con hát đó đều khá xinh đẹp, nàng mới không muốn ăn phải râu khi hôn môi đâu! Vì thế Vương phi thẳng thắn nói: “Chàng để lại chòm râu liền trông có chút giống Tuy Vương. Lúc ngủ chung một giường sẽ cảm thấy giống như đang ngủ cùng người khác......"

Lời nói không đứng đắn này đương nhiên khiến cho Hoài Dương Vương tét mông nàng, bất quá cũng làm cho Thôi Hành Chu bỏ đi suy nghĩ nuôi râu.

Chờ sau khi cạo xong râu, cảm thấy khuôn mặt như được giải phóng, Miên Đường nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, không màng đến ăn cơm, liền vội vàng đem mỹ nam tử kéo lên giường.

Vòng eo săn chắc đó, không cần nói cũng biết có bao nhiêu **!

Nhưng mà thời tiết thực sự quá nóng, Miên Đường sờ sờ mồ hôi trên người, uể oải nói: “Nóng như vậy, thật là mất hứng, chàng nói nơi này thưa người như vậy, có phải là nóng đến mức mất vui hay không?”

Thôi Hành Chu nhéo nhéo cái mũi của nàng, không để cho nàng nói hươu nói vượn, bất quá thời tiết này đúng thật đã nóng bức rất nhiều ngày.

Theo lời Tô đại nhân nói, đây là dấu hiệu trời muốn đổ mưa to.

Nếu binh doanh tu sửa không tốt, đội quân của hắn chắc chắn sẽ phải ngâm mình ở nước mua......

Ngày hôm sau, lúc trời đã tối, khi Thôi Hành Chu trở lại quân doanh nhìn thấy trước cửa đại doanh đã đứng đầy một đám trẻ, ngoại trừ mấy đứa trẻ ngày hôm qua còn có mấy thiếu niên cao lớn cường tráng, đang ở trước cửa đưa ánh mắt trông mong chờ đợi, nhìn thấy Thôi Hành Chu liền xông tới, nói là muốn hỗ trợ tiếp tục tu sửa mấy cái nhà cỏ.

Thôi Hành Chu mang bọn họ vào trong quân doanh, tìm một quan quân sắp xếp cho bọn họ. Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền bắt đầu làm việc. Những đứa trẻ lớn hơn một chút sẽ kiếm được nhiều tiền hơn đương nhiên lúc làm việc cũng nghiêm túc đàng hoàng hơn.

Bọn họ dựng dàn giáo, đánh hổ, cắt cỏ, mấy đứa nhỏ hơn một chút thì bò lên trên đi trải cỏ, không tốn nhiều công sức đã sửa chữa xong một gian nhà cỏ rồi.

Cứ như vậy, trong một ngày bọn họ liền tu sửa được ba tòa nhà cỏ, lúc nhận tiền công đương nhiên cũng được nhận nhiều hơn so với hôm qua mấy lần, mấy đứa trẻ tuổi lớn hơn cười vui vẻ đến mức không khép được miệng, thời điểm rời đi còn nói sẽ mang thêm nhiều người hơn đến đây, công việc làm quân doanh nhất định phải để lại cho bọn họ làm vào ngày mai.

Sáng sớm ngày hôm sau, trước cửa quân doanh đã đứng đầy người, không chỉ có thiếu niên trẻ tuổi, còn có nhiều người tráng niên cùng trưởng giả, ước chừng toàn bộ người trong thôn đều tới.

Quan quân phụ trách tu sửa phòng ốc cho bọn họ tiến vào, thương lượng xong tiền công và phân việc xong xuôi, bọn họ liền khí thế ngất trời mà bắt đầu làm việc.

Trong một ngày làm việc, trong doanh địa liền xuất hiện một mảnh nhỏ nhà cỏ. Tô đại nhân đang cùng Thôi Hành Chu đi tuần doanh trại, nhìn thấy bá tánh địa phương vậy mà lại kéo đến hơn phân nửa, không khỏi nhìn sang vị đại soái bên cạnh liếc mắt một cái, tò mò hỏi: “Vương gia làm như thế nào mời được những điều dân ngang ngược này tới vậy?”

Hoài Dương Vương trả lời có chút mơ hồ: “Ái phi của bổn vương nấu trà thảo mộc, có lẽ là mùi hương đã đưa bọn họ tới đây.”

Tô đại nhân nhướng mắt, từ trong bầu rượu uống một ngụm, cảm thấy vị Vương gia này cũng là đang nói lung tung, có lẽ cũng là do uống nhiều.

Sau nhiều ngày liên tiếp, trước khi mưa lớn ập đến thì tất cả nhà cỏ đã được tu sửa xong. Nhà cỏ tuy rằng đơn sơ nhưng đã giúp cho quân lính không phải ngủ màn trời chiếu đất nữa, muỗi ở trong phòng cũng ít hơn bên ngoài rất nhiều, sau khi đốt hương muỗi xong cũng không thỉnh thoảng bị thức tỉnh giữa chừng vì bị muỗi cắn nữa.

Ngày thứ hai sau khi nhà cỏ được tu sửa xong, trời liền đổ mưa to. Nước mưa như dải thiên hả bị lật ngược đổ xuống mặt đất, lộp độp va vào nhà cỏ, trên mặt đất, trong thiên địa chỉ có thể nghe thấy tiếng nước mưa rơi ào ào, ngay cả khi nhà bếp nấu cơm, khói bếp cũng bị nước mưa đánh phả vào người, thưa thớt không thành hình.

Nghe tiếng mưa đập vào mái hiện của nhà cỏ, nhóm binh lính đều cảm thấy may mắn khi nhà cỏ được tu sửa kịp thời, nếu không sau trận mưa lớn như vậy không biết sẽ có bao nhiêu người bị bệnh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook