Chương 229:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Tuy rằng trời mưa lớn nhưng trong quân doanh đã đào sẵn rãnh thoát nước, xung quanh quân doanh chất đầy những bao cát, nước ở bên ngoài không thể tràn vào, toàn bộ nước ở bên trong chảy hét ra ngoài, một trận mưa lớn như vậy qua đi, tất cả mọi người đều tin tưởng
quân doanh tất cả sẽ diễn ra thuận lợi.
Trời đổ mưa lớn, Thôi Hành Chu không cần đi quân doanh huấn luyện binh lính, nhưng thật ra lại có thể ở lại trong nhà nghỉ ngơi thoải mái. Bắc Hải tuy rằng nóng bức nhưng mà sau khi trời đổ mưa, thời tiết lại trở nên lạnh lẽo.
Miên Đường sớm đã làm rượu hoa điêu được mang từ kinh thành đến đổ vào một cái bình và tráng nó bằng nước nóng.
Tỷ phu tương lai Lý Quang Tài ở trong thôn mua được hai con vịt béo, chuẩn bị mượn tay nghề của Lý ma ma làm ra món vịt nướng thơm nức mũi.
Lý ma ma quả nhiên không có làm chúng ta thất vọng, chẳng những dùng cây ăn quả có hương thơm để nướng, còn nướng cả bằng mì sợi nữa.
Thế là cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, trong khi bên ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi lộp độp, bọn họ uống rượu ngon và ăn vịt nướng. Đứa nhỏ hiện tại đã ngồi được vững vàng, vì thế cũng theo đến bên bàn ăn, dựa vào trong lồng ngực của cha, đôi mắt to tròn cứ nhìn theo chiếc đũa của cha, luôn khao khát được chiếc đũa đó kẹp thịt cho vào trong miệng của mình, nước miếng lại theo khóe miệng bắt đầu chảy ra, mở cái miệng nhỏ ra chờ cha đút cho.
Đáng tiếc Miên Đường đã dặn dò Thôi Hành Chu: “Đừng có cho đứa nhỏ ăn, vừa rồi đã uống hết một chén cháo thịt, cẩn thận sẽ bị đầy bụng!”
Vì vậy đến cuối cùng, đứa nhỏ chỉ có thể cho ngón tay vào trong miệng nhìn cha mẹ, cô cô cùng dượng ăn mà thôi.
Thời điểm ăn cơm, Miên Đường đã nhắc tới chuyện thành thân của Thôi Phù cùng Lý Quang Tài, Thôi Phủ chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đã cùng Quang Tài đã thương định xong xuôi, hôn thư của chúng ta đã được ký xuống ở kinh thành. Lúc này chiến sự đang diễn ra, mọi thứ cứ làm đơn giản chút, chỉ cần phu thê hai người làm giám chứng, như vậy liền có thể kết thành phu thê rồi.”
Thôi Phù là kết hôn lần thứ hai, đơn giản chút cũng không phải điều khó hiểu, nhưng mà Lý đại nhân chính là hôn sự lần đầu tiên, cứ làm đơn giản như vậy có ổn hay không?
Miên Đường không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn sang Thôi Hành Chu.
Bất quá Thôi Hành Chu cùng Lý Quang Tài tính tình hiển nhiên không tinh tế giống như nữ nhi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Lý Quang Tài cười nói: “Ta thấy khi thành hôn, trên đầu tân nương tử sẽ cài một cây trâm, còn nửa ngày không được cơm, làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi, hiện giờ Bắc Hải cũng không có người thân bạn bè gì nhiều, cũng không cần phô trương làm cho Phù nhi mệt mỏi.”
Miên Đường bội phục mà nhấc cốc lên, cảm thấy Lý đại nhân có thể nhiều năm như vậy không cưới được tức phụ, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân.
Sự cẩn thận chu đáo của hắn là không cần thiết. Trên thế gian có nữ tử nào mà không thích một dịp lớn có thể xuất hiện hoành tráng trước mặt người khác cơ chứ.
Chỉ là Thôi Phù bị cuộc hôn nhân trước đó làm liên luỵ, có chút nản lòng. Lần này đáp ứng lời cầu hôn của Lý đại nhân cũng là vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của Quách gia, nhân tiện đi xa nơi đó giữ được Cầm nhi bên cạnh.
Đó là lý do tại sao Thôi Phù lại không để bụng với lần thành hôn thứ hai này. Nhưng Miên Đường lại không thể giải thích cặn kẽ với Lý đại nhân chuyện này được, nếu không cẩn thận sẽ làm cho Lý đại nhân cảm thấy thương tâm.
Sau khi ăn cơm, Miên Đường chọn cách nói chuyện với Thôi Hành Chu. Thôi Hành Chu không cho là đúng nói: “Phu thê chung sống với nhau thì cần gì những thứ bên ngoài như vậy chứ? Còn phải xem bọn họ chung sống cùng nhau có phù hợp hay không, Lý Quang Tài nếu là không có bản lĩnh lấy được trái tim của tỷ tỷ ta vậy thì sau khi chiến sự kết thúc, ta lại đổi một người mới cho tỷ tỷ là được!”
Miên Đường cảm thấy có đôi khi ngôn ngữ của vị Vương gia hỗn đản này có khí phách bá đạo ương ngạnh của thổ phỉ! Lý đại nhân nếu là người chất phác không hiểu biết thì liền bị bỏ rơi vô cớ sao?
Thôi Hành Chu nhìn thấy ánh mắt của Miên Đường có chút không đúng, nghiêng người trừng mắt nhìn nàng một cái, lại bổ sung thêm một câu nói: “Bất quá nàng đừng sinh ra tâm tư đen tối gì, gả cho ta rồi thì cả đời đừng nghĩ đến việc sẽ đổi người!”
Miên Đường đối với lời nói bá đạo ngang ngược này của hắn cũng vô cùng bội phục, liền theo hắn nói nói: “Không đổi không đổi, chờ đến khi chàng không còn bản lĩnh giữ ta lại thì mới đổi...... Ai nha......
Lời này còn chưa nói xong, cả người đã bị thổ phỉ bá đạo đẩy ngã xuống: “Dám nói ta không có bản lĩnh, ta vô cùng dồi dào năng lực, để xem ta làm như thế nào chế trụ nàng! Ai nha, nàng sao lại cắn người rồi!”
Trong lúc nhất thời thanh âm nam nữ vui cười hòa vào tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Chỉ là một thoáng dịu dàng, sau khi mưa tạnh sẽ khó tìm lại được.
Khi mưa tạnh, người Oa lại bắt đầu lên bờ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Trên thực tế những người Oa này lúc đầu vẫn khoác lên mình vỏ bọc của thương nhân, theo đường biển từ Chiết Giang đi thẳng đến Bắc Hải, cùng với bá tánh địa phương làm chút làm ăn buôn bán. Sau đó lại ở chỗ này phát hiện ra quặng sắt, bọn họ nhìn thấy quan phủ gầy yếu, vì thế lột bỏ vỏ bọc của thương nhân, cầm lấy vũ khí chiếm cứ quặng sắt. Quan phủ cùng thổ ty đã vài lần bao vây đàn áp nhưng đều bị người Oa đánh đến đại bại mà quay về.
Bắt đầu từ lúc đó người Oa liền đốt phá, giết người, đoạt của cải, thậm chí còn bắt đầu buôn bán người, rất nhiều nữ tử bị người Oa cướp đi, bán cho Đông Doanh và các địa phương khác.
Mỗi lần sau một trận mưa lớn, người Oa đều sẽ tiến hành đánh cướp một trận. Bởi vì sau khi mưa to toàn bộ Bắc Hải trở nên lầy lội, không thích hợp cho xe quân đội di chuyển, quan phủ nếu phái ra đại đội nhân mã thì đi lại cũng không tiện, chờ đến lúc đến được nơi thì người Oa đã sớm cướp bóc xong xuôi rồi; nếu là xuất binh ít người, tuy rằng hành quân nhanh chóng, lại không được việc, sẽ bị người Oa đánh đến quân lính tan rã.
Trước trận mưa lớn, người Oa liền phái ra thám tử đi khắp nơi tuần tra, ở thôn Lũng Nguyên nhìn thấy mấy cô nương, lớn lên vô cùng xinh đẹp nên sau trận mưa lớn, người Oan liền tiến thẳng đến đó.
Tới gần thôn Lũng Nguyên, Chủng Nhất Lang, thủ lĩnh nhỏ của người Oa yêu cầu bộ hạ đắc lực của bản thân mang theo một bộ phận người Oa đi đến thôn Lũng Nguyên, mặt khác, hắn mang theo một đám người Oa đến một sườn đồi gần đó để nghỉ ngơi.
Lúc người Oa đến cửa thôn Lũng Nguyên, mấy người thôn dân ngẩng đầu thấy bọn họ, hét lên vài tiếng rồi xoay người chạy vào trong thôn, sau đó liền nghe được tiếng đóng cửa lách cách trong thôn.
Người Oa dẫn đầu cười ha ha, hướng người Oa bên cạnh nói: “Thôn dân ở nơi này đúng là vô cùng ngu xuẩn, vậy mà lại chạy trốn vào trong nhà, cho rằng đóng cửa lại thì chúng ta vào không được hay sao?”
Dĩ vãng, bọn họ cướp bóc khi thôn dân đều là tứ tán bôn đào, bọn họ cũng muốn phí một phen tay chân. Chúng Oa nhân nhóm cũng là cười to phụ họa.
Người Oa nhân rút đạo ở eo ra cười to rồi hét lớn một tiếng: “Vọt vào đi, đoạt lấy cô nương! Đoạt lấy bạc! Dê bò cũng dắt đi hết!” Hắn đi đầu, những người Oa đằng sau cũng theo đó vọt vào trong thôn.
Người Oa đi đầu lần lượt xông vào mấy gian nhà, nhìn thấy bên trong đều trống không, không có người nào thì không khỏi có chút kỳ quái, vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy tiếng đóng cửa, cũng không thấy có người ra khỏi thôn, sao lại có thể không tìm thấy người. Vừa nghĩ vừa vọt vào một sân khác, mới vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bên trong có một đại hán mặc áo giáp dây leo đứng, đạo chống trên mặt đất.
Đại hán nhìn thấy hắn liền cười to hai tiếng nói: “Các ngươi tới cũng quá chậm rồi, gia gia đã chờ đến mức nhàm chán.” Hắn cẩn thận lắng nghe, xung quanh chỉ có tiếng nói chuyện của người Oa, lại cười nói: “Ha ha, vận khí của các ngươi đúng là không tồi, những người khác còn chưa có đụng tới các ngươi, ta là người đầu tiên khai trương.” Nói rồi rút ra đạo lớn ra lao lại đây.
Trong lòng người Oa có chút kỳ quái, nghĩ cứ chém người này xong rồi trở về báo cáo với thủ lĩnh là được, chỉ là khi động thủ mới phát hiện tên đại hán trước mặt này vừa mạnh vừa nhanh, bản thân hắn căn bản không phải đối thủ, chỉ vài chiêu đã bị chém ngã xuống đất. Lúc này, chung quanh truyền đến tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết của người Oa lúc sắp chết.
Lúc trước những nhóm binh tướng đó tới Bắc Hải liền không quen với khí hậu nơi này, một đám đều bị bệnh, làm gì còn tinh thần đánh với đấm cơ chứ? Nhưng những binh lính này lại ẩn nấp ở trong thôn, mặc áo giáp làm từ dây leo giống như hổ báo ra khỏi cửa thành, hung mãnh dị thường, làm cho người ta không thể chống lại được!
Tên thủ lĩnh Chủng Nhất Lang của một đám người Oa đang ngồi ở trên sườn núi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giống như là loáng thoáng có tiếng chém giết, vội vàng đứng lên, lấy ra kinh Tây Dương nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy toàn bộ thôn trang đã chém giết thành một mảnh hỗn độn, tất cả những thuộc hạ của hắn xuống dưới đó cướp bóc đều một đi không trở về.
Chủng Nhất Lang không dám ở lại nữa, cuống quít dẫn người trở về bẩm báo thủ lĩnh Ưng Tư Tự.
Ưng Tư Tự cùng những người Oa khác không giống nhau, hắn là người xuất thân quý tộc, chẳng qua trời sinh tính kiệt ngạo không chịu sự ước thúc của gia tộc vì vậy mà một mình đi thuyền ra biển làm lãng nhân.
Bởi vì hắn chiếm cứ một hòn đảo nhỏ ở Bắc Hải lại đào được quặng sắt, tuổi còn trẻ liền được Thánh Hoàng ngợi khen, giữ trọng trách chấn hưng vinh quang gia tộc, binh tướng cùng thủ hạ cũng là càng ngày càng nhiều.
Vốn dĩ còn cho rằng Bắc Hải đã là vật trong bàn tay, không nghĩ tới lần này triều đình Đại Yến phái quân đội tới vậy mà lại ngoan cố như vậy, bọn chúng sớm đã phục kích tại thôn Lũng Nguyên, giết chết người của hẳn khiến hắn trở tay không kịp.
Bởi vậy, Ưng Tư Tự nguyên bản không có coi trọng đám viện quân này lại muốn đi tìm hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế vài ngày sau trận chiến ở thôn Lũng Nguyên, hắn một lần nữa thay đổi kiểu tóc, đổi thành y phục của ngư dân Đại Yến, mang mũ rộng vành che mặt, đi tới quận Thương Ngô thăm dò thực hư.
Hắn lựa chọn một ngọn đồi nhỏ, dựa vào rừng cây làm yểm hộ, lúc dùng kính Tây Dương nhìn xuống cũng là lúc thấy được doanh trại của quân đội Đại Yến.
Trong doanh trại đang thao luyện binh mã, những binh lính cao to vạm vỡ xếp thành một đội hình vuông vắn, tất cả đều mặc áo giáp được làm bằng dây leo, trên vai vác súng lớn hoặc là đao to, đứng thẳng cùng nhìn về một phía. Cho dù là mặt sau truyền đến từng trận hò hét, cũng không có lấy một người quay đầu nhìn lại, khí thế cùng tinh thần như thế này hoàn toàn không giống với những quan binh mà hắn đã gặp qua lúc trước.
Ưng Tư Tự cau mày sau đó di chuyển kính Tây Dương nhìn kỹ lại, đột nhiên tay hắn dừng lại.
Chỉ thấy có một chiếc xe ngựa dừng lại ở một bên, màn xe được vén lên, một cô nương dáng người yểu điệu với y phục lụa mỏng đi ra.
Ánh mặt trời chiếu xuống, cô nương này có vài sợi tóc mây hơi hơi rủ xuống thái dương, làn da trắng nõn hơi hơi lộ ra hồng nhuận, như sữa đậu nành, lông mày không vẽ mà đẹp không tỳ vết, hai má không trang điểm mà hồng, một đôi mắt to xinh đẹp, chưa cười cũng đã thấy được hơi cong lên.
Trước kia Ưng Tư Tự đã từng xem qua tranh của nữ tử Đại Yến, vẫn luôn cảm thấy cái loại nữ tử mặt mày tinh xảo giống như vậy chỉ là tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng mà hiện giờ ở trên núi thoáng nhìn qua mới biết trên thế gian này quả thực có giai nhân tuyệt sắc, những bức họa nữ tử đó vậy mà lại không mỹ diễm động lòng người bằng nữ tử trước mắt này!
Đáng tiếc hắn nhìn đến xuất thần, lại không biết kính Tây Dương ở trong tay mình dưới ánh mặt trời nhoáng lên và rung rinh trước mắt của nữ tử.
Chỉ thấy cô nương kia hơi hơi nhíu mày, nhìn thẳng về phía hắn, khi bốn mắt chạm nhau, liếc mắt một cái đã động tình, Ưng Tư Tự cảm thấy chính mình cũng có thể nghe được tiếng đập của tim mình.
Nhưng mà hắn còn chưa rung động xong đã thấy nàng kia đột nhiên khom lưng xuống, từ trong tay của thị vệ bên người cầm lấy một cái nỏ, sau đó cánh tay mảnh khảnh chậm rãi giơ lên, dường như là đang nghịch ngợm muốn biết cái nỏ này nên dùng như thế nào, tư thế kia phảng phất giống như đang gảy đàn, vô cùng mỹ lệ......
Chính là vào lúc Ưng Tư Tự đang nhìn đến xuất thần, đôi mắt nhu tình như nước của nàng kia đột nhiên nhắm lại một bên, lộ ra ánh sáng hung ác quỷ dị, một mũi tên thẳng tắp bắn về phía hắn!
Mũi tên kia lao đến với tốc độ vô cùng nhanh hơn nữa còn mang theo tiếng còi!
quân doanh tất cả sẽ diễn ra thuận lợi.
Trời đổ mưa lớn, Thôi Hành Chu không cần đi quân doanh huấn luyện binh lính, nhưng thật ra lại có thể ở lại trong nhà nghỉ ngơi thoải mái. Bắc Hải tuy rằng nóng bức nhưng mà sau khi trời đổ mưa, thời tiết lại trở nên lạnh lẽo.
Miên Đường sớm đã làm rượu hoa điêu được mang từ kinh thành đến đổ vào một cái bình và tráng nó bằng nước nóng.
Tỷ phu tương lai Lý Quang Tài ở trong thôn mua được hai con vịt béo, chuẩn bị mượn tay nghề của Lý ma ma làm ra món vịt nướng thơm nức mũi.
Lý ma ma quả nhiên không có làm chúng ta thất vọng, chẳng những dùng cây ăn quả có hương thơm để nướng, còn nướng cả bằng mì sợi nữa.
Thế là cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, trong khi bên ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi lộp độp, bọn họ uống rượu ngon và ăn vịt nướng. Đứa nhỏ hiện tại đã ngồi được vững vàng, vì thế cũng theo đến bên bàn ăn, dựa vào trong lồng ngực của cha, đôi mắt to tròn cứ nhìn theo chiếc đũa của cha, luôn khao khát được chiếc đũa đó kẹp thịt cho vào trong miệng của mình, nước miếng lại theo khóe miệng bắt đầu chảy ra, mở cái miệng nhỏ ra chờ cha đút cho.
Đáng tiếc Miên Đường đã dặn dò Thôi Hành Chu: “Đừng có cho đứa nhỏ ăn, vừa rồi đã uống hết một chén cháo thịt, cẩn thận sẽ bị đầy bụng!”
Vì vậy đến cuối cùng, đứa nhỏ chỉ có thể cho ngón tay vào trong miệng nhìn cha mẹ, cô cô cùng dượng ăn mà thôi.
Thời điểm ăn cơm, Miên Đường đã nhắc tới chuyện thành thân của Thôi Phù cùng Lý Quang Tài, Thôi Phủ chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đã cùng Quang Tài đã thương định xong xuôi, hôn thư của chúng ta đã được ký xuống ở kinh thành. Lúc này chiến sự đang diễn ra, mọi thứ cứ làm đơn giản chút, chỉ cần phu thê hai người làm giám chứng, như vậy liền có thể kết thành phu thê rồi.”
Thôi Phù là kết hôn lần thứ hai, đơn giản chút cũng không phải điều khó hiểu, nhưng mà Lý đại nhân chính là hôn sự lần đầu tiên, cứ làm đơn giản như vậy có ổn hay không?
Miên Đường không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn sang Thôi Hành Chu.
Bất quá Thôi Hành Chu cùng Lý Quang Tài tính tình hiển nhiên không tinh tế giống như nữ nhi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Lý Quang Tài cười nói: “Ta thấy khi thành hôn, trên đầu tân nương tử sẽ cài một cây trâm, còn nửa ngày không được cơm, làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi, hiện giờ Bắc Hải cũng không có người thân bạn bè gì nhiều, cũng không cần phô trương làm cho Phù nhi mệt mỏi.”
Miên Đường bội phục mà nhấc cốc lên, cảm thấy Lý đại nhân có thể nhiều năm như vậy không cưới được tức phụ, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân.
Sự cẩn thận chu đáo của hắn là không cần thiết. Trên thế gian có nữ tử nào mà không thích một dịp lớn có thể xuất hiện hoành tráng trước mặt người khác cơ chứ.
Chỉ là Thôi Phù bị cuộc hôn nhân trước đó làm liên luỵ, có chút nản lòng. Lần này đáp ứng lời cầu hôn của Lý đại nhân cũng là vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của Quách gia, nhân tiện đi xa nơi đó giữ được Cầm nhi bên cạnh.
Đó là lý do tại sao Thôi Phù lại không để bụng với lần thành hôn thứ hai này. Nhưng Miên Đường lại không thể giải thích cặn kẽ với Lý đại nhân chuyện này được, nếu không cẩn thận sẽ làm cho Lý đại nhân cảm thấy thương tâm.
Sau khi ăn cơm, Miên Đường chọn cách nói chuyện với Thôi Hành Chu. Thôi Hành Chu không cho là đúng nói: “Phu thê chung sống với nhau thì cần gì những thứ bên ngoài như vậy chứ? Còn phải xem bọn họ chung sống cùng nhau có phù hợp hay không, Lý Quang Tài nếu là không có bản lĩnh lấy được trái tim của tỷ tỷ ta vậy thì sau khi chiến sự kết thúc, ta lại đổi một người mới cho tỷ tỷ là được!”
Miên Đường cảm thấy có đôi khi ngôn ngữ của vị Vương gia hỗn đản này có khí phách bá đạo ương ngạnh của thổ phỉ! Lý đại nhân nếu là người chất phác không hiểu biết thì liền bị bỏ rơi vô cớ sao?
Thôi Hành Chu nhìn thấy ánh mắt của Miên Đường có chút không đúng, nghiêng người trừng mắt nhìn nàng một cái, lại bổ sung thêm một câu nói: “Bất quá nàng đừng sinh ra tâm tư đen tối gì, gả cho ta rồi thì cả đời đừng nghĩ đến việc sẽ đổi người!”
Miên Đường đối với lời nói bá đạo ngang ngược này của hắn cũng vô cùng bội phục, liền theo hắn nói nói: “Không đổi không đổi, chờ đến khi chàng không còn bản lĩnh giữ ta lại thì mới đổi...... Ai nha......
Lời này còn chưa nói xong, cả người đã bị thổ phỉ bá đạo đẩy ngã xuống: “Dám nói ta không có bản lĩnh, ta vô cùng dồi dào năng lực, để xem ta làm như thế nào chế trụ nàng! Ai nha, nàng sao lại cắn người rồi!”
Trong lúc nhất thời thanh âm nam nữ vui cười hòa vào tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Chỉ là một thoáng dịu dàng, sau khi mưa tạnh sẽ khó tìm lại được.
Khi mưa tạnh, người Oa lại bắt đầu lên bờ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Trên thực tế những người Oa này lúc đầu vẫn khoác lên mình vỏ bọc của thương nhân, theo đường biển từ Chiết Giang đi thẳng đến Bắc Hải, cùng với bá tánh địa phương làm chút làm ăn buôn bán. Sau đó lại ở chỗ này phát hiện ra quặng sắt, bọn họ nhìn thấy quan phủ gầy yếu, vì thế lột bỏ vỏ bọc của thương nhân, cầm lấy vũ khí chiếm cứ quặng sắt. Quan phủ cùng thổ ty đã vài lần bao vây đàn áp nhưng đều bị người Oa đánh đến đại bại mà quay về.
Bắt đầu từ lúc đó người Oa liền đốt phá, giết người, đoạt của cải, thậm chí còn bắt đầu buôn bán người, rất nhiều nữ tử bị người Oa cướp đi, bán cho Đông Doanh và các địa phương khác.
Mỗi lần sau một trận mưa lớn, người Oa đều sẽ tiến hành đánh cướp một trận. Bởi vì sau khi mưa to toàn bộ Bắc Hải trở nên lầy lội, không thích hợp cho xe quân đội di chuyển, quan phủ nếu phái ra đại đội nhân mã thì đi lại cũng không tiện, chờ đến lúc đến được nơi thì người Oa đã sớm cướp bóc xong xuôi rồi; nếu là xuất binh ít người, tuy rằng hành quân nhanh chóng, lại không được việc, sẽ bị người Oa đánh đến quân lính tan rã.
Trước trận mưa lớn, người Oa liền phái ra thám tử đi khắp nơi tuần tra, ở thôn Lũng Nguyên nhìn thấy mấy cô nương, lớn lên vô cùng xinh đẹp nên sau trận mưa lớn, người Oan liền tiến thẳng đến đó.
Tới gần thôn Lũng Nguyên, Chủng Nhất Lang, thủ lĩnh nhỏ của người Oa yêu cầu bộ hạ đắc lực của bản thân mang theo một bộ phận người Oa đi đến thôn Lũng Nguyên, mặt khác, hắn mang theo một đám người Oa đến một sườn đồi gần đó để nghỉ ngơi.
Lúc người Oa đến cửa thôn Lũng Nguyên, mấy người thôn dân ngẩng đầu thấy bọn họ, hét lên vài tiếng rồi xoay người chạy vào trong thôn, sau đó liền nghe được tiếng đóng cửa lách cách trong thôn.
Người Oa dẫn đầu cười ha ha, hướng người Oa bên cạnh nói: “Thôn dân ở nơi này đúng là vô cùng ngu xuẩn, vậy mà lại chạy trốn vào trong nhà, cho rằng đóng cửa lại thì chúng ta vào không được hay sao?”
Dĩ vãng, bọn họ cướp bóc khi thôn dân đều là tứ tán bôn đào, bọn họ cũng muốn phí một phen tay chân. Chúng Oa nhân nhóm cũng là cười to phụ họa.
Người Oa nhân rút đạo ở eo ra cười to rồi hét lớn một tiếng: “Vọt vào đi, đoạt lấy cô nương! Đoạt lấy bạc! Dê bò cũng dắt đi hết!” Hắn đi đầu, những người Oa đằng sau cũng theo đó vọt vào trong thôn.
Người Oa đi đầu lần lượt xông vào mấy gian nhà, nhìn thấy bên trong đều trống không, không có người nào thì không khỏi có chút kỳ quái, vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy tiếng đóng cửa, cũng không thấy có người ra khỏi thôn, sao lại có thể không tìm thấy người. Vừa nghĩ vừa vọt vào một sân khác, mới vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bên trong có một đại hán mặc áo giáp dây leo đứng, đạo chống trên mặt đất.
Đại hán nhìn thấy hắn liền cười to hai tiếng nói: “Các ngươi tới cũng quá chậm rồi, gia gia đã chờ đến mức nhàm chán.” Hắn cẩn thận lắng nghe, xung quanh chỉ có tiếng nói chuyện của người Oa, lại cười nói: “Ha ha, vận khí của các ngươi đúng là không tồi, những người khác còn chưa có đụng tới các ngươi, ta là người đầu tiên khai trương.” Nói rồi rút ra đạo lớn ra lao lại đây.
Trong lòng người Oa có chút kỳ quái, nghĩ cứ chém người này xong rồi trở về báo cáo với thủ lĩnh là được, chỉ là khi động thủ mới phát hiện tên đại hán trước mặt này vừa mạnh vừa nhanh, bản thân hắn căn bản không phải đối thủ, chỉ vài chiêu đã bị chém ngã xuống đất. Lúc này, chung quanh truyền đến tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết của người Oa lúc sắp chết.
Lúc trước những nhóm binh tướng đó tới Bắc Hải liền không quen với khí hậu nơi này, một đám đều bị bệnh, làm gì còn tinh thần đánh với đấm cơ chứ? Nhưng những binh lính này lại ẩn nấp ở trong thôn, mặc áo giáp làm từ dây leo giống như hổ báo ra khỏi cửa thành, hung mãnh dị thường, làm cho người ta không thể chống lại được!
Tên thủ lĩnh Chủng Nhất Lang của một đám người Oa đang ngồi ở trên sườn núi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giống như là loáng thoáng có tiếng chém giết, vội vàng đứng lên, lấy ra kinh Tây Dương nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy toàn bộ thôn trang đã chém giết thành một mảnh hỗn độn, tất cả những thuộc hạ của hắn xuống dưới đó cướp bóc đều một đi không trở về.
Chủng Nhất Lang không dám ở lại nữa, cuống quít dẫn người trở về bẩm báo thủ lĩnh Ưng Tư Tự.
Ưng Tư Tự cùng những người Oa khác không giống nhau, hắn là người xuất thân quý tộc, chẳng qua trời sinh tính kiệt ngạo không chịu sự ước thúc của gia tộc vì vậy mà một mình đi thuyền ra biển làm lãng nhân.
Bởi vì hắn chiếm cứ một hòn đảo nhỏ ở Bắc Hải lại đào được quặng sắt, tuổi còn trẻ liền được Thánh Hoàng ngợi khen, giữ trọng trách chấn hưng vinh quang gia tộc, binh tướng cùng thủ hạ cũng là càng ngày càng nhiều.
Vốn dĩ còn cho rằng Bắc Hải đã là vật trong bàn tay, không nghĩ tới lần này triều đình Đại Yến phái quân đội tới vậy mà lại ngoan cố như vậy, bọn chúng sớm đã phục kích tại thôn Lũng Nguyên, giết chết người của hẳn khiến hắn trở tay không kịp.
Bởi vậy, Ưng Tư Tự nguyên bản không có coi trọng đám viện quân này lại muốn đi tìm hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế vài ngày sau trận chiến ở thôn Lũng Nguyên, hắn một lần nữa thay đổi kiểu tóc, đổi thành y phục của ngư dân Đại Yến, mang mũ rộng vành che mặt, đi tới quận Thương Ngô thăm dò thực hư.
Hắn lựa chọn một ngọn đồi nhỏ, dựa vào rừng cây làm yểm hộ, lúc dùng kính Tây Dương nhìn xuống cũng là lúc thấy được doanh trại của quân đội Đại Yến.
Trong doanh trại đang thao luyện binh mã, những binh lính cao to vạm vỡ xếp thành một đội hình vuông vắn, tất cả đều mặc áo giáp được làm bằng dây leo, trên vai vác súng lớn hoặc là đao to, đứng thẳng cùng nhìn về một phía. Cho dù là mặt sau truyền đến từng trận hò hét, cũng không có lấy một người quay đầu nhìn lại, khí thế cùng tinh thần như thế này hoàn toàn không giống với những quan binh mà hắn đã gặp qua lúc trước.
Ưng Tư Tự cau mày sau đó di chuyển kính Tây Dương nhìn kỹ lại, đột nhiên tay hắn dừng lại.
Chỉ thấy có một chiếc xe ngựa dừng lại ở một bên, màn xe được vén lên, một cô nương dáng người yểu điệu với y phục lụa mỏng đi ra.
Ánh mặt trời chiếu xuống, cô nương này có vài sợi tóc mây hơi hơi rủ xuống thái dương, làn da trắng nõn hơi hơi lộ ra hồng nhuận, như sữa đậu nành, lông mày không vẽ mà đẹp không tỳ vết, hai má không trang điểm mà hồng, một đôi mắt to xinh đẹp, chưa cười cũng đã thấy được hơi cong lên.
Trước kia Ưng Tư Tự đã từng xem qua tranh của nữ tử Đại Yến, vẫn luôn cảm thấy cái loại nữ tử mặt mày tinh xảo giống như vậy chỉ là tưởng tượng ra mà thôi.
Nhưng mà hiện giờ ở trên núi thoáng nhìn qua mới biết trên thế gian này quả thực có giai nhân tuyệt sắc, những bức họa nữ tử đó vậy mà lại không mỹ diễm động lòng người bằng nữ tử trước mắt này!
Đáng tiếc hắn nhìn đến xuất thần, lại không biết kính Tây Dương ở trong tay mình dưới ánh mặt trời nhoáng lên và rung rinh trước mắt của nữ tử.
Chỉ thấy cô nương kia hơi hơi nhíu mày, nhìn thẳng về phía hắn, khi bốn mắt chạm nhau, liếc mắt một cái đã động tình, Ưng Tư Tự cảm thấy chính mình cũng có thể nghe được tiếng đập của tim mình.
Nhưng mà hắn còn chưa rung động xong đã thấy nàng kia đột nhiên khom lưng xuống, từ trong tay của thị vệ bên người cầm lấy một cái nỏ, sau đó cánh tay mảnh khảnh chậm rãi giơ lên, dường như là đang nghịch ngợm muốn biết cái nỏ này nên dùng như thế nào, tư thế kia phảng phất giống như đang gảy đàn, vô cùng mỹ lệ......
Chính là vào lúc Ưng Tư Tự đang nhìn đến xuất thần, đôi mắt nhu tình như nước của nàng kia đột nhiên nhắm lại một bên, lộ ra ánh sáng hung ác quỷ dị, một mũi tên thẳng tắp bắn về phía hắn!
Mũi tên kia lao đến với tốc độ vô cùng nhanh hơn nữa còn mang theo tiếng còi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.