Chương 230:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Ưng Tư Tự không thể ngờ được rằng một nữ tử mỏng manh yếu đuối như vậy là có thể đột nhiên hướng về chính mình bắn ra một mũi tên. Dưới sự kinh hãi, cả người thẳng tắp nghiêng sang một bên nhưng mà kính Tây Dương kia của hắn vẫn bị mũi tên nhọn đục thủng lỗ, những mảnh kính vỡ tan rơi đầy mặt đất.
Mà mặt của Ưng Tư Tự cũng bị mảnh kính vỡ bắn lên, tạo thành nhiều vệt máu.
Thuộc hạ ở một bên nói: “Ưng Tư đại tướng, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi thôi. Nơi này cách doanh trại của bọn chúng khá gần, chỉ một lát sau bọn họ sẽ đuổi tới được đây.”
Ưng Tư Tự nhìn nàng ở phía xa xa đang đứng phân phó thị vệ, cánh tay còn chỉ và nơi mà hắn đang đứng, trong lòng cũng biết rõ cần phải rút khỏi nơi này, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, đồng thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô cùng tò mò—— nữ tử có mỹ mạo dị thường cùng tài bắn cung xuất sắc kia rốt cuộc là ai?
Sau khi Liễu Miên Đường bắn ra mũi tên đó liền lập tức phải người lên núi điều tra nhưng lại không phát hiện ra người nào, ngược lại ở dưới một lùm cây rậm rạp tìm được những mảnh kính vỡ dính máu.
Bọn thị vệ đem những mảnh kính vỡ đó đến cho Vương phi xem, thoáng ghép các mảnh vỡ lại một chút thì có thể nhìn ra được đây là kính Tây Dương.
Thôi Hành Chu nhìn kính Tây Dương kia, liền biết có người ở trên núi thăm dò quân doanh.
Loại kính Tây Dương này là hàng hải ngoại, không phải người nào cũng có thể có được, ước chừng là người Oa kia đã phái thám tử đến để tìm hiểu.
Sau khi Thôi Hành Chu nhìn thấy những mảnh kính vỡ này tựa hồ gợi lên một hồi ức không tốt, sắc mặt hơi khó coi, lại hỏi Liễu Miên Đường vì sao thấy ánh sáng kia chợt lóe liền biết có người đang ở đó nhìn trộm, chẳng lẽ nàng không sợ sẽ bắn sai người hay sao?
Liễu Miên Đường bị câu hỏi này là cho sủng sốt, nàng suy nghĩ một chút sau đó nghi hoặc nói: “Kỳ thật ta cũng không rõ điểm này, theo lý thuyết thì trước đó ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy nhưng mà sau khi nhìn thấy từ nơi xa phản quang lại, theo trực giác liền muốn giơ tay lên bắn tên, ngay cả nửa điểm do dự cùng chần chừ cũng đều không có......”
Thôi Hành Chu không nói gì, hắn đương nhiên sẽ không nói cho Liễu Miên Đường biết, trước kia khi đánh nhau ở núi Ngưỡng, có một lần hắn thiếu chút nữa đã nhìn thấy dung mạo thật của nàng, đáng tiếc lúc ấy khi hắn mới vừa giơ được kính Tây Dương đuổi theo Lục Văn thì đã bị một mũi tên bắn xuyên qua mặt kính...
Xem ra cho dù nàng mất đi những kí ức của năm xưa nhưng trực giác vẫn luôn còn đó, sẽ luôn theo bản năng mà làm ra những động tác cùng hành động mà trước kia nàng đã từng làm.
Lúc Miên Đường đang nói chuyện, Thôi Hành Chu đang nắm một bàn tay của nàng, cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì mà nghĩ đến mức nhập thần lại đem tay của nàng nắm vô cùng chặt.
Bị nắm chặt tay đau quá, Miên Đường nhịn không được vỗ nhẹ một chút vào mu bàn tay của hắn, Hoài Dương Vương mới hồi phục lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, Trấn Nam Hầu cũng tới Bắc Hải, ngày mai sẽ đến nơi này, vừa đúng lúc để cho hắn nhìn căn bệnh đau đầu của nàng có chuyển biến tốt đẹp hay không.”
Miên Đường nghe nói Trấn Nam Hầu cũng tới thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao vậy? Hắn chọc cho Thánh Hoàng tức giận, bị giáng chức đến Bắc Hải rồi hay sao?”
Thôi Hành Chu nhướng mày: “Hẳn sống đơn độc một mình, muốn chọc giận Thánh Hoàng cũng không có cơ hội. Bất quá là sau khi thành hôn ở trong phủ mãi cũng cảm thấy không thú vị, liền cùng với mẫu thân của hắn chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này giải sầu.”
*Khỉ ho cò gáy: Nơi hẻo lánh rất ít người đến.
Vốn dĩ Thái phu nhân của phủ Trấn Nam Hầu không thể chịu đựng được chuyện nhi tử của mình vẫn luôn lẻ bóng hông có chính thất vì thế liền ở trong đám các vị chi nữ có thân phận nhà vương hầu chọn lựa từ dáng vẻ đến tính cách, tuyển đi tuyển lại, cuối cùng chọn ra được cho hắn một người có thể định chung thân.
Xuất thân của vị tiểu thư này vô cùng tốt, dáng vẻ cũng là trăm dặm mới có một người có dung mạo như vậy, lại tri thư đạt lý, không giống với vị kia có sở trường về Phật lý, một khi tiến Phật thất liền không bước ra nữa, lão phu nhân của Trần Nam Hầu thật sự vô cùng vừa lỏng.
Nhưng mà trong lòng Triệu Tuyền vẫn luôn có một bóng hình nữ nhân, hắn phụng mệnh đi gặp vài lần nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý, nói giữa hai người bọn họ không có quan hệ phu thê, gương mặt của vị tiểu thư kia cũng hơi không đủ linh động, thật sự không thể cùng nói chuyện lâu. Mấy lời này đã đem lão phu nhân Trần Nam Hầu tức giận đến mức bị bệnh nặng một trận, nói thẳng rằng nếu hắn không cưới vợ vậy thì mẫu từ hai người sẽ gặp lại dưới hoàng tuyền.
Triệu Tuyền bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý mối hôn sự này, sau đó bèn lấy cớ trước khi thành hôn muốn du sơn ngoạn thủy giải sầu một thời gian, sau đó sẽ trở về yên bề gia thất.
Vì thế Triệu Tuyền lấy cớ muốn đi thăm bằng hữu tốt là Hoài Dương Vương, liền rời khỏi phủ Trấn Nam Hầu, dọc theo con đường đi du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã mà đi đến Bắc Hải, vô cùng tự tại thoải mái.
Miên Đường nghe nói Triệu hầu gia muốn tới, cư nhiên cũng vô cùng cao hứng. Bắc Hải nóng bức, bá tánh ở địa phương đã lâu không có lương y giỏi rồi.
Miên Đường, một lang trung gà mờ đã ở trong quận Thương Ngô dựng lều chữa bệnh, một số loại bệnh vặt nàng còn có thể chữa trị nhưng với một số căn bệnh cứng đầu thì nàng cũng không dám chữa loạn. Mà lang trung ở trong quân ngay cả những binh lính trong quân doanh cũng không chiếu cố chăm sóc tốt, cũng không thể tới để giúp đỡ Vương phi chăm sóc cho đám dân chúng vùng biên giới.
Chờ Triệu Tuyền tới, liền có thể sẵn sàng làm việc. Cho nên tuy rằng Hầu gia chưa tới nhưng Miên Đường đã chu đảo mà sắp xếp cho hắn một căn phòng gần lều quân y, chỉ cần hắn đến nơi liền tận dụng thật tốt năng lực chữa bệnh của hắn, sau đó mới để cho hắn trở về Chân Châu.
Một ngày này, Miên Đường vẫn lui tới lều quân y ngồi khám bệnh như bình thường. Cũng không phải do nàng ăn no không có việc gì làm mà thật sự là bọn họ, những người xứ khác cùng với những người dân bản xứ có quá nhiều ngăn cách. Nếu tùy tiện hỏi một người nào đó vậy thì sẽ không thể hỏi ra được một chút tình hình thực tế nào của nơi này.
Thật ra Miên Đường cảm thấy nếu lấy thân phận là một đại phu, trong lúc đang xem bệnh cho bọn họ, nở nụ cười mà cùng bọn họ nói chuyện phiếm thì có thể hỏi ra được rất nhiều chuyện. Vì thế Miên Đường còn tiêu phí một số tiền lớn để mời vài người dân bản xứ của những tộc người khác nhau đến để dạy nàng nói chuyện, cũng thuận tiện cho việc giao lưu của nàng với nhiều người.
Người ở các thôn trại xung quanh đều biết lần người tới chính là vị Vương gia anh tuấn tiêu sái, còn có vị Vương phi có mỹ mạo giống như thiên tiên. Bản thân xinh đẹp thì thôi đi lại còn biết chữa bệnh nữa.
Cho nên những người ở xung quanh đã thay đổi quan điểm đối với đại quân lần này, cảm thấy lần này quân lính từ trên xuống dưới đều mang lại một cảm giác hòa ái thân thiện, chưa từng đến quấy nhiễu dân chúng cho nên liền sôi nổi đến xem bệnh.
Miên Đường vừa mới ngồi xuống thì đám người đến xem bệnh đã xếp thành một hàng.
Sau khi nàng nhìn đến mấy người bệnh nhân, lại có một nam nhân trẻ tuổi tiến vào, đôi lông mày của hắn đen và đậm, đôi mắt một mí mỏng manh của hắn có vài phần tú khí, bất quá làn da lại ngăm đen, vừa thấy liền biết hẳn là hàng năm ở trên biển.
Miên Đường đội mũ trùm đầu, đeo lụa sa mỏng nhưng hắn vẫn nhìn thẳng nàng từ lúc bước vào đến bây giờ, giống như là ngây ngốc vì rơi vào lưới tình vậy.
Bất quá ở chỗ này những nam nhân trẻ tuổi dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng cũng không ít, Miên Đường cũng không thèm để ý, chẳng qua vị phu quân yêu giấu kia của nàng rất không vui, vốn dĩ còn muốn xé bỏ lều quân y của nàng, sau đó Miên Đường đổi một cái khăn che mặt dày hơn, lại cùng hắn giằng co mất nửa ngày, mới xem như có thể kiên trì được.
Miên Đường bắt mạch cho hắn, cảm thấy cũng không gì trở ngại, liền hỏi: “Ngươi cảm thấy có gì không ổn không?”
Người nam nhân trẻ tuổi dùng một ngữ điệu có chút cứng nhắc: “Ta không ngủ được...”
Nghe xong lời hắn nói, Miên Đường hơi hơi nghiêng đầu, kiên định nói: “Ngươi không phải người Hán đúng không?”
Người nọ gật gật đầu nói: “Ta là người Cao Ly, tới đây để làm ăn.”
Bởi vì Bắc Hải có thể đi qua Nam Dương, nơi này thật sự có rất nhiều thương nhân Cao Ly đến làm ăn. Nếu so sánh họ với người Oa thì bọn họ có kỷ luật hơn rất nhiều.
Miên Đường cũng không có hỏi lại, lấy giấy viết đơn thuốc cho hắn ta, nhưng mà người nọ lại đột nhiên trở tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Miên Đường nói: “Ngươi không hỏi ta vì sao không ngủ được hay sao?”
Tuy rằng nam nhân trẻ tuổi si mê nàng rất nhiều nhưng người nam nhân dám trắng trợn cùng táo bạo kéo tay của nàng thì thật sự chưa từng có.
Không chờ thị vệ đứng ở một bên xông tới, Miên Đường đã nhanh chóng dùng tay còn lại tách tay của hắn ra, bẻ cổ tay của hắn, cầm lên ngân châm châm cứu ở bên bàn cắm vào tay của hắn, ngân châm đâm vào huyệt của hắn làm cho hắn đau đớn, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không chịu được mà phải phát ra tiếng kêu đau đớn.
Người nam nhân kia thực ra lại vô cùng kiên cường, hắn hừ một tiếng, cũng không chịu buông tay ra, ánh mắt của Miên Đường cũng càng thêm nóng bỏng: “Ngươi thực đanh đá, ta thích......”
Lời của hắn còn chưa nói xong, phía sau đã có một con thiết chưởng lao đến, túm lấy cổ áo của hắn, đem hắn ném xuống mặt đất.
Đám tùy tùng của tên nam nhân trẻ tuổi kia lúc nhìn thấy tình hình này liền sôi nổi rút đao ra.
Miên Đường đứng ở một bên nhìn thấy vô cùng rõ ràng, tuy rằng đạo là đạo của Trung Nguyên nhưng mà phương thức rút đao của bọn họ rõ ràng là thủ pháp của Đông Doanh......
Ánh mắt nàng vừa chuyển liền hướng về phía mấy người kia hô lên một câu mà một thời gian trước nàng mới học được từ mấy hài tử Cao Ly: “Lại đây, tỷ tỷ cho các ngươi ăn đồ ăn ngon!”
Nói ra lời không liên quan như vậy, nếu nghe hiểu nhất định sẽ hướng nàng lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhưng mà mấy người ai lại không có ai quay sang nhìn nàng, trên mặt cũng không có cảm xúc.
Đúng lúc này, người nam nhân trẻ tuổi kia đột nhiên đứng thẳng thân mình, yên lặng mà đánh về phía Thôi Hành Chu đang mặc thường phục.
Thân pháp của hắn vô cùng quỷ dị, chiêu thức của hắn cũng độc ác như muốn lấy mạng người khác. Đáng tiếc đối thủ của hắn cũng không phải là công tử nhàn rỗi suốt ngày ở trong phủ chơi bời, Thôi Hành Chu cũng không kêu thị vệ ra trận, chỉ tay không mà cùng tên nam nhân trẻ tuổi kia đánh nhau.
Lúc đầu, bởi vì không quen thuộc đấu pháp của đối phương, Thôi Hành Chu đã ăn phải mấy cú đánh, nhưng mà chỉ chốc lát sau liền phát hiện ra sơ hở của đối phương tìm được cơ hội đánh hắn ngã xuống.
Thôi Hành Chu với vẻ mặt căng thẳng áp nam nhân trẻ xuống đất, chính vào lúc phân phó người trói mấy người bọn họ lại thì trong đó có một người đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra mấy viên đạn ném xuống mặt đất tức khắc có khói tỏa ra hương vị vô cùng gay mũi.
Thôi Hành Chu sợ Miên Đường xảy ra chuyện gì liền bước nhanh lên bảo hộ ở bên cạnh nàng.
Mà khi khói đặc tan ra, vốn dĩ mấy tên bị đánh ngã trên mặt đất đều biến mất không thấy đâu nữa.
Miên Đường đứng ở một bên ho khan một bên nói: “Bọn họ giống như không phải là người Cao Ly...”
""
Thôi Hành Chu phân phó người đi điều tra khắp nơi, sau đó cau mày nói: “Đây là nhẫn thuật của Đông Doanh......
Miên Đường sửng sốt: “Đám người Oa này lá gan cũng thật lớn, vậy mà còn dám tới xem bệnh sao?”
Thôi Hành Chu nghĩ mới vừa rồi tên tiểu tử kia ăn mặc vô cùng đoan chính, ánh mắt nhìn thẳng về phía của Miên Đường, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: Xem bệnh sao? Dựa vào bộ dáng của hắn, cái tên tiểu tử không rõ tên họ là gì kia là bị bệnh tương tư rồi!
Bất quá trận rối loạn này cũng không phải là hoàn toàn không có lợi, Thôi Hành Chu có thể danh chính ngôn thuận mà cấm Miên Đường đi đến lều trại quân y. Chỉ còn chờ Triệu Tuyền tới thay nàng làm việc.
Bởi vì trong khoảng thời gian tới Thôi Hành Chu muốn ra biển tuần tra, sợ là không thể chú ý đến Miên Đường được, nàng ngoan ngoãn ở tại trong phủ đệ Thương Ngô, hắn mới có thể yên tâm được.
Nơi đóng quân của người Oa ở ở một đảo nhỏ ở trên biển, đi thuyền cần mất hai ngày mới đến nơi, mà thủy quân của Bắc Hải lại thối nát, không có chút sức chiến đấu nào, mắt thấy người Oa ở trên biển xông vào Bắc Hải, căn bản không thể làm gì được.
Thôi Hành Chu biết chỉ có thể giết chết được đám người Oa này trên đất liền, chỉ có thể đi đến nơi đóng quân của bọn họ trên hải đảo mới có thể hoàn toàn diệt được đám giặc Oa này.
Vì vậy sau khi quân doanh được xây dựng xong, Thôi Hành Chu lập tức bắt đầu chỉnh đốn thuỷ quân, thao luyện binh mã, đồng thời tu bổ thuyền chiến, chuẩn bị khi cụ để chiến đấu, tranh thủ nhanh chóng chuẩn bị tốt thuyền chiến, sớm ngày tiêu diệt hết đám giặc Oa này.
Hơn nữa trên đảo khắp nơi đều là người Oa, khi mà Ưng Tư Tự vừa mới rời thuyền đi, liền có người vội vàng nói: “Ưng Tư đại tướng, ngài sao lại có thể mạo hiểm bản thân, tự mình đi đến quận Thương Ngô được chứ?”
Mà mặt của Ưng Tư Tự cũng bị mảnh kính vỡ bắn lên, tạo thành nhiều vệt máu.
Thuộc hạ ở một bên nói: “Ưng Tư đại tướng, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi thôi. Nơi này cách doanh trại của bọn chúng khá gần, chỉ một lát sau bọn họ sẽ đuổi tới được đây.”
Ưng Tư Tự nhìn nàng ở phía xa xa đang đứng phân phó thị vệ, cánh tay còn chỉ và nơi mà hắn đang đứng, trong lòng cũng biết rõ cần phải rút khỏi nơi này, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, đồng thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô cùng tò mò—— nữ tử có mỹ mạo dị thường cùng tài bắn cung xuất sắc kia rốt cuộc là ai?
Sau khi Liễu Miên Đường bắn ra mũi tên đó liền lập tức phải người lên núi điều tra nhưng lại không phát hiện ra người nào, ngược lại ở dưới một lùm cây rậm rạp tìm được những mảnh kính vỡ dính máu.
Bọn thị vệ đem những mảnh kính vỡ đó đến cho Vương phi xem, thoáng ghép các mảnh vỡ lại một chút thì có thể nhìn ra được đây là kính Tây Dương.
Thôi Hành Chu nhìn kính Tây Dương kia, liền biết có người ở trên núi thăm dò quân doanh.
Loại kính Tây Dương này là hàng hải ngoại, không phải người nào cũng có thể có được, ước chừng là người Oa kia đã phái thám tử đến để tìm hiểu.
Sau khi Thôi Hành Chu nhìn thấy những mảnh kính vỡ này tựa hồ gợi lên một hồi ức không tốt, sắc mặt hơi khó coi, lại hỏi Liễu Miên Đường vì sao thấy ánh sáng kia chợt lóe liền biết có người đang ở đó nhìn trộm, chẳng lẽ nàng không sợ sẽ bắn sai người hay sao?
Liễu Miên Đường bị câu hỏi này là cho sủng sốt, nàng suy nghĩ một chút sau đó nghi hoặc nói: “Kỳ thật ta cũng không rõ điểm này, theo lý thuyết thì trước đó ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy nhưng mà sau khi nhìn thấy từ nơi xa phản quang lại, theo trực giác liền muốn giơ tay lên bắn tên, ngay cả nửa điểm do dự cùng chần chừ cũng đều không có......”
Thôi Hành Chu không nói gì, hắn đương nhiên sẽ không nói cho Liễu Miên Đường biết, trước kia khi đánh nhau ở núi Ngưỡng, có một lần hắn thiếu chút nữa đã nhìn thấy dung mạo thật của nàng, đáng tiếc lúc ấy khi hắn mới vừa giơ được kính Tây Dương đuổi theo Lục Văn thì đã bị một mũi tên bắn xuyên qua mặt kính...
Xem ra cho dù nàng mất đi những kí ức của năm xưa nhưng trực giác vẫn luôn còn đó, sẽ luôn theo bản năng mà làm ra những động tác cùng hành động mà trước kia nàng đã từng làm.
Lúc Miên Đường đang nói chuyện, Thôi Hành Chu đang nắm một bàn tay của nàng, cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì mà nghĩ đến mức nhập thần lại đem tay của nàng nắm vô cùng chặt.
Bị nắm chặt tay đau quá, Miên Đường nhịn không được vỗ nhẹ một chút vào mu bàn tay của hắn, Hoài Dương Vương mới hồi phục lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, Trấn Nam Hầu cũng tới Bắc Hải, ngày mai sẽ đến nơi này, vừa đúng lúc để cho hắn nhìn căn bệnh đau đầu của nàng có chuyển biến tốt đẹp hay không.”
Miên Đường nghe nói Trấn Nam Hầu cũng tới thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao vậy? Hắn chọc cho Thánh Hoàng tức giận, bị giáng chức đến Bắc Hải rồi hay sao?”
Thôi Hành Chu nhướng mày: “Hẳn sống đơn độc một mình, muốn chọc giận Thánh Hoàng cũng không có cơ hội. Bất quá là sau khi thành hôn ở trong phủ mãi cũng cảm thấy không thú vị, liền cùng với mẫu thân của hắn chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này giải sầu.”
*Khỉ ho cò gáy: Nơi hẻo lánh rất ít người đến.
Vốn dĩ Thái phu nhân của phủ Trấn Nam Hầu không thể chịu đựng được chuyện nhi tử của mình vẫn luôn lẻ bóng hông có chính thất vì thế liền ở trong đám các vị chi nữ có thân phận nhà vương hầu chọn lựa từ dáng vẻ đến tính cách, tuyển đi tuyển lại, cuối cùng chọn ra được cho hắn một người có thể định chung thân.
Xuất thân của vị tiểu thư này vô cùng tốt, dáng vẻ cũng là trăm dặm mới có một người có dung mạo như vậy, lại tri thư đạt lý, không giống với vị kia có sở trường về Phật lý, một khi tiến Phật thất liền không bước ra nữa, lão phu nhân của Trần Nam Hầu thật sự vô cùng vừa lỏng.
Nhưng mà trong lòng Triệu Tuyền vẫn luôn có một bóng hình nữ nhân, hắn phụng mệnh đi gặp vài lần nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý, nói giữa hai người bọn họ không có quan hệ phu thê, gương mặt của vị tiểu thư kia cũng hơi không đủ linh động, thật sự không thể cùng nói chuyện lâu. Mấy lời này đã đem lão phu nhân Trần Nam Hầu tức giận đến mức bị bệnh nặng một trận, nói thẳng rằng nếu hắn không cưới vợ vậy thì mẫu từ hai người sẽ gặp lại dưới hoàng tuyền.
Triệu Tuyền bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý mối hôn sự này, sau đó bèn lấy cớ trước khi thành hôn muốn du sơn ngoạn thủy giải sầu một thời gian, sau đó sẽ trở về yên bề gia thất.
Vì thế Triệu Tuyền lấy cớ muốn đi thăm bằng hữu tốt là Hoài Dương Vương, liền rời khỏi phủ Trấn Nam Hầu, dọc theo con đường đi du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã mà đi đến Bắc Hải, vô cùng tự tại thoải mái.
Miên Đường nghe nói Triệu hầu gia muốn tới, cư nhiên cũng vô cùng cao hứng. Bắc Hải nóng bức, bá tánh ở địa phương đã lâu không có lương y giỏi rồi.
Miên Đường, một lang trung gà mờ đã ở trong quận Thương Ngô dựng lều chữa bệnh, một số loại bệnh vặt nàng còn có thể chữa trị nhưng với một số căn bệnh cứng đầu thì nàng cũng không dám chữa loạn. Mà lang trung ở trong quân ngay cả những binh lính trong quân doanh cũng không chiếu cố chăm sóc tốt, cũng không thể tới để giúp đỡ Vương phi chăm sóc cho đám dân chúng vùng biên giới.
Chờ Triệu Tuyền tới, liền có thể sẵn sàng làm việc. Cho nên tuy rằng Hầu gia chưa tới nhưng Miên Đường đã chu đảo mà sắp xếp cho hắn một căn phòng gần lều quân y, chỉ cần hắn đến nơi liền tận dụng thật tốt năng lực chữa bệnh của hắn, sau đó mới để cho hắn trở về Chân Châu.
Một ngày này, Miên Đường vẫn lui tới lều quân y ngồi khám bệnh như bình thường. Cũng không phải do nàng ăn no không có việc gì làm mà thật sự là bọn họ, những người xứ khác cùng với những người dân bản xứ có quá nhiều ngăn cách. Nếu tùy tiện hỏi một người nào đó vậy thì sẽ không thể hỏi ra được một chút tình hình thực tế nào của nơi này.
Thật ra Miên Đường cảm thấy nếu lấy thân phận là một đại phu, trong lúc đang xem bệnh cho bọn họ, nở nụ cười mà cùng bọn họ nói chuyện phiếm thì có thể hỏi ra được rất nhiều chuyện. Vì thế Miên Đường còn tiêu phí một số tiền lớn để mời vài người dân bản xứ của những tộc người khác nhau đến để dạy nàng nói chuyện, cũng thuận tiện cho việc giao lưu của nàng với nhiều người.
Người ở các thôn trại xung quanh đều biết lần người tới chính là vị Vương gia anh tuấn tiêu sái, còn có vị Vương phi có mỹ mạo giống như thiên tiên. Bản thân xinh đẹp thì thôi đi lại còn biết chữa bệnh nữa.
Cho nên những người ở xung quanh đã thay đổi quan điểm đối với đại quân lần này, cảm thấy lần này quân lính từ trên xuống dưới đều mang lại một cảm giác hòa ái thân thiện, chưa từng đến quấy nhiễu dân chúng cho nên liền sôi nổi đến xem bệnh.
Miên Đường vừa mới ngồi xuống thì đám người đến xem bệnh đã xếp thành một hàng.
Sau khi nàng nhìn đến mấy người bệnh nhân, lại có một nam nhân trẻ tuổi tiến vào, đôi lông mày của hắn đen và đậm, đôi mắt một mí mỏng manh của hắn có vài phần tú khí, bất quá làn da lại ngăm đen, vừa thấy liền biết hẳn là hàng năm ở trên biển.
Miên Đường đội mũ trùm đầu, đeo lụa sa mỏng nhưng hắn vẫn nhìn thẳng nàng từ lúc bước vào đến bây giờ, giống như là ngây ngốc vì rơi vào lưới tình vậy.
Bất quá ở chỗ này những nam nhân trẻ tuổi dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng cũng không ít, Miên Đường cũng không thèm để ý, chẳng qua vị phu quân yêu giấu kia của nàng rất không vui, vốn dĩ còn muốn xé bỏ lều quân y của nàng, sau đó Miên Đường đổi một cái khăn che mặt dày hơn, lại cùng hắn giằng co mất nửa ngày, mới xem như có thể kiên trì được.
Miên Đường bắt mạch cho hắn, cảm thấy cũng không gì trở ngại, liền hỏi: “Ngươi cảm thấy có gì không ổn không?”
Người nam nhân trẻ tuổi dùng một ngữ điệu có chút cứng nhắc: “Ta không ngủ được...”
Nghe xong lời hắn nói, Miên Đường hơi hơi nghiêng đầu, kiên định nói: “Ngươi không phải người Hán đúng không?”
Người nọ gật gật đầu nói: “Ta là người Cao Ly, tới đây để làm ăn.”
Bởi vì Bắc Hải có thể đi qua Nam Dương, nơi này thật sự có rất nhiều thương nhân Cao Ly đến làm ăn. Nếu so sánh họ với người Oa thì bọn họ có kỷ luật hơn rất nhiều.
Miên Đường cũng không có hỏi lại, lấy giấy viết đơn thuốc cho hắn ta, nhưng mà người nọ lại đột nhiên trở tay cầm lấy bàn tay mềm mại của Miên Đường nói: “Ngươi không hỏi ta vì sao không ngủ được hay sao?”
Tuy rằng nam nhân trẻ tuổi si mê nàng rất nhiều nhưng người nam nhân dám trắng trợn cùng táo bạo kéo tay của nàng thì thật sự chưa từng có.
Không chờ thị vệ đứng ở một bên xông tới, Miên Đường đã nhanh chóng dùng tay còn lại tách tay của hắn ra, bẻ cổ tay của hắn, cầm lên ngân châm châm cứu ở bên bàn cắm vào tay của hắn, ngân châm đâm vào huyệt của hắn làm cho hắn đau đớn, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không chịu được mà phải phát ra tiếng kêu đau đớn.
Người nam nhân kia thực ra lại vô cùng kiên cường, hắn hừ một tiếng, cũng không chịu buông tay ra, ánh mắt của Miên Đường cũng càng thêm nóng bỏng: “Ngươi thực đanh đá, ta thích......”
Lời của hắn còn chưa nói xong, phía sau đã có một con thiết chưởng lao đến, túm lấy cổ áo của hắn, đem hắn ném xuống mặt đất.
Đám tùy tùng của tên nam nhân trẻ tuổi kia lúc nhìn thấy tình hình này liền sôi nổi rút đao ra.
Miên Đường đứng ở một bên nhìn thấy vô cùng rõ ràng, tuy rằng đạo là đạo của Trung Nguyên nhưng mà phương thức rút đao của bọn họ rõ ràng là thủ pháp của Đông Doanh......
Ánh mắt nàng vừa chuyển liền hướng về phía mấy người kia hô lên một câu mà một thời gian trước nàng mới học được từ mấy hài tử Cao Ly: “Lại đây, tỷ tỷ cho các ngươi ăn đồ ăn ngon!”
Nói ra lời không liên quan như vậy, nếu nghe hiểu nhất định sẽ hướng nàng lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhưng mà mấy người ai lại không có ai quay sang nhìn nàng, trên mặt cũng không có cảm xúc.
Đúng lúc này, người nam nhân trẻ tuổi kia đột nhiên đứng thẳng thân mình, yên lặng mà đánh về phía Thôi Hành Chu đang mặc thường phục.
Thân pháp của hắn vô cùng quỷ dị, chiêu thức của hắn cũng độc ác như muốn lấy mạng người khác. Đáng tiếc đối thủ của hắn cũng không phải là công tử nhàn rỗi suốt ngày ở trong phủ chơi bời, Thôi Hành Chu cũng không kêu thị vệ ra trận, chỉ tay không mà cùng tên nam nhân trẻ tuổi kia đánh nhau.
Lúc đầu, bởi vì không quen thuộc đấu pháp của đối phương, Thôi Hành Chu đã ăn phải mấy cú đánh, nhưng mà chỉ chốc lát sau liền phát hiện ra sơ hở của đối phương tìm được cơ hội đánh hắn ngã xuống.
Thôi Hành Chu với vẻ mặt căng thẳng áp nam nhân trẻ xuống đất, chính vào lúc phân phó người trói mấy người bọn họ lại thì trong đó có một người đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra mấy viên đạn ném xuống mặt đất tức khắc có khói tỏa ra hương vị vô cùng gay mũi.
Thôi Hành Chu sợ Miên Đường xảy ra chuyện gì liền bước nhanh lên bảo hộ ở bên cạnh nàng.
Mà khi khói đặc tan ra, vốn dĩ mấy tên bị đánh ngã trên mặt đất đều biến mất không thấy đâu nữa.
Miên Đường đứng ở một bên ho khan một bên nói: “Bọn họ giống như không phải là người Cao Ly...”
""
Thôi Hành Chu phân phó người đi điều tra khắp nơi, sau đó cau mày nói: “Đây là nhẫn thuật của Đông Doanh......
Miên Đường sửng sốt: “Đám người Oa này lá gan cũng thật lớn, vậy mà còn dám tới xem bệnh sao?”
Thôi Hành Chu nghĩ mới vừa rồi tên tiểu tử kia ăn mặc vô cùng đoan chính, ánh mắt nhìn thẳng về phía của Miên Đường, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: Xem bệnh sao? Dựa vào bộ dáng của hắn, cái tên tiểu tử không rõ tên họ là gì kia là bị bệnh tương tư rồi!
Bất quá trận rối loạn này cũng không phải là hoàn toàn không có lợi, Thôi Hành Chu có thể danh chính ngôn thuận mà cấm Miên Đường đi đến lều trại quân y. Chỉ còn chờ Triệu Tuyền tới thay nàng làm việc.
Bởi vì trong khoảng thời gian tới Thôi Hành Chu muốn ra biển tuần tra, sợ là không thể chú ý đến Miên Đường được, nàng ngoan ngoãn ở tại trong phủ đệ Thương Ngô, hắn mới có thể yên tâm được.
Nơi đóng quân của người Oa ở ở một đảo nhỏ ở trên biển, đi thuyền cần mất hai ngày mới đến nơi, mà thủy quân của Bắc Hải lại thối nát, không có chút sức chiến đấu nào, mắt thấy người Oa ở trên biển xông vào Bắc Hải, căn bản không thể làm gì được.
Thôi Hành Chu biết chỉ có thể giết chết được đám người Oa này trên đất liền, chỉ có thể đi đến nơi đóng quân của bọn họ trên hải đảo mới có thể hoàn toàn diệt được đám giặc Oa này.
Vì vậy sau khi quân doanh được xây dựng xong, Thôi Hành Chu lập tức bắt đầu chỉnh đốn thuỷ quân, thao luyện binh mã, đồng thời tu bổ thuyền chiến, chuẩn bị khi cụ để chiến đấu, tranh thủ nhanh chóng chuẩn bị tốt thuyền chiến, sớm ngày tiêu diệt hết đám giặc Oa này.
Hơn nữa trên đảo khắp nơi đều là người Oa, khi mà Ưng Tư Tự vừa mới rời thuyền đi, liền có người vội vàng nói: “Ưng Tư đại tướng, ngài sao lại có thể mạo hiểm bản thân, tự mình đi đến quận Thương Ngô được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.