Chương 231:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Trước đó Ưng Tư Tự đã bị Thôi Hành Chu đánh gãy cánh tay, tuy rằng lúc đào tẩu được thuộc hạ hỗ trợ đưa đi nhưng huyệt đạo ở tay bị ngân châm đâm vào vẫn rất đau vì vậy cánh tay đó chỉ có thể bất động.
Quay đầu nhìn lại, bên kia biển sương mù dày đặc nhưng bên tai của Ưng Tự Tự tựa hồ vẫn luôn vang lên thanh âm nói chuyện nhẹ nhàng của nàng.
Lúc trước ở trên núi nhỏ dùng kính Tây Dương nhìn thoáng qua, Ưng Tự Tự liền giống như bị mê muội, vẫn luôn không thể quên được dáng vẻ của nàng
Cuối cùng liền mang theo mấy tên thuộc hạ tinh thông tiếng Hán đi vào trong đất liền, vừa đúng lúc nhìn thấy trại quân y ở quận Thương Ngô.
Lúc nàng vừa đi xuống xe ngựa, tuy rằng còn mang thêm một chiếc mũ trùm đầu cùng khăn che mặt nhưng với dáng người yểu điệu cùng cử chỉ quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều là ý vị thâm trường, hắn không thể nhận sai được.
Ngay lập tức Ưng Tư Tự liền lao vào xếp hàng. Nhưng mà sau khi đứng vào hàng, Ưng Tư Tự cũng nghe được những lời nghị luận của dân chúng địa phương, sau đó mới biết nữ tử có dung mạo như thiên tiên này vậy mà lại là Vương phi của chủ soái Đại Yến, Hoài Dương Vương.
Ưng Tư Tự cảm thấy đây là chuyện bình thường, nữ nhân tuyệt sắc như vậy, sao có thể là đóa hoa không có chủ được đây?
Bất quá ở Đông Doanh của bọn họ, người quốc sắc như vậy thì tuyệt đối sẽ không chỉ có một nam nhân, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành này đương nhiên sẽ làm cho đám nam nhân cam tâm tình nguyện mà liều mang tranh đoạt.
Người mà Ưng Tư Tự hắn thích từ trước đến nay đều sẽ chủ động tranh đoạt lấy, nữ nhân đã có trượng phu này hắn cũng nhất định phải có được!
Vừa nghĩ đến đây thì cánh tay bị ngân châm đâm bị thương lại nhói lên đau đớn, nhắc nhở cho Ưng Tư Tự biết rõ rằng đóa hoa kiều diễm này không chỉ có đám chó dữ bảo hộ mà bản thân cũng là một đóa hoa có gai nhọn.
Bất quá nàng thân là thê tử của võ tướng, cùng trượng phu học một chút công phu cũng là điều bình thường, cũng chỉ là khoa chân múa tay một chút mà thôi, chẳng có gì kì lạ cả.
Chẳng qua cả hai lần hắn đều là bị mỹ mạo của nàng mê hoặc, nhất thời bất cẩn mới có thể bị trúng chiêu, nghĩ đến đây Ưng Tư Tự cảm thấy có chút tức giận.
Chờ đến lúc hắn bắt được nàng, lại ở trước mặt của nàng mổ bụng tên nam nhân của nàng ra, nàng lúc đó sẽ biết ai mới là người có tư cách chi phối nàng!
Nghĩ như vậy, Ưng Tư Tự cảm giác một sự hiếu thắng đã từ lâu không thấy lại một lần nữa bùng cháy lại——Thôi Hành Chu, Bắc Hải chính là nơi ngươi có đi mà không có về!
Miên Đường không biết ở hòn đảo nhỏ bên kia biển, có người đã gieo những suy nghĩ xấu xa lên người của nàng.
Ngày ấy bị Thôi Hành Chu một đường xách lên xe ngựa, sau đó lại đưa nàng trẻ về phủ, Hoài Dương Vương liền không chịu thương lượng mà dứt khoát nói: “Nàng không được tiếp tục ra khỏi phủ nữa! Đặc biệt là lều quân y kia, người nhiều phức tạp, nàng ở đó không phải sẽ để cho một đám chó đưa mắt nhìn về phía nàng sao?”
Miên Đường ôm Tiểu Dập nhi nói: “Tiểu Dập nhi, mau nhìn phụ vương của con đi, nhiều lắm cũng chỉ giống như hổ gầm, chúng ta không cần sợ......
55
Nói xong liền giơ bàn chân mập mạp của Tiểu Dập nhi đá vào khuôn mặt tuấn tú đang căng thắng của hắn.
Thôi Hành Chu vậy mà lại nắm lấy bàn chân nhỏ bé của nhi tử. Hắn ôm lấy nhi tử, sau đó nhéo nhéo gương mặt bé nhỏ bướng bỉnh của nói: “Nàng đây là đang dạy nhi tử đánh phụ thân của mình, để làm cho nương của đứa nhỏ hết giận à?”
Miên Đường mỉm cười đem cả hai người một lớn một nhỏ ôm vào lòng rồi nói: “Ngài là Vương gia của phủ Hoài Dương Vương, thần thiếp làm sao dám cơ chứ? Không đi liền không đi, vừa đúng lúc ở trong nhà cùng tỷ tỷ giải quyết chuyện trong nhà.”
Lúc này Thôi Hành Chu mới yên lòng, chờ đến khi thuộc hạ ở quân doanh tới tìm hắn, hắn liền vội vàng đi ra ngoài. Mấy ngày kế tiếp, hắn đều không thể trở về nhà, hắn muốn dọc theo đường ven biển mà đi.
Thôi Phù nghe nói ngày mai Trấn Nam Hầu sẽ tới đây mà trong viện cũng không có đồ dùng gì tử tế cho hắn dùng, vì thế nàng liền ở trong các viện của phủ trạch chính mình tuyển chọn ra mấy thứ đồ đạc vẫn coi như là tử tế để thay vào. Lại phân phó người hầu dùng huân thảo khử trùng nhà cửa một lượt để xua đuổi côn trùng.
Dù sao cũng là khách từ xa tới cũng không thể để cho đường đường là Trấn Nam Hầu lại dùng để giày để bắn gián được.
Sau khi thu dọn xong, nhìn qua cũng coi như là sáng sủa cùng trang nhã, tuy rằng vẫn còn kém xa so với Vương phủ ở kinh thành nhưng cũng miễn cưỡng coi như là ở được. Vì thế mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa chỉ còn chờ Trấn Nam Hầu tới và sử dụng nữa là xong.
Trước đó hai ngày, Thôi Phù cùng Lý Quang Tài đại nhân đã làm một buổi lễ đơn giản, Lý đại nhân cuối cùng cũng xách theo một túi hành lý đến viện của Thôi Phù đang ở.
Miên Đường vẫn luôn nhớ kỹ những lời mà Thôi Hành Chu nói, việc hắn có thể làm rung động trái tim của Thôi Phù hay không còn phải dựa vào bản lĩnh của Lý Quang Tài.
Cho nên sáng sớm ngày hôm đó, Miên Đường liền dậy sớm, mở cửa sổ nghe động tĩnh ở sân kia. Điều đó đã làm cho Thôi Hành Chu cảm thấy vô cùng buồn cười, nói nàng giống với những vị phu nhân nhiều chuyện hay ba hoa ở trên trấn Linh Tuyền phố Bắc Nhai.
Liễu Miên Đường lại dùng chân đạp hắn, ý bảo hắn im lặng, đừng quấy rầy nàng nghe chuyện nhà người ta.
Ngày ấy Thôi Phù cùng phu quân tân nhiệm thức dậy có chút muộn, là Lý đại nhân rời giường trước, tự mình ra sân nói với tiểu nha đầu muốn lấy nước ấm, lại tự mình mang vào trong nhà.
Sau đó lại chờ Thôi Phù thức dậy, sau khi cùng Lý Quang Tài ăn cơm xong mới đưa Lý Quang Tài ra cửa rồi nhìn hắn xoay người lên ngựa đi đến quân doanh làm việc.
Ngày hôm đó, Thôi Phù cùng Liễu Miên Đường ngồi cùng nhau thêu thùa cũng được, làm đế giày cũng thế, trên mặt đều mang theo tươi cười mà đã lâu không nhìn thấy được.
Liễu Miên Đường lại lần nữa tin tưởng và thán phục nhóm phụ nhân ở phố Bắc Nhai về triết lý nhân sinh, tình cảm phu thê nếu không ngày ngày được hâm nóng thì sẽ không thể nào thấy được hơi nóng nha!
Thôi Phù cuối cùng cũng bắt đầu cảm nhận được cuộc sống tân hôn hạnh phúc, nghe trạm dịch tới báo, dựa theo lộ trình đi đường thì Trấn Nam Hầu hẳn là sẽ đến đây vào ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, Miên Đường nghe lời Thôi Hành Chu cũng không có đến lều quân y mà lại đi tuần tra một chút sân viện vì Trấn Nam Hầu, sau khi kiểm tra không có sai sót gì liền chờ Trấn Nam Hầu đến, cùng hắn nói chuyện bá tánh ở Bắc Hải thiếu y dược đã khó khăn cùng khổ sở thế nào.
Nhưng từ lúc mặt trời lên cao đến khi mặt trời lặn ở đằng Tây, mắt thấy một ngày sắp qua đi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trấn Nam Hầu.
Miên Đường không thể chờ đợi lâu thêm được nữa liền trở về phủ trạch của bản thân, Thôi Phù thấy nàng đã trở lại liền hỏi tình hình của Trấn Nam Hầu. Miên Đường lại lắc lắc đầu nói: “Người vẫn chưa tới.”
Thôi Phù không nhịn được mà nhíu mày, lo lắng nói: “Sao Trấn Nam Hầu vẫn chưa tới chứ, có phải đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì hay không? Hành Chu lại không có ở nhà, ngay cả Quang Tài cũng đi theo Hành Chu rồi, ngay cả một người để thương lượng đối sách cũng không có......”
""
Lý ma ma ở một bên nghe xong nói: “Trấn Nam Hầu từ trước đến nay vẫn luôn thích ngao du, có lẽ là đi đến nơi nào đó thấy được núi sông tú lệ liền dừng lại ngắm cảnh, vẫn là nên phái vài người đi tìm kiếm một chút thì hơn.”
Nghe xong lời mà Lý ma ma nói, Miên Đường cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế liền kêu Phạm Hổ điều động một đám thị vệ cưỡi ngựa dọc theo con đường mà tìm kiếm
Tới ban đêm, Miên Đường cũng vẫn không ngủ được sâu giấc, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Trấn Nam Hầu đã tới được địa giới của Bắc Hải, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đừng nói đến chuyện Thôi Hành Chu sẽ khổ sở vì mất đi một người bằng hữu tốt mà đối với cô nhi quả phụ của phủ Trấn Nam Hầu cũng không dễ nói lời công đạo nha!
Trong lúc nàng vẫn đang suy nghĩ miên man liền nghe thấy trong sân viện có tiếng ngựa hí vang.
Mấy tên thị vệ đã vội vã trở về, Miên Đường liền đứng dậy khoác áo dài một đường bước nhanh đi ra tới cửa, không lâu sau Thôi Phù cũng nghe thấy tiếng động liền đuổi tới.
Tiểu nha hoàn cầm theo đèn lồng lớn, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy trên lưng ngựa còn chở theo một người toàn thân bê bết máu.
Người nam nhân được đỡ đến trước mặt của Liễu Miên Đường liền quỳ xuống nói: “Mau......, mau đi cứu cứu hầu gia nhà ta, hẳn bị người Oa...... Trói đi rồi.”
Người này chính là một đường tranh đấu mới tới được phủ Hoài Dương Vương, nói xong lời này trong lòng liền thả lỏng, lập tức liền kiên trì không được nữa mà té xỉu. Liễu Miên Đường đối với người này thật ra cũng có chút ấn tượng, chính là thị vệ của Trấn Nam Hầu, trước kia thường xuyên đi theo bên người Trấn Nam Hầu.
Liễu Miên Đường vội vàng sai người mang đại phu trong quân doanh đến để trị liệu cho hắn, đồng thời cũng hỏi mấy tên thị vệ là ở nơi nào phát hiện ra hắn. Thị vệ nói bọn họ cưỡi ngựa đi được hơn mười dặm liền ở trên đường phát hiện ra hắn, lúc ấy hắn dùng đao chống trên mặt đất, khập khiễng đi về phía trước. Trên đường trở về, tên thị vệ kia nói cho bọn họ nghe chuyện bản thân bị tập kích như thế nào.
Hóa ra đội ngũ của Trấn Nam Hầu là bị tập kích ở trên một sườn núi cách chỗ này năm sáu dặm.
Vào giữa trưa, Trấn Nam Hầu cùng bọn thị vệ đi đến phía trước sườn núi, bên trên đột nhiên bắn ra một loạt mũi tên, bắn ngã ngựa của bọn họ, sau đó một đám người Oa liền xông ra, bao vây xung quanh của bọn họ.
Mấy tên thị vệ ra sức bảo hộ Trấn Nam Hầu, vừa đánh vừa lui nhưng cuối cùng vì số người có hạn nên đa số đều chết trận.
Tên thị vệ này lúc ấy trước ngực cùng phía sau lưng trúng vô số tên liền ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Đến tận đêm hẳn mới chậm rãi tỉnh dậy, phát hiện chung quanh đều là người của mình cùng thi thể của người Oa, Vương gia lại không thấy tăm hơi đâu. Trong lòng hắn liền biết Vương gia tất nhiên là bị đám người Oa trói đi rồi liền cố vùng lên chạy tới phủ Hoài Dương Vương báo tin.
Chỉ là hắn bị thương cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu không phải bởi vì gặp được thị vệ của Hoài Dương Vương, sợ rằng cũng sẽ chết ở trên đường.
Thôi Phù cũng đã bị dọa cho choáng váng, chỉ hướng Liễu Miên Đường nói: “Chúng ta phải nhanh chóng truyền tin cho Hành Chu, để cho đệ ấy trở về cứu người!”
Phạm Hổ ở một bên khó xử nói: “Vương gia cùng mọi người đều đi thuyền trên biển, nếu phái người dùng thuyền đi tìm thì vùng biển rộng lớn như vậy không biết lúc nào mới có thể tìm thấy được, chỉ sợ chờ đến lúc Vương gia trở về, cũng chỉ có thể nhặt xác cho Hầu gia mà thôi......
Thôi Phù cùng đám người Triệu Tuyền đều lớn lên cùng với nhau, nghe nói Triệu tuyền sẽ chết, lập tức không biết làm sao mà chảy nước mắt: “Chuyện này......Chuyện này, Triệu Tuyền nếu xảy ra chuyện gì, nhà của chúng ta phải giải thích với lão Hầu phu nhân như thế nào đây!”
Miên Đường cau mày, xoay người trở về nhà ở, chỉ chốc lát sau nàng liền một thân nam trang bước ra, mái tóc dài đã được búi thành kiểu dáng của nam nhân, quấn khăn quàng cổ, thoáng nhìn qua nàng cùng nam nhân Bắc Hải giống nhau như đúc.
Nàng đem một thanh đoản đao giắt vào eo, lại đem hai thanh chủy thủ vào trong ống quần, sau đó hướng Phạm Hổ nói: “Ngươi mang theo mấy người thị vệ cưỡi ngựa lập tức chạy về quân doanh, điều tạm kỵ binh tinh nhuệ chạy tới sườn núi nơi Trấn Nam Hầu bị tấn công, ta mang theo đám người Lục Trung đi trước tìm kiếm dấu vết trên núi, thừa dịp sương sớm chưa làm ướt đường, dấu vết vẫn còn ở đó, lần theo vết máu, hẳn là đại khái có thể tìm ra được phương hướng của bọn họ.”
Phạm Hổ vừa thấy tư thế của Vương phi muốn tự mình lao vào nguy hiểm, nhất thời nóng nảy nói: “Vương phi, chúng ta đi là được, ngài trăm triệu lần đừng tự mình mạo hiểm nha!”
Lục Toàn ở một bên nghe xong, cười khúc khích: “Chỉ dựa vào các ngươi làm sao có thể tìm ra được tung tích của đám người đó chứ? Hôm nay tổ sư gia của bọn họ ra trận, mới có thể làm cho bọn họ biết được năng lực của chính mình đến đâu!”
Nếu nói đến chuyện bắt cóc thì các huynh đệ ở núi Ngưỡng này cũng coi như là người trong nghề đã quen của quen nẻo, mà đương đại gia của bọn họ lại càng là chuyên gia trong lĩnh vực này.
,
Chỉ có mấy tên người Oa ở Đông Doanh, sợ là cũng không lĩnh ngộ được việc cướp người mà không để lại dấu vết đi?
Tuy nhiên Lục Nghĩa lại cảm thấy Phạm Hổ nói có đạo lý, cũng không hy vọng đại đương gia tự mình ra mặt.
Miên Đường lại vung tay lên, bước nhanh đi ra ngoài nói: “Một đám đều bị làm sao vậy! Nếu còn không đi thì thật sự chờ vác quan tài của Trấn Nam Hầu về Chân Châu đi!”
Quay đầu nhìn lại, bên kia biển sương mù dày đặc nhưng bên tai của Ưng Tự Tự tựa hồ vẫn luôn vang lên thanh âm nói chuyện nhẹ nhàng của nàng.
Lúc trước ở trên núi nhỏ dùng kính Tây Dương nhìn thoáng qua, Ưng Tự Tự liền giống như bị mê muội, vẫn luôn không thể quên được dáng vẻ của nàng
Cuối cùng liền mang theo mấy tên thuộc hạ tinh thông tiếng Hán đi vào trong đất liền, vừa đúng lúc nhìn thấy trại quân y ở quận Thương Ngô.
Lúc nàng vừa đi xuống xe ngựa, tuy rằng còn mang thêm một chiếc mũ trùm đầu cùng khăn che mặt nhưng với dáng người yểu điệu cùng cử chỉ quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều là ý vị thâm trường, hắn không thể nhận sai được.
Ngay lập tức Ưng Tư Tự liền lao vào xếp hàng. Nhưng mà sau khi đứng vào hàng, Ưng Tư Tự cũng nghe được những lời nghị luận của dân chúng địa phương, sau đó mới biết nữ tử có dung mạo như thiên tiên này vậy mà lại là Vương phi của chủ soái Đại Yến, Hoài Dương Vương.
Ưng Tư Tự cảm thấy đây là chuyện bình thường, nữ nhân tuyệt sắc như vậy, sao có thể là đóa hoa không có chủ được đây?
Bất quá ở Đông Doanh của bọn họ, người quốc sắc như vậy thì tuyệt đối sẽ không chỉ có một nam nhân, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành này đương nhiên sẽ làm cho đám nam nhân cam tâm tình nguyện mà liều mang tranh đoạt.
Người mà Ưng Tư Tự hắn thích từ trước đến nay đều sẽ chủ động tranh đoạt lấy, nữ nhân đã có trượng phu này hắn cũng nhất định phải có được!
Vừa nghĩ đến đây thì cánh tay bị ngân châm đâm bị thương lại nhói lên đau đớn, nhắc nhở cho Ưng Tư Tự biết rõ rằng đóa hoa kiều diễm này không chỉ có đám chó dữ bảo hộ mà bản thân cũng là một đóa hoa có gai nhọn.
Bất quá nàng thân là thê tử của võ tướng, cùng trượng phu học một chút công phu cũng là điều bình thường, cũng chỉ là khoa chân múa tay một chút mà thôi, chẳng có gì kì lạ cả.
Chẳng qua cả hai lần hắn đều là bị mỹ mạo của nàng mê hoặc, nhất thời bất cẩn mới có thể bị trúng chiêu, nghĩ đến đây Ưng Tư Tự cảm thấy có chút tức giận.
Chờ đến lúc hắn bắt được nàng, lại ở trước mặt của nàng mổ bụng tên nam nhân của nàng ra, nàng lúc đó sẽ biết ai mới là người có tư cách chi phối nàng!
Nghĩ như vậy, Ưng Tư Tự cảm giác một sự hiếu thắng đã từ lâu không thấy lại một lần nữa bùng cháy lại——Thôi Hành Chu, Bắc Hải chính là nơi ngươi có đi mà không có về!
Miên Đường không biết ở hòn đảo nhỏ bên kia biển, có người đã gieo những suy nghĩ xấu xa lên người của nàng.
Ngày ấy bị Thôi Hành Chu một đường xách lên xe ngựa, sau đó lại đưa nàng trẻ về phủ, Hoài Dương Vương liền không chịu thương lượng mà dứt khoát nói: “Nàng không được tiếp tục ra khỏi phủ nữa! Đặc biệt là lều quân y kia, người nhiều phức tạp, nàng ở đó không phải sẽ để cho một đám chó đưa mắt nhìn về phía nàng sao?”
Miên Đường ôm Tiểu Dập nhi nói: “Tiểu Dập nhi, mau nhìn phụ vương của con đi, nhiều lắm cũng chỉ giống như hổ gầm, chúng ta không cần sợ......
55
Nói xong liền giơ bàn chân mập mạp của Tiểu Dập nhi đá vào khuôn mặt tuấn tú đang căng thắng của hắn.
Thôi Hành Chu vậy mà lại nắm lấy bàn chân nhỏ bé của nhi tử. Hắn ôm lấy nhi tử, sau đó nhéo nhéo gương mặt bé nhỏ bướng bỉnh của nói: “Nàng đây là đang dạy nhi tử đánh phụ thân của mình, để làm cho nương của đứa nhỏ hết giận à?”
Miên Đường mỉm cười đem cả hai người một lớn một nhỏ ôm vào lòng rồi nói: “Ngài là Vương gia của phủ Hoài Dương Vương, thần thiếp làm sao dám cơ chứ? Không đi liền không đi, vừa đúng lúc ở trong nhà cùng tỷ tỷ giải quyết chuyện trong nhà.”
Lúc này Thôi Hành Chu mới yên lòng, chờ đến khi thuộc hạ ở quân doanh tới tìm hắn, hắn liền vội vàng đi ra ngoài. Mấy ngày kế tiếp, hắn đều không thể trở về nhà, hắn muốn dọc theo đường ven biển mà đi.
Thôi Phù nghe nói ngày mai Trấn Nam Hầu sẽ tới đây mà trong viện cũng không có đồ dùng gì tử tế cho hắn dùng, vì thế nàng liền ở trong các viện của phủ trạch chính mình tuyển chọn ra mấy thứ đồ đạc vẫn coi như là tử tế để thay vào. Lại phân phó người hầu dùng huân thảo khử trùng nhà cửa một lượt để xua đuổi côn trùng.
Dù sao cũng là khách từ xa tới cũng không thể để cho đường đường là Trấn Nam Hầu lại dùng để giày để bắn gián được.
Sau khi thu dọn xong, nhìn qua cũng coi như là sáng sủa cùng trang nhã, tuy rằng vẫn còn kém xa so với Vương phủ ở kinh thành nhưng cũng miễn cưỡng coi như là ở được. Vì thế mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa chỉ còn chờ Trấn Nam Hầu tới và sử dụng nữa là xong.
Trước đó hai ngày, Thôi Phù cùng Lý Quang Tài đại nhân đã làm một buổi lễ đơn giản, Lý đại nhân cuối cùng cũng xách theo một túi hành lý đến viện của Thôi Phù đang ở.
Miên Đường vẫn luôn nhớ kỹ những lời mà Thôi Hành Chu nói, việc hắn có thể làm rung động trái tim của Thôi Phù hay không còn phải dựa vào bản lĩnh của Lý Quang Tài.
Cho nên sáng sớm ngày hôm đó, Miên Đường liền dậy sớm, mở cửa sổ nghe động tĩnh ở sân kia. Điều đó đã làm cho Thôi Hành Chu cảm thấy vô cùng buồn cười, nói nàng giống với những vị phu nhân nhiều chuyện hay ba hoa ở trên trấn Linh Tuyền phố Bắc Nhai.
Liễu Miên Đường lại dùng chân đạp hắn, ý bảo hắn im lặng, đừng quấy rầy nàng nghe chuyện nhà người ta.
Ngày ấy Thôi Phù cùng phu quân tân nhiệm thức dậy có chút muộn, là Lý đại nhân rời giường trước, tự mình ra sân nói với tiểu nha đầu muốn lấy nước ấm, lại tự mình mang vào trong nhà.
Sau đó lại chờ Thôi Phù thức dậy, sau khi cùng Lý Quang Tài ăn cơm xong mới đưa Lý Quang Tài ra cửa rồi nhìn hắn xoay người lên ngựa đi đến quân doanh làm việc.
Ngày hôm đó, Thôi Phù cùng Liễu Miên Đường ngồi cùng nhau thêu thùa cũng được, làm đế giày cũng thế, trên mặt đều mang theo tươi cười mà đã lâu không nhìn thấy được.
Liễu Miên Đường lại lần nữa tin tưởng và thán phục nhóm phụ nhân ở phố Bắc Nhai về triết lý nhân sinh, tình cảm phu thê nếu không ngày ngày được hâm nóng thì sẽ không thể nào thấy được hơi nóng nha!
Thôi Phù cuối cùng cũng bắt đầu cảm nhận được cuộc sống tân hôn hạnh phúc, nghe trạm dịch tới báo, dựa theo lộ trình đi đường thì Trấn Nam Hầu hẳn là sẽ đến đây vào ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, Miên Đường nghe lời Thôi Hành Chu cũng không có đến lều quân y mà lại đi tuần tra một chút sân viện vì Trấn Nam Hầu, sau khi kiểm tra không có sai sót gì liền chờ Trấn Nam Hầu đến, cùng hắn nói chuyện bá tánh ở Bắc Hải thiếu y dược đã khó khăn cùng khổ sở thế nào.
Nhưng từ lúc mặt trời lên cao đến khi mặt trời lặn ở đằng Tây, mắt thấy một ngày sắp qua đi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trấn Nam Hầu.
Miên Đường không thể chờ đợi lâu thêm được nữa liền trở về phủ trạch của bản thân, Thôi Phù thấy nàng đã trở lại liền hỏi tình hình của Trấn Nam Hầu. Miên Đường lại lắc lắc đầu nói: “Người vẫn chưa tới.”
Thôi Phù không nhịn được mà nhíu mày, lo lắng nói: “Sao Trấn Nam Hầu vẫn chưa tới chứ, có phải đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì hay không? Hành Chu lại không có ở nhà, ngay cả Quang Tài cũng đi theo Hành Chu rồi, ngay cả một người để thương lượng đối sách cũng không có......”
""
Lý ma ma ở một bên nghe xong nói: “Trấn Nam Hầu từ trước đến nay vẫn luôn thích ngao du, có lẽ là đi đến nơi nào đó thấy được núi sông tú lệ liền dừng lại ngắm cảnh, vẫn là nên phái vài người đi tìm kiếm một chút thì hơn.”
Nghe xong lời mà Lý ma ma nói, Miên Đường cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế liền kêu Phạm Hổ điều động một đám thị vệ cưỡi ngựa dọc theo con đường mà tìm kiếm
Tới ban đêm, Miên Đường cũng vẫn không ngủ được sâu giấc, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Trấn Nam Hầu đã tới được địa giới của Bắc Hải, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đừng nói đến chuyện Thôi Hành Chu sẽ khổ sở vì mất đi một người bằng hữu tốt mà đối với cô nhi quả phụ của phủ Trấn Nam Hầu cũng không dễ nói lời công đạo nha!
Trong lúc nàng vẫn đang suy nghĩ miên man liền nghe thấy trong sân viện có tiếng ngựa hí vang.
Mấy tên thị vệ đã vội vã trở về, Miên Đường liền đứng dậy khoác áo dài một đường bước nhanh đi ra tới cửa, không lâu sau Thôi Phù cũng nghe thấy tiếng động liền đuổi tới.
Tiểu nha hoàn cầm theo đèn lồng lớn, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy trên lưng ngựa còn chở theo một người toàn thân bê bết máu.
Người nam nhân được đỡ đến trước mặt của Liễu Miên Đường liền quỳ xuống nói: “Mau......, mau đi cứu cứu hầu gia nhà ta, hẳn bị người Oa...... Trói đi rồi.”
Người này chính là một đường tranh đấu mới tới được phủ Hoài Dương Vương, nói xong lời này trong lòng liền thả lỏng, lập tức liền kiên trì không được nữa mà té xỉu. Liễu Miên Đường đối với người này thật ra cũng có chút ấn tượng, chính là thị vệ của Trấn Nam Hầu, trước kia thường xuyên đi theo bên người Trấn Nam Hầu.
Liễu Miên Đường vội vàng sai người mang đại phu trong quân doanh đến để trị liệu cho hắn, đồng thời cũng hỏi mấy tên thị vệ là ở nơi nào phát hiện ra hắn. Thị vệ nói bọn họ cưỡi ngựa đi được hơn mười dặm liền ở trên đường phát hiện ra hắn, lúc ấy hắn dùng đao chống trên mặt đất, khập khiễng đi về phía trước. Trên đường trở về, tên thị vệ kia nói cho bọn họ nghe chuyện bản thân bị tập kích như thế nào.
Hóa ra đội ngũ của Trấn Nam Hầu là bị tập kích ở trên một sườn núi cách chỗ này năm sáu dặm.
Vào giữa trưa, Trấn Nam Hầu cùng bọn thị vệ đi đến phía trước sườn núi, bên trên đột nhiên bắn ra một loạt mũi tên, bắn ngã ngựa của bọn họ, sau đó một đám người Oa liền xông ra, bao vây xung quanh của bọn họ.
Mấy tên thị vệ ra sức bảo hộ Trấn Nam Hầu, vừa đánh vừa lui nhưng cuối cùng vì số người có hạn nên đa số đều chết trận.
Tên thị vệ này lúc ấy trước ngực cùng phía sau lưng trúng vô số tên liền ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Đến tận đêm hẳn mới chậm rãi tỉnh dậy, phát hiện chung quanh đều là người của mình cùng thi thể của người Oa, Vương gia lại không thấy tăm hơi đâu. Trong lòng hắn liền biết Vương gia tất nhiên là bị đám người Oa trói đi rồi liền cố vùng lên chạy tới phủ Hoài Dương Vương báo tin.
Chỉ là hắn bị thương cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu không phải bởi vì gặp được thị vệ của Hoài Dương Vương, sợ rằng cũng sẽ chết ở trên đường.
Thôi Phù cũng đã bị dọa cho choáng váng, chỉ hướng Liễu Miên Đường nói: “Chúng ta phải nhanh chóng truyền tin cho Hành Chu, để cho đệ ấy trở về cứu người!”
Phạm Hổ ở một bên khó xử nói: “Vương gia cùng mọi người đều đi thuyền trên biển, nếu phái người dùng thuyền đi tìm thì vùng biển rộng lớn như vậy không biết lúc nào mới có thể tìm thấy được, chỉ sợ chờ đến lúc Vương gia trở về, cũng chỉ có thể nhặt xác cho Hầu gia mà thôi......
Thôi Phù cùng đám người Triệu Tuyền đều lớn lên cùng với nhau, nghe nói Triệu tuyền sẽ chết, lập tức không biết làm sao mà chảy nước mắt: “Chuyện này......Chuyện này, Triệu Tuyền nếu xảy ra chuyện gì, nhà của chúng ta phải giải thích với lão Hầu phu nhân như thế nào đây!”
Miên Đường cau mày, xoay người trở về nhà ở, chỉ chốc lát sau nàng liền một thân nam trang bước ra, mái tóc dài đã được búi thành kiểu dáng của nam nhân, quấn khăn quàng cổ, thoáng nhìn qua nàng cùng nam nhân Bắc Hải giống nhau như đúc.
Nàng đem một thanh đoản đao giắt vào eo, lại đem hai thanh chủy thủ vào trong ống quần, sau đó hướng Phạm Hổ nói: “Ngươi mang theo mấy người thị vệ cưỡi ngựa lập tức chạy về quân doanh, điều tạm kỵ binh tinh nhuệ chạy tới sườn núi nơi Trấn Nam Hầu bị tấn công, ta mang theo đám người Lục Trung đi trước tìm kiếm dấu vết trên núi, thừa dịp sương sớm chưa làm ướt đường, dấu vết vẫn còn ở đó, lần theo vết máu, hẳn là đại khái có thể tìm ra được phương hướng của bọn họ.”
Phạm Hổ vừa thấy tư thế của Vương phi muốn tự mình lao vào nguy hiểm, nhất thời nóng nảy nói: “Vương phi, chúng ta đi là được, ngài trăm triệu lần đừng tự mình mạo hiểm nha!”
Lục Toàn ở một bên nghe xong, cười khúc khích: “Chỉ dựa vào các ngươi làm sao có thể tìm ra được tung tích của đám người đó chứ? Hôm nay tổ sư gia của bọn họ ra trận, mới có thể làm cho bọn họ biết được năng lực của chính mình đến đâu!”
Nếu nói đến chuyện bắt cóc thì các huynh đệ ở núi Ngưỡng này cũng coi như là người trong nghề đã quen của quen nẻo, mà đương đại gia của bọn họ lại càng là chuyên gia trong lĩnh vực này.
,
Chỉ có mấy tên người Oa ở Đông Doanh, sợ là cũng không lĩnh ngộ được việc cướp người mà không để lại dấu vết đi?
Tuy nhiên Lục Nghĩa lại cảm thấy Phạm Hổ nói có đạo lý, cũng không hy vọng đại đương gia tự mình ra mặt.
Miên Đường lại vung tay lên, bước nhanh đi ra ngoài nói: “Một đám đều bị làm sao vậy! Nếu còn không đi thì thật sự chờ vác quan tài của Trấn Nam Hầu về Chân Châu đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.