Chương 232:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Chờ đến khi Miên Đường đưa bốn huynh đệ còn có mười mấy huynh đệ ở tiêu cục ra ngoài mới hướng Lục Toàn nói: “Vừa rồi ồn ào cái gì vậy? Lại còn chuyên gia trong lĩnh vực này? Ta nếu còn nhớ rõ chuyện trước kia còn phải mang theo các ngươi nữa hay sao?”
Nàng tuy rằng có chút kinh nghiệm giang hồ, nhưng mà tất cả đều được nhận từ chỗ của ông ngoại cùng cữu cữu. Về phần những chuyện gió nổi mây phun trên núi Ngưỡng, cái gì nàng cũng không nhớ rõ!
Hiện giờ, nàng cũng tìm đến núi Ngưỡng và mong các huynh đệ của mình sẽ làm hết sức mình để xem có biện pháp nào để cứu được Triệu hầu gia ra ngoài hay không.
Lục Toàn bị đại đương gia khiển trách, cũng không dám tranh luận, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vốn dĩ vẫn luôn lợi hại.....
Miên Đường hiện tại không có thời gian chỉnh đốn tiểu đệ, chi phi thân lên ngựa, mang theo mọi người đến nơi xảy ra chuyện trước.
Đến khi đến nơi, quả nhiên là một mảnh hỗn độn, thi thể ở khắp nơi. Lục Nghĩ đi xem xét miệng vết thương của người chết, đều là bị những con dao miệng nhỏ chém vào, hẳn là thứ mà người Oa quen dùng.
Miên Đường yêu cầu bọn họ mở rộng phạm vi tìm kiếm để tìm ra được con đường rút lui của đám người bắt cóc hầu gia.
Lục Trung đối với việc tra xét tung tích vô cùng thành thạo, rất nhanh liền từ những nhánh cây gãy cùng dấu vết vó ngựa hỗn độn in lại phát hiện ra bọn họ là rút lui về hướng Đông Nam.
Nếu đã điều tra rõ phương hướng vậy thì bây giờ bọn họ liền lên ngựa hướng phía Đông Nam mà đuổi theo đám người đó. Miên Đường kêu Lục Lưỡng Bang để lại mẫu giấy nhắn, chờ đến khi viện quân nhìn thấy cũng thuận tiện đuổi theo.
Miên Đường giơ cây đuốc xem qua con đường mòn có cỏ dại mọc xung quanh, cũng không có dấu vết máu chảy đầm đìa, ít nhất là từ dấu vết còn sót lại cũng cho thấy Triệu Tuyền có lẽ là không bị thương nặng.
Lại đi về phía trước chính là một mảnh núi rừng đen nghìn nghịt. Nghe nói đám người Oa sau khi lên đất liền thì rất thích trốn trong ngọn núi này, còn có rất nhiều nữ tử bị cướp bóc trong ngọn núi này đã bị đưa đến bến tàu bên kia ngọn núi, bán đi các nơi.
Miên Đường ra lệnh cho các huynh đệ thổi tắt ngọn đuốc, nhìn ngọn núi đen như mực trước mắt, đầu óc không ngừng nghĩ đến việc nên làm cái gì bây giờ. Chính là sau khi suy nghĩ một lúc lâu, đầu ong ong, rỗng tuếch, cũng không có manh mối, vì thế liền phất tay gọi Lục Nghĩa tới nói: “Nếu người là ta thì ngươi sẽ làm như thế nào?”
Vấn đề như vậy, trước kia đại đương gia ở trên núi Ngưỡng cũng thường xuyên hỏi Lục Nghĩa để khảo nghiệm một chút những thuộc hạ mà nàng đã dốc lòng bồi dưỡng có năng lực hay không.
Lục Nghĩa cho rằng đại đương gia lại đang khảo nghiệm chính mình, nghiêm túc suy nghĩ một chút liền trả lời: “Trước đó vài ngày, Vương gia tra xét những ngọn núi ở xung quanh, bởi vì chúng ta đã từng ở thôn trại xung quanh thu thập dây leo cùng sản vật địa phương cũng có chút quen thuộc địa hình, liền cũng mang chúng ta đi cùng. Lúc ấy nghe người ở địa phương nói, thỉnh thoảng khi nhóm người Oa này lên bờ sẽ đặt chân đến ở vách núi kia. Bất quá từ sau khi binh mã Chân Châu tới, nhóm người Oa đã rất lâu không dám lên bờ. Vương gia đã từng chỉ vào chỗ núi này nói. Nơi đây tuy hiểm, một chỗ có vách đá nhưng dưới ngọn đèn sẽ trở nên tối tăm. Nếu chúng ta có thể leo lên vách đá, nhất định có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp. Cho nên chúng ta nếu muốn cứu người, không bằng leo lên vách đá, lại bắt sống một người nào đó, tra khảo rõ ràng vị trí của hầu gia, lại nghĩ cách tới cứu viện...... Đại đương gia, ta nói có đúng hay không?”
Nếu là lời nói của Hoài Dương Vương thì đương nhiên có thể yên tâm dùng, Miên Đường liền giả vờ gật gật đầu: “Nói ra cũng vô cùng chu đáo, vậy cứ theo lời ngươi nói mà làm đi!”
Nếu kế sách tấn công vào núi đã được vạch ra vậy thì mười mấy người bọn họ liền thừa dịp ánh trăng trên bầu trời, lẻn sang bên kia vách núi.
Hai huynh đệ Trung Nghĩa có một bộ dụng cụ vô cùng chu đáo, dây thừng có móc sắt, bao tay da hươu, rìu và đục đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Thân thủ vô cùng linh hoạt, người đầu tiên leo lên là Lục Toàn, sau đó liền đi ở phía trước mở đường.
Hắn giữ dây thừng bằng tay không, không tốn chút sức mà leo lên trên cao. Sau khi tới được chỗ cao, những nơi có thể leo lên cũng càng ngày càng ít đi, thật sự là không có nơi nào có thể mượn lực dựa vào, hắn liền dùng rìu cái đục đá chém tạc ra điểm có thể dừng chân. Mỗi khi leo lên được vài thước liền dùng đinh sắt cầm dây cố định vào vách đá rồi đem dây thừng thả xuống, Lục Trung, Lục Nghĩa và lục Toàn bám vào dây thừng leo lên trên một cách dễ dàng.
Miên Đường cùng mấy huynh đệ còn lại nhìn thân ảnh mạnh mẽ của bốn huynh đệ, không khỏi tán thưởng nói: “Phương pháp leo núi này đúng là tuyệt vời, bọn họ thật là tài giỏi!”
Một bên huynh đệ núi Ngưỡng thật cẩn thận nói: “Đại đương gia, những công cụ này thật ra đều là do ngài nghĩ ra! Lúc trước khi ngài dẫn người đi đánh lén quân doanh của Vương gia, chính là leo như vậy qua vách núi, sau đó vây họ lại đánh một trận...... Khi đó làm cho Vương gia vô cùng tức giận, treo giải thưởng ai mang được đầu của ngài đến sẽ thưởng một trăm lượng hoàng kim ......”
Người nọ càng nói càng vô cùng hứng khởi, lại bị Miên Đường trùng mắt đến mức nghẹn họng.
Miên Đường quay đầu nhìn lại, lại nhìn bốn huynh đệ leo lên thoăn thoắt, đột nhiên cảm thấy mất trí nhớ cũng là rất tốt, ít nhất cũng có thể khen ngợi bản lĩnh phi thường của chính mình năm đó mà không hề có gánh nặng......
Bởi vì người mở đường tiêu hao sức lực vô cùng lớn cho nên mấy người bọn họ liền thay phiên nhau ở phía trước mở đường, lúc này là Lục Lưỡng Bang đang đi ở phía trước, đến được đỉnh của vách núi. Hắn cẩn thận lắng nghe một lúc, thấy không có thanh âm gì mới chậm rãi đưa đầu ra nhìn trái phải xung quanh một lượt, xác nhận không có người mới chậm rãi quay đầu lại, Lục Trung Lục Nghĩa cùng Lục Toàn cũng lần lượt leo lên, cầm dây buộc vào một gốc cây trên vách núi. Bọn họ lại tuần tra khắp nơi một phen, chung quanh không có một người Oa nào, nghĩ cũng biết người Oa đối với địa hình ở vách núi này vô cùng yên tâm, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người đi lên từ chỗ này cho nên không có an bài bất cứ người nào canh chừng ở chỗ này.
Lục Trung dùng tay túm lấy dây thừng, hướng về phía trước nhấc lên năm lần, đây là kí hiệu mà bọn họ đã định ra với đại đương gia, ý chỉ bên trên không có vấn đề gì. Rất nhanh Miên Đường cùng vài người còn lại theo dây thừng cũng leo lên trên vách núi.
Miên Đường lúc nửa đêm đem mình đứng ở trên vách núi vắng vẻ lạnh lẽo, nhìn chung quanh toàn là đỉnh núi trùng điệp nối tiếp, mặc cho gió núi hăng hăng thổi vào người, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác không rõ.
Tựa hồ như quen thuộc, tựa hồ như hoài niệm, lại tựa hồ như...... Có chút nhiệt huyết? Nàng lắc lắc đầu, đem cảm giác có chút không nói rõ được trong đầu đè áp xuống, lại hỏi Lục Nghĩa kế tiếp nên làm gì?
Lục Nghĩa sau khi đi lên liền vẫn luôn quan sát địa thế xung quanh, dựa theo kinh nghiệm trước kia khi ở núi Ngưỡng của bọn họ, hắn có thể phán đoán được nơi nào là nơi tốt để dừng chân, nơi nào thích hợp thiết lập trạm gác.
Nghe được đại đương gia hỏi, nói: “Đại đương gia, nếu đám người Oa này có chút kiến thức về quân sự sẽ đem doanh địa thiết lập tại hai đỉnh núi kia, nơi đó từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công.” Nói rồi lại dùng tay chỉ vào mấy chỗ, nói: “Nếu là ở chỗ này thiết lập mấy trạm canh gác là có thể quan sát được hết tình hình chung quanh, có tình huống gì xảy ra đều có thể lập tức thông tri đến doanh địa. Nếu đám người Oa này không có kiến thức về quân sự vậy thì có khả năng doanh địa sẽ được thiết lập ở dưới lòng chảo kia, bởi vì nơi đó địa thế bằng phẳng, lại có ngọn núi bao quanh, người thường sẽ cảm thấy nơi đó an toàn.”
Miên Đường gật gật đầu, nói: “Đám người Oa này mấy năm nay ở Bắc Hải đã mấy lần đánh bại quan quân, nghe Vương gia nói có mấy trận đánh xác thật cũng không tồi, vừa thấy liền biết là người hiểu về quân sự, doanh địa khả năng sẽ theo như lời người nói là ở giữa hai ngọn núi kia. Chúng ta trước tiên cứ trộm đến nơi đó rồi cẩn thận tra xét một phen.”
Rất nhanh Miên Đường liền dẫn theo Lục Trung cùng Lục Lưỡng Bang tìm đến doanh trại của người Oa ở bên cạnh hàng rào tường thấp, có thể nghe được bên trong không ngừng truyền đến nữ tử khóc thút thít, cùng thanh âm của đám nam nhân.
Miên Đường nhìn qua khe hở trên hàng rào nhìn vào bên trong, đám người Oa trong đó hình như đang lựa ra mười nữ nhân.
Những người có dung mạo đẹp liền bị túm lên đem đến lều trại của thủ lĩnh người Oa. Những cô nương đó vừa nhìn đã biết là nữ tử có gia giáo, chỉ khóc lóc không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn bị lôi vào trong lều trại.
Còn có mấy người lộ ra biểu tình chết lặng, chỉ mặc áo lót đơn bạc, ở trước đám người Oa uống rượu ăn thịt mua vui cho bọn chúng, thỉnh thoảng lại bị những tên đã say khướt kéo túm tiến trong lòng ngực khinh bạc một trận......
Miên Đường thậm chí còn nhìn thấy một đám nữ nhân bị nhốt ở trong lồng sắt, là một tiểu hài tử chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi......
Lần này, Miên Đường nhất thời không áp chế được sự tức giận trong lòng. Lần này nàng tới nguyên bản là muốn trước tiên cứu Triệu Tuyền ra, bảo đảm tính mạng của hầu gia được an toàn, sau đó lặng lẽ rút lui. Chờ đến lúc Phạm Hổ tập kết được tinh binh, lại đến đánh nhau với đám người này.
Nhưng mà hiện tại, nếu mặc kệ không quan tâm đến đám nữ tử nhu nhược bất lực này, để mặc cho các nàng bị khinh bạc, vậy thì cả đời Liễu Miên Đường nàng đều không được ngủ ngon giấc!
Nghĩ vậy, Liễu Miên Đường đột nhiên cởi bỏ khăn trùm đầu, mở ra nửa búi tóc, làm tóc ở thái dương rối tung xuống. Sau đó lại bắt đầu cởi ra áo ngoài của chính mình.
Lục Trung cùng Lục Lưỡng Bang có chút há hốc mồm, từng người một đều hoảng loạn hỏi: “Đại...... Đại đường gia, ngài muốn làm gì vậy?”
Miên Đường đem cổ áo trong kéo rộng ra một chút rồi quay đầu lại, nói: “Ta cởi bỏ áo ngoài thì còn có áo trong, các ngươi hoảng cái gì mà hoảng?”
Nói rồi lại thuận tay bốc lấy một nắm bùn bôi lên trán cùng áo trong, sau đó hướng bọn họ nói: “Các ngươi có đem theo thuốc mê không?”
Lục Trung gật gật đầu, Miên Đường đem đoản đao nhỏ bằng lá liễu giấu ở sau búi tóc, hướng bọn họ nói: “Nói cho đám người Lục Nghĩa, kế hoạch có thay đổi, lát nữa ta đem thuốc mê bỏ vào lu rượu của bọn họ, lại trà trộn vào lều trại của thủ lĩnh bọn họ, lấy tiếng còi làm dấu hiệu, đến lúc đó liền băm vằm đám nam nhân đáng chết này ra, đem những nữ tử này cùng nhau giải cứu xuống núi!”
Lục Trung nghe xong, đầu lắc mạnh như trống. Đám người Oa ở trên núi nhiều như vậy, nhân thủ mà bọn họ mang theo thật sự không đủ. Hơn nữa theo ý tứ của đại đương gia rõ ràng là muốn lấy thân làm mồi nhử, những tên người Oa đó mỗi khi nhìn thấy nữ tử đều giống như lang sói nhìn con mồi, nàng vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không nói đến chuyện khác chỉ một mình Hoài Dương Vương kia là có thể đem mấy tên huynh đệ bọn họ chặt ra rồi ném vào trong biển cho cá ăn rồi.
Nhưng mà không chờ hắn nói thì Miên Đường đã khom lưng, giống như mèo nhỏ mà nhảy vào bên trong hàng rào.
Nàng cũng vô cùng lớn mật, thế nhưng sau khi chạm vào lưng của một nữ tử đang hầu rượu, thuận tay liền tiếp nhận khay rượu trong tay của nàng ta, sau đó tỏ ra vô cùng tự nhiên mà làm bộ cần bình rượu, đi tới cái lu ở bên cạnh kia
Những nữ nhân khác đều đã quen thuộc lẫn nhau, chợt thấy nhiều thêm ra một nữ tử xa lạ liền nhìn nhau tỏ vẻ hồ nghi.
Miên Đường ngẩng đầu, hướng tới các nữ nhân hơi hơi mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Xoay người sang chỗ khác, thay ta chắn tầm nhìn!” Nói rồi liền đem một túi thuốc bột lớn ở trong lòng ngực nhanh chóng rải vào bên trong lu rượu.
Những nữ tử đó tuy rằng không biết nàng là ai nhưng nhìn hành động của nàng cũng đáng loáng thoáng đoán ra được. Có người thông minh liền vội vàng xoay người lại, yên lặng giơ chén rượu lên, ngăn trở thân hình của Miên Đường.
Lại nói đến nhóm giang hồ này, lần này lên bờ cướp bóc, kỳ thật cũng là có mật thám bẩm báo, nói là tên đại soái kia đã đem theo binh mã ra biển.
Bọn họ mới thừa dịp lực lượng trống rỗng trên bờ mà tới đánh cướp thôn trang. Lần này vận khí không tồi, vậy mà nửa đường còn gặp được một con dê béo, không biết là công tử nhà giàu ở nơi nào chẳng những tiền bạc thật nhiều, còn mang theo bốn năm thị nữ vô cùng mỹ mạo. Chỉ với mấy cái nữ tử này, bán về Đông Doanh sẽ kiếm được không ít bạc.
Sau khi Giết sạch đám thị vệ, công tử kia kêu chớ có giết hắn, hắn sẽ kêu người trong nhà đến đưa một số tiền chuộc thật lớn. Hiện tại cái tên xui xẻo đó đang bị bọn họ treo ở trong lồng sắt khóc lóc thảm thương.
Miên Đường hạ xong thuốc mê, đi vài bước liền thấy được Triệu Tuyền bị treo trong lồng sắt, vừa thấy bộ dáng hắn khóc đến mức tức giận, hẳn là không có trở ngại, thoáng có chút yên tâm.
Miên Đường cúi đầu hướng ra phía ngoài mà đi, đột nhiên một tên uống say túm chặt tóc của Miên Đường, dùng giọng người Oa bất mãn mà nói: “Sao cả mặt đều bẩn như vậy, không phải đã cho các ngươi tẩy rửa qua rồi hay sao?”
Nói rồi liền đổ bình rượu ở trong tay lên trên mặt của Miên Đường. Bụi bẩn được rửa sạch, lộ ra gương mặt mỹ lệ động lòng người của Miên Đường.
Tên thị vệ này liền trợn mắt há mồm, cả kinh hét lên: “Trời ạ, ta mới vừa phát hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp ở chỗ này!”
Nàng tuy rằng có chút kinh nghiệm giang hồ, nhưng mà tất cả đều được nhận từ chỗ của ông ngoại cùng cữu cữu. Về phần những chuyện gió nổi mây phun trên núi Ngưỡng, cái gì nàng cũng không nhớ rõ!
Hiện giờ, nàng cũng tìm đến núi Ngưỡng và mong các huynh đệ của mình sẽ làm hết sức mình để xem có biện pháp nào để cứu được Triệu hầu gia ra ngoài hay không.
Lục Toàn bị đại đương gia khiển trách, cũng không dám tranh luận, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vốn dĩ vẫn luôn lợi hại.....
Miên Đường hiện tại không có thời gian chỉnh đốn tiểu đệ, chi phi thân lên ngựa, mang theo mọi người đến nơi xảy ra chuyện trước.
Đến khi đến nơi, quả nhiên là một mảnh hỗn độn, thi thể ở khắp nơi. Lục Nghĩ đi xem xét miệng vết thương của người chết, đều là bị những con dao miệng nhỏ chém vào, hẳn là thứ mà người Oa quen dùng.
Miên Đường yêu cầu bọn họ mở rộng phạm vi tìm kiếm để tìm ra được con đường rút lui của đám người bắt cóc hầu gia.
Lục Trung đối với việc tra xét tung tích vô cùng thành thạo, rất nhanh liền từ những nhánh cây gãy cùng dấu vết vó ngựa hỗn độn in lại phát hiện ra bọn họ là rút lui về hướng Đông Nam.
Nếu đã điều tra rõ phương hướng vậy thì bây giờ bọn họ liền lên ngựa hướng phía Đông Nam mà đuổi theo đám người đó. Miên Đường kêu Lục Lưỡng Bang để lại mẫu giấy nhắn, chờ đến khi viện quân nhìn thấy cũng thuận tiện đuổi theo.
Miên Đường giơ cây đuốc xem qua con đường mòn có cỏ dại mọc xung quanh, cũng không có dấu vết máu chảy đầm đìa, ít nhất là từ dấu vết còn sót lại cũng cho thấy Triệu Tuyền có lẽ là không bị thương nặng.
Lại đi về phía trước chính là một mảnh núi rừng đen nghìn nghịt. Nghe nói đám người Oa sau khi lên đất liền thì rất thích trốn trong ngọn núi này, còn có rất nhiều nữ tử bị cướp bóc trong ngọn núi này đã bị đưa đến bến tàu bên kia ngọn núi, bán đi các nơi.
Miên Đường ra lệnh cho các huynh đệ thổi tắt ngọn đuốc, nhìn ngọn núi đen như mực trước mắt, đầu óc không ngừng nghĩ đến việc nên làm cái gì bây giờ. Chính là sau khi suy nghĩ một lúc lâu, đầu ong ong, rỗng tuếch, cũng không có manh mối, vì thế liền phất tay gọi Lục Nghĩa tới nói: “Nếu người là ta thì ngươi sẽ làm như thế nào?”
Vấn đề như vậy, trước kia đại đương gia ở trên núi Ngưỡng cũng thường xuyên hỏi Lục Nghĩa để khảo nghiệm một chút những thuộc hạ mà nàng đã dốc lòng bồi dưỡng có năng lực hay không.
Lục Nghĩa cho rằng đại đương gia lại đang khảo nghiệm chính mình, nghiêm túc suy nghĩ một chút liền trả lời: “Trước đó vài ngày, Vương gia tra xét những ngọn núi ở xung quanh, bởi vì chúng ta đã từng ở thôn trại xung quanh thu thập dây leo cùng sản vật địa phương cũng có chút quen thuộc địa hình, liền cũng mang chúng ta đi cùng. Lúc ấy nghe người ở địa phương nói, thỉnh thoảng khi nhóm người Oa này lên bờ sẽ đặt chân đến ở vách núi kia. Bất quá từ sau khi binh mã Chân Châu tới, nhóm người Oa đã rất lâu không dám lên bờ. Vương gia đã từng chỉ vào chỗ núi này nói. Nơi đây tuy hiểm, một chỗ có vách đá nhưng dưới ngọn đèn sẽ trở nên tối tăm. Nếu chúng ta có thể leo lên vách đá, nhất định có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp. Cho nên chúng ta nếu muốn cứu người, không bằng leo lên vách đá, lại bắt sống một người nào đó, tra khảo rõ ràng vị trí của hầu gia, lại nghĩ cách tới cứu viện...... Đại đương gia, ta nói có đúng hay không?”
Nếu là lời nói của Hoài Dương Vương thì đương nhiên có thể yên tâm dùng, Miên Đường liền giả vờ gật gật đầu: “Nói ra cũng vô cùng chu đáo, vậy cứ theo lời ngươi nói mà làm đi!”
Nếu kế sách tấn công vào núi đã được vạch ra vậy thì mười mấy người bọn họ liền thừa dịp ánh trăng trên bầu trời, lẻn sang bên kia vách núi.
Hai huynh đệ Trung Nghĩa có một bộ dụng cụ vô cùng chu đáo, dây thừng có móc sắt, bao tay da hươu, rìu và đục đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Thân thủ vô cùng linh hoạt, người đầu tiên leo lên là Lục Toàn, sau đó liền đi ở phía trước mở đường.
Hắn giữ dây thừng bằng tay không, không tốn chút sức mà leo lên trên cao. Sau khi tới được chỗ cao, những nơi có thể leo lên cũng càng ngày càng ít đi, thật sự là không có nơi nào có thể mượn lực dựa vào, hắn liền dùng rìu cái đục đá chém tạc ra điểm có thể dừng chân. Mỗi khi leo lên được vài thước liền dùng đinh sắt cầm dây cố định vào vách đá rồi đem dây thừng thả xuống, Lục Trung, Lục Nghĩa và lục Toàn bám vào dây thừng leo lên trên một cách dễ dàng.
Miên Đường cùng mấy huynh đệ còn lại nhìn thân ảnh mạnh mẽ của bốn huynh đệ, không khỏi tán thưởng nói: “Phương pháp leo núi này đúng là tuyệt vời, bọn họ thật là tài giỏi!”
Một bên huynh đệ núi Ngưỡng thật cẩn thận nói: “Đại đương gia, những công cụ này thật ra đều là do ngài nghĩ ra! Lúc trước khi ngài dẫn người đi đánh lén quân doanh của Vương gia, chính là leo như vậy qua vách núi, sau đó vây họ lại đánh một trận...... Khi đó làm cho Vương gia vô cùng tức giận, treo giải thưởng ai mang được đầu của ngài đến sẽ thưởng một trăm lượng hoàng kim ......”
Người nọ càng nói càng vô cùng hứng khởi, lại bị Miên Đường trùng mắt đến mức nghẹn họng.
Miên Đường quay đầu nhìn lại, lại nhìn bốn huynh đệ leo lên thoăn thoắt, đột nhiên cảm thấy mất trí nhớ cũng là rất tốt, ít nhất cũng có thể khen ngợi bản lĩnh phi thường của chính mình năm đó mà không hề có gánh nặng......
Bởi vì người mở đường tiêu hao sức lực vô cùng lớn cho nên mấy người bọn họ liền thay phiên nhau ở phía trước mở đường, lúc này là Lục Lưỡng Bang đang đi ở phía trước, đến được đỉnh của vách núi. Hắn cẩn thận lắng nghe một lúc, thấy không có thanh âm gì mới chậm rãi đưa đầu ra nhìn trái phải xung quanh một lượt, xác nhận không có người mới chậm rãi quay đầu lại, Lục Trung Lục Nghĩa cùng Lục Toàn cũng lần lượt leo lên, cầm dây buộc vào một gốc cây trên vách núi. Bọn họ lại tuần tra khắp nơi một phen, chung quanh không có một người Oa nào, nghĩ cũng biết người Oa đối với địa hình ở vách núi này vô cùng yên tâm, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người đi lên từ chỗ này cho nên không có an bài bất cứ người nào canh chừng ở chỗ này.
Lục Trung dùng tay túm lấy dây thừng, hướng về phía trước nhấc lên năm lần, đây là kí hiệu mà bọn họ đã định ra với đại đương gia, ý chỉ bên trên không có vấn đề gì. Rất nhanh Miên Đường cùng vài người còn lại theo dây thừng cũng leo lên trên vách núi.
Miên Đường lúc nửa đêm đem mình đứng ở trên vách núi vắng vẻ lạnh lẽo, nhìn chung quanh toàn là đỉnh núi trùng điệp nối tiếp, mặc cho gió núi hăng hăng thổi vào người, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác không rõ.
Tựa hồ như quen thuộc, tựa hồ như hoài niệm, lại tựa hồ như...... Có chút nhiệt huyết? Nàng lắc lắc đầu, đem cảm giác có chút không nói rõ được trong đầu đè áp xuống, lại hỏi Lục Nghĩa kế tiếp nên làm gì?
Lục Nghĩa sau khi đi lên liền vẫn luôn quan sát địa thế xung quanh, dựa theo kinh nghiệm trước kia khi ở núi Ngưỡng của bọn họ, hắn có thể phán đoán được nơi nào là nơi tốt để dừng chân, nơi nào thích hợp thiết lập trạm gác.
Nghe được đại đương gia hỏi, nói: “Đại đương gia, nếu đám người Oa này có chút kiến thức về quân sự sẽ đem doanh địa thiết lập tại hai đỉnh núi kia, nơi đó từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công.” Nói rồi lại dùng tay chỉ vào mấy chỗ, nói: “Nếu là ở chỗ này thiết lập mấy trạm canh gác là có thể quan sát được hết tình hình chung quanh, có tình huống gì xảy ra đều có thể lập tức thông tri đến doanh địa. Nếu đám người Oa này không có kiến thức về quân sự vậy thì có khả năng doanh địa sẽ được thiết lập ở dưới lòng chảo kia, bởi vì nơi đó địa thế bằng phẳng, lại có ngọn núi bao quanh, người thường sẽ cảm thấy nơi đó an toàn.”
Miên Đường gật gật đầu, nói: “Đám người Oa này mấy năm nay ở Bắc Hải đã mấy lần đánh bại quan quân, nghe Vương gia nói có mấy trận đánh xác thật cũng không tồi, vừa thấy liền biết là người hiểu về quân sự, doanh địa khả năng sẽ theo như lời người nói là ở giữa hai ngọn núi kia. Chúng ta trước tiên cứ trộm đến nơi đó rồi cẩn thận tra xét một phen.”
Rất nhanh Miên Đường liền dẫn theo Lục Trung cùng Lục Lưỡng Bang tìm đến doanh trại của người Oa ở bên cạnh hàng rào tường thấp, có thể nghe được bên trong không ngừng truyền đến nữ tử khóc thút thít, cùng thanh âm của đám nam nhân.
Miên Đường nhìn qua khe hở trên hàng rào nhìn vào bên trong, đám người Oa trong đó hình như đang lựa ra mười nữ nhân.
Những người có dung mạo đẹp liền bị túm lên đem đến lều trại của thủ lĩnh người Oa. Những cô nương đó vừa nhìn đã biết là nữ tử có gia giáo, chỉ khóc lóc không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn bị lôi vào trong lều trại.
Còn có mấy người lộ ra biểu tình chết lặng, chỉ mặc áo lót đơn bạc, ở trước đám người Oa uống rượu ăn thịt mua vui cho bọn chúng, thỉnh thoảng lại bị những tên đã say khướt kéo túm tiến trong lòng ngực khinh bạc một trận......
Miên Đường thậm chí còn nhìn thấy một đám nữ nhân bị nhốt ở trong lồng sắt, là một tiểu hài tử chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi......
Lần này, Miên Đường nhất thời không áp chế được sự tức giận trong lòng. Lần này nàng tới nguyên bản là muốn trước tiên cứu Triệu Tuyền ra, bảo đảm tính mạng của hầu gia được an toàn, sau đó lặng lẽ rút lui. Chờ đến lúc Phạm Hổ tập kết được tinh binh, lại đến đánh nhau với đám người này.
Nhưng mà hiện tại, nếu mặc kệ không quan tâm đến đám nữ tử nhu nhược bất lực này, để mặc cho các nàng bị khinh bạc, vậy thì cả đời Liễu Miên Đường nàng đều không được ngủ ngon giấc!
Nghĩ vậy, Liễu Miên Đường đột nhiên cởi bỏ khăn trùm đầu, mở ra nửa búi tóc, làm tóc ở thái dương rối tung xuống. Sau đó lại bắt đầu cởi ra áo ngoài của chính mình.
Lục Trung cùng Lục Lưỡng Bang có chút há hốc mồm, từng người một đều hoảng loạn hỏi: “Đại...... Đại đường gia, ngài muốn làm gì vậy?”
Miên Đường đem cổ áo trong kéo rộng ra một chút rồi quay đầu lại, nói: “Ta cởi bỏ áo ngoài thì còn có áo trong, các ngươi hoảng cái gì mà hoảng?”
Nói rồi lại thuận tay bốc lấy một nắm bùn bôi lên trán cùng áo trong, sau đó hướng bọn họ nói: “Các ngươi có đem theo thuốc mê không?”
Lục Trung gật gật đầu, Miên Đường đem đoản đao nhỏ bằng lá liễu giấu ở sau búi tóc, hướng bọn họ nói: “Nói cho đám người Lục Nghĩa, kế hoạch có thay đổi, lát nữa ta đem thuốc mê bỏ vào lu rượu của bọn họ, lại trà trộn vào lều trại của thủ lĩnh bọn họ, lấy tiếng còi làm dấu hiệu, đến lúc đó liền băm vằm đám nam nhân đáng chết này ra, đem những nữ tử này cùng nhau giải cứu xuống núi!”
Lục Trung nghe xong, đầu lắc mạnh như trống. Đám người Oa ở trên núi nhiều như vậy, nhân thủ mà bọn họ mang theo thật sự không đủ. Hơn nữa theo ý tứ của đại đương gia rõ ràng là muốn lấy thân làm mồi nhử, những tên người Oa đó mỗi khi nhìn thấy nữ tử đều giống như lang sói nhìn con mồi, nàng vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không nói đến chuyện khác chỉ một mình Hoài Dương Vương kia là có thể đem mấy tên huynh đệ bọn họ chặt ra rồi ném vào trong biển cho cá ăn rồi.
Nhưng mà không chờ hắn nói thì Miên Đường đã khom lưng, giống như mèo nhỏ mà nhảy vào bên trong hàng rào.
Nàng cũng vô cùng lớn mật, thế nhưng sau khi chạm vào lưng của một nữ tử đang hầu rượu, thuận tay liền tiếp nhận khay rượu trong tay của nàng ta, sau đó tỏ ra vô cùng tự nhiên mà làm bộ cần bình rượu, đi tới cái lu ở bên cạnh kia
Những nữ nhân khác đều đã quen thuộc lẫn nhau, chợt thấy nhiều thêm ra một nữ tử xa lạ liền nhìn nhau tỏ vẻ hồ nghi.
Miên Đường ngẩng đầu, hướng tới các nữ nhân hơi hơi mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Xoay người sang chỗ khác, thay ta chắn tầm nhìn!” Nói rồi liền đem một túi thuốc bột lớn ở trong lòng ngực nhanh chóng rải vào bên trong lu rượu.
Những nữ tử đó tuy rằng không biết nàng là ai nhưng nhìn hành động của nàng cũng đáng loáng thoáng đoán ra được. Có người thông minh liền vội vàng xoay người lại, yên lặng giơ chén rượu lên, ngăn trở thân hình của Miên Đường.
Lại nói đến nhóm giang hồ này, lần này lên bờ cướp bóc, kỳ thật cũng là có mật thám bẩm báo, nói là tên đại soái kia đã đem theo binh mã ra biển.
Bọn họ mới thừa dịp lực lượng trống rỗng trên bờ mà tới đánh cướp thôn trang. Lần này vận khí không tồi, vậy mà nửa đường còn gặp được một con dê béo, không biết là công tử nhà giàu ở nơi nào chẳng những tiền bạc thật nhiều, còn mang theo bốn năm thị nữ vô cùng mỹ mạo. Chỉ với mấy cái nữ tử này, bán về Đông Doanh sẽ kiếm được không ít bạc.
Sau khi Giết sạch đám thị vệ, công tử kia kêu chớ có giết hắn, hắn sẽ kêu người trong nhà đến đưa một số tiền chuộc thật lớn. Hiện tại cái tên xui xẻo đó đang bị bọn họ treo ở trong lồng sắt khóc lóc thảm thương.
Miên Đường hạ xong thuốc mê, đi vài bước liền thấy được Triệu Tuyền bị treo trong lồng sắt, vừa thấy bộ dáng hắn khóc đến mức tức giận, hẳn là không có trở ngại, thoáng có chút yên tâm.
Miên Đường cúi đầu hướng ra phía ngoài mà đi, đột nhiên một tên uống say túm chặt tóc của Miên Đường, dùng giọng người Oa bất mãn mà nói: “Sao cả mặt đều bẩn như vậy, không phải đã cho các ngươi tẩy rửa qua rồi hay sao?”
Nói rồi liền đổ bình rượu ở trong tay lên trên mặt của Miên Đường. Bụi bẩn được rửa sạch, lộ ra gương mặt mỹ lệ động lòng người của Miên Đường.
Tên thị vệ này liền trợn mắt há mồm, cả kinh hét lên: “Trời ạ, ta mới vừa phát hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp ở chỗ này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.