Chương 249:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Chỉ bằng cách này, kế hoạch tác chiến trước đó sẽ bị đảo lộn hoàn toàn.
Thôi Hành Chu nghe lời suy diễn của đám tướng sĩ mấy lần, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Hôm nay, hắn cố ý trở về phủ sớm, tranh thủ trước khi cuộc chiến xảy ra, hắn vẫn muốn trở về phủ hỏi Lục đại đương gia một chút.
Lại nói, Miên Đường cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chôn cất một mớ tiền, nhưng sau hai ngày, nàng đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nếu Hoài Dương Vương thực sự đại bại hoàn toàn, người Uy sẽ quay về Bắc Hải. Khi đó, bách tính sẽ lầm than, cho dù có tiền trong tay cũng không thể mua nổi lương thực.
Điều này khiến nàng có rất nhiều cảm xúc sâu lắng, nghĩ đến năm đó nàng vẫn còn là Lục đại đương gia trên núi Ngưỡng, Hoài Dương Vương đã từng khóa chặn đường núi để tiêu diệt bọn họ, lúc đó toàn bộ lương thực trên núi đều gần như cạn sạch. Kiến, châu chấu, bọ ngựa đầy trên núi cũng bị bọn họ bắt lại ăn sạch, nếu không phải nàng dẫn đầu đem tất cả mọi người đến tập kích bất ngờ đại doanh của Hoài Dương vương, phá vỡ vòng vây khóa kín, thì e rằng tất cả mọi người đều đã chết đói trên núi cả rồi.
Nghĩ đến đây, Miên Đường cảm thấy không thể ngồi yên được nữa, nàng liền nhanh chóng cho gọi Lục Nghĩa, đưa ngân lượng cho hắn nhờ hẳn mua thêm lương thực, sau đó đem theo mấy huynh đệ Lục Trung chôn giấu lương thực trong một hang động gần núi, xong xuôi còn phải đánh dấu lại như vậy mới an tâm.
Những ngày này, nàng cũng nghe ngóng được ít nhiều tin tức. Hoài Dương vương không được đám quan lại triều thần yêu mến, một khi chiến sự ở Bắc Hải thất thể sẽ không còn đường lui nào cả.
Vì vậy, phải tạo đường lui cho mình ngay từ lúc đầu để tránh chuyện không hay xảy ra.
Đúng lúc nàng đang vò đầu bứt tai lên kế hoạch tìm đường thoát thân thì Hoài Dương Vương đã quay trở về.
Nhưng lần này, hắn không mang theo món ăn vặt yêu thích của Miên Đường, thay vào đó lại mang theo mô hình pháo binh và thuyền chiến trong quân doanh dùng để bày binh bố trận, ngoài ra còn có cả mô hình cát của đảo Khấu.
Sau khi cố định mô hình cát lên trên bàn trong thư phòng, Thôi Hành Chu đã kéo Liễu Miên Đường cùng chung chiến tuyến với hắn lần nữa.
Miên Đường nhìn vào đôi mày kiếm và ánh mắt lạnh lùng của hắn, đầu óc đang suy nghĩ chiến lược nhất thời bị mê hoặc.
Ngoại hình đẹp trai thì không có gì bằng, hơn nữa còn có võ nghệ cao cường. Thật sự rất đúng với mẫu người nàng mong ước, không có gì lạ khi nàng nguyện ý gả cho hắn, còn sinh cho hắn một đứa con nữa.
Nhưng khi nhớ đến trước kia hắn triệu tập thủ bộ tính toán bao vậy triệt để núi Ngưỡng, có lẽ dù hắn có anh tuấn tiêu sái vạch ra kế hoạch, nữ sơn tặc vẫn có chút không vui, nàng nhíu mày nhìn hắn có chút không thuận mắt.
Bằng cách này, nếu đối đầu với hắn lần nữa, Miên Đường tự nhiên lên tinh thần hẳn, chỉ cần nghĩ đến hắn đang thủ tại đảo Khấu, nhìn thấy chiến mã và thuyền chiến của Bắc Hải, đến một giết một, đến hai thì giết hai.
Mà Thôi Hành Chu lại nhớ lại những chuyện trong quá khứ lần nữa, tên vô lại xúi quẩy mà hắn đã nhìn thấy trên núi Ngưỡng chẳng khác gì một tên lưu manh, chính là có thể dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thậm chí sau vài lần cảm thấy bức bối, Liễu Miện Đường đắc ý ngoạm một quả mận, sau đó liền vỗ vào vai của Thôi Hành Chu bằng ngón tay của mình: "Vương gia, ngài cố ý tới đây tính nhờ ta cái gì sao? Không sao hết, cũng chỉ là mấy thuyền giả trong bàn cát thôi mà, ngài đừng nỡ lòng nào mà đánh...'
"Đạn dược của nàng đã cạn kiệt, tại sao nàng vẫn muốn bắn?" Sau khi Thôi Hành Chu phá hủy hai con thuyền lớn, hắn đột nhiên tìm thấy lỗ hổng, dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Miên Đường.
Miên Đường nhổ lõi mận trong miệng ra, chỉ vào con thuyền bị chìm bên cạnh và nói: "Nhưng trên thuyền của chàng vẫn còn đạn dược. Nếu ta đánh chìm tàu của chàng, đương nhiên cũng sẽ cướp một ít vật tư để dùng nữa chứ!"
Thôi Hành Chu bị chọc cười trước cái lý lẽ quanh co của nàng, hắn véo mũi nàng nói: "Cái đó bị thấm nước rồi, không thể dùng được nữa, sao nàng lại lấy chúng cơ chứ?"
Vừa nói xong, Thôi Hành Chu đột nhiên im lặng, nhìn mặt nước trên bàn cát không nói lời nào.
Liêu Miễn Đường cũng không làm trò nữa, nàng thành thật nói: "Thiếp lại thua nữa rồi, muốn chém muốn giết tùy Vương gia xử trí!"
Thôi Hành Chu không quan tâm đến việc đối phó với tên du côn láu cá, thế là hắn đột nhiên đứng dậy và chuẩn bị quay trở lại trại, nhưng khi hắn chuẩn bị ra ngoài, hắn cũng nhắc nhở Miên Đường: "Nếu không có việc gì nàng có thể đem ngân lượng đi chôn, nhưng thực phẩm tích trữ trên núi nên mang đi bán càng sớm càng tốt! Bằng không mấy ngày nữa trơi mưa to, e rằng đồ ăn mà nàng vội vàng giấu trên núi sẽ bị ngấm nước mọc mầm hết đấy."
Miên Đường vừa mới nếm mùi thất bại, trong lòng liền cảm thấy buồn bực không thôi, thấy hắn lại tới tự giễu, nàng hung hăng nói: "Chàng lo chiến đấu cho tốt, nếu không dù muốn ăn cơm mọc mầm cũng phải cầu xin ta đấy, xem xem ta có hảo ý tốt giúp chàng hay không!"
Đáp lại nàng lại là một tiếng cười sảng khoái dần dần đi xa.
Miên Đường ôm lấy cửa, nàng lắc lắc cái đầu bước vào với Tiểu Tập Nhi. Nhìn cái miệng chảy nước miếng của nó, nàng liền nói: "Cha của con thật sự không phải thứ đồ ăn đâu!"
Lúc Thôi Hành Chu vội vàng trở về trại, Lý Quang vừa mới hỏi Hoài Dương Vương có muốn hoãn cuộc tấn công vào đảo hay không.
Thôi Hành Chu đã thỉnh giáo hướng đạo trong địa phương để xin tin tức về thời tiết mấy ngày gần đây.
Vị hướng đạo kia rất giỏi trong việc nhìn mây trời, rất nhiều lần hắn đã phán đoán thời tiết rất chính xác trong suốt cuộc hành quân.
Nghe Lý Quang Tài nói xong, Thôi Hành Chu rũ mắt xuống, suy nghĩ một hồi: "Không cần, mọi thứ cứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Ngoài ra ... các tướng sĩ đã vất vả rồi, hôm nay ta sẽ tặng mấy huynh đệ trong Tây trại mấy vò rượu ngon, để các huynh đệ cùng nhau giải khuây.
Lý Quang Tài sững sờ khi nghe hắn nói vậy, Tây trại kia đang giữ hai sứ thần triều đình và đoàn tùy tùng của họ.
Binh sĩ ngày đêm canh gác không dám lơ là, lấy đâu ra vò rượu được chứ? Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Thôi Hành Chu, Lý Quang Tài như hiểu ra, hắn nhanh chóng đi an bài mọi thứ.
Vào buổi tối, mỗi người binh lính của Tây trại được phát một bình rượu, rồi tất cả tụ tập về lều của mình để uống. Ngay cả những cái lều dựng trong góc trại dành cho hai sứ thần triều đình cũng được vài bình rượu.
Hai sứ thần bị giam ở đây, trong lòng vừa hận vừa sợ Hoài Dương Vương, nào có tâm tình ngồi uống rượu nữa chứ, thế là đem hết rượu cho những binh sĩ đang canh giữ họ.
Một vài binh lính đã được phân phát rượu trong trại, lại còn được thêm rượu ngon trong tay của hai sứ thần triều đình, thế là tất cả họ đều vui vẻ.
Sau khi hớp vài ngụm rượu, một người lính hỏi: "Cũng không biết hôm nay là ngày gì mà lại được cho nhiều rượu thế nhỉ. Nếu như có thể được uống thường xuyên thì hay biết mấy."
Một người lính khác nói: "Hay là do lúc trước huấn luyện quá tàn nhẫn, cho nên mới đãi tiệc chúc mừng cho chúng ta chăng?"
Tên thủ lĩnh ợ lên một tiếng rồi hạ giọng: "Ta có một người huynh đệ làm dưới trướng của tướng quân, ta nghe doanh tướng nói một là khao thưởng cho chúng ta huấn luyện sớm, hai là để chúng ta cảm thấy thoải mái, mai mốt sẽ có dũng khí hành quân đến đảo Khấu đánh quân Uy. Chuyện này các người đều biết, vì vậy đừng truyền bạ ra ngoài."
Hai vị sứ thần triều đình nghe thấy vậy liền động tâm, không khỏi liếc nhìn nhau. Một lúc sau, vài tên binh sĩ say rượu và lần lượt gục ngã xuống đất.
Hai vị khâm sai đã cử người hầu của mình đến để kiểm tra một hồi, phát hiện ra mấy tướng sĩ kia đã thật sự say xỉn rồi, sau đó nhanh chóng ra khỏi trại và thấy trong lều chỉ có mấy người lính canh gác, những người lính khác đang ngủ rất say trong lều.
Khi hai người hầu cận quay lại để thông báo cho hai sứ thần của triều đình, bọn họ lập tức quyết định không đợi ai cả, nếu lúc này không rời đi thì phải đợi thêm một thời gian nữa, nếu không, thật không biết Hoài Dương Vương sẽ dùng thủ đoạn gì với bọn họ nữa.
Lúc này, trong khi hầu hết lính canh đang say rượu, họ vội vã ra ngoài và báo cáo với triều đình về hành động liều lĩnh của Hoài Dương Vương.
May mắn thay, bọn họ bị cấm túc bên cạnh doanh trại, chạy chưa được bao xa liền gặp phải bờ tường cao bằng gỗ. Được hai người hầu giúp đỡ, hai sứ thần triều đình đã nỗ lực trèo qua bờ tường, chân trước chân sau thoát khỏi doanh trại.
Một vị sứ thần triều đình còn chua xót nói: "Lão phu sống hơn nửa đời người chưa bao giờ gặp phải tình trạng xấu hổ như vậy!"
Người kia bước từng bước trên con đường bùn lầy: "Người hắn đắc tội đâu phải chỉ mỗi hai chúng ta Một lát là tới trấn trước mặt, ta có cách liên lạc với Thạch Quốc trượng... Ngày mốt Hoài Dương Vương sẽ tấn công vào đảo Khấu, nếu như không ai "trợ lực" cho hắn chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
Nói đến đây, cả hai đồng thanh cười và tiếp tục lên đường ... Bọn họ bước nhanh hơn để có thể giúp Hoài Dương Vương nhanh chóng đến cổng địa ngục sớm!
Họ cũng đang ngấm ngầm trách mắng Hoài Dương Vương là đồ không ra gì, ngoài ra còn có đại tướng Ứng Tư Tự của đảo Khấu.
Ứng Tư Tự đã xây dựng sào huyệt trong nhiều năm, hơn nữa những lần mà quân Uy đánh chiếm Bắc Hải đều thu về rất nhiều chiến lợi phẩm. Vật chất đầy đủ nên đảo đầy đủ cả lương thực, trang thiết bị để canh giữ đảo.
Quan trọng nhất, có năm khẩu pháo mới được đúc. Đó chính là bảo vật của đảo Khấu, một khi xuất thủ thủy quân Bắc Hải tuyệt đối sẽ không có đường quay về.
Tuy nhiên, vũ khí quân sự này là bí mật của đảo Khấu. Vì để mê hoặc khiến Hoài Dương vương, hắn ta đã giấu lương thực sâu trong hang núi, còn cố ý không cho bọn người Uy già yếu bệnh tật để bọn họ kéo nhau bỏ đi chỗ khác. Hắn ta còn nhiều lần cử người Uy đến Bắc Hải để mua lương thực, chính là muốn để Hoài Dương Vương sinh ý khinh địch và yên tâm tấn công.
Nhưng Thôi Hành Chu cũng không biết đang chờ đợi cái gì, hồi lâu cũng không thấy động tĩnh.
Cho đến khi hắn ta đột nhiên nhận được tin tức từ thuộc hạ của Thạch Tướng quốc, quân đội của Hoài Dương Vương cuối cùng cũng bắt đầu chấn chỉnh, ngày mai sẽ tấn công đảo Khấu.
Ứng Tư Tự đã lên kế hoạch từ rất lâu, đây là khoảnh khắc mà hắn đã đợi từ bao lâu nay. Hắn ta vội vàng gọi vài tên thuộc hạ đắc lực và yêu cầu bọn họ chuẩn bị đầy đủ tên lửa và đạn dược để đổi phó cho trận chiến ngày mai, hẳn ta cũng tự mình đi tuần tra trên đảo để đảm bảo mọi thứ không có sai sót nào.
Trước bình minh, quân Uy đã leo lên đỉnh đồi, các tháp canh cao ở cầu cảng và những nơi khác, cầm theo kính Tây dương và không ngừng tìm kiếm bóng dáng của quân đội Chân Châu trên bãi biển.
Chẳng mấy chốc, mặt biển dần trở nên mù sương, trong sương mù mờ ảo, một vài bóng tàu tiến đến đảo Khấu thấp thoáng trong làn sương mù.
Khi Ứng Tư Tự nhìn thấy tàu chiến Bắc Hải thực sự xuất hiện, hắn ta đã vui mừng khôn xiết, lập tức sai người thông báo pháo binh sẵn sàng ngắm bắn. Hắn ta muốn đánh chìm những tàu chiến bảo bối của Hoài Dương Vương xuống lòng biển sâu khi hắn chưa kịp tiến vào đảo Khấu.
Bởi vì sương mù che lấp dày đặc, chiến hạm chỉ lập lòe xuất hiện, cứ chậm chạp không chịu tiến lên.
Ứng Tư Tự biết rằng một con tàu chiến lớn như vậy sẽ không thể đến bãi cạn được, cho nên chỉ có thể đợi những tàu lớn đó tiến vào tầm bắn mới bắn chìm được, tuyệt không thể để bọn chúng có cơ hội neo tàu được.
Chỉ là những tàu lớn đó đã sớm thả neo dùng lại, mấy pháo thủ người Uy phải nâng họng súng lên cao mới có thể bắn trúng chiến hạm được.
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, vùng sườn đồi nơi đặt pháo binh dường như rụn chuyển dữ dội. Năm khẩu đại bác thay nhau bắn, ngay sau đó, cột buồm của một tàu chiến phía xa rơi xuống, các tàu chiến khác nhanh chóng tách ra để tránh đạn pháo.
Khi những quả đạn được bắn ra, bầu trời dần dần bắt đầu chuyển mưa to dữ dội. Nước mưa chảy theo đầu họng pháo và từ từ đọng lại ở cuối nòng pháo. Người Uy phải bắn vài phát trước khi hạ họng súng để tránh nước mưa tích trữ trong đó. Tuy nhiên, việc tích nước mưa nhiều lần trong nòng pháo cũng có ảnh hưởng nghiêm trọng đến nòng pháo và việc bắn pháo sau đó, đạn bắn ra rơi càng lúc càng gần, hướng bắn cũng càng lúc càng chệch, cho tới khi đạn không đánh trúng biển được nữa.
May mắn thay, vận khí của tàu chiến Chân Châu cũng đã đến lúc tàn lụi hoàn toàn. Cuối cùng chỉ có một vài cột buồm nửa ẩn nửa hiện trong màn sương và màn mưa, sau đó mờ dần theo mực nước biển.
Thôi Hành Chu nghe lời suy diễn của đám tướng sĩ mấy lần, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Hôm nay, hắn cố ý trở về phủ sớm, tranh thủ trước khi cuộc chiến xảy ra, hắn vẫn muốn trở về phủ hỏi Lục đại đương gia một chút.
Lại nói, Miên Đường cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chôn cất một mớ tiền, nhưng sau hai ngày, nàng đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nếu Hoài Dương Vương thực sự đại bại hoàn toàn, người Uy sẽ quay về Bắc Hải. Khi đó, bách tính sẽ lầm than, cho dù có tiền trong tay cũng không thể mua nổi lương thực.
Điều này khiến nàng có rất nhiều cảm xúc sâu lắng, nghĩ đến năm đó nàng vẫn còn là Lục đại đương gia trên núi Ngưỡng, Hoài Dương Vương đã từng khóa chặn đường núi để tiêu diệt bọn họ, lúc đó toàn bộ lương thực trên núi đều gần như cạn sạch. Kiến, châu chấu, bọ ngựa đầy trên núi cũng bị bọn họ bắt lại ăn sạch, nếu không phải nàng dẫn đầu đem tất cả mọi người đến tập kích bất ngờ đại doanh của Hoài Dương vương, phá vỡ vòng vây khóa kín, thì e rằng tất cả mọi người đều đã chết đói trên núi cả rồi.
Nghĩ đến đây, Miên Đường cảm thấy không thể ngồi yên được nữa, nàng liền nhanh chóng cho gọi Lục Nghĩa, đưa ngân lượng cho hắn nhờ hẳn mua thêm lương thực, sau đó đem theo mấy huynh đệ Lục Trung chôn giấu lương thực trong một hang động gần núi, xong xuôi còn phải đánh dấu lại như vậy mới an tâm.
Những ngày này, nàng cũng nghe ngóng được ít nhiều tin tức. Hoài Dương vương không được đám quan lại triều thần yêu mến, một khi chiến sự ở Bắc Hải thất thể sẽ không còn đường lui nào cả.
Vì vậy, phải tạo đường lui cho mình ngay từ lúc đầu để tránh chuyện không hay xảy ra.
Đúng lúc nàng đang vò đầu bứt tai lên kế hoạch tìm đường thoát thân thì Hoài Dương Vương đã quay trở về.
Nhưng lần này, hắn không mang theo món ăn vặt yêu thích của Miên Đường, thay vào đó lại mang theo mô hình pháo binh và thuyền chiến trong quân doanh dùng để bày binh bố trận, ngoài ra còn có cả mô hình cát của đảo Khấu.
Sau khi cố định mô hình cát lên trên bàn trong thư phòng, Thôi Hành Chu đã kéo Liễu Miên Đường cùng chung chiến tuyến với hắn lần nữa.
Miên Đường nhìn vào đôi mày kiếm và ánh mắt lạnh lùng của hắn, đầu óc đang suy nghĩ chiến lược nhất thời bị mê hoặc.
Ngoại hình đẹp trai thì không có gì bằng, hơn nữa còn có võ nghệ cao cường. Thật sự rất đúng với mẫu người nàng mong ước, không có gì lạ khi nàng nguyện ý gả cho hắn, còn sinh cho hắn một đứa con nữa.
Nhưng khi nhớ đến trước kia hắn triệu tập thủ bộ tính toán bao vậy triệt để núi Ngưỡng, có lẽ dù hắn có anh tuấn tiêu sái vạch ra kế hoạch, nữ sơn tặc vẫn có chút không vui, nàng nhíu mày nhìn hắn có chút không thuận mắt.
Bằng cách này, nếu đối đầu với hắn lần nữa, Miên Đường tự nhiên lên tinh thần hẳn, chỉ cần nghĩ đến hắn đang thủ tại đảo Khấu, nhìn thấy chiến mã và thuyền chiến của Bắc Hải, đến một giết một, đến hai thì giết hai.
Mà Thôi Hành Chu lại nhớ lại những chuyện trong quá khứ lần nữa, tên vô lại xúi quẩy mà hắn đã nhìn thấy trên núi Ngưỡng chẳng khác gì một tên lưu manh, chính là có thể dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thậm chí sau vài lần cảm thấy bức bối, Liễu Miện Đường đắc ý ngoạm một quả mận, sau đó liền vỗ vào vai của Thôi Hành Chu bằng ngón tay của mình: "Vương gia, ngài cố ý tới đây tính nhờ ta cái gì sao? Không sao hết, cũng chỉ là mấy thuyền giả trong bàn cát thôi mà, ngài đừng nỡ lòng nào mà đánh...'
"Đạn dược của nàng đã cạn kiệt, tại sao nàng vẫn muốn bắn?" Sau khi Thôi Hành Chu phá hủy hai con thuyền lớn, hắn đột nhiên tìm thấy lỗ hổng, dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Miên Đường.
Miên Đường nhổ lõi mận trong miệng ra, chỉ vào con thuyền bị chìm bên cạnh và nói: "Nhưng trên thuyền của chàng vẫn còn đạn dược. Nếu ta đánh chìm tàu của chàng, đương nhiên cũng sẽ cướp một ít vật tư để dùng nữa chứ!"
Thôi Hành Chu bị chọc cười trước cái lý lẽ quanh co của nàng, hắn véo mũi nàng nói: "Cái đó bị thấm nước rồi, không thể dùng được nữa, sao nàng lại lấy chúng cơ chứ?"
Vừa nói xong, Thôi Hành Chu đột nhiên im lặng, nhìn mặt nước trên bàn cát không nói lời nào.
Liêu Miễn Đường cũng không làm trò nữa, nàng thành thật nói: "Thiếp lại thua nữa rồi, muốn chém muốn giết tùy Vương gia xử trí!"
Thôi Hành Chu không quan tâm đến việc đối phó với tên du côn láu cá, thế là hắn đột nhiên đứng dậy và chuẩn bị quay trở lại trại, nhưng khi hắn chuẩn bị ra ngoài, hắn cũng nhắc nhở Miên Đường: "Nếu không có việc gì nàng có thể đem ngân lượng đi chôn, nhưng thực phẩm tích trữ trên núi nên mang đi bán càng sớm càng tốt! Bằng không mấy ngày nữa trơi mưa to, e rằng đồ ăn mà nàng vội vàng giấu trên núi sẽ bị ngấm nước mọc mầm hết đấy."
Miên Đường vừa mới nếm mùi thất bại, trong lòng liền cảm thấy buồn bực không thôi, thấy hắn lại tới tự giễu, nàng hung hăng nói: "Chàng lo chiến đấu cho tốt, nếu không dù muốn ăn cơm mọc mầm cũng phải cầu xin ta đấy, xem xem ta có hảo ý tốt giúp chàng hay không!"
Đáp lại nàng lại là một tiếng cười sảng khoái dần dần đi xa.
Miên Đường ôm lấy cửa, nàng lắc lắc cái đầu bước vào với Tiểu Tập Nhi. Nhìn cái miệng chảy nước miếng của nó, nàng liền nói: "Cha của con thật sự không phải thứ đồ ăn đâu!"
Lúc Thôi Hành Chu vội vàng trở về trại, Lý Quang vừa mới hỏi Hoài Dương Vương có muốn hoãn cuộc tấn công vào đảo hay không.
Thôi Hành Chu đã thỉnh giáo hướng đạo trong địa phương để xin tin tức về thời tiết mấy ngày gần đây.
Vị hướng đạo kia rất giỏi trong việc nhìn mây trời, rất nhiều lần hắn đã phán đoán thời tiết rất chính xác trong suốt cuộc hành quân.
Nghe Lý Quang Tài nói xong, Thôi Hành Chu rũ mắt xuống, suy nghĩ một hồi: "Không cần, mọi thứ cứ diễn ra theo đúng kế hoạch. Ngoài ra ... các tướng sĩ đã vất vả rồi, hôm nay ta sẽ tặng mấy huynh đệ trong Tây trại mấy vò rượu ngon, để các huynh đệ cùng nhau giải khuây.
Lý Quang Tài sững sờ khi nghe hắn nói vậy, Tây trại kia đang giữ hai sứ thần triều đình và đoàn tùy tùng của họ.
Binh sĩ ngày đêm canh gác không dám lơ là, lấy đâu ra vò rượu được chứ? Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Thôi Hành Chu, Lý Quang Tài như hiểu ra, hắn nhanh chóng đi an bài mọi thứ.
Vào buổi tối, mỗi người binh lính của Tây trại được phát một bình rượu, rồi tất cả tụ tập về lều của mình để uống. Ngay cả những cái lều dựng trong góc trại dành cho hai sứ thần triều đình cũng được vài bình rượu.
Hai sứ thần bị giam ở đây, trong lòng vừa hận vừa sợ Hoài Dương Vương, nào có tâm tình ngồi uống rượu nữa chứ, thế là đem hết rượu cho những binh sĩ đang canh giữ họ.
Một vài binh lính đã được phân phát rượu trong trại, lại còn được thêm rượu ngon trong tay của hai sứ thần triều đình, thế là tất cả họ đều vui vẻ.
Sau khi hớp vài ngụm rượu, một người lính hỏi: "Cũng không biết hôm nay là ngày gì mà lại được cho nhiều rượu thế nhỉ. Nếu như có thể được uống thường xuyên thì hay biết mấy."
Một người lính khác nói: "Hay là do lúc trước huấn luyện quá tàn nhẫn, cho nên mới đãi tiệc chúc mừng cho chúng ta chăng?"
Tên thủ lĩnh ợ lên một tiếng rồi hạ giọng: "Ta có một người huynh đệ làm dưới trướng của tướng quân, ta nghe doanh tướng nói một là khao thưởng cho chúng ta huấn luyện sớm, hai là để chúng ta cảm thấy thoải mái, mai mốt sẽ có dũng khí hành quân đến đảo Khấu đánh quân Uy. Chuyện này các người đều biết, vì vậy đừng truyền bạ ra ngoài."
Hai vị sứ thần triều đình nghe thấy vậy liền động tâm, không khỏi liếc nhìn nhau. Một lúc sau, vài tên binh sĩ say rượu và lần lượt gục ngã xuống đất.
Hai vị khâm sai đã cử người hầu của mình đến để kiểm tra một hồi, phát hiện ra mấy tướng sĩ kia đã thật sự say xỉn rồi, sau đó nhanh chóng ra khỏi trại và thấy trong lều chỉ có mấy người lính canh gác, những người lính khác đang ngủ rất say trong lều.
Khi hai người hầu cận quay lại để thông báo cho hai sứ thần của triều đình, bọn họ lập tức quyết định không đợi ai cả, nếu lúc này không rời đi thì phải đợi thêm một thời gian nữa, nếu không, thật không biết Hoài Dương Vương sẽ dùng thủ đoạn gì với bọn họ nữa.
Lúc này, trong khi hầu hết lính canh đang say rượu, họ vội vã ra ngoài và báo cáo với triều đình về hành động liều lĩnh của Hoài Dương Vương.
May mắn thay, bọn họ bị cấm túc bên cạnh doanh trại, chạy chưa được bao xa liền gặp phải bờ tường cao bằng gỗ. Được hai người hầu giúp đỡ, hai sứ thần triều đình đã nỗ lực trèo qua bờ tường, chân trước chân sau thoát khỏi doanh trại.
Một vị sứ thần triều đình còn chua xót nói: "Lão phu sống hơn nửa đời người chưa bao giờ gặp phải tình trạng xấu hổ như vậy!"
Người kia bước từng bước trên con đường bùn lầy: "Người hắn đắc tội đâu phải chỉ mỗi hai chúng ta Một lát là tới trấn trước mặt, ta có cách liên lạc với Thạch Quốc trượng... Ngày mốt Hoài Dương Vương sẽ tấn công vào đảo Khấu, nếu như không ai "trợ lực" cho hắn chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?"
Nói đến đây, cả hai đồng thanh cười và tiếp tục lên đường ... Bọn họ bước nhanh hơn để có thể giúp Hoài Dương Vương nhanh chóng đến cổng địa ngục sớm!
Họ cũng đang ngấm ngầm trách mắng Hoài Dương Vương là đồ không ra gì, ngoài ra còn có đại tướng Ứng Tư Tự của đảo Khấu.
Ứng Tư Tự đã xây dựng sào huyệt trong nhiều năm, hơn nữa những lần mà quân Uy đánh chiếm Bắc Hải đều thu về rất nhiều chiến lợi phẩm. Vật chất đầy đủ nên đảo đầy đủ cả lương thực, trang thiết bị để canh giữ đảo.
Quan trọng nhất, có năm khẩu pháo mới được đúc. Đó chính là bảo vật của đảo Khấu, một khi xuất thủ thủy quân Bắc Hải tuyệt đối sẽ không có đường quay về.
Tuy nhiên, vũ khí quân sự này là bí mật của đảo Khấu. Vì để mê hoặc khiến Hoài Dương vương, hắn ta đã giấu lương thực sâu trong hang núi, còn cố ý không cho bọn người Uy già yếu bệnh tật để bọn họ kéo nhau bỏ đi chỗ khác. Hắn ta còn nhiều lần cử người Uy đến Bắc Hải để mua lương thực, chính là muốn để Hoài Dương Vương sinh ý khinh địch và yên tâm tấn công.
Nhưng Thôi Hành Chu cũng không biết đang chờ đợi cái gì, hồi lâu cũng không thấy động tĩnh.
Cho đến khi hắn ta đột nhiên nhận được tin tức từ thuộc hạ của Thạch Tướng quốc, quân đội của Hoài Dương Vương cuối cùng cũng bắt đầu chấn chỉnh, ngày mai sẽ tấn công đảo Khấu.
Ứng Tư Tự đã lên kế hoạch từ rất lâu, đây là khoảnh khắc mà hắn đã đợi từ bao lâu nay. Hắn ta vội vàng gọi vài tên thuộc hạ đắc lực và yêu cầu bọn họ chuẩn bị đầy đủ tên lửa và đạn dược để đổi phó cho trận chiến ngày mai, hẳn ta cũng tự mình đi tuần tra trên đảo để đảm bảo mọi thứ không có sai sót nào.
Trước bình minh, quân Uy đã leo lên đỉnh đồi, các tháp canh cao ở cầu cảng và những nơi khác, cầm theo kính Tây dương và không ngừng tìm kiếm bóng dáng của quân đội Chân Châu trên bãi biển.
Chẳng mấy chốc, mặt biển dần trở nên mù sương, trong sương mù mờ ảo, một vài bóng tàu tiến đến đảo Khấu thấp thoáng trong làn sương mù.
Khi Ứng Tư Tự nhìn thấy tàu chiến Bắc Hải thực sự xuất hiện, hắn ta đã vui mừng khôn xiết, lập tức sai người thông báo pháo binh sẵn sàng ngắm bắn. Hắn ta muốn đánh chìm những tàu chiến bảo bối của Hoài Dương Vương xuống lòng biển sâu khi hắn chưa kịp tiến vào đảo Khấu.
Bởi vì sương mù che lấp dày đặc, chiến hạm chỉ lập lòe xuất hiện, cứ chậm chạp không chịu tiến lên.
Ứng Tư Tự biết rằng một con tàu chiến lớn như vậy sẽ không thể đến bãi cạn được, cho nên chỉ có thể đợi những tàu lớn đó tiến vào tầm bắn mới bắn chìm được, tuyệt không thể để bọn chúng có cơ hội neo tàu được.
Chỉ là những tàu lớn đó đã sớm thả neo dùng lại, mấy pháo thủ người Uy phải nâng họng súng lên cao mới có thể bắn trúng chiến hạm được.
Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, vùng sườn đồi nơi đặt pháo binh dường như rụn chuyển dữ dội. Năm khẩu đại bác thay nhau bắn, ngay sau đó, cột buồm của một tàu chiến phía xa rơi xuống, các tàu chiến khác nhanh chóng tách ra để tránh đạn pháo.
Khi những quả đạn được bắn ra, bầu trời dần dần bắt đầu chuyển mưa to dữ dội. Nước mưa chảy theo đầu họng pháo và từ từ đọng lại ở cuối nòng pháo. Người Uy phải bắn vài phát trước khi hạ họng súng để tránh nước mưa tích trữ trong đó. Tuy nhiên, việc tích nước mưa nhiều lần trong nòng pháo cũng có ảnh hưởng nghiêm trọng đến nòng pháo và việc bắn pháo sau đó, đạn bắn ra rơi càng lúc càng gần, hướng bắn cũng càng lúc càng chệch, cho tới khi đạn không đánh trúng biển được nữa.
May mắn thay, vận khí của tàu chiến Chân Châu cũng đã đến lúc tàn lụi hoàn toàn. Cuối cùng chỉ có một vài cột buồm nửa ẩn nửa hiện trong màn sương và màn mưa, sau đó mờ dần theo mực nước biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.