Chương 250:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Bất giác khóe miệng Ứng Tư Tự nở một nụ cười tự mãn, hắn ta phân phó cho quân Uy xông lên bãi biển, giết hết đám tàn quân từ Chân Châu đã đổ bộ lên bờ.
Đứng trên sườn đồi, hẳn ta nhìn binh sĩ và chiến mã của mình tiến về phía bãi biển, rồi tiếp tục nhìn về phía biển xa nơi không còn nhìn thấy bóng dáng của tàu chiến.
Nhưng không biết vì sao, Ứng Tư Tự luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng trong lúc nhất thời hẳn ta không thể biết không ổn ở chỗ nào.
Lúc này, đám thuộc hạ bên cạnh hắn ta đang bàn luận sôi nổi: "Con tàu này chìm cũng nhanh quá nhỉ. Chẳng lẽ hạm đội của Đại Yến chỉ bằng giấy thôi sao?"
Trước khi người kia nói xong, đôi mắt của Ứng Tư Tự đã bắt đầu mở to, hắn ta từ từ quay lại nhìn tên thuộc hạ đang nói chuyện, trên mặt nở một nụ cười sợ hãi.
"Khốn kiếp, ta đã bị mắc lừa rồi!" Đột nhiên Ứng Tư Tự bạo nộ dữ dội, ra lệnh các pháo binh đã xuống khỏi pháo đài leo lên đó lần nữa và sẵn sàng xung trận.
Chính ngay vào lúc này, trong màn mưa xối xả và sương mù dày đặc, một vài bóng đen khổng lồ xuất hiện Đó là tàu chiến mới nhất của hải quân Bắc Hải, không hề bị chút tổn thương nào, tất cả đều tiến về phía trước với tốc độ rất nhanh, giống như một con dã thú khổng lồ đang tiến đến đảo Khấu.
Đúng lúc này, pháo thủ trên pháo đài cũng điều chỉnh hướng và nạp đạn cho súng dưới tiếng gầm của Ứng Tư Tự.
Tuy nhiên, do pháo bắn liên tục từ nãy giờ, hơn nữa họng pháo còn liên tục bị nước mưa tràn vào. Ngay cả khi có tán cây hỗ trợ, pháo cũng không thể bắn đạn ra được. Thậm chí còn dùng tới cả mồi lửa, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi tắt ngúm, không có chút sức mạnh nào cả.
Nhìn thấy con tàu lớn đến gần, đám thuộc hạ bên cạnh cũng hoảng sợ, thất kinh hỏi Ứng Tư Tự: "Tướng quân Ứng Tư, bọn chúng ... sao bọn chúng vẫn còn nhiều tàu chiến như vậy."
Đôi mắt của Ứng Tư Tự liền trở nên đỏ ngầu — Đương nhiên sẽ có tàu chiến ở Bắc Hải, bởi vì thứ bọn họ vừa mất là một con tàu giả chỉ còn trơ bộ khung!
Nếu đó là một con tàu thật, nó sẽ không bao giờ chìm nhanh như vậy.
Nếu không phải mưa lớn và sương mù dày đặc, và việc Thạch Tướng quốc sai người gửi mật báo, khiến Ứng Tư Tự chắc chắn hôm nay Thôi Hành Châu sẽ đến, vào trước là chủ, điểm này quả thật rất dễ khiến người ta phát hiện ra.
Bây giờ, Ứng Tư Tự cuối cùng đã hiểu: Thôi Hành Chậu cố tình xuất quân lúc gió lớn và chọn thời điểm thời tiết thích hợp để tấn công đảo Khấu! Không ngờ hắn lại dùng tới kế "cây mận héo thay cho cây đào"!
Vừa lúc này, những chiếc tàu chiến lớn đang đến gần. Mặc dù pháo trên tàu chiến không lớn bằng trọng tải trên đảo Khấu, nhưng khi khoảng cách lại gần hơn, bãi cạn của đảo Khẩu đã nằm trong tầm bắn.
Hoài Dương Vương đứng ở mũi thuyền, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu, mười khẩu đại bác đã sẵn sàng nhắm vào bãi cạn bắt đầu nã pháo!
Cùng với một âm thanh ầm ầm dữ dội vang lên, toàn bộ bãi cạn bị nổ tung, năm khẩu đại bác lớn bị bắn trúng hất tung tứ phía.
Những tướng sĩ người Uy đang chờ đợi binh lính từ Bắc Hải vào bờ đã không hề có sự phòng bị trước trên bãi cạn, thế là từng người một bị bắn tan xương nát thịt, la hét vang vọng cả trời đất.
Mà những người Uy may mắn còn sống sót nhận thấy rằng những người binh sĩ Chân Châu xuất hiện từ dưới biển không hề bị kiệt sức vì rơi xuống nước. Thay vào đó, những chiếc thuyền nhỏ chở đầy binh lính đã phá tan màn sương mù và lao vào bãi biển.
Cuối cùng khi người của Thôi Hành Chu lên được bờ trên một chiếc thuyền nhỏ, những người Uy trên bờ đã bị pháo kích bắn trúng không thể hành quân, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Khi những binh sĩ tìm thấy Ứng Tư Tự, hắn ta vẫn chưa chết, nhưng một nửa cơ thể của hắn ta đã nằm dưới khẩu súng thần công, cho nên nửa người của hắn ta đã tàn phế rồi.
Thôi Hành Chu nhìn hắn ta hộc máu miệng, liền nở nụ cười lạnh nói: “Cho người tới lôi hắn ta ra ngoài, sau đó chăm sóc cho thật tốt, hắn ta chính là cài tên nội ứng thần bí trong kinh thành đấy!
Lần đánh chiếm đảo này thủy quân ở Bắc Hải phải nói là không có chút tổn hại nào, họ cũng đã nhổ ra được căn bệnh ác tính đã mắc phải nhiều năm ở Bắc Hải.
Nhưng thủy quân đã quét sạch đảo Khấu, sau khi bắt những binh lính còn sống làm tù binh và đếm chiến lợi phẩm, bọn họ hân hoan trở về.
Lúc này cơn mưa lớn đã tạnh, phía trên mặt biển là bầu trời xanh vô tận như bị nước mưa rửa sạch.
Ở phía bến tàu, đã có vô số bách tính đang trông ngóng chờ đợi tàu chiến trở về.
Miên Đường cũng đang ngồi trong xe ngựa, ôm lấy Tiểu Tập Nhi và chờ đợi tin tức.
Thôi Phù đang ngồi xếp trên đống hành lý, nhất thời nàng ngồi không vững, nếu không phải Miên Đường tinh mắt đưa tay ra đỡ nàng, chắc nàng sẽ ngã nhào xuống đất mất.
Nàng bàng hoàng vuốt ve bụng bầu của mình và không khỏi than thở: “Muội cũng thật là, Hành Chu sao có thể bị đánh bại được chứ? Tự nhiên lại gói ghém cẩn thận hành lý trong nhà lên xe, chẳng lẽ nếu đệ ấy thua thật, muội không thèm quan tâm đến đệ ấy mà tự mình bỏ chạy trước sao?"
Lúc trước đệ đệ có nói qua với nàng, khi Liễu Miên Đường theo hắn đến tận Tây Bắc, theo hắn vào sinh ra tử, dù hắn có chết cũng sẽ mang theo xương cốt của hắn trở về quê nhà.
Khi đó nàng đã rất xúc động khi nghe những lời như vậy. Ai mà biết lúc gặp nhau ở Bắc Hải, lại nhìn thấy em dâu đang dọn dẹp cuốn gói đồ đạc để ra đi lúc nào không hay.
Lúc này Liễu Miên Đường cũng không khách sáo nói với Thôi Phù như trước nữa, nghe nàng ấy xong liền trừng mắt nhìn nói: “Một khi chiến tranh xảy ra phải có kẻ thắng người thua. Thà chuẩn bị sớm một chút còn hơn không kịp trở tay lúc xảy ra sự số bất ngờ. Hơn nữa, đệ đệ của tỷ thua trận rồi, người Uy nhất định sẽ thừa thắng xông lên bờ cướp của, giết người, tỷ ở lại thì có ích gì chứ?"
Thôi Phù có thể được coi là con nhà tướng, tự nhiên sẽ chịu ảnh hưởng ít nhiều của lễ giáo chính thống, nàng trừng mắt nhìn nói: “Cho dù muốn đi, cũng phải đi đường đường chính chính, ai lại lo trước tính sau như muội thế chứ? Nếu Quang Tài và Hành Chu chết trận...muội đưa Tập Nhi đi, ta...ta nhất định sẽ tuẫn tiết theo bọn họ..."
Đang nói, Thôi Phù không khỏi buồn bã và không kìm được nước mắt.
Tuy nhiên, Liễu Miên Đường nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải chỉ mình muội phải rời đi, mà toàn bộ bách tính trong Thương Ngô cũng phải rời đi! Tỷ nghĩ rằng đệ đệ của tỷ không nghĩ đến khả năng khác sao? Hắn đã sớm điều động binh mã và chuẩn bị cho việc sơ tán khi cần thiết nhất. Cho tới lúc đó bách tính đều phải theo chúng ta lên núi, trên ngọn núi có vách đá thẳng đứng ngăn cách cảnh đẹp, chỗ đó có một hòn đá lăn trước cổng. Muội đã tàng trữ lương thực trên núi, cũng không sợ bị người ta ăn hết sạch. Kẻ thù muốn giết chúng ta vẫn còn ở đó, không thể chết được thì phải luôn nghỉ ngơi dưỡng sức rồi quay lại giết chúng sau, chính tay chúng ta sẽ lột da bọn chúng, và róc lấy toàn bộ xương của bọn chúng!"
Khi nói ra những lời này, Miên Đường nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt thể hiện rất rõ ý muốn lột da xẻo thịt của kẻ thù, ngay cả Dập Nhi trong tay nàng cũng huơ tay và phát ra tiếng kêu gào như một con hổ nhỏ.
Đúng lúc này, những người bên ngoài xe ngựa đột nhiên hò hét kèm theo hoan hô như rần rân.
Miên Đường trao Tiểu Dập Nhi vào tay Thôi Phù, rồi nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía biển khơi. Nàng nhìn thấy những con tàu chiến đó đang chầm chậm tiến về phía đầu bến dưới ánh hoàng hôn vàng rực rỡ.
Miên Đường nheo mắt, trong miệng nhẩm đếm những lá cờ đỏ đang vẫy trên boong tàu.
Đó là tín hiệu cờ mà Thôi Hành Chu đã thỏa thuận với nàng và các tướng phòng thủ trước khi rời đi. Nếu hắn khải hoàn trở lại sẽ phất ba lần và thu lại hai lần.
Nếu không có người phất cờ hiệu, có nghĩa là thuyền chiến đó không phải của thủy quân Đại Yến, muốn công kích binh lính trên bờ phải có chuẩn bị từ sớm, che chắn cho nàng và bách tính rút lui.
Miên Đường nhìn thấy cờ hiệu ba lần giương hai lần thu kia thì cảm thấy kích động không thôi.
Mặc dù nàng biết hắn sẽ không thất bại, nhưng sau tất cả, nàng cũng đã cùng hắn luyện tập trước đó, thậm chí ngay cả việc thất bại buộc phải rút lui cũng được bàn luận và luyện tập kỹ càng.
Nàng vẫn không thể quên nổi ba năm sống chung với Thôi Hành Chu, những ngày tháng bên nhau luôn khiến nàng có cảm giác không thể diễn tả hết bằng lời nói, nàng cũng cố gắng để hiểu cảm giác của hắn.
Đặc biệt là khi sắp xếp bố cục hành quân, luôn có một loại cảm giác hiểu ngầm với nhau, đương nhiên nếu như hắn bị phiền não, hắn sẽ dùng đôi môi bạc của mình đặt lên môi nàng hôn cực kỳ mãnh liệt. Kiểu phối hợp ngầm hiểu giữa môi và lưỡi càng khiến trái tim nàng đập mạnh không ngừng.
Nhưng bây giờ, khi hắn cuối cùng giành được chiến thắng trở về, Miên Đường vô cùng phấn khích nhảy khỏi xe ngựa.
Khi thuyền chiến lớn vừa cập bến, Hoài Dương Vương mặc áo giáp vàng, áo choàng tung bay theo gió, đôi chân dài mang giày bước xuống tàu và sải bước tiến về phía Miên Đường. Trong khoảnh khắc đó hắn ôm chặt nàng vào lòng.
Người dân Bắc Hải không kiềm chế được khi nhìn thấy Vương gia khải hoàn ôm chặt Vương phi xinh đẹp kiều diễm. Thực sự là một cặp đôi trai tài gái sắc nơi trần gian, nhìn rất đã mắt! Ngay lập tức, đám đông vỡ òa trong tiếng hò reo, mọi người đều vô cùng hào hứng lên tiếng chúc mừng.
Giữa những tiếng hò reo và chúc mừng, Thôi Hành Chu áp vào tai Miên Đường và thì thầm với nàng rằng: "Nàng đã đặt cược với ta rằng nếu thuyền chiến của ta không bị hủy chiếc nào thì nàng sẽ đưa ta lên giường của nàng..."
Miên Đường lắng nghe những lời nói vô liêm sỉ của hắn, nhưng ngay khi nàng định bác bỏ, nàng đã nhìn qua bờ vai của Thôi Hành Chu và thấy những chiếc tàu chiến đó — Chúng vẫn giống như trước khi khởi hành, cánh buồm trắng phấp phới, boong tàu sáng chói, đúng là không hề bị trúng bất kỳ quả pháo nào.
Miên Đường đã rất ngạc nhiên, nếu không phải vì thấy đợt áp giải người Uy từ những chiến thuyền sau, có lẽ nàng còn tưởng Thôi Hành Chu không chịu đi đánh trận mà chỉ đi du ngoạn cùng đám thuộc hạ mà thôi. Lúc đó nàng cũng chỉ nói câu bông đùa, cho nên chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ thật sự muốn làm chuyện đó.
Sau đó, Miên Đường còn thúc hỏi Thôi Hành Chu đã làm như thế nào. Nhưng thật đáng tiếc cái miệng của Thôi Hành Chu giống như vỏ trai cứng không dễ cạy ra chút nào.
Điều này khiến Miên Đường lo lắng bất an, rượu thịt trong bữa tiệc ăn mừng cũng nuốt không trôi.
Cho đến sau bữa tiệc ăn mừng, Thôi Hành Chu cuối cùng cũng chạm được vào chiếc giường lớn, sau bao ngày xa cách phòng ngủ hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó hắn nói đã tự mình làm mấy chiến thuyền giả, cho neo trong sương mù để dụ người Uy nã pháo bắn phá, mà khi người Uy để pháo một góc nghiêng đã khiến cho nước mưa tràn vào họng pháo.
Miên Đường bị lời nói của hắn làm cho mê hoặc, đến khi định thần lại, nàng mới nhận ra quần áo của mình sắp bị người đàn ông kia cởi bỏ sạch sẽ.
Nàng xấu hổ đến mức muốn đánh hắn, nhưng Thôi Hành Chu đã trói chặt tay chân nàng và ép lên đỉnh đầu, hắn thì thầm vào tai nàng: "Chẳng phải nàng muốn cùng ta học công phu quyền cước sao? Thật ra ta còn có một kỹ thuật tuyệt vời nhất, bây giờ từ từ dạy cho nàng nhé?"
Tiếp theo là nụ hôn nóng bỏng dày đặc khiến nàng cảm thấy choáng ngợp, tay chân đều mềm nhũn cả ra.
Trong lúc ngẩn ngơ Miên Đường cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra lời dạy của hắn lúc đó... nhưng dù hiểu ra thì cũng đã quá muộn, nàng bị người đàn ông kia ôm chặt, đè nàng trên giường khiến nàng không thể kháng cự lại.
Thôi Hành Chu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể làm tân lang lần thứ hai.
Một người phụ nữ ngọt ngào như vậy, cùng với vẻ mặt kỳ lạ nhưng hoảng hốt đáng yêu như vậy, thật sự khiến hắn ăn không đủ no.
Ăn như thế này chính là bữa ăn khuya. Đến ngày hôm sau, cả hai người đều ngủ nướng ở trên giường.
Lý ma ma biết tối qua Vương gia cuối cùng cũng được ở chung phòng với Vương phi, bà vui mừng khôn xiết, hôm sau còn đặc biệt làm thêm yến sào, nước đường, và trứng vào bữa sáng của Vương phi để bồi bổ thể lực.
Miên Đường không thích đồ ăn quá ngọt, nàng lười biếng nằm trên giường và không chịu uống nó. Còn Thôi Hành Chu đã mặc lại quần áo chỉnh tề, hắn đưa bát đến trước mặt nàng: "Uống hết đi, không thôi lát nữa nàng sẽ mất sức lắm đó."
Nghe hắn nói như vậy, hai mắt Miên Đường trợn to không tin nổi, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn lại bình tĩnh vô cùng, nhất thời nàng nghi ngờ là do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ hắn không có ý đồ thú tính như nàng nghĩ sao?
Đứng trên sườn đồi, hẳn ta nhìn binh sĩ và chiến mã của mình tiến về phía bãi biển, rồi tiếp tục nhìn về phía biển xa nơi không còn nhìn thấy bóng dáng của tàu chiến.
Nhưng không biết vì sao, Ứng Tư Tự luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng trong lúc nhất thời hẳn ta không thể biết không ổn ở chỗ nào.
Lúc này, đám thuộc hạ bên cạnh hắn ta đang bàn luận sôi nổi: "Con tàu này chìm cũng nhanh quá nhỉ. Chẳng lẽ hạm đội của Đại Yến chỉ bằng giấy thôi sao?"
Trước khi người kia nói xong, đôi mắt của Ứng Tư Tự đã bắt đầu mở to, hắn ta từ từ quay lại nhìn tên thuộc hạ đang nói chuyện, trên mặt nở một nụ cười sợ hãi.
"Khốn kiếp, ta đã bị mắc lừa rồi!" Đột nhiên Ứng Tư Tự bạo nộ dữ dội, ra lệnh các pháo binh đã xuống khỏi pháo đài leo lên đó lần nữa và sẵn sàng xung trận.
Chính ngay vào lúc này, trong màn mưa xối xả và sương mù dày đặc, một vài bóng đen khổng lồ xuất hiện Đó là tàu chiến mới nhất của hải quân Bắc Hải, không hề bị chút tổn thương nào, tất cả đều tiến về phía trước với tốc độ rất nhanh, giống như một con dã thú khổng lồ đang tiến đến đảo Khấu.
Đúng lúc này, pháo thủ trên pháo đài cũng điều chỉnh hướng và nạp đạn cho súng dưới tiếng gầm của Ứng Tư Tự.
Tuy nhiên, do pháo bắn liên tục từ nãy giờ, hơn nữa họng pháo còn liên tục bị nước mưa tràn vào. Ngay cả khi có tán cây hỗ trợ, pháo cũng không thể bắn đạn ra được. Thậm chí còn dùng tới cả mồi lửa, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi tắt ngúm, không có chút sức mạnh nào cả.
Nhìn thấy con tàu lớn đến gần, đám thuộc hạ bên cạnh cũng hoảng sợ, thất kinh hỏi Ứng Tư Tự: "Tướng quân Ứng Tư, bọn chúng ... sao bọn chúng vẫn còn nhiều tàu chiến như vậy."
Đôi mắt của Ứng Tư Tự liền trở nên đỏ ngầu — Đương nhiên sẽ có tàu chiến ở Bắc Hải, bởi vì thứ bọn họ vừa mất là một con tàu giả chỉ còn trơ bộ khung!
Nếu đó là một con tàu thật, nó sẽ không bao giờ chìm nhanh như vậy.
Nếu không phải mưa lớn và sương mù dày đặc, và việc Thạch Tướng quốc sai người gửi mật báo, khiến Ứng Tư Tự chắc chắn hôm nay Thôi Hành Châu sẽ đến, vào trước là chủ, điểm này quả thật rất dễ khiến người ta phát hiện ra.
Bây giờ, Ứng Tư Tự cuối cùng đã hiểu: Thôi Hành Chậu cố tình xuất quân lúc gió lớn và chọn thời điểm thời tiết thích hợp để tấn công đảo Khấu! Không ngờ hắn lại dùng tới kế "cây mận héo thay cho cây đào"!
Vừa lúc này, những chiếc tàu chiến lớn đang đến gần. Mặc dù pháo trên tàu chiến không lớn bằng trọng tải trên đảo Khấu, nhưng khi khoảng cách lại gần hơn, bãi cạn của đảo Khẩu đã nằm trong tầm bắn.
Hoài Dương Vương đứng ở mũi thuyền, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu, mười khẩu đại bác đã sẵn sàng nhắm vào bãi cạn bắt đầu nã pháo!
Cùng với một âm thanh ầm ầm dữ dội vang lên, toàn bộ bãi cạn bị nổ tung, năm khẩu đại bác lớn bị bắn trúng hất tung tứ phía.
Những tướng sĩ người Uy đang chờ đợi binh lính từ Bắc Hải vào bờ đã không hề có sự phòng bị trước trên bãi cạn, thế là từng người một bị bắn tan xương nát thịt, la hét vang vọng cả trời đất.
Mà những người Uy may mắn còn sống sót nhận thấy rằng những người binh sĩ Chân Châu xuất hiện từ dưới biển không hề bị kiệt sức vì rơi xuống nước. Thay vào đó, những chiếc thuyền nhỏ chở đầy binh lính đã phá tan màn sương mù và lao vào bãi biển.
Cuối cùng khi người của Thôi Hành Chu lên được bờ trên một chiếc thuyền nhỏ, những người Uy trên bờ đã bị pháo kích bắn trúng không thể hành quân, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Khi những binh sĩ tìm thấy Ứng Tư Tự, hắn ta vẫn chưa chết, nhưng một nửa cơ thể của hắn ta đã nằm dưới khẩu súng thần công, cho nên nửa người của hắn ta đã tàn phế rồi.
Thôi Hành Chu nhìn hắn ta hộc máu miệng, liền nở nụ cười lạnh nói: “Cho người tới lôi hắn ta ra ngoài, sau đó chăm sóc cho thật tốt, hắn ta chính là cài tên nội ứng thần bí trong kinh thành đấy!
Lần đánh chiếm đảo này thủy quân ở Bắc Hải phải nói là không có chút tổn hại nào, họ cũng đã nhổ ra được căn bệnh ác tính đã mắc phải nhiều năm ở Bắc Hải.
Nhưng thủy quân đã quét sạch đảo Khấu, sau khi bắt những binh lính còn sống làm tù binh và đếm chiến lợi phẩm, bọn họ hân hoan trở về.
Lúc này cơn mưa lớn đã tạnh, phía trên mặt biển là bầu trời xanh vô tận như bị nước mưa rửa sạch.
Ở phía bến tàu, đã có vô số bách tính đang trông ngóng chờ đợi tàu chiến trở về.
Miên Đường cũng đang ngồi trong xe ngựa, ôm lấy Tiểu Tập Nhi và chờ đợi tin tức.
Thôi Phù đang ngồi xếp trên đống hành lý, nhất thời nàng ngồi không vững, nếu không phải Miên Đường tinh mắt đưa tay ra đỡ nàng, chắc nàng sẽ ngã nhào xuống đất mất.
Nàng bàng hoàng vuốt ve bụng bầu của mình và không khỏi than thở: “Muội cũng thật là, Hành Chu sao có thể bị đánh bại được chứ? Tự nhiên lại gói ghém cẩn thận hành lý trong nhà lên xe, chẳng lẽ nếu đệ ấy thua thật, muội không thèm quan tâm đến đệ ấy mà tự mình bỏ chạy trước sao?"
Lúc trước đệ đệ có nói qua với nàng, khi Liễu Miên Đường theo hắn đến tận Tây Bắc, theo hắn vào sinh ra tử, dù hắn có chết cũng sẽ mang theo xương cốt của hắn trở về quê nhà.
Khi đó nàng đã rất xúc động khi nghe những lời như vậy. Ai mà biết lúc gặp nhau ở Bắc Hải, lại nhìn thấy em dâu đang dọn dẹp cuốn gói đồ đạc để ra đi lúc nào không hay.
Lúc này Liễu Miên Đường cũng không khách sáo nói với Thôi Phù như trước nữa, nghe nàng ấy xong liền trừng mắt nhìn nói: “Một khi chiến tranh xảy ra phải có kẻ thắng người thua. Thà chuẩn bị sớm một chút còn hơn không kịp trở tay lúc xảy ra sự số bất ngờ. Hơn nữa, đệ đệ của tỷ thua trận rồi, người Uy nhất định sẽ thừa thắng xông lên bờ cướp của, giết người, tỷ ở lại thì có ích gì chứ?"
Thôi Phù có thể được coi là con nhà tướng, tự nhiên sẽ chịu ảnh hưởng ít nhiều của lễ giáo chính thống, nàng trừng mắt nhìn nói: “Cho dù muốn đi, cũng phải đi đường đường chính chính, ai lại lo trước tính sau như muội thế chứ? Nếu Quang Tài và Hành Chu chết trận...muội đưa Tập Nhi đi, ta...ta nhất định sẽ tuẫn tiết theo bọn họ..."
Đang nói, Thôi Phù không khỏi buồn bã và không kìm được nước mắt.
Tuy nhiên, Liễu Miên Đường nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải chỉ mình muội phải rời đi, mà toàn bộ bách tính trong Thương Ngô cũng phải rời đi! Tỷ nghĩ rằng đệ đệ của tỷ không nghĩ đến khả năng khác sao? Hắn đã sớm điều động binh mã và chuẩn bị cho việc sơ tán khi cần thiết nhất. Cho tới lúc đó bách tính đều phải theo chúng ta lên núi, trên ngọn núi có vách đá thẳng đứng ngăn cách cảnh đẹp, chỗ đó có một hòn đá lăn trước cổng. Muội đã tàng trữ lương thực trên núi, cũng không sợ bị người ta ăn hết sạch. Kẻ thù muốn giết chúng ta vẫn còn ở đó, không thể chết được thì phải luôn nghỉ ngơi dưỡng sức rồi quay lại giết chúng sau, chính tay chúng ta sẽ lột da bọn chúng, và róc lấy toàn bộ xương của bọn chúng!"
Khi nói ra những lời này, Miên Đường nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt thể hiện rất rõ ý muốn lột da xẻo thịt của kẻ thù, ngay cả Dập Nhi trong tay nàng cũng huơ tay và phát ra tiếng kêu gào như một con hổ nhỏ.
Đúng lúc này, những người bên ngoài xe ngựa đột nhiên hò hét kèm theo hoan hô như rần rân.
Miên Đường trao Tiểu Dập Nhi vào tay Thôi Phù, rồi nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía biển khơi. Nàng nhìn thấy những con tàu chiến đó đang chầm chậm tiến về phía đầu bến dưới ánh hoàng hôn vàng rực rỡ.
Miên Đường nheo mắt, trong miệng nhẩm đếm những lá cờ đỏ đang vẫy trên boong tàu.
Đó là tín hiệu cờ mà Thôi Hành Chu đã thỏa thuận với nàng và các tướng phòng thủ trước khi rời đi. Nếu hắn khải hoàn trở lại sẽ phất ba lần và thu lại hai lần.
Nếu không có người phất cờ hiệu, có nghĩa là thuyền chiến đó không phải của thủy quân Đại Yến, muốn công kích binh lính trên bờ phải có chuẩn bị từ sớm, che chắn cho nàng và bách tính rút lui.
Miên Đường nhìn thấy cờ hiệu ba lần giương hai lần thu kia thì cảm thấy kích động không thôi.
Mặc dù nàng biết hắn sẽ không thất bại, nhưng sau tất cả, nàng cũng đã cùng hắn luyện tập trước đó, thậm chí ngay cả việc thất bại buộc phải rút lui cũng được bàn luận và luyện tập kỹ càng.
Nàng vẫn không thể quên nổi ba năm sống chung với Thôi Hành Chu, những ngày tháng bên nhau luôn khiến nàng có cảm giác không thể diễn tả hết bằng lời nói, nàng cũng cố gắng để hiểu cảm giác của hắn.
Đặc biệt là khi sắp xếp bố cục hành quân, luôn có một loại cảm giác hiểu ngầm với nhau, đương nhiên nếu như hắn bị phiền não, hắn sẽ dùng đôi môi bạc của mình đặt lên môi nàng hôn cực kỳ mãnh liệt. Kiểu phối hợp ngầm hiểu giữa môi và lưỡi càng khiến trái tim nàng đập mạnh không ngừng.
Nhưng bây giờ, khi hắn cuối cùng giành được chiến thắng trở về, Miên Đường vô cùng phấn khích nhảy khỏi xe ngựa.
Khi thuyền chiến lớn vừa cập bến, Hoài Dương Vương mặc áo giáp vàng, áo choàng tung bay theo gió, đôi chân dài mang giày bước xuống tàu và sải bước tiến về phía Miên Đường. Trong khoảnh khắc đó hắn ôm chặt nàng vào lòng.
Người dân Bắc Hải không kiềm chế được khi nhìn thấy Vương gia khải hoàn ôm chặt Vương phi xinh đẹp kiều diễm. Thực sự là một cặp đôi trai tài gái sắc nơi trần gian, nhìn rất đã mắt! Ngay lập tức, đám đông vỡ òa trong tiếng hò reo, mọi người đều vô cùng hào hứng lên tiếng chúc mừng.
Giữa những tiếng hò reo và chúc mừng, Thôi Hành Chu áp vào tai Miên Đường và thì thầm với nàng rằng: "Nàng đã đặt cược với ta rằng nếu thuyền chiến của ta không bị hủy chiếc nào thì nàng sẽ đưa ta lên giường của nàng..."
Miên Đường lắng nghe những lời nói vô liêm sỉ của hắn, nhưng ngay khi nàng định bác bỏ, nàng đã nhìn qua bờ vai của Thôi Hành Chu và thấy những chiếc tàu chiến đó — Chúng vẫn giống như trước khi khởi hành, cánh buồm trắng phấp phới, boong tàu sáng chói, đúng là không hề bị trúng bất kỳ quả pháo nào.
Miên Đường đã rất ngạc nhiên, nếu không phải vì thấy đợt áp giải người Uy từ những chiến thuyền sau, có lẽ nàng còn tưởng Thôi Hành Chu không chịu đi đánh trận mà chỉ đi du ngoạn cùng đám thuộc hạ mà thôi. Lúc đó nàng cũng chỉ nói câu bông đùa, cho nên chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ thật sự muốn làm chuyện đó.
Sau đó, Miên Đường còn thúc hỏi Thôi Hành Chu đã làm như thế nào. Nhưng thật đáng tiếc cái miệng của Thôi Hành Chu giống như vỏ trai cứng không dễ cạy ra chút nào.
Điều này khiến Miên Đường lo lắng bất an, rượu thịt trong bữa tiệc ăn mừng cũng nuốt không trôi.
Cho đến sau bữa tiệc ăn mừng, Thôi Hành Chu cuối cùng cũng chạm được vào chiếc giường lớn, sau bao ngày xa cách phòng ngủ hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó hắn nói đã tự mình làm mấy chiến thuyền giả, cho neo trong sương mù để dụ người Uy nã pháo bắn phá, mà khi người Uy để pháo một góc nghiêng đã khiến cho nước mưa tràn vào họng pháo.
Miên Đường bị lời nói của hắn làm cho mê hoặc, đến khi định thần lại, nàng mới nhận ra quần áo của mình sắp bị người đàn ông kia cởi bỏ sạch sẽ.
Nàng xấu hổ đến mức muốn đánh hắn, nhưng Thôi Hành Chu đã trói chặt tay chân nàng và ép lên đỉnh đầu, hắn thì thầm vào tai nàng: "Chẳng phải nàng muốn cùng ta học công phu quyền cước sao? Thật ra ta còn có một kỹ thuật tuyệt vời nhất, bây giờ từ từ dạy cho nàng nhé?"
Tiếp theo là nụ hôn nóng bỏng dày đặc khiến nàng cảm thấy choáng ngợp, tay chân đều mềm nhũn cả ra.
Trong lúc ngẩn ngơ Miên Đường cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra lời dạy của hắn lúc đó... nhưng dù hiểu ra thì cũng đã quá muộn, nàng bị người đàn ông kia ôm chặt, đè nàng trên giường khiến nàng không thể kháng cự lại.
Thôi Hành Chu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể làm tân lang lần thứ hai.
Một người phụ nữ ngọt ngào như vậy, cùng với vẻ mặt kỳ lạ nhưng hoảng hốt đáng yêu như vậy, thật sự khiến hắn ăn không đủ no.
Ăn như thế này chính là bữa ăn khuya. Đến ngày hôm sau, cả hai người đều ngủ nướng ở trên giường.
Lý ma ma biết tối qua Vương gia cuối cùng cũng được ở chung phòng với Vương phi, bà vui mừng khôn xiết, hôm sau còn đặc biệt làm thêm yến sào, nước đường, và trứng vào bữa sáng của Vương phi để bồi bổ thể lực.
Miên Đường không thích đồ ăn quá ngọt, nàng lười biếng nằm trên giường và không chịu uống nó. Còn Thôi Hành Chu đã mặc lại quần áo chỉnh tề, hắn đưa bát đến trước mặt nàng: "Uống hết đi, không thôi lát nữa nàng sẽ mất sức lắm đó."
Nghe hắn nói như vậy, hai mắt Miên Đường trợn to không tin nổi, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn lại bình tĩnh vô cùng, nhất thời nàng nghi ngờ là do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ hắn không có ý đồ thú tính như nàng nghĩ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.