Chương 251:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhờ có bát canh trứng gà với tổ yến mà Miên Đường có thể chống đỡ đến tận giữa trưa. Coi như không ăn không bát canh này.
Ngoài trời mặt trời đã lên thiên định, nhưng Miên Đường lại buồn ngủ không chịu được.
Khi nàng bị người của Thôi Hành Chu truy đuổi chạy khắp cả núi Ngưỡng Sơn cũng chưa có cảm giác tinh thần và thể xác rã rời như thế này. Mà khi đó nàng cũng không ngờ rằng mình sẽ rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp là Hoài Dương Vương, vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ xảy ra như vậy.......
Nhưng Hoài Dương Vương lại mang thái độ thoải mái dễ chịu, đầu tiên là dỗ dành cho Miên Đường ăn cơm rồi đi ngủ tiếp, sau đó bị ái phi của hắn đạp một chân trên mặt một cách vô
tình.
Thôi Hành Chu cũng không để bụng việc này, chỉ chiều chuộng mà nhét cái chân mềm mại của nàng vào trong chăn, sau đó mới đi ăn cơm rồi trở lại xử lý công vụ.
Hiện tại đã dẹp yên giặc ngoại xâm, nhưng nội loạn vẫn chưa giải quyết được. Nếu không phải do lũ sâu mọt trên triều đình câu kết với người Oa thì bọn chúng cũng không giám không kiêng nể gì ở Bắc Hải.
Vào năm pháo sắt được đúc ra, vũ khí quân đội này được đề cập trong bản Kỷ lục Tài nghệ đúc pháo.
Nếu không có người âm thầm truyền bản vẽ bí mật cấm truyền ra thì dù người Oa và Ưng Tư Tự dù có sắt nguyên chất cũng không thể làm ra pháo tinh vi như vậy được.
Việc cấp bách bây giờ chính là phải bắt được nhược điểm giấu giếm truyền tin cho quân địch của Thạch Nghĩa Khoan, xốc hết gốc gác của vị Quốc trượng này lên.
Đáng tiếc là hán tử bị pháo chấn đứt mất hai chân lại kiên quyết chống cự, chết cũng không chịu há mồm nửa câu.
Nhưng mấy tên thuộc hạ khác của hắn ta lại không kiên cường được như vậy, sau khi bị một trần đại hình hầu hạ rốt cuộc cũng mở miệng thừa nhận, nói là do đại tướng Ưng Tư Tự có con đường riêng để lấy được bản vẽ của các loại binh khí và thuyền biển.
Cho nên thuyền biển của bọn họ luôn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn một chút so với thuyền của thủy quân ở Bắc Hải.
Nhưng người thần bí đưa bản vẽ cho Ưng Tư Tự là ai thì họ lại không biết, đại tướng và hắn đều liên hệ đơn phương với nhau.
Còn hai khâm sai đã chạy trốn kia, sau khi tiết lộ ngày xuất binh của quân thủy Bắc Hải đều bị Thôi Hành Chu phái người bắt về không thiếu một sợi lông đã được bắt về.
Hoài Dương Vương khách khí mời bọn họ tạm thời chịu khó ở trong xe chở tù một thời gian, cùng đi kinh thành với Ưng Tư Tự và đám người Oa kia trình bày giải thích cho rõ việc bọn họ cấu kết với nhau như thế nào.
Mà những chuyện này đều được Thôi Hành Chu viết lại trong tấu chương, sáng sớm đã đưa thắng tới Thiên Đình.
Đạo tặc ở Bắc Hải đã bị tiêu diệt sạch sẽ, còn không tổn hại một sợi tóc mà có thể bắt được chiến thuyền của người Oa. Việc này rất nhanh đã được truyền đến kinh thành.
Trong nhất thời khiến vạn dân sôi trào, sự tích về sự dũng mãnh của Hoài Dương Vương lại được viết thành các loại sách một cách vô cùng kỳ diệu. Sau này “diễn nghĩa Đại Yến” được người kể chuyện kể một cách say sưa ở khắp các quán trà lớn nhỏ.
Hoài Dương Vương đang chỉnh đốn lại chỗ sau khi quét sạch dư nghiệt người Oa, thu hoạch được tư vật chồng chất ở trên sân thuyết giáo, hắn để Miên Đường mang theo một đám gia quyến của quân lính đến phân chia một phần đồ vật để cho bá tánh ở thôn trại phụ cận.
Những năm gần đây, những thôn trại gần đó là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Những bá tánh này sống vô cùng khổ cực và vất vả, rất nhiều con gái nhà nghèo đã mười hai mười ba tuổi thậm chí còn không cả váy bằng vải bố để mặc, chỉ có thể dùng lá của cây cọ bện lại với nhau thành váy để vây quanh hông.
Nhưng những vật tư muôn màu muôn vẻ trên khấu đảo và những vải vóc đồ sứ của thương thuyền bị đánh cướp, nhìn qua lại giống như sắp xếp thanh một núi nhỏ rồi.
Ngoại trừ những thứ cần nhập vào quốc khố, có thể chọn những vải dệt bình thường và đăng ký dụng cụ để phân phát cho bá tánh ở nơi nghèo khổ, cũng coi như là cảm tạ bọn họ đã giúp đỡ con em quân lính Chân Châu trong khoảng thời gian này.
Có vẻ như Tô đại nhân đã thức tỉnh, không còn dáng vẻ kiêu ngạo xa cách lạnh như băng giống trước kia, còn chủ động mang người dựng mái che nắng cho nhóm Vương phi và phân nhặt đồ vật, săn sóc chu đáo vô cùng.
Tô đại nhân nói, đời này ông có thể tận mắt chứng kiến hùng binh Đại Yến giệt trừ giặc Hán, cho dù có chết già Bắc Hải thì cũng coi như không uổng phí đời này của mình.
Đối với việc này, Miên Đường cũng là quen tay hay việc, so với trước kia việc nàng cướp nhà giàu chia cho nhà nghèo ở Ngưỡng Sơn thì có hiệu quả kì diệu như nhau, không nghĩ rằng nàng đã bị Hoài Dương Vương chiêu mộ mà vẫn có thể làm lại nghề cũ.
Tuy rằng Thôi Phù không còn nhớ mong, nhưng vẫn sợ mệt, cho nên Miên Đường gọi người ở dưới lầu tranh đặt một cái ghế nằm, gọi Thôi Phủ đến uống nước dừa ướp lạnh, ngồi nhìn náo nhiệt là được.
Liễu Miên Đường còn cho người đem một cái thang đến, treo cái ô ở trên đỉnh thang, từ trên cao nhìn xuống có thể thỏa thích xem được toàn cảnh, chỉ huy mọi người kiểm tra, phân loại vật phẩm, rồi lại thường thường nhắc nhở mấy phụ nhân thích chiếm tiện nghi ý tứ một chút.
“Vợ Chu An này, ngươi nhẹ tay một chút, để đế lọ phấn đến chỗ để trà cụ, món đồ đấy rất quý đấy, ngươi phân loại chọn ra những thứ giống với bá thánh người ta dùng ấy, bọn họ không thể đem nó mà dùng được, chẳng may làm vỡ một cái là bay luôn một trăm lượng bạc rồi. Chúng ta đánh một trận thắng lớn như vậy cũng phải đưa cho hoàng đế, lấy đồ tốt cho triều đình đó! Những thứ này đều đề dâng lên cho hoàng đế, đừng có mà ghi nhầm vào sổ đấy......”
Nói xong nàng cầm một ấm trà nhỏ bằng sứ rót một ngụm nước, sau đó liếc mắt một cái lại nói: “Còn vợ Lý Sơn nữa, dưới mông nhà ngươi đang ngồi lên cái gì đấy? Không phải ta đã nói với người rồi sao, đã bảo bao nhiêu lần rồi, cứ thấy vải vóc đẹp là lại muốn phân đến nhà mình, phong thưởng của tướng lãnh thì Vương gia đều có tính toán khác, Ngồi nhiều như vậy, sắp đưa người lên trên trời rồi! Ngươi cứ yên tâm, vải đẹp phân cho nhà ngươi đủ để ngươi mỗi ngày đổi vải bó chân!
Lời này vừa ra đã khiến nhóm gia quyến của quân lính cười vang trên quảng trường nhỏ. Vợ Lý Sơn bèn ngượng ngùng giải thích, là do lạnh nên mới đem vải lọt ở dưới váy.
Ở lúc tiếng cười rầm rộ vang lên, đột nhiên có người vội vã chạy tới.
Chỉ thấy Mạc Như hớt ha hới hải chạy khiến mồ hôi đầy đầu chạy vào nói: “Vương phi, đại tiểu thư, có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Miên Đường cau mày, nói: “Có chuyện gì, cứ từ từ nói, đừng có kích động hét to như vậy.”
Mạc Như nuốt nước miếng rồi nói: “Lão gia ở Chân Châu truyền tin đến, nói là...... Nói là lõa thái phi không ổn......
Lời này vừa ra đã khiến Thôi Phù sợ hãi, lập tức đứng dậy khiến thân thể hơi loạng choạng đứng không vững.
Miên Đường vội vàng xuống khỏi thang, đi đến đỡ Thôi Phù, cau mày nói: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Mạc Như lắc đầu, nói: “Nhất thời tiểu nhân cũng không nói rõ được, nên mời Vương Phi và Đại Tiểu thư nhanh chóng về phủ, rồi hỏi Vương gia cặn kẽ tình hình như thế nào.”
Khi Thôi Phù sốt ruột theo Miên Đường ngồi cùng một cỗ kiệu vội vàng quay trở về phủ, liền thấy Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài đang cùng nhau ngồi xuống nghiêm túc bàn bạc sự tình.
Thôi Phù còn chưa đi vào trong đã run run rẫy rẫy hỏi: “Nương......Nương của ta bị làm sao vậy?”
Lý Quang Tài thấy vậy thì vội vàng đứng dậy đỡ lấy cánh tay của nàng vừa an ủi: “Đừng lo quá, nhạc mẫu chỉ bị cảm lạnh thôi, đợi cho danh y điều trị xong ắt sẽ khỏi.”
Thôi Phù lấy thư nhà đến nhìn qua mới biết được hóa ra gần đây mẫu thân đi dự tiệc cũng không bị cảm lạnh, không biết sao lại bị như vậy. Ban đầu chỉ cảm thấy hơi lạnh thôi, nhưng sau đẩy lại cảm thấy đau nhức ở lưng, tức ngực khó chịu, một lần gần đây bà còn té ngã trên đất khi đi tản bộ ở trong vường của Vương phủ. Nếu ko phải do quản sự Cao kịp thời gọi lang trung trong phủ đến, cho bà ngậm rễ sâm huyết để kéo dài tính mạng thì sợ là thiếu chút nữa đã không tỉnh dậy được.
Quản sự Cao cũng không dám dâu diếm bệnh tình của lão thái phi với Vương gia, bèn vội vàng phái người ở trạm dịch dùng khoái mã truyền tin cho Thôi Hành Chu.
Nếu là này thường, thì kể cả là trọng thần trong triều đình có cha mẹ bị bệnh nặng như vậy thì vạn tuế cũng phải lấy chữ hiếu làm đầu, cho thần tử về quê.
Dù sao cũng không thể không để cho con cái chăm sóc cha mẹ lúc lâm chung, làm vậy chính là vô đạo đức, khiến người đời phê phán .
Đối với tình huống này thì Thôi Hành Chu nên trở về Chân Châu vấn an mẫu thân, nếu thái phi thật sự không được trận này mà ly thế thì có thể để nhi tử về quê chịu tang giữ đạo hiếu ba năm luôn. Như vậy thì không thể vào triều làm quan được nữa.
Hiện tại Liễu Miên Đường không nhớ quá nhiều về mẹ chồng thái phi. Thế nên cũng không có nhiều thương cảm đối với bà.
Nhưng trên dọc đường trở về nàng vẫn luôn nghe Thôi Phù nói cơ thể của mẫu thân nàng khỏe mạnh thế nào, nhìn qua bà vẫn rất trẻ trung giống như phụ nữ mới ba mươi tuổi, sao có thể lập tức bị bệnh nghiêm trọng như vậy được?
Nghe những lời này, Miên Đường không biết sao lại đột nhiên nghĩ tới, nếu như Thái phi bị bệnh thì e là Quốc trượng Thạch có thể nhân lúc Thôi Hành Chu không có mặt ở triều đình để lật đổ chứng cứ ván đã đóng thành thuyền, tránh được một kiếp nạn lớn này......
Nhưng trước hết hiện tại chưa cần nghĩ đến những chuyện khác. May là bởi vì trước đó lo sẽ có loạn lạc khi chiến tranh xảy ra nên đã thu dọn hành lý xong xuôi.
Sau khi Thôi Hành Chu chuẩn bị xong ngày thứ hai liền lên đường, mang theo gia quyến trở lại Chân Châu, chờ đến khi biết được tình huống của mẫu thân thì mới quyết định có hồi kinh hay không.
Buổi tối, Thôi Hành Chu ngồi chơi với Tiểu Dập Nhi một lúc mới để bà tử ôm Tiểu Dập Nhi đô bé đi ngủ, hắn đột nhiên nói với Miên Đường: “Buổi tối vừa thu được tin tức, trên đường áp giải hai vị khâm sai và Ưng Tư Tự về kinh thì bị tập kích......”
Miên Đường nhíu mày, nói: “Thạch Quốc trượng đang tính chó cùng rút giậu đây mà, muốn diệt trừ người làm chứng là Ưng Tư Tự và hai vị khâm sai, nhằm che dấu bằng chứng tội danh hắn cấu kết với người Oa, hãm hại Vương gia. Thế nào? Bọn họ có thành công không?”
Thôi Hành Chu thu lại suy nghĩ nói: “Những người hành thích này rất quái dị, giống như là tử sĩ được huấn luyện đặc biệt, không hề sợ chết chút nào, trên người đều buộc thuốc nổ, nếu không được thì liền đốt cháy dây đốt thuốc nổ muốn đồng quy vu tận. Ta phái đi rất nhiều thủ vệ, trong đó có không ít cao thủ, thể mà lại để bọn họ dùng máu thịt nổ ra một đường. Nhưng kỳ lạ là...... Những thích khách này đều không có ai hướng về phía hai vị khâm sai để nổ.......Cuối cùng chỉ có Ưng Tư Tự bị nổ đến tan xương nát thịt mà chết.”
Miên Đường nghe xong, cũng cảm thấy khó hiểu. Tính đi tính lại thì hai vị khâm sai mới chính là nhân chứng mạnh mẽ nhất trong việc Ưng Tư Tự câu kết với người Oa, dù sao thì bọn họ đã cố ý để lộ cơ mật quân đội cho Ưng Tư Tự!
Không có lý nào những tử sĩ đó lại chỉ giết mỗi Ưng Tư Tự, mà lại để lại hai nhân chứng sống là Khâm sai!
Chẳng lẽ nào? Những thích khách đấy không phải do Thạch Quốc trượng phái tới? Vậy thì do ai phái tới? Muốn giấu giếm bí mật gì mà cần phải giết người như vậy?
Suy nghĩ một hồi lâu, Miên Đường hỏi: “Ưng Tư Tự có một gian thư phòng ở trên đảo, chuyên môn dùng để xử lý thông tin, chàng đã cho người kiểm tra thửu chưa?”
Thôi Hành Chu nói: “Mọi thứ trong thư phòng của hắn ta đều sai người mang về kiểm tra, thư tín của hắn ta cũng xem qua hết rồi, bao gồm cả công văn viết bằng chữ Oa ta cũng mời người biết chữ Oa đến phiên dịch. Bên trong đúng là có thư tín hắn và Thạch Quốc trượng liên lạc buôn lậu quặng sắt để làm chứng, nhưng mà không nhắc tới Ngũ tôn đại pháo.”
Miên Đường nghe xong thi im lặng trầm tư nửa ngày, nhưng vẫn như cũ không có manh mối, bèn nói với Thôi Hành Chu: “Ta...... Muốn đi xem đồ dùng của Ưng Tư Tự, có lẽ có thể phát hiện cái gì đó.”
Ban đêm khá lạnh lẽo, Thôi Hành Chu cấm lấy một cái áo khoác phủ thêm cho Miên Đường, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh cùng với ánh trăng lạnh lẽo, hai người nắm tay ra khỏi phòng đi bộ tới sân.
Ở sân có mấy thị vệ đang canh giữ.
Miên Đường cùng Thôi Hành Chu đi vào trong nhà, đốt một ngọn nến. Trên thư án, trên mặt đất đặt đầy tư tín và các loại đồ vật được sắp xếp chỉnh tề, vừa nhìn qua đã biết chúng đã được tỉ mỉ xem xét và sắp xếp lại.
Ngoài trời mặt trời đã lên thiên định, nhưng Miên Đường lại buồn ngủ không chịu được.
Khi nàng bị người của Thôi Hành Chu truy đuổi chạy khắp cả núi Ngưỡng Sơn cũng chưa có cảm giác tinh thần và thể xác rã rời như thế này. Mà khi đó nàng cũng không ngờ rằng mình sẽ rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp là Hoài Dương Vương, vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ xảy ra như vậy.......
Nhưng Hoài Dương Vương lại mang thái độ thoải mái dễ chịu, đầu tiên là dỗ dành cho Miên Đường ăn cơm rồi đi ngủ tiếp, sau đó bị ái phi của hắn đạp một chân trên mặt một cách vô
tình.
Thôi Hành Chu cũng không để bụng việc này, chỉ chiều chuộng mà nhét cái chân mềm mại của nàng vào trong chăn, sau đó mới đi ăn cơm rồi trở lại xử lý công vụ.
Hiện tại đã dẹp yên giặc ngoại xâm, nhưng nội loạn vẫn chưa giải quyết được. Nếu không phải do lũ sâu mọt trên triều đình câu kết với người Oa thì bọn chúng cũng không giám không kiêng nể gì ở Bắc Hải.
Vào năm pháo sắt được đúc ra, vũ khí quân đội này được đề cập trong bản Kỷ lục Tài nghệ đúc pháo.
Nếu không có người âm thầm truyền bản vẽ bí mật cấm truyền ra thì dù người Oa và Ưng Tư Tự dù có sắt nguyên chất cũng không thể làm ra pháo tinh vi như vậy được.
Việc cấp bách bây giờ chính là phải bắt được nhược điểm giấu giếm truyền tin cho quân địch của Thạch Nghĩa Khoan, xốc hết gốc gác của vị Quốc trượng này lên.
Đáng tiếc là hán tử bị pháo chấn đứt mất hai chân lại kiên quyết chống cự, chết cũng không chịu há mồm nửa câu.
Nhưng mấy tên thuộc hạ khác của hắn ta lại không kiên cường được như vậy, sau khi bị một trần đại hình hầu hạ rốt cuộc cũng mở miệng thừa nhận, nói là do đại tướng Ưng Tư Tự có con đường riêng để lấy được bản vẽ của các loại binh khí và thuyền biển.
Cho nên thuyền biển của bọn họ luôn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn một chút so với thuyền của thủy quân ở Bắc Hải.
Nhưng người thần bí đưa bản vẽ cho Ưng Tư Tự là ai thì họ lại không biết, đại tướng và hắn đều liên hệ đơn phương với nhau.
Còn hai khâm sai đã chạy trốn kia, sau khi tiết lộ ngày xuất binh của quân thủy Bắc Hải đều bị Thôi Hành Chu phái người bắt về không thiếu một sợi lông đã được bắt về.
Hoài Dương Vương khách khí mời bọn họ tạm thời chịu khó ở trong xe chở tù một thời gian, cùng đi kinh thành với Ưng Tư Tự và đám người Oa kia trình bày giải thích cho rõ việc bọn họ cấu kết với nhau như thế nào.
Mà những chuyện này đều được Thôi Hành Chu viết lại trong tấu chương, sáng sớm đã đưa thắng tới Thiên Đình.
Đạo tặc ở Bắc Hải đã bị tiêu diệt sạch sẽ, còn không tổn hại một sợi tóc mà có thể bắt được chiến thuyền của người Oa. Việc này rất nhanh đã được truyền đến kinh thành.
Trong nhất thời khiến vạn dân sôi trào, sự tích về sự dũng mãnh của Hoài Dương Vương lại được viết thành các loại sách một cách vô cùng kỳ diệu. Sau này “diễn nghĩa Đại Yến” được người kể chuyện kể một cách say sưa ở khắp các quán trà lớn nhỏ.
Hoài Dương Vương đang chỉnh đốn lại chỗ sau khi quét sạch dư nghiệt người Oa, thu hoạch được tư vật chồng chất ở trên sân thuyết giáo, hắn để Miên Đường mang theo một đám gia quyến của quân lính đến phân chia một phần đồ vật để cho bá tánh ở thôn trại phụ cận.
Những năm gần đây, những thôn trại gần đó là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Những bá tánh này sống vô cùng khổ cực và vất vả, rất nhiều con gái nhà nghèo đã mười hai mười ba tuổi thậm chí còn không cả váy bằng vải bố để mặc, chỉ có thể dùng lá của cây cọ bện lại với nhau thành váy để vây quanh hông.
Nhưng những vật tư muôn màu muôn vẻ trên khấu đảo và những vải vóc đồ sứ của thương thuyền bị đánh cướp, nhìn qua lại giống như sắp xếp thanh một núi nhỏ rồi.
Ngoại trừ những thứ cần nhập vào quốc khố, có thể chọn những vải dệt bình thường và đăng ký dụng cụ để phân phát cho bá tánh ở nơi nghèo khổ, cũng coi như là cảm tạ bọn họ đã giúp đỡ con em quân lính Chân Châu trong khoảng thời gian này.
Có vẻ như Tô đại nhân đã thức tỉnh, không còn dáng vẻ kiêu ngạo xa cách lạnh như băng giống trước kia, còn chủ động mang người dựng mái che nắng cho nhóm Vương phi và phân nhặt đồ vật, săn sóc chu đáo vô cùng.
Tô đại nhân nói, đời này ông có thể tận mắt chứng kiến hùng binh Đại Yến giệt trừ giặc Hán, cho dù có chết già Bắc Hải thì cũng coi như không uổng phí đời này của mình.
Đối với việc này, Miên Đường cũng là quen tay hay việc, so với trước kia việc nàng cướp nhà giàu chia cho nhà nghèo ở Ngưỡng Sơn thì có hiệu quả kì diệu như nhau, không nghĩ rằng nàng đã bị Hoài Dương Vương chiêu mộ mà vẫn có thể làm lại nghề cũ.
Tuy rằng Thôi Phù không còn nhớ mong, nhưng vẫn sợ mệt, cho nên Miên Đường gọi người ở dưới lầu tranh đặt một cái ghế nằm, gọi Thôi Phủ đến uống nước dừa ướp lạnh, ngồi nhìn náo nhiệt là được.
Liễu Miên Đường còn cho người đem một cái thang đến, treo cái ô ở trên đỉnh thang, từ trên cao nhìn xuống có thể thỏa thích xem được toàn cảnh, chỉ huy mọi người kiểm tra, phân loại vật phẩm, rồi lại thường thường nhắc nhở mấy phụ nhân thích chiếm tiện nghi ý tứ một chút.
“Vợ Chu An này, ngươi nhẹ tay một chút, để đế lọ phấn đến chỗ để trà cụ, món đồ đấy rất quý đấy, ngươi phân loại chọn ra những thứ giống với bá thánh người ta dùng ấy, bọn họ không thể đem nó mà dùng được, chẳng may làm vỡ một cái là bay luôn một trăm lượng bạc rồi. Chúng ta đánh một trận thắng lớn như vậy cũng phải đưa cho hoàng đế, lấy đồ tốt cho triều đình đó! Những thứ này đều đề dâng lên cho hoàng đế, đừng có mà ghi nhầm vào sổ đấy......”
Nói xong nàng cầm một ấm trà nhỏ bằng sứ rót một ngụm nước, sau đó liếc mắt một cái lại nói: “Còn vợ Lý Sơn nữa, dưới mông nhà ngươi đang ngồi lên cái gì đấy? Không phải ta đã nói với người rồi sao, đã bảo bao nhiêu lần rồi, cứ thấy vải vóc đẹp là lại muốn phân đến nhà mình, phong thưởng của tướng lãnh thì Vương gia đều có tính toán khác, Ngồi nhiều như vậy, sắp đưa người lên trên trời rồi! Ngươi cứ yên tâm, vải đẹp phân cho nhà ngươi đủ để ngươi mỗi ngày đổi vải bó chân!
Lời này vừa ra đã khiến nhóm gia quyến của quân lính cười vang trên quảng trường nhỏ. Vợ Lý Sơn bèn ngượng ngùng giải thích, là do lạnh nên mới đem vải lọt ở dưới váy.
Ở lúc tiếng cười rầm rộ vang lên, đột nhiên có người vội vã chạy tới.
Chỉ thấy Mạc Như hớt ha hới hải chạy khiến mồ hôi đầy đầu chạy vào nói: “Vương phi, đại tiểu thư, có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Miên Đường cau mày, nói: “Có chuyện gì, cứ từ từ nói, đừng có kích động hét to như vậy.”
Mạc Như nuốt nước miếng rồi nói: “Lão gia ở Chân Châu truyền tin đến, nói là...... Nói là lõa thái phi không ổn......
Lời này vừa ra đã khiến Thôi Phù sợ hãi, lập tức đứng dậy khiến thân thể hơi loạng choạng đứng không vững.
Miên Đường vội vàng xuống khỏi thang, đi đến đỡ Thôi Phù, cau mày nói: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Mạc Như lắc đầu, nói: “Nhất thời tiểu nhân cũng không nói rõ được, nên mời Vương Phi và Đại Tiểu thư nhanh chóng về phủ, rồi hỏi Vương gia cặn kẽ tình hình như thế nào.”
Khi Thôi Phù sốt ruột theo Miên Đường ngồi cùng một cỗ kiệu vội vàng quay trở về phủ, liền thấy Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài đang cùng nhau ngồi xuống nghiêm túc bàn bạc sự tình.
Thôi Phù còn chưa đi vào trong đã run run rẫy rẫy hỏi: “Nương......Nương của ta bị làm sao vậy?”
Lý Quang Tài thấy vậy thì vội vàng đứng dậy đỡ lấy cánh tay của nàng vừa an ủi: “Đừng lo quá, nhạc mẫu chỉ bị cảm lạnh thôi, đợi cho danh y điều trị xong ắt sẽ khỏi.”
Thôi Phù lấy thư nhà đến nhìn qua mới biết được hóa ra gần đây mẫu thân đi dự tiệc cũng không bị cảm lạnh, không biết sao lại bị như vậy. Ban đầu chỉ cảm thấy hơi lạnh thôi, nhưng sau đẩy lại cảm thấy đau nhức ở lưng, tức ngực khó chịu, một lần gần đây bà còn té ngã trên đất khi đi tản bộ ở trong vường của Vương phủ. Nếu ko phải do quản sự Cao kịp thời gọi lang trung trong phủ đến, cho bà ngậm rễ sâm huyết để kéo dài tính mạng thì sợ là thiếu chút nữa đã không tỉnh dậy được.
Quản sự Cao cũng không dám dâu diếm bệnh tình của lão thái phi với Vương gia, bèn vội vàng phái người ở trạm dịch dùng khoái mã truyền tin cho Thôi Hành Chu.
Nếu là này thường, thì kể cả là trọng thần trong triều đình có cha mẹ bị bệnh nặng như vậy thì vạn tuế cũng phải lấy chữ hiếu làm đầu, cho thần tử về quê.
Dù sao cũng không thể không để cho con cái chăm sóc cha mẹ lúc lâm chung, làm vậy chính là vô đạo đức, khiến người đời phê phán .
Đối với tình huống này thì Thôi Hành Chu nên trở về Chân Châu vấn an mẫu thân, nếu thái phi thật sự không được trận này mà ly thế thì có thể để nhi tử về quê chịu tang giữ đạo hiếu ba năm luôn. Như vậy thì không thể vào triều làm quan được nữa.
Hiện tại Liễu Miên Đường không nhớ quá nhiều về mẹ chồng thái phi. Thế nên cũng không có nhiều thương cảm đối với bà.
Nhưng trên dọc đường trở về nàng vẫn luôn nghe Thôi Phù nói cơ thể của mẫu thân nàng khỏe mạnh thế nào, nhìn qua bà vẫn rất trẻ trung giống như phụ nữ mới ba mươi tuổi, sao có thể lập tức bị bệnh nghiêm trọng như vậy được?
Nghe những lời này, Miên Đường không biết sao lại đột nhiên nghĩ tới, nếu như Thái phi bị bệnh thì e là Quốc trượng Thạch có thể nhân lúc Thôi Hành Chu không có mặt ở triều đình để lật đổ chứng cứ ván đã đóng thành thuyền, tránh được một kiếp nạn lớn này......
Nhưng trước hết hiện tại chưa cần nghĩ đến những chuyện khác. May là bởi vì trước đó lo sẽ có loạn lạc khi chiến tranh xảy ra nên đã thu dọn hành lý xong xuôi.
Sau khi Thôi Hành Chu chuẩn bị xong ngày thứ hai liền lên đường, mang theo gia quyến trở lại Chân Châu, chờ đến khi biết được tình huống của mẫu thân thì mới quyết định có hồi kinh hay không.
Buổi tối, Thôi Hành Chu ngồi chơi với Tiểu Dập Nhi một lúc mới để bà tử ôm Tiểu Dập Nhi đô bé đi ngủ, hắn đột nhiên nói với Miên Đường: “Buổi tối vừa thu được tin tức, trên đường áp giải hai vị khâm sai và Ưng Tư Tự về kinh thì bị tập kích......”
Miên Đường nhíu mày, nói: “Thạch Quốc trượng đang tính chó cùng rút giậu đây mà, muốn diệt trừ người làm chứng là Ưng Tư Tự và hai vị khâm sai, nhằm che dấu bằng chứng tội danh hắn cấu kết với người Oa, hãm hại Vương gia. Thế nào? Bọn họ có thành công không?”
Thôi Hành Chu thu lại suy nghĩ nói: “Những người hành thích này rất quái dị, giống như là tử sĩ được huấn luyện đặc biệt, không hề sợ chết chút nào, trên người đều buộc thuốc nổ, nếu không được thì liền đốt cháy dây đốt thuốc nổ muốn đồng quy vu tận. Ta phái đi rất nhiều thủ vệ, trong đó có không ít cao thủ, thể mà lại để bọn họ dùng máu thịt nổ ra một đường. Nhưng kỳ lạ là...... Những thích khách này đều không có ai hướng về phía hai vị khâm sai để nổ.......Cuối cùng chỉ có Ưng Tư Tự bị nổ đến tan xương nát thịt mà chết.”
Miên Đường nghe xong, cũng cảm thấy khó hiểu. Tính đi tính lại thì hai vị khâm sai mới chính là nhân chứng mạnh mẽ nhất trong việc Ưng Tư Tự câu kết với người Oa, dù sao thì bọn họ đã cố ý để lộ cơ mật quân đội cho Ưng Tư Tự!
Không có lý nào những tử sĩ đó lại chỉ giết mỗi Ưng Tư Tự, mà lại để lại hai nhân chứng sống là Khâm sai!
Chẳng lẽ nào? Những thích khách đấy không phải do Thạch Quốc trượng phái tới? Vậy thì do ai phái tới? Muốn giấu giếm bí mật gì mà cần phải giết người như vậy?
Suy nghĩ một hồi lâu, Miên Đường hỏi: “Ưng Tư Tự có một gian thư phòng ở trên đảo, chuyên môn dùng để xử lý thông tin, chàng đã cho người kiểm tra thửu chưa?”
Thôi Hành Chu nói: “Mọi thứ trong thư phòng của hắn ta đều sai người mang về kiểm tra, thư tín của hắn ta cũng xem qua hết rồi, bao gồm cả công văn viết bằng chữ Oa ta cũng mời người biết chữ Oa đến phiên dịch. Bên trong đúng là có thư tín hắn và Thạch Quốc trượng liên lạc buôn lậu quặng sắt để làm chứng, nhưng mà không nhắc tới Ngũ tôn đại pháo.”
Miên Đường nghe xong thi im lặng trầm tư nửa ngày, nhưng vẫn như cũ không có manh mối, bèn nói với Thôi Hành Chu: “Ta...... Muốn đi xem đồ dùng của Ưng Tư Tự, có lẽ có thể phát hiện cái gì đó.”
Ban đêm khá lạnh lẽo, Thôi Hành Chu cấm lấy một cái áo khoác phủ thêm cho Miên Đường, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh cùng với ánh trăng lạnh lẽo, hai người nắm tay ra khỏi phòng đi bộ tới sân.
Ở sân có mấy thị vệ đang canh giữ.
Miên Đường cùng Thôi Hành Chu đi vào trong nhà, đốt một ngọn nến. Trên thư án, trên mặt đất đặt đầy tư tín và các loại đồ vật được sắp xếp chỉnh tề, vừa nhìn qua đã biết chúng đã được tỉ mỉ xem xét và sắp xếp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.