Chương 252:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường tùy tiện nhặt lên một phong thư, cầm lên đọc.
Những thứ này và đám công văn Thôi Hành Chu đem theo đều được hắn và Lý Quang Tài cẩn thận tỉ mỉ xem xét qua, nàng chỉ là gà mờ nên cũng không cần cẩn thận tìm tòi nghiên cứu làm gì.
Cho nên nàng vứt công văn đi, ngược lại nhìn về phái những đồ vật khác.
Thôi Hành Chu cũng biết ở công văn tìm không ra cái gì, có vẻ suy tư chỉ vào một bình sứ to đựng đầy cuộn tranh, nói: “Xem ra tên Ưng Tư Tự này cũng là kẻ học đòi văn vẻ, đặc biệt thích thu thập tranh sơn thủy.”
Miên Đường nghe xong liền đi qua, đưa tay rút lấy một bức, chậm rãi trải bức tranh cuộn tròn ra.
Bức họa này có ý cảnh cực kỳ đẹp, trên bức họa chính là cảnh của ngọn núi lớn nổ danh của Đại Yến. Mây bay lượn lờ, thế núi dựng đứng uy phong sừng sững. Nhưng đều không phải là tác phẩm của danh gia, ký tên chỉ có con dấu “Nội tiên sinh”.
Nhưng khi Miên Đường nhăn chặt lông mày nhìn kĩ một lần nữa, rồi rốt ra mấy bức tranh nữa ở trong bình ra, sau đó đêm chúng trải ra từng cái một.
Thôi Hành Chu biết nàng đang giám định và thưởng thức bức tranh, ở phương diện này nàng có khứu giác độc đáo.
Phải biết rằng là lúc trước khi nàng với Triệu Gia cá tranh Hận Bút cư sĩ sẽ đi cửa hàng đồ sứ của mình vẽ lên mâm, chính bằng tuệ nhãn cao siêu, phát hiện ra bên trong bức tranh, ẩn trong đôi mắt chuồn chuồn giấu huyền cơ là một nữ sĩ, đoạt nổi bật của Trấn Nam hầu, khiển Triệu Gia tức giận không ít đâu!
Chẳng lẽ trong những bức tranh này cũng được dùng cách vẽ của Hận Bút cư sĩ Trần tiên sinh sao, sẽ tạo ra một cảnh sắc khác ở một khoảng giấy chỉ to bằng hạt đậu?
Đúng lúc này, Liễu Miên Đường chỉ chỉ vào một chỗ đỏ sẫm trên vách núi, nói: “Chàng nói xem có phải mấy bức tranh này, trong mỗi bức tranh đều có một điểm nhỏ màu đỏ trên núi đá hay không?”
Thôi Hành Chu cẩn thận nhìn lại, quả nhiên phát hiện ra mấy bức tranh này đều có núi đá màu đỏ sẫm. Nhưng bởi vì họa sĩ ký trên bức tranh đều là “Ngôi tiên sinh”, người vẽ giống nhau, phong cách khó tránh khỏi tương tự như nhau, mấy chỗ nham thạch kia cũng khó thấy được, cũng không nhìn ra có gì khác thường.
Nhưng khi Miên Đường đưa gần lại để nhìn kỹ xong thì phất tay bảo Thôi Hành Chu lấy giấy trắng và bút tới cho nàng.
Thôi Hành Chu bị nàng khơi mào lòng hiếu kỳ, dứt khoát học theo nàng, ngồi xếp bằng ở dưới đất, mài mực phô giấy cho nàng.
Còn Liễu Miên Đường thì cẩn thận nhìn những bức tranh đấy một lần nữa, sau khi bố trí xong trình tự thì chép lại bộ phận vách núi nham thạch màu đỏ lên giấy.
Khi các nham thạch màu đỏ trên các bức họa hội tự với nhau trên giấy, liền phát hiện ra, những cục đá này xếp lại một chỗ giống như trò chơi xếp hình của trẻ con, xếp kín kẽ lại với nhau. Hơn nữa...... Hoa văn trên những vách đá nham thạch cũng dần hiện ra hình dáng đó là một bức tranh vẽ kết cấu bên trong của pháo.
Thôi Hành Chu tận mắt thấy Liễu Miên Đường giống như ảo thuật mà từ trên tranh chép ra bí mật của những bức họa thì không khỏi đứng lên.
“Nàng phát hiện nó như thế nào?” Người bình thường không biết nội tình đặc biệt bên trong thì tuyệt đối sẽ không liên tưởng ra biện pháp ghép nham thạch này.
Miên Đường ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Trước kia khi còn ở Ngưỡng Sơn...... ta đã từng xem qua loại tranh giống như thế này ở trong thư phòng của Lưu Dục.”
Lưu Dục là người thích thi họa, cho nên trong thư phòng hẳn ta treo rất nhiều bức tranh của họa sĩ nổi tiếng.
Mà loại tranh này của họa sĩ chưa người nào biết đến giống như tranh trong bình kia chỉ chiếm một vị trí nhỏ, vậy thì có vẻ khá đặc biệt.
“Phương pháp ghép tranh này là do Lưu Dục dạy cho ta lúc ấy, chẳng qua khi đó thứ hẳn vẽ để che dấu không phải là nham thạch mà là chim bay...... Trong mắt chim bay là tuyến đường vận chuyển lương thảo của chàng...... Những bức tranh đó được Lưu Dục phái người mua trấn họa ở cửa hàng dưới chân núi, chưa có ai từng lưu ý đến điều này, kể cả có bị quan binh tra ra được thì cũng không biết huyền cơ cất giấu bên trong nên cũng không nhìn ra cái gì. Nhưng ta cũng không biết người này là ai...... nhưng chiếu theo phong cách trong tranh, tuy là có hơi bất đồng như lại rất tương tự.. Có lẽ Lưu Dục biết họa sĩ là ai, nếu chàng muốn biết thì lúc hồi kinh thử hỏi hắn một chút là được.”
Thôi Hành Chu nghe đến đó, mí mắt hơi giật giật
Khi khai chiến ở Ngưỡng sơn, quân lính của hắn xác thật bị thiệt hại không ít lương thảo. Lúc ấy trong lòng hắn đã có ngờ ngờ có nội gian đã thông đồng với tắc tử Ngưỡng Sơn, chặt đứt con đường vận chuyển lương thảo.
Vì thế sau khi hắn tự mình chỉ huy bao vây giệt trừ Ngưỡng Sơn cũng thuận tiện chỉnh đốn lại nội vụ, thay đổi người giữ chức quan lương thảo, lại đóng thêm mấy kho lúa nhằm đánh lạc hướng, lúc ấy mới xem như ngăn được tin tức tiếp tục bị truyền ra.
Vạn tuế đã từng thu mua loại tranh như vậy? Vậy là hắn nhận thức kha khá cách vẽ tranh “Sơn quỷ”? Hoặc là người âm thầm câu kết với Ưng Tư Tự chính là vạn tuế?
Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu mặt mày đều tràn đầy sương lạnh.
Hắn vốn còn nghĩ là Lưu Dục lang bạt giang hồ ở dân gian nên sẽ hiểu được gian khổ khốn khó của người dân. Nhưng nếu Lưu Dục vì muốn diệt trừ hắn mà hoa tâm tổn sức như thế, thậm chí còn lợi dụng cả người Oa để mượn đao giết người thì đúng là quá đáng lắm rồi!
Bây giờ còn chưa xác định được chuyện này có đúng hay không, hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu thêm về chuyện này, khiến cửu ngũ chí tôn của Đại Yến thêm chật vật.
Chỉ là trong nhất thời, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ hồn độn, cần phải chậm rãi chải vuốt đối chiếu.......
Nhưng hẳn thản nhiên sửa lại cách gọi đúng của Lục đại đương gia: “Hắn bây giờ đã là cửu ngũ chí tôn cao quý, nàng không thể gọi thẳng tên của hắn được.”
Lúc trước vì hắn ghen, Miên Đường vì dỗ dành hắn, thể sẽ không nhắc lại tên của Lưu Dục. Nhưng hiện tại nhữ sơn phi Lục Văn vừa xuất hiện, tái hiện giang hồ, lời nên nói cũng đã nói, không nên nói cũng không kiêng nể gì mà nói ra.
Thôi Hành Chu không nhịn được muốn sửa đúng cho nàng, tránh để người có tâm nghe thấy lại tâu lên trên
Liễu Miên Đường chỉ tiêu sái cười: “Nếu chàng không nói, ta chút nữa cũng sẽ quên, bây giờ đã trôi qua mấy năm rồi, mọi chyện đã không còn giống như trước nữa, đắc đạo cũng sớm thành tiên.”
Nói xong, nàng muốn đứng dậy quay lại, nhưng mới đi được mấy bước, thấy Thôi Hành Chu vẫn bất động như cũ đang dựa vào bàn suy nghĩ cái gì đó.
Miên Đường bèn trở lại lôi kéo tay hắn, kéo hắn đi về trong phòng ngủ, sau đó hai người ôm nhau nằm xuống.
Hôm nay hắn sợ hãi nghe được tin mẫu thân nhiễm bệnh nặng, tâm tình vốn đã không tốt, bây giờ lại phát hiện ra “Ngôi tiên sinh”, một đêm trôi qua đều không ngủ được. Nhưng ngày mai bọn họ còn phải lên đường trở về Chân Châu nữa, Miên Đường lại khá đau lòng Thôi Hành Chu.
Lúc đầu tuy nàng đối với hắn cảm thấy xa lạ nhưng là do không có ký ức, phu thê ở với nhau lâu như vậy, rất nhiều chi tiết nhỏ trên sinh hoạt phù hợp đủ để khiến người ta an tâm.
Ví dụ như trước đến nay hắn vẫn chưa từng hỏi nàng, sau khi bị Ưng Tư Tự bắt cóc xong có bị làm cái gì không.
Sau đó nàng lại tò mò hỏi hắn, chẳng lẽ không ăn giấm à? Thôi Hành Chu chỉ thản nhiên đáp: “Hiện tại không phải nàng đang ở bên cạnh ta hay sao? Cho nên nếu hắn có mạo phạm đối với nàng thì cũng không quan trọng, bất luận hắn đã làm gì hay không làm gì thì ta cũng không để cho hắn sống......
Nghe được lời này khiến cho đôi mắt Miên Đường phát sáng như sao, cảm thấy Hoài Dương Vương chính là người không câu nệ tiểu tiết, là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Đương nhiên nàng cũng không để ô danh gắn ở trên người mình, chỉ nói Ưng Tư Tự làm người lại khá quân tử, vẫn luôn lấy lễ đối đãi với nàng.
Nhưng sau khi nàng giải thích xong thì Thôi Hành Chu lại ăn giấm, hỏi thằng Miên Đường khen hắn ta như vậy, có phải là cảm tháy Ưng Tư Tự vừa văn nhã vừa anh tuấn hay không?”
Liễu Miên Đường nhất thời không hiểu ý hắn, thế nhưng nói thật, nàng đúng là vẫn luôn thích loại nam tử nho nhã lễ độ.
Kết quả là vừa dứt lời, Thôi Hành Chu liền dùng biểu tình như muốn bóp chết nàng hung ác mà hôn nàng..
Khi đó Miên Đường mới biết, hóa ra vị này nhìn có vẻ điềm đạm như trích tiên lại là bình giấm chua, chỉ là góc độ ghen bất đồng so với người thường, bụng dạ hẹp hòi là hơn hẳn!
Nàng thật ra lại rất thích dáng vẻ ghen tuông của hắn, nghĩ vậy thì nhịn không được mà nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn. Hắn còn chưa ngủ, xoay người ôm lấy nàng, đúng lúc này trong bụng lại truyền ra một tràng thanh âm“ọt ọt”.
Lúc ăn cơm chiều, bời vì hắn lo cho mẫu thân nên ăn cũng không được bao nhiêu, lúc này đã vào đêm, nghe bụng hắn kêu, Miên Đường lại đau lòng cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng có đói bụng không...... Lúc này cũng đã khuya rồi, hình như Lý mama có chuẩn bị cháo đêm đó, chàng dậy ăn một chút đi...... Phương Hiết bọn họ đã đi ngủ rồi, có muốn ta múc cho chàng một chén không?”
Thôi Hành Chu cũng cảm thấy hơi đói bụng, vì thế dứt khoát đứng dậy, đi theo Miên Đường tới phòng bếp.
Nhà cửa ở Bắc Hải không lớn, cũng chỉ đi khoảng vài bước là đến, cũng không cần phải gọi hạ nhân đến phiền bọn họ, rốt cuộc thì ngày thứ hai cần tiếp tục lên đường nữa.
Bởi vì bếp vẫn còn lửa nên cháo vẫn nóng, hai người ngồi ở dọn băng ghế ngồi ở cạnh bếp ăn cháo trắng, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích.
Miên Đường tìm thấy lọ đường ở trên cạnh bếp, liền múc một thìa cho vào trong bát Thôi Hành Chu rồi đảo đảo đường, nhẹ giọng nói: “Trước kia khi còn ở Ngưỡng Sơn, có khi bị người truy lùng gắt gao thì không nhịn được hâm mộ chàng làm quan, có thể quang minh chính đại, không cần giống như ta, phía mang theo các huynh đệ trốn đông trốn tây. Nhưng hiện tại ta phát hiện thì ra chàng cũng chỉ là chuột, bị vây ở trong cái lu lớn triều đình, lẻ cao cao tại thượng kia nếu không xem chàng vừa mắt thì có thể ném gạch vào bên trong, cho chàng không còn chỗ trốn...... Chẳng bằng vào núi làm thổ phỉ còn sung sướng tự tại hơn......”
Thôi Hành Chu uống xong chén cháo ngọt ngấy đến phát ngấy xong mới trừng mắt nhìn về phía Liễu Miên Đường nói: “Nang đang xúi giục bổn vương cùng nàng vào núi làm thổ phỉ sao?”
Miên Đường cười nói: “Chỉ là muốn nói thôi, nếu gạch đập quá tàn nhẫn, đập đến mức vỡ cả cái lu, trời đất bao la, luôn có đường sống cho người. Chàng cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu thật sự có ngày vào rừng làm thổ phỉ, ta rất quen thuộc, có thể chọn hộ chàng một đỉnh núi để chàng tự lập môn hộ.”
Lần này Thôi Hành Chu nghe nàng nói thì cười ra tiếng, nói: “Nàng thay ta nghĩ thật chu đáo...... Nhưng nếu đập vỡ lu thật, chỉ sợ người rốt ruột suột cũng không phải chuột đâu?
Hai người nói chuyện đều mang theo ẩn ý, sau khi nói với nhau mấy điều mang theo ẩn ý thì chân trời đã dần dần sáng.
Một giấc này đã định là không ngủ được nữa, nhưng cũng may trên đường đi xe ngựa hơi lắc lư nhưng vẫn có thể ngủ được, có thể ngủ bù trên đường đi.
Thôi Hành Chu ở trong xe ngựa ngủ một canh giờ thì tỉnh.
Sau một giấc ngủ, đầu óc hắn đã thanh minh hơn rất nhiều
Mặc kệ là như thế nào, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra manh mối, đã biết có một người che đấu rất sâu là “Ngôi tiên sinh”.
Giống như Miên Đường từng nói, vị Ngôi tiên sinh này chắc chắc không phải là nội gian bình thường. Bất luận hẳn dùng phương thức nào truyền tin tức, còn có hành động nhất quán của hắn đều thuyết phục hắn là một người tự cho mình là một kẻ thanh cao có dáng vẻ tao nhã của kẻ sĩ.
Thôi Hành Chu nhất thời còn chưa nghĩ ra rốt cuộc là kẻ nào trong đám thuộc hạ từ trên xuống dưới bên người hắn, đến tột cùng là người như thế nào mà có mánh khóe thông thiên đến như vậy, có thể ẩn núp nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến người tinh thông thư pháp và hội họa, hắn không khỏi liếc nhìn đồng niên của mình, Quang Tài huynh.
Hắn còn đang bận đấm lưng đưa chén trà cho Thôi Phù đang ốm nghén, từ lúc lên đường tới giờ, trong lòng vị huynh đệ này chỉ có mỗi tức phụ của mình, hắn đã gọi hắn vài lần, nhưng vị tỷ phu này đều không thèm để ý.
Những thứ này và đám công văn Thôi Hành Chu đem theo đều được hắn và Lý Quang Tài cẩn thận tỉ mỉ xem xét qua, nàng chỉ là gà mờ nên cũng không cần cẩn thận tìm tòi nghiên cứu làm gì.
Cho nên nàng vứt công văn đi, ngược lại nhìn về phái những đồ vật khác.
Thôi Hành Chu cũng biết ở công văn tìm không ra cái gì, có vẻ suy tư chỉ vào một bình sứ to đựng đầy cuộn tranh, nói: “Xem ra tên Ưng Tư Tự này cũng là kẻ học đòi văn vẻ, đặc biệt thích thu thập tranh sơn thủy.”
Miên Đường nghe xong liền đi qua, đưa tay rút lấy một bức, chậm rãi trải bức tranh cuộn tròn ra.
Bức họa này có ý cảnh cực kỳ đẹp, trên bức họa chính là cảnh của ngọn núi lớn nổ danh của Đại Yến. Mây bay lượn lờ, thế núi dựng đứng uy phong sừng sững. Nhưng đều không phải là tác phẩm của danh gia, ký tên chỉ có con dấu “Nội tiên sinh”.
Nhưng khi Miên Đường nhăn chặt lông mày nhìn kĩ một lần nữa, rồi rốt ra mấy bức tranh nữa ở trong bình ra, sau đó đêm chúng trải ra từng cái một.
Thôi Hành Chu biết nàng đang giám định và thưởng thức bức tranh, ở phương diện này nàng có khứu giác độc đáo.
Phải biết rằng là lúc trước khi nàng với Triệu Gia cá tranh Hận Bút cư sĩ sẽ đi cửa hàng đồ sứ của mình vẽ lên mâm, chính bằng tuệ nhãn cao siêu, phát hiện ra bên trong bức tranh, ẩn trong đôi mắt chuồn chuồn giấu huyền cơ là một nữ sĩ, đoạt nổi bật của Trấn Nam hầu, khiển Triệu Gia tức giận không ít đâu!
Chẳng lẽ trong những bức tranh này cũng được dùng cách vẽ của Hận Bút cư sĩ Trần tiên sinh sao, sẽ tạo ra một cảnh sắc khác ở một khoảng giấy chỉ to bằng hạt đậu?
Đúng lúc này, Liễu Miên Đường chỉ chỉ vào một chỗ đỏ sẫm trên vách núi, nói: “Chàng nói xem có phải mấy bức tranh này, trong mỗi bức tranh đều có một điểm nhỏ màu đỏ trên núi đá hay không?”
Thôi Hành Chu cẩn thận nhìn lại, quả nhiên phát hiện ra mấy bức tranh này đều có núi đá màu đỏ sẫm. Nhưng bởi vì họa sĩ ký trên bức tranh đều là “Ngôi tiên sinh”, người vẽ giống nhau, phong cách khó tránh khỏi tương tự như nhau, mấy chỗ nham thạch kia cũng khó thấy được, cũng không nhìn ra có gì khác thường.
Nhưng khi Miên Đường đưa gần lại để nhìn kỹ xong thì phất tay bảo Thôi Hành Chu lấy giấy trắng và bút tới cho nàng.
Thôi Hành Chu bị nàng khơi mào lòng hiếu kỳ, dứt khoát học theo nàng, ngồi xếp bằng ở dưới đất, mài mực phô giấy cho nàng.
Còn Liễu Miên Đường thì cẩn thận nhìn những bức tranh đấy một lần nữa, sau khi bố trí xong trình tự thì chép lại bộ phận vách núi nham thạch màu đỏ lên giấy.
Khi các nham thạch màu đỏ trên các bức họa hội tự với nhau trên giấy, liền phát hiện ra, những cục đá này xếp lại một chỗ giống như trò chơi xếp hình của trẻ con, xếp kín kẽ lại với nhau. Hơn nữa...... Hoa văn trên những vách đá nham thạch cũng dần hiện ra hình dáng đó là một bức tranh vẽ kết cấu bên trong của pháo.
Thôi Hành Chu tận mắt thấy Liễu Miên Đường giống như ảo thuật mà từ trên tranh chép ra bí mật của những bức họa thì không khỏi đứng lên.
“Nàng phát hiện nó như thế nào?” Người bình thường không biết nội tình đặc biệt bên trong thì tuyệt đối sẽ không liên tưởng ra biện pháp ghép nham thạch này.
Miên Đường ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Trước kia khi còn ở Ngưỡng Sơn...... ta đã từng xem qua loại tranh giống như thế này ở trong thư phòng của Lưu Dục.”
Lưu Dục là người thích thi họa, cho nên trong thư phòng hẳn ta treo rất nhiều bức tranh của họa sĩ nổi tiếng.
Mà loại tranh này của họa sĩ chưa người nào biết đến giống như tranh trong bình kia chỉ chiếm một vị trí nhỏ, vậy thì có vẻ khá đặc biệt.
“Phương pháp ghép tranh này là do Lưu Dục dạy cho ta lúc ấy, chẳng qua khi đó thứ hẳn vẽ để che dấu không phải là nham thạch mà là chim bay...... Trong mắt chim bay là tuyến đường vận chuyển lương thảo của chàng...... Những bức tranh đó được Lưu Dục phái người mua trấn họa ở cửa hàng dưới chân núi, chưa có ai từng lưu ý đến điều này, kể cả có bị quan binh tra ra được thì cũng không biết huyền cơ cất giấu bên trong nên cũng không nhìn ra cái gì. Nhưng ta cũng không biết người này là ai...... nhưng chiếu theo phong cách trong tranh, tuy là có hơi bất đồng như lại rất tương tự.. Có lẽ Lưu Dục biết họa sĩ là ai, nếu chàng muốn biết thì lúc hồi kinh thử hỏi hắn một chút là được.”
Thôi Hành Chu nghe đến đó, mí mắt hơi giật giật
Khi khai chiến ở Ngưỡng sơn, quân lính của hắn xác thật bị thiệt hại không ít lương thảo. Lúc ấy trong lòng hắn đã có ngờ ngờ có nội gian đã thông đồng với tắc tử Ngưỡng Sơn, chặt đứt con đường vận chuyển lương thảo.
Vì thế sau khi hắn tự mình chỉ huy bao vây giệt trừ Ngưỡng Sơn cũng thuận tiện chỉnh đốn lại nội vụ, thay đổi người giữ chức quan lương thảo, lại đóng thêm mấy kho lúa nhằm đánh lạc hướng, lúc ấy mới xem như ngăn được tin tức tiếp tục bị truyền ra.
Vạn tuế đã từng thu mua loại tranh như vậy? Vậy là hắn nhận thức kha khá cách vẽ tranh “Sơn quỷ”? Hoặc là người âm thầm câu kết với Ưng Tư Tự chính là vạn tuế?
Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu mặt mày đều tràn đầy sương lạnh.
Hắn vốn còn nghĩ là Lưu Dục lang bạt giang hồ ở dân gian nên sẽ hiểu được gian khổ khốn khó của người dân. Nhưng nếu Lưu Dục vì muốn diệt trừ hắn mà hoa tâm tổn sức như thế, thậm chí còn lợi dụng cả người Oa để mượn đao giết người thì đúng là quá đáng lắm rồi!
Bây giờ còn chưa xác định được chuyện này có đúng hay không, hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu thêm về chuyện này, khiến cửu ngũ chí tôn của Đại Yến thêm chật vật.
Chỉ là trong nhất thời, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ hồn độn, cần phải chậm rãi chải vuốt đối chiếu.......
Nhưng hẳn thản nhiên sửa lại cách gọi đúng của Lục đại đương gia: “Hắn bây giờ đã là cửu ngũ chí tôn cao quý, nàng không thể gọi thẳng tên của hắn được.”
Lúc trước vì hắn ghen, Miên Đường vì dỗ dành hắn, thể sẽ không nhắc lại tên của Lưu Dục. Nhưng hiện tại nhữ sơn phi Lục Văn vừa xuất hiện, tái hiện giang hồ, lời nên nói cũng đã nói, không nên nói cũng không kiêng nể gì mà nói ra.
Thôi Hành Chu không nhịn được muốn sửa đúng cho nàng, tránh để người có tâm nghe thấy lại tâu lên trên
Liễu Miên Đường chỉ tiêu sái cười: “Nếu chàng không nói, ta chút nữa cũng sẽ quên, bây giờ đã trôi qua mấy năm rồi, mọi chyện đã không còn giống như trước nữa, đắc đạo cũng sớm thành tiên.”
Nói xong, nàng muốn đứng dậy quay lại, nhưng mới đi được mấy bước, thấy Thôi Hành Chu vẫn bất động như cũ đang dựa vào bàn suy nghĩ cái gì đó.
Miên Đường bèn trở lại lôi kéo tay hắn, kéo hắn đi về trong phòng ngủ, sau đó hai người ôm nhau nằm xuống.
Hôm nay hắn sợ hãi nghe được tin mẫu thân nhiễm bệnh nặng, tâm tình vốn đã không tốt, bây giờ lại phát hiện ra “Ngôi tiên sinh”, một đêm trôi qua đều không ngủ được. Nhưng ngày mai bọn họ còn phải lên đường trở về Chân Châu nữa, Miên Đường lại khá đau lòng Thôi Hành Chu.
Lúc đầu tuy nàng đối với hắn cảm thấy xa lạ nhưng là do không có ký ức, phu thê ở với nhau lâu như vậy, rất nhiều chi tiết nhỏ trên sinh hoạt phù hợp đủ để khiến người ta an tâm.
Ví dụ như trước đến nay hắn vẫn chưa từng hỏi nàng, sau khi bị Ưng Tư Tự bắt cóc xong có bị làm cái gì không.
Sau đó nàng lại tò mò hỏi hắn, chẳng lẽ không ăn giấm à? Thôi Hành Chu chỉ thản nhiên đáp: “Hiện tại không phải nàng đang ở bên cạnh ta hay sao? Cho nên nếu hắn có mạo phạm đối với nàng thì cũng không quan trọng, bất luận hắn đã làm gì hay không làm gì thì ta cũng không để cho hắn sống......
Nghe được lời này khiến cho đôi mắt Miên Đường phát sáng như sao, cảm thấy Hoài Dương Vương chính là người không câu nệ tiểu tiết, là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Đương nhiên nàng cũng không để ô danh gắn ở trên người mình, chỉ nói Ưng Tư Tự làm người lại khá quân tử, vẫn luôn lấy lễ đối đãi với nàng.
Nhưng sau khi nàng giải thích xong thì Thôi Hành Chu lại ăn giấm, hỏi thằng Miên Đường khen hắn ta như vậy, có phải là cảm tháy Ưng Tư Tự vừa văn nhã vừa anh tuấn hay không?”
Liễu Miên Đường nhất thời không hiểu ý hắn, thế nhưng nói thật, nàng đúng là vẫn luôn thích loại nam tử nho nhã lễ độ.
Kết quả là vừa dứt lời, Thôi Hành Chu liền dùng biểu tình như muốn bóp chết nàng hung ác mà hôn nàng..
Khi đó Miên Đường mới biết, hóa ra vị này nhìn có vẻ điềm đạm như trích tiên lại là bình giấm chua, chỉ là góc độ ghen bất đồng so với người thường, bụng dạ hẹp hòi là hơn hẳn!
Nàng thật ra lại rất thích dáng vẻ ghen tuông của hắn, nghĩ vậy thì nhịn không được mà nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn. Hắn còn chưa ngủ, xoay người ôm lấy nàng, đúng lúc này trong bụng lại truyền ra một tràng thanh âm“ọt ọt”.
Lúc ăn cơm chiều, bời vì hắn lo cho mẫu thân nên ăn cũng không được bao nhiêu, lúc này đã vào đêm, nghe bụng hắn kêu, Miên Đường lại đau lòng cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng có đói bụng không...... Lúc này cũng đã khuya rồi, hình như Lý mama có chuẩn bị cháo đêm đó, chàng dậy ăn một chút đi...... Phương Hiết bọn họ đã đi ngủ rồi, có muốn ta múc cho chàng một chén không?”
Thôi Hành Chu cũng cảm thấy hơi đói bụng, vì thế dứt khoát đứng dậy, đi theo Miên Đường tới phòng bếp.
Nhà cửa ở Bắc Hải không lớn, cũng chỉ đi khoảng vài bước là đến, cũng không cần phải gọi hạ nhân đến phiền bọn họ, rốt cuộc thì ngày thứ hai cần tiếp tục lên đường nữa.
Bởi vì bếp vẫn còn lửa nên cháo vẫn nóng, hai người ngồi ở dọn băng ghế ngồi ở cạnh bếp ăn cháo trắng, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích.
Miên Đường tìm thấy lọ đường ở trên cạnh bếp, liền múc một thìa cho vào trong bát Thôi Hành Chu rồi đảo đảo đường, nhẹ giọng nói: “Trước kia khi còn ở Ngưỡng Sơn, có khi bị người truy lùng gắt gao thì không nhịn được hâm mộ chàng làm quan, có thể quang minh chính đại, không cần giống như ta, phía mang theo các huynh đệ trốn đông trốn tây. Nhưng hiện tại ta phát hiện thì ra chàng cũng chỉ là chuột, bị vây ở trong cái lu lớn triều đình, lẻ cao cao tại thượng kia nếu không xem chàng vừa mắt thì có thể ném gạch vào bên trong, cho chàng không còn chỗ trốn...... Chẳng bằng vào núi làm thổ phỉ còn sung sướng tự tại hơn......”
Thôi Hành Chu uống xong chén cháo ngọt ngấy đến phát ngấy xong mới trừng mắt nhìn về phía Liễu Miên Đường nói: “Nang đang xúi giục bổn vương cùng nàng vào núi làm thổ phỉ sao?”
Miên Đường cười nói: “Chỉ là muốn nói thôi, nếu gạch đập quá tàn nhẫn, đập đến mức vỡ cả cái lu, trời đất bao la, luôn có đường sống cho người. Chàng cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu thật sự có ngày vào rừng làm thổ phỉ, ta rất quen thuộc, có thể chọn hộ chàng một đỉnh núi để chàng tự lập môn hộ.”
Lần này Thôi Hành Chu nghe nàng nói thì cười ra tiếng, nói: “Nàng thay ta nghĩ thật chu đáo...... Nhưng nếu đập vỡ lu thật, chỉ sợ người rốt ruột suột cũng không phải chuột đâu?
Hai người nói chuyện đều mang theo ẩn ý, sau khi nói với nhau mấy điều mang theo ẩn ý thì chân trời đã dần dần sáng.
Một giấc này đã định là không ngủ được nữa, nhưng cũng may trên đường đi xe ngựa hơi lắc lư nhưng vẫn có thể ngủ được, có thể ngủ bù trên đường đi.
Thôi Hành Chu ở trong xe ngựa ngủ một canh giờ thì tỉnh.
Sau một giấc ngủ, đầu óc hắn đã thanh minh hơn rất nhiều
Mặc kệ là như thế nào, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra manh mối, đã biết có một người che đấu rất sâu là “Ngôi tiên sinh”.
Giống như Miên Đường từng nói, vị Ngôi tiên sinh này chắc chắc không phải là nội gian bình thường. Bất luận hẳn dùng phương thức nào truyền tin tức, còn có hành động nhất quán của hắn đều thuyết phục hắn là một người tự cho mình là một kẻ thanh cao có dáng vẻ tao nhã của kẻ sĩ.
Thôi Hành Chu nhất thời còn chưa nghĩ ra rốt cuộc là kẻ nào trong đám thuộc hạ từ trên xuống dưới bên người hắn, đến tột cùng là người như thế nào mà có mánh khóe thông thiên đến như vậy, có thể ẩn núp nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến người tinh thông thư pháp và hội họa, hắn không khỏi liếc nhìn đồng niên của mình, Quang Tài huynh.
Hắn còn đang bận đấm lưng đưa chén trà cho Thôi Phù đang ốm nghén, từ lúc lên đường tới giờ, trong lòng vị huynh đệ này chỉ có mỗi tức phụ của mình, hắn đã gọi hắn vài lần, nhưng vị tỷ phu này đều không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.