Kiều Tàng

Chương 253:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Nhưng Thôi Phù lại cảm thấy Thôi Hành Chu đưa xe đón các nàng tới đây, giống như là đã có chuyện gì xảy ra, vì thế nàng khiến Lý Quang Tài ngừng vây quanh nàng, đi đến chỗ Thôi Hành Chu xem thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Đến khi Lý Quang Tải đến đấy, Thôi Hành Chu mới đem chuyện đồ vật ẩn giấu trong bức họa cho hắn, cũng nói ra chuyện Miên Đường vẽ lại nó từ bức họa, triển lãm cho hắn xem bức vẽ của Miên Đường vẽ ra.

Lý Quang Tài nhìn thấy thì ngạc nhiên vô cùng, không nghĩ đến sẽ có phương pháp thần kỳ như vậy, không khỏi ca ngợi Vương gia hiểu biết rộng.

Thôi Hành Chu lắc đầu, nói cho hắn biết đây không phải do hắn phát hiện ra mà là do Miên Đường phát hiện trước, sau đó nói ra chuyện lúc Miên Đường ở Ngưỡng Sơn, Lưu Dục cũng thông qua phương pháp giống như vậy để biết được con đường vận chuyển lương thảo của bọn họ.

Ngay sau đó sắc mắt Lý Quang Tài cũng ngưng trọng lại. Nếu theo như Vương gia nói, không chừng vạn tuế cũng có liên lụy trong chuyện này, nếu đúng là như thế, quân muốn thần chết, thần không thể không chết được!

Miên Đường ở bên cạnh nói: “Tỷ phu, tài nghệ hội họa của ngươi như thế nào?

Lý Quang Tài đầu tiên là sửng sốt, sau đó đầu lắc như trống bỏi nói: “Vương phi, ngài biết rõ mà, tuy rằng văn chương thư pháp ta có đọc sơ qua, nhưng loại tranh dấu đầu lòi đuôi này, ta không vẽ được.”

Thôi Hành Chu tất nhiên là tin lời Lý Quang Tài, nếu hắn là loại người biết luồn cúi, lúc trước đã không trắc trở như vậy còn bị triều đình không dùng tới nhiều năm.

Miên Đường nhìn thấy hắn sợ đến mồ hôi đầy đầu, lập tức cười hì hì nói: “Những bức tranh này đều không dùng thuốc màu tầm thường, trong đó có màu đỏ sẫm, nó chính là loại màu được tnh luyện từ rệp son được thuyền hải ngoại đưa tới, một hộp nhỏ thôi cũng có giá cả xa xỉ...... Cho dù ngươi có thể vẽ ra bức tranh giống như vậy, sợ là cũng tiếc tiền mua loại thuốc màu đắt tiền như vậy. Ý của ta là, nếu ngươi tinh thông hội họa, ngày thường cũng kết gioa với người có cùng sở thích, có từng phát hiện ra người nào có bút lực như này mà thân cận với Vương gia không.”

Nói xong lời này, ba người đột nhiên không tự chủ được mà nhìn về phía đoàn xe Trấn Nam Hầu ở phía trước.

Nếu nói đến người tinh thông hội bên cạnh Vương gia, trừ Triệu Gia ra thì không còn ai cả.

Rốt cuộc lần này có thể rời đi đất Man ở bắc Hải, có thể trở về gặp mẫu thân, Triệu Hầu gia kích động đến mức cả người đều không còn thận trọng, cả đoạn đường này đều đi tuốt lên đằng trước, đội nón tre, cưỡi trên lưng ngựa cất cao giọng ngâm nga bài ca quê hương.

Xem xong dáng vẻ thất thố của Triệu hầu gia xong, ba người đều ăn ý thu hồi tầm mắt.

Lý Quang Tài suy nghĩ một lát, sau đó trầm tự nói: “Người trong Quân Khi Ti có thể biết được bí mật chế tạo chắc chắn pháo không nhiều, nếu như đến kinh thành chắc chắn sẽ khó có thể tra được ngọn nguồn của người để lộ bí mật, người nọ biết được chuyện của Ưng Tư Tự không thành, sợ rằng sẽ phá hủy chứng cứ phạm tội. Hơn nữa người này còn có địch ý rất sâu với Chân Châu ta, nếu như không biết trước được người này là ai, khi đến kinh thành không tránh khỏi bị động.”

Miên Đường nói: “Nếu như người này bình thường cố tình giấu dốt, vậy thì khó để phát hiện ra. Nhưng năm đó hắn ta có thể biết được con đường vận chuyển lương thảo của các ngươi khi ở Ngưỡng Sơn, hiện tại còn biết bí mật chế tạo pháo, cho dù là ở Chân Châu hay Quận Tư Nha ở kinh thành thì đều có quan hệ với hắn, hơn nữa đây chắc chắn là người mấu chốt, có thể có địa vị rất cao và tôn quý, nếu như điều tra từ chỗ này, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi.”

Nói đến đây, Lý Quang Tài cũng gấp thay cho Vương gia, hiện giờ cục diện triều đình rối rắm nhiều chuyện cần Vương gia xử lí, nhưng bây giờ thái phi lại bệnh tình nguy kịch, Vương gia bị cường ép kéo ra, cũng không biết đến khi hắn trở lại kinh thành, địch nhân ân trong chỗ tối sẽ bố trí đầm rồng hang hổ* như thế nào.

*đầm rồng hang hổ: địa thế hiểm nguy; nơi cực kỳ nguy hiểm (ví với những nơi nguy hiểm)

Đến Chân Châu, Thôi Hành Chu chưa đi Vương phủ ngay mà trực tiếp đến biệt viện vùng ngoại ô.



Lúc trước khi hắn chia tay với mẫu thân, Miên Đường cũng suy xét chu đáo cho hắn, nghĩ qua các loại tình huống có thể xảy ra. Đã nói với Cao quản sự nếu Thái Phi có chuyện gì ngoại ý muốn, thì lập tức dọn đến biệt viện, không để người ngoài tùy tiện tiếp xúc, chờ đến khi bọn họ trở về.

Bây giờ bệnh tình của Thái Phi nặng thêm, Cao quản sự bèn lập tức chân thành mời Tháp phi đến biệt viện vùng ngoại ô ở tạm, chỉ dẫn theo mấy nha hoàn bà tử đến hầu hạ Thái Phi và một ít thị vệ trung tâm ở vương phủ, những người khác đều để lại Vương phủ.

Sau đó Cao quản sự đích thân đi mua chăn đệm, bài trí phòng ốc và tấ cả đồ dùng, đổi mới hết đồ dùng ở biệt viện, còn xin miễn tất cả hỏi thăm.

Nhưng đã nhiều ngày qua mà bệnh tình của Thái Phi vẫn nặng thêm, vài ngày trước đó còn có thể đứng dậy đi lại một lát, nhưng nhiều ngày gần đây thần trí bắt đầu không rõ.

Khi Thôi Hành Chu nhanh chóng đến biệt viện, từ xa nhìn thấy Liêm Sở thị mang theo mấy nha hoàn bà tử đứng chờ ở ngoài cửa lớn, gân cổ lên mắng Cao quản sự là cẩu nô tài vứt bỏ chủ nhân, thế mà lại dám tự chủ trương, cự tuyệt không cho bà ta vào.

“Thứ chó má kia! Tỷ Tỷ của ta bị bệnh nặng như vậy, ngươi còn dám dày vò tỷ ấy. Mấy vị trưởng bối trong tộc muốn gặp Thái phi, ngươi cũng ngăn cản không có gặp. Chẳng lẽ các ngươi thấy Vương gia đi Bắc Hải trong thời gian ngắn sẽ không về được, nên các ngươi muốn đoạt tài sản của chủ tử à? Đây chính là chướng mắt tỷ tỷ của ta, muốn mưu tài hại mệnh!”

Đúng lúc bà ta đang mắng đến hăng say thì cửa lớn mở ra, Cao quản sự mang theo số lượng thị vệ không nhiều lắm trong biệt viện bước nhanh ra.

Dì Liêm còn tưởng Cao quản sự đã thấy sự lại hại của mình, đi ra nhận lỗi với bà, thái độ hung dữ của bà mất tự nhiên ngừng lại chờ tên cẩu nô tài kia quỳ xuống nhận lỗi.

Nhưng chỉ thấy Cao quản sự mang theo đoàn người lướt qua bà như một cơn gió, thẳng tiên đi về phía đường lớn ở ngoại ô.

Mãi cho đến lúc này, dì Liêm mới muộn màng phát hiện ra một đoàn xe đang vội vàng chạy tới biệt viện.

Sáng sớm Cao quản sự đã được người ở trạm dịch báo tin cho, biết Vương gia mệt mỏi phong trần đi từ Bắc Hải trở về.

Thái phi đã bệnh triền miên trên giường hơn tháng nay, mắt thấy sắp không xong, hắn thân là nô tài trung thành, nhưng không có chủ tử quyết định, chỉ có thể làm theo lời dặn dò của Vương phi lúc trước, chịu đựng chỉ trích của trưởng bối gia tộc Thôi thị, yên lặng cầu nguyện các chủ tử mau chóng trở về.

Hiện giờ cuối cùng Vương gia đã trở về rồi, Cao quản sự thở phào một hơi, rốt cuộc có thể dỡ xuống gánh nặng ngàn cân trên người xuống

Dì Liêm căn bản không biết Thôi Hành Chu đã trở lại, sau khi ngẩn người thì vội vàng đi qua nghênh đón, nước mắt nước mũi một phen kể rõ sự lo lắng của mình và tình cảm với tỷ tỷ.

Đáng tiếc hiện tại Thôi Hành Chu chỉ nóng vội muốn gặp mẫu thân, không dậy nổi lế tiết khách sáo đối với thân thích.

Không đợi dì Liêm khóc lóc kể lể cáo trạng xong, hắn đã sải bước chạy về phía sân của mẫu thân, còn Thôi Phù cũng đỡ lấy Miên Đường, vội vã đi gặp mẫu thân.

Dì Liêm vốn định đi vào theo, nhưng Cao quản sự lại căng mặt ngăn bà lại: “Vương gia và Thái phi là mẹ con lâu ngày mới gặp lại, ắt hẳn sẽ có nhiều chuyện muốn nói với nhau, Nếu Liêm phu nhân muốn thăm Thái phi, vậy mời ngày khác lại đến thăm!”



Nói xong, Cao quản sự lạnh mặt, không chút khách khí sai người đóng cửa trước mặt Liêm Sở thị.

Hiện giờ ai mà không biết, Liêm Sở thị có vẻ đã đắc tội Hoài Dương Vương, cũng không được Thân Vương phi ưa thích. Ngay cả con gái ruột của bà là Liêm Bính Lan sau khi gả cho lão Ngũ Thôi gia cũng không còn thân thiết mới người mẫu thân là bà.

Nhưng vì nhà Thái phi nhà hắn tốt bụng, ngày thường hay đi cùng Liêm Sở Thị đi tham gia đủ loại tiệc trà tiệc rượu, mới có thể dính được chút hơi thở trong vòng phú quý.

Nếu không phải do bà liên tiếp dẫn Thái phi ra ngoài, sao Thái phi lại bị nhiễm phong hàn, thành quái bệnh.

Thái phi lúc mới nhiễm bệnh, mỗi ngày bà ta còn đến, thường xuyên lôi những chuyện lông gà vỏ tỏi nhà mình ra làm phiền nhiễu Thái phi. Sau khi đưa Thái phi đến biệt viện, mới coi như ngừng nghỉ.

Cao quản sự nhìn thấy Liêm phu nhân cũng cảm thấy tức giận!

Khi Thôi Hành Chu vào nội thất, nhìn thấy Thái phi đang nằm hôn mê ở trên giường. Hai má Thái phi hóp lại, trên mặt không còn ánh sáng như xưa, vừa vàng gầy lại tiều tụy, chỗ nào còn giống tư thái Thái phi ung dung khi xưa?

Nhưng cho dù bà đang hôn mê cũng không thoải mái, lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại xoay người, phát ra âm thanh hừ hừ.

Cao quản sự nói: “Từ sau khi Vương gia Vương, và tiểu thư rời đi kinh thành, trong Vương phủ chỉ có một mình Thái phi, nên hơi tịch mịch một chút. Dì thường xuyên đến phủ, mời Thái phi tham gia yến hội của các vị phu nhân. Thái phi cũng không muốn đi, nhưng mà dì khuyên bảo mấy lần, Thái phi không thể không cho bà ta mặt mũi, bèn đi hai lần, qua mấy ngày thì thẩn thể cảm thấy hơi lạnh lẽo, ngực cũng đau nhức phiền muộn, lang trung đến khám cảm thấy giống như bị nhiễm phong hàn, chỉ là tình huống hơi khác biệt, nên không dám khẳng định. Sau đó thái phi bệnh nặng thêm, nô tài nhớ đến lời dặn dò trước đó của Vương phi, sợ người vương phủ nhiều lại phức tạp, lo có người có tâm động tay chân với Thái phi, bền chuyển tới biệt viện.”

Triệu Tuyên ngồi ở cạnh giường, nắm lấy tay Thái phi bắt mạch, lông mày nhăn tít, nửa ngày sau mới đứng dậy nói với Thôi Hành Chu: “Mạch tượng của Thái phi nhìn qua giống như phong hàn tận xương, tuy giống thật nhưng lại là giả, thực ra là bị trúng cổ độc.”

Mặt Thôi Hành Chu biến sắc, hỏi: “Có biện pháp cứu chữa không?”

Triệu Tuyên nói: “trước kia ta cũng chưa từng nghe đến cổ độc, nhờ có chuyến đi Bắc Hải này mà được lợi rất nhiều. Ở Thổ Ty thịnh hành vu y, rất nhiều người đều là tay dùng cổ chuyên nghiệp, khi ta giao lưu kết bạn với một vị dị nhân ở chỗ ở của vu y ở Bắc Hải, mới biết đến một ít. Trong tay người thi cổ có mẫu cổ, có thể nhớ đó khống chế cổ độc. Chỉ khi tìm được mẫu cổ, mới có thể giải trừ cổ độc.”

Sắc mặt Thôi Hành Chu âm trầm, hai mắt hắn bắn ra hai đạo hàn quang, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, lần này mẫu thân bị bệnh là do người hại, mục đích chính là muốn kéo chân hắn ở Chân Châu, không thể kịp thời chạy đến kinh thành.

Triệu Tuyên tiếp tục nói: “Tuy mẫu cổ có thể khống chế cổ độc, nhưng cần thiết ở gần mới có thể khống chế được. Nếu mẫu cổ cách xa cổ độc, thì cổ độc sẽ yên lặng. Ta thấy móng tay của Thái phi phát xanh, xem ra cổ độc đã thâm nhập vào nội phủ. Nhưng bởi vì cách cổ mẫu khá xa, nhưng cổ độc vẫn chưa phát tác, nên bây giờ mới có thể hôn mê không tỉnh. Ta xem mạch tượng, thấy tử cổ đã hút no khí huyết, phá kén thành nhộng, một khi cổ mẫu đến gần, tử cố phát tác, sẽ phá vỡ mạch máu, nhìn qua giống như người già trúng gió, dù có kiểm tra thế nào cũng đều là chết vì tuổi già.”

Thôi Phù nghe thấy thì mặt ủ rũ, liên tục hỏi: “Là kẻ nào ấc động như vậy, thế mà lại vắt óc tìm mưu tính kế hại một phụ nhân thâm trạch?”

Thôi Hành Chu nghe thì sắc mặt xanh mét, hắn biết, người hạ cổ là hướng về phía hắn, vì kéo dài thời gian về kinh của hắn, đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng có duỗi độc thủ về phía mẫu thân của hắn.

Miên Đường nói: “Một khi đã như vậy, người hạ cổ sẽ dùng trăm phương ngàn kế đưa cổ mẫu vào biệt viện, Cao quản sự, sau khi các ngươi vào biệt viện, đã có những ai đến thăm?”

Cao quản sự nói: “Các phu nhân của các phủ khác trước đó đều hỏi thăm Thái phi ta đều nói Thái Phi cần tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy, nên chưa có ai đến đây. Đầu tháng và mười năm, có vợ chồng Ngũ gia đến đây theo thường lệ để thỉnh an Thái phi, nhưng bọn họ không tiến vào biệt viện, chỉ quỷ thỉnh nhưng ở ngoài cửa lớn xong thì đi luôn. Lang trung thường ở biệt viện, không rời đi. Chỉ có dì Liêm lúc nào cũng đến đây, có khi còn mang theo trưởng bối tới gây chuyện.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook