Chương 254:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Bây giờ Miên Đường đã quên mất quá khứ của dì Liêm, nghe vậy thì tò mò hỏi: “Bà ấy nháo cái gì?”
Cao quản sự thấp giọng nói: “Đương nhiên là nghi ngờ bọn nô tài chúng tôi trộm tham ô tiền sau lưng chủ nhân, ồn ào đòi vào để kiểm toán thay Thái phi.”
Miên Đường cười nói: “Nếu nói như vậy, bà ấy đúng là một trưởng bối tận tâm, vừa rồi không cho bà ấy vào cửa là không nên. Vậy đi, để ta đuổi theo dì, tốt xấu cũng nên chào hỏi một tiếng mới phải!”
Thôi Hành Chu giương mắt nhìn nàng, cảm thấy Vương phi nhà mình lần này ân cần khách sáo như vậy có chút khả nghi.
Hắn suy ngẫm một lúc, đã đoán được ý tưởng của Miên Đường, mở miệng nói: “Ta đi cùng nàng.”
Miên Đường lắc đầu nói: “Không có chứng cứ rõ ràng, nếu như chàng đi, sẽ tổn thương đến tình cảm thần thích. Không bằng cứ để ta đi, dù sao bây giờ đầu óc ta cũng bị thương, nếu như bà ấy có cáo trạng đến trong tộc, chàng cũng có thể lấy cơ nói ta không biết ăn nói, cử chỉ vụng về, bọn họ cũng không thể làm gì được.”
Thôi Phù ở cạnh nghe mà không hiểu gì, lau nước mắt hỏi: “Miên Đường, muội muốn làm gì thế?”
Thực ra vấn đề này, không lâu sau, dì liêm cũng thét chói tai hỏi nàng.
Vốn bà đã ăn một bụng tức giận ở chỗ biệt viện, bây giờ cái gái của bà, Liêm Bính Lan sau khi xuất giá thì càng có chủ kiến, càng không để ý tới người khác, trong nhà con cháu cứ vài ngày lại náo loạn kiện tụng, bà chỉ có thể đến cửa nhờ tỷ tỷ giúp đỡ.
Kết quả lần này tỷ tỷ bệnh, bà lại càng không có thể để cậy vào, nếu không phải trước đấy vài ngày đệ đệ của bà trở về từ phía nam nói cho bà một chút, dù chỉ nói chiến sự ở Bắc Hải không ổn, Thôi Hành Chu có thể chưa trở về được, có khi bây giờ cái gì bà cũng không biết.
Nếu như Thôi Hành Chu thật sự không về được, không phải con trai độc nhất của hắn sẽ phải kế thừa sao, tỷ tỷ còn bị bệnh như vậy, chẳng phải Liễu Miên Đường sẽ trở thành Thái phi quản lý cả phủ hay sao?
Nhưng bà lại nghĩ đến, nếu như Thôi Hành Chu chết trận, chỉ sợ mẹ con Liễu Miên Đường cũng không thể về được.
Kể từ đó, một mạch Thôi gia này, chỉ có mỗi con rể Ngũ gia của bà. Nghĩ thế một chút, Liêm Sở thị đã mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy vòng đi vòng lại, hóa ra con gái của mình vẫn có số được làm Vương phi!
Nhưng khi bà nói cho con gái nghe chuyện này thì bị Liêm Binh Lan khiến trách, còn không khách khi chút nào đuổi bà ra khỏi phủ.
Tuy bà tức giận với đứa con gái đầu gỗ Liêm Bính Lan này, nhưng lại không thể không coi chừng gia sản của nữ nhị nhà mình. Nếu không sẽ bị những điêu nô đó nuốt sạch, đến lúc đó không phải chỉ có thể kế thừa cái vương phủ như thùng rỗng thôi sao?
Cho nên hơn một tháng tiếp theo, cứ một khoảng thời gian bà lại đến đó ồn ào gây sự. Nhưng lại không làm gì được Cao quản sự đã làm việc hơn mười mấy năm trong Vương phủ, hắn cũng sắp thành một nửa chủ tử rồi, căn bản không sợ trưởng bối trong tộc, nhất thời không thể làm gì được.
Ai ngờ được, tính toán nhiều thế mà lại thất bại, ở Chân Châu còn chưa nghe được tin Bắc Hải đại thắng, mà Thôi Hành Chu đã đi đường thủy về trước, sau đó mới đi đường bộ, cả chuyến đi nhanh, dắt cả vợ lẫn con bình an trở về!
Liêm Sở thị bận rộn cả tháng trời, cuối cùng lại thành giỏ tre múc nước thành công dã tràng, khỏi nói có bao nhiêu ủ rũ!
Lúc bà đang ngồi trên kiệu trở về phủ, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau.
Liêm Sở thị thăm dò nhìn thử, chỉ thấy một vị nữ hiệp khí khái anh hùng dẫn theo thị nữ và hộ vệ, xe ngựa chạy thẳng như chớp mà đến.
Chờ đến khi bà thấy rõ người đến là Liễu Miên Đường, thì lạnh lùng hừ một tiếng, làm bộ như không thấy tự cao không thèm xuống xe.
Không nghĩ rằng Liễu Miên Đường cũng không xuống khỏi lưng ngựa, chỉ vọt đến chỗ nha hoàn rồi vẫy tay, Phương Hiết và Bích Thảo ở phía sau không nói câu nào lập tức xông lên xe ngựa, lôi dì Liêm xuống, Tiểu Lâm Tử ở bên cạnh lột xiêm y của bà ra.
Một bà tử lớn tuổi là người hầu của Liêm gia vội vàng chạy đến cứu người, nhưng bị thị vệ đè lại, không thể động đậy.
Dì Liêm không nghĩ rằng ban ngày mặt mặt thế này mà có cướp không che mặt lộng hành, vừa tức lại vừa lo, liên tục sợ hãi kêu la, nhưng vẫn bị mấy nha hoàn bà tử thanh thạo lột quần áo, thậm chí cả vòng tay hay trâm cài và các loại trang sức khác cũng không buông tha, tất cả đều bị tháo xuống.
Tuy các nàng cũng mang y phục đến đổi cho Liêm Sở thị, nhưng Liêm Sở thị chưa từng chịu nhục nhã uất ức đến mức này bao giờ, bà ta đầu tóc tán loạn ồn ào kêu là không muốn sống nữa, trước khi chết vẫn muốn tìm tộc trường đòi công đạo cho mình.
Ở bên rừng cây, Liễu Miên Đường tiếp nhận quần áo và trang sức trên người dì Liêm, xem xét kĩ càng từng cái một. Loại cô độc này là vật sông ở Nam Man, theo ý tức của Triệu Tuyên, hẳn là được nuôi ở trong nước.
Nhưng mà trên người dì Liêm cũng không có túi nước ấm hay vật gì tương tự. Cho dù thật sự có người động tay chân trên người dì Liêm, nàng cũng không biết được giấu ở chỗ nào trong trang phục như thế nào, không phát hiện được thì cũng uổng công.
Bỗng ánh mắt nàng dừng lại trên vòng ngọc của dì Liêm, cái vòng ngọc này không biết là loại nào mà nhìn như có nước ở trong, trong suốt long lanh, khi xem dưới ánh mặt trời giống như có nước đang lay động bên trong, vừa nhìn đã biết là sang quý, người ái mộ hư vinh như dì Liêm, tất nhiên sẽ ngày ngay đều mang trên người.
Nàng cũng không biết dì Liêm còn bí mật mang theo mấy từ tà vật khác theo không, nên cũng không dám đưa mấy thứ trang sức và quần áo này theo. Vì vậy mới phân loại trang sức và quần áo của dì liêm đặt riêng từng hộp đóng kín, chỉ cầm vòng ngọc trong tay, sai người đi mời Trấn Nam hầu đến đây.
Lúc này Thôi Hành Chu và Triệu Tuyên vội vàng chạy đến bên ngoài rừng cây, Triệu Tuyên nhận lấy vòng ngọc nhìn kỹ vài lần rồi nói: “Cái vòng này khá kỳ quặc, bên trong giống như có nước..
Miên Đường nói: “Ta nghi ngờ bên trong có khả năng có cổ mẫu, nhưng tính chất của vòng ngọc vừa cứng lại dễ vỡ, chẳng may vỡ vụn thì không dễ kiểm tra.”
Triệu Tuyền nói: “Việc này đơn giản.”
Chỉ thấy Trấn Nam hầu lấy ra một cái khăn cứng đặt ở trên hòm thuốc, sau đó đặt vòng ngọc lên đó, rồi lấy ra một cái chai ở thùng dụng cụ tùy thân, đổ một ít bột phấn màu vàng lên vòng ngọc. Đợi một lúc, lấy khăn lau bột phân đi, móc ra một cây ngân châm nhẹ nhàng khoan trên vòng ngọc. Chỉ chốc lát sau, ngân châm mềm mại nhỏ xíu đã chọc ra một lỗ nhỏ trên vòng ngọc cứng rắn, trong vòng ngọc quả nhiên chảy ra nước.
Triệu Tuyên lấy khăn tay đưa đến trước mắt cẩn thận xem xét, nửa ngày sau mới phát hiện được một vật trong suốt dính ở bột phấn, nhỏ đến gần như không thể nhìn thấy được. Triệu Tuyên hung phấn nói: “Đây là mẫu cổ. Trước kia dù chưa gặp qua nhưng đã nghe vị dị nhân nhắc đến, màu sắc của mẫu cổ trong suốt, rất nhỏ nên khó có thể phân biệt được, kể cả có đặt trước mắt người thường thì cũng không thể phát hiện được. Có cổ mẫu thì ta có thể giải trừ được cổ độc.”
Thôi Hành Chu đen mặt, gọi người đưa Liêm Sở thị đang không ngừng khóc nháo mang lên xe ngựa, tạm thời mang đến vương phủ tạm giữ. Người hầu đi theo bà cũng bị áp giải theo, trách cho lộ tiếng gió.
Trong biệt viện, Thôi Hành Chu cùng Thôi Phù và Lý Quang Tài ngồi bên cạnh Thái Phi, Thôi Phù nắm tay Thái phi không ngừng khóc.
Thôi Hành Chu vừa chăm sóc Thái phi vừa ngóng trông Miên Đường trở về. Chờ khi Miên Đường vào nhà, nói chuyện mẫu cổ ra, Thôi Phù cũng thở phào nhẹ nhõm, ác cảm đối với Liêm Sở thị dâng cao đến tận đỉnh núi.
Bởi vì mang theo mẫu cổ nên Triệu Tuyên chưa vào biệt viện, mà đến căn phòng do Thôi Hành Chu an bài cách biệt việt không xa, suốt đêm dùng mẫu cổ điều chế ra giải dược, đến nửa đêm cuối cùng cũng điều chế ra, bèn vội vàng mang đến cho Thái phi ăn.
Chờ đến bình minh, tử cỗ đã được giải, Thái phi cuối cùng cũng từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy mình mới ngủ một giấc dài, sao con trai con gái và con dâu con rể đều ở cạnh người mình thế này?
Đặc biệt là đứa nhỏ trong lòng ngực Miên Đường, vừa trắng trẻo béo tốt lại đáng yêu, đang phồng khuôn mặt nhỏ ăn bánh ngọt đáng yêu vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Thái Phi nhìn thấy thân đại tôn tử của mình, trong lòng bà vui mừng không nhịn được, tinh thần đang uể oải đã phấn chấn hơn rất nhiều.
Triệu Tuyên cẩn thận xem xét thân thể Thái phi, ngoại trừ thân thể hơi suy nhược do hôn mê trong thời gian dài ra thì cũng không có gì đáng ngại, dưới sự chăm sóc tận tâm của thị nữ, ngày ngày mát xa toàn thân thì chuyện cơ bắp uể oái cũng không tính là nặng, chỉ cần điều dưỡng tốt một thời gian là có thể trừ tận gốc độc còn lại.
Thái phi thì đang không ngừng thúc giục Miên Đường ôm Tiểu Dập Nhi đến cho bà nhìn.
Thôi Hành Chu thấy bệnh tình của mẫu thân đã chuyển biến tốt đẹp, vội xoay người cưỡi ngua về Vương phủ ở Chân Châu, đi đến nơi giam giữ Liêm Sở thị.
Lúc Liêm Sở thị vừa bị nhốt lại thi không ngừng chửi bậy, nhưng sau khi bị nhốt một đêm, Vương gia Vương phi cũng không thèm quan tâm tới bà, đồ ăn nước uống cũng không có một ngụm vào bụng làm trong lòng bà hơi lo sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, miệng bà đã nổi một tầng vết bỏng phồng rộp vì khát khô và nóng trong người.
Thấy Thôi Hành Chu tiến vào, bà bất chấp bỏ đi phong thái của một trưởng bối, vội vàng tiến đến nắm tay Thôi Hành Chu nói: “Vương gia, cuối cùng ngài cũng tới rồi, không biết Vương phi của ngài bị trúng tà gì mà ban ngày ban mặt lại để cho đám thị nữ kéo ta vào bìa rừng, còn lột hết trang sức và quần áo của ta ra, còn nhốt ta đến chỗ này. Nếu tỷ tỷ đáng thương của ta sau khi tỉnh lại biết muội muội của mình bị đối xử như vậy, không biết sẽ khổ sở như thế nào.”
Nghe thấy bà ta lại lôi Thái phi ra để nói chuyện, lửa giận trong lòng Thôi Hành Chu bốc lên ngùn ngụt, hắn ném Liêm Sở thị ra, lạnh lùng nói: “Bổn vương đã điều tra rõ, Thái phi không phải bị nhiễm phong hàn, mà do có người cố ý hãm hại. Vòng ngọc của người kia chính là công cụ làm hại Thái phi, bên trong còn ẩn giấu mẫu cổ để làm chất dẫn phát tác bệnh của mẫu thân! Nếu để bổn vương hỏi thật, người nào đã cho ngươi cổ độc, ngươi đã làm như thế nào để hạ độc. Nếu người không nói rõ, thì chính là người chủ mưu hãm hại Thái phi, chắc chắn bổn vương sẽ xử trảm sạch sẽ người một nhà ngươi.”
Trong lòng Thôi Hành Chu đằng đằng sát khí, trên mặt tự nhiên cũng đằng đằng sát khí.
Liêm Sở thị bị dọa cho khóc rống lên: “Đứa nhỏ này, ngươi đang nói cái gì thế? Ta lấy độc từ chỗ nào chứ? Sao ta lại hãm hại tỷ tỷ ruột của mình? Ta oan uổng quá mà, oan đến tận trời mà!”
Vẻ mặt bà khiếp sợ, khóc đến khàn cả giọng, nhìn cũng không giống đang giả vờ diễn kịch, có vẻ thật sự không biết gì.
Miên Đường vẫn đứng ở bên ngoài lúc này lại đi vào, nhìn đến Liêm Sở thi khóc đến thê thảm thì hỏi: “Ngươi nói ngươi không biết chuyện này, vậy ngươi nói thật cho ta biết, vòng tay của ngươi là ai cho ngươi?”
Liêm Sở thị lau nước mắt nói: “Cái vòng tay kia là do cháu trai của ta có việc nhờ ta, nên đưa cho vài ngày trước, cố ý muốn hiếu kính ta, nghe nói cái vòng ngọc này ở dưới đại Phật ở Nhạc sơn, thỉnh cao tăng khai quang, không dễ dàng đổi chủ, đeo vào không cần tháo ra, phải mang đủ một năm mới có thể nhận được phật quang, có lợi với cơ thể...... Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng vòng ngọc kia thật sự là đồ vật quý báu, nên ta đeo lên...... Ai ngờ...... Ai ngờ...... Ta thật sự bị kẻ gian hãm hại mà!”
Nói thật thì nuôi dưỡng cổ không hề dễ, kể cả được nuôi ở Thổ Trì Yến Miêu trại cũng không phải người bình thường nào cũng có thể nuôi được.
Tuy rằng Liêm Sở thị tham lam lại thích chiếm tiện nghi, nhưng nếu bà ta hạ độc thì có thể tin chứ không có bản lĩnh kiếm được độc vật xảo quyệt bậc nhất này.
Thôi Hành Chu nhìn dì khóc lóc nỉ non cũng không nói gì, chỉ phái người đi bắt giữ cháu trai dâng tặng lễ vật mà bà nói, thuận thế tìm hiểu xem cái đuôi phía sau, dù sao cũng cần phải bắt được người hạ độc thủ ở phía sau thì mới tốt.
Nhưng ai biết mới phái người đi một lát đã trở lại, báo rằng cháu trai kia đi đến lẫu xanh ở ngõ nhỏ bao đầu bảng, khi cùng người tranh giành tình cảm cùng với một vị khách rượu khác đã đánh nhau, trong lúc hỗn loạn hắn ta đã bị đâm một dao vào ngực, chảy máu quá nhiều chết ngay tại chỗ, hung thủ cũng chạy trốn không thấy bóng dáng.
Cao quản sự thấp giọng nói: “Đương nhiên là nghi ngờ bọn nô tài chúng tôi trộm tham ô tiền sau lưng chủ nhân, ồn ào đòi vào để kiểm toán thay Thái phi.”
Miên Đường cười nói: “Nếu nói như vậy, bà ấy đúng là một trưởng bối tận tâm, vừa rồi không cho bà ấy vào cửa là không nên. Vậy đi, để ta đuổi theo dì, tốt xấu cũng nên chào hỏi một tiếng mới phải!”
Thôi Hành Chu giương mắt nhìn nàng, cảm thấy Vương phi nhà mình lần này ân cần khách sáo như vậy có chút khả nghi.
Hắn suy ngẫm một lúc, đã đoán được ý tưởng của Miên Đường, mở miệng nói: “Ta đi cùng nàng.”
Miên Đường lắc đầu nói: “Không có chứng cứ rõ ràng, nếu như chàng đi, sẽ tổn thương đến tình cảm thần thích. Không bằng cứ để ta đi, dù sao bây giờ đầu óc ta cũng bị thương, nếu như bà ấy có cáo trạng đến trong tộc, chàng cũng có thể lấy cơ nói ta không biết ăn nói, cử chỉ vụng về, bọn họ cũng không thể làm gì được.”
Thôi Phù ở cạnh nghe mà không hiểu gì, lau nước mắt hỏi: “Miên Đường, muội muốn làm gì thế?”
Thực ra vấn đề này, không lâu sau, dì liêm cũng thét chói tai hỏi nàng.
Vốn bà đã ăn một bụng tức giận ở chỗ biệt viện, bây giờ cái gái của bà, Liêm Bính Lan sau khi xuất giá thì càng có chủ kiến, càng không để ý tới người khác, trong nhà con cháu cứ vài ngày lại náo loạn kiện tụng, bà chỉ có thể đến cửa nhờ tỷ tỷ giúp đỡ.
Kết quả lần này tỷ tỷ bệnh, bà lại càng không có thể để cậy vào, nếu không phải trước đấy vài ngày đệ đệ của bà trở về từ phía nam nói cho bà một chút, dù chỉ nói chiến sự ở Bắc Hải không ổn, Thôi Hành Chu có thể chưa trở về được, có khi bây giờ cái gì bà cũng không biết.
Nếu như Thôi Hành Chu thật sự không về được, không phải con trai độc nhất của hắn sẽ phải kế thừa sao, tỷ tỷ còn bị bệnh như vậy, chẳng phải Liễu Miên Đường sẽ trở thành Thái phi quản lý cả phủ hay sao?
Nhưng bà lại nghĩ đến, nếu như Thôi Hành Chu chết trận, chỉ sợ mẹ con Liễu Miên Đường cũng không thể về được.
Kể từ đó, một mạch Thôi gia này, chỉ có mỗi con rể Ngũ gia của bà. Nghĩ thế một chút, Liêm Sở thị đã mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy vòng đi vòng lại, hóa ra con gái của mình vẫn có số được làm Vương phi!
Nhưng khi bà nói cho con gái nghe chuyện này thì bị Liêm Binh Lan khiến trách, còn không khách khi chút nào đuổi bà ra khỏi phủ.
Tuy bà tức giận với đứa con gái đầu gỗ Liêm Bính Lan này, nhưng lại không thể không coi chừng gia sản của nữ nhị nhà mình. Nếu không sẽ bị những điêu nô đó nuốt sạch, đến lúc đó không phải chỉ có thể kế thừa cái vương phủ như thùng rỗng thôi sao?
Cho nên hơn một tháng tiếp theo, cứ một khoảng thời gian bà lại đến đó ồn ào gây sự. Nhưng lại không làm gì được Cao quản sự đã làm việc hơn mười mấy năm trong Vương phủ, hắn cũng sắp thành một nửa chủ tử rồi, căn bản không sợ trưởng bối trong tộc, nhất thời không thể làm gì được.
Ai ngờ được, tính toán nhiều thế mà lại thất bại, ở Chân Châu còn chưa nghe được tin Bắc Hải đại thắng, mà Thôi Hành Chu đã đi đường thủy về trước, sau đó mới đi đường bộ, cả chuyến đi nhanh, dắt cả vợ lẫn con bình an trở về!
Liêm Sở thị bận rộn cả tháng trời, cuối cùng lại thành giỏ tre múc nước thành công dã tràng, khỏi nói có bao nhiêu ủ rũ!
Lúc bà đang ngồi trên kiệu trở về phủ, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau.
Liêm Sở thị thăm dò nhìn thử, chỉ thấy một vị nữ hiệp khí khái anh hùng dẫn theo thị nữ và hộ vệ, xe ngựa chạy thẳng như chớp mà đến.
Chờ đến khi bà thấy rõ người đến là Liễu Miên Đường, thì lạnh lùng hừ một tiếng, làm bộ như không thấy tự cao không thèm xuống xe.
Không nghĩ rằng Liễu Miên Đường cũng không xuống khỏi lưng ngựa, chỉ vọt đến chỗ nha hoàn rồi vẫy tay, Phương Hiết và Bích Thảo ở phía sau không nói câu nào lập tức xông lên xe ngựa, lôi dì Liêm xuống, Tiểu Lâm Tử ở bên cạnh lột xiêm y của bà ra.
Một bà tử lớn tuổi là người hầu của Liêm gia vội vàng chạy đến cứu người, nhưng bị thị vệ đè lại, không thể động đậy.
Dì Liêm không nghĩ rằng ban ngày mặt mặt thế này mà có cướp không che mặt lộng hành, vừa tức lại vừa lo, liên tục sợ hãi kêu la, nhưng vẫn bị mấy nha hoàn bà tử thanh thạo lột quần áo, thậm chí cả vòng tay hay trâm cài và các loại trang sức khác cũng không buông tha, tất cả đều bị tháo xuống.
Tuy các nàng cũng mang y phục đến đổi cho Liêm Sở thị, nhưng Liêm Sở thị chưa từng chịu nhục nhã uất ức đến mức này bao giờ, bà ta đầu tóc tán loạn ồn ào kêu là không muốn sống nữa, trước khi chết vẫn muốn tìm tộc trường đòi công đạo cho mình.
Ở bên rừng cây, Liễu Miên Đường tiếp nhận quần áo và trang sức trên người dì Liêm, xem xét kĩ càng từng cái một. Loại cô độc này là vật sông ở Nam Man, theo ý tức của Triệu Tuyên, hẳn là được nuôi ở trong nước.
Nhưng mà trên người dì Liêm cũng không có túi nước ấm hay vật gì tương tự. Cho dù thật sự có người động tay chân trên người dì Liêm, nàng cũng không biết được giấu ở chỗ nào trong trang phục như thế nào, không phát hiện được thì cũng uổng công.
Bỗng ánh mắt nàng dừng lại trên vòng ngọc của dì Liêm, cái vòng ngọc này không biết là loại nào mà nhìn như có nước ở trong, trong suốt long lanh, khi xem dưới ánh mặt trời giống như có nước đang lay động bên trong, vừa nhìn đã biết là sang quý, người ái mộ hư vinh như dì Liêm, tất nhiên sẽ ngày ngay đều mang trên người.
Nàng cũng không biết dì Liêm còn bí mật mang theo mấy từ tà vật khác theo không, nên cũng không dám đưa mấy thứ trang sức và quần áo này theo. Vì vậy mới phân loại trang sức và quần áo của dì liêm đặt riêng từng hộp đóng kín, chỉ cầm vòng ngọc trong tay, sai người đi mời Trấn Nam hầu đến đây.
Lúc này Thôi Hành Chu và Triệu Tuyên vội vàng chạy đến bên ngoài rừng cây, Triệu Tuyên nhận lấy vòng ngọc nhìn kỹ vài lần rồi nói: “Cái vòng này khá kỳ quặc, bên trong giống như có nước..
Miên Đường nói: “Ta nghi ngờ bên trong có khả năng có cổ mẫu, nhưng tính chất của vòng ngọc vừa cứng lại dễ vỡ, chẳng may vỡ vụn thì không dễ kiểm tra.”
Triệu Tuyền nói: “Việc này đơn giản.”
Chỉ thấy Trấn Nam hầu lấy ra một cái khăn cứng đặt ở trên hòm thuốc, sau đó đặt vòng ngọc lên đó, rồi lấy ra một cái chai ở thùng dụng cụ tùy thân, đổ một ít bột phấn màu vàng lên vòng ngọc. Đợi một lúc, lấy khăn lau bột phân đi, móc ra một cây ngân châm nhẹ nhàng khoan trên vòng ngọc. Chỉ chốc lát sau, ngân châm mềm mại nhỏ xíu đã chọc ra một lỗ nhỏ trên vòng ngọc cứng rắn, trong vòng ngọc quả nhiên chảy ra nước.
Triệu Tuyên lấy khăn tay đưa đến trước mắt cẩn thận xem xét, nửa ngày sau mới phát hiện được một vật trong suốt dính ở bột phấn, nhỏ đến gần như không thể nhìn thấy được. Triệu Tuyên hung phấn nói: “Đây là mẫu cổ. Trước kia dù chưa gặp qua nhưng đã nghe vị dị nhân nhắc đến, màu sắc của mẫu cổ trong suốt, rất nhỏ nên khó có thể phân biệt được, kể cả có đặt trước mắt người thường thì cũng không thể phát hiện được. Có cổ mẫu thì ta có thể giải trừ được cổ độc.”
Thôi Hành Chu đen mặt, gọi người đưa Liêm Sở thị đang không ngừng khóc nháo mang lên xe ngựa, tạm thời mang đến vương phủ tạm giữ. Người hầu đi theo bà cũng bị áp giải theo, trách cho lộ tiếng gió.
Trong biệt viện, Thôi Hành Chu cùng Thôi Phù và Lý Quang Tài ngồi bên cạnh Thái Phi, Thôi Phù nắm tay Thái phi không ngừng khóc.
Thôi Hành Chu vừa chăm sóc Thái phi vừa ngóng trông Miên Đường trở về. Chờ khi Miên Đường vào nhà, nói chuyện mẫu cổ ra, Thôi Phù cũng thở phào nhẹ nhõm, ác cảm đối với Liêm Sở thị dâng cao đến tận đỉnh núi.
Bởi vì mang theo mẫu cổ nên Triệu Tuyên chưa vào biệt viện, mà đến căn phòng do Thôi Hành Chu an bài cách biệt việt không xa, suốt đêm dùng mẫu cổ điều chế ra giải dược, đến nửa đêm cuối cùng cũng điều chế ra, bèn vội vàng mang đến cho Thái phi ăn.
Chờ đến bình minh, tử cỗ đã được giải, Thái phi cuối cùng cũng từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy mình mới ngủ một giấc dài, sao con trai con gái và con dâu con rể đều ở cạnh người mình thế này?
Đặc biệt là đứa nhỏ trong lòng ngực Miên Đường, vừa trắng trẻo béo tốt lại đáng yêu, đang phồng khuôn mặt nhỏ ăn bánh ngọt đáng yêu vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Thái Phi nhìn thấy thân đại tôn tử của mình, trong lòng bà vui mừng không nhịn được, tinh thần đang uể oải đã phấn chấn hơn rất nhiều.
Triệu Tuyên cẩn thận xem xét thân thể Thái phi, ngoại trừ thân thể hơi suy nhược do hôn mê trong thời gian dài ra thì cũng không có gì đáng ngại, dưới sự chăm sóc tận tâm của thị nữ, ngày ngày mát xa toàn thân thì chuyện cơ bắp uể oái cũng không tính là nặng, chỉ cần điều dưỡng tốt một thời gian là có thể trừ tận gốc độc còn lại.
Thái phi thì đang không ngừng thúc giục Miên Đường ôm Tiểu Dập Nhi đến cho bà nhìn.
Thôi Hành Chu thấy bệnh tình của mẫu thân đã chuyển biến tốt đẹp, vội xoay người cưỡi ngua về Vương phủ ở Chân Châu, đi đến nơi giam giữ Liêm Sở thị.
Lúc Liêm Sở thị vừa bị nhốt lại thi không ngừng chửi bậy, nhưng sau khi bị nhốt một đêm, Vương gia Vương phi cũng không thèm quan tâm tới bà, đồ ăn nước uống cũng không có một ngụm vào bụng làm trong lòng bà hơi lo sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, miệng bà đã nổi một tầng vết bỏng phồng rộp vì khát khô và nóng trong người.
Thấy Thôi Hành Chu tiến vào, bà bất chấp bỏ đi phong thái của một trưởng bối, vội vàng tiến đến nắm tay Thôi Hành Chu nói: “Vương gia, cuối cùng ngài cũng tới rồi, không biết Vương phi của ngài bị trúng tà gì mà ban ngày ban mặt lại để cho đám thị nữ kéo ta vào bìa rừng, còn lột hết trang sức và quần áo của ta ra, còn nhốt ta đến chỗ này. Nếu tỷ tỷ đáng thương của ta sau khi tỉnh lại biết muội muội của mình bị đối xử như vậy, không biết sẽ khổ sở như thế nào.”
Nghe thấy bà ta lại lôi Thái phi ra để nói chuyện, lửa giận trong lòng Thôi Hành Chu bốc lên ngùn ngụt, hắn ném Liêm Sở thị ra, lạnh lùng nói: “Bổn vương đã điều tra rõ, Thái phi không phải bị nhiễm phong hàn, mà do có người cố ý hãm hại. Vòng ngọc của người kia chính là công cụ làm hại Thái phi, bên trong còn ẩn giấu mẫu cổ để làm chất dẫn phát tác bệnh của mẫu thân! Nếu để bổn vương hỏi thật, người nào đã cho ngươi cổ độc, ngươi đã làm như thế nào để hạ độc. Nếu người không nói rõ, thì chính là người chủ mưu hãm hại Thái phi, chắc chắn bổn vương sẽ xử trảm sạch sẽ người một nhà ngươi.”
Trong lòng Thôi Hành Chu đằng đằng sát khí, trên mặt tự nhiên cũng đằng đằng sát khí.
Liêm Sở thị bị dọa cho khóc rống lên: “Đứa nhỏ này, ngươi đang nói cái gì thế? Ta lấy độc từ chỗ nào chứ? Sao ta lại hãm hại tỷ tỷ ruột của mình? Ta oan uổng quá mà, oan đến tận trời mà!”
Vẻ mặt bà khiếp sợ, khóc đến khàn cả giọng, nhìn cũng không giống đang giả vờ diễn kịch, có vẻ thật sự không biết gì.
Miên Đường vẫn đứng ở bên ngoài lúc này lại đi vào, nhìn đến Liêm Sở thi khóc đến thê thảm thì hỏi: “Ngươi nói ngươi không biết chuyện này, vậy ngươi nói thật cho ta biết, vòng tay của ngươi là ai cho ngươi?”
Liêm Sở thị lau nước mắt nói: “Cái vòng tay kia là do cháu trai của ta có việc nhờ ta, nên đưa cho vài ngày trước, cố ý muốn hiếu kính ta, nghe nói cái vòng ngọc này ở dưới đại Phật ở Nhạc sơn, thỉnh cao tăng khai quang, không dễ dàng đổi chủ, đeo vào không cần tháo ra, phải mang đủ một năm mới có thể nhận được phật quang, có lợi với cơ thể...... Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng vòng ngọc kia thật sự là đồ vật quý báu, nên ta đeo lên...... Ai ngờ...... Ai ngờ...... Ta thật sự bị kẻ gian hãm hại mà!”
Nói thật thì nuôi dưỡng cổ không hề dễ, kể cả được nuôi ở Thổ Trì Yến Miêu trại cũng không phải người bình thường nào cũng có thể nuôi được.
Tuy rằng Liêm Sở thị tham lam lại thích chiếm tiện nghi, nhưng nếu bà ta hạ độc thì có thể tin chứ không có bản lĩnh kiếm được độc vật xảo quyệt bậc nhất này.
Thôi Hành Chu nhìn dì khóc lóc nỉ non cũng không nói gì, chỉ phái người đi bắt giữ cháu trai dâng tặng lễ vật mà bà nói, thuận thế tìm hiểu xem cái đuôi phía sau, dù sao cũng cần phải bắt được người hạ độc thủ ở phía sau thì mới tốt.
Nhưng ai biết mới phái người đi một lát đã trở lại, báo rằng cháu trai kia đi đến lẫu xanh ở ngõ nhỏ bao đầu bảng, khi cùng người tranh giành tình cảm cùng với một vị khách rượu khác đã đánh nhau, trong lúc hỗn loạn hắn ta đã bị đâm một dao vào ngực, chảy máu quá nhiều chết ngay tại chỗ, hung thủ cũng chạy trốn không thấy bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.