Chương 255:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Người cháu trai này chết ngoài ý muốn, mọi chuyện xảy ra đúng lúc như vậy, Thôi Hành Chu cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
Nói là người cháu trai kia vận thời không tốt thì không bằng nói hắn ta bị giết người diệt khẩu.
Nếu suy đoán này chính xác thì dì Liêm cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn bị lợi dụng thôi.
Nói đến dì Liêm đang ở trong Vương phủ, tất nhiên người của Liêm gia sẽ muốn đến tìm người. Chờ đến khi Liêm Hàm Sơn đến hỏi thăm Vương gia có gặp qua Liêm Sở thị hay không, Thôi Hành Chu cũng không giấu giếm, lập tức nói chuyện Liêm Sở thị đã phạm phải.
Liêm Hàm Sơn nghe thấy thì sắc mặt đại biến, ngoài miệng lại nói: “Nàng......Dù nàng có gan to bằng trời cũng không dám làm loại chuyện mưu hại tỷ tỷ ruột thịt đâu! Nàng...... Nàng là bị người khác lợi dụng thôi! Vương gia, ngài nhìn trên phân lượng nàng là dì của ngài, có thể thả nàng ra khỏi phủ trước được không?”
Nhưng mặt Thôi Hành Chu lại âm trầm, nói: “Bà ấy năm lần bảy lượt vì tâm tư của mình mà gây thi phi trong phủ của ta. Lần này nếu không phải vì bà ấy vì chuyện con cháu nhà họ Liêm các người mà đến nhờ cậy mẫu thân ta, sao mẫu thân ta có thể túng cổ độc được, còn thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Tuy bà ấy là dì của ta, nhưng không hề có phong phạm của trưởng bối. Ta cũng không thể vì bà ấy là dì của ta mà mất đi mẫu thân duy nhất của mình được...... Liêm địa nhân, nếu ngươi không thể quản được chuyện của nhà mình, vậy thì vãn bối ta đây sẽ giúp ngài, ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi thể diện!”
Liêm Hàn Sơn nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Thôi Hành Chu, hắn tuyệt đối không cho phép dì Liêm về sau có thể xuất hiện trước mặt mẫu thân hắn nữa. Nếu như trói Liêm Sở thi đưa đến quan phủ, vậy thì nhất định bà phải đeo trên người thanh danh giết người, đến lúc đó cả lão và con cháu trong nhà đều không xong!
Tuy ngày thường Liêm Hàm Sơn bị Liêm Sở thị quản thúc, có vẻ khá yếu mềm, nhưng trong xương cốt vẫn làm người làm chủ Liêm gia. Ngay lập tức, ông ta cắn răng đảm bảo với Vương gia về sau nhất định sẽ không để bà ta gặp được Thái phi, sau đó lấy cớ Liêm Sở thị bị bệnh nặng, phải đưa bà đến trang viên ở quê, để cho gia nô trông coi, chỉ cần không để cho bà trở lại Chân Châu là được.
Thôi Hành Chu nghe xong, lông mày cũng không động, nói: “Nếu như Liêm đại nhân có thể tự quản được phu nhân của mình, là tốt nhất. Nếu sau này bà ấy lại đẩy tiếng gió đến trong phủ của ta, lúc ấy, ngươi đừng trách ta sao tàn nhẫn không nhận thân thích!”
Liêm Hàm Sơn nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, vội đứng dậy sai người đưa Liêm Sở thị đi, bịt kín miệng bà lại, vội vàng nâng bà kéo lên xe ngựa.
Vào ban đêm cùng ngày, xe ngựa kia đã chạy thẳng đến bến tàu ở sông, rồi một đường đi thẳng đến trang viên ở nông thôn.
Trang viên kia đã lâu năm chưa tu sửa, sau khi Liêm Sở thị bị ném vào một căn nhà tranh rách nát thì bị hai bà tử cường tráng ở nông thôn trông giữ ở đó. Trong lòng Liêm Sở thị biết là trượng phu đã an trí mình ở chỗ này, chờ sau khi cởi trói, tháo xuống vải bố thì bắt đầu chửi ầm lên nói Liêm Hàn Sơn không có lương tâm, cấu kết với Thôi Hành Chu làm việc xấu.
Hai bà tử kia đã được chủ nhân cẩn thận phân phó, thấy Liêm Sở thị mắng hung ác như vậy thì vội vàng kéo tóc cho hai cái tát chăm sóc cái mỏ của bà ta.
Liêm Sở thị bị bà tử to như gấu cười lên người đánh cho một trận, nhất thời khóc đến mất tiếng, nhưng trượng phu của bà đã quyết tâm, muốn duy trì danh dự trong phủ nên đã xác định để bà chết già ở thôn trang này, cũng coi như cho Hoài Dương Vương phủ một cái công đạo.
Còn Sở Thái phi, sau khi thân thể chuyển biến tốt hơn cũng biết được bản thân trúng độc, nghe được tin tức thì nói ra giống y với lời nói của Liêm Hàm Sơn: “Dì của các con lấy đâu ra cái lá gan đấy, sợ là bị người lười dụng rồi, sao lại đưa muội ấy đến chỗ lụi bại như vậy, người khỏe mạnh ở đó một thời cũng không khỏe nữa.”
Lúc bà nói lời này, Liễu Miên Đường và Thôi Phù đang hầu hạ nước canh bên cạnh bà.
Thôi Phù biết mẫu thân có tật xấu là hay mềm lòng, cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ giả vờ không nghe thấy. Nhưng Liễu Miên Đường lại không chút khách khí nói: “Nếu như vậy thì Thái phi hãy mang quan tài đến mà chọn, nếu không hai ngày nữa Vương gia phải về kinh thành, nếu ngài có chuyện gì bất trắc, trong nhà cũng không có người làm chủ.”
Tuy rằng Sở Thái phi là người dễ nói chuyện, nhưng dù sao cũng là Lão Thái phi của Vương phủ, sao có thể chịu được người khác nói bà như vậy! Kể cả bà biết được Miên Đường ngã hư đầu rồi, cũng quên mất chuyện sau khi kết hôn thì vẫn bị con dâu nói cho tức giận đấm vào giường nói: “Con vừa nói cái gì? Chẳng lẽ con mong ngóng ta chết lắm sao, để con có sớm thể trở thành nữ chủ nhân chân chính của Vương phủ à?”
Liễu Miên Đường cũng đặt mạnh chén lên bàn nói: “Chính bởi vì cái loại dì chó má kia đã hại Thái phi ngài đây bệnh không dậy nổi, Vương gia cũng vì chuyện này mới phải ngày đêm gấp gáp trở về mới có thể cứu được cái mạng này của ngài. Nhưng Thái phi ngài cũng không tự hỏi thử, con trai ngài cứu ngài mà đã chậm trễ chuyện quan trọng gì, chỉ trước sau hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của bà dì chó mả kia. Vương gia là người cự kỳ hiếu thảo, biết nếu như trói bà dì kia đưa đến quan phủ, sẽ khiến người đời nói Thái phi đối xử bạc bẽo với muội muội ruột của mình, cho nên mới lấy gia quy ra để xử lý. Nhưng nếu ngài chỉ biết mềm lòng, không biết giúp đỡ con trai mình thì ta thấy ngài nên sớm chuẩn bị quan tài đi, sớm toàn thành cho tâm nguyện của kẻ gian!”
Thai phi bị mắng đến không ngẩng mặt lên được, miệng cứ khép lại mở nhưng không nói gì được, không dám tin tưởng mà nhìn về phía nữ nhi của mình.
Thôi Phù luôn bao che bà, nếu trước kia nghe Miên Đường dám chống đối bà như vậy thì đã sớm hung dữ trợn mắt dạy dỗ cô em chồng này rồi.
Nhưng hôm nay không biết có phải tại Thôi Phù bị điếc rồi hay không, thế mà không hề ngẩng đầu lên mà mở to mắt nhìn, chỉ chuyện tâm thổi nguội bát canh nóng trong tay, biểu tình chuyên tâm kia, giống như muốn thổi đến khi nào trời tối mới thôi.
Sở Thái phi biết Miên Đường là người đanh đá, nhưng người con dâu này trước đó còn biết phải vờ giả vịt, vẫn mang bộ mặt dịu dàng kính cẩn nghe lời đối với bà, chưa bao giờ dùng ngôn ngữ chua ngoa khiến người không đỡ nổi như vậy với bà bao giờ!
Ngoài ra...... Vì sao nàng không gọi bà là mẫu thân? Hay là không muốn nhận người mẹ chồng là bà?
Trong nhất thời, Sở Thái phi bị mắng đến mức hai mắt rưng rung, nhu nhược đáng thương nhìn con dâu của mình.
Sau khi Miên Đường nói những lời này xong, đã làm tốt chuẩn tốt tâm lý bị Thái phi mắng là đại nghịch bất đạo.
Nhưng lại không nghĩ tới, mẹ chồng lại mang biểu tình giống như cô dâu nhỏ bị khinh bỉ bắt nặt, không hé răng một lời mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Lúc này, nữ phỉ đầu lĩnh ở Ngưỡng Sơn hoàn toàn không tức giận nổi. Từ nhỏ nàng đã mất mâu thân, ấn tượng lớn nhất đối với mẫu thân chín là lúc bà ấy yên lặng ôm bản thân rơi lệ.
Hiện tại Sở Thái phi tới một chiêu không tiếng động khóc lóc làm Liễu Miên Đường không chống đỡ nổi. Chỉ có thể chân tay luống cuống nhìn về phía chị chồng Thôi Phù trông cậy vào nàng có thể giúp đỡ mình một chút.
Thôi Phù nhìn thấy chỉ giật giật, thay đổi dáng ngồi, rồi tiếp tục chuyên tâm thổi canh.
Miên Đường không có cách nào, chỉ có thể dùng ngữ điệu mềm mỏng nói: “Ngài mới khỏi bệnh, đừng khóc không lại tổn thương thân thể, những lời ta nói đều có đạo lý ở trong, không phải muốn nguyền rủa ngài......”
Lúc này Thái phi mới nghẹn ngào nói: “Con......Con không gọi ta là mẫu thân, chính là không muốn nhận ta...... Ta chính là trói buộc thêm phiền cho các ngươi......Hu hu hu................”
Miên Đường không có biện pháp, chỉ có thể căng da đầu gọi: “Mẫu thân...... không phải là ngài biết con mất trí nhớ hay sao......Nếu có gì không đúng quy củ, ngài nói với con là được......
Sở Thái phi tủi thân nói: “Trước kia con đối xử với ta rất thân thiết dịu dàng...... Triệu Tuyên cũng kê rất nhiều thuốc cho con, bao giờ con mới có thể khỏe lên đây!
Lúc này Thôi Phù cuối cùng cũng thổi xong canh nóng, đưa một muỗng vào miệng Thái phi, hòa nhã nói: “Thực ra Miên Đường cũng không thay đổi gì, chẳng qua là nói chuyện quá thẳng thắn mà thôi. Mẫu thân, về sau ngài đừng hỏi thăm chuyện của nhà họ Liêm nữa, chúng ta không có loại thân thích như vậy.”
Nghe nữ nhi nói xong, Sở thái phi mới dần dần thôi nghẹn ngào, nhưng vẫn cho Miên Đường thêm một phần công khóa, từ mai về sau để Lý ma ma một lần nữa dạy Vương phi một khóa học về lễ nghi.
Nhưng khi nói đến chuyện này, nhóm đầy tớ đến bẩm báo là gia đình lão Ngũ đến thăm Thái phi.
Liêm Bính Lan biết điều hơn nhiều so với mẫu thân của nàng, từ đầu tới đuôi đều không mở miệng nhắc đến mẫu thân bị đuổi xuống nông thôn của mình. Chỉ thực hiện hết nghĩa vụ của con dâu thứ, sau khi thỉnh an mẹ cả thay trượng phu thì không nói lời nào.
Miên Đường từng nghe Thôi Hành Chu nhắc qua, nói sau khi Liêm Bính Lan trở về Chân Châu, nàng cũng không qua lại với nhà mẹ đẻ, cũng không tham gia yến hội, chỉ đóng cửa trôi qua cuộc sống riêng của mình.
Miên Đường đối với cô em dâu này lại khá ôn hòa, tỉ mỉ trò chuyện việc nhà với nhau nửa ngày ngoại trừ hỏi thăm hành trình gần đây của lão Ngũ thì còn hỏi nàng khi nào sinh thêm con nối dõi tông đường và vài chuyện riêng tư. Khiến cho Liêm Binh Lan vài lần muốn đứng dậy cáo từ đều không thể.
Cuối cùng thật vất vả mới khiến Miên Đường hết hứng thú, để Liêm Bính Lan rời phủ.
Khi Liêm Bính Lan trở về phủ thì sắc mắt ngưng trọng, chờ đến khi về đến phủ, vào trong phòng của bản thân, sau khi phất tay cho mấy thị nữ bà tử lui ra mới vạch trần hình vẽ trên tường, đưa tay lên gõ gõ ở trên đó
Đúng lúc này, trên tường đột nhiên mở ra một cánh cửa được ẩn đi, Thôi Hành Địch vốn nên ở Tương Châu nhập hàng để bán lại ung dung đẩy xe lăn xa khỏi ám môn.
Vẻ mặt của Liêm Bính Lan tối tắm, vội vàng nói: “Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy Liễu Miên Đường đang nghi ngờ chúng ta! Ngươi thế mà không thương lượng với ta trước, đã dùng mẫu thân của ta làm bè, hiện tại bà ấy bị phụ thân ta ném tới trang viên ở nông thôn, sống không bằng chết, kế tiếp có phải ngươi muốn hại luôn cả ta đúng không?”
Thôi Hành Địch vẫn mang dáng vẻ ôn hòa khiêm tốn nói: “Liễu Miên Đường hỏi nàng cái gì?"
Nghe Liêm Bính Lan nói một hồi xong, Thôi Hành Địch cười nói: “Nàng ta hỏi mới là chuyện tốt, thuyết minh nàng vẫn chưa bắt được nhược điểm gì của nàng, Nếu như nàng tạ cái gì cũng không hỏi, lúc ấy nàng nên thực sự lo lắng cho mẫu thân. Mẫu thân nàng là đồ ngu xuẩn, có bị phát hiện thì cũng chỉ khiến người ta nghĩ là bà ấy bị người lợi dụng, tuyệt đối không nghi ngờ đến trên đầu con gái ruột là nàng, nàng nói xem ngoài bà ấy ra thì còn ai thích hợp hơn nữa?”
Nói rồi hắn đưa tay muốn kéo lấy tay Liêm Bính Lan, nhưng Liêm Bính Lan lại lui về phái sau vài bước rồi ngã ngồi ở trên giường, oán hận nói: “Lúc trước ngươi đã hứa hẹn với ta tốt đẹp thế nào, nói sẽ bồi thường hết thảy cho ta, nhưng cái mà ngươi gọi là bồi thường chính là khiến ta xa cách với nhà họ Liêm, còn đẩy cả mẫu thân của mình vào chỗ nguy hiểmsao?”
Mắt Thôi Hành Địch tối tăm vài phần, nhưng hắn vẫn văn nhã cười nói: “Nếu lần này Bắc Hải không phát sinh biến cố, hiện tại ngươi không phải đã trở thành Hoài Dương Vương phi rồi hay sao? Ta cho đến bay giờ vẫn chưa quên những gì đã hứa với ngươi, nhưng mẫu thân của ngươi ngu xuẩn đến không còn gì để nói, làm hại kế hoạch của ta thất bại trong gang tấc, lần này không thể giữ Thôi Hành Chu ở lại không cho hắn vào kinh, giờ oán ai được?”
Liêm Bính Lan tức giận đến cả người phát run, xông lên muốn đánh vào mặt Thôi Hành Địch, nhưng Thôi Hành Địch nắm được tay của nàng, lực trên tay hắn vô cùng lớn, làm Liêm Bính Lan đau đến kêu ra tiếng!
Còn hắn thì từ từ đứng dậy từ xe lăn, gằn từng chữ: “Vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện đánh ta, bời vì người phụ ta, ta chắc chắn sẽ khiến hắn trả lại gấp trăm ngàn lần!”
Nói là người cháu trai kia vận thời không tốt thì không bằng nói hắn ta bị giết người diệt khẩu.
Nếu suy đoán này chính xác thì dì Liêm cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn bị lợi dụng thôi.
Nói đến dì Liêm đang ở trong Vương phủ, tất nhiên người của Liêm gia sẽ muốn đến tìm người. Chờ đến khi Liêm Hàm Sơn đến hỏi thăm Vương gia có gặp qua Liêm Sở thị hay không, Thôi Hành Chu cũng không giấu giếm, lập tức nói chuyện Liêm Sở thị đã phạm phải.
Liêm Hàm Sơn nghe thấy thì sắc mặt đại biến, ngoài miệng lại nói: “Nàng......Dù nàng có gan to bằng trời cũng không dám làm loại chuyện mưu hại tỷ tỷ ruột thịt đâu! Nàng...... Nàng là bị người khác lợi dụng thôi! Vương gia, ngài nhìn trên phân lượng nàng là dì của ngài, có thể thả nàng ra khỏi phủ trước được không?”
Nhưng mặt Thôi Hành Chu lại âm trầm, nói: “Bà ấy năm lần bảy lượt vì tâm tư của mình mà gây thi phi trong phủ của ta. Lần này nếu không phải vì bà ấy vì chuyện con cháu nhà họ Liêm các người mà đến nhờ cậy mẫu thân ta, sao mẫu thân ta có thể túng cổ độc được, còn thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Tuy bà ấy là dì của ta, nhưng không hề có phong phạm của trưởng bối. Ta cũng không thể vì bà ấy là dì của ta mà mất đi mẫu thân duy nhất của mình được...... Liêm địa nhân, nếu ngươi không thể quản được chuyện của nhà mình, vậy thì vãn bối ta đây sẽ giúp ngài, ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi thể diện!”
Liêm Hàn Sơn nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Thôi Hành Chu, hắn tuyệt đối không cho phép dì Liêm về sau có thể xuất hiện trước mặt mẫu thân hắn nữa. Nếu như trói Liêm Sở thi đưa đến quan phủ, vậy thì nhất định bà phải đeo trên người thanh danh giết người, đến lúc đó cả lão và con cháu trong nhà đều không xong!
Tuy ngày thường Liêm Hàm Sơn bị Liêm Sở thị quản thúc, có vẻ khá yếu mềm, nhưng trong xương cốt vẫn làm người làm chủ Liêm gia. Ngay lập tức, ông ta cắn răng đảm bảo với Vương gia về sau nhất định sẽ không để bà ta gặp được Thái phi, sau đó lấy cớ Liêm Sở thị bị bệnh nặng, phải đưa bà đến trang viên ở quê, để cho gia nô trông coi, chỉ cần không để cho bà trở lại Chân Châu là được.
Thôi Hành Chu nghe xong, lông mày cũng không động, nói: “Nếu như Liêm đại nhân có thể tự quản được phu nhân của mình, là tốt nhất. Nếu sau này bà ấy lại đẩy tiếng gió đến trong phủ của ta, lúc ấy, ngươi đừng trách ta sao tàn nhẫn không nhận thân thích!”
Liêm Hàm Sơn nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, vội đứng dậy sai người đưa Liêm Sở thị đi, bịt kín miệng bà lại, vội vàng nâng bà kéo lên xe ngựa.
Vào ban đêm cùng ngày, xe ngựa kia đã chạy thẳng đến bến tàu ở sông, rồi một đường đi thẳng đến trang viên ở nông thôn.
Trang viên kia đã lâu năm chưa tu sửa, sau khi Liêm Sở thị bị ném vào một căn nhà tranh rách nát thì bị hai bà tử cường tráng ở nông thôn trông giữ ở đó. Trong lòng Liêm Sở thị biết là trượng phu đã an trí mình ở chỗ này, chờ sau khi cởi trói, tháo xuống vải bố thì bắt đầu chửi ầm lên nói Liêm Hàn Sơn không có lương tâm, cấu kết với Thôi Hành Chu làm việc xấu.
Hai bà tử kia đã được chủ nhân cẩn thận phân phó, thấy Liêm Sở thị mắng hung ác như vậy thì vội vàng kéo tóc cho hai cái tát chăm sóc cái mỏ của bà ta.
Liêm Sở thị bị bà tử to như gấu cười lên người đánh cho một trận, nhất thời khóc đến mất tiếng, nhưng trượng phu của bà đã quyết tâm, muốn duy trì danh dự trong phủ nên đã xác định để bà chết già ở thôn trang này, cũng coi như cho Hoài Dương Vương phủ một cái công đạo.
Còn Sở Thái phi, sau khi thân thể chuyển biến tốt hơn cũng biết được bản thân trúng độc, nghe được tin tức thì nói ra giống y với lời nói của Liêm Hàm Sơn: “Dì của các con lấy đâu ra cái lá gan đấy, sợ là bị người lười dụng rồi, sao lại đưa muội ấy đến chỗ lụi bại như vậy, người khỏe mạnh ở đó một thời cũng không khỏe nữa.”
Lúc bà nói lời này, Liễu Miên Đường và Thôi Phù đang hầu hạ nước canh bên cạnh bà.
Thôi Phù biết mẫu thân có tật xấu là hay mềm lòng, cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ giả vờ không nghe thấy. Nhưng Liễu Miên Đường lại không chút khách khí nói: “Nếu như vậy thì Thái phi hãy mang quan tài đến mà chọn, nếu không hai ngày nữa Vương gia phải về kinh thành, nếu ngài có chuyện gì bất trắc, trong nhà cũng không có người làm chủ.”
Tuy rằng Sở Thái phi là người dễ nói chuyện, nhưng dù sao cũng là Lão Thái phi của Vương phủ, sao có thể chịu được người khác nói bà như vậy! Kể cả bà biết được Miên Đường ngã hư đầu rồi, cũng quên mất chuyện sau khi kết hôn thì vẫn bị con dâu nói cho tức giận đấm vào giường nói: “Con vừa nói cái gì? Chẳng lẽ con mong ngóng ta chết lắm sao, để con có sớm thể trở thành nữ chủ nhân chân chính của Vương phủ à?”
Liễu Miên Đường cũng đặt mạnh chén lên bàn nói: “Chính bởi vì cái loại dì chó má kia đã hại Thái phi ngài đây bệnh không dậy nổi, Vương gia cũng vì chuyện này mới phải ngày đêm gấp gáp trở về mới có thể cứu được cái mạng này của ngài. Nhưng Thái phi ngài cũng không tự hỏi thử, con trai ngài cứu ngài mà đã chậm trễ chuyện quan trọng gì, chỉ trước sau hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của bà dì chó mả kia. Vương gia là người cự kỳ hiếu thảo, biết nếu như trói bà dì kia đưa đến quan phủ, sẽ khiến người đời nói Thái phi đối xử bạc bẽo với muội muội ruột của mình, cho nên mới lấy gia quy ra để xử lý. Nhưng nếu ngài chỉ biết mềm lòng, không biết giúp đỡ con trai mình thì ta thấy ngài nên sớm chuẩn bị quan tài đi, sớm toàn thành cho tâm nguyện của kẻ gian!”
Thai phi bị mắng đến không ngẩng mặt lên được, miệng cứ khép lại mở nhưng không nói gì được, không dám tin tưởng mà nhìn về phía nữ nhi của mình.
Thôi Phù luôn bao che bà, nếu trước kia nghe Miên Đường dám chống đối bà như vậy thì đã sớm hung dữ trợn mắt dạy dỗ cô em chồng này rồi.
Nhưng hôm nay không biết có phải tại Thôi Phù bị điếc rồi hay không, thế mà không hề ngẩng đầu lên mà mở to mắt nhìn, chỉ chuyện tâm thổi nguội bát canh nóng trong tay, biểu tình chuyên tâm kia, giống như muốn thổi đến khi nào trời tối mới thôi.
Sở Thái phi biết Miên Đường là người đanh đá, nhưng người con dâu này trước đó còn biết phải vờ giả vịt, vẫn mang bộ mặt dịu dàng kính cẩn nghe lời đối với bà, chưa bao giờ dùng ngôn ngữ chua ngoa khiến người không đỡ nổi như vậy với bà bao giờ!
Ngoài ra...... Vì sao nàng không gọi bà là mẫu thân? Hay là không muốn nhận người mẹ chồng là bà?
Trong nhất thời, Sở Thái phi bị mắng đến mức hai mắt rưng rung, nhu nhược đáng thương nhìn con dâu của mình.
Sau khi Miên Đường nói những lời này xong, đã làm tốt chuẩn tốt tâm lý bị Thái phi mắng là đại nghịch bất đạo.
Nhưng lại không nghĩ tới, mẹ chồng lại mang biểu tình giống như cô dâu nhỏ bị khinh bỉ bắt nặt, không hé răng một lời mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Lúc này, nữ phỉ đầu lĩnh ở Ngưỡng Sơn hoàn toàn không tức giận nổi. Từ nhỏ nàng đã mất mâu thân, ấn tượng lớn nhất đối với mẫu thân chín là lúc bà ấy yên lặng ôm bản thân rơi lệ.
Hiện tại Sở Thái phi tới một chiêu không tiếng động khóc lóc làm Liễu Miên Đường không chống đỡ nổi. Chỉ có thể chân tay luống cuống nhìn về phía chị chồng Thôi Phù trông cậy vào nàng có thể giúp đỡ mình một chút.
Thôi Phù nhìn thấy chỉ giật giật, thay đổi dáng ngồi, rồi tiếp tục chuyên tâm thổi canh.
Miên Đường không có cách nào, chỉ có thể dùng ngữ điệu mềm mỏng nói: “Ngài mới khỏi bệnh, đừng khóc không lại tổn thương thân thể, những lời ta nói đều có đạo lý ở trong, không phải muốn nguyền rủa ngài......”
Lúc này Thái phi mới nghẹn ngào nói: “Con......Con không gọi ta là mẫu thân, chính là không muốn nhận ta...... Ta chính là trói buộc thêm phiền cho các ngươi......Hu hu hu................”
Miên Đường không có biện pháp, chỉ có thể căng da đầu gọi: “Mẫu thân...... không phải là ngài biết con mất trí nhớ hay sao......Nếu có gì không đúng quy củ, ngài nói với con là được......
Sở Thái phi tủi thân nói: “Trước kia con đối xử với ta rất thân thiết dịu dàng...... Triệu Tuyên cũng kê rất nhiều thuốc cho con, bao giờ con mới có thể khỏe lên đây!
Lúc này Thôi Phù cuối cùng cũng thổi xong canh nóng, đưa một muỗng vào miệng Thái phi, hòa nhã nói: “Thực ra Miên Đường cũng không thay đổi gì, chẳng qua là nói chuyện quá thẳng thắn mà thôi. Mẫu thân, về sau ngài đừng hỏi thăm chuyện của nhà họ Liêm nữa, chúng ta không có loại thân thích như vậy.”
Nghe nữ nhi nói xong, Sở thái phi mới dần dần thôi nghẹn ngào, nhưng vẫn cho Miên Đường thêm một phần công khóa, từ mai về sau để Lý ma ma một lần nữa dạy Vương phi một khóa học về lễ nghi.
Nhưng khi nói đến chuyện này, nhóm đầy tớ đến bẩm báo là gia đình lão Ngũ đến thăm Thái phi.
Liêm Bính Lan biết điều hơn nhiều so với mẫu thân của nàng, từ đầu tới đuôi đều không mở miệng nhắc đến mẫu thân bị đuổi xuống nông thôn của mình. Chỉ thực hiện hết nghĩa vụ của con dâu thứ, sau khi thỉnh an mẹ cả thay trượng phu thì không nói lời nào.
Miên Đường từng nghe Thôi Hành Chu nhắc qua, nói sau khi Liêm Bính Lan trở về Chân Châu, nàng cũng không qua lại với nhà mẹ đẻ, cũng không tham gia yến hội, chỉ đóng cửa trôi qua cuộc sống riêng của mình.
Miên Đường đối với cô em dâu này lại khá ôn hòa, tỉ mỉ trò chuyện việc nhà với nhau nửa ngày ngoại trừ hỏi thăm hành trình gần đây của lão Ngũ thì còn hỏi nàng khi nào sinh thêm con nối dõi tông đường và vài chuyện riêng tư. Khiến cho Liêm Binh Lan vài lần muốn đứng dậy cáo từ đều không thể.
Cuối cùng thật vất vả mới khiến Miên Đường hết hứng thú, để Liêm Bính Lan rời phủ.
Khi Liêm Bính Lan trở về phủ thì sắc mắt ngưng trọng, chờ đến khi về đến phủ, vào trong phòng của bản thân, sau khi phất tay cho mấy thị nữ bà tử lui ra mới vạch trần hình vẽ trên tường, đưa tay lên gõ gõ ở trên đó
Đúng lúc này, trên tường đột nhiên mở ra một cánh cửa được ẩn đi, Thôi Hành Địch vốn nên ở Tương Châu nhập hàng để bán lại ung dung đẩy xe lăn xa khỏi ám môn.
Vẻ mặt của Liêm Bính Lan tối tắm, vội vàng nói: “Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy Liễu Miên Đường đang nghi ngờ chúng ta! Ngươi thế mà không thương lượng với ta trước, đã dùng mẫu thân của ta làm bè, hiện tại bà ấy bị phụ thân ta ném tới trang viên ở nông thôn, sống không bằng chết, kế tiếp có phải ngươi muốn hại luôn cả ta đúng không?”
Thôi Hành Địch vẫn mang dáng vẻ ôn hòa khiêm tốn nói: “Liễu Miên Đường hỏi nàng cái gì?"
Nghe Liêm Bính Lan nói một hồi xong, Thôi Hành Địch cười nói: “Nàng ta hỏi mới là chuyện tốt, thuyết minh nàng vẫn chưa bắt được nhược điểm gì của nàng, Nếu như nàng tạ cái gì cũng không hỏi, lúc ấy nàng nên thực sự lo lắng cho mẫu thân. Mẫu thân nàng là đồ ngu xuẩn, có bị phát hiện thì cũng chỉ khiến người ta nghĩ là bà ấy bị người lợi dụng, tuyệt đối không nghi ngờ đến trên đầu con gái ruột là nàng, nàng nói xem ngoài bà ấy ra thì còn ai thích hợp hơn nữa?”
Nói rồi hắn đưa tay muốn kéo lấy tay Liêm Bính Lan, nhưng Liêm Bính Lan lại lui về phái sau vài bước rồi ngã ngồi ở trên giường, oán hận nói: “Lúc trước ngươi đã hứa hẹn với ta tốt đẹp thế nào, nói sẽ bồi thường hết thảy cho ta, nhưng cái mà ngươi gọi là bồi thường chính là khiến ta xa cách với nhà họ Liêm, còn đẩy cả mẫu thân của mình vào chỗ nguy hiểmsao?”
Mắt Thôi Hành Địch tối tăm vài phần, nhưng hắn vẫn văn nhã cười nói: “Nếu lần này Bắc Hải không phát sinh biến cố, hiện tại ngươi không phải đã trở thành Hoài Dương Vương phi rồi hay sao? Ta cho đến bay giờ vẫn chưa quên những gì đã hứa với ngươi, nhưng mẫu thân của ngươi ngu xuẩn đến không còn gì để nói, làm hại kế hoạch của ta thất bại trong gang tấc, lần này không thể giữ Thôi Hành Chu ở lại không cho hắn vào kinh, giờ oán ai được?”
Liêm Bính Lan tức giận đến cả người phát run, xông lên muốn đánh vào mặt Thôi Hành Địch, nhưng Thôi Hành Địch nắm được tay của nàng, lực trên tay hắn vô cùng lớn, làm Liêm Bính Lan đau đến kêu ra tiếng!
Còn hắn thì từ từ đứng dậy từ xe lăn, gằn từng chữ: “Vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện đánh ta, bời vì người phụ ta, ta chắc chắn sẽ khiến hắn trả lại gấp trăm ngàn lần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.