Chương 256:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhất thời, Liêm Bính Lan lùi lại vài bước, nhưng không thể thoát khỏi tay của Thôi Hành Địch. Tay hắn mạnh đến mức suýt chút nữa khiến nàng đau đớn khóc lên.
Nàng kêu lên trong tuyệt vọng: "Ngươi khiến ta phải đối xử lạnh nhạt với mẹ của mình, thậm chí mấy ngày nay còn không cho ta về nhà mẹ đẻ, từ lâu người đã muốn đánh động chủ ý lợi dụng mẫu thân của ta, có đúng không? Thôi Hành Địch, đó là mẹ vợ của người đấy! Bà ấy chưa bao giờ đối xử tệ hại với ngươi! Ngươi lại đối với bà ấy như vậy, ngươi có xứng với ta không?"
Mặc dù nàng sớm đã biết Thôi Hành Địch đã bí mật chữa trị đôi chân của mình, nhưng chính xác thì hắn ta có thể đứng dậy từ lúc nào thì lại không bao giờ biết được... Hoặc có thể hắn ta đã bình phục từ lâu nhưng lại luôn giả vờ đi khập khiễng?
Ban đầu khi bàn đến chuyện cưới gả, để thuyết phục được nàng, hắn đã từng hứa sẽ cho nàng làm Vương phi.
Nhưng không được bao lâu Liêm Bính Lan đã bắt đầu có chút hối hận, nàng cảm thấy bản thân ngày càng hối hận nhiều hơn kể từ sau khi lấy người đàn ông này. Nàng cảm giác bản thân đang bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát, thậm chí còn liên lụy đến mẹ ruột của
mình.
Sau khi Thôi Hành Địch thay đổi sắc mặt và đe dọa Liêm Bính Lan, hắn ta dần dần trở lại dáng vẻ dịu dàng như thường ngày, nhìn Liệm Bính Lan một cách cuồng loạn, hắn ta mỉm cười nói: "Mẹ nàng luôn cảm thấy đứa con rể Vương gia như ta không xứng với đứa con gái luôn được chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận của mình. Nếu đã như vậy bà ấy đương nhiên phải cố gắng hết sức để ta có thể xứng đáng với Liêm gia... Sự việc đã đi đến nước này, vẫn xin nương tử tiếp tục nhẫn nhịn chịu ủy khuất, nếu không nếu Thôi Hành Chu biết ta là người đứng sau mọi rắc rối, nàng đoán xem hai người họ sẽ tha thứ cho người biểu muội không đáng tiền như nàng không?"
Liêm Bính Lan nhún vai tỏ vẻ khinh thường, cả người như quả cà tím bị sương giá đánh tan. Người đàn ông trước mặt không chỉ có nét giống Thôi Hành Chu, mà còn có khi chất ngoan độc hung ác đến mức mất hết tính người của hắn.
Nàng không thể chế ngự được người đàn ông như vậy, chỉ có thể làm con tốt trong tay của hắn ta.
Nói xong, Thôi Hành Địch vừa vỗ tay vừa gọi thủ hạ đang đứng ngoài cửa: "Thân thể phu nhân không được khỏe, mấy ngày nay không thể ra bên ngoài được, cũng không thể gặp người khác
Mau chuẩn bị thuyền, tối nay ta sẽ ra ngoài, ta phải nhanh chóng đến kinh đô trước Thôi Hành Chu."
Hôm nay, hắn ta để Liêm Bính Lan trong Vương phủ, một mặt là vì thê thiếp nên phải tỏ lòng thành kính chủ mẫu, mặt khác để xem Thôi Hành Chu có còn ở trong phủ hay không.
Nghe được ý tứ của Liễu Miên Đường, mấy ngày nay Thôi Hành Chu luôn hầu hạ mẫu thân đến mệt muốn chết, hiện tại đang ngủ bù trong phỏng. Có lẽ sẽ mất khoảng vài ngày mới nhập kinh được.
Hắn muốn tận dụng thời gian chênh lệch này để vào kinh đô sớm hơn.
Lúc hắn đến bến tàu, thuyền của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành lên đường.
Chiếc thuyền được chế tạo đặc biệt, được xây hai lớp sàn tàu. Tấm bạt lớn treo trên cột buồm được sơn vàng hình một con rồng cuộn khổng lồ — Có dấu hiệu này, hắn sẽ không bị thẩm vấn khi đi qua khu vực Đại Yến, vì đó là dấu hiệu của Ấn long vệ.
Thánh tổ khai quốc của Đại Yến trời sinh tính hay nghi ngờ, ngoài việc thường hay bố trí ám tra phủ nha trong triều, còn thiết lập thêm Ấn long vệ để xử lý những công việc cơ mật trong hoàng gia.
Toàn bộ thị vệ của Ấn long vệ đều được huấn luyện bằng cách tuyển chọn các chàng trai từ nhiều nơi khác nhau. So với thị vệ Ngự tiền đều tuyển chọn từ những đích tử quý tôn trong Vương phủ, thì những thị vệ trong Ấn long vệ đều là tử đệ trong các phủ không mấy nổi bật, thậm chí còn là những đứa trẻ bần hàn đáng thương.
Đối với Hoài Dương Vương phủ, đó luôn là nơi dị thường khiến đế vương luôn cảm thấy hoảng sợ, cho nên việc tìm ra được người tuyển chọn thích hợp cho Ấn long vệ là điều đương nhiên.
Ban đầu, sau khi nhìn thấy hắn bị què chân, phải nhẫn nhịn chịu nhục chịu đựng ẩn náu trong Vương phủ. Thời gian đó, Ấn vệ long luôn cử người tới dạy dỗ hắn. Khi thời cơ thích hợp, hắn sẽ trở thành vũ khí có thể trực tiếp cài cắm vào Hoài Dương vương.
Mà một bên hắn lợi dụng Ấn long vệ để bí mật tu luyện sức mạnh, cũng thường hay tìm cách gạt chân Vương gia Cửu đệ của hắn một chút.
Lần trước Thái tử bị Yêu phi giết hại, Hoàng tôn Lưu Dục có thể đã trốn thoát được, ngoài cửu bộ trung thành của Đông Cung ra cũng chỉ có quan hệ với Ấn long vệ mà thôi.
Mặc dù Ấn long vệ sẽ không dễ dàng tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực triều đình, nhưng hắn không cho phép ngoại thích của mình sát hại Thái tử, chính vì vậy Thôi Hành Địch đã biết chuyện Lưu Dục định cư ở núi Ngưỡng.
Ấn long vệ ẩn cư bấy lâu nay lại tự nhiên vui vẻ lợi dụng vị Hoàng tử đơn độc muốn lật đổ Vương gia đệ đệ của mình.
Vì vậy lúc hắn ta nắm được tin tức lương thảo và binh mã của Tứ đệ ở Chân Châu đã làm thành bức tranh mật gửi nhanh cho Lưu Dục.
Sự thật chứng mình hẳn đã đúng, khi Lưu Dục đăng cơ lên ngôi, hắn một đường nâng đỡ dìu dắt Lưu Dục, dần dần giành lấy được sự sủng ái của Hoàng đế, một bước trở thành người đứng đầu trong n long vệ, thay Lưu Dục bí mật theo dõi nhất cử nhất động của Tuy vương và Hoài Dương vương.
Khi đến kinh thành, mặc dù tuyên bố là đi làm ăn nhưng thực chất là vào kinh thành tạo đường dây giúp Lưu Dục áp đảo Hoàng thúc công Tuy vương. Hắn ta đã ở ẩn nhiều năm, nhưng thế lực đang nắm giữ trong tay và móc nối người này người kia lại dần dần tăng lên.
Tuy nhiên trong khi làm nhiệm vụ của Ấn long vệ là làm hết sức mình vì Lưu Dục, Ngũ gia cũng dần dần không muốn ẩn mình trong bóng tối nữa.
Chịu đựng nhiều năm như vậy, chính là vì một lòng bày tỏ sự báo thù của mình. Hồi đó, khi mẫu thân của hắn được sủng ái, phụ thân của hắn ta đã đích thân nói rằng sẽ cho hắn ta trở thành người thừa kế của mình. Nhưng cuối cùng, hắn lại trở thành đứa trẻ què đáng buồn nhất trong Vương phủ.
Nhiều năm bị sỉ nhục đã rèn giũa tính khí của Thôi Hành Địch, và khi hắn ta bỗng nhiên bùng phát, đòn phản công ác độc của hắn ta càng trở nên hung ác hơn.
Vì vậy hắn nhắm thời cơ Cửu đệ Thôi Hành Chu tiến vào Bắc Hải muốn mượn tay của Ưng ti tự để tiêu diệt cái gai trong mắt Thôi Hành Chu.
Tuy nhiên, Thôi Hành Địch đã cẩn thận bố trí vũ khí để tiêu diệt thủy quân Bắc Hải, hơn nữa kế hoạch cho Thôi Hành Chu chết không nơi nương tựa cũng không may thất bại mất.
Hắn ta đã tính hàng ngàn hàng vạn cách, nhưng lại không ngờ đến Ưng ti tự lại trở thành nơi sở hữu của Liễu Miên Đường. Kết quả lại khiến nàng đến cướp phá đảo, bí mật về pháo binh cũng bị lộ tẩy mất. Hắn ta lại càng không ngờ, người mà Thôi Hành Chu mang về từ Triệu Tuyền kia và đã sống khá lâu ở Bắc Hải lại tinh thông trong việc giải cổ hiếm thấy ở Trung Nguyên.
Sau đó, khi nhận thấy Ưng Ti Tự không thể lợi dụng được nữa, hắn ta chỉ có thể nhanh chóng loại bỏ các bằng chứng phạm tội, không thể để Vạn Tuế phát hiện ra hắn bí mật cấu kết với người Uy. Tuy nhiên hắn luôn hành động một cách cẩn mật, và cũng sẽ để lại biện pháp dự phòng.
Lúc đầu tử mẫu cổ đã chuẩn bị xong, hắn ta ngoài việc dùng thân phận của Sở Thái phi, còn nhanh chóng gửi một phần đến Thạch Nghĩa Khoan.
Hiện giờ, hắn không thể ngủ được. Đương nhiên là vì có một Thạch Quốc trượng.
Lúc đầu, Thôi Hành Địch cử người đến ám sát Ung tỉ tự, nhưng lưu có thể lại duy nhất hai vị khâm sai có thể kết tội Thạch Quốc cữu thông đồng với địch quốc, chính là cố ý muốn ép Quốc trượng đến núi Lương.
Bây giờ vừa hay hắn ta có thể đun nóng nồi nước sôi, hắn ta sẽ nấu chảy bên trong Thạch Quốc trượng cho tới khi chín mềm.
Chỉ một vài ngày trước, Thôi Hành Địch nhận được một báo cáo bí mật, tử cổ kia đã được thái giám của Thạch Quốc trượng bí mật bố trí, khiến Vạn Tuế trúng cổ, đã nuôi dưỡng được một thời gian, đã có thể thôi thúc mẫu cổ, khiến tử cổ phá kén ra ngoài.
Mở đầu bằng việc xe Thạch Quốc cữu có thể nắm bắt thời cơ khiến Vạn Tuế hay đau yếu lâu năm của Đại Yến sớm ngày "nghỉ ngơi" hay không.
Chỉ cần Thạch Quốc trượng ủng hộ Thái tử non trẻ lên ngôi, thì người đầu tiên mà Quốc trượng phải đối phó sẽ là Thôi Hành Chu, người chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy về kinh thành!
Mà Thôi Hành Chu kia nhất định sẽ vì pháo binh đồ mà sinh ra hiểu lầm với Hoàng đế Lưu Dục, nếu trong lòng đã sinh ra nghi kỵ, kiêng dè, đến lúc đó hai bên sẽ nổ ra trận chiến rất gay cấn.
Nhưng hắn vẫn có thể thừa nước đục thả câu, biến Ẩn long vệ thành công thần ổn định giang sơn Đại Yến, tiêu diệt sạch sẽ bọn loạn thần Thạch đảng và Thôi đảng, được lưu danh sử sách muôn đời....
Nghĩ đến điều này, Thôi Hành Địch thật sự muốn cười phá lên.
Lúc này màn đêm dày đặc, hoa văn rồng trên thuyền buồm cũng bị sương mù dày đặc che mát.
Dưới màn đêm bao phủ, dọc theo con con sống lớn tan vào đêm đen.
Kinh thành trong lúc này, đúng như Ngũ gia Thôi Hành Địch dự liệu, một cơn giông tố đang kéo đến gần.
Vạn Tuế đã nhiều ngày không thể tảo triều. Tuy rằng Lưu Dục mắc nhiều bệnh, nhưng các triều thần đã quá quen với chuyện này. Nhưng chuyện nhiều ngày không lộ diện như vậy thì lại rất hiếm khi xảy ra.
Vào lúc này, trong tẩm phòng của Hoàng đế dâng lên một mùi thuốc rất nồng, Thạch Hoàng hậu đã tự mình lấy cháo trắng đã nấu nhuyễn do cung nữ mang tới, thử cho Hoàng đế đang ngủ miên man ăn một ít.
Vì cố gắng chăm sóc cho Vạn Tuế đang mắc bệnh lạ mà Thạch Hoàng hậu dường như ốm đi rất nhiều. Chiếc cằm vốn luôn tròn trịa nay lại trở nên nhọn hoắt, cặp lông mày bình thường trông cũng thanh tú hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, có một Thái giám chạy từng bước nhỏ đến bẩm báo: "Hoàng hậu, Thạch Quốc trượng xin được cầu kiến."
Thạch Hoàng hậu không khỏi nhướng mày: "Nói với hắn hôm nay bổn cung rất mệt, hẹn gặp lại vào ngày khác."
Nhưng Thái giám khó khăn nói: "Vừa rồi nô tài cũng nói như vậy, nhưng Thạch Quốc trượng quỳ gối không chịu đứng lên, nói rằng nhất định phải gặp Hoàng hậu cho bằng được..."
Thạch Hoàng hậu đã đút cho Vạn Tuế một phần cháo trắng nhỏ, khẽ nhắm mắt và lại ngẩng đầu lên: "Nếu đã như vậy, vậy bổn cung sẽ đi gặp phụ thân lão nhân gia vậy."
Nói xong, Thạch Hoàng hậu đứng dậy và chậm rãi bước ra khỏi cung điện với sự giúp đỡ của ma ma bên cạnh của mình.
Thạch Nghĩa Khoan quỳ bên ngoài cửa tẩm điện đến mỏi nhừ cả hai đầu gối, trong lòng còn thầm nguyền rủa: Đứa con gái ông đã nuôi nhiều năm như vậy, thế mà lại là một con sâu mập mạp vô ơn. Rõ ràng đã có được địa vị Chính cung, nhưng vào thời khắc mấu chốt, người làm phụ thân là ông đây lại hoàn toàn không thể mượn nhờ sức lực. May mắn thay, con gái Thạch gia nhập cung không ít, một số người trong số họ đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng rất được Lưu Dục sủng ái, hai người trong số đó đã mang thai. Đợi tới khi ông loại bỏ được đứa con rể ngỗ ngược và ổn định tình hình chính trị, khó có thể nói đứa cháu trai nào của ông sẽ được ngồi lên ghế rồng. Cho dù con gái không vâng lời, thì ông cũng không có gì phải lo lắng cả!
Nghĩ vậy, Thạch Nghĩa Khoan cảm thấy con đường trước mặt càng lúc càng sáng sủa.
Vốn dĩ hai ngày nay chính là ngày tử cổ thành thục. Nhưng nữ nhi của ông, Thạch Hoàng hậu lại kiểm tra tẩm cung của Hoàng đế vài ngày trước. Không chỉ thay tất cả thái giám và cung nữ từng hầu hạ Vạn Tuế, hơn nữa tất cả dụng cụ, đồ ăn cũng được kiểm tra hết sức nghiêm ngặt.
Thế là mẫu cổ này nhất thời không vào được khiến ông có chút lo lắng.
Chỉ cần mẫu cổ thúc đẩy tử cổ, Vạn Tuế sẽ tự nhiên băng hà vì "trúng phong", tân để đăng cơ, bao nhiêu việc phải làm, nào có ai quan tâm đến việc kiểm tra một Quốc trượng đứng đầu một nước cơ chứ? Khi đó, cho dù Thôi Hành Chu có đưa ra bằng chứng không thể chối cãi, thì hắn cũng đành bất lực không thể làm gì được.
Nhưng bây giờ, ông phải tìm cách đưa mẫu cổ vào ...
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ về mọi thứ viễn cảnh, Thạch Hoàng hậu đã bước ra từ trong tẩm cung.
Nàng đứng trước mặt phụ thân, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp Quốc trượng, nhưng trông người vẫn khỏe mạnh nhỉ."
Vẻ mặt Thạch Nghĩa Khoan buồn bã nói: "Vạn Tuế mãi vẫn không tỉnh, thần ngày đêm bất an trong lòng, sao có thể ăn ngon ngủ yên được chứ? Không biết Vạn Tuế bây giờ thế nào rồi?"
Thạch Hoàng hậu khẽ thở dài: "Ngự y trong cung cũng bó tay chịu chết rồi, kho của Lễ bộ cũng đã bắt đầu tích trữ những chiếc áo vải trắng rồi. Bổn cung nghe nói Hoài Dương vương có người bạn thân là Triệu Hầu gia, là một danh y có tiếng, chuyên chữa các loại bệnh nan y. Vì vậy ta đã sớm phái người đến Chân Châu mời Hoài Dương vương và Triệu Hầu gia đi cùng. Cho dù căn bệnh khó chữa của Vạn Tuế không khỏi nhưng cũng có thể ổn định tình hình kinh thành đôi chút..."
Khi Thạch Nghĩa Khoan nghe thấy điều này, mí mắt của hắn liền nhảy lên, nhưng hắn vẫn cung kính đáp lại: "Đã lâu rồi thần không được gặp Thái tử, thần thật sự rất nhớ ngài ấy. Thần đã chuẩn bị một số thứ để chơi cùng ngài ấy, thỉnh Hoàng hậu xem qua một chút."
Nàng kêu lên trong tuyệt vọng: "Ngươi khiến ta phải đối xử lạnh nhạt với mẹ của mình, thậm chí mấy ngày nay còn không cho ta về nhà mẹ đẻ, từ lâu người đã muốn đánh động chủ ý lợi dụng mẫu thân của ta, có đúng không? Thôi Hành Địch, đó là mẹ vợ của người đấy! Bà ấy chưa bao giờ đối xử tệ hại với ngươi! Ngươi lại đối với bà ấy như vậy, ngươi có xứng với ta không?"
Mặc dù nàng sớm đã biết Thôi Hành Địch đã bí mật chữa trị đôi chân của mình, nhưng chính xác thì hắn ta có thể đứng dậy từ lúc nào thì lại không bao giờ biết được... Hoặc có thể hắn ta đã bình phục từ lâu nhưng lại luôn giả vờ đi khập khiễng?
Ban đầu khi bàn đến chuyện cưới gả, để thuyết phục được nàng, hắn đã từng hứa sẽ cho nàng làm Vương phi.
Nhưng không được bao lâu Liêm Bính Lan đã bắt đầu có chút hối hận, nàng cảm thấy bản thân ngày càng hối hận nhiều hơn kể từ sau khi lấy người đàn ông này. Nàng cảm giác bản thân đang bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát, thậm chí còn liên lụy đến mẹ ruột của
mình.
Sau khi Thôi Hành Địch thay đổi sắc mặt và đe dọa Liêm Bính Lan, hắn ta dần dần trở lại dáng vẻ dịu dàng như thường ngày, nhìn Liệm Bính Lan một cách cuồng loạn, hắn ta mỉm cười nói: "Mẹ nàng luôn cảm thấy đứa con rể Vương gia như ta không xứng với đứa con gái luôn được chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận của mình. Nếu đã như vậy bà ấy đương nhiên phải cố gắng hết sức để ta có thể xứng đáng với Liêm gia... Sự việc đã đi đến nước này, vẫn xin nương tử tiếp tục nhẫn nhịn chịu ủy khuất, nếu không nếu Thôi Hành Chu biết ta là người đứng sau mọi rắc rối, nàng đoán xem hai người họ sẽ tha thứ cho người biểu muội không đáng tiền như nàng không?"
Liêm Bính Lan nhún vai tỏ vẻ khinh thường, cả người như quả cà tím bị sương giá đánh tan. Người đàn ông trước mặt không chỉ có nét giống Thôi Hành Chu, mà còn có khi chất ngoan độc hung ác đến mức mất hết tính người của hắn.
Nàng không thể chế ngự được người đàn ông như vậy, chỉ có thể làm con tốt trong tay của hắn ta.
Nói xong, Thôi Hành Địch vừa vỗ tay vừa gọi thủ hạ đang đứng ngoài cửa: "Thân thể phu nhân không được khỏe, mấy ngày nay không thể ra bên ngoài được, cũng không thể gặp người khác
Mau chuẩn bị thuyền, tối nay ta sẽ ra ngoài, ta phải nhanh chóng đến kinh đô trước Thôi Hành Chu."
Hôm nay, hắn ta để Liêm Bính Lan trong Vương phủ, một mặt là vì thê thiếp nên phải tỏ lòng thành kính chủ mẫu, mặt khác để xem Thôi Hành Chu có còn ở trong phủ hay không.
Nghe được ý tứ của Liễu Miên Đường, mấy ngày nay Thôi Hành Chu luôn hầu hạ mẫu thân đến mệt muốn chết, hiện tại đang ngủ bù trong phỏng. Có lẽ sẽ mất khoảng vài ngày mới nhập kinh được.
Hắn muốn tận dụng thời gian chênh lệch này để vào kinh đô sớm hơn.
Lúc hắn đến bến tàu, thuyền của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành lên đường.
Chiếc thuyền được chế tạo đặc biệt, được xây hai lớp sàn tàu. Tấm bạt lớn treo trên cột buồm được sơn vàng hình một con rồng cuộn khổng lồ — Có dấu hiệu này, hắn sẽ không bị thẩm vấn khi đi qua khu vực Đại Yến, vì đó là dấu hiệu của Ấn long vệ.
Thánh tổ khai quốc của Đại Yến trời sinh tính hay nghi ngờ, ngoài việc thường hay bố trí ám tra phủ nha trong triều, còn thiết lập thêm Ấn long vệ để xử lý những công việc cơ mật trong hoàng gia.
Toàn bộ thị vệ của Ấn long vệ đều được huấn luyện bằng cách tuyển chọn các chàng trai từ nhiều nơi khác nhau. So với thị vệ Ngự tiền đều tuyển chọn từ những đích tử quý tôn trong Vương phủ, thì những thị vệ trong Ấn long vệ đều là tử đệ trong các phủ không mấy nổi bật, thậm chí còn là những đứa trẻ bần hàn đáng thương.
Đối với Hoài Dương Vương phủ, đó luôn là nơi dị thường khiến đế vương luôn cảm thấy hoảng sợ, cho nên việc tìm ra được người tuyển chọn thích hợp cho Ấn long vệ là điều đương nhiên.
Ban đầu, sau khi nhìn thấy hắn bị què chân, phải nhẫn nhịn chịu nhục chịu đựng ẩn náu trong Vương phủ. Thời gian đó, Ấn vệ long luôn cử người tới dạy dỗ hắn. Khi thời cơ thích hợp, hắn sẽ trở thành vũ khí có thể trực tiếp cài cắm vào Hoài Dương vương.
Mà một bên hắn lợi dụng Ấn long vệ để bí mật tu luyện sức mạnh, cũng thường hay tìm cách gạt chân Vương gia Cửu đệ của hắn một chút.
Lần trước Thái tử bị Yêu phi giết hại, Hoàng tôn Lưu Dục có thể đã trốn thoát được, ngoài cửu bộ trung thành của Đông Cung ra cũng chỉ có quan hệ với Ấn long vệ mà thôi.
Mặc dù Ấn long vệ sẽ không dễ dàng tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực triều đình, nhưng hắn không cho phép ngoại thích của mình sát hại Thái tử, chính vì vậy Thôi Hành Địch đã biết chuyện Lưu Dục định cư ở núi Ngưỡng.
Ấn long vệ ẩn cư bấy lâu nay lại tự nhiên vui vẻ lợi dụng vị Hoàng tử đơn độc muốn lật đổ Vương gia đệ đệ của mình.
Vì vậy lúc hắn ta nắm được tin tức lương thảo và binh mã của Tứ đệ ở Chân Châu đã làm thành bức tranh mật gửi nhanh cho Lưu Dục.
Sự thật chứng mình hẳn đã đúng, khi Lưu Dục đăng cơ lên ngôi, hắn một đường nâng đỡ dìu dắt Lưu Dục, dần dần giành lấy được sự sủng ái của Hoàng đế, một bước trở thành người đứng đầu trong n long vệ, thay Lưu Dục bí mật theo dõi nhất cử nhất động của Tuy vương và Hoài Dương vương.
Khi đến kinh thành, mặc dù tuyên bố là đi làm ăn nhưng thực chất là vào kinh thành tạo đường dây giúp Lưu Dục áp đảo Hoàng thúc công Tuy vương. Hắn ta đã ở ẩn nhiều năm, nhưng thế lực đang nắm giữ trong tay và móc nối người này người kia lại dần dần tăng lên.
Tuy nhiên trong khi làm nhiệm vụ của Ấn long vệ là làm hết sức mình vì Lưu Dục, Ngũ gia cũng dần dần không muốn ẩn mình trong bóng tối nữa.
Chịu đựng nhiều năm như vậy, chính là vì một lòng bày tỏ sự báo thù của mình. Hồi đó, khi mẫu thân của hắn được sủng ái, phụ thân của hắn ta đã đích thân nói rằng sẽ cho hắn ta trở thành người thừa kế của mình. Nhưng cuối cùng, hắn lại trở thành đứa trẻ què đáng buồn nhất trong Vương phủ.
Nhiều năm bị sỉ nhục đã rèn giũa tính khí của Thôi Hành Địch, và khi hắn ta bỗng nhiên bùng phát, đòn phản công ác độc của hắn ta càng trở nên hung ác hơn.
Vì vậy hắn nhắm thời cơ Cửu đệ Thôi Hành Chu tiến vào Bắc Hải muốn mượn tay của Ưng ti tự để tiêu diệt cái gai trong mắt Thôi Hành Chu.
Tuy nhiên, Thôi Hành Địch đã cẩn thận bố trí vũ khí để tiêu diệt thủy quân Bắc Hải, hơn nữa kế hoạch cho Thôi Hành Chu chết không nơi nương tựa cũng không may thất bại mất.
Hắn ta đã tính hàng ngàn hàng vạn cách, nhưng lại không ngờ đến Ưng ti tự lại trở thành nơi sở hữu của Liễu Miên Đường. Kết quả lại khiến nàng đến cướp phá đảo, bí mật về pháo binh cũng bị lộ tẩy mất. Hắn ta lại càng không ngờ, người mà Thôi Hành Chu mang về từ Triệu Tuyền kia và đã sống khá lâu ở Bắc Hải lại tinh thông trong việc giải cổ hiếm thấy ở Trung Nguyên.
Sau đó, khi nhận thấy Ưng Ti Tự không thể lợi dụng được nữa, hắn ta chỉ có thể nhanh chóng loại bỏ các bằng chứng phạm tội, không thể để Vạn Tuế phát hiện ra hắn bí mật cấu kết với người Uy. Tuy nhiên hắn luôn hành động một cách cẩn mật, và cũng sẽ để lại biện pháp dự phòng.
Lúc đầu tử mẫu cổ đã chuẩn bị xong, hắn ta ngoài việc dùng thân phận của Sở Thái phi, còn nhanh chóng gửi một phần đến Thạch Nghĩa Khoan.
Hiện giờ, hắn không thể ngủ được. Đương nhiên là vì có một Thạch Quốc trượng.
Lúc đầu, Thôi Hành Địch cử người đến ám sát Ung tỉ tự, nhưng lưu có thể lại duy nhất hai vị khâm sai có thể kết tội Thạch Quốc cữu thông đồng với địch quốc, chính là cố ý muốn ép Quốc trượng đến núi Lương.
Bây giờ vừa hay hắn ta có thể đun nóng nồi nước sôi, hắn ta sẽ nấu chảy bên trong Thạch Quốc trượng cho tới khi chín mềm.
Chỉ một vài ngày trước, Thôi Hành Địch nhận được một báo cáo bí mật, tử cổ kia đã được thái giám của Thạch Quốc trượng bí mật bố trí, khiến Vạn Tuế trúng cổ, đã nuôi dưỡng được một thời gian, đã có thể thôi thúc mẫu cổ, khiến tử cổ phá kén ra ngoài.
Mở đầu bằng việc xe Thạch Quốc cữu có thể nắm bắt thời cơ khiến Vạn Tuế hay đau yếu lâu năm của Đại Yến sớm ngày "nghỉ ngơi" hay không.
Chỉ cần Thạch Quốc trượng ủng hộ Thái tử non trẻ lên ngôi, thì người đầu tiên mà Quốc trượng phải đối phó sẽ là Thôi Hành Chu, người chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy về kinh thành!
Mà Thôi Hành Chu kia nhất định sẽ vì pháo binh đồ mà sinh ra hiểu lầm với Hoàng đế Lưu Dục, nếu trong lòng đã sinh ra nghi kỵ, kiêng dè, đến lúc đó hai bên sẽ nổ ra trận chiến rất gay cấn.
Nhưng hắn vẫn có thể thừa nước đục thả câu, biến Ẩn long vệ thành công thần ổn định giang sơn Đại Yến, tiêu diệt sạch sẽ bọn loạn thần Thạch đảng và Thôi đảng, được lưu danh sử sách muôn đời....
Nghĩ đến điều này, Thôi Hành Địch thật sự muốn cười phá lên.
Lúc này màn đêm dày đặc, hoa văn rồng trên thuyền buồm cũng bị sương mù dày đặc che mát.
Dưới màn đêm bao phủ, dọc theo con con sống lớn tan vào đêm đen.
Kinh thành trong lúc này, đúng như Ngũ gia Thôi Hành Địch dự liệu, một cơn giông tố đang kéo đến gần.
Vạn Tuế đã nhiều ngày không thể tảo triều. Tuy rằng Lưu Dục mắc nhiều bệnh, nhưng các triều thần đã quá quen với chuyện này. Nhưng chuyện nhiều ngày không lộ diện như vậy thì lại rất hiếm khi xảy ra.
Vào lúc này, trong tẩm phòng của Hoàng đế dâng lên một mùi thuốc rất nồng, Thạch Hoàng hậu đã tự mình lấy cháo trắng đã nấu nhuyễn do cung nữ mang tới, thử cho Hoàng đế đang ngủ miên man ăn một ít.
Vì cố gắng chăm sóc cho Vạn Tuế đang mắc bệnh lạ mà Thạch Hoàng hậu dường như ốm đi rất nhiều. Chiếc cằm vốn luôn tròn trịa nay lại trở nên nhọn hoắt, cặp lông mày bình thường trông cũng thanh tú hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, có một Thái giám chạy từng bước nhỏ đến bẩm báo: "Hoàng hậu, Thạch Quốc trượng xin được cầu kiến."
Thạch Hoàng hậu không khỏi nhướng mày: "Nói với hắn hôm nay bổn cung rất mệt, hẹn gặp lại vào ngày khác."
Nhưng Thái giám khó khăn nói: "Vừa rồi nô tài cũng nói như vậy, nhưng Thạch Quốc trượng quỳ gối không chịu đứng lên, nói rằng nhất định phải gặp Hoàng hậu cho bằng được..."
Thạch Hoàng hậu đã đút cho Vạn Tuế một phần cháo trắng nhỏ, khẽ nhắm mắt và lại ngẩng đầu lên: "Nếu đã như vậy, vậy bổn cung sẽ đi gặp phụ thân lão nhân gia vậy."
Nói xong, Thạch Hoàng hậu đứng dậy và chậm rãi bước ra khỏi cung điện với sự giúp đỡ của ma ma bên cạnh của mình.
Thạch Nghĩa Khoan quỳ bên ngoài cửa tẩm điện đến mỏi nhừ cả hai đầu gối, trong lòng còn thầm nguyền rủa: Đứa con gái ông đã nuôi nhiều năm như vậy, thế mà lại là một con sâu mập mạp vô ơn. Rõ ràng đã có được địa vị Chính cung, nhưng vào thời khắc mấu chốt, người làm phụ thân là ông đây lại hoàn toàn không thể mượn nhờ sức lực. May mắn thay, con gái Thạch gia nhập cung không ít, một số người trong số họ đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng rất được Lưu Dục sủng ái, hai người trong số đó đã mang thai. Đợi tới khi ông loại bỏ được đứa con rể ngỗ ngược và ổn định tình hình chính trị, khó có thể nói đứa cháu trai nào của ông sẽ được ngồi lên ghế rồng. Cho dù con gái không vâng lời, thì ông cũng không có gì phải lo lắng cả!
Nghĩ vậy, Thạch Nghĩa Khoan cảm thấy con đường trước mặt càng lúc càng sáng sủa.
Vốn dĩ hai ngày nay chính là ngày tử cổ thành thục. Nhưng nữ nhi của ông, Thạch Hoàng hậu lại kiểm tra tẩm cung của Hoàng đế vài ngày trước. Không chỉ thay tất cả thái giám và cung nữ từng hầu hạ Vạn Tuế, hơn nữa tất cả dụng cụ, đồ ăn cũng được kiểm tra hết sức nghiêm ngặt.
Thế là mẫu cổ này nhất thời không vào được khiến ông có chút lo lắng.
Chỉ cần mẫu cổ thúc đẩy tử cổ, Vạn Tuế sẽ tự nhiên băng hà vì "trúng phong", tân để đăng cơ, bao nhiêu việc phải làm, nào có ai quan tâm đến việc kiểm tra một Quốc trượng đứng đầu một nước cơ chứ? Khi đó, cho dù Thôi Hành Chu có đưa ra bằng chứng không thể chối cãi, thì hắn cũng đành bất lực không thể làm gì được.
Nhưng bây giờ, ông phải tìm cách đưa mẫu cổ vào ...
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ về mọi thứ viễn cảnh, Thạch Hoàng hậu đã bước ra từ trong tẩm cung.
Nàng đứng trước mặt phụ thân, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp Quốc trượng, nhưng trông người vẫn khỏe mạnh nhỉ."
Vẻ mặt Thạch Nghĩa Khoan buồn bã nói: "Vạn Tuế mãi vẫn không tỉnh, thần ngày đêm bất an trong lòng, sao có thể ăn ngon ngủ yên được chứ? Không biết Vạn Tuế bây giờ thế nào rồi?"
Thạch Hoàng hậu khẽ thở dài: "Ngự y trong cung cũng bó tay chịu chết rồi, kho của Lễ bộ cũng đã bắt đầu tích trữ những chiếc áo vải trắng rồi. Bổn cung nghe nói Hoài Dương vương có người bạn thân là Triệu Hầu gia, là một danh y có tiếng, chuyên chữa các loại bệnh nan y. Vì vậy ta đã sớm phái người đến Chân Châu mời Hoài Dương vương và Triệu Hầu gia đi cùng. Cho dù căn bệnh khó chữa của Vạn Tuế không khỏi nhưng cũng có thể ổn định tình hình kinh thành đôi chút..."
Khi Thạch Nghĩa Khoan nghe thấy điều này, mí mắt của hắn liền nhảy lên, nhưng hắn vẫn cung kính đáp lại: "Đã lâu rồi thần không được gặp Thái tử, thần thật sự rất nhớ ngài ấy. Thần đã chuẩn bị một số thứ để chơi cùng ngài ấy, thỉnh Hoàng hậu xem qua một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.