Chương 257:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thạch Hoàng hầu im lặng một lúc rồi nói: "Bổn cung thay ngoại tôn đa tạ ý tốt của Quốc trượng. Bổn cung dẫn Quốc trượng đến chỗ Thái tử."
Tiểu Thái tử đang chơi với mấy nha hoàn bên trong phòng, nhìn thấy mẫu hậu đi tới, cậu bé liền nhảy lên, miệng cười toe toét, vươn hai tay nhỏ bé chạy về phía Thạch Hoàng hậu. Nhìn thấy Thái tử hoạt bát đáng yêu như vậy, trên gương mặt của Thạch Hoàng hậu nở nụ cười vui vẻ, nàng ngồi xổm về phía trước và ôm lấy Hoàng tử giơ lên cao, thậm chí còn hôn lên khuôn mặt hồng hào và mềm mại của Thái tử vài lần. Rồi nàng đứng dậy, nắm lấy tay nhỏ bé của Thái tử, chỉ về phía Thạch Quốc trượng nói: "Hoành nhi, hôm nay ngoại công của con tới cung thăm con này."
Tiểu Thái tử nhìn thấy Thạch Quốc trượng thì bĩu môi, nấp sau lưng Thạch Hoàng hậu không chịu ra. Thạch Quốc trượng thường hay ra vào trong cung, tiểu Thái tử cũng đã gặp qua hắn vài lần, hơn nữa Thạch Quốc trượng cũng hay mang đồ chơi cho bé.
Chẳng qua Thạch Quốc trượng không hài lòng với Thạch Hoàng hậu, thậm chí cũng không có hảo cảm gì đối với nhi tử của Thạch Hoàng hậu. Thêm vào đó, trong cung sẽ có những nữ nhân khác sinh ra long tử cho Thạch gia. Trong lòng Thạch Quốc trượng lại có suy nghĩ khác, hắn nhìn tiểu Hoàng tử cho có lệ, tuy rằng trông có vẻ như đang nịnh nọt, nhưng lại thiếu đi sự yêu thương của người trưởng bối đối với con trẻ.
Trẻ con luôn là đối tượng nhạy cảm nhất, ai đối xử tốt hay đối xử tệ bạc cậu bé đều có thể cảm nhận được, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Thạch Quốc trượng, bé đều không thấy vui vẻ.
Thạch Quốc trượng ngượng ngùng cười nói: "Thần rất ít khi đến đây, cho nên Thái tử có hơi xa lạ lạnh nhạt với thần, sau này thần sẽ thường xuyên đến thăm Thái tử." Nhưng trong lòng hắn lại thầm nguyền rủa: Thằng ranh con không biết tốt xấu, ngươi giống y chang mẹ người vậy.
Thạch Quốc trượng cầm lấy một chiếc hộp gỗ trong tay người hầu gái bên cạnh, mở nắp bày ra một ít đồ chơi bên trong rồi nói với tiểu Thái tử: "Thái tử, đây là một số đồ chơi mà thần muốn tặng cho người."
Rốt cuộc, tiểu Thái tử vẫn chỉ là một đứa trẻ, khi nhìn thấy có đồ chơi, cậu bé ngay lập tức sung sướng, chạy ra từ phía sau Thạch Hoàng hậu và vươn cổ nhìn vào chiếc hộp. Có một con ngựa gỗ bập bênh trong hộp, ngoài ra còn có Đường Hoa Dung*, Cửu Liên Hoàn*, và một con nai nhỏ được làm từ mảnh pha lê lớn. Đường Hoa Dung và Cửu Liên Hoàn không phải là đồ chơi gì quá mới mẻ, thế là tiểu Thái tử liền quyết định lấy con nai nhỏ bằng pha lê. Nhìn thấy tiểu Thái tử vui vẻ chơi đùa, khóe miệng Thạch Quốc trưởng liền cong lên.
* Đường Hoa Dung: là một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
* Cửu Liên Hoàn: còn được biết đến với cái tên Trung Hoa là nhẫn, Cardan's treo, Cardano's ring, Devil's metal hay Fivecircles, là một câu đố về sự tách rời có một vòng lặp phải được tách ra khỏi một chuỗi các vòng trên các trụ liên kết với nhau. Vòng lặp có thể là một chuỗi hoặc một cấu trúc cứng nhắc.
Mẫu cổ kia bị phong ấn trong cát thạch anh, lúc chơi đùa đứa trẻ chắc chắn sẽ cọ vào đồ chơi. Hắn đều hỏi thăm rất rõ. Thạch Hoàng hậu rất chú trọng đến lễ nghi giáo đạo của Thái tử. Vì vậy mỗi ngày Thái tử đều phải thỉnh an Hoàng đế hai lần mỗi ngày.
Mặc dù bây giờ tẩm phòng của Hoàng đế đã được giám sát, nhưng Thái tử vẫn có thể ra vào tự do. Sau khi mẫu cổ rời khỏi nước, nó vẫn có thể tồn tại thêm trong ba giờ, chỉ cần trên tay Thái tử nhiễm mẫu cổ, Lưu Dục nhất định sẽ chết không chút nghi ngờ!
Thạch Hoàng hậu từ từ cầm tách trà và nói với Thái tử: "Đi nào, mau đi cung kính dâng cho ngoại công một tách trà đi, ông ấy vẫn chưa được con dâng trà từ nãy giờ đấy!"
Tiểu Thái nghe xong liền ngoan ngoãn cầm lấy tách trà, cung kính dâng cho ngoại công.
Khi Thạch Nghĩa Khoan nghe thấy điều này, hắn cũng không dám hó hé nửa lời.
Thạch Hoàng hậu cười nhẹ, nói: "Mặc dù khác biệt quân thần, nhưng dù sao phụ thân cũng là ngoại công của nó. Sau này dù Thái tử có trở thành Hoàng đế, Thái tử vẫn sẽ cung kính phụ thân như việc dâng tách trà này. Làm con cái, đối với phụ mẫu trưởng bối vẫn phải biết hiếu thuận lễ nghĩa..."
Sau khi Thạch Nghĩa Khoan rời đi, tai mắt hắn cài cắm trong cung thường xuyên quan sát nhất cử nhất động của Thái tử, lại trôi qua nửa canh giờ, đã đến lúc Thái tử đi vấn an Hoàng đế.
Thường thì vào lúc này, Lưu Dục sẽ phải uống thuốc thêm lần nữa, việc đút thuốc là do Thạch Hoàng hậu đảm nhiệm, cho nên mỗi lần Thạch Hoàng hậu đều sẽ đưa Thái tử đi theo.
Sau khi nghe tin Thái tử đã theo Hoàng hậu vào cung, Thạch Nghĩa Khoan thở phào nhẹ nhõm và hồi hộp chờ tin Vạn Tuế trúng phong qua đời.
Chỉ cần Hoàng đế băng hà, người con gái goá phụ của ông sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải dựa vào sức mạnh của gia tộc để hỗ trợ đại nhi tử lên ngôi Hoàng đế.
Khi thời khắc đó đến, cho dù có rất nhiều bằng chứng nhưng Thôi Hành Chu cũng không thể làm gì được.
Thạch Nghĩa Khoan nghĩ đến đây lại bắt đầu yên tâm chờ đợi tin tức qua đời truyền đến trong cung.
Nhưng hắn chờ mãi vẫn không thấy ai đến gõ cửa Thạch gia.
Cứ coi như Hoàng đế đã qua đời, cho dù Thạch Hoàng hậu quyết định không để tang bí mật, cũng sẽ khiến vài lão thần đi thương thảo để đưa ra quyết định, chứ làm sao có thể yên tĩnh như vậy được!?
Thạch Nghĩa Khoan có chút đứng ngồi không yên nên đã phải người đến hỏi thăm tin tức trong cung, nhưng người được phái đi mãi đến khi trời tối mịt mới về.
Lúc này Thạch Nghĩa Khoan không thể ngồi yên nên chỉ có thể cử người đi tìm Thôi Hành Địch, một lúc lâu sau, Thôi Hành Địch mới viết thư nhờ Thạch Quốc trượng đi ra ngoại thành nói chuyện một phen.
Vào các ngày trong tuần, Thạch Nghĩa Khoan sẽ không bao giờ mạo hiểm bí mật gặp mặt ở một nơi xa lạ thế này.
Nhưng hiện tại, chuyện hắn mưu hại Vạn Tuế vẫn chưa biết kết cục tốt xấu thế nào, nếu nhất thời vinh hoa phú quý của toàn gia không giữ lại được, hắn nhất định phải tìm người có năng lực tới bàn bạc.
Cho nên sau khi cân nhắc trái phải, Thạch Nghĩa Khoan cũng không tính toán quá nhiều, liền vội vàng lên xe ngựa chạy tới gian lâu hội họp bí mật.
Xe ngựa rời khỏi kinh thành, tiến vào màn đêm và chạy về phía cây cầu gỗ ở ngoại thành. Khi xe ngựa đến giữa cầu, một tiếng lạch cạch vang lên, sàn cầu sụp gãy thành hai đoạn. Một trận kêu la thất thanh dữ dội, Thạch Quốc trượng cùng cỗ xe ngựa đều rơi xuống sông sâu...
Rạng sáng ngày hôm sau, có người đi ngang qua và phát hiện ra sự việc thương tâm này, có 5- 6 xác chết nổi trên mặt nước, cảnh tượng thật khủng khiếp
Khi Thạch Quốc trượng xuất hành vào ban đêm, tình cờ gặp một cây cầu gãy, tin tức về cái chết của hắn rơi xuống nước đã lan truyền trong khắp triều đình và công chúng. Trong lúc nhất thời, các quần thần thay đổi sắc mặt, bọn họ bàn tán to nhỏ xôn xao với nhau rằng có điều gì đó ẩn khuất đằng sau vụ tai nạn ngoài ý muốn đó.
Thạch Hoàng hậu mất cha liền hết sức đau buồn, Vạn Tuế cũng đã ban bố thánh chỉ, đổ lỗi trách nhiệm cho các quan huyện đại phương đã thiếu sót trong việc kiểm tra độ an toàn của cây câu gỗ nên đã dẫn tới thảm họa thương tâm đến vậy. Ngoài ra, còn tổ chức đại táng cho Quốc trượng đại nhân, truy phong chức tước và ban đất đai cho quả phụ để tỏ lòng nhớ thương và thành kính của Vạn Tuế đối với cha vợ.
Nhưng Thôi Hành Địch đang ở ngoài kinh thành thì lại không thể thư giãn nổi.
Thành thật mà nói, hắn thật sự không muốn nhìn thấy chiến lược thứ hai của mình cũng bị đổ vỡ. Nhưng khi nhìn thấy những người do Thạch Quốc trượng phái đi bị bắt tại cổng điện thì hắn dám chắc rằng Thạch Quốc trượng đã bị phát hiện rồi.
Vì vậy, lúc đó hắn ta lập tức nghĩ ra cách kế hoạch giết chết Thạch Nghĩa Khoan và biến nó thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn, cũng có thể coi như cắt đứt manh mối duy nhất truy ra mẫu cổ. Mật thám của hắn truyền tin tức đến từ Chân Châu nói rằng Thôi Hành Chu đã đưa Liễu Miên Đường lên thuyền tiến vào kinh thành. Nếu tính toán một chút thì khoảng mười ngày nữa bọn họ mới đến được kinh thành.
Như vậy trong khoảng mười ngày này, đủ để hắn có thể tiêu hủy chứng cứ và thu dọn tàn cuộc trước mắt.
Chỉ là nếu làm theo cách này, hắn ta có rất ít người có thể đối phó được với Thôi Hành Chụ. Tuy nhiên, hắn cũng không vội vàng gì, văn võ trong triều đều là những kẻ nóng nảy bốc đồng, tranh giành quyền lực vĩnh viễn không dứt, ngay cả khi bớt đi một Tuy vương hay một Thạch Nghĩa Khoan cũng không thể thay đổi được điều gì.
Rốt cuộc hắn ta luôn có thể tìm được ứng viên thích hợp để có thể lợi dụng, dù sao hắn ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy, lại thêm mười năm cũng không thành vấn đề.
"Đô thống! Vạn Tuế tuyên triệu ngài vào cung!" Đúng lúc này, một tên thủ hạ đột nhiên chạy đến bẩm báo.
Sắc mặt Thôi Hành Địch tối lại, Hoàng đế... quả nhiên đã tỉnh lại rồi.
Ấn long vệ vào cung không phải qua cổng cung mà qua một lối đi bí mật dành riêng dẫn thẳng đến thư phòng của Hoàng đế. Mỗi lần hắn ta đều phải đến gặp mặt Vạn Tuế bí mật như vậy.
Khi Thôi Hành Địch ngồi trên xe lăn đi đến thư phòng, Lưu Dục đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, đối với cái người đã hôn mê hơn một tháng, làn da của Vạn Tuế vẫn thật sự rất tốt, một người đột nhiên tỉnh lại trên giường nhưng lại không hề có cảm giác yếu ớt chút nào.
Khi Thôi Hành Địch vừa bước vào, Lưu Dục liền từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới và nói: "Thôi gia từ trên xuống dưới đều hết lòng trung thành với đất nước nhưng luôn khiến Hoàng thất kiêng dè. Không ngờ chọn ra một người bất lực và tàn tật như ngươi làm Ấn long vệ, nhưng lại làm mọi điều xấu xa, bất trung bất nghĩa....
Trái tim của Thôi Hành Địch chùng xuống, hắn ta chậm rãi nói: "Nếu thần có làm gì sai, thỉnh xin Bệ hạ trừng phạt nặng, những lời của Bệ hạ, thần thật sự không hiểu..."
Đúng lúc này, một người bước ra từ phía sau giá sách bên cạnh thư phòng: "Ngũ ca, ca còn không hiểu nữa sao, còn cần đệ phải tới giải thích nữa à?"
Thôi Hành Địch trợn mắt nhìn, Thôi Hành Chu lý ra vẫn còn ở Chân Châu nay đã xuất hiện trong kinh thành.
Hắn ta lặng lẽ nhìn Thôi Hành Chu, từ tốn cười: "Vạn Tuế, thần tiếp nhận thánh chức, vốn dĩ là hình thức bí mật, tại sao Vạn Tuế lại đem thân phận của thần tiết lộ cho Hoài Dương vương biết chứ?"
Vẻ mặt Lưu Dục tràn đầy ảm đạm nói: "Ngươi còn biết bản thân mình đã tiếp nhận thánh chức cơ à? Nếu đã như vậy, tại sao lại có lòng dạ khó lường, không chỉ làm lộ pháo binh đồ cho quân Uy, còn dùng tới tà cổ Miêu Cương làm tổn hại đến đích mẫu và trẫm?"
Sắc mặt Thôi Hành Địch vẫn không thay đổi nói: "Thần không hiểu Vạn Tuế đang nói cái gi."
Thôi Hành Chịu nhìn chằm chằm vào người anh em cùng cha khác mẹ nhiều năm hoạt động bí mật, nghiêm nghị nói: “Ngũ ca, huynh đừng ngụy biện nữa. Huynh tưởng rằng sau khi mình giết người sẽ không để lại dấu vết gì sao, thực ra huynh đã để lại sơ hở lớn nhất rồi."
Thôi Hành Địch nhướng mày và hỏi: "Mặc dù huynh không biết đệ đang nói về cái gì, nhưng nghe có vẻ thú vị đấy, vậy đệ thử nói cho huynh nghe xem nào."
Thôi Hành Chu nhìn thấy hắn ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, liền nói thẳng: "Lúc đó huynh đã đích thân mang một cặp mẫu-tử cổ từ Miêu Cương về, nhưng vẫn phải nuôi dưỡng và nhân giống để tạo thành nhiều cặp khác, những chuyện bí mật thế này, huynh không thể mượn tay người khác mà phải tự mình làm lấy. Chỉ đáng tiếc huynh học tới chỗ nuôi dưỡng và dùng cổ nhưng lại không biết rằng cổ này có lực phản phệ. Nếu nuôi dưỡng cổ quá lâu, trên làn da sẽ xuất hiện những vết máu bầm, giống như những đốm đen. Nếu đệ đoán không sai, thì phu nhân của huynh cũng giúp huynh nuôi dưỡng mấy con cổ này đúng không? Hôm đó phu nhân của huynh có đến thăm phủ của đệ, lúc nàng ấy hàn huyên với Liễu Miên Đường đã vô tình nhìn thấy trên móng tay của nàng ấy có một số đốm đen mới khiến chúng ta nảy sinh nghi ngờ với các người. Khi phu nhân của huynh trăn trở hỏi về tung tích của đệ, đệ đã mang Triệu Tuyền lên kinh thành, lúc đó đã đi được nửa đường tồi. Cuối cùng, nhân lúc đệ và Thạch Nghĩa Khoan không đề phòng, cổ độc của Bệ hạ đã được giải. Để cho các người bại lộ hoàn toàn gian kế của mình! Huynh nói mình hoàn toàn không có tội gì, vậy thì huynh có dám đưa tay ra và cho chúng ta kiểm tra móng tay của huynh không?"
Tất nhiên, Thôi Hành Địch biết rằng có một số đốm xuất huyết vô hình trên móng tay của mình. Ban đầu hắn ta không quan tâm, thậm chí hắn ta còn không thèm xem kỹ bộ móng tay của phu nhân mình Liêm Bính Lan đã thay đổi như thế nào.
Nhưng hắn ta ngàn vạn lần không ngờ tới rằng lúc đó dị nhân mà Trấn Nam hầu kết giao ở Bắc Hải mới là đại năng dưỡng cổ chân chính, đối với việc chẩn bệnh cho hắn ta, Triệu Gia Ngư có ơn cứu mạng mới là kẻ cho đi tất cả.
Vì vậy, mặc dù Trấn Nam hầu chưa bao giờ nuôi cổ để làm hại người khác, nhưng hắn rất quen thuộc với các nguyên lý về cổ thuật. Thế là, hẳn đã kể chi tiết cho Vương gia và Vương phi cách tìm ra người bí mật đã nuôi dạy cổ.
Vừa hay Miên Đường có nhãn lực kinh người, nàng có thể phát hiện di động bất thường của những con trùng trong bức họa, đương nhiên bằng đôi mắt sắc bén của mình nàng sẽ tìm thấy manh mối trong mấy ngón tay của Liêm Bính Lan.
Thế là, âm mưu của Thôi Hành Địch đã dày công ấp ủ trong nhiều năm, thế mà lại bị tiết lộ chỉ bằng mấy cái chấm đen nhỏ xíu trên móng tay
Mà khi Miên Đường thông báo cho Thôi Hành Chu về chuyện phát hiện bồ câu truyền thư, Thôi Hành Chu đã hết sức ngac nhiên.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, năm đó đứa con nối dõi trong Thôi phủ đấu đá lẫn nhau, ngoài cách bố trí của hắn, hắn nghĩ tới vị Ngũ ca nhìn trông yếu đuối suy nhược này cũng tận lực không ít.
Lần theo cây nho này, việc tìm thấy quả dưa lớn của Thôi Hành Địch trở nên vô cùng dễ dàng.
Sau khi yêu cầu Triệu Tuyền giải cổ độc cho Vạn Tuế, hắn nói rằng người Uy đã lấy được bản thiết kế pháo binh từ Quân khí tỉ. Lưu Dục biết thân phận của An long vệ lại có mối liên hệ hai bên, nên tự nhiên cũng sẽ hoài sinh nghi ngờ Thôi Hành Địch đầu tiên.
Thôi Hành Chu cũng từ trong miệng của Vạn Tuế mới biết được thân phận khác của Ngũ ca Thôi Hành Địch của mình.
Nghĩ kỹ lại, trong xương cốt của Thôi Hành Địch vẫn có niềm tự hào độc nhất vô nhị đối với những người đàn ông trong Thôi gia. Trong suốt nửa đời ẩn thân của mình, bút danh mà hắn ta sử dụng cho các bức tranh của mình là chữ "Ngôi".
Ngôi, cũng chính là con ma của Thôi gia. Đây cũng có thể là lời chế giễu bí mật của Thôi Hành Địch về thân phận của hắn ta.
Sự việc đã đến nước này, Thôi Hành Địch có lẽ cũng biết rằng bản thân đã bị lộ, nhưng hẳn ta không bác bỏ điều đó. Khuôn mặt giống với khuôn mặt của Thôi Hành Chu tràn đầy vẻ mỉa mai, hắn ta đột nhiên cười phá lên.
Nhưng ngay khi Vạn Tuế kêu gọi quân lính trói hắn ta lại, hắn ta đột nhiên rút ra hai thanh đao từ xe lăn, đứng trên hai đôi chân của mình, rồi bật một cái tung người khỏi xe lăn, hắn ta nhảy thẳng lên xà nhà, xuyên thủng mái nhà, và thoát ra từ nơi lỗ thủng đó.
Hắn ta đã ấp ủ kế hoạch trong nhiều năm cho nên đương nhiên cũng đã chuẩn bị những tình huống bất trắc có thể xảy ra. Phía dưới chiếc xe lăn này có lấp một cái lò xo để nhảy, ngoài ra còn lắp thêm hai thanh đao, thật sự khó mà đề phòng cho được
Thị vệ ngoài cửa lao lên, đám người lũ lượt kéo thang đuổi theo Thôi Hành Địch.
Tuy nhiên, khi Thôi Hành Chu quay lại nhìn Lưu Dục, lại phát hiện vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có gì bất ngờ hay hoảng sợ cho lắm.
Thôi Hành Chu suy nghĩ một chút, liền quỳ xuống nói: "Bệ hạ, gia môn của thần thật bất hạnh. Tên tặc tử nịnh thần này thật đáng chết, nhưng vẫn xin Bệ hạ giáng tội vi thần vì đã trị gia không nghiêm."
Lưu Dục đứng dậy và tự mình đỡ lấy Thôi Hành Chu: "Thôi ái khanh đã đắc tội gì? Ngươi lặn lội từ xa, không quản ngày đêm đến kinh thành giao thuốc giải cho trẫm, lòng trung thành của ngươi có trời đất chứng giám, hơn nữa lần này ngươi bình định Bắc Hải, lại có công đức, vậy thì đã gây tội trạng gì với trẫm chứ?"
Thôi Hành Chu liền hỏi: "Bệ hạ có muốn phong tỏa kinh thành để bắt tên tặc tử này lại không?"
Lưu Dục lắc đầu: "Ấn vệ long vẫn là ám ti bí mật do tiên hoàng thiết lập để đảm bảo tất cả mọi người đều trung thành và tận tụy với Hoàng thất. Sau đó trong lòng tiên hoàng biết lòng người khó đoán, đương nhiên cũng đã thiết lập “van của”...Những Ấn long vệ này đều được lựa chọn từ lúc nhỏ, trong cơ thể bọn họ đều có ám độc. Nếu như trung thành cả đời, tự nhiên cũng sẽ được bình an cả đời. Nhưng nếu dám thay lòng đổi dạ, bất kinh với Hoàng thất, thì hắn ta chắc chắn sẽ có cái chết vô cùng đau đớn và khổ sở...."
Khi nói lời này, khuôn mặt của vị Hoàng đế trẻ tuổi liền lộ ra vẻ lạnh lùng như băng giá.
Thôi Hành Chu không nói gì, hắn chỉ đứng đó một cách kính cẩn, nhưng trong đầu lại nhớ lại những gì Triệu Tuyền đã nói sau khi giải độc xong trong cung trở về: "Vốn dĩ Vạn Tuế không bị trúng độc. Tại sao lại khăng khăng muốn giả vờ bị trúng độc và nằm trên giường suốt hơn một tháng?"
Lúc Hoài Dương vương nghe thấy tin tức như vậy bèn hỏi Triệu Tuyền làm sao vạch trần ra được.
Triệu Tuyền lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Ngươi thật sự nghĩ ta là đồ ngốc sao! Cho dù Vạn Tuế giả bộ trúng độc cổ, coi như Vạn Tuế có nói bản thân bị đau bụng thì ta cũng phải giả vờ ngửi mùi phân của ngài. Cho nên sao có thể vạch trần ra được, chỉ có thể làm theo trình tự pha chế thuốc giải cho Hoàng đế mà thôi.... Lão Cửu, ngươi nói xem Vạn Tuế ... Vạn Tuế sẽ giết ta sao? "
Nói đến câu cuối cùng thì Triệu Tuyền cũng bật khóc vì lo sợ.
Vào thời điểm đó, Thôi Hành Chu không thể nói bất cứ điều gì về cuộc sống hay cái chết của Triệu huynh. Nhưng lần trở lại này, hẳn có thể khiến Triệu Tuyền thoải mái.
Nhưng vị Vạn Tuế của họ, tuổi nhỏ đã trải qua cung biến, sau đó còn phải dựa vào các thế lực khác nhau, liên tục vừa tỏ ra yếu đuối vừa tỏ ra thân thiện mới có thể từng bước lên ngôi
Nhưng điều đáng tiếc là sau khi ngồi lên ngai vàng, hắn đã bị nhiều kẻ trong triều cản trở, khó có thể vươn cao tham vọng của mình. Kỳ thực Vạn Tuế luôn kiềm chế thiên vị đối với người thân, sức chịu đựng so với vị Ngũ ca hay trốn chạy kia e rằng còn sâu sắc vạn phần.
Chỉ những người có thể chịu đựng mới nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Nếu Thôi Hành Chu đoán đúng, lẽ ra Vạn Tuế đã sớm phát hiện ra hành vi cấu kết của Thôi Hành Địch, nhưng hẳn đã giấu diếm và thậm chí còn hợp tác “say sưa”.
Lần này hoàng đế đang thăm dò, dò xét cả Thạch gia, cũng có thể là dò xét Hoàng hậu, thậm chí dò xét cả Thôi Hành Chu hắn.
Nếu lần này hắn đến kinh thành quá muộn, hoặc không xuất trình thuốc giải, hắn sẽ coi như không vượt qua được bài kiểm tra trong cung của Hoàng đế.
Số phận của những người thất bại trong bài thi này, giống như Thạch Quốc trượng và Thôi Hành Địch, chính là vĩnh viễn không thể trở mình.
Là Hoàng đế, đa nghi nên được coi là một lợi thế. Hoàng đế của Đại Yến, nếu cơ thể khỏe mạnh cường tráng, mới có thể ngồi vững chắc trên ngai vàng.
Mười ngày sau, Miên Đường cuối cùng cũng đến kinh thành. Khi còn ở Chân Châu, nàng đã chọn một người có vóc dáng tương đương với Thôi Hành Chu. Mặc dù đội một chiếc mũ tre và không thường xuyên ra khỏi khoang thuyền, nhưng thỉnh thoảng Miên Đường lại lộ ra khuôn mặt của mình, làm lu mờ ánh mắt của Thôi Hành Địch.
Nhưng nàng cũng không ngờ rằng trên đường đi đến kinh thành đã có những thay đổi đáng kinh ngạc. Sau khi nàng vào kinh, Thạch Hoàng hậu vốn đang chìm đắm trong nỗi đau mất cha lại triệu Miên Đường đến cung điện để gặp nàng ta.
Tiểu Thái tử đang chơi với mấy nha hoàn bên trong phòng, nhìn thấy mẫu hậu đi tới, cậu bé liền nhảy lên, miệng cười toe toét, vươn hai tay nhỏ bé chạy về phía Thạch Hoàng hậu. Nhìn thấy Thái tử hoạt bát đáng yêu như vậy, trên gương mặt của Thạch Hoàng hậu nở nụ cười vui vẻ, nàng ngồi xổm về phía trước và ôm lấy Hoàng tử giơ lên cao, thậm chí còn hôn lên khuôn mặt hồng hào và mềm mại của Thái tử vài lần. Rồi nàng đứng dậy, nắm lấy tay nhỏ bé của Thái tử, chỉ về phía Thạch Quốc trượng nói: "Hoành nhi, hôm nay ngoại công của con tới cung thăm con này."
Tiểu Thái tử nhìn thấy Thạch Quốc trượng thì bĩu môi, nấp sau lưng Thạch Hoàng hậu không chịu ra. Thạch Quốc trượng thường hay ra vào trong cung, tiểu Thái tử cũng đã gặp qua hắn vài lần, hơn nữa Thạch Quốc trượng cũng hay mang đồ chơi cho bé.
Chẳng qua Thạch Quốc trượng không hài lòng với Thạch Hoàng hậu, thậm chí cũng không có hảo cảm gì đối với nhi tử của Thạch Hoàng hậu. Thêm vào đó, trong cung sẽ có những nữ nhân khác sinh ra long tử cho Thạch gia. Trong lòng Thạch Quốc trượng lại có suy nghĩ khác, hắn nhìn tiểu Hoàng tử cho có lệ, tuy rằng trông có vẻ như đang nịnh nọt, nhưng lại thiếu đi sự yêu thương của người trưởng bối đối với con trẻ.
Trẻ con luôn là đối tượng nhạy cảm nhất, ai đối xử tốt hay đối xử tệ bạc cậu bé đều có thể cảm nhận được, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Thạch Quốc trượng, bé đều không thấy vui vẻ.
Thạch Quốc trượng ngượng ngùng cười nói: "Thần rất ít khi đến đây, cho nên Thái tử có hơi xa lạ lạnh nhạt với thần, sau này thần sẽ thường xuyên đến thăm Thái tử." Nhưng trong lòng hắn lại thầm nguyền rủa: Thằng ranh con không biết tốt xấu, ngươi giống y chang mẹ người vậy.
Thạch Quốc trượng cầm lấy một chiếc hộp gỗ trong tay người hầu gái bên cạnh, mở nắp bày ra một ít đồ chơi bên trong rồi nói với tiểu Thái tử: "Thái tử, đây là một số đồ chơi mà thần muốn tặng cho người."
Rốt cuộc, tiểu Thái tử vẫn chỉ là một đứa trẻ, khi nhìn thấy có đồ chơi, cậu bé ngay lập tức sung sướng, chạy ra từ phía sau Thạch Hoàng hậu và vươn cổ nhìn vào chiếc hộp. Có một con ngựa gỗ bập bênh trong hộp, ngoài ra còn có Đường Hoa Dung*, Cửu Liên Hoàn*, và một con nai nhỏ được làm từ mảnh pha lê lớn. Đường Hoa Dung và Cửu Liên Hoàn không phải là đồ chơi gì quá mới mẻ, thế là tiểu Thái tử liền quyết định lấy con nai nhỏ bằng pha lê. Nhìn thấy tiểu Thái tử vui vẻ chơi đùa, khóe miệng Thạch Quốc trưởng liền cong lên.
* Đường Hoa Dung: là một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định.
* Cửu Liên Hoàn: còn được biết đến với cái tên Trung Hoa là nhẫn, Cardan's treo, Cardano's ring, Devil's metal hay Fivecircles, là một câu đố về sự tách rời có một vòng lặp phải được tách ra khỏi một chuỗi các vòng trên các trụ liên kết với nhau. Vòng lặp có thể là một chuỗi hoặc một cấu trúc cứng nhắc.
Mẫu cổ kia bị phong ấn trong cát thạch anh, lúc chơi đùa đứa trẻ chắc chắn sẽ cọ vào đồ chơi. Hắn đều hỏi thăm rất rõ. Thạch Hoàng hậu rất chú trọng đến lễ nghi giáo đạo của Thái tử. Vì vậy mỗi ngày Thái tử đều phải thỉnh an Hoàng đế hai lần mỗi ngày.
Mặc dù bây giờ tẩm phòng của Hoàng đế đã được giám sát, nhưng Thái tử vẫn có thể ra vào tự do. Sau khi mẫu cổ rời khỏi nước, nó vẫn có thể tồn tại thêm trong ba giờ, chỉ cần trên tay Thái tử nhiễm mẫu cổ, Lưu Dục nhất định sẽ chết không chút nghi ngờ!
Thạch Hoàng hậu từ từ cầm tách trà và nói với Thái tử: "Đi nào, mau đi cung kính dâng cho ngoại công một tách trà đi, ông ấy vẫn chưa được con dâng trà từ nãy giờ đấy!"
Tiểu Thái nghe xong liền ngoan ngoãn cầm lấy tách trà, cung kính dâng cho ngoại công.
Khi Thạch Nghĩa Khoan nghe thấy điều này, hắn cũng không dám hó hé nửa lời.
Thạch Hoàng hậu cười nhẹ, nói: "Mặc dù khác biệt quân thần, nhưng dù sao phụ thân cũng là ngoại công của nó. Sau này dù Thái tử có trở thành Hoàng đế, Thái tử vẫn sẽ cung kính phụ thân như việc dâng tách trà này. Làm con cái, đối với phụ mẫu trưởng bối vẫn phải biết hiếu thuận lễ nghĩa..."
Sau khi Thạch Nghĩa Khoan rời đi, tai mắt hắn cài cắm trong cung thường xuyên quan sát nhất cử nhất động của Thái tử, lại trôi qua nửa canh giờ, đã đến lúc Thái tử đi vấn an Hoàng đế.
Thường thì vào lúc này, Lưu Dục sẽ phải uống thuốc thêm lần nữa, việc đút thuốc là do Thạch Hoàng hậu đảm nhiệm, cho nên mỗi lần Thạch Hoàng hậu đều sẽ đưa Thái tử đi theo.
Sau khi nghe tin Thái tử đã theo Hoàng hậu vào cung, Thạch Nghĩa Khoan thở phào nhẹ nhõm và hồi hộp chờ tin Vạn Tuế trúng phong qua đời.
Chỉ cần Hoàng đế băng hà, người con gái goá phụ của ông sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải dựa vào sức mạnh của gia tộc để hỗ trợ đại nhi tử lên ngôi Hoàng đế.
Khi thời khắc đó đến, cho dù có rất nhiều bằng chứng nhưng Thôi Hành Chu cũng không thể làm gì được.
Thạch Nghĩa Khoan nghĩ đến đây lại bắt đầu yên tâm chờ đợi tin tức qua đời truyền đến trong cung.
Nhưng hắn chờ mãi vẫn không thấy ai đến gõ cửa Thạch gia.
Cứ coi như Hoàng đế đã qua đời, cho dù Thạch Hoàng hậu quyết định không để tang bí mật, cũng sẽ khiến vài lão thần đi thương thảo để đưa ra quyết định, chứ làm sao có thể yên tĩnh như vậy được!?
Thạch Nghĩa Khoan có chút đứng ngồi không yên nên đã phải người đến hỏi thăm tin tức trong cung, nhưng người được phái đi mãi đến khi trời tối mịt mới về.
Lúc này Thạch Nghĩa Khoan không thể ngồi yên nên chỉ có thể cử người đi tìm Thôi Hành Địch, một lúc lâu sau, Thôi Hành Địch mới viết thư nhờ Thạch Quốc trượng đi ra ngoại thành nói chuyện một phen.
Vào các ngày trong tuần, Thạch Nghĩa Khoan sẽ không bao giờ mạo hiểm bí mật gặp mặt ở một nơi xa lạ thế này.
Nhưng hiện tại, chuyện hắn mưu hại Vạn Tuế vẫn chưa biết kết cục tốt xấu thế nào, nếu nhất thời vinh hoa phú quý của toàn gia không giữ lại được, hắn nhất định phải tìm người có năng lực tới bàn bạc.
Cho nên sau khi cân nhắc trái phải, Thạch Nghĩa Khoan cũng không tính toán quá nhiều, liền vội vàng lên xe ngựa chạy tới gian lâu hội họp bí mật.
Xe ngựa rời khỏi kinh thành, tiến vào màn đêm và chạy về phía cây cầu gỗ ở ngoại thành. Khi xe ngựa đến giữa cầu, một tiếng lạch cạch vang lên, sàn cầu sụp gãy thành hai đoạn. Một trận kêu la thất thanh dữ dội, Thạch Quốc trượng cùng cỗ xe ngựa đều rơi xuống sông sâu...
Rạng sáng ngày hôm sau, có người đi ngang qua và phát hiện ra sự việc thương tâm này, có 5- 6 xác chết nổi trên mặt nước, cảnh tượng thật khủng khiếp
Khi Thạch Quốc trượng xuất hành vào ban đêm, tình cờ gặp một cây cầu gãy, tin tức về cái chết của hắn rơi xuống nước đã lan truyền trong khắp triều đình và công chúng. Trong lúc nhất thời, các quần thần thay đổi sắc mặt, bọn họ bàn tán to nhỏ xôn xao với nhau rằng có điều gì đó ẩn khuất đằng sau vụ tai nạn ngoài ý muốn đó.
Thạch Hoàng hậu mất cha liền hết sức đau buồn, Vạn Tuế cũng đã ban bố thánh chỉ, đổ lỗi trách nhiệm cho các quan huyện đại phương đã thiếu sót trong việc kiểm tra độ an toàn của cây câu gỗ nên đã dẫn tới thảm họa thương tâm đến vậy. Ngoài ra, còn tổ chức đại táng cho Quốc trượng đại nhân, truy phong chức tước và ban đất đai cho quả phụ để tỏ lòng nhớ thương và thành kính của Vạn Tuế đối với cha vợ.
Nhưng Thôi Hành Địch đang ở ngoài kinh thành thì lại không thể thư giãn nổi.
Thành thật mà nói, hắn thật sự không muốn nhìn thấy chiến lược thứ hai của mình cũng bị đổ vỡ. Nhưng khi nhìn thấy những người do Thạch Quốc trượng phái đi bị bắt tại cổng điện thì hắn dám chắc rằng Thạch Quốc trượng đã bị phát hiện rồi.
Vì vậy, lúc đó hắn ta lập tức nghĩ ra cách kế hoạch giết chết Thạch Nghĩa Khoan và biến nó thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn, cũng có thể coi như cắt đứt manh mối duy nhất truy ra mẫu cổ. Mật thám của hắn truyền tin tức đến từ Chân Châu nói rằng Thôi Hành Chu đã đưa Liễu Miên Đường lên thuyền tiến vào kinh thành. Nếu tính toán một chút thì khoảng mười ngày nữa bọn họ mới đến được kinh thành.
Như vậy trong khoảng mười ngày này, đủ để hắn có thể tiêu hủy chứng cứ và thu dọn tàn cuộc trước mắt.
Chỉ là nếu làm theo cách này, hắn ta có rất ít người có thể đối phó được với Thôi Hành Chụ. Tuy nhiên, hắn cũng không vội vàng gì, văn võ trong triều đều là những kẻ nóng nảy bốc đồng, tranh giành quyền lực vĩnh viễn không dứt, ngay cả khi bớt đi một Tuy vương hay một Thạch Nghĩa Khoan cũng không thể thay đổi được điều gì.
Rốt cuộc hắn ta luôn có thể tìm được ứng viên thích hợp để có thể lợi dụng, dù sao hắn ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy, lại thêm mười năm cũng không thành vấn đề.
"Đô thống! Vạn Tuế tuyên triệu ngài vào cung!" Đúng lúc này, một tên thủ hạ đột nhiên chạy đến bẩm báo.
Sắc mặt Thôi Hành Địch tối lại, Hoàng đế... quả nhiên đã tỉnh lại rồi.
Ấn long vệ vào cung không phải qua cổng cung mà qua một lối đi bí mật dành riêng dẫn thẳng đến thư phòng của Hoàng đế. Mỗi lần hắn ta đều phải đến gặp mặt Vạn Tuế bí mật như vậy.
Khi Thôi Hành Địch ngồi trên xe lăn đi đến thư phòng, Lưu Dục đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, đối với cái người đã hôn mê hơn một tháng, làn da của Vạn Tuế vẫn thật sự rất tốt, một người đột nhiên tỉnh lại trên giường nhưng lại không hề có cảm giác yếu ớt chút nào.
Khi Thôi Hành Địch vừa bước vào, Lưu Dục liền từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới và nói: "Thôi gia từ trên xuống dưới đều hết lòng trung thành với đất nước nhưng luôn khiến Hoàng thất kiêng dè. Không ngờ chọn ra một người bất lực và tàn tật như ngươi làm Ấn long vệ, nhưng lại làm mọi điều xấu xa, bất trung bất nghĩa....
Trái tim của Thôi Hành Địch chùng xuống, hắn ta chậm rãi nói: "Nếu thần có làm gì sai, thỉnh xin Bệ hạ trừng phạt nặng, những lời của Bệ hạ, thần thật sự không hiểu..."
Đúng lúc này, một người bước ra từ phía sau giá sách bên cạnh thư phòng: "Ngũ ca, ca còn không hiểu nữa sao, còn cần đệ phải tới giải thích nữa à?"
Thôi Hành Địch trợn mắt nhìn, Thôi Hành Chu lý ra vẫn còn ở Chân Châu nay đã xuất hiện trong kinh thành.
Hắn ta lặng lẽ nhìn Thôi Hành Chu, từ tốn cười: "Vạn Tuế, thần tiếp nhận thánh chức, vốn dĩ là hình thức bí mật, tại sao Vạn Tuế lại đem thân phận của thần tiết lộ cho Hoài Dương vương biết chứ?"
Vẻ mặt Lưu Dục tràn đầy ảm đạm nói: "Ngươi còn biết bản thân mình đã tiếp nhận thánh chức cơ à? Nếu đã như vậy, tại sao lại có lòng dạ khó lường, không chỉ làm lộ pháo binh đồ cho quân Uy, còn dùng tới tà cổ Miêu Cương làm tổn hại đến đích mẫu và trẫm?"
Sắc mặt Thôi Hành Địch vẫn không thay đổi nói: "Thần không hiểu Vạn Tuế đang nói cái gi."
Thôi Hành Chịu nhìn chằm chằm vào người anh em cùng cha khác mẹ nhiều năm hoạt động bí mật, nghiêm nghị nói: “Ngũ ca, huynh đừng ngụy biện nữa. Huynh tưởng rằng sau khi mình giết người sẽ không để lại dấu vết gì sao, thực ra huynh đã để lại sơ hở lớn nhất rồi."
Thôi Hành Địch nhướng mày và hỏi: "Mặc dù huynh không biết đệ đang nói về cái gì, nhưng nghe có vẻ thú vị đấy, vậy đệ thử nói cho huynh nghe xem nào."
Thôi Hành Chu nhìn thấy hắn ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, liền nói thẳng: "Lúc đó huynh đã đích thân mang một cặp mẫu-tử cổ từ Miêu Cương về, nhưng vẫn phải nuôi dưỡng và nhân giống để tạo thành nhiều cặp khác, những chuyện bí mật thế này, huynh không thể mượn tay người khác mà phải tự mình làm lấy. Chỉ đáng tiếc huynh học tới chỗ nuôi dưỡng và dùng cổ nhưng lại không biết rằng cổ này có lực phản phệ. Nếu nuôi dưỡng cổ quá lâu, trên làn da sẽ xuất hiện những vết máu bầm, giống như những đốm đen. Nếu đệ đoán không sai, thì phu nhân của huynh cũng giúp huynh nuôi dưỡng mấy con cổ này đúng không? Hôm đó phu nhân của huynh có đến thăm phủ của đệ, lúc nàng ấy hàn huyên với Liễu Miên Đường đã vô tình nhìn thấy trên móng tay của nàng ấy có một số đốm đen mới khiến chúng ta nảy sinh nghi ngờ với các người. Khi phu nhân của huynh trăn trở hỏi về tung tích của đệ, đệ đã mang Triệu Tuyền lên kinh thành, lúc đó đã đi được nửa đường tồi. Cuối cùng, nhân lúc đệ và Thạch Nghĩa Khoan không đề phòng, cổ độc của Bệ hạ đã được giải. Để cho các người bại lộ hoàn toàn gian kế của mình! Huynh nói mình hoàn toàn không có tội gì, vậy thì huynh có dám đưa tay ra và cho chúng ta kiểm tra móng tay của huynh không?"
Tất nhiên, Thôi Hành Địch biết rằng có một số đốm xuất huyết vô hình trên móng tay của mình. Ban đầu hắn ta không quan tâm, thậm chí hắn ta còn không thèm xem kỹ bộ móng tay của phu nhân mình Liêm Bính Lan đã thay đổi như thế nào.
Nhưng hắn ta ngàn vạn lần không ngờ tới rằng lúc đó dị nhân mà Trấn Nam hầu kết giao ở Bắc Hải mới là đại năng dưỡng cổ chân chính, đối với việc chẩn bệnh cho hắn ta, Triệu Gia Ngư có ơn cứu mạng mới là kẻ cho đi tất cả.
Vì vậy, mặc dù Trấn Nam hầu chưa bao giờ nuôi cổ để làm hại người khác, nhưng hắn rất quen thuộc với các nguyên lý về cổ thuật. Thế là, hẳn đã kể chi tiết cho Vương gia và Vương phi cách tìm ra người bí mật đã nuôi dạy cổ.
Vừa hay Miên Đường có nhãn lực kinh người, nàng có thể phát hiện di động bất thường của những con trùng trong bức họa, đương nhiên bằng đôi mắt sắc bén của mình nàng sẽ tìm thấy manh mối trong mấy ngón tay của Liêm Bính Lan.
Thế là, âm mưu của Thôi Hành Địch đã dày công ấp ủ trong nhiều năm, thế mà lại bị tiết lộ chỉ bằng mấy cái chấm đen nhỏ xíu trên móng tay
Mà khi Miên Đường thông báo cho Thôi Hành Chu về chuyện phát hiện bồ câu truyền thư, Thôi Hành Chu đã hết sức ngac nhiên.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, năm đó đứa con nối dõi trong Thôi phủ đấu đá lẫn nhau, ngoài cách bố trí của hắn, hắn nghĩ tới vị Ngũ ca nhìn trông yếu đuối suy nhược này cũng tận lực không ít.
Lần theo cây nho này, việc tìm thấy quả dưa lớn của Thôi Hành Địch trở nên vô cùng dễ dàng.
Sau khi yêu cầu Triệu Tuyền giải cổ độc cho Vạn Tuế, hắn nói rằng người Uy đã lấy được bản thiết kế pháo binh từ Quân khí tỉ. Lưu Dục biết thân phận của An long vệ lại có mối liên hệ hai bên, nên tự nhiên cũng sẽ hoài sinh nghi ngờ Thôi Hành Địch đầu tiên.
Thôi Hành Chu cũng từ trong miệng của Vạn Tuế mới biết được thân phận khác của Ngũ ca Thôi Hành Địch của mình.
Nghĩ kỹ lại, trong xương cốt của Thôi Hành Địch vẫn có niềm tự hào độc nhất vô nhị đối với những người đàn ông trong Thôi gia. Trong suốt nửa đời ẩn thân của mình, bút danh mà hắn ta sử dụng cho các bức tranh của mình là chữ "Ngôi".
Ngôi, cũng chính là con ma của Thôi gia. Đây cũng có thể là lời chế giễu bí mật của Thôi Hành Địch về thân phận của hắn ta.
Sự việc đã đến nước này, Thôi Hành Địch có lẽ cũng biết rằng bản thân đã bị lộ, nhưng hẳn ta không bác bỏ điều đó. Khuôn mặt giống với khuôn mặt của Thôi Hành Chu tràn đầy vẻ mỉa mai, hắn ta đột nhiên cười phá lên.
Nhưng ngay khi Vạn Tuế kêu gọi quân lính trói hắn ta lại, hắn ta đột nhiên rút ra hai thanh đao từ xe lăn, đứng trên hai đôi chân của mình, rồi bật một cái tung người khỏi xe lăn, hắn ta nhảy thẳng lên xà nhà, xuyên thủng mái nhà, và thoát ra từ nơi lỗ thủng đó.
Hắn ta đã ấp ủ kế hoạch trong nhiều năm cho nên đương nhiên cũng đã chuẩn bị những tình huống bất trắc có thể xảy ra. Phía dưới chiếc xe lăn này có lấp một cái lò xo để nhảy, ngoài ra còn lắp thêm hai thanh đao, thật sự khó mà đề phòng cho được
Thị vệ ngoài cửa lao lên, đám người lũ lượt kéo thang đuổi theo Thôi Hành Địch.
Tuy nhiên, khi Thôi Hành Chu quay lại nhìn Lưu Dục, lại phát hiện vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có gì bất ngờ hay hoảng sợ cho lắm.
Thôi Hành Chu suy nghĩ một chút, liền quỳ xuống nói: "Bệ hạ, gia môn của thần thật bất hạnh. Tên tặc tử nịnh thần này thật đáng chết, nhưng vẫn xin Bệ hạ giáng tội vi thần vì đã trị gia không nghiêm."
Lưu Dục đứng dậy và tự mình đỡ lấy Thôi Hành Chu: "Thôi ái khanh đã đắc tội gì? Ngươi lặn lội từ xa, không quản ngày đêm đến kinh thành giao thuốc giải cho trẫm, lòng trung thành của ngươi có trời đất chứng giám, hơn nữa lần này ngươi bình định Bắc Hải, lại có công đức, vậy thì đã gây tội trạng gì với trẫm chứ?"
Thôi Hành Chu liền hỏi: "Bệ hạ có muốn phong tỏa kinh thành để bắt tên tặc tử này lại không?"
Lưu Dục lắc đầu: "Ấn vệ long vẫn là ám ti bí mật do tiên hoàng thiết lập để đảm bảo tất cả mọi người đều trung thành và tận tụy với Hoàng thất. Sau đó trong lòng tiên hoàng biết lòng người khó đoán, đương nhiên cũng đã thiết lập “van của”...Những Ấn long vệ này đều được lựa chọn từ lúc nhỏ, trong cơ thể bọn họ đều có ám độc. Nếu như trung thành cả đời, tự nhiên cũng sẽ được bình an cả đời. Nhưng nếu dám thay lòng đổi dạ, bất kinh với Hoàng thất, thì hắn ta chắc chắn sẽ có cái chết vô cùng đau đớn và khổ sở...."
Khi nói lời này, khuôn mặt của vị Hoàng đế trẻ tuổi liền lộ ra vẻ lạnh lùng như băng giá.
Thôi Hành Chu không nói gì, hắn chỉ đứng đó một cách kính cẩn, nhưng trong đầu lại nhớ lại những gì Triệu Tuyền đã nói sau khi giải độc xong trong cung trở về: "Vốn dĩ Vạn Tuế không bị trúng độc. Tại sao lại khăng khăng muốn giả vờ bị trúng độc và nằm trên giường suốt hơn một tháng?"
Lúc Hoài Dương vương nghe thấy tin tức như vậy bèn hỏi Triệu Tuyền làm sao vạch trần ra được.
Triệu Tuyền lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Ngươi thật sự nghĩ ta là đồ ngốc sao! Cho dù Vạn Tuế giả bộ trúng độc cổ, coi như Vạn Tuế có nói bản thân bị đau bụng thì ta cũng phải giả vờ ngửi mùi phân của ngài. Cho nên sao có thể vạch trần ra được, chỉ có thể làm theo trình tự pha chế thuốc giải cho Hoàng đế mà thôi.... Lão Cửu, ngươi nói xem Vạn Tuế ... Vạn Tuế sẽ giết ta sao? "
Nói đến câu cuối cùng thì Triệu Tuyền cũng bật khóc vì lo sợ.
Vào thời điểm đó, Thôi Hành Chu không thể nói bất cứ điều gì về cuộc sống hay cái chết của Triệu huynh. Nhưng lần trở lại này, hẳn có thể khiến Triệu Tuyền thoải mái.
Nhưng vị Vạn Tuế của họ, tuổi nhỏ đã trải qua cung biến, sau đó còn phải dựa vào các thế lực khác nhau, liên tục vừa tỏ ra yếu đuối vừa tỏ ra thân thiện mới có thể từng bước lên ngôi
Nhưng điều đáng tiếc là sau khi ngồi lên ngai vàng, hắn đã bị nhiều kẻ trong triều cản trở, khó có thể vươn cao tham vọng của mình. Kỳ thực Vạn Tuế luôn kiềm chế thiên vị đối với người thân, sức chịu đựng so với vị Ngũ ca hay trốn chạy kia e rằng còn sâu sắc vạn phần.
Chỉ những người có thể chịu đựng mới nảy sinh nghi ngờ trong lòng. Nếu Thôi Hành Chu đoán đúng, lẽ ra Vạn Tuế đã sớm phát hiện ra hành vi cấu kết của Thôi Hành Địch, nhưng hẳn đã giấu diếm và thậm chí còn hợp tác “say sưa”.
Lần này hoàng đế đang thăm dò, dò xét cả Thạch gia, cũng có thể là dò xét Hoàng hậu, thậm chí dò xét cả Thôi Hành Chu hắn.
Nếu lần này hắn đến kinh thành quá muộn, hoặc không xuất trình thuốc giải, hắn sẽ coi như không vượt qua được bài kiểm tra trong cung của Hoàng đế.
Số phận của những người thất bại trong bài thi này, giống như Thạch Quốc trượng và Thôi Hành Địch, chính là vĩnh viễn không thể trở mình.
Là Hoàng đế, đa nghi nên được coi là một lợi thế. Hoàng đế của Đại Yến, nếu cơ thể khỏe mạnh cường tráng, mới có thể ngồi vững chắc trên ngai vàng.
Mười ngày sau, Miên Đường cuối cùng cũng đến kinh thành. Khi còn ở Chân Châu, nàng đã chọn một người có vóc dáng tương đương với Thôi Hành Chu. Mặc dù đội một chiếc mũ tre và không thường xuyên ra khỏi khoang thuyền, nhưng thỉnh thoảng Miên Đường lại lộ ra khuôn mặt của mình, làm lu mờ ánh mắt của Thôi Hành Địch.
Nhưng nàng cũng không ngờ rằng trên đường đi đến kinh thành đã có những thay đổi đáng kinh ngạc. Sau khi nàng vào kinh, Thạch Hoàng hậu vốn đang chìm đắm trong nỗi đau mất cha lại triệu Miên Đường đến cung điện để gặp nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.