Chương 258: Đại Kết Cục
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Đây có thể coi là lần đầu tiên Miên Đường vào cung điện sau khi bản thân bị mất trí nhớ thêm lần nữa.
May mắn thay, trong những ngày này, Lý ma ma đã nhồi nhét đủ loại nghi thức cung đình, nhưng ngược lại không sợ mất đi vẻ xấu xí của Sơn Đại vương khi nhập cung.
Miên Đường thay trang phục cáo mệnh* hoàng cung, búi tóc cao và đội tước quan* trên đầu, nàng bước vào cổng cung theo sự chỉ dẫn của những cung nhân. Nhưng khi bước vào hậu hoa viên, nàng nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng màu ngọc bích đang đứng dưới gốc cây hải đường nở hoa.
*Trang phục cáo mệnh: trang phục hoàng cung để đi gặp vua.
*Tước quan : Hình dạng giống vương miện, có khắc những hình con chim trên đó.
Đã từng ... trong hoa viên phía sau thư phòng ở núi Ngưỡng cũng có một cây hoa hải đường như vậy.
Mỗi khi nàng dẫn binh từ ngoài núi trở về đều sẽ có một chàng trai mặc áo choàng trắng đứng chắp tay sau lưng dưới gốc cây đợi nàng với nụ cười trên mỗi.
Miên Đường dừng lại cước bộ, nàng đứng đó và kính cẩn nói: "Thần thiếp Liễu Miên Đường khấu kiến Ngô hoàng Vạn Tuế"
Lưu Dục bước nhanh tới trước, muốn tự mình đỡ nàng dậy, nhưng lại bị nàng lùi lại phía sau, rồi tự mình đứng lên.
Hoàng đế trẻ tuổi có chút thất vọng, hắn thì thào nói: "Nghe nói nàng đã nhớ ra những chuyện trước kia."
Thấy Miên Đường gật đầu, hắn sốt sắng nói: "Nếu đã như vậy, tại sao nàng vẫn muốn trốn tránh trẫm? Lẽ nào nàng vẫn hiểu lầm trẫm sao? Ngoài nàng ra, trẫm chưa từng yêu nữ nhân nào khác, chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm sẽ tìm mọi cách đưa nàng về cạnh trẫm."
Miên Đường khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là sự tôn trọng và kính cẩn của một thần thiếp đối với cửu ngũ chí tôn mà là sự tự tin và thoải mái thường thấy trên khuôn mặt của Lục Văn núi Ngưỡng: "...Không cần phải như vậy, những gì đã bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi. Kể từ khi thần nhớ ra tất cả, luôn có một chuyện luôn thường trực trong tâm trí thần. Đó là hình ảnh Vân nương bước vào thư phòng của người."
Lưu Dục bị cưỡng bức cho uống thuốc độc khi còn nhỏ, và nỗi sợ hãi bị lôi ra khỏi giường khi đang ngủ yên đã luôn ám ảnh Lưu Dục, vì vậy, hắn luôn lựa chọn thị vệ thân cận kỹ càng, ngày thường dù có ngủ cũng không được an giấc. Cho nên, mỗi khi bước vào thư phòng của hắn, nàng đều cố gắng nói to hơn để nhắc nhở hắn rằng nàng đã đến, tránh làm hắn giật mình.
Nhưng Vân Nương lại có thể lặng lẽ bước vào thư phòng của Lưu Dục lần đó, bây giờ nghĩ tới nàng lại cảm thấy quá mức phi lý.
Lưu Dục cau mày biện hộ, lúc này hắn dứt khoát không dùng nhân xưng "trẫm". "Nàng ấy chuốc say ta, thật ra lần đó ta không làm gì cả..."
Còn Miên Đường không muốn bản thân sau này dính líu đến Lưu Dục nữa, thế là nàng dứt khoát nói thẳng suy nghĩ trong lòng: "Thần biết người chưa làm gì cả, và thật sự người cũng không hề làm gì cả, nhưng người lại ngầm đồng ý cho Vân nương nảy sinh tình cảm với người, ngầm chấp nhận nàng ta chuốc say người. Người cũng biết ngày đó ta đến thư phòng tìm người, lại càng biết rõ tinh khi trước giờ của ta, sau khi biết người và người tỷ muội khác họ có tư tình với nhau, ta chỉ có thể âm thầm rời khỏi... Cho nên, tuy rằng các tướng lĩnh cũ ở Đông Cung của người đã nghĩ ra vô số sách lược để phế bỏ sức mạnh quân sự của ta, nhưng thực tế chủ ý của bọn họ đầu không hiệu quả bằng lần triệu cung này của người."
Sau khi nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, Miên Đường đã hỏi Thôi Hành Chu rất nhiều về sự tình của núi Ngưỡng. Thế là những chuyện trước nay không rõ ràng cũng dần trở nên rõ ràng hết thảy.
Tuy nhiên, ở nơi sâu thẳm trong tim, nàng vẫn không muốn thừa nhận rằng hình ảnh người thanh niên áo trắng đứng dưới gốc cây hải đường lại sâu sắc như vậy.
Nhưng lần này, những vụ trúng độc nối tiếp nhau nhưng cũng khiến Liễu Miên Đường hiểu rõ hơn về mặt tăm tối và đa nghe của Lưu Dục.
Có lẽ ... Có lẽ hồi đó hắn đã rất yêu thương nàng.
Suy cho cùng, khi cả hai tay trong tay bước đi trong biển hoa, ánh mắt ngọt ngào lặng lẽ đó không thể nào là lừa dối được.
Tuy nhiên lúc đó nàng có quá nhiều quyền lực, năng lực vượt xa mọi người ở núi Ngưỡng, còn chưa kể nàng sẽ không phép hắn lấy nữ nhi của Thạch gia, điều này luôn khiến Lưu Dục cảm thấy e dè.
Hắn quả thật đã rất rất yêu nàng, nhưng hắn yêu nàng chính là vì nàng có thể giúp đỡ hắn, nhưng lại không cần phải quá xuất chúng, cũng không phải là nữ tử đáng yêu hùng hổ doạ người.
Vì vậy, hẳn ép buộc nàng phải từ bỏ binh quyền và rời khỏi núi Ngưỡng, để bản thân hắn có thể kết hôn với Thạch hoàng hậu một cách quang minh chính đại mà không cảm thấy tội lỗi, cũng để những lần chiêu hàng tiếp theo cũng sẽ diễn ra thuận lợi. Thậm chí hắn còn tưởng rằng cả hai người sẽ có cơ hội tại hợp trong tương lai Suy cho cùng, mọi chuyện đều do âm mưu thâm độc của Vân Nương, lúc đó hắn không thể trách cứ nàng được.
Đáng tiếc dù cho Lưu Dục có tính toán cả nghìn lần, nhưng hắn vẫn không tính được đến chuyện Tuy Vương cử người đến ám sát nàng, cũng không nghĩ đến nàng sẽ ngã xuống nước mất trí nhớ, sau khi hoàn toàn quên hẳn sạch sẽ thì lại gả cho một người khác.
Nghe Miên Đường nói xong, Lưu Dục cũng chỉ trầm ngâm im lặng một hồi.
Một người thông minh như nàng, không có gì ngạc nhiên khi nàng có thể đoán được thực sự lúc đó hắn đang nghĩ gì.
Nhưng Lưu Dục không nghĩ mình đã làm gì sai, giọng điệu hắn liền trở nên cứng rắn hơn: "Nam nhân làm chuyện đại sự khiến thiên hạ phải khâm phục. Trên người trẫm mang trọng trách khôi phục Hoàng thất Thôi gia, chỉ có thể tiến lên với tất sức lực, lẽ nào nàng thật sự nghĩ rằng suốt ngày chỉ có thể làm thổ phỉ trên núi Ngưỡng thì có thể khôi phục lại gia quyến của Phụ vương trẫm sao? Nếu ngồi trên cương vị của trẫm thì cho dù là Thôi Hành Chu cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy thôi."
Lưu Miên Đường chậm rãi lắc đầu, mang theo nỗi thất vọng tràn trề nói: “Ta bị mất trí ở đảo Khấu, lúc được người cứu vớt, trong lòng ta thực sự nghĩ đến việc tìm lại người lần nữa và muốn người giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm lúc đó với ta. Nhưng ... rồi sau đó, ý nghĩ này chợt biến mất khỏi đầu..."
Nghe vậy, Lưu Dục mạnh mẽ nắm chặt tay, thận phận của hắn là Hoàng đế, nhưng hắn vẫn phải dựa vào Thôi Hành Chu rất nhiều. Nhưng hắn cũng là một người đàn ông, thật khó khăn khi muốn hắn buông bỏ tình yêu của đời mình.
“Hắn đã làm những gì mà có thể khiến nàng lưu luyến không nỡ rời đi?” Lưu Dục gằn giọng hỏi từng chữ một.
Miên Đường mỉm cười nói: “Chàng ấy không làm gì cả, chàng ấy chỉ biết ta là nữ tướng cướp không nhớ những ký ức cùng chàng ấy ân ái, chỉ nhớ đã từng cùng chàng ấy vào sinh ra tử. Nhưng mỗi khi cùng chàng ấy ngủ chung một giường, ta đều ngủ rất sâu, trông như một đứa trẻ không chút phòng bị nào..."
Sắc mặt Lưu Dục ảm đạm, nhưng hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Miên Đường.
Mặc dù biết Liễu Miên Đường bị mất trí nhớ và sở hữu võ công giết người, nhưng Thôi Hành Chu không bao giờ kiêng kỵ tránh né hay thăm gì nàng.
Điều mà Liễu Miên Đường muốn không bao giờ là núi vàng biển bạc, hay nắm cả giang sơn, mà là được cùng người mà nàng yêu thương sâu đậm nắm lấy tay nhau, trao trọn niềm tin và tín nhiệm cho người đó.
Đây là thứ duy nhất mà cả đời Lưu Dục không thể nào có được!
Sắc mặt Lưu Dục đột nhiên trở nên xám xịt, hắn nhìn Miên Đường kính cẩn hành lễ theo quy tắc trong cung, sau đó đi về phía tẩm cung của Hoàng hậu mà không hề quay đầu lại.
Lần này, Lưu Dục biết rằng, Miên Đường của hắn, người con gái luôn mỉm cười ngọt ngào với hắn dưới tán cây hải đường sẽ không bao giờ trở về nữa ...
Hôm đó, Miên Đường trở về từ cung điện và cùng ăn tối với Thôi Hành Chu.
Thấy nàng ăn uống vội vội vàng vàng, Thôi Hành Chu liền gắp cho nàng cục chân giò và nói: "Nàng ở trong cung không dùng cơm với Hoàng hậu sao? Sao lại trông như bị bỏ đói vậy?"
Miên Đường miễn cưỡng nhấp một ngụm nước canh và nói: "Khi thiếp chuẩn bị nhập cung, Lý ma ma đã dặn thiếp phải ghi nhớ các quy tắc trong cung. Cho dù có là món sơn hào hải vị, thiếp cũng không được ăn."
Thôi Hành Chu cười và nói: "Vẫn là Lý ma ma hiểu rõ nàng nhất, luôn miệng nói nàng trong cung khiến bà ấy ăn không ngon, thế là đã mang vài món ăn hợp khẩu vị của nàng tới phòng bếp ... Thế Hoàng hậu đã nói gì với nàng?"
Miên Đường nói: "Ban đầu chỉ nói mấy câu an ủi vong phụ đã khuất, nhưng thiếp không nghĩ tới Hoàng hậu thật sự rất buồn, cho nên mới nói sang chuyện khác."
Thôi Hành Chu liếc nhìn nàng và hỏi: "Ồ? Nói những chuyện gì vậy?"
Miên Đường nói: “Hoàng hậu hỏi thiếp, lần này Vương gia chàng đã lập được công lớn, hy vọng Vạn Tuế sẽ ban thưởng cho cái gì đó. Thiếp bèn mang những chuyện đã bàn qua với chàng trước đó nói thẳng với Hoàng hậu, thân phận Vương gia khác họ của chàng đã đạt đến đỉnh cao, còn được các trọng thần sủng ái. Nếu tiếp tục phong thưởng, e rằng sẽ làm phúc của tổ tiên mất đi. Đối với chàng mà nói phong tước cũng không bằng quay về hầu hạ mẫu thân, tận hưởng những năm tháng sau này, nếu Vạn Tuế cảm thấy tiếc nuối cho công lao chinh chiến nhiều năm của Vương gia thì chi bằng nên để Vương gia hồi hương, làm một kẻ tiêu dao an nhàn, nếu biên cương lại xảy ra chính chiến nguy nan, Vương gia nhất định sẽ treo cờ mang giáp, chờ đợi Vạn Tuế triệu cung."
Đây không phải là lời nói qua loa để xóa tan mối nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng, mà là
lời nói chân thành của Thôi Hành Chu.
Hắn cũng coi như từng bước tiến lên từ nơi xa lạ, vươn lên trở thành cánh tay đắc lực của triều cương Đại Yến. Nhưng tranh giành quyền lực và những âm mưu thực sự không phải là điều Thôi Hành Chu yêu thích.
Có câu nói rằng đi với quân vương như đi với hổ, thật ra trong xương thâm tâm của hắn, hắn muốn lựa chọn giống như những bằng hữu của hắn, một cuộc sống như Triệu Tuyền là điều hắn hằng mong mỏi mà không thể có được.
Vì vậy sau khi nghe lời nói của Miên Đường, hắn liền cười hỏi: "Hoàng hậu nói thế nào?"
Sau khi Miên Đường ăn hết nửa bát cơm, liền cảm thấy bớt đói hơn, nàng nghiêng đầu nói: “Dường như Hoàng hậu không tin những gì thiếp nói, còn hỏi thiếp có nguyện ý rời khỏi nơi tấp nập trong kinh thành và trở về Chân Châu với chàng không. Thiếp đã nói với Hoàng hậu rằng thiếp không quen với cuộc sống trong kinh thành, nhất là những Vương hầu quý tộc trong kinh thành đều có ba vợ bốn thiếp, nhìn thấy thật phiền phức và chướng mắt, thiếp sợ chàng sẽ học xấu, cho nên chi bằng trở về Chân Châu thì tốt hơn. Hoàng hậu còn nói cái gì thiếp không hợp với lẽ đạo phụ nữ. Nam nhân nếu muốn nạp thiếp thì cho dù là chính thất cũng không cản được."
Thôi Hành Chu nhướng mày, trong lòng có linh tính không tốt, kéo dài giọng hỏi: "Vậy nàng đã trả lời Hoàng hậu thế nào?"
Miên Đường cười và nói: "Đương nhiên không dám lừa gạt Hoàng hậu rồi, thiếp còn nói bản thân không có được đức hạnh và độ lượng như Hoàng hậu, thiếp đọc sách không nhiều, cũng không biết cái gì gọi là lẽ đạo phụ nữ. Nếu Vương gia có suy nghĩ muốn nạp thiếp, vậy thì cứ hỏi thử cây kiếm trong tay thiếp có đồng ý hay không nhé."
Lý ma ma đang phục vụ canh bên cạnh, nghe thấy điều này bà không khỏi thở hổn hển.
Nhưng Thôi Hành Chu có vẻ không mấy quan tâm, hắn cười tủm tỉm lắng nghe nàng nói.
Miên Đường lại tiếp tục: "Hoàng hậu cười khổ khi nghe điều này, nói rằng nàng không dám đảm bảo thần tử trong toàn thiên hạ sau này sẽ không thay lòng, nhưng chỉ cần Liễu Miên Đường ta một ngày còn là chính thê của Hoài Dương vương, Hoài Dương vương nhất định có thể hưởng phước ân huệ giữa vợ và chồng, không còn thời gian tranh đấu cho những hư vinh thế tục kia nữa..."
Thôi Hành Chu véo má Miên Đường: "Thật không có lễ độ! Cái gì cũng dám nói, cứ như nàng cầm kiếm lên là có thể đánh bại ta vậy đó!"
Nhưng mà, trong lòng Thôi Hành Chu biết Hoàng hậu có thể nói những câu bông đùa như vậy, kỳ thực cũng là để cho hai vợ chồng hắn yên tâm.
Ít nhất, Liễu Miên Đường không mong đợi trượng phu mình trở thành chí nguyện to lớn của Cửu ngũ Chí tôn. Vị trí đó quá cao và quá lạnh lẽo, người ngồi trên ghế đó lâu ngày rồi đến cuối cùng sẽ đổi sang người khác thôi.
Còn nữa Liễu Miên Đường không bao giờ có thể cho phép trượng phu mình có tam thê tứ thiếp như Lưu Dục. Thông minh như nàng, nếu có được cuộc sống an nhàn phú quý, đương nhiên sẽ không có dã tâm xúi giục trượng phu tranh quyền đoạt vị.
Lúc đó Miên Đường cố ý nói ra điều này, kỳ thực cũng là muốn Hoàng hậu thả lỏng một chút.
Giữa hai người phụ nữ luôn có một mối quan hệ tốt đẹp, nhưng vẫn luôn có những thứ chỉ cần hiểu ngầm là được rồi, không cần phải nói ra lời.
Hôm nay khi ở trong cung, sau khi Thạch Hoàng hậu nghe những lời của nàng, nàng cũng chỉ cười khổ, im lặng hồi lâu rồi nói: "Mấy ngày nay, giống như chén cháo này, lúc nào cũng đặc quánh lại, nhưng cách nấu của mỗi người lại khác nhau ... Cách nấu của Vương phi người không tồi, nhưng trên thế gian này không có mấy nữ nhân có thể cởi mở thoải mái như ngươi..."
Khi Thạch Hoàng hậu nói điều này, sự thê lương trong mắt nàng không phải là điều mà một người phụ nữ ở độ tuổi của nàng nên có.
May mắn thay, trong những ngày này, Lý ma ma đã nhồi nhét đủ loại nghi thức cung đình, nhưng ngược lại không sợ mất đi vẻ xấu xí của Sơn Đại vương khi nhập cung.
Miên Đường thay trang phục cáo mệnh* hoàng cung, búi tóc cao và đội tước quan* trên đầu, nàng bước vào cổng cung theo sự chỉ dẫn của những cung nhân. Nhưng khi bước vào hậu hoa viên, nàng nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng màu ngọc bích đang đứng dưới gốc cây hải đường nở hoa.
*Trang phục cáo mệnh: trang phục hoàng cung để đi gặp vua.
*Tước quan : Hình dạng giống vương miện, có khắc những hình con chim trên đó.
Đã từng ... trong hoa viên phía sau thư phòng ở núi Ngưỡng cũng có một cây hoa hải đường như vậy.
Mỗi khi nàng dẫn binh từ ngoài núi trở về đều sẽ có một chàng trai mặc áo choàng trắng đứng chắp tay sau lưng dưới gốc cây đợi nàng với nụ cười trên mỗi.
Miên Đường dừng lại cước bộ, nàng đứng đó và kính cẩn nói: "Thần thiếp Liễu Miên Đường khấu kiến Ngô hoàng Vạn Tuế"
Lưu Dục bước nhanh tới trước, muốn tự mình đỡ nàng dậy, nhưng lại bị nàng lùi lại phía sau, rồi tự mình đứng lên.
Hoàng đế trẻ tuổi có chút thất vọng, hắn thì thào nói: "Nghe nói nàng đã nhớ ra những chuyện trước kia."
Thấy Miên Đường gật đầu, hắn sốt sắng nói: "Nếu đã như vậy, tại sao nàng vẫn muốn trốn tránh trẫm? Lẽ nào nàng vẫn hiểu lầm trẫm sao? Ngoài nàng ra, trẫm chưa từng yêu nữ nhân nào khác, chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm sẽ tìm mọi cách đưa nàng về cạnh trẫm."
Miên Đường khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là sự tôn trọng và kính cẩn của một thần thiếp đối với cửu ngũ chí tôn mà là sự tự tin và thoải mái thường thấy trên khuôn mặt của Lục Văn núi Ngưỡng: "...Không cần phải như vậy, những gì đã bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi. Kể từ khi thần nhớ ra tất cả, luôn có một chuyện luôn thường trực trong tâm trí thần. Đó là hình ảnh Vân nương bước vào thư phòng của người."
Lưu Dục bị cưỡng bức cho uống thuốc độc khi còn nhỏ, và nỗi sợ hãi bị lôi ra khỏi giường khi đang ngủ yên đã luôn ám ảnh Lưu Dục, vì vậy, hắn luôn lựa chọn thị vệ thân cận kỹ càng, ngày thường dù có ngủ cũng không được an giấc. Cho nên, mỗi khi bước vào thư phòng của hắn, nàng đều cố gắng nói to hơn để nhắc nhở hắn rằng nàng đã đến, tránh làm hắn giật mình.
Nhưng Vân Nương lại có thể lặng lẽ bước vào thư phòng của Lưu Dục lần đó, bây giờ nghĩ tới nàng lại cảm thấy quá mức phi lý.
Lưu Dục cau mày biện hộ, lúc này hắn dứt khoát không dùng nhân xưng "trẫm". "Nàng ấy chuốc say ta, thật ra lần đó ta không làm gì cả..."
Còn Miên Đường không muốn bản thân sau này dính líu đến Lưu Dục nữa, thế là nàng dứt khoát nói thẳng suy nghĩ trong lòng: "Thần biết người chưa làm gì cả, và thật sự người cũng không hề làm gì cả, nhưng người lại ngầm đồng ý cho Vân nương nảy sinh tình cảm với người, ngầm chấp nhận nàng ta chuốc say người. Người cũng biết ngày đó ta đến thư phòng tìm người, lại càng biết rõ tinh khi trước giờ của ta, sau khi biết người và người tỷ muội khác họ có tư tình với nhau, ta chỉ có thể âm thầm rời khỏi... Cho nên, tuy rằng các tướng lĩnh cũ ở Đông Cung của người đã nghĩ ra vô số sách lược để phế bỏ sức mạnh quân sự của ta, nhưng thực tế chủ ý của bọn họ đầu không hiệu quả bằng lần triệu cung này của người."
Sau khi nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, Miên Đường đã hỏi Thôi Hành Chu rất nhiều về sự tình của núi Ngưỡng. Thế là những chuyện trước nay không rõ ràng cũng dần trở nên rõ ràng hết thảy.
Tuy nhiên, ở nơi sâu thẳm trong tim, nàng vẫn không muốn thừa nhận rằng hình ảnh người thanh niên áo trắng đứng dưới gốc cây hải đường lại sâu sắc như vậy.
Nhưng lần này, những vụ trúng độc nối tiếp nhau nhưng cũng khiến Liễu Miên Đường hiểu rõ hơn về mặt tăm tối và đa nghe của Lưu Dục.
Có lẽ ... Có lẽ hồi đó hắn đã rất yêu thương nàng.
Suy cho cùng, khi cả hai tay trong tay bước đi trong biển hoa, ánh mắt ngọt ngào lặng lẽ đó không thể nào là lừa dối được.
Tuy nhiên lúc đó nàng có quá nhiều quyền lực, năng lực vượt xa mọi người ở núi Ngưỡng, còn chưa kể nàng sẽ không phép hắn lấy nữ nhi của Thạch gia, điều này luôn khiến Lưu Dục cảm thấy e dè.
Hắn quả thật đã rất rất yêu nàng, nhưng hắn yêu nàng chính là vì nàng có thể giúp đỡ hắn, nhưng lại không cần phải quá xuất chúng, cũng không phải là nữ tử đáng yêu hùng hổ doạ người.
Vì vậy, hẳn ép buộc nàng phải từ bỏ binh quyền và rời khỏi núi Ngưỡng, để bản thân hắn có thể kết hôn với Thạch hoàng hậu một cách quang minh chính đại mà không cảm thấy tội lỗi, cũng để những lần chiêu hàng tiếp theo cũng sẽ diễn ra thuận lợi. Thậm chí hắn còn tưởng rằng cả hai người sẽ có cơ hội tại hợp trong tương lai Suy cho cùng, mọi chuyện đều do âm mưu thâm độc của Vân Nương, lúc đó hắn không thể trách cứ nàng được.
Đáng tiếc dù cho Lưu Dục có tính toán cả nghìn lần, nhưng hắn vẫn không tính được đến chuyện Tuy Vương cử người đến ám sát nàng, cũng không nghĩ đến nàng sẽ ngã xuống nước mất trí nhớ, sau khi hoàn toàn quên hẳn sạch sẽ thì lại gả cho một người khác.
Nghe Miên Đường nói xong, Lưu Dục cũng chỉ trầm ngâm im lặng một hồi.
Một người thông minh như nàng, không có gì ngạc nhiên khi nàng có thể đoán được thực sự lúc đó hắn đang nghĩ gì.
Nhưng Lưu Dục không nghĩ mình đã làm gì sai, giọng điệu hắn liền trở nên cứng rắn hơn: "Nam nhân làm chuyện đại sự khiến thiên hạ phải khâm phục. Trên người trẫm mang trọng trách khôi phục Hoàng thất Thôi gia, chỉ có thể tiến lên với tất sức lực, lẽ nào nàng thật sự nghĩ rằng suốt ngày chỉ có thể làm thổ phỉ trên núi Ngưỡng thì có thể khôi phục lại gia quyến của Phụ vương trẫm sao? Nếu ngồi trên cương vị của trẫm thì cho dù là Thôi Hành Chu cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy thôi."
Lưu Miên Đường chậm rãi lắc đầu, mang theo nỗi thất vọng tràn trề nói: “Ta bị mất trí ở đảo Khấu, lúc được người cứu vớt, trong lòng ta thực sự nghĩ đến việc tìm lại người lần nữa và muốn người giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm lúc đó với ta. Nhưng ... rồi sau đó, ý nghĩ này chợt biến mất khỏi đầu..."
Nghe vậy, Lưu Dục mạnh mẽ nắm chặt tay, thận phận của hắn là Hoàng đế, nhưng hắn vẫn phải dựa vào Thôi Hành Chu rất nhiều. Nhưng hắn cũng là một người đàn ông, thật khó khăn khi muốn hắn buông bỏ tình yêu của đời mình.
“Hắn đã làm những gì mà có thể khiến nàng lưu luyến không nỡ rời đi?” Lưu Dục gằn giọng hỏi từng chữ một.
Miên Đường mỉm cười nói: “Chàng ấy không làm gì cả, chàng ấy chỉ biết ta là nữ tướng cướp không nhớ những ký ức cùng chàng ấy ân ái, chỉ nhớ đã từng cùng chàng ấy vào sinh ra tử. Nhưng mỗi khi cùng chàng ấy ngủ chung một giường, ta đều ngủ rất sâu, trông như một đứa trẻ không chút phòng bị nào..."
Sắc mặt Lưu Dục ảm đạm, nhưng hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Miên Đường.
Mặc dù biết Liễu Miên Đường bị mất trí nhớ và sở hữu võ công giết người, nhưng Thôi Hành Chu không bao giờ kiêng kỵ tránh né hay thăm gì nàng.
Điều mà Liễu Miên Đường muốn không bao giờ là núi vàng biển bạc, hay nắm cả giang sơn, mà là được cùng người mà nàng yêu thương sâu đậm nắm lấy tay nhau, trao trọn niềm tin và tín nhiệm cho người đó.
Đây là thứ duy nhất mà cả đời Lưu Dục không thể nào có được!
Sắc mặt Lưu Dục đột nhiên trở nên xám xịt, hắn nhìn Miên Đường kính cẩn hành lễ theo quy tắc trong cung, sau đó đi về phía tẩm cung của Hoàng hậu mà không hề quay đầu lại.
Lần này, Lưu Dục biết rằng, Miên Đường của hắn, người con gái luôn mỉm cười ngọt ngào với hắn dưới tán cây hải đường sẽ không bao giờ trở về nữa ...
Hôm đó, Miên Đường trở về từ cung điện và cùng ăn tối với Thôi Hành Chu.
Thấy nàng ăn uống vội vội vàng vàng, Thôi Hành Chu liền gắp cho nàng cục chân giò và nói: "Nàng ở trong cung không dùng cơm với Hoàng hậu sao? Sao lại trông như bị bỏ đói vậy?"
Miên Đường miễn cưỡng nhấp một ngụm nước canh và nói: "Khi thiếp chuẩn bị nhập cung, Lý ma ma đã dặn thiếp phải ghi nhớ các quy tắc trong cung. Cho dù có là món sơn hào hải vị, thiếp cũng không được ăn."
Thôi Hành Chu cười và nói: "Vẫn là Lý ma ma hiểu rõ nàng nhất, luôn miệng nói nàng trong cung khiến bà ấy ăn không ngon, thế là đã mang vài món ăn hợp khẩu vị của nàng tới phòng bếp ... Thế Hoàng hậu đã nói gì với nàng?"
Miên Đường nói: "Ban đầu chỉ nói mấy câu an ủi vong phụ đã khuất, nhưng thiếp không nghĩ tới Hoàng hậu thật sự rất buồn, cho nên mới nói sang chuyện khác."
Thôi Hành Chu liếc nhìn nàng và hỏi: "Ồ? Nói những chuyện gì vậy?"
Miên Đường nói: “Hoàng hậu hỏi thiếp, lần này Vương gia chàng đã lập được công lớn, hy vọng Vạn Tuế sẽ ban thưởng cho cái gì đó. Thiếp bèn mang những chuyện đã bàn qua với chàng trước đó nói thẳng với Hoàng hậu, thân phận Vương gia khác họ của chàng đã đạt đến đỉnh cao, còn được các trọng thần sủng ái. Nếu tiếp tục phong thưởng, e rằng sẽ làm phúc của tổ tiên mất đi. Đối với chàng mà nói phong tước cũng không bằng quay về hầu hạ mẫu thân, tận hưởng những năm tháng sau này, nếu Vạn Tuế cảm thấy tiếc nuối cho công lao chinh chiến nhiều năm của Vương gia thì chi bằng nên để Vương gia hồi hương, làm một kẻ tiêu dao an nhàn, nếu biên cương lại xảy ra chính chiến nguy nan, Vương gia nhất định sẽ treo cờ mang giáp, chờ đợi Vạn Tuế triệu cung."
Đây không phải là lời nói qua loa để xóa tan mối nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng, mà là
lời nói chân thành của Thôi Hành Chu.
Hắn cũng coi như từng bước tiến lên từ nơi xa lạ, vươn lên trở thành cánh tay đắc lực của triều cương Đại Yến. Nhưng tranh giành quyền lực và những âm mưu thực sự không phải là điều Thôi Hành Chu yêu thích.
Có câu nói rằng đi với quân vương như đi với hổ, thật ra trong xương thâm tâm của hắn, hắn muốn lựa chọn giống như những bằng hữu của hắn, một cuộc sống như Triệu Tuyền là điều hắn hằng mong mỏi mà không thể có được.
Vì vậy sau khi nghe lời nói của Miên Đường, hắn liền cười hỏi: "Hoàng hậu nói thế nào?"
Sau khi Miên Đường ăn hết nửa bát cơm, liền cảm thấy bớt đói hơn, nàng nghiêng đầu nói: “Dường như Hoàng hậu không tin những gì thiếp nói, còn hỏi thiếp có nguyện ý rời khỏi nơi tấp nập trong kinh thành và trở về Chân Châu với chàng không. Thiếp đã nói với Hoàng hậu rằng thiếp không quen với cuộc sống trong kinh thành, nhất là những Vương hầu quý tộc trong kinh thành đều có ba vợ bốn thiếp, nhìn thấy thật phiền phức và chướng mắt, thiếp sợ chàng sẽ học xấu, cho nên chi bằng trở về Chân Châu thì tốt hơn. Hoàng hậu còn nói cái gì thiếp không hợp với lẽ đạo phụ nữ. Nam nhân nếu muốn nạp thiếp thì cho dù là chính thất cũng không cản được."
Thôi Hành Chu nhướng mày, trong lòng có linh tính không tốt, kéo dài giọng hỏi: "Vậy nàng đã trả lời Hoàng hậu thế nào?"
Miên Đường cười và nói: "Đương nhiên không dám lừa gạt Hoàng hậu rồi, thiếp còn nói bản thân không có được đức hạnh và độ lượng như Hoàng hậu, thiếp đọc sách không nhiều, cũng không biết cái gì gọi là lẽ đạo phụ nữ. Nếu Vương gia có suy nghĩ muốn nạp thiếp, vậy thì cứ hỏi thử cây kiếm trong tay thiếp có đồng ý hay không nhé."
Lý ma ma đang phục vụ canh bên cạnh, nghe thấy điều này bà không khỏi thở hổn hển.
Nhưng Thôi Hành Chu có vẻ không mấy quan tâm, hắn cười tủm tỉm lắng nghe nàng nói.
Miên Đường lại tiếp tục: "Hoàng hậu cười khổ khi nghe điều này, nói rằng nàng không dám đảm bảo thần tử trong toàn thiên hạ sau này sẽ không thay lòng, nhưng chỉ cần Liễu Miên Đường ta một ngày còn là chính thê của Hoài Dương vương, Hoài Dương vương nhất định có thể hưởng phước ân huệ giữa vợ và chồng, không còn thời gian tranh đấu cho những hư vinh thế tục kia nữa..."
Thôi Hành Chu véo má Miên Đường: "Thật không có lễ độ! Cái gì cũng dám nói, cứ như nàng cầm kiếm lên là có thể đánh bại ta vậy đó!"
Nhưng mà, trong lòng Thôi Hành Chu biết Hoàng hậu có thể nói những câu bông đùa như vậy, kỳ thực cũng là để cho hai vợ chồng hắn yên tâm.
Ít nhất, Liễu Miên Đường không mong đợi trượng phu mình trở thành chí nguyện to lớn của Cửu ngũ Chí tôn. Vị trí đó quá cao và quá lạnh lẽo, người ngồi trên ghế đó lâu ngày rồi đến cuối cùng sẽ đổi sang người khác thôi.
Còn nữa Liễu Miên Đường không bao giờ có thể cho phép trượng phu mình có tam thê tứ thiếp như Lưu Dục. Thông minh như nàng, nếu có được cuộc sống an nhàn phú quý, đương nhiên sẽ không có dã tâm xúi giục trượng phu tranh quyền đoạt vị.
Lúc đó Miên Đường cố ý nói ra điều này, kỳ thực cũng là muốn Hoàng hậu thả lỏng một chút.
Giữa hai người phụ nữ luôn có một mối quan hệ tốt đẹp, nhưng vẫn luôn có những thứ chỉ cần hiểu ngầm là được rồi, không cần phải nói ra lời.
Hôm nay khi ở trong cung, sau khi Thạch Hoàng hậu nghe những lời của nàng, nàng cũng chỉ cười khổ, im lặng hồi lâu rồi nói: "Mấy ngày nay, giống như chén cháo này, lúc nào cũng đặc quánh lại, nhưng cách nấu của mỗi người lại khác nhau ... Cách nấu của Vương phi người không tồi, nhưng trên thế gian này không có mấy nữ nhân có thể cởi mở thoải mái như ngươi..."
Khi Thạch Hoàng hậu nói điều này, sự thê lương trong mắt nàng không phải là điều mà một người phụ nữ ở độ tuổi của nàng nên có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.