Chương 3:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Đúng lúc này Lý ma ma vào hỏi ý Cửu gia có dùng cơm không, sau khi nghe gia chủ nói dọn cơm, liền bưng mâm thức ăn gỗ sơn mài lên.
Món ăn hôm nay theo phong cách Giang Nam, củ sen thái lát xào thịt tươi thơm ngon vàng giòn, gà tơ nướng đất sét tỏa ra mùi lá sen thoang thoảng, còn có canh đậu hủ, mặt trên rưới một lớp gạch cua, vô cùng tươi ngon.
Có lẽ do gia chủ Cửu gia trở về, Lý ma ma ngày thường có thể làm cơm canh đạm bạc, nhưng hôm nay lại vô cùng để tâm.
Trên đường Liễu Miên Đường đến đây, đều chỉ ăn cháo loãng với rau củ là chính, không có thịt cũng được, giờ mới phát hiện bản thân cũng thèm đồ mặn, nhất thời mải mê ăn.
Đợi thịt vào bụng, giải tỏa cơn thèm ở đầu lưỡi, nàng mới nhận ra, bản thân ban nãy dùng cơm hình như thất lễ rồi. Lập tức múc một chén canh đậu phụ nhỏ, làm lại các nghi thức trước khi xuất giá, lại lần nữa nâng khay ngang mày, đưa lên cho phu quân dùng.
Nàng cũng quá hí hửng, trước đây ở nhà mẹ đẻ, vì tướng ăn xấu đã bị phụ thân khiển trách. Từ đó về sau mỗi lần ăn cơm trước mặt người khác, luôn phải kềm chế vài phần.
Nhưng bây giờ nàng chỉ quan tâm đến bản thân thôi, thật sự không đáng. Ở nhà bây giờ không còn nhiều ngân lượng, một bàn thức ăn đầy rượu thịt như lúc này, cũng không có mấy lần. Phu Quân ngày thường bận rộn buôn bán, chắc chắn sức khỏe tổn thất, đang cần bồi bổ, bản thân ở nhà nhàn rỗi sao lại có thể ăn nhiều?
Nghĩ đến đây, nàng vội bỏ đũa, chỉ có miệng nhỏ vẫn đang nhai cơm.
Thôi Cửu ăn không nhiều, bất quá chỉ gắp mấy đũa, chủ yếu là nhìn Miên Đường đối diện đang ăn uống thỏa thích.
Mỹ nhân ăn cơm, luôn chú ý đến dáng vẻ trang nhã, như ăn cơm không để lộ răng, uống canh không phát ra tiếng. Đáng tiếc vị nương tử này của hắn đẹp thì có đẹp, nhưng lại ăn đến mức mắt trừng to, hai má phúng phính, vô cùng chuyên tâm.
Nhưng loại chú tâm ăn bằng cả thể xác lẫn tâm hồn này, không khiến người ta cảm thấy thô bỉ, trái lại còn bị đả động đến mức cũng có chút thèm ăn theo.
Hắn vốn không muốn ăn thêm lại vô tình gắp thêm vài đũa. Sau đó có lẽ nàng đã no rồi, không thấy động đũa gắp đồ ăn nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, tâm tư không còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, liền không nói chuyện nữa.
Ăn cơm xong, Thôi Cửu dùng trà tráng miệng, liền nói với nàng: “Bến tàu có lô hàng mới nhập, ta phải qua kiểm kê, có lẽ đêm nay về không kịp, nàng đi đường mệt nhọc, lát nữa nghỉ ngơi đi.”
Vốn dĩ Miên Đường vẫn thầm lo lắng không biết hai người đêm nay có ngủ chung hay không, nghe Thôi Cửu nói vậy, liền thở phù một hơi, ngữ khí khoan thai: “Tuy là Giang Nam, nhưng đêm khuya cũng có gió lạnh, phu quân cũng nên mặc dày một chút...”
Vừa nói, liền lấy ra cái áo khoác nhỏ đã may mấy ngày trước, đưa cho phu quân.
Đạo làm thê, phải chú ý đến sự ấm lạnh của phu quân, tùy theo mùa mà chuẩn bị y phục thích hợp.
Những ngày gần đây, sức khỏe nàng tốt lên, rảnh rỗi không có gì làm, trước đây lúc ở nhà mẹ đẻ học được khóa thêu thùa may vá hơn một tháng, dựa vào số đo hỏi được từ Lý ma ma, dùng vải dư may áo của nàng thêm chút bông, cuối cùng cũng may được một cái.
Lúc này, Thôi Cửu mặt không biến sắc nhìn đường kim mũi chỉ có phần thô kệch trên mặt áo, ánh mắt đó như thể không thể nói nên lời.
Thấy vậy Liễu Miên Đường có chút hối hận, thật không nên lấy nhược điểm của mình ra cho người khác xem, phu quân nếu không thích, thì thật khiến người ta mất mặt.
Nhưng quan nhân của nàng xem một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy, lại tự cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị mặc vào.
*Quan nhân: vợ gọi chồng, thường thấy trong bạch thoại thời kì đầu.
Liễu Miên Đường mắt sáng ngời, lại lần nữa bị rung động, ân cần giúp chồng khoác áo vào, may mà kích thước vừa đúng, cũng coi như vừa vặn. Dáng vẻ đĩnh bạt của Thôi Cửu càng thêm nổi bật, mặc vào nhìn cũng rất ra gì, đường chỉ dày cộp kia cũng không còn chướng mắt nữa.
Thế là, Thôi Cửu đứng trước sự ân cần của hiền thê Miên Đường lại lần nữa mặc áo ngoài, lại khoác thêm áo choàng.
Chẳng qua là lúc thắt dây áo, những ngón tay mảnh khảnh ưu mỹ của Miên Đường có chút vụng về, mấy lần thắt không được, cố lần cuối nhưng lại không thành.
Thôi Cửu thấy cổ có hơi chật, dùng tay vòng qua gáy nàng, khóe miệng hơi hếch lên: “Nàng định bóp chết ta sao?”
Bị hắn ôm gáy, cả người nàng cũng bị áp sát vào hơi thở thoang thoảng mùi hương khó đoán của hắn. Nàng gần hắn như vậy, có thể nhìn thấy cả hàng mi rậm đen cong vút của hắn, còn có đôi mắt thâm sâu dường như đang chứa ý cười.
Miên Đường cảm thấy tay hắn đang ôm hơi mạnh, theo bản năng dùng chiêu nhỏ xoay người, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của hắn.
Không phải bất kính với phu quân, đơn thuần chỉ là hành động tự vệ theo bản năng của những người từng luyện võ.
Món ăn hôm nay theo phong cách Giang Nam, củ sen thái lát xào thịt tươi thơm ngon vàng giòn, gà tơ nướng đất sét tỏa ra mùi lá sen thoang thoảng, còn có canh đậu hủ, mặt trên rưới một lớp gạch cua, vô cùng tươi ngon.
Có lẽ do gia chủ Cửu gia trở về, Lý ma ma ngày thường có thể làm cơm canh đạm bạc, nhưng hôm nay lại vô cùng để tâm.
Trên đường Liễu Miên Đường đến đây, đều chỉ ăn cháo loãng với rau củ là chính, không có thịt cũng được, giờ mới phát hiện bản thân cũng thèm đồ mặn, nhất thời mải mê ăn.
Đợi thịt vào bụng, giải tỏa cơn thèm ở đầu lưỡi, nàng mới nhận ra, bản thân ban nãy dùng cơm hình như thất lễ rồi. Lập tức múc một chén canh đậu phụ nhỏ, làm lại các nghi thức trước khi xuất giá, lại lần nữa nâng khay ngang mày, đưa lên cho phu quân dùng.
Nàng cũng quá hí hửng, trước đây ở nhà mẹ đẻ, vì tướng ăn xấu đã bị phụ thân khiển trách. Từ đó về sau mỗi lần ăn cơm trước mặt người khác, luôn phải kềm chế vài phần.
Nhưng bây giờ nàng chỉ quan tâm đến bản thân thôi, thật sự không đáng. Ở nhà bây giờ không còn nhiều ngân lượng, một bàn thức ăn đầy rượu thịt như lúc này, cũng không có mấy lần. Phu Quân ngày thường bận rộn buôn bán, chắc chắn sức khỏe tổn thất, đang cần bồi bổ, bản thân ở nhà nhàn rỗi sao lại có thể ăn nhiều?
Nghĩ đến đây, nàng vội bỏ đũa, chỉ có miệng nhỏ vẫn đang nhai cơm.
Thôi Cửu ăn không nhiều, bất quá chỉ gắp mấy đũa, chủ yếu là nhìn Miên Đường đối diện đang ăn uống thỏa thích.
Mỹ nhân ăn cơm, luôn chú ý đến dáng vẻ trang nhã, như ăn cơm không để lộ răng, uống canh không phát ra tiếng. Đáng tiếc vị nương tử này của hắn đẹp thì có đẹp, nhưng lại ăn đến mức mắt trừng to, hai má phúng phính, vô cùng chuyên tâm.
Nhưng loại chú tâm ăn bằng cả thể xác lẫn tâm hồn này, không khiến người ta cảm thấy thô bỉ, trái lại còn bị đả động đến mức cũng có chút thèm ăn theo.
Hắn vốn không muốn ăn thêm lại vô tình gắp thêm vài đũa. Sau đó có lẽ nàng đã no rồi, không thấy động đũa gắp đồ ăn nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, tâm tư không còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, liền không nói chuyện nữa.
Ăn cơm xong, Thôi Cửu dùng trà tráng miệng, liền nói với nàng: “Bến tàu có lô hàng mới nhập, ta phải qua kiểm kê, có lẽ đêm nay về không kịp, nàng đi đường mệt nhọc, lát nữa nghỉ ngơi đi.”
Vốn dĩ Miên Đường vẫn thầm lo lắng không biết hai người đêm nay có ngủ chung hay không, nghe Thôi Cửu nói vậy, liền thở phù một hơi, ngữ khí khoan thai: “Tuy là Giang Nam, nhưng đêm khuya cũng có gió lạnh, phu quân cũng nên mặc dày một chút...”
Vừa nói, liền lấy ra cái áo khoác nhỏ đã may mấy ngày trước, đưa cho phu quân.
Đạo làm thê, phải chú ý đến sự ấm lạnh của phu quân, tùy theo mùa mà chuẩn bị y phục thích hợp.
Những ngày gần đây, sức khỏe nàng tốt lên, rảnh rỗi không có gì làm, trước đây lúc ở nhà mẹ đẻ học được khóa thêu thùa may vá hơn một tháng, dựa vào số đo hỏi được từ Lý ma ma, dùng vải dư may áo của nàng thêm chút bông, cuối cùng cũng may được một cái.
Lúc này, Thôi Cửu mặt không biến sắc nhìn đường kim mũi chỉ có phần thô kệch trên mặt áo, ánh mắt đó như thể không thể nói nên lời.
Thấy vậy Liễu Miên Đường có chút hối hận, thật không nên lấy nhược điểm của mình ra cho người khác xem, phu quân nếu không thích, thì thật khiến người ta mất mặt.
Nhưng quan nhân của nàng xem một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy, lại tự cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị mặc vào.
*Quan nhân: vợ gọi chồng, thường thấy trong bạch thoại thời kì đầu.
Liễu Miên Đường mắt sáng ngời, lại lần nữa bị rung động, ân cần giúp chồng khoác áo vào, may mà kích thước vừa đúng, cũng coi như vừa vặn. Dáng vẻ đĩnh bạt của Thôi Cửu càng thêm nổi bật, mặc vào nhìn cũng rất ra gì, đường chỉ dày cộp kia cũng không còn chướng mắt nữa.
Thế là, Thôi Cửu đứng trước sự ân cần của hiền thê Miên Đường lại lần nữa mặc áo ngoài, lại khoác thêm áo choàng.
Chẳng qua là lúc thắt dây áo, những ngón tay mảnh khảnh ưu mỹ của Miên Đường có chút vụng về, mấy lần thắt không được, cố lần cuối nhưng lại không thành.
Thôi Cửu thấy cổ có hơi chật, dùng tay vòng qua gáy nàng, khóe miệng hơi hếch lên: “Nàng định bóp chết ta sao?”
Bị hắn ôm gáy, cả người nàng cũng bị áp sát vào hơi thở thoang thoảng mùi hương khó đoán của hắn. Nàng gần hắn như vậy, có thể nhìn thấy cả hàng mi rậm đen cong vút của hắn, còn có đôi mắt thâm sâu dường như đang chứa ý cười.
Miên Đường cảm thấy tay hắn đang ôm hơi mạnh, theo bản năng dùng chiêu nhỏ xoay người, dễ dàng thoát khỏi vòng tay của hắn.
Không phải bất kính với phu quân, đơn thuần chỉ là hành động tự vệ theo bản năng của những người từng luyện võ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.