Chương 4:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Nhưng trước đây dùng chiêu này rất thành thạo, giờ cổ tay không có sức, hoàn toàn vô lực, kết quả cơ thể bị mất thăng bằng, liền ngã vào lòng của Thôi Cửu.
Nàng có hơi thất vọng: “Không phải Triệu thần y nói ta sức khỏe tốt lên rồi sao? Sao tay vẫn chưa có tí sức lực nào vậy?”
Mẫu thân đã qua đời của nàng, từng là con gái độc nhất của đại ca tiêu cục tự thần uy tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Yến, vậy nên nàng vừa mới ba tuổi đã cùng mẫu thân luyện võ, tuy nhiên năm mười tuổi mẫu thân nàng đã mất sớm, nhưng nàng vẫn giữ nguyên thói quen luyện võ mỗi ngày.
Nhưng giờ xem ra, tay chân nàng vì ốm nặng, không còn sức lực, chắc không thể giữ được những kĩ năng mẫu thân truyền cho mình rồi.
Thôi Cửu cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, liền giảm nhẹ lực đạo, từ từ đỡ nàng dậy, hạ tầm mắt liền thấy nàng ủ rũ đến nỗi sắc mặt phờ phạc, chậm rãi nói: “Không phải tốt lên rất nhiều rồi sao? Đi ra ngoài nhiều một chút, hoạt động gân cốt, có lẽ sẽ rất nhanh tốt lên thôi.”
Nói đến đây, hắn nghĩ ngợi một hồi, lấy ra một cái hộp nhỏ dẹt xinh xắn: “Đây là phấn nén hàm hương ở Giang Nam, mùi rất dễ chịu, ngày mai nàng trang điểm có thể dùng thêm chút.
Miên Đường nhận lấy cái hộp vô cùng tinh xảo đó, hàm hương này chắc chỉ dành cho nhà giàu ở Đại Yến, khác với những hộp sứ đựng phấn son trang trí tầm thường, hóa ra là kiểu dáng mạ vàng khảm đá ngọc lam xa xỉ.
Đã là tâm ý của phu quân, thì nàng mỉm cười thản nhiên nhận lấy, nhưng trong lòng lại có chút cảm thán. Người ta nói xa nhập kiệm nan, chắc là như vậy đây. Phu quân đã quen ăn xài phung phí, tiêu tiền như nước, ở nhà bây giờ không thể ăn tiêu như lúc ở kinh thành nữa.
*Xa nhập kiệm nan: đã quen với ăn xài xa xỉ, rất khó quay lại sống tiết kiệm.
Đợi hôm khác, nàng sẽ khéo léo lựa lời khuyên phu quân, những thứ đắt tiền như vậy, không cần mua thêm cho nàng. Nhưng lúc cầm hộp phấn lên, nàng vẫn mỉm cười một cái cảm ơn hắn.
Nét mặt vui tươi như hoa, khiến người ta không muốn rời mắt, Thôi Cửu đứng yên nhìn một hồi, liền im lặng quay người rời đi.
Liễu Miên Đường đưa mắt nhìn theo bóng hình cao lớn của phu quân đến lúc dần khuất hẳn khỏi bức tường xây trong sân nhà, trong lòng nghĩ: Hắn trông khá gầy, nhưng lực tay lại rất mạnh, hắn thật ra cũng là người mạnh mẽ anh lãng, dáng vẻ nhìn giống như đã từng luyện võ.
Lúc ở kinh thành, nàng hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà, cũng đã rất lâu không bước chân ra đường. Nghĩ đến ngày mai có thể ra ngoài đi dạo, xem xem phong tục tập quán ở trấn Linh Tuyền, trong lòng có chút phấn khích.
Sáng sớm hôm sau, chưa đợi nàng thức dậy, Lý ma ma đã bưng chậu nước ấm rửa mặt vào phòng gọi to: “Phu nhân, dậy thôi.”
Liễu Miên Đường lười nhác chui khỏi chăn bông, nghĩ thầm: Ngày thường sai khiến không làm, hôm nay lại niềm nở ân cần, không cần kêu cũng đến hầu hạ. Có thể thấy phu quân trở về, khiến lão nô lười biếng cũng quy cũ trở lại, chăm chỉ làm việc.
Nước ấm đã bưng vào, nàng cũng không thể nằm lại trên giường, chỉ có thể thức dậy rửa mặt, búi tóc trang điểm.
Ngày thường Miên Đường không thích phấn son, nhưng cô không thể phụ lòng phu quân hôm qua, vì thế nên đã thoa một lớp phấn mỏng, điểm chút son môi.
Lý ma ma nhìn qua gương đồng, chỉ cảm thấy nữ tử này thực sự xinh đẹp đến lóa mắt, vẻ đẹp đó lại có chút mê hoặc của yêu nghiệt, không chịu được phải hừ lạnh một tiếng.
Liễu Miên Đường cũng đã quen với tính tình cổ quái của Lý ma ma, nhân lúc trang điểm, lơ đãng hỏi: “Lý ma ma,trước khi mất trí nhớ ta có từng quá đáng với hạ nhân không?”
Lý ma ma giúp nàng đeo vòng bạc, nói: “Phu nhân đối đãi khoan dung, chưa từng phạt nặng hạ nhân.”
Miên Đường nghe xong, quay đầu về hướng bà, cười hỏi: “Nếu chưa từng, vậy tại sao Lý ma ma luôn khó chịu với ta, dường như còn có chút bất mãn?”
Lý ma ma cơ hồ như không lường được nàng bộc trực thẳng thắng như vậy, lặng người một lúc, cắn răng, quỳ xuống: “Nô gia xuất thân thôn dã, lời lẽ thô tục nếu có chỗ nào không chu toàn, xin phu nhân lượng thứ.”
Thấy Lý ma ma nhận sai, Liễu Miên Đường cũng không muốn trách mắng gì nữa, chỉ ôn nhu gọi bà đứng dậy.
Bản thân vẫn còn trẻ, giờ còn đang bệnh nặng, lúc trước, ngồi dậy còn không thể tự làm, cũng khó trách hạ nhân mất đi quy củ, không để nàng trong tầm mắt.
Lý ma ma dù gì cũng là lão nhân của Thôi gia, nghe nói là nhìn thấy Thôi gia lớn lên, nếu đã như vậy, vì thể diện của phu quân cũng không nên quở trách nhiều.
Nếu đã quở trách, bà ta cũng đã biết điều, cũng nên dừng ở đây thôi.
Trang điểm xong xuôi, nàng uống chút cháo loãng, chọn trong rương một bộ váy không quá cũ màu trắng điểm hoa đen mặc lên.
Nhưng Lý ma ma lại nói: “Hôm qua chủ nhân rời đi đã đặc biệt phân phó lão nô, hôm nay đưa phu nhân đi dạo phố, Triệu thần y cũng đã nói, người nên đi lại nhiều hơn, như vậy tay chân mới nhanh hồi phục.”
Lời này cũng có lí, ánh nắng bên ngoài cũng tốt, tiện thể hôm nay nắng không quá chói chang, đi dạo trong hương hoa xuân rực rỡ, quả thực rất thoải mái và thư giãn.
Nàng có hơi thất vọng: “Không phải Triệu thần y nói ta sức khỏe tốt lên rồi sao? Sao tay vẫn chưa có tí sức lực nào vậy?”
Mẫu thân đã qua đời của nàng, từng là con gái độc nhất của đại ca tiêu cục tự thần uy tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Yến, vậy nên nàng vừa mới ba tuổi đã cùng mẫu thân luyện võ, tuy nhiên năm mười tuổi mẫu thân nàng đã mất sớm, nhưng nàng vẫn giữ nguyên thói quen luyện võ mỗi ngày.
Nhưng giờ xem ra, tay chân nàng vì ốm nặng, không còn sức lực, chắc không thể giữ được những kĩ năng mẫu thân truyền cho mình rồi.
Thôi Cửu cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, liền giảm nhẹ lực đạo, từ từ đỡ nàng dậy, hạ tầm mắt liền thấy nàng ủ rũ đến nỗi sắc mặt phờ phạc, chậm rãi nói: “Không phải tốt lên rất nhiều rồi sao? Đi ra ngoài nhiều một chút, hoạt động gân cốt, có lẽ sẽ rất nhanh tốt lên thôi.”
Nói đến đây, hắn nghĩ ngợi một hồi, lấy ra một cái hộp nhỏ dẹt xinh xắn: “Đây là phấn nén hàm hương ở Giang Nam, mùi rất dễ chịu, ngày mai nàng trang điểm có thể dùng thêm chút.
Miên Đường nhận lấy cái hộp vô cùng tinh xảo đó, hàm hương này chắc chỉ dành cho nhà giàu ở Đại Yến, khác với những hộp sứ đựng phấn son trang trí tầm thường, hóa ra là kiểu dáng mạ vàng khảm đá ngọc lam xa xỉ.
Đã là tâm ý của phu quân, thì nàng mỉm cười thản nhiên nhận lấy, nhưng trong lòng lại có chút cảm thán. Người ta nói xa nhập kiệm nan, chắc là như vậy đây. Phu quân đã quen ăn xài phung phí, tiêu tiền như nước, ở nhà bây giờ không thể ăn tiêu như lúc ở kinh thành nữa.
*Xa nhập kiệm nan: đã quen với ăn xài xa xỉ, rất khó quay lại sống tiết kiệm.
Đợi hôm khác, nàng sẽ khéo léo lựa lời khuyên phu quân, những thứ đắt tiền như vậy, không cần mua thêm cho nàng. Nhưng lúc cầm hộp phấn lên, nàng vẫn mỉm cười một cái cảm ơn hắn.
Nét mặt vui tươi như hoa, khiến người ta không muốn rời mắt, Thôi Cửu đứng yên nhìn một hồi, liền im lặng quay người rời đi.
Liễu Miên Đường đưa mắt nhìn theo bóng hình cao lớn của phu quân đến lúc dần khuất hẳn khỏi bức tường xây trong sân nhà, trong lòng nghĩ: Hắn trông khá gầy, nhưng lực tay lại rất mạnh, hắn thật ra cũng là người mạnh mẽ anh lãng, dáng vẻ nhìn giống như đã từng luyện võ.
Lúc ở kinh thành, nàng hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà, cũng đã rất lâu không bước chân ra đường. Nghĩ đến ngày mai có thể ra ngoài đi dạo, xem xem phong tục tập quán ở trấn Linh Tuyền, trong lòng có chút phấn khích.
Sáng sớm hôm sau, chưa đợi nàng thức dậy, Lý ma ma đã bưng chậu nước ấm rửa mặt vào phòng gọi to: “Phu nhân, dậy thôi.”
Liễu Miên Đường lười nhác chui khỏi chăn bông, nghĩ thầm: Ngày thường sai khiến không làm, hôm nay lại niềm nở ân cần, không cần kêu cũng đến hầu hạ. Có thể thấy phu quân trở về, khiến lão nô lười biếng cũng quy cũ trở lại, chăm chỉ làm việc.
Nước ấm đã bưng vào, nàng cũng không thể nằm lại trên giường, chỉ có thể thức dậy rửa mặt, búi tóc trang điểm.
Ngày thường Miên Đường không thích phấn son, nhưng cô không thể phụ lòng phu quân hôm qua, vì thế nên đã thoa một lớp phấn mỏng, điểm chút son môi.
Lý ma ma nhìn qua gương đồng, chỉ cảm thấy nữ tử này thực sự xinh đẹp đến lóa mắt, vẻ đẹp đó lại có chút mê hoặc của yêu nghiệt, không chịu được phải hừ lạnh một tiếng.
Liễu Miên Đường cũng đã quen với tính tình cổ quái của Lý ma ma, nhân lúc trang điểm, lơ đãng hỏi: “Lý ma ma,trước khi mất trí nhớ ta có từng quá đáng với hạ nhân không?”
Lý ma ma giúp nàng đeo vòng bạc, nói: “Phu nhân đối đãi khoan dung, chưa từng phạt nặng hạ nhân.”
Miên Đường nghe xong, quay đầu về hướng bà, cười hỏi: “Nếu chưa từng, vậy tại sao Lý ma ma luôn khó chịu với ta, dường như còn có chút bất mãn?”
Lý ma ma cơ hồ như không lường được nàng bộc trực thẳng thắng như vậy, lặng người một lúc, cắn răng, quỳ xuống: “Nô gia xuất thân thôn dã, lời lẽ thô tục nếu có chỗ nào không chu toàn, xin phu nhân lượng thứ.”
Thấy Lý ma ma nhận sai, Liễu Miên Đường cũng không muốn trách mắng gì nữa, chỉ ôn nhu gọi bà đứng dậy.
Bản thân vẫn còn trẻ, giờ còn đang bệnh nặng, lúc trước, ngồi dậy còn không thể tự làm, cũng khó trách hạ nhân mất đi quy củ, không để nàng trong tầm mắt.
Lý ma ma dù gì cũng là lão nhân của Thôi gia, nghe nói là nhìn thấy Thôi gia lớn lên, nếu đã như vậy, vì thể diện của phu quân cũng không nên quở trách nhiều.
Nếu đã quở trách, bà ta cũng đã biết điều, cũng nên dừng ở đây thôi.
Trang điểm xong xuôi, nàng uống chút cháo loãng, chọn trong rương một bộ váy không quá cũ màu trắng điểm hoa đen mặc lên.
Nhưng Lý ma ma lại nói: “Hôm qua chủ nhân rời đi đã đặc biệt phân phó lão nô, hôm nay đưa phu nhân đi dạo phố, Triệu thần y cũng đã nói, người nên đi lại nhiều hơn, như vậy tay chân mới nhanh hồi phục.”
Lời này cũng có lí, ánh nắng bên ngoài cũng tốt, tiện thể hôm nay nắng không quá chói chang, đi dạo trong hương hoa xuân rực rỡ, quả thực rất thoải mái và thư giãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.