Chương 5:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Vậy nên Liễu Miên Đường mang theo Lý ma ma ra khỏi ngôi nhà ngói xanh.
Giờ đã quá giờ ăn sáng, đàn ông ở Bắc nhai đều đã đi làm từ sớm, phụ nữ may vá ở đây đều tụ tập ở cửa phơi nắng.
Doãn lão bà nhiều lời nhìn thấy phu nhân xinh đẹp bước ra từ trong sân ngôi nhà ngói xanh, lập tức đi lại chào hỏi làm quen: “Xin hỏi vị tiểu nương tử xưng hô thế nào?”
Liễu Miên Đường biết đây đều là hàng xóm của nhau, cho dù Thôi gia không sa cơ, cũng chỉ là thương nhân mà thôi, không thể làm giá, làm phật lòng láng giềng, nàng đành thôi, cười nhẹ nói: “Nhà chồng họ Thôi, cứ gọi ta là Thôi nương tử là được rồi.”
Nhưng bà Doãn vẫn chưa xong, tiếp tục chất vấn: “Chồng của Thôi nương tử làm gì thế? Từ đâu đến?”
Miên Đường cười đáp: “Chồng ta là thương nhân, từ kinh thành đến.” Nói xong liền cất bước rời đi.
Nhưng bà ta lại sốt sắng đứng dậy: “Nếu là thương nhân, vậy cửa tiệm ở đâu?”
Cái này Liễu Miên Đường cũng không thể trả lời, không nhịn được liền quay đầu nhìn Lý ma ma.
Nói ra, câu này nàng cũng phải hỏi Lý ma ma, lúc đó bà cũng chỉ lơ mơ nói ở trong trấn, nhưng ở đâu thì không nói rõ.
Bây giờ hàng xóm hỏi, tất nhiên Lý ma ma phải trả lời.
Lý ma ma sáng sớm đã bị nàng khiển trách một phen, tâm tình vốn đã không tốt, giờ lại bị mấy bà nhiều lời chắn đường, mặt vốn đã đen lại, cơ hồ còn lộ ra sắc xanh tím, chỉ trừng mắt mút lưỡi một hồi nói: “Nô gia cả ngày theo phu nhân, cửu hiệu ở đâu cũng không rõ lắm.”
Thấy không hỏi ra được gia cơ dầy mỏng của láng giềng mới, Doãn bà không cam tâm, lại nhiệt tình như cũ: “Nương tử đừng chê ta nhiều lời, thật ra bọn ta đều là lão nhân trên trấn, cửa hiệu nhà ai phong thủy thế nào, đều đã qua tay ta một lần, rất quen thuộc, nương tử sau này nếu có gì muốn hỏi, cứ việc đến tìm ta, lão già ta nhất định biết thì thưa thốt...”
Sau khi cáo biệt người hàng xóm nhiệt tình, Miên Đường cuối cùng cũng có thể thuận lợi đi dạo phố.
Mặc dù Linh Tuyền là một trấn nhỏ, nhưng khách thương trời nam biển bắc đều tụ lại, cũng rất náo nhiệt.
Nhưng tâm trí cô không để trên những quầy hàng la liệt sặc sỡ kia. Láng giềng quen biết muốn hỏi thăm tình hình, nàng đường đường là phu nhân, hỏi một không biết ba, đúng là xấu hổ.
“Lý ma ma, nếu hôm nay đầy tớ của phu quân về lấy cơm, nhớ hỏi cửa hàng ở đâu, phu quân ngày đêm vất vả, chắc hẳn ba bữa đều không đúng giờ, tối nay, ngươi làm chút đồ ngon, ta đích thân mang qua đó cho chàng.”
Nghe phu nhân nói vậy, mặt Lý ma ma đen lại như bị úp cả hũ nước tương lên, chần chừ nói: “Chủ nhân bận rộn, chắc mấy ngày này không về, phu nhân không cần lo lắng, mấy tiểu tử bên cạnh chủ nhân đều rất chu đáo, sẽ chăm sóc tốt cho ngài ấy thôi.”
Miên Đường cười cười, không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Phong tục Đại Yến rất cởi mở, hầu hết nữ tử ra ngoài đều không đội mũ trùm đầu, đặc biệt là ở Giang Nam, thậm chí còn mặc áo ngắn váy dài, cái cổ trắng nõn xinh đẹp được phô ra trước mắt mọi người.
Miên Đường nhập gia tùy tục, cũng làm như vậy. Nhưng vóc dáng nàng cao gầy, ngũ quan minh diễm, hôm nay lại thêm chút son phấn, ở trên phố này thực sự rất trêu người, kẻ bán hàng người đi đường xung quanh liên tiếp quay đầu nhìn lại, xì xầm bàn tán đây là nương tử nhà ai. Lẽ nào là tiên nữ hạ phàm?
Nhưng chỗ bày bán đúng ngay nơi nhộn nhịp nhất Linh Tuyền trấn, bởi vậy người theo sau Liễu Miên Đường ngày càng đông.
Đến nỗi Lý ma ma đi theo bảo vệ nàng cũng không nhích được một bước.
Trấn Linh Tuyền có lắm thương nhân, những con hẻm trăng hoa cũng không ít, tay ăn chơi nhiều vô kể. Thấy người đẹp đơn lẻ một mình, bên cạnh lại không có nam nhân đi theo, khẳng định không phải gì mà phu nhân tiểu thư nhà giàu, liền đánh bạo đến trêu ghẹo.
“Xin hỏi tiểu nương tử đi đâu? Đôi chân như măng ngọc đừng đi nhiều kẻo sưng, bổn công tử có kiệu cực kì êm ái, nếu không chê, có thể đi với ta a!”
Liễu Miên Đường liếc mắt trừng sang. Chỉ thấy một tên công tử phóng đãng áo xanh đội khăn đầu, có vẻ là tay ăn chơi trác táng ở đây, theo sau có hai tên tiểu tử đang cười nham nhở.
Bị Liễu Miên Đường trừng như vậy, gân cốt tên ăn chơi đó đã tê dại hết, tên sai vặt bên cạnh liền lên tiếng giúp chủ tử, cười hì hì nói: “Tiểu nương tử xưng hô thế nào đây? Công tử bọn ta là cháu trai của viên cai quản trấn Linh Tuyền này, ngươi theo công tử bọn ta, sau này sẽ có nhiều lợi ích a.”
Liễu Miên Đường không trả lời, Lý ma ma dường như bị dọa sợ rồi, cúi đầu theo sau không dám nói tiếng nào. Bị bọn lưu manh này ngán đường, xem ra Liễu Miên Đường không lên kiệu, bọn chúng sẽ không thả người.
Trong lòng Liễu Miên Đường lại không mấy hoảng sợ, diện mạo nàng xuất chúng như vậy từ bé đến lớn, mấy loại vô lại này nàng cũng quen rồi.
Trước đây ở nhà mẹ đẻ, có khi nàng dẫn theo nha hoàn lẻn ra ngoài đi chơi. Gặp phải ong bướm, cơ bản đều là thẳng tay nắm cổ áo lôi vào hẻm tối, vận động gân cốt, tay đấm chân đá, đánh hắn đến cha mẹ nhìn không ra.
Giờ đã quá giờ ăn sáng, đàn ông ở Bắc nhai đều đã đi làm từ sớm, phụ nữ may vá ở đây đều tụ tập ở cửa phơi nắng.
Doãn lão bà nhiều lời nhìn thấy phu nhân xinh đẹp bước ra từ trong sân ngôi nhà ngói xanh, lập tức đi lại chào hỏi làm quen: “Xin hỏi vị tiểu nương tử xưng hô thế nào?”
Liễu Miên Đường biết đây đều là hàng xóm của nhau, cho dù Thôi gia không sa cơ, cũng chỉ là thương nhân mà thôi, không thể làm giá, làm phật lòng láng giềng, nàng đành thôi, cười nhẹ nói: “Nhà chồng họ Thôi, cứ gọi ta là Thôi nương tử là được rồi.”
Nhưng bà Doãn vẫn chưa xong, tiếp tục chất vấn: “Chồng của Thôi nương tử làm gì thế? Từ đâu đến?”
Miên Đường cười đáp: “Chồng ta là thương nhân, từ kinh thành đến.” Nói xong liền cất bước rời đi.
Nhưng bà ta lại sốt sắng đứng dậy: “Nếu là thương nhân, vậy cửa tiệm ở đâu?”
Cái này Liễu Miên Đường cũng không thể trả lời, không nhịn được liền quay đầu nhìn Lý ma ma.
Nói ra, câu này nàng cũng phải hỏi Lý ma ma, lúc đó bà cũng chỉ lơ mơ nói ở trong trấn, nhưng ở đâu thì không nói rõ.
Bây giờ hàng xóm hỏi, tất nhiên Lý ma ma phải trả lời.
Lý ma ma sáng sớm đã bị nàng khiển trách một phen, tâm tình vốn đã không tốt, giờ lại bị mấy bà nhiều lời chắn đường, mặt vốn đã đen lại, cơ hồ còn lộ ra sắc xanh tím, chỉ trừng mắt mút lưỡi một hồi nói: “Nô gia cả ngày theo phu nhân, cửu hiệu ở đâu cũng không rõ lắm.”
Thấy không hỏi ra được gia cơ dầy mỏng của láng giềng mới, Doãn bà không cam tâm, lại nhiệt tình như cũ: “Nương tử đừng chê ta nhiều lời, thật ra bọn ta đều là lão nhân trên trấn, cửa hiệu nhà ai phong thủy thế nào, đều đã qua tay ta một lần, rất quen thuộc, nương tử sau này nếu có gì muốn hỏi, cứ việc đến tìm ta, lão già ta nhất định biết thì thưa thốt...”
Sau khi cáo biệt người hàng xóm nhiệt tình, Miên Đường cuối cùng cũng có thể thuận lợi đi dạo phố.
Mặc dù Linh Tuyền là một trấn nhỏ, nhưng khách thương trời nam biển bắc đều tụ lại, cũng rất náo nhiệt.
Nhưng tâm trí cô không để trên những quầy hàng la liệt sặc sỡ kia. Láng giềng quen biết muốn hỏi thăm tình hình, nàng đường đường là phu nhân, hỏi một không biết ba, đúng là xấu hổ.
“Lý ma ma, nếu hôm nay đầy tớ của phu quân về lấy cơm, nhớ hỏi cửa hàng ở đâu, phu quân ngày đêm vất vả, chắc hẳn ba bữa đều không đúng giờ, tối nay, ngươi làm chút đồ ngon, ta đích thân mang qua đó cho chàng.”
Nghe phu nhân nói vậy, mặt Lý ma ma đen lại như bị úp cả hũ nước tương lên, chần chừ nói: “Chủ nhân bận rộn, chắc mấy ngày này không về, phu nhân không cần lo lắng, mấy tiểu tử bên cạnh chủ nhân đều rất chu đáo, sẽ chăm sóc tốt cho ngài ấy thôi.”
Miên Đường cười cười, không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Phong tục Đại Yến rất cởi mở, hầu hết nữ tử ra ngoài đều không đội mũ trùm đầu, đặc biệt là ở Giang Nam, thậm chí còn mặc áo ngắn váy dài, cái cổ trắng nõn xinh đẹp được phô ra trước mắt mọi người.
Miên Đường nhập gia tùy tục, cũng làm như vậy. Nhưng vóc dáng nàng cao gầy, ngũ quan minh diễm, hôm nay lại thêm chút son phấn, ở trên phố này thực sự rất trêu người, kẻ bán hàng người đi đường xung quanh liên tiếp quay đầu nhìn lại, xì xầm bàn tán đây là nương tử nhà ai. Lẽ nào là tiên nữ hạ phàm?
Nhưng chỗ bày bán đúng ngay nơi nhộn nhịp nhất Linh Tuyền trấn, bởi vậy người theo sau Liễu Miên Đường ngày càng đông.
Đến nỗi Lý ma ma đi theo bảo vệ nàng cũng không nhích được một bước.
Trấn Linh Tuyền có lắm thương nhân, những con hẻm trăng hoa cũng không ít, tay ăn chơi nhiều vô kể. Thấy người đẹp đơn lẻ một mình, bên cạnh lại không có nam nhân đi theo, khẳng định không phải gì mà phu nhân tiểu thư nhà giàu, liền đánh bạo đến trêu ghẹo.
“Xin hỏi tiểu nương tử đi đâu? Đôi chân như măng ngọc đừng đi nhiều kẻo sưng, bổn công tử có kiệu cực kì êm ái, nếu không chê, có thể đi với ta a!”
Liễu Miên Đường liếc mắt trừng sang. Chỉ thấy một tên công tử phóng đãng áo xanh đội khăn đầu, có vẻ là tay ăn chơi trác táng ở đây, theo sau có hai tên tiểu tử đang cười nham nhở.
Bị Liễu Miên Đường trừng như vậy, gân cốt tên ăn chơi đó đã tê dại hết, tên sai vặt bên cạnh liền lên tiếng giúp chủ tử, cười hì hì nói: “Tiểu nương tử xưng hô thế nào đây? Công tử bọn ta là cháu trai của viên cai quản trấn Linh Tuyền này, ngươi theo công tử bọn ta, sau này sẽ có nhiều lợi ích a.”
Liễu Miên Đường không trả lời, Lý ma ma dường như bị dọa sợ rồi, cúi đầu theo sau không dám nói tiếng nào. Bị bọn lưu manh này ngán đường, xem ra Liễu Miên Đường không lên kiệu, bọn chúng sẽ không thả người.
Trong lòng Liễu Miên Đường lại không mấy hoảng sợ, diện mạo nàng xuất chúng như vậy từ bé đến lớn, mấy loại vô lại này nàng cũng quen rồi.
Trước đây ở nhà mẹ đẻ, có khi nàng dẫn theo nha hoàn lẻn ra ngoài đi chơi. Gặp phải ong bướm, cơ bản đều là thẳng tay nắm cổ áo lôi vào hẻm tối, vận động gân cốt, tay đấm chân đá, đánh hắn đến cha mẹ nhìn không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.