Chương 58:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thôi Hành Chu biết rõ nàng mua được thứ này từ đâu. Rõ ràng là tặc tử Lục Văn đưa cho nàng. Nếu nàng biết được có khi sẽ cùng phản tặc một đao chấm dứt mọi chuyện. Nếu giữ bộ bàn cờ này, liệu ngày sau nàng có cùng Lục Văn hủy bỏ hẹn ước? Đến lúc đó, hắn có nên tử tế buông tha cho nàng?
Nhìn thấy Miên Đường miễn cưỡng, hắn liền hòa nhã nói: “Nếu như vậy thì không cần tặng, những thứ khác quá tầm thường.”
Miên Đường nghe vậy, cảm thấy phu quân nói rất có lý. Bộ dạng những thứ lễ vật khác mà nàng chuẩn bị quả thật không tốt lắm. Nếu là ân sư của phu quân, ánh mắt ắt hẳn rất cao, tặng bàn cờ là rất thích hợp.
Hơn nữa, bàn cờ này làm từ ngọc giả, căn bản là không xứng với phu quân. Hiện giờ nàng kiếm được nhiều tiền nên phải mua cho phu quân thứ tốt.
Nhưng nàng rất thích bàn cờ kia, nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ phu quân xoay quanh những quân cờ ngọc. Vì thế lê giày xuống đất, đi đến ôm lấy bàn cờ trên bàn, nói với Thôi Cửu: “Nếu đã tặng cho ân sư thì không bằng phu quân chơi thử một lần, xem thử ân sư có thể thuận tay sử dụng hay không?”
Thôi Hành Chu cười cười: “Nàng có thể chơi cờ?”
Miên Đường nhớ đến lần trước đứng bên cạnh lối vào thư viện của Kỳ quán xem đánh cờ. chớp mắt nói: “Trước đây ở nhà phụ mẫu thì không giỏi nhưng mà về sau có tốt hơn chút, ta cũng không nhớ rõ lắm...”
Hiện giờ nàng biết chơi cờ, Thôi Hành Chu có chút nhàm chán nhưng mà hắn vẫn vui vẻ cùng nữ nhân này chơi cờ giết thời gian.
Thật lòng mà nói thì bàn cờ bạch ngọc này vô cùng tinh xảo. Cổ tay ngọc bích nơi Miên Đường đặt quân cờ phát sáng lấp lánh, đầu ngón tay cũng có chút tươi sáng.
Hoài Dương Vương không phải người mù, đối với cảnh đẹp như ngọc trước mắt không thể làm ngơ, hắn câu được câu không đặt từng quân cờ xuống.
Kết quả, chưa đến một chén trà, Miên Đường chần chừ nói: “Phu quân, chàng xem có phải ta đã thắng rồi phải không?”
Hoài Dương vương chăm chú nhìn bàn cờ, im lặng, ngừng một lúc mới gật đầu. Liễu Miên Đường chỉ trong vài bước liền thắng cả ván cờ.
Nhìn thấy phu quân gật đầu, Miên Đường cười ra tiếng, e lệ nói: “Tại sao phu quân lại để ta thắng? Ván tiếp theo cũng như vậy để ta phô ra chút bản lĩnh.”
Dường như phu quân không có ý định đùa giỡn, khóe miệng khẽ mím lại, trầm mặc thu lại những quân cờ, chuẩn bị ván tiếp theo.
Lần này, Thôi Cửu đi trước, bố trí cạm bẫy như bố trí trận địa.
Miên Đường đánh cờ theo trực giác. Mỗi bước tiếp theo đều thấy nguy hiểm chập chùng, không thể không suy nghĩ cẩn thận. Lại nhìn đến vẻ mặt vô tình của phu quân, ái mộ trong lòng nàng lại tăng lên.
Phu quân nàng đúng là cao thủ đánh cờ!
Ván cờ này đánh rất lâu. Miên Đường thiếu một nước đành phải thua trong tay phu quân nhưng nàng cực kì vui vẻ. Phu quân chính là cao thủ đánh cờ, nàng chơi thua hắn không phải quá bình thường sao?
Phu quân đánh cờ thắng, bộ dáng của hắn lại có chút không vui. Phải chăng vì nàng đánh thua đến thê thảm khiến hắn mất đi hứng thú?
Sống chung với Thôi Cửu đã lâu, Miên Đường có thể tự nhiên nhận ra khi nào Thôi Cửu cười thật sự, khi nào cười khách sáo.
Vì thế nàng đem cả quân cờ và bàn cờ đi thu dọn: “Phu quân không vui sao?”
Thôi Cửu cong cong khóe miệng: “Không có, chỉ là nghĩ đến nàng tài giỏi như vậy không biết là đã học theo ai?”
Nước cờ của Miên Đường quả thật rất giống với phản tặc Tử Du. Cho nên không khó tưởng tượng, khi nữ tử này ở trên núi đã cùng hắn chơi cờ, đấm chân cho hắn, khung cảnh tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Cái này khác hoàn toàn với viễn cảnh ban đầu nữ nhân yếu đuối bị sơn tặc ngược đãi.
Ngày hôm đó, tâm tình phu quân Thôi Cửu dường như không tốt. Khi ra cửa, Miên Đường chỉ có thể ân cần dặn dò khi Kỳ quán không quá bận rộn thì nhớ về nhà ăn cơm.
Cho đến khi Thôi Hành Chu đi ra khỏi Bắc trấn rồi trở về quân doanh, tâm tình mới bình tĩnh lại một chút.
Mấy ngày nay hắn điều quân đến Thanh Châu với danh nghĩa hỗ trợ, thực chất hắn trấn thủ ở Thanh Châu nhưng mà hắn lại biết được rất nhiều ẩn tình.
Giống như đằng sau phản tặc Ngưỡng Sơn ấy thế mà được rất nhiều quý tộc âm thầm hỗ trợ.
Thiếu niên Vạn Tuế lên ngôi, triều chính quan trọng đều do Hi quý phi khi xưa - là Vạn An Thánh Mẫu hoàng thái hậu nắm giữ. Năm đó Chu hoàng hậu bị phế, thái tử Lưu Đản chết. Chu gia quyền thế trước đây nay sau một đêm liền suy tàn. Nhà cha ruột của Hi quý phi là Dương gia thay thế, quyền uy còn lớn hơn cả hoàng tộc.
Dương gia đi theo con đường tham lam, thay đổi chính sách thu phục quốc gia của hoàng đế tiền triều. Mấy năm qua không ngừng tăng thuế linh tinh đến cắt cổ, gần đây còn có chính sách cắt đất chia lại.
Quy định cải cách ruộng đất đã có từ lâu. Tuy nhiên do nạn đói phát sinh ở Chân Châu, thổ phỉ hoành hành, thế lực phản tặc càng ngày lớn mạnh, quan nhân trong triều hễ ai thực thi chính sách cải cách ruộng đất đều bị ban chém đầu ở ngay địa phương sinh sống.
Vì thế cải cách ở nơi này bị hoãn lại rồi chẳng ai nhớ đến nó nữa.
Hiện tại nghĩ đến, những phản tặc cường thịnh ở địa phương cũng không hẳn không có liên hệ đến tầng lớp quý tộc muốn cải cách thuế. Chỉ là hiện tại quân lính của Lục Văn bị đánh đến tơi tả, hắn lại muốn dựa vào
Nhìn thấy Miên Đường miễn cưỡng, hắn liền hòa nhã nói: “Nếu như vậy thì không cần tặng, những thứ khác quá tầm thường.”
Miên Đường nghe vậy, cảm thấy phu quân nói rất có lý. Bộ dạng những thứ lễ vật khác mà nàng chuẩn bị quả thật không tốt lắm. Nếu là ân sư của phu quân, ánh mắt ắt hẳn rất cao, tặng bàn cờ là rất thích hợp.
Hơn nữa, bàn cờ này làm từ ngọc giả, căn bản là không xứng với phu quân. Hiện giờ nàng kiếm được nhiều tiền nên phải mua cho phu quân thứ tốt.
Nhưng nàng rất thích bàn cờ kia, nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ phu quân xoay quanh những quân cờ ngọc. Vì thế lê giày xuống đất, đi đến ôm lấy bàn cờ trên bàn, nói với Thôi Cửu: “Nếu đã tặng cho ân sư thì không bằng phu quân chơi thử một lần, xem thử ân sư có thể thuận tay sử dụng hay không?”
Thôi Hành Chu cười cười: “Nàng có thể chơi cờ?”
Miên Đường nhớ đến lần trước đứng bên cạnh lối vào thư viện của Kỳ quán xem đánh cờ. chớp mắt nói: “Trước đây ở nhà phụ mẫu thì không giỏi nhưng mà về sau có tốt hơn chút, ta cũng không nhớ rõ lắm...”
Hiện giờ nàng biết chơi cờ, Thôi Hành Chu có chút nhàm chán nhưng mà hắn vẫn vui vẻ cùng nữ nhân này chơi cờ giết thời gian.
Thật lòng mà nói thì bàn cờ bạch ngọc này vô cùng tinh xảo. Cổ tay ngọc bích nơi Miên Đường đặt quân cờ phát sáng lấp lánh, đầu ngón tay cũng có chút tươi sáng.
Hoài Dương Vương không phải người mù, đối với cảnh đẹp như ngọc trước mắt không thể làm ngơ, hắn câu được câu không đặt từng quân cờ xuống.
Kết quả, chưa đến một chén trà, Miên Đường chần chừ nói: “Phu quân, chàng xem có phải ta đã thắng rồi phải không?”
Hoài Dương vương chăm chú nhìn bàn cờ, im lặng, ngừng một lúc mới gật đầu. Liễu Miên Đường chỉ trong vài bước liền thắng cả ván cờ.
Nhìn thấy phu quân gật đầu, Miên Đường cười ra tiếng, e lệ nói: “Tại sao phu quân lại để ta thắng? Ván tiếp theo cũng như vậy để ta phô ra chút bản lĩnh.”
Dường như phu quân không có ý định đùa giỡn, khóe miệng khẽ mím lại, trầm mặc thu lại những quân cờ, chuẩn bị ván tiếp theo.
Lần này, Thôi Cửu đi trước, bố trí cạm bẫy như bố trí trận địa.
Miên Đường đánh cờ theo trực giác. Mỗi bước tiếp theo đều thấy nguy hiểm chập chùng, không thể không suy nghĩ cẩn thận. Lại nhìn đến vẻ mặt vô tình của phu quân, ái mộ trong lòng nàng lại tăng lên.
Phu quân nàng đúng là cao thủ đánh cờ!
Ván cờ này đánh rất lâu. Miên Đường thiếu một nước đành phải thua trong tay phu quân nhưng nàng cực kì vui vẻ. Phu quân chính là cao thủ đánh cờ, nàng chơi thua hắn không phải quá bình thường sao?
Phu quân đánh cờ thắng, bộ dáng của hắn lại có chút không vui. Phải chăng vì nàng đánh thua đến thê thảm khiến hắn mất đi hứng thú?
Sống chung với Thôi Cửu đã lâu, Miên Đường có thể tự nhiên nhận ra khi nào Thôi Cửu cười thật sự, khi nào cười khách sáo.
Vì thế nàng đem cả quân cờ và bàn cờ đi thu dọn: “Phu quân không vui sao?”
Thôi Cửu cong cong khóe miệng: “Không có, chỉ là nghĩ đến nàng tài giỏi như vậy không biết là đã học theo ai?”
Nước cờ của Miên Đường quả thật rất giống với phản tặc Tử Du. Cho nên không khó tưởng tượng, khi nữ tử này ở trên núi đã cùng hắn chơi cờ, đấm chân cho hắn, khung cảnh tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Cái này khác hoàn toàn với viễn cảnh ban đầu nữ nhân yếu đuối bị sơn tặc ngược đãi.
Ngày hôm đó, tâm tình phu quân Thôi Cửu dường như không tốt. Khi ra cửa, Miên Đường chỉ có thể ân cần dặn dò khi Kỳ quán không quá bận rộn thì nhớ về nhà ăn cơm.
Cho đến khi Thôi Hành Chu đi ra khỏi Bắc trấn rồi trở về quân doanh, tâm tình mới bình tĩnh lại một chút.
Mấy ngày nay hắn điều quân đến Thanh Châu với danh nghĩa hỗ trợ, thực chất hắn trấn thủ ở Thanh Châu nhưng mà hắn lại biết được rất nhiều ẩn tình.
Giống như đằng sau phản tặc Ngưỡng Sơn ấy thế mà được rất nhiều quý tộc âm thầm hỗ trợ.
Thiếu niên Vạn Tuế lên ngôi, triều chính quan trọng đều do Hi quý phi khi xưa - là Vạn An Thánh Mẫu hoàng thái hậu nắm giữ. Năm đó Chu hoàng hậu bị phế, thái tử Lưu Đản chết. Chu gia quyền thế trước đây nay sau một đêm liền suy tàn. Nhà cha ruột của Hi quý phi là Dương gia thay thế, quyền uy còn lớn hơn cả hoàng tộc.
Dương gia đi theo con đường tham lam, thay đổi chính sách thu phục quốc gia của hoàng đế tiền triều. Mấy năm qua không ngừng tăng thuế linh tinh đến cắt cổ, gần đây còn có chính sách cắt đất chia lại.
Quy định cải cách ruộng đất đã có từ lâu. Tuy nhiên do nạn đói phát sinh ở Chân Châu, thổ phỉ hoành hành, thế lực phản tặc càng ngày lớn mạnh, quan nhân trong triều hễ ai thực thi chính sách cải cách ruộng đất đều bị ban chém đầu ở ngay địa phương sinh sống.
Vì thế cải cách ở nơi này bị hoãn lại rồi chẳng ai nhớ đến nó nữa.
Hiện tại nghĩ đến, những phản tặc cường thịnh ở địa phương cũng không hẳn không có liên hệ đến tầng lớp quý tộc muốn cải cách thuế. Chỉ là hiện tại quân lính của Lục Văn bị đánh đến tơi tả, hắn lại muốn dựa vào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.