Chương 59:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thạch tổng quản. Không biết những quý tộc kia định lập ai để chống lại cải cách thuế má của triều đình nhà họ Dương.
Dương gia không thu thuế ở Chân Chân nhưng bọn họ đã sớm tìm cách thu vào.
Một nhà họ hàng xa của Dương gia mở một tiệm bạc - Thông Lợi Tức Hành.
Thông Lợi Tức Hành trải dài khắp ti châu Đại Yến, quả thật là chỗ dựa vững chắc của Dương gia.
Đa phần, tiền thuế sẽ được thu từ các huyện nha. Ngoại trừ gửi vào ngân khố triều đình còn có một phần gửi vào mặt mũi Tức Hành của Dương gia. Tức Hành kia thật sự biết cách làm giàu cho Dương gia. Nếu gửi tiền vào nơi đó thì cũng thu được không ít lợi tức. Tức Hành buôn bán thế này quả thật rất thịnh vượng.
Lúc trước để trì hoãn quan hệ giữa Chân Châu và triều đình Dương gia, Thôi Hành Chu cũng giống các quan viên địa phương khác đều gửi một khoản lớn ở Tức Hành.
Có lẽ năm nay cũng sẽ như thế. Khi hắn tòng quân và nộp thuế cho đất phong
Chân Châu năm nay, Thôi Hành Chu dựa theo thông lệ năm trước, đem phần lớn tiền thuế gửi vào Thông Lợi Tức Hành để sinh lời.
Hắn nghĩ nghĩ rồi lại ngưng một chút.
Ngay cả Liễu nương tử thiếu hiểu biết cũng biết rõ đạo lý trứng không để chung rổ. Hiện giờ quan hệ giữa Chân Châu và triều điều nhỏ vô cùng tế nhị. Một khi trở mặt với nhau, số bạc này coi như bị khống chế hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, hắn liền học theo biện pháp của Liễu Miên Đường, giữ lại chi tiêu một năm của địa phương, phần lớn còn lại đưa đến ngân khố bị bỏ trống từ lâu ở Trấn Châu còn tiền bạc năm rồi cũng bị lấy ra.
Về nguyên do, hắn cũng đã chọn sẵn: hắn chuẩn bị cùng biểu muội Liêm U Lan thành hôn, Vương gia đại hôn thành ra cần phải chi bạc ở nhiều nơi. Cái đạo lý chi tiêu xa hoa lãng phí này luận lý thành chương đem tiền bạc ra khỏi đây.
Trong lúc nhất thời, “Phu thê” phố Bắc đều vì chuyện tiền bạc mà rầu rĩ.
Bất quá chuyện Miên Đường lo lắng vẫn còn đơn giản. Sau khi đồ sứ của Trần tiên sinh được bán ra, sổ thu chi cửa hàng cũng đã có, toàn bộ cửa hàng toát lên sự tĩnh lặng nhàn hạ.
Miên Đường dùng tiền thuê thợ thủ công sửa lại rèm cửa, trong cửa hàng cũng phân ra một gian phòng biệt lập. Phú Quý Mẫu Đơn, bình hoa sứ men xanh đặt như thế, khách nhân có thể ngồi trên ghế lụa thượng hạng thong dong ăn hoa quả, uống trà, phẩm thưởng đồ sứ thượng hạng “Ngọc Thiêu Từ Phường” của bọn họ.
Mấy ngày qua, Miên Đường nhập không ít đồ sứ ở trấn Linh Tuyền, phẩm cấp của
cửa hàng cũng bất chợt tăng cao. Chỉ khi bước vào cửa hàng, nàng mới phát hiện hóa ra trong trấn còn có thương hội đồ sứ. Người tham gia cũng chỉ có những người buôn bán đồ sứ.
Những người bên ngoài mở cửa hàng buôn bán đồ sứ như “Ngọc Thiêu Từ Phường” đa phần đều tồn tại hơn một tháng rồi đóng cửa, đương nhiên cũng không chạm được ngưỡng cửa của thương hội.
Nhưng hiện tại, mắt thấy đồ sứ thiêu ngọc bích kia, thiếp mời mạ vàng đương nhiên được đưa đến quầy hàng của Miên Đường.
Tiểu nhị Quý Sinh trước kia làm việc ở phường sứ khác, coi như tay nghề cũng được một nửa. Hắn đương nhiên biết được giá trị hiện kim của tấm thiếp mời này, lập tức chúc mừng khởi đầu của phu nhân, coi như cũng có một chỗ dựa vững chắc ở trấn Linh Tuyền.
Trong lòng Miên Đường cực kì cao hứng, đương nhiên coi trọng việc tham gia thương hội này. Đến đầu tháng ngày thương hội dâng hương tế cáo, Miên Đường dậy từ sớm, nhờ Lý ma ma đun nước tắm rồi thay y phục. Nàng thay một bộ váy lụa tơ tằm mới, thoa một lớp mỏng phấn hương mà tướng công đưa. Sau khi thu thập chỉnh tề từ đầu đến chân, nàng mới trịnh trọng ra cửa.
Hội sở của thương hội ở trấn Linh Tuyền chính là cửa hàng đầu tiên Hạ gia mở ra ở Linh Tuyền.
Không hổ danh là danh gia vọng tộc, Hạ gia cực kì giàu có và quyền thế, không một cửa hàng đồ sứ nào có thể sánh bằng.
Miên Đường thân là hiệu buôn mới nhập hội. Việc đầu tiên nàng muốn làm nhất là bái kiện Hạ nhị gia đương gia của Hạ gia.
Hạ nhị gia năm nay đã ngoài bốn mươi. Lúc ông ta còn đang tráng niên, nghe nói là khi Hi quý phi vào sứ phường, ông ta là người tiếp đãi mọi thứ.
Hạ nhi gia nghe người khác bẩm báo Ngọc Thiêu Từ Phường đến bái kiến hội trưởng liền giương mắt nhìn, không nghĩ đến đương gia của Ngọc Thiêu Từ Phường lại là một nữ tử không quá hai mươi xuân xanh.
Đẹp thì đẹp nhưng để một nữ tử đến đây... Thật quá coi thường thương hội rồi!
Sau khi Hạ nhị gia bị dung nhan của Miên Đường làm cho ngây ngốc, đôi mày không khỏi nhăn lại, cao giọng nói: “Thôi phu nhân, không biết vì sao Thôi chưởng quỹ không tự mình đến đây, chẳng lẽ ghét bỏ thương hội gửi thiếp mời quá trễ, trong lòng có chút không vui?” Miên Đường được mẫu thân đưa về khi nàng còn nhỏ, tận mắt nàng chứng kiến ngoại công cùng cửu cửu hai người họ đối đầu với nhau, hai mắt nhìn nhau chằm chằm. Thế trận này không dọa nàng sợ hãi, ngược lại nàng lại thấy có chút thú vị!
Nàng vốn tưởng rằng bản thân không liên quan đến thứ bậc giang hồ kia. Không nghĩ đến mấy con gà ở sứ phường họp lại thành bầy, cũng một điệu bộ chen chúc cao thấp với nhau.
Nghe ý tứ của vị Hạ hội trưởng này chính là khinh thường nữ tử thay thế phu quân nhà mình tham gia thương hội. Nhìn thấy ánh mắt của Hạ hội trưởng, Liễu Miên Đường cố ý giảm đi vài phần lễ nghĩa câu nệ, nàng nâng cằm, đưa mắt nhìn luật lệ treo trên tường của thương hội.
Lát sau, có lẽ sợ mình quan sát không cẩn thận vì thế nàng liền chầm chậm đi đến từng cái quan sát kĩ càng. Hạ nhị gia nói chuyện nhưng không thấy Thôi phu nhân trả lời. Đạo hạnh của người phụ nữ gia đình này, nàng lại bình tĩnh vô cùng, chỉ chầm chậm bước đi trong đại sảnh như thể không có ai ở đây.
Dương gia không thu thuế ở Chân Chân nhưng bọn họ đã sớm tìm cách thu vào.
Một nhà họ hàng xa của Dương gia mở một tiệm bạc - Thông Lợi Tức Hành.
Thông Lợi Tức Hành trải dài khắp ti châu Đại Yến, quả thật là chỗ dựa vững chắc của Dương gia.
Đa phần, tiền thuế sẽ được thu từ các huyện nha. Ngoại trừ gửi vào ngân khố triều đình còn có một phần gửi vào mặt mũi Tức Hành của Dương gia. Tức Hành kia thật sự biết cách làm giàu cho Dương gia. Nếu gửi tiền vào nơi đó thì cũng thu được không ít lợi tức. Tức Hành buôn bán thế này quả thật rất thịnh vượng.
Lúc trước để trì hoãn quan hệ giữa Chân Châu và triều đình Dương gia, Thôi Hành Chu cũng giống các quan viên địa phương khác đều gửi một khoản lớn ở Tức Hành.
Có lẽ năm nay cũng sẽ như thế. Khi hắn tòng quân và nộp thuế cho đất phong
Chân Châu năm nay, Thôi Hành Chu dựa theo thông lệ năm trước, đem phần lớn tiền thuế gửi vào Thông Lợi Tức Hành để sinh lời.
Hắn nghĩ nghĩ rồi lại ngưng một chút.
Ngay cả Liễu nương tử thiếu hiểu biết cũng biết rõ đạo lý trứng không để chung rổ. Hiện giờ quan hệ giữa Chân Châu và triều điều nhỏ vô cùng tế nhị. Một khi trở mặt với nhau, số bạc này coi như bị khống chế hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, hắn liền học theo biện pháp của Liễu Miên Đường, giữ lại chi tiêu một năm của địa phương, phần lớn còn lại đưa đến ngân khố bị bỏ trống từ lâu ở Trấn Châu còn tiền bạc năm rồi cũng bị lấy ra.
Về nguyên do, hắn cũng đã chọn sẵn: hắn chuẩn bị cùng biểu muội Liêm U Lan thành hôn, Vương gia đại hôn thành ra cần phải chi bạc ở nhiều nơi. Cái đạo lý chi tiêu xa hoa lãng phí này luận lý thành chương đem tiền bạc ra khỏi đây.
Trong lúc nhất thời, “Phu thê” phố Bắc đều vì chuyện tiền bạc mà rầu rĩ.
Bất quá chuyện Miên Đường lo lắng vẫn còn đơn giản. Sau khi đồ sứ của Trần tiên sinh được bán ra, sổ thu chi cửa hàng cũng đã có, toàn bộ cửa hàng toát lên sự tĩnh lặng nhàn hạ.
Miên Đường dùng tiền thuê thợ thủ công sửa lại rèm cửa, trong cửa hàng cũng phân ra một gian phòng biệt lập. Phú Quý Mẫu Đơn, bình hoa sứ men xanh đặt như thế, khách nhân có thể ngồi trên ghế lụa thượng hạng thong dong ăn hoa quả, uống trà, phẩm thưởng đồ sứ thượng hạng “Ngọc Thiêu Từ Phường” của bọn họ.
Mấy ngày qua, Miên Đường nhập không ít đồ sứ ở trấn Linh Tuyền, phẩm cấp của
cửa hàng cũng bất chợt tăng cao. Chỉ khi bước vào cửa hàng, nàng mới phát hiện hóa ra trong trấn còn có thương hội đồ sứ. Người tham gia cũng chỉ có những người buôn bán đồ sứ.
Những người bên ngoài mở cửa hàng buôn bán đồ sứ như “Ngọc Thiêu Từ Phường” đa phần đều tồn tại hơn một tháng rồi đóng cửa, đương nhiên cũng không chạm được ngưỡng cửa của thương hội.
Nhưng hiện tại, mắt thấy đồ sứ thiêu ngọc bích kia, thiếp mời mạ vàng đương nhiên được đưa đến quầy hàng của Miên Đường.
Tiểu nhị Quý Sinh trước kia làm việc ở phường sứ khác, coi như tay nghề cũng được một nửa. Hắn đương nhiên biết được giá trị hiện kim của tấm thiếp mời này, lập tức chúc mừng khởi đầu của phu nhân, coi như cũng có một chỗ dựa vững chắc ở trấn Linh Tuyền.
Trong lòng Miên Đường cực kì cao hứng, đương nhiên coi trọng việc tham gia thương hội này. Đến đầu tháng ngày thương hội dâng hương tế cáo, Miên Đường dậy từ sớm, nhờ Lý ma ma đun nước tắm rồi thay y phục. Nàng thay một bộ váy lụa tơ tằm mới, thoa một lớp mỏng phấn hương mà tướng công đưa. Sau khi thu thập chỉnh tề từ đầu đến chân, nàng mới trịnh trọng ra cửa.
Hội sở của thương hội ở trấn Linh Tuyền chính là cửa hàng đầu tiên Hạ gia mở ra ở Linh Tuyền.
Không hổ danh là danh gia vọng tộc, Hạ gia cực kì giàu có và quyền thế, không một cửa hàng đồ sứ nào có thể sánh bằng.
Miên Đường thân là hiệu buôn mới nhập hội. Việc đầu tiên nàng muốn làm nhất là bái kiện Hạ nhị gia đương gia của Hạ gia.
Hạ nhị gia năm nay đã ngoài bốn mươi. Lúc ông ta còn đang tráng niên, nghe nói là khi Hi quý phi vào sứ phường, ông ta là người tiếp đãi mọi thứ.
Hạ nhi gia nghe người khác bẩm báo Ngọc Thiêu Từ Phường đến bái kiến hội trưởng liền giương mắt nhìn, không nghĩ đến đương gia của Ngọc Thiêu Từ Phường lại là một nữ tử không quá hai mươi xuân xanh.
Đẹp thì đẹp nhưng để một nữ tử đến đây... Thật quá coi thường thương hội rồi!
Sau khi Hạ nhị gia bị dung nhan của Miên Đường làm cho ngây ngốc, đôi mày không khỏi nhăn lại, cao giọng nói: “Thôi phu nhân, không biết vì sao Thôi chưởng quỹ không tự mình đến đây, chẳng lẽ ghét bỏ thương hội gửi thiếp mời quá trễ, trong lòng có chút không vui?” Miên Đường được mẫu thân đưa về khi nàng còn nhỏ, tận mắt nàng chứng kiến ngoại công cùng cửu cửu hai người họ đối đầu với nhau, hai mắt nhìn nhau chằm chằm. Thế trận này không dọa nàng sợ hãi, ngược lại nàng lại thấy có chút thú vị!
Nàng vốn tưởng rằng bản thân không liên quan đến thứ bậc giang hồ kia. Không nghĩ đến mấy con gà ở sứ phường họp lại thành bầy, cũng một điệu bộ chen chúc cao thấp với nhau.
Nghe ý tứ của vị Hạ hội trưởng này chính là khinh thường nữ tử thay thế phu quân nhà mình tham gia thương hội. Nhìn thấy ánh mắt của Hạ hội trưởng, Liễu Miên Đường cố ý giảm đi vài phần lễ nghĩa câu nệ, nàng nâng cằm, đưa mắt nhìn luật lệ treo trên tường của thương hội.
Lát sau, có lẽ sợ mình quan sát không cẩn thận vì thế nàng liền chầm chậm đi đến từng cái quan sát kĩ càng. Hạ nhị gia nói chuyện nhưng không thấy Thôi phu nhân trả lời. Đạo hạnh của người phụ nữ gia đình này, nàng lại bình tĩnh vô cùng, chỉ chầm chậm bước đi trong đại sảnh như thể không có ai ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.