Chương 6:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Nhưng bây giờ, sau khi bệnh nặng, tay chân nàng không còn sức lực, trong người đầy chương pháp nhưng không cách nào thi triển.
Nhưng tha cho tên khốn này lại trái với đạo làm người của nàng... Thế là nàng đưa tay vén tóc, cắn cắn môi dưới, không nói gì, xoay người đi vào một con hẻm nhỏ.
Cháu trai viên cai quản nhìn thấy liền mừng thầm, trong lòng hắn biết rõ đó là ngõ cụt, mỹ nhân vào đó, muốn ra ngoài, phải xem hắn có cho hay không.
Nghĩ vậy, hắn quay lại đưa mắt ra hiệu với đám lâu la, bọn gia nhân hiểu ý, cho bọn phu xe chắn ngay đầu hẻm. Hai tên cẩu nô tài theo chủ tử vào trong ngõ.
Nhìn tiểu nương tử tính khí kiên cường khí khái như vậy, nếu nhất thời không ngoan ngoãn, bọn chúng cũng có thể giúp chủ tử giữ tay giữ chân nàng, cũng rất được việc...
Gã công tử trác táng kia mừng như điên, vừa vào hẻm đã nóng lòng muốn vòng tay từ sau ôm lấy mỹ nữ. Nhưng Liễu Miên Đường đột ngột xoay người lại, trên tay lóe lên ánh sáng bạc, một vật sắc đã ghim vào cổ hắn.
Đợi người ta nhìn rõ, mới phát hiện vật nhọn đó là trâm bạc trên đầu mỹ nữ kia.
Liễu Miên Đường vừa nãy cũng coi như là dùng hết sức mình, may mà tên này tâm trí háo sắc, không kịp phòng bị, để cô một phát đánh trúng.
Hai tên lâu la thấy vậy, lập tức muốn lao vào, nhưng nhìn thấy tiểu nương tử có vẻ yếu đuối kia lạnh giọng: “Ta đã đâm vào huyệt đạo chí mạng trên cổ hắn rồi, bọn ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta lập tức lấy mạng chó của hắn, tới lúc đó xem các ngươi làm sao quay về báo chuyện.”
Nhưng không! Công tử của bọn chúng chỉ bị một cây trâm bạc nhỏ xíu đâm một chút, đã quỳ xuống đất, miệng mắt mở to, mồm trào nước dãi, mắt trợn trắng, thật dọa người!
Tiểu nương tử cầm trâm bạc trong tay, ấn vào sâu thêm, công tử nhà bọn chúng bắt đầy chảy cả máu mũi, toàn thân không ngừng co giật.
Hai tên tiểu tử kia cũng chỉ là hạ nhân, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì, bản thân bọn chúng cũng không thoát khỏi liên can, nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến không dám động đậy.
Một tên gan to bao dạn nói: “To...ác phụ hồ ly to gan, ngươi dám động đến một sợi lông của công tử bọn ta, hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.”
Liễu Miên Đường không sợ mấy lời đe dọa như vậy, trên đường đến trấn Linh Tuyền, thỉnh thoảng cũng qua đêm trên thuyền, từng nghe khách lữ hành bên bờ sông đốt lửa trò chuyện, nói trấn Linh Tuyền thuộc quyền cai quản của Chân Châu. Mà chủ nhân mới của thái ấp Chân Châu lại chính là Hoài Dương Vương nối nghiệp cha ông.
Hắn tuổi trẻ tài cao, trị quân cực nghiêm, quét sạch bọn phản tặc nổi loạn ở Ngưỡng Sơn, nổi tiếng một thời, gần nhất là chỉnh đốn tình trạng tham nhũng của quan viên địa phương, đã chiếm được lòng dân.
Viên cai quản trấn Linh Tuyền dung túng cho cháu trai ngang nhiên quấy rối con gái nhà lành trên phố, nàng không báo quan nữa, đi phủ Hoài Dương Vương trình cáo!
Thấy công tử nhà mình bị tiểu nương tử mảnh mai kia cầm trâm bạc chuẩn bị đâm tiếp. Hai tên tiểu tử không dám nặng lời nữa, chỉ biết khóc như đưa đám, van nài tiểu nương tử đừng đâm nữa, giơ cao đánh khẽ, tha cho công tử bọn chúng.
Lúc này, Lý ma ma luôn im lặng đứng sau Liễu Miên Đường cũng mở lời: “Phu nhân, quan nhân vẫn còn cần kinh doanh làm ăn, đừng gây rắc rối liên quan đến mạng người.”
Ánh mắt Liễu Miên Đường lại đảo một vòng, nhìn về phía ngõ nhỏ, mỉm cười, nhìn về phía hai tên cẩu nô tài nối giáo cho giặc kia nói: “Tha cho công tử nhà ngươi rất đơn giản, xem các ngươi làm được hay không...”
Lại nói đến tên chồng Thôi Cửu của nàng, không hề vùi đầu vào đống sổ sách tính toán ở cửa hiệu mà đang tựa lan can trên đình Thương Hải Sơn, nhìn dòng nước chảy xiết cùng bằng hữu thưởng thức rượu ngon.
Lúc này sóng lớn, thuyền bè qua lại tấp nập, cảnh tượng thật phồn hoa.
Vị bằng hữu kế bên hắn, Trấn Nam hầu Triệu Tuyền cảm khái nói: “Hai năm trước, nơi đây thủy phỉ còn lộng hành, khiến khách thương nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nhưng giờ lại lanh lảnh thanh bình, công của quân vương không thể không nhắc đến.”
Thôi Cửu không chút để tâm uống cạn một chén, không trả lời. Trong lòng Triệu Tuyền biết, chắc là hắn đang bực mình mấy lão cận thần vô dụng ở kinh thành can thiệp vào chuyện điều binh phi pháp của hắn.
Thế là Triệu Tuyền mở lời an ủi: “Hành Chu, huynh không cần bận tâm nhưng lời của gián quan. Đấng vạn tuế cũng biết giờ nạn thổ phỉ ở Chân Châu vẫn chưa bình, nếu không đóng quân, phản quân sớm đã đánh đến kinh thành rồi, nếu lấy việc này khép tội quân, thiên lí bất công, dân chúng không phục a!”
Nhưng Thôi Cửu vẫn không đáp lại, thản nhiên xoa xoa chén rượu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một lão bà gầy còm mặt đen bị thị vệ dẫn vào, đứng ở sơn đình, quỳ xuống hành lễ: “Vương gia, nô gia có việc cần bẩm báo.”
Thôi Cửu... hay chính xác hơn chính là Thôi Hành Chu người kế nghiệp cha, kế nhiệm Hoài Dương Vương nghe xong, ngữ khí không đổi: “Hôm nay đi dạo chợ với nàng ấy, có chuyện gì sao? “
Nhưng tha cho tên khốn này lại trái với đạo làm người của nàng... Thế là nàng đưa tay vén tóc, cắn cắn môi dưới, không nói gì, xoay người đi vào một con hẻm nhỏ.
Cháu trai viên cai quản nhìn thấy liền mừng thầm, trong lòng hắn biết rõ đó là ngõ cụt, mỹ nhân vào đó, muốn ra ngoài, phải xem hắn có cho hay không.
Nghĩ vậy, hắn quay lại đưa mắt ra hiệu với đám lâu la, bọn gia nhân hiểu ý, cho bọn phu xe chắn ngay đầu hẻm. Hai tên cẩu nô tài theo chủ tử vào trong ngõ.
Nhìn tiểu nương tử tính khí kiên cường khí khái như vậy, nếu nhất thời không ngoan ngoãn, bọn chúng cũng có thể giúp chủ tử giữ tay giữ chân nàng, cũng rất được việc...
Gã công tử trác táng kia mừng như điên, vừa vào hẻm đã nóng lòng muốn vòng tay từ sau ôm lấy mỹ nữ. Nhưng Liễu Miên Đường đột ngột xoay người lại, trên tay lóe lên ánh sáng bạc, một vật sắc đã ghim vào cổ hắn.
Đợi người ta nhìn rõ, mới phát hiện vật nhọn đó là trâm bạc trên đầu mỹ nữ kia.
Liễu Miên Đường vừa nãy cũng coi như là dùng hết sức mình, may mà tên này tâm trí háo sắc, không kịp phòng bị, để cô một phát đánh trúng.
Hai tên lâu la thấy vậy, lập tức muốn lao vào, nhưng nhìn thấy tiểu nương tử có vẻ yếu đuối kia lạnh giọng: “Ta đã đâm vào huyệt đạo chí mạng trên cổ hắn rồi, bọn ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta lập tức lấy mạng chó của hắn, tới lúc đó xem các ngươi làm sao quay về báo chuyện.”
Nhưng không! Công tử của bọn chúng chỉ bị một cây trâm bạc nhỏ xíu đâm một chút, đã quỳ xuống đất, miệng mắt mở to, mồm trào nước dãi, mắt trợn trắng, thật dọa người!
Tiểu nương tử cầm trâm bạc trong tay, ấn vào sâu thêm, công tử nhà bọn chúng bắt đầy chảy cả máu mũi, toàn thân không ngừng co giật.
Hai tên tiểu tử kia cũng chỉ là hạ nhân, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì, bản thân bọn chúng cũng không thoát khỏi liên can, nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến không dám động đậy.
Một tên gan to bao dạn nói: “To...ác phụ hồ ly to gan, ngươi dám động đến một sợi lông của công tử bọn ta, hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.”
Liễu Miên Đường không sợ mấy lời đe dọa như vậy, trên đường đến trấn Linh Tuyền, thỉnh thoảng cũng qua đêm trên thuyền, từng nghe khách lữ hành bên bờ sông đốt lửa trò chuyện, nói trấn Linh Tuyền thuộc quyền cai quản của Chân Châu. Mà chủ nhân mới của thái ấp Chân Châu lại chính là Hoài Dương Vương nối nghiệp cha ông.
Hắn tuổi trẻ tài cao, trị quân cực nghiêm, quét sạch bọn phản tặc nổi loạn ở Ngưỡng Sơn, nổi tiếng một thời, gần nhất là chỉnh đốn tình trạng tham nhũng của quan viên địa phương, đã chiếm được lòng dân.
Viên cai quản trấn Linh Tuyền dung túng cho cháu trai ngang nhiên quấy rối con gái nhà lành trên phố, nàng không báo quan nữa, đi phủ Hoài Dương Vương trình cáo!
Thấy công tử nhà mình bị tiểu nương tử mảnh mai kia cầm trâm bạc chuẩn bị đâm tiếp. Hai tên tiểu tử không dám nặng lời nữa, chỉ biết khóc như đưa đám, van nài tiểu nương tử đừng đâm nữa, giơ cao đánh khẽ, tha cho công tử bọn chúng.
Lúc này, Lý ma ma luôn im lặng đứng sau Liễu Miên Đường cũng mở lời: “Phu nhân, quan nhân vẫn còn cần kinh doanh làm ăn, đừng gây rắc rối liên quan đến mạng người.”
Ánh mắt Liễu Miên Đường lại đảo một vòng, nhìn về phía ngõ nhỏ, mỉm cười, nhìn về phía hai tên cẩu nô tài nối giáo cho giặc kia nói: “Tha cho công tử nhà ngươi rất đơn giản, xem các ngươi làm được hay không...”
Lại nói đến tên chồng Thôi Cửu của nàng, không hề vùi đầu vào đống sổ sách tính toán ở cửa hiệu mà đang tựa lan can trên đình Thương Hải Sơn, nhìn dòng nước chảy xiết cùng bằng hữu thưởng thức rượu ngon.
Lúc này sóng lớn, thuyền bè qua lại tấp nập, cảnh tượng thật phồn hoa.
Vị bằng hữu kế bên hắn, Trấn Nam hầu Triệu Tuyền cảm khái nói: “Hai năm trước, nơi đây thủy phỉ còn lộng hành, khiến khách thương nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nhưng giờ lại lanh lảnh thanh bình, công của quân vương không thể không nhắc đến.”
Thôi Cửu không chút để tâm uống cạn một chén, không trả lời. Trong lòng Triệu Tuyền biết, chắc là hắn đang bực mình mấy lão cận thần vô dụng ở kinh thành can thiệp vào chuyện điều binh phi pháp của hắn.
Thế là Triệu Tuyền mở lời an ủi: “Hành Chu, huynh không cần bận tâm nhưng lời của gián quan. Đấng vạn tuế cũng biết giờ nạn thổ phỉ ở Chân Châu vẫn chưa bình, nếu không đóng quân, phản quân sớm đã đánh đến kinh thành rồi, nếu lấy việc này khép tội quân, thiên lí bất công, dân chúng không phục a!”
Nhưng Thôi Cửu vẫn không đáp lại, thản nhiên xoa xoa chén rượu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một lão bà gầy còm mặt đen bị thị vệ dẫn vào, đứng ở sơn đình, quỳ xuống hành lễ: “Vương gia, nô gia có việc cần bẩm báo.”
Thôi Cửu... hay chính xác hơn chính là Thôi Hành Chu người kế nghiệp cha, kế nhiệm Hoài Dương Vương nghe xong, ngữ khí không đổi: “Hôm nay đi dạo chợ với nàng ấy, có chuyện gì sao? “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.