Chương 61:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường cũng không né tránh, mặc cho Hạ tam tiểu thư xem. Dù sao nàng vẽ như vẽ bùa chú trừ quỷ, Hạ tam tiểu thư xem đến nửa ngày cũng không hiểu rõ nguyên do.
Sau khi “canh thịt” của thương hội được phân chia đầy đủ, các chưởng quỹ vô cùng hài lòng chỉ có Ngọc Thiêu Từ Phường cô đơn bị Hạ gia cố ý lãng quên, ngay cả danh sách mấy tách trà đơn sắc nhỏ lẻ cũng không có. Một vài vị chưởng quỹ cảm thấy nữ tử này không biết đối nhân xử thế, liền đi lên đắc tội với Hạ nhị gia. Lúc này báo ứng đến, họ nheo mắt nhìn Thôi phu nhân cười đầy ẩn ý.
Thôi nương tử bên này phủi phủi bột phấn bánh ngọt trên người, trở về nhà ăn cơm mà không cần suy nghĩ.
Đợi đến khi Miên Đường đi khỏi, Hạ Trân liền cùng phụ thân rời khỏi thương hội.
Ở trên xe ngựa, Hạ nhị gia nghĩ đến Thôi nương tử mới vừa rồi trào phúng, trong lòng vẫn còn tức giận, bất mãn nói với nữ nhi: “Vì sao vừa rồi người đối xử ôn hòa với nữ nhân quê mùa như thế? Nên cho nàng chút sắc mặt, để nàng ta biết rằng trong trấn Linh Tuyền này không có vị trí cho nữ tử từ nơi khác đến đây. Bất quá chỉ là vẽ vài bức tượng, đánh bóng tên tuổi, thật là không đem Hạ gia chúng ta để vào trong mắt.”
Hạ Trân lại nghiêm trang hỏi: “Phụ thân có từng để ý nương tử Thôi gia dùng loại phấn nước nào không?”
Hạ nhị gia sửng sốt, nói: “Ta không rõ phấn nước của nữ tử, cũng chưa từng để ý đến?”
Hạ Trân trịnh trọng nói: “Mùi hương đặc biệt kia chính là phấn hương đặc cấp của Giang Nam Hàm Hương Trai. Màu sắc xinh đẹp, mùi hương càng có ý nghĩa, cực kì được hoan nghênh. Bởi vì sản lượng thưa thớt, mỗi đầu năm đều bị các phụ nhân của vương phủ hầu gia tranh mua, thương gia bình thường đều không thể mua được thứ hiếm có này. Nương tử Thôi gia chính là dùng loại này, sợ rằng cách thức không giống nhau, cũng không biết chỗ dựa của nàng. Phụ thân không hiểu rõ nội tình, không được nói lời mạo phạm nàng.”
Nhìn thấy phụ thân không tự cho mình là đúng, Hạ Trân còn nói thêm: “Trừ chuyện này, phụ thân có biết nương tử Thôi gia có quan hệ đến một loạt kỳ án ở trấn Linh Tuyền?”
Chuyện này khiến Hạ nhị gia tò mò, hỏi: “Liên quan đến kỳ án gì?”
Hạ Trân vén màn xe lên, nhìn bên ngoài ngựa thăm dò, thấy người không liên quan, nói nói: “Phụ thân, chất nhi của trấn phủ đã lang thang không thấy bóng dáng bên ngoài hơn một tháng. Nương tử nhà hắn khóc đến sắp ngất đi, cha hắn đi đến trấn phủ cầu xin giúp đỡ. Người đoán thử xem? Sau khi trấn phủ nghe ngóng tình hình một vòng liền chửi rủa đệ đệ hắn rồi đuổi ra trấn phủ. Về sau mới biết được, chất nhi của trấn phủ bị sung quân ba ngàn dặm, trực tiếp áp giải đến quân doanh. Mà trước đây không lâu có người từng bắt gặp chất nhi của trấn phủ cùng nương tử Thôi gia lời qua tiếng lại trên đường cái. Phụ thân cẩn thận nghĩ lại, hai việc này gộp lại với nhau, không điều tra chi tiết nương tử Thôi gia, làm sao có thể mạo phạm nàng?”
Hạ nhị gia không ngờ đến đầu đường cuối ngõ này vẫn còn rất nhiều ấn tình, nhất thời có chút im lặng, trong lòng thầm kêu một tiếng hổ thẹn.
Nữ nhị này của hắn đối với đạo lí đối nhân xử thế hiểu rõ vô cùng, quan sát cũng tinh tế tỉ mỉ. Nếu nàng nhìn ra nương tử Thôi gia không đơn giản thì Thôi nương tử kia nhất định có chỗ hơn người. Hắn dặn dò nữ nhi cẩn thận tra dò hỏi bối cảnh của nương tử Thôi gia kia.
Hiện giờ Ngọc Thiêu Từ Phường nắm giữ kỹ thuật vẽ điền sắc thủ tốt hơn tiếng tăm trước kia của Hạ gia. Nếu giống như nữ nhi suy đoán như vậy, nếu Ngọc Thiêu Từ Phường có bối cảnh không đơn giản, chẳng phải là muốn càng ngày càng vươn cao, vượt quá chức phận, chính là muốn thay thế cống phẩm Hoàng gia của bọn họ?
Cho nên vạn sự phải cẩn thận mới có thể giữ lại bát cơm Hoàng gia của Hạ gia, giữ lại mấy đời vinh hoa phú quý.
Lại nói đến Liễu Miên Đường, cũng không biết phu quân tặng mình một hộp phấn mặt. Ấy thế mà lại khiến Hạ gia tam tiểu thư sinh lòng nghi ngờ, hoài nghi nàng là thương được quý nhân nâng đỡ.
Sau khi bước ra khỏi thương hội, Miên Đường dạo tới dạo lui một đường ở bên bờ cầu đá ở trấn Linh Tuyền. Càng nghĩ đến càng muốn có được, bất giác tâm tình sáng sủa hẳn lên, bất tri bất giác, một điệu cười nhỏ vang lên.
Lý ma ma là lão nhân trong vương phủ, hầu hạ gia quyến trong vương phủ có lúc nào không đi thẳng đứng nghiêm? Tự nhiên nhìn thấy Liễu nương tử tùy ý có chút không quen, nhịn không được liền mở miệng uốn nắn: “Phu nhân, ở ngoài đường tùy ý như thế... không tốt lắm đâu.”
Sau khi “canh thịt” của thương hội được phân chia đầy đủ, các chưởng quỹ vô cùng hài lòng chỉ có Ngọc Thiêu Từ Phường cô đơn bị Hạ gia cố ý lãng quên, ngay cả danh sách mấy tách trà đơn sắc nhỏ lẻ cũng không có. Một vài vị chưởng quỹ cảm thấy nữ tử này không biết đối nhân xử thế, liền đi lên đắc tội với Hạ nhị gia. Lúc này báo ứng đến, họ nheo mắt nhìn Thôi phu nhân cười đầy ẩn ý.
Thôi nương tử bên này phủi phủi bột phấn bánh ngọt trên người, trở về nhà ăn cơm mà không cần suy nghĩ.
Đợi đến khi Miên Đường đi khỏi, Hạ Trân liền cùng phụ thân rời khỏi thương hội.
Ở trên xe ngựa, Hạ nhị gia nghĩ đến Thôi nương tử mới vừa rồi trào phúng, trong lòng vẫn còn tức giận, bất mãn nói với nữ nhi: “Vì sao vừa rồi người đối xử ôn hòa với nữ nhân quê mùa như thế? Nên cho nàng chút sắc mặt, để nàng ta biết rằng trong trấn Linh Tuyền này không có vị trí cho nữ tử từ nơi khác đến đây. Bất quá chỉ là vẽ vài bức tượng, đánh bóng tên tuổi, thật là không đem Hạ gia chúng ta để vào trong mắt.”
Hạ Trân lại nghiêm trang hỏi: “Phụ thân có từng để ý nương tử Thôi gia dùng loại phấn nước nào không?”
Hạ nhị gia sửng sốt, nói: “Ta không rõ phấn nước của nữ tử, cũng chưa từng để ý đến?”
Hạ Trân trịnh trọng nói: “Mùi hương đặc biệt kia chính là phấn hương đặc cấp của Giang Nam Hàm Hương Trai. Màu sắc xinh đẹp, mùi hương càng có ý nghĩa, cực kì được hoan nghênh. Bởi vì sản lượng thưa thớt, mỗi đầu năm đều bị các phụ nhân của vương phủ hầu gia tranh mua, thương gia bình thường đều không thể mua được thứ hiếm có này. Nương tử Thôi gia chính là dùng loại này, sợ rằng cách thức không giống nhau, cũng không biết chỗ dựa của nàng. Phụ thân không hiểu rõ nội tình, không được nói lời mạo phạm nàng.”
Nhìn thấy phụ thân không tự cho mình là đúng, Hạ Trân còn nói thêm: “Trừ chuyện này, phụ thân có biết nương tử Thôi gia có quan hệ đến một loạt kỳ án ở trấn Linh Tuyền?”
Chuyện này khiến Hạ nhị gia tò mò, hỏi: “Liên quan đến kỳ án gì?”
Hạ Trân vén màn xe lên, nhìn bên ngoài ngựa thăm dò, thấy người không liên quan, nói nói: “Phụ thân, chất nhi của trấn phủ đã lang thang không thấy bóng dáng bên ngoài hơn một tháng. Nương tử nhà hắn khóc đến sắp ngất đi, cha hắn đi đến trấn phủ cầu xin giúp đỡ. Người đoán thử xem? Sau khi trấn phủ nghe ngóng tình hình một vòng liền chửi rủa đệ đệ hắn rồi đuổi ra trấn phủ. Về sau mới biết được, chất nhi của trấn phủ bị sung quân ba ngàn dặm, trực tiếp áp giải đến quân doanh. Mà trước đây không lâu có người từng bắt gặp chất nhi của trấn phủ cùng nương tử Thôi gia lời qua tiếng lại trên đường cái. Phụ thân cẩn thận nghĩ lại, hai việc này gộp lại với nhau, không điều tra chi tiết nương tử Thôi gia, làm sao có thể mạo phạm nàng?”
Hạ nhị gia không ngờ đến đầu đường cuối ngõ này vẫn còn rất nhiều ấn tình, nhất thời có chút im lặng, trong lòng thầm kêu một tiếng hổ thẹn.
Nữ nhị này của hắn đối với đạo lí đối nhân xử thế hiểu rõ vô cùng, quan sát cũng tinh tế tỉ mỉ. Nếu nàng nhìn ra nương tử Thôi gia không đơn giản thì Thôi nương tử kia nhất định có chỗ hơn người. Hắn dặn dò nữ nhi cẩn thận tra dò hỏi bối cảnh của nương tử Thôi gia kia.
Hiện giờ Ngọc Thiêu Từ Phường nắm giữ kỹ thuật vẽ điền sắc thủ tốt hơn tiếng tăm trước kia của Hạ gia. Nếu giống như nữ nhi suy đoán như vậy, nếu Ngọc Thiêu Từ Phường có bối cảnh không đơn giản, chẳng phải là muốn càng ngày càng vươn cao, vượt quá chức phận, chính là muốn thay thế cống phẩm Hoàng gia của bọn họ?
Cho nên vạn sự phải cẩn thận mới có thể giữ lại bát cơm Hoàng gia của Hạ gia, giữ lại mấy đời vinh hoa phú quý.
Lại nói đến Liễu Miên Đường, cũng không biết phu quân tặng mình một hộp phấn mặt. Ấy thế mà lại khiến Hạ gia tam tiểu thư sinh lòng nghi ngờ, hoài nghi nàng là thương được quý nhân nâng đỡ.
Sau khi bước ra khỏi thương hội, Miên Đường dạo tới dạo lui một đường ở bên bờ cầu đá ở trấn Linh Tuyền. Càng nghĩ đến càng muốn có được, bất giác tâm tình sáng sủa hẳn lên, bất tri bất giác, một điệu cười nhỏ vang lên.
Lý ma ma là lão nhân trong vương phủ, hầu hạ gia quyến trong vương phủ có lúc nào không đi thẳng đứng nghiêm? Tự nhiên nhìn thấy Liễu nương tử tùy ý có chút không quen, nhịn không được liền mở miệng uốn nắn: “Phu nhân, ở ngoài đường tùy ý như thế... không tốt lắm đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.