Chương 65:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Dáng vẻ của hắn vốn dĩ đã vô cùng anh tuấn, cách cư xử cũng vô cùng tự nhiên, chỉ dùng một tay đong đưa chén trà, ánh mắt thâm trầm mà nhìn vào trong nước trà, môi mỏng ở dưới mũi nhấp một ngụm nhỏ, thản nhiên xuất thần, không biết là đang nghĩ đến chiêu thức cao siêu gì.
So với đôi phu thê ở cách vách tốt ngày thường xuyên vì chuyện củi gạo mắm muối mà mà cãi nhau thì phu thê của nàng lại hòa thuận một cách khó nói thành lời, chỉ vì phong độ của phu quân nàng rất khác với những nam tử tục tằng giả vờ khoan dung khác!
Nghĩ đến đây, nàng đối với phu quân càng thêm kính yêu, giống như dòng nước cuồn cuộn không dứt ở trong lòng, liền đi qua ôm đầu gối của hắn nói: “Phu quân yên tâm, số tiền ta đã tiêu tốn nhất định ta sẽ kiếm trở về gấp bội, tuyệt đối sẽ không tự tay đào hố chôn chàng..”
Thôi Hành Chu nghe thấy vậy, trong lòng lại âm thầm nói thêm một câu “Ngoại trừ giống như đóa hoa nhỏ, giống như cỏ dại còn có lúc giống với mèo nhỏ vô cùng dính người...”
Giống như hiện tại, cũng không thấy được sự đanh đá của nàng khi ở bên ngoài, chỉ có mái tóc đen rối tung ở sau tấm lưng mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mềm mại thơm tho dựa vào hắn, vị mật ngọt của đào lại tràn đầy trong hơi thở của nàng......
Hắn nâng tay lên thiếu chút nữa đã chạm vào mái tóc đẹp của Miên Đường nhưng lại khó khăn mà thu tay lại, ôn hòa nói: “Nàng còn chưa ăn cơm chiều, đi ăn cơm trước đi!”
Thời điểm Thôi Hành Chu tới, tâm tình đã rất tốt. Bởi vì trong lúc vô ý Miên Đường đã nói một câu lại làm cho hắn nghĩ tới một bước đột phá trong cách làm đường sông.
Đại khái các quan chức ở Chân Châu đều đối với việc khởi công xây dựng thuỷ lợi đều là thường dân. Cho nên lần này chủ trì công trình thuỷ lợi thì mấy lão nhân kia cũng lợi dụng điểm này, trong lúc thi công đã cố ý dùng một chút phương pháp lạc hậu, tốn công sức để có chỗ cho mấy tên khôn khéo kiếm lời cho túi tiền riêng.
Đối với quan liêu tham ô, Thôi Hành Chu vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “Nước quá trong ắt không có cá”. Quá mức uốn cong thành thẳng, khó có thể lung lạc được tâm của mấy lão nhân, có một số chuyện Hoài Dương Vương chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Đây là cách làm hiệu quả của những người có địa vị cao.
Nhưng lại không thể để cho bọn họ quá mức phóng túng được.
Thí dụ như lần này quan viên vì tham ô nhiều bạc mà làm chậm trễ tiến độ làm việc của công trình, thậm chí còn xảy ra chết người, cho nên nhất quyết không thể nuông chiều.
Thôi Hành Chu đã điều tra rõ rất nhiều ngọn nguồn, trong lòng cũng đã có định đoạt cho nên khi tới ngôi nhà ở Bắc Nhai trong lòng của hắn đã vô cùng thư thái.
Lý ma ma cảm thấy hôm nay Vương gia cùng Liễu nương tử tựa hồ đều đã đi lại rất nhiều, chắc là đều đã đói bụng cho nên chuẩn bị bữa tối cũng vô cùng phong phú.
Một con heo dùng rượu trái cây làm gia vị ướp, căn củi lửa hầm đến chín nhũn, còn có chút đỏ hồng. Trứng chim được mua ở đầu đường của những người thợ săn, nấu thành đường, hành cùng rau dại cùng nhau làm thành gia vị quấy thành rau trộn, còn có bánh hạt mè, canh thì ngọt cay, vô cùng ngon miệng.
Sau khi cơn đau đầu của Miên Đường giảm bớt, bụng cũng bắt đầu kêu lên, cho nên ăn thứ gì cũng cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Cũng không biết Lý ma ma học được tay nghề từ người nào, trong nhà một khi không thiếu bạc, lúc nguyên liệu nấu ăn phong phú thì bà luôn có thể làm được rất nhiều những món ăn lạ mắt. Chỉ một món giò heo này đã mỹ vị đến mức làm cho người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi rồi, hương vị này chính là hương vị mà từ trước đến nay nàng chưa từng nếm qua.
Mỗi khi như thế này, Miên Đường lại tiếc hận vì bản thân sau khi bệnh nặng đã quên mất rất nhiều hương vị thơm ngon mà trước đây nàng từng ăn qua.
Thôi Cửu nghe Miên Đường nói như như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Đã quên mất cũng không quan trọng, về sau cũng không phải hông được ăn, thích ăn cái gì thì nói Lý ma ma làm cho nàng ăn là được.”
Miên Đường cười ngọt ngào, chạy nhanh đem một khối giò heo tới bên miệng của Thôi Hành Chu. Thôi Hành Chu sửng sốt một chút, bị giò heo cọ vào môi mới chậm rãi há miệng, ăn xong khối thịt kia......
Lại nói đến mấy vị lão gia mức thịt cũng ăn không vô. trong trấn Linh Tuyền, gần đây họ còn lo lắng đến
Triều đình định chế đồ sứ, chuyện này không thể trì hoãn được nữa, năm nay đúng năm mà Hoàng đế muốn tổ chức đại hôn, định chế đồ sứ đặc biệt quan trọng, phải làm gấp mới kịp được.
Tuy rằng ngày thường các xưởng gia đình cũng đều dùng mấy loại đất sét cao cấp đó nhưng số lượng dùng cũng không nhiều lắm, hơn nữa đều đã hình thành thói quen tích trữ, trong lúc nhất thời không ai để ý đến mối liên hệ này.
Mà khi các lão gia ở thương hội phân chia hạn ngạch xong, khi các xưởng bắt đầu làm việc không biết ngày đêm mà đẩy nhanh tốc độ thì mới phát hiện vấn đề rằng đất sét không đủ để làm.
Lúc đốc công của xưởng báo cáo về vấn đề này với Hạ nhi gia, Hạ nhị gia còn cảm thấy vấn đề này không lớn. Đây là lễ vật dâng lên triều đình! Ai dám chậm trễ chứ? Cho dù là chuyện tu sửa kênh đào cũng phải hướng Hoàng đế mà nhường đường không phải sao? Cho nên hắn đã ra lệnh cho quản sự ở dưới viết một bản trần tình gửi tới thủy cục ở Chân Châu, thỉnh quan viên ở nơi đó châm chước cho mượn thuyền để vận chuyển đất sét đến các xưởng khác nhau.
Nhưng mà không ai có thể ngờ được rằng lại vào đúng lúc Hoài Dương Vương chỉnh đốn thủy cục, chỉ trong vòng ba ngày đã phát hiện ra được hàng chục vụ trọng án tham ô. Một vị thuộc hạ cấp dưới đã từng đi theo lão Vương gia nhiều năm cũng bị Hoài Dương Vương dựa theo quân pháp mà xử trí, xử trảm ngay tại chỗ, toàn bộ gia sản đều bị đem đi sung công.
Trong lúc nhất thời mỗi người quan viên ở trong thủy cục đều cảm thấy bất an, mỗi người đều lên tinh thần làm việc. Hiệu buôn bán của Hạ gia cảm thấy bản thân gánh vác trọng trách làm lễ vật dâng cho hoàng cung liền tùy tiện mà tới mượn thuyền.
Nhưng chủ quản của thủy cục lại nhíu mày nói rằng: Nếu mượn được vậy thì hiệu buôn bán của Hạ gia có thể nói với Hoàng đế do vận chuyển đất sét làm lễ vật nhưng quan viên trong thủy cục của bọn họ chậm trễ công trình thủy lợi thì phải đi cầu tình, nói lý lẽ với ai đây?
Cho nên sau khi xem xong đơn trần tình của Hạ gia, quan viên kia liền mặt cũng không nhìn, chỉ kêu nha môn sai dịch nói với chưởng quầy Hạ gia: “Cửa hàng của các ngươi tuy rằng làm việc cho Hoàng đế, về lý thì nên coi trọng nhưng cái này cùng với thủy cục của chúng ta cũng hồng có liên quan gì lắm a! Chỗ của chúng ta chưa từng nghe nói qua vị nào được Hoàng thượng sai làm việc còn cần sự trợ giúp của quan lại.”
Vị chưởng quầy Hạ gia kia cũng tức giận nói: “Nếu không có thuyền vận chuyển đất sét, chúng ta chẳng phải sẽ phải dùng đất sét kém chất lượng thay thế hay sao? Nếu trong cung hỏi đến, mấy vị đại nhân có gánh vác được không?”
Tên sai dịch kia được đại nhân thủy cục dặn dò, trong lòng tràn đầy tự tin, nghiêng đầu trợn mắt nói: “Đại nhân nhà chúng ta lại không có gánh vác sai sự ở trong cung, càng không kiếm lấy nửa phần quan bạc, các ngươi làm sai sự cùng đại nhân của chúng ta thì có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ các lão gia Hạ gia các ngươi sinh không ra nhi tử cũng là do đại nhân nhà chúng ta không tận lực hay sao?”
*Sai sự: Việc vặt
“Ngươi...... Ngươi......” Chưởng quầy kia tức giận đến không nói nên lời nhưng lại không thể làm gì được tên nha dịch cầm đao này đành phải tay không trở về bẩm báo Hạ nhị gia.
Hạ nhị gia cũng tức giận không chịu được liền cùng Tam tiểu thư thương lượng.
Hạ Trân cảm thấy là do quan viên của thủy cục cảm thấy giúp đỡ bọn họ cũng không được cái gì tốt nên mới không đồng ý hỗ trợ. Vì thế sau khi cùng cha thương lượng một phen đã chuẩn bị tốt một phong bao màu đỏ, thừa dịp lúc đêm dài không người đưa đến nhà của vị đại nhân ở thủy cục kia.
Nhưng không nghĩ tới số bạc lớn đó lại bị đại nhân đầy mặt tức giận trả về. Hiện tại trên dưới nha môn thủy lợi ở Chân Châu đều thần hồn nát thần tính, đã nhiều ngày liên tiếp điều tra mấy vị quan viên, ai còn dám nhận hồng bao, tham ô chút tiền chứ?
Lúc Hạ nhị gia phát hiện chiêu mượn thuyền không thể thực hiện được, lúc này mới phát hiện bản thân đã lâm vào quẫn cảnh, nhất thời vô cùng lo lắng cùng gấp gáp. Đúng lúc này, có người đến nói cho hắn rằng phường Ngọc Thiêu Từ đã vận chuyển đến rất nhiều đất sét, để ở trong cửa hàng nhà mình.
Hạ Trân vội vàng phái người đi hỏi thăm, mới biết được vị Thôi phu nhân kia mở ra một đường bộ.
Nếu không cần vận chuyển bằng thuyền vậy tốt quá! Hạ gia vội vàng phái người đi tra xét, lại phát hiện con đường này vô cùng lắt léo, thế nhưng lại phát hiện ở giữa thôn Song Lĩnh giữa các vách đá phát hiện một con đường bằng phẳng, thẳng tắp dẫn tới mảnh đất rộng lớn mà nhà họ Thôi mới mua. Nếu đi bằng con đường này khi tới địa giới của Thôi gia liền có mấy đại hán thô tráng ngăn lại không cho qua, nghe nói là Thôi nương tử mướn tới coi chừng “Trang viên” nhà mình.
Hạ nhị gia nghe xong, tức giận đến đập cái bàn, nữ nhân kia là có ý tứ gì chứ? Nàng đây là muốn độc chiếm đất sét hay sao?
So với đôi phu thê ở cách vách tốt ngày thường xuyên vì chuyện củi gạo mắm muối mà mà cãi nhau thì phu thê của nàng lại hòa thuận một cách khó nói thành lời, chỉ vì phong độ của phu quân nàng rất khác với những nam tử tục tằng giả vờ khoan dung khác!
Nghĩ đến đây, nàng đối với phu quân càng thêm kính yêu, giống như dòng nước cuồn cuộn không dứt ở trong lòng, liền đi qua ôm đầu gối của hắn nói: “Phu quân yên tâm, số tiền ta đã tiêu tốn nhất định ta sẽ kiếm trở về gấp bội, tuyệt đối sẽ không tự tay đào hố chôn chàng..”
Thôi Hành Chu nghe thấy vậy, trong lòng lại âm thầm nói thêm một câu “Ngoại trừ giống như đóa hoa nhỏ, giống như cỏ dại còn có lúc giống với mèo nhỏ vô cùng dính người...”
Giống như hiện tại, cũng không thấy được sự đanh đá của nàng khi ở bên ngoài, chỉ có mái tóc đen rối tung ở sau tấm lưng mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mềm mại thơm tho dựa vào hắn, vị mật ngọt của đào lại tràn đầy trong hơi thở của nàng......
Hắn nâng tay lên thiếu chút nữa đã chạm vào mái tóc đẹp của Miên Đường nhưng lại khó khăn mà thu tay lại, ôn hòa nói: “Nàng còn chưa ăn cơm chiều, đi ăn cơm trước đi!”
Thời điểm Thôi Hành Chu tới, tâm tình đã rất tốt. Bởi vì trong lúc vô ý Miên Đường đã nói một câu lại làm cho hắn nghĩ tới một bước đột phá trong cách làm đường sông.
Đại khái các quan chức ở Chân Châu đều đối với việc khởi công xây dựng thuỷ lợi đều là thường dân. Cho nên lần này chủ trì công trình thuỷ lợi thì mấy lão nhân kia cũng lợi dụng điểm này, trong lúc thi công đã cố ý dùng một chút phương pháp lạc hậu, tốn công sức để có chỗ cho mấy tên khôn khéo kiếm lời cho túi tiền riêng.
Đối với quan liêu tham ô, Thôi Hành Chu vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “Nước quá trong ắt không có cá”. Quá mức uốn cong thành thẳng, khó có thể lung lạc được tâm của mấy lão nhân, có một số chuyện Hoài Dương Vương chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt. Đây là cách làm hiệu quả của những người có địa vị cao.
Nhưng lại không thể để cho bọn họ quá mức phóng túng được.
Thí dụ như lần này quan viên vì tham ô nhiều bạc mà làm chậm trễ tiến độ làm việc của công trình, thậm chí còn xảy ra chết người, cho nên nhất quyết không thể nuông chiều.
Thôi Hành Chu đã điều tra rõ rất nhiều ngọn nguồn, trong lòng cũng đã có định đoạt cho nên khi tới ngôi nhà ở Bắc Nhai trong lòng của hắn đã vô cùng thư thái.
Lý ma ma cảm thấy hôm nay Vương gia cùng Liễu nương tử tựa hồ đều đã đi lại rất nhiều, chắc là đều đã đói bụng cho nên chuẩn bị bữa tối cũng vô cùng phong phú.
Một con heo dùng rượu trái cây làm gia vị ướp, căn củi lửa hầm đến chín nhũn, còn có chút đỏ hồng. Trứng chim được mua ở đầu đường của những người thợ săn, nấu thành đường, hành cùng rau dại cùng nhau làm thành gia vị quấy thành rau trộn, còn có bánh hạt mè, canh thì ngọt cay, vô cùng ngon miệng.
Sau khi cơn đau đầu của Miên Đường giảm bớt, bụng cũng bắt đầu kêu lên, cho nên ăn thứ gì cũng cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Cũng không biết Lý ma ma học được tay nghề từ người nào, trong nhà một khi không thiếu bạc, lúc nguyên liệu nấu ăn phong phú thì bà luôn có thể làm được rất nhiều những món ăn lạ mắt. Chỉ một món giò heo này đã mỹ vị đến mức làm cho người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi rồi, hương vị này chính là hương vị mà từ trước đến nay nàng chưa từng nếm qua.
Mỗi khi như thế này, Miên Đường lại tiếc hận vì bản thân sau khi bệnh nặng đã quên mất rất nhiều hương vị thơm ngon mà trước đây nàng từng ăn qua.
Thôi Cửu nghe Miên Đường nói như như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Đã quên mất cũng không quan trọng, về sau cũng không phải hông được ăn, thích ăn cái gì thì nói Lý ma ma làm cho nàng ăn là được.”
Miên Đường cười ngọt ngào, chạy nhanh đem một khối giò heo tới bên miệng của Thôi Hành Chu. Thôi Hành Chu sửng sốt một chút, bị giò heo cọ vào môi mới chậm rãi há miệng, ăn xong khối thịt kia......
Lại nói đến mấy vị lão gia mức thịt cũng ăn không vô. trong trấn Linh Tuyền, gần đây họ còn lo lắng đến
Triều đình định chế đồ sứ, chuyện này không thể trì hoãn được nữa, năm nay đúng năm mà Hoàng đế muốn tổ chức đại hôn, định chế đồ sứ đặc biệt quan trọng, phải làm gấp mới kịp được.
Tuy rằng ngày thường các xưởng gia đình cũng đều dùng mấy loại đất sét cao cấp đó nhưng số lượng dùng cũng không nhiều lắm, hơn nữa đều đã hình thành thói quen tích trữ, trong lúc nhất thời không ai để ý đến mối liên hệ này.
Mà khi các lão gia ở thương hội phân chia hạn ngạch xong, khi các xưởng bắt đầu làm việc không biết ngày đêm mà đẩy nhanh tốc độ thì mới phát hiện vấn đề rằng đất sét không đủ để làm.
Lúc đốc công của xưởng báo cáo về vấn đề này với Hạ nhi gia, Hạ nhị gia còn cảm thấy vấn đề này không lớn. Đây là lễ vật dâng lên triều đình! Ai dám chậm trễ chứ? Cho dù là chuyện tu sửa kênh đào cũng phải hướng Hoàng đế mà nhường đường không phải sao? Cho nên hắn đã ra lệnh cho quản sự ở dưới viết một bản trần tình gửi tới thủy cục ở Chân Châu, thỉnh quan viên ở nơi đó châm chước cho mượn thuyền để vận chuyển đất sét đến các xưởng khác nhau.
Nhưng mà không ai có thể ngờ được rằng lại vào đúng lúc Hoài Dương Vương chỉnh đốn thủy cục, chỉ trong vòng ba ngày đã phát hiện ra được hàng chục vụ trọng án tham ô. Một vị thuộc hạ cấp dưới đã từng đi theo lão Vương gia nhiều năm cũng bị Hoài Dương Vương dựa theo quân pháp mà xử trí, xử trảm ngay tại chỗ, toàn bộ gia sản đều bị đem đi sung công.
Trong lúc nhất thời mỗi người quan viên ở trong thủy cục đều cảm thấy bất an, mỗi người đều lên tinh thần làm việc. Hiệu buôn bán của Hạ gia cảm thấy bản thân gánh vác trọng trách làm lễ vật dâng cho hoàng cung liền tùy tiện mà tới mượn thuyền.
Nhưng chủ quản của thủy cục lại nhíu mày nói rằng: Nếu mượn được vậy thì hiệu buôn bán của Hạ gia có thể nói với Hoàng đế do vận chuyển đất sét làm lễ vật nhưng quan viên trong thủy cục của bọn họ chậm trễ công trình thủy lợi thì phải đi cầu tình, nói lý lẽ với ai đây?
Cho nên sau khi xem xong đơn trần tình của Hạ gia, quan viên kia liền mặt cũng không nhìn, chỉ kêu nha môn sai dịch nói với chưởng quầy Hạ gia: “Cửa hàng của các ngươi tuy rằng làm việc cho Hoàng đế, về lý thì nên coi trọng nhưng cái này cùng với thủy cục của chúng ta cũng hồng có liên quan gì lắm a! Chỗ của chúng ta chưa từng nghe nói qua vị nào được Hoàng thượng sai làm việc còn cần sự trợ giúp của quan lại.”
Vị chưởng quầy Hạ gia kia cũng tức giận nói: “Nếu không có thuyền vận chuyển đất sét, chúng ta chẳng phải sẽ phải dùng đất sét kém chất lượng thay thế hay sao? Nếu trong cung hỏi đến, mấy vị đại nhân có gánh vác được không?”
Tên sai dịch kia được đại nhân thủy cục dặn dò, trong lòng tràn đầy tự tin, nghiêng đầu trợn mắt nói: “Đại nhân nhà chúng ta lại không có gánh vác sai sự ở trong cung, càng không kiếm lấy nửa phần quan bạc, các ngươi làm sai sự cùng đại nhân của chúng ta thì có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ các lão gia Hạ gia các ngươi sinh không ra nhi tử cũng là do đại nhân nhà chúng ta không tận lực hay sao?”
*Sai sự: Việc vặt
“Ngươi...... Ngươi......” Chưởng quầy kia tức giận đến không nói nên lời nhưng lại không thể làm gì được tên nha dịch cầm đao này đành phải tay không trở về bẩm báo Hạ nhị gia.
Hạ nhị gia cũng tức giận không chịu được liền cùng Tam tiểu thư thương lượng.
Hạ Trân cảm thấy là do quan viên của thủy cục cảm thấy giúp đỡ bọn họ cũng không được cái gì tốt nên mới không đồng ý hỗ trợ. Vì thế sau khi cùng cha thương lượng một phen đã chuẩn bị tốt một phong bao màu đỏ, thừa dịp lúc đêm dài không người đưa đến nhà của vị đại nhân ở thủy cục kia.
Nhưng không nghĩ tới số bạc lớn đó lại bị đại nhân đầy mặt tức giận trả về. Hiện tại trên dưới nha môn thủy lợi ở Chân Châu đều thần hồn nát thần tính, đã nhiều ngày liên tiếp điều tra mấy vị quan viên, ai còn dám nhận hồng bao, tham ô chút tiền chứ?
Lúc Hạ nhị gia phát hiện chiêu mượn thuyền không thể thực hiện được, lúc này mới phát hiện bản thân đã lâm vào quẫn cảnh, nhất thời vô cùng lo lắng cùng gấp gáp. Đúng lúc này, có người đến nói cho hắn rằng phường Ngọc Thiêu Từ đã vận chuyển đến rất nhiều đất sét, để ở trong cửa hàng nhà mình.
Hạ Trân vội vàng phái người đi hỏi thăm, mới biết được vị Thôi phu nhân kia mở ra một đường bộ.
Nếu không cần vận chuyển bằng thuyền vậy tốt quá! Hạ gia vội vàng phái người đi tra xét, lại phát hiện con đường này vô cùng lắt léo, thế nhưng lại phát hiện ở giữa thôn Song Lĩnh giữa các vách đá phát hiện một con đường bằng phẳng, thẳng tắp dẫn tới mảnh đất rộng lớn mà nhà họ Thôi mới mua. Nếu đi bằng con đường này khi tới địa giới của Thôi gia liền có mấy đại hán thô tráng ngăn lại không cho qua, nghe nói là Thôi nương tử mướn tới coi chừng “Trang viên” nhà mình.
Hạ nhị gia nghe xong, tức giận đến đập cái bàn, nữ nhân kia là có ý tứ gì chứ? Nàng đây là muốn độc chiếm đất sét hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.