Kiều Tàng

Chương 67:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Mà những tên chưởng quầy khác thấy Liễu Miên Đường không coi trọng lợi ích trong tay của bọn họ thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng giúp đỡ Liễu nương tử khuyên Hạ nhị gia buông tay một chút.

Hạ nhị gia tức giận đến mức mặt xanh mét, nếu không phải nữ nhi Hạ Trân vẫn luôn ở dưới bàn giẫm chân nhắc nhỏ hắn thì lúc ấy hắn đã phát hỏa rồi.

Cuối cùng, Hạ gia đành chấp nhận cắt thịt, Liễu Miên Đường đương nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đầu tiên là tỏ ra bị thương nói đến bệnh tình của chính mình, sau đó lại lộ ra dáng vẻ thành khẩn nói rằng đều vì lợi ích của những người ở trong trấn Linh Tuyền, càng quan trọng hơn là vì Hoàng đế tận trung, nàng cho dù phải nhổ những thảo dược cứu mạng của mình lên cũng không tiếc.

Liễu nương tử đúng là vô cùng kiều mị, hơn nữa mấy ngày nay vẫn luôn không ra khỏi phòng cho nên phấn thơm cũng làm cho gương mặt của nàng càng thêm trắng sáng, dáng vẻ mặt ủ mày chau này thật sự gợi cho người ta nhiều liên tưởng, làm cho người ta tin rằng ông trời đang đố kỵ với kẻ hồng nhan mà cướp đi sức khỏe của nàng, cảm thấy nàng không sống được bao lâu nữa!

Lời nói ra làm cho các lão gia ở đó gật đầu liên tục, lại lần nữa thành tâm cảm tạ Liễu nương tử đã rộng lượng mà suy xét đến đại cục.

Nhưng Hạ nhị gia lại đang mắng thầm ở trong lòng, loại thảo dược chó má gì chứ? Hắn đã phái người đi nhìn qua, rõ ràng cả mảnh đất toàn là cải trắng cùng hành tây! Có thể trị được bệnh nan y gì chứ?

Sau khi cuộc thương nghị kết thúc, Liễu nương tử cũng nhận được số tiền mà hoàng cung đặt cọc trước để làm lễ vật, chỉ một đơn hàng đồ sứ màu liền được 800 lượng bạc, toàn bộ phải được chế tạo xong mới có thể lấy được số bạc còn lại.

Liễu nương tử trước đó không biết hoàng cung bỏ ra bao nhiêu bạc cho số lễ vật này nhưng hiện giờ cầm được số ngân phiếu dày cộp ở trên tay nàng mới hiểu được tại sao lúc trước những chưởng quầy đó đối với Hạ gia lại nịnh nọt như vậy, thật sự là lợi nhuận của chuyện này phải làm cho người xem đỏ mắt ghen tị nha!

Không nói tới chuyện cửa tiệm ở phường Ngọc Thiêu Từ kiếm được rất nhiều tiền mà ngay cả Thôi Hành Chu trong quân doanh sau khi nghe nói thủy cục đã đẩy nhanh tốc độ làm việc cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng, cuối cùng cũng vì vừa lòng mà sắc mặt cũng hòa hoãn đi mấy phần, phất tay kêu đám quan lại lui hết xuống.

Nhưng mà quan viên lại còn một chuyện muốn bẩm báo Vương gia, liền thật cẩn thận hỏi: “Vương gia, lúc trước ngài đã ra lệnh cho triệu tập tất cả các con thuyền trong phạm vi trăm dặm ở toàn quận, hiện giờ công sự đã hoàn thành được hơn một nửa, ngài có muốn giải trừ lao dịch cho mấy con thuyền đó không ạ?”

Thực ra, thủy cục cũng không cần phải tuyển gấp nhiều thuyền đánh cá như vậy. Về phần vì sao lại hành sự như vậy, lúc ấy Thôi Cửu cũng không suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua chỉ là trong đầu chợt lóe, hiện lên một cái động lớn ở dưới giường của căn nhà ở phố Bắc Nhai, liền chỉ nghĩ đến một chuyện muốn để cho tiểu nữ tử chuẩn bị thu mua con đường được thuận lợi một chút mà thôi.

Chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là thuận miệng một chút mà thôi, xong việc cũng không có để ở trong lòng. Hiện giờ nghe quan viên này nhắc tới mới đột nhiên nhớ tới chuyện này, cũng không biết chuyện của Liễu nương tử kia đã tiến hành đến đâu rồi.

Bất quá việc chiêu mộ thuyền đánh cá một thời gian dài đã thật sự ảnh hưởng tới kế sinh nhai của người dân, cho nên Hoài Dương Vương liền vẫy vẫy tay, ý bảo có thể giải trừ một số thuyền lao dịch.

Bất quá lúc rảnh rỗi, lúc đi đến Bắc Nhai ăn cơm, hắn từ trong miệng của Miên Đường đã biết được chuyện nàng lừa bịp cùng tống tiền người khác thành công.

Nhưng khi nghe được chuyện Liễu Miên Đường tiếp nhận sự vụ của Hạ gia, hắn lại khẽ nhíu mày.

Thật lòng mà nói, lúc trước mua cửa hàng bất quá chỉ là để trấn an tình thần của nàng mà thôi. Không nghĩ tới chỉ một thời gian ngắn, bằng năng lực của mình, nàng đã đem cửa hàng mở rộng ra.



“Nàng hành sự như vậy, không sợ hiệu buôn của Hạ gia kia đối với cửa hàng đồ sử động tay động chân, mượn danh nghĩa của nàng mà trị lại nàng hay sao?”

Miên Đường nghe xong, chỉ ngọt ngào cười nói: “Phu quân nghĩ thật là chu đáo, bất quá cửa hàng của chúng ta chỉ làm thuê cho người ta mà thôi, đều đặt tên theo tên của thương hiệu Hạ gia cho nên hắn nếu muốn ở trên đồ sứ động tay động chân thì chính là làm hỏng thanh danh của nhà mình, làm sao tránh được liên lụy đây? Hiện giờ, chúng ta mới vừa dừng chân ở phố Bắc Nhai, phải kinh doanh cho thật tốt, đành phải ủy khuất cửa hàng của phu quân chịu thiệt đứng dưới tên của người khác, bất quá sẽ có một ngày cửa hàng của chúng ta sẽ thành danh, sẽ đường đường chính chính được khắc lên trên đồ sứ tên của chính mình!”

Miên Đường ở chỗ này nói ra lời lẽ hùng hồn, Thôi Hành Chu lại hơi hơi mỉm cười: “Nếu nàng thích, vậy thì cứ làm cho thật tốt đi, chỉ là không phải bởi vì ta mà phải bởi vì chính nàng cũng muốn theo đuổi kinh doanh đến cùng, cũng coi như là kiếm được một phần sản nghiệp cho chính mình.”

Dù sao sau khi chuyện ở đây giải quyết xong, cửa hàng cùng tòa nhà đều phải đưa cho nàng. Liễu nương tử nếu kinh doanh tốt thì cũng chính là nàng được lợi.

Thôi Hành Chu khó có lúc tâm tình nhàn rỗi đi dạy dỗ người khác như vậy nhưng tới tai của Miên Đường lại cho rằng phu quân của nàng đang cổ vũ nàng làm những chuyện lớn mật.

Được phu quân của nàng tín nhiệm như thế, nàng không khỏi cảm động, dùng ánh mắt long lanh như làn nước mùa thu nhìn hắn.

Thôi Hành Chu thật ra cũng đã quen với việc nàng dùng ánh mắt này nhìn hẳn chỉ từ từ cầm đũa gắp một miếng cá vào trong chén của nàng nói: “Mau ăn cơm đi, không phải nói lát nữa phải đến cửa hàng để kiểm tra số lượng đồ sứ được đưa tới hay sao?”

Miên Đường cũng cảm thấy ánh mắt vừa rồi của bản thân quá mức càn rỡ, không phù hợp với hình tượng thê tử hiền lành thục đức, không khỏi nghịch ngợm mà cười một chút, sau đó nhanh chóng tập trung ăn cơm.

Nàng đúng là muốn ra ngoài một lúc, chỉ là thấy phu quân trở về mới muốn cùng hắn ăn một bữa cơm, điều này cũng hiến cho công việc của nàng bị trì hoãn.

Chờ Miên Đường dùng cơm xong, lại dùng muối trúc để súc miệng, sau đó thu dọn cẩn thận rồi đi ra ngoài.

Đúng lúc Thôi Hành Chu cũng muốn đi ra ngoài, hắn hôm nay tới trấn Linh Tuyển ngoại trừ muốn ăn một chút đồ ăn của Lý ma ma thì quan trọng nhất chính là muốn bái yết một vị đại quan trong triều đã cáo lão hồi hương, cho nên nhìn giờ giấc cũng muốn cùng ra ngoài.

Xe ngựa của Vương gia vừa đúng lúc đi ngang qua Ngọc Thiêu Từ, Thôi Cửu chần chờ một chút, cảm thấy nếu mọi chuyện suôn sẻ, bỏ nàng lại một mình cũng không ổn lắm cho nên liền kêu Miên Đường lên xe ngựa.

Đây là lần đầu tiên Miên Đường cùng phu quân cùng nhau ra cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh Thôi Cửu, cảm thấy trong xe ngựa tràn đầy hơi thở u trúc nhàn nhạt trên người phu quân.

Trong lúc xe ngựa chuẩn bị rời khỏi phố Bắc Nhai thì những người đang nghỉ trưa vẫn chưa quay trở lại, trên đường có chút vắng vẻ. Xe ngựa dọc theo con đường đá chậm rãi đi về phía cửa hàng đồ sứ.

Nhưng lúc họ rẽ sang một con phố yên ả, từ bên đường có một vài người nam tử vạm vỡ nhảy ra từ trên bức tường cao. Có hai người trong số đó tiến lên chế trụ người lái xe.

Những người con lại thì đứng ở đầu phố canh chừng, phân công ngay ngắn trật tự, vừa thấy đã biết chính là cướp đường người thạo nghề.



Trong đó có một người giơ tay lên kéo mành xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thôi Hành Chu, chỉ giơ trường kiếm sắc bén lên chỉ về phía yết hầu của Liễu Miên Đường, âm trầm mà nói: “Liễu cô nương, ngươi lúc trước rời đi sao lại phải trộm số bạc mà công tử đã vất vả gom góp chứ? Hiện giờ phòng thu chỉ chỉ ra sai sót, công tử là người có công đạo, chỉ cần ngươi chịu hoàn trả trở về, hắn sẽ đem chuyện cũ bỏ qua hết!”

Lời này nói ra không đầu không đuôi, Liễu Miên Đường nghe cũng không hiểu gì cả, chỉ nhếch cao lông mày nói: “Công tử nhà ngươi là ai? Ta lại cầm cái gì chứ? Ngươi chẳng lẽ nhận sai người rồi sao?”

Đại hán kia vừa nhìn thấy Liễu Miên Đường không chịu thừa nhận, chỉ cười lạnh hai tiếng, cũng lười giải thích, chi nghĩ tới việc muốn đem Liễu Miên Đường ở trên xe ngựa kéo xuống trói lại.

Về phần người nam nhân ngồi ở bên cạnh Liễu Miên Đường, hắn nhìn cũng không thèm nhìn. Vân Nương trước đó đã nói qua với bọn họ, Liễu cô nương hiện giờ đã gả cho một thương nhân, chỉ là dạng nam nhân giống như gối thêu hoa mà thôi, ham ăn biếng làm lại ăn chơi trác táng, ước chừng chính là như thế. Một người làm buôn bán đương nhiên sẽ trận trọng mạng sống của mình. Hắn nếu dám động động đậy dù chỉ một chút liền ngay lập tức đâm một nhát lên người hắn!

Nhưng mà khi tay của hắn khó khăn lắm mới chạm được vào Liễu Miên Đường thì nam nhân giống như gối thêu hoa ở bên cạnh nàng kia lại mở miệng nói chuyện: “Không biết nàng lấy của các ngươi bao nhiêu tiền? Ta trả cho nàng là được rồi.”

Đại hán cầm đầu vừa nghe thấy liền cười đến đau hết cả miệng, hắn nhướn mày hung tợn nói: “3000 vạn lượng bông tuyết bạc trắng, ngươi có thể trả sao? Tránh qua một bên cho lão tử đi!”

Nói xong với trường kiếm ở trong tay, liền muốn đem mặt của gối thêu hoa vẽ ra mấy đường.

Nhưng cổ tay của đại hán mới duỗi ra được một chút thì người nam nhân ăn cơm mềm mặt trắng trắng kia thế nhưng lại vươn hai ngón tay ra, kẹp lấy thân kiếm mỏng kia, sau đó dùng lực một chút đem đại hán ngã vào trong xe ngựa.

Vừa rồi tay của Liễu Miên Đường vẫn luôn chạm vào đôi chuông đồng mà Lý ma ma cho nàng ——đôi chuông đồng này là do thần y Triệu Tuyền nhờ người đem đến để nàng lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì cầm lấy nó để tái tạo lại xương tay của bản thân.

Hiện giờ cặp chuông này lại coi như là có tác dụng, nàng giơ chúng cao lên, thừa dịp Thôi Hành Chu đem đại hán đánh vào trong xe ngựa mà đập vào đỉnh đầu của hắn mấy lần.

Khả năng nhận biết huyệt đạo của Miên Đường vô cùng chuẩn xác, tuy rằng khí lực của hai tay hông lớn, lại cũng đủ làm cho tên đại hán đó trợn trắng mắt mà ngất đi.

Đây là lần đầu tiên Thôi Hành Chu tận mắt nhìn thấy nàng đánh người, bàn tay nhìn thì mềm mại nhưng lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa tiếng đánh nhau cũng không ngừng vang lên, khi Miên Đường đang thăm dò xem chuyện gì đang xảy ra thì sau gáy của nàng bị đập một cái, trước mắt tối sầm ngất đi.

Sau khi Thôi Hành Chu dùng một tay đánh ngất nàng, ám vệ ở bên ngoài cũng đồng thời xuất hiện, bắt lấy mấy đại hán chặn đường kia.

“Vương gia, đã bắt được hết người rồi ạ!” Ám vệ quỳ xuống đất hướng Thôi Hành Chu bẩm báo nói.

Hoài Dương Vương phất phất tay, ý bảo bọn họ đem người đưa đi thẩm vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook