Chương 68:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Tuy rằng mới vừa rồi chỉ có đôi câu vài lời nhưng cũng đủ để cho Thôi Hành Chu nghĩ tới một số chuyện.
Nữ nhân tên Liễu Miên Đường này, lá gan cũng quá lớn, lúc trước khi nàng chạy trốn lại còn mang theo một cái hộp đựng đầy trang sức cùng ngân phiến, cư nhiên còn cuốn đi một lượng lớn bạc cướp được của Tử Du công tử kia!
3000 vạn lượng bông tuyết bạc trắng đích xác không phải số tiền nhỏ, vị Tử Du công tử kia thật ra lại vô cùng trầm ổn, hiện tại mới đến đây đòi nợ!
Thôi Hành Chu ở ngôi nhà phố Bắc Nhai lâu như vậy, cuối cùng là câu ra được một con cá lớn, thật không uổng phí hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Lập tức đổi chủ ý muốn dời ngày đến bái phỏng vị đại quan trong triều đã hồi hương kia.
Bởi vì những tặc tử đó luôn có ác quan có chuyên môn đi thẩm tra, Thôi Hành Chu cũng không cần tự tay đi làm liền đem Miên Đường đang hôn mê đưa về nhà trước.
Kết quả xe ngựa vừa đến cửa, lại thấy Trấn Nam Hầu Triệu Tuyền đang đứng ở cửa hỏi tên sai vặt.
Vừa thấy Thôi Cửu đem Liễu nương tử đang hôn mê từ trên xe ngựa ôm xuống dưới, Triệu Tuyền hoảng sợ, cho rằng Liễu nương tử chính là bệnh cũ tái phát, lại nghe nói là do Thôi Cửu làm đã vô cùng tức giận.
Triệu hầu gia đã sớm đem tiểu nương tử này trở thành nữ quyến ở trong nhà mình, thằng nhãi Thôi Cửu này lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, hắn sao có thể làm được chứ? Lập tức nhướng mày nói: “Vương gia chính là ở quân doanh đánh chửi quân lính quen rồi cho nên nữ tử đáng yêu yếu đuối như vậy ngài cũng xuống tay được!”
Thôi Hành Chu nguyên bản cho rằng Miên Đường có thể tình lại lúc đi trên đường, không nghĩ tới Miên Đường lại vẫn luôn hơi thở hỗn loạn, tựa hồ như đang lâm vào ác mộng cho nên hắn cũng có chút lo lắng, chỉ nhíu mày nói: “Ta bất quá là dùng chút lực, làm cho nàng hôn mê một chút mà thôi, xuống tay cũng không nặng, ngươi nhìn xem nàng bị làm sao vậy?”
Nói xong, Thôi Cửu liền sải bước mà đem Liễu Miên Đường ôm vào phòng trong, vén ống tay áo lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngọc để Triệu Tuyền bắt mạch.
Tuy nhiên khi ngón tay của Triệu Tuyền sắp chạm vào, lông mày của Thôi Hành Chu liền nhăn lại, cảm thấy cho dù là nữ tử đã thất tiết cũng không nên để cho người khác tùy ý động vào.
Nghĩ rồi liền từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn trắng, đặt ở trên cổ tay trắng như ngọc kia.
Triệu Tuyền cảm thấy việc hắn ‘cởi quần đánh rắm” là điều thừa thãi, không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn cởi bỏ khăn tay để chẩn mạch chuẩn xác hơn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hơi nheo lại của Thôi Hành Chu rốt cuộc cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể cách một lớp khăn tay bắt mạch cho nàng.
Mạch của Miên Đường đập có chút hỗn loạn, có thể thấy được trước máu bị tắc nghẽn trước kia vẫn chưa được tiêu tan, xem ra phải tăng thêm thuốc điều trị mới được.
Sau khi bắt mạch, Triệu Tuyền lại viết một phương thuốc, giao cho Lý ma ma để bà sắc cho Liễu nương tử. Sau đó hắn lại trịnh trọng nói lời công đạo với Thôi Hành Chu, chính là thân thể của nữ nhân vốn dĩ đã mảnh mai, hành động giống như hôm nay sau này không thể dùng nữa.
Nếu như thường lệ thì Hoài Dương Vương chỉ biết lạnh lùng cười, loại người làm việc không từ thủ đoạn giống như hắn, sao có thể thương tiếc một nữ tử phản tặc đã thất tiết được chứ?
Nhưng mà vào lúc này, Hoài Dương Vương thế nhưng không có thể hiện sự trào phúng mà là trầm mặc lắng nghe sau đó chậm rãi gật gật đầu.
Lúc Triệu Tuyền từ phố Bắc Nhai đi ra còn vô cùng hoảng hốt, vẫn luôn cảm thấy vị bạn tốt tương giao nhiều năm này của bản thân tựa hồ có chỗ nào không đúng. Nhưng cụ thể là nơi nào không đúng, hắn nhất thời lại nói không rõ được.
Miên Đường lâm vào cơn ác mộng giống như bùn lầy, ở trong mộng có người cho nàng xem một quyển sách, sau đó hỏi: “Liễu cô nương, ngươi nói xem nên làm thế nào bây giờ?”
Miên Đường căn bản không rõ đó là loại sổ sách gì nhưng lại theo trực giác mà mở miệng ra nói: “Trước tiên không cần trình báo cho công tử biết, ta sẽ tự mình đem sổ sách phân loại rõ ràng......”
Tiếp theo, nàng liền vùi đầu ở trước bàn, bắt đầu tính toán lại từng khoản một. Không biết tại sao Miên Đường lại có thể đem các ghi chép chỉnh lại thành hư hư thật thật, một lần nữa chế tác thành một quyển sổ sách giả, mà cả núi bạc trắng ngay lập tức hóa thành vô số những giọt nước chảy ra bên ngoài......
Sau đó, nàng nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua trước mặt, tuy rằng nhìn không thấy được đồ vật ở trong rương nhưng trong lòng nàng biết rõ từng rương trên xe ngựa đều là bạc trắng cùng ngân phiếu..
Lúc Miên Đường tỉnh dậy trong cơn đau đầu kịch liệt ngoài việc cảm thấy có chút mệt mỏi vì giấc mơ kỳ quái thì còn cảm thấy những cảnh trong mơ quá mức hoang đường. Cho dù nàng bản hết cửa hàng tạp bán của nhà chồng mà nàng sở hữu cũng làm sao có thể kiếm được nhiều bạc như vậy được chứ? Hơn nữa nàng còn giống như tham quan mà làm giả một bản danh sách giả.....Chẳng lẽ là sau khi nghe xong lời của tên tặc tử kia nói nhất thời thác loạn mà làm ra cảnh rối loạn ở trong mơ hay sao?
Nhưng những thứ trong mộng lại tựa hồ quá mức chân thật làm cho người ta có chút quá mức hoảng hốt không thoát ra được......
Cho nên sau khi nàng mở mắt ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào xà nhà.
“Nàng tỉnh rồi sao, có muốn uống một chút nước hay không?”
Thôi Hành Chu vẫn luôn ngồi ở một bên lúc này liền đặt sách xuống hỏi.
Lúc này bên ngoài đã tối đen, trên bàn ánh nến như hạt đậu, tản ra ánh sáng mỏng manh.
Miên Đường có chút vô lực mà quay đầu lại nhìn hắn, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, tựa hồ giống như tỉnh dậy sau một trận ốm nặng, nhìn phu quân của nàng lộ ra cảm giác vô tận xa lạ. Nàng thử đứng dậy nhưng cả người vô lực, chỉ yếu ớt hỏi: “Ta sao lại té xỉu vậy?”
Thôi Hành Chu bình tĩnh nói: “Tên tặc tử bị nàng gõ cho bất tỉnh đã tỉnh lại, sau đó đánh lén nàng....Nàng cảm thấy trong người thế nào? Có nhớ tới chuyện gì hay không?”
Miên Đường nhìn khuôn mặt anh tuấn mà văn nhã của phu quân, tâm niệm khẽ nhúc nhích, lại cảm thấy bản thân mình gần đây quá mức đa nghi, thế mà trong lúc nhất thời lại muốn hỏi liệu có phải phu quân của nàng đã đánh nàng hôn mê không?
Nói như vậy, bản thân nàng tự mình ngẫm lại cũng cảm thấy quá mức hoang đường, cho nên nàng nhịn xuống không có nói ra, chỉ dùng thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Vô cùng đau đầu...... Những người đó...... Là người nào, sao lại to gan như vậy chứ? Còn đến đòi bạc từ chỗ của ta nữa?”
Thôi Hành Chu nghe nàng hỏi như vậy lại đột nhiên nhớ tới vừa rồi ám vệ thẩm vấn phạm nhân tới báo cáo tình hình.
Những người đó thế nhưng đều là những nhân vật tàn nhẫn, mười tên trong đó thì có đến chín tên cắn chặt răng không chịu nói, bất quá có một tên sau khi bị hành hạ một trận bằng dùi nóng cuối cùng cũng chịu mở miệng nói ra sự thật.
Theo những gì mà bọn họ nói thì lúc trước sau khi Liễu Miên Đường từ núi Ngưỡng trốn ra đã tự mình viết ra một bản danh sách giả và lấy đi một số bạc lớn từ sơn trại. Bởi vì danh sách được bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa sản nghiệp của sơn trại trải rộng các nơi, mỗi khi đến giữa năm mới có thể trình bẩm danh sách lên trên cho nên trước đó căn bản không có người phát hiện ra.
Chỉ là lần này một nữ nhân tên là Vân Nương tiếp nhận danh sách của nàng phát hiện ra sai sót cho nên lúc này mới mệnh lệnh cho bọn họ xuống núi tới tìm Liễu Miên Đường.
Trong lúc ám vệ muốn tiến lên hỏi vị tên Vân Nương kia là ai, người công tử kia lại có lai lịch gì, hơn nữa Liễu Miên Đường vì sao lại có thể tiếp xúc được với danh sách này, tên đạo tặc kia liền nghẹn giọng nói: “Công tử của chúng ta là...... "
Lời của hắn còn chưa nói xong thì một tên đạo tặc chỉ còn hơi thở thoi thóp khác ở một bên lại đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trong miệng phun ra một cây châm độc, lập tức đóng đinh cái tên tự ý mở miệng cung khai kia, kế tiếp mấy tên còn lại nhìn thoáng qua nhau rồi sau đó đồng loạt cắn lưỡi tự sát.
Đám ám vệ không dự đoán trước được một đám sơn phỉ thế nhưng lại được huấn luyện giống như tử sĩ vậy, ý chí lại có thể kiên định như thế.Cho nên trở tay không kịp, không giữ được tính mạng của kẻ nào.
Sắc mặt của Thôi Hành Chu trở nên thâm trầm sau khi nghe ám vệ bẩm báo. Hắn cũng đoán được một chút chuyện.
Cái tên Lục Văn kia thật đúng là người kỳ quái, vậy mà lại có thể để cho nữ nhân của mình quản lý sổ sách. Càng đáng sợ hơn chính là đám sơn tặc này thế nhưng lại có được một khối tài sản to lớn, còn có sản nghiệp ở các nơi...... Xem ra, dã tâm của bọn họ thật sự là không nhỏ, sao lại có thể đồng ý đầu hàng được đây?
Cái tên Lục Văn kia đến tột cùng là có lai lịch gì?
Đối với hành động làm giả sổ sách để cuỗm đi số bạc lớn của Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu thật ra lại không chút nghi ngờ, dựa vào biểu hiện hiện tại của Liễu Miên Đường, nàng thật sự là có bản lĩnh cũng như can đảm để làm ra chuyện đó. Cũng khó trách lúc trước bị người ta đánh gãy tay cùng gân chân......
Chỉ là hiện tại, Liễu Miên Đường căn bản không nhớ rõ chuyện ở trong ổ thổ phỉ, ngay cả những tên tặc tử đó cũng không biết, nếu để cho bọn họ bắt được Liễu Miên Đường vậy thì có thể tưởng tượng ra được kết cục của nàng, chính là sống không bằng chết.
Từ sau khi chuyện của Lục Văn ổn định lại, Thôi Hành Chu vẫn luôn muốn thu hồi lại căn nhà ở trên phố Bắc Nhai. Chỉ là nhất thời lười nhác muốn cân nhắc tình hình rồi lại nói, không nghĩ tới thế nhưng lại dẫn ra được chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Xem ra trước mắt căn nhà ở phố Bắc Nhai này vẫn chưa thể thu hồi được, cần phải tăng thêm thủ vệ canh gác, tiếp tục thả mồi câu cá để nhìn xem có thể tiếp tục tìm ra được manh mối liên quan đến vị Tử Du công tử kia được hay không, còn có thông tin chi tiết về nữ nhân tên Vân Nương ở trong miệng của đạo tặc kia nữa.
Càng quan trọng hơn chính là hắn muốn làm rõ chuyện Liễu Miên Đường rốt cuộc là đảm đương dạng nhân vật gì ở trong núi!
Không hiểu vì lý do gì mà Miên Đường phát hiện kể từ lần đó sau khi ra đường bị đạo tặc chặn đường thì số lần phu quân của nàng về nhà càng ngày càng nhiều.
Ngoại trừ giữa trưa sau khi dùng cơm xong sẽ đi ra ngoài đi dạo thì buổi chiều liền không ra ngoài, hắn vẫn luôn cùng nàng chơi cờ đọc sách, vô cùng nhàn nhã tự tại! Một dáng vẻ lười nhác học chơi cờ, đọc sách cùng về nhà.
Chỉ là có rất nhiều thời điểm hắn lại nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời, tựa hồ có nhiều hơn một tia muốn tìm tòi nghiên cứu.
Tuy rằng phu quân ở nhà là chuyện tốt nhưng mà suy cho cùng Miên Đường vẫn muốn hỏi nguyên nhân một chút.
Nữ nhân tên Liễu Miên Đường này, lá gan cũng quá lớn, lúc trước khi nàng chạy trốn lại còn mang theo một cái hộp đựng đầy trang sức cùng ngân phiến, cư nhiên còn cuốn đi một lượng lớn bạc cướp được của Tử Du công tử kia!
3000 vạn lượng bông tuyết bạc trắng đích xác không phải số tiền nhỏ, vị Tử Du công tử kia thật ra lại vô cùng trầm ổn, hiện tại mới đến đây đòi nợ!
Thôi Hành Chu ở ngôi nhà phố Bắc Nhai lâu như vậy, cuối cùng là câu ra được một con cá lớn, thật không uổng phí hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Lập tức đổi chủ ý muốn dời ngày đến bái phỏng vị đại quan trong triều đã hồi hương kia.
Bởi vì những tặc tử đó luôn có ác quan có chuyên môn đi thẩm tra, Thôi Hành Chu cũng không cần tự tay đi làm liền đem Miên Đường đang hôn mê đưa về nhà trước.
Kết quả xe ngựa vừa đến cửa, lại thấy Trấn Nam Hầu Triệu Tuyền đang đứng ở cửa hỏi tên sai vặt.
Vừa thấy Thôi Cửu đem Liễu nương tử đang hôn mê từ trên xe ngựa ôm xuống dưới, Triệu Tuyền hoảng sợ, cho rằng Liễu nương tử chính là bệnh cũ tái phát, lại nghe nói là do Thôi Cửu làm đã vô cùng tức giận.
Triệu hầu gia đã sớm đem tiểu nương tử này trở thành nữ quyến ở trong nhà mình, thằng nhãi Thôi Cửu này lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, hắn sao có thể làm được chứ? Lập tức nhướng mày nói: “Vương gia chính là ở quân doanh đánh chửi quân lính quen rồi cho nên nữ tử đáng yêu yếu đuối như vậy ngài cũng xuống tay được!”
Thôi Hành Chu nguyên bản cho rằng Miên Đường có thể tình lại lúc đi trên đường, không nghĩ tới Miên Đường lại vẫn luôn hơi thở hỗn loạn, tựa hồ như đang lâm vào ác mộng cho nên hắn cũng có chút lo lắng, chỉ nhíu mày nói: “Ta bất quá là dùng chút lực, làm cho nàng hôn mê một chút mà thôi, xuống tay cũng không nặng, ngươi nhìn xem nàng bị làm sao vậy?”
Nói xong, Thôi Cửu liền sải bước mà đem Liễu Miên Đường ôm vào phòng trong, vén ống tay áo lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngọc để Triệu Tuyền bắt mạch.
Tuy nhiên khi ngón tay của Triệu Tuyền sắp chạm vào, lông mày của Thôi Hành Chu liền nhăn lại, cảm thấy cho dù là nữ tử đã thất tiết cũng không nên để cho người khác tùy ý động vào.
Nghĩ rồi liền từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn trắng, đặt ở trên cổ tay trắng như ngọc kia.
Triệu Tuyền cảm thấy việc hắn ‘cởi quần đánh rắm” là điều thừa thãi, không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn cởi bỏ khăn tay để chẩn mạch chuẩn xác hơn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hơi nheo lại của Thôi Hành Chu rốt cuộc cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể cách một lớp khăn tay bắt mạch cho nàng.
Mạch của Miên Đường đập có chút hỗn loạn, có thể thấy được trước máu bị tắc nghẽn trước kia vẫn chưa được tiêu tan, xem ra phải tăng thêm thuốc điều trị mới được.
Sau khi bắt mạch, Triệu Tuyền lại viết một phương thuốc, giao cho Lý ma ma để bà sắc cho Liễu nương tử. Sau đó hắn lại trịnh trọng nói lời công đạo với Thôi Hành Chu, chính là thân thể của nữ nhân vốn dĩ đã mảnh mai, hành động giống như hôm nay sau này không thể dùng nữa.
Nếu như thường lệ thì Hoài Dương Vương chỉ biết lạnh lùng cười, loại người làm việc không từ thủ đoạn giống như hắn, sao có thể thương tiếc một nữ tử phản tặc đã thất tiết được chứ?
Nhưng mà vào lúc này, Hoài Dương Vương thế nhưng không có thể hiện sự trào phúng mà là trầm mặc lắng nghe sau đó chậm rãi gật gật đầu.
Lúc Triệu Tuyền từ phố Bắc Nhai đi ra còn vô cùng hoảng hốt, vẫn luôn cảm thấy vị bạn tốt tương giao nhiều năm này của bản thân tựa hồ có chỗ nào không đúng. Nhưng cụ thể là nơi nào không đúng, hắn nhất thời lại nói không rõ được.
Miên Đường lâm vào cơn ác mộng giống như bùn lầy, ở trong mộng có người cho nàng xem một quyển sách, sau đó hỏi: “Liễu cô nương, ngươi nói xem nên làm thế nào bây giờ?”
Miên Đường căn bản không rõ đó là loại sổ sách gì nhưng lại theo trực giác mà mở miệng ra nói: “Trước tiên không cần trình báo cho công tử biết, ta sẽ tự mình đem sổ sách phân loại rõ ràng......”
Tiếp theo, nàng liền vùi đầu ở trước bàn, bắt đầu tính toán lại từng khoản một. Không biết tại sao Miên Đường lại có thể đem các ghi chép chỉnh lại thành hư hư thật thật, một lần nữa chế tác thành một quyển sổ sách giả, mà cả núi bạc trắng ngay lập tức hóa thành vô số những giọt nước chảy ra bên ngoài......
Sau đó, nàng nhìn từng chiếc xe ngựa đi qua trước mặt, tuy rằng nhìn không thấy được đồ vật ở trong rương nhưng trong lòng nàng biết rõ từng rương trên xe ngựa đều là bạc trắng cùng ngân phiếu..
Lúc Miên Đường tỉnh dậy trong cơn đau đầu kịch liệt ngoài việc cảm thấy có chút mệt mỏi vì giấc mơ kỳ quái thì còn cảm thấy những cảnh trong mơ quá mức hoang đường. Cho dù nàng bản hết cửa hàng tạp bán của nhà chồng mà nàng sở hữu cũng làm sao có thể kiếm được nhiều bạc như vậy được chứ? Hơn nữa nàng còn giống như tham quan mà làm giả một bản danh sách giả.....Chẳng lẽ là sau khi nghe xong lời của tên tặc tử kia nói nhất thời thác loạn mà làm ra cảnh rối loạn ở trong mơ hay sao?
Nhưng những thứ trong mộng lại tựa hồ quá mức chân thật làm cho người ta có chút quá mức hoảng hốt không thoát ra được......
Cho nên sau khi nàng mở mắt ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào xà nhà.
“Nàng tỉnh rồi sao, có muốn uống một chút nước hay không?”
Thôi Hành Chu vẫn luôn ngồi ở một bên lúc này liền đặt sách xuống hỏi.
Lúc này bên ngoài đã tối đen, trên bàn ánh nến như hạt đậu, tản ra ánh sáng mỏng manh.
Miên Đường có chút vô lực mà quay đầu lại nhìn hắn, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, tựa hồ giống như tỉnh dậy sau một trận ốm nặng, nhìn phu quân của nàng lộ ra cảm giác vô tận xa lạ. Nàng thử đứng dậy nhưng cả người vô lực, chỉ yếu ớt hỏi: “Ta sao lại té xỉu vậy?”
Thôi Hành Chu bình tĩnh nói: “Tên tặc tử bị nàng gõ cho bất tỉnh đã tỉnh lại, sau đó đánh lén nàng....Nàng cảm thấy trong người thế nào? Có nhớ tới chuyện gì hay không?”
Miên Đường nhìn khuôn mặt anh tuấn mà văn nhã của phu quân, tâm niệm khẽ nhúc nhích, lại cảm thấy bản thân mình gần đây quá mức đa nghi, thế mà trong lúc nhất thời lại muốn hỏi liệu có phải phu quân của nàng đã đánh nàng hôn mê không?
Nói như vậy, bản thân nàng tự mình ngẫm lại cũng cảm thấy quá mức hoang đường, cho nên nàng nhịn xuống không có nói ra, chỉ dùng thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Vô cùng đau đầu...... Những người đó...... Là người nào, sao lại to gan như vậy chứ? Còn đến đòi bạc từ chỗ của ta nữa?”
Thôi Hành Chu nghe nàng hỏi như vậy lại đột nhiên nhớ tới vừa rồi ám vệ thẩm vấn phạm nhân tới báo cáo tình hình.
Những người đó thế nhưng đều là những nhân vật tàn nhẫn, mười tên trong đó thì có đến chín tên cắn chặt răng không chịu nói, bất quá có một tên sau khi bị hành hạ một trận bằng dùi nóng cuối cùng cũng chịu mở miệng nói ra sự thật.
Theo những gì mà bọn họ nói thì lúc trước sau khi Liễu Miên Đường từ núi Ngưỡng trốn ra đã tự mình viết ra một bản danh sách giả và lấy đi một số bạc lớn từ sơn trại. Bởi vì danh sách được bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa sản nghiệp của sơn trại trải rộng các nơi, mỗi khi đến giữa năm mới có thể trình bẩm danh sách lên trên cho nên trước đó căn bản không có người phát hiện ra.
Chỉ là lần này một nữ nhân tên là Vân Nương tiếp nhận danh sách của nàng phát hiện ra sai sót cho nên lúc này mới mệnh lệnh cho bọn họ xuống núi tới tìm Liễu Miên Đường.
Trong lúc ám vệ muốn tiến lên hỏi vị tên Vân Nương kia là ai, người công tử kia lại có lai lịch gì, hơn nữa Liễu Miên Đường vì sao lại có thể tiếp xúc được với danh sách này, tên đạo tặc kia liền nghẹn giọng nói: “Công tử của chúng ta là...... "
Lời của hắn còn chưa nói xong thì một tên đạo tặc chỉ còn hơi thở thoi thóp khác ở một bên lại đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trong miệng phun ra một cây châm độc, lập tức đóng đinh cái tên tự ý mở miệng cung khai kia, kế tiếp mấy tên còn lại nhìn thoáng qua nhau rồi sau đó đồng loạt cắn lưỡi tự sát.
Đám ám vệ không dự đoán trước được một đám sơn phỉ thế nhưng lại được huấn luyện giống như tử sĩ vậy, ý chí lại có thể kiên định như thế.Cho nên trở tay không kịp, không giữ được tính mạng của kẻ nào.
Sắc mặt của Thôi Hành Chu trở nên thâm trầm sau khi nghe ám vệ bẩm báo. Hắn cũng đoán được một chút chuyện.
Cái tên Lục Văn kia thật đúng là người kỳ quái, vậy mà lại có thể để cho nữ nhân của mình quản lý sổ sách. Càng đáng sợ hơn chính là đám sơn tặc này thế nhưng lại có được một khối tài sản to lớn, còn có sản nghiệp ở các nơi...... Xem ra, dã tâm của bọn họ thật sự là không nhỏ, sao lại có thể đồng ý đầu hàng được đây?
Cái tên Lục Văn kia đến tột cùng là có lai lịch gì?
Đối với hành động làm giả sổ sách để cuỗm đi số bạc lớn của Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu thật ra lại không chút nghi ngờ, dựa vào biểu hiện hiện tại của Liễu Miên Đường, nàng thật sự là có bản lĩnh cũng như can đảm để làm ra chuyện đó. Cũng khó trách lúc trước bị người ta đánh gãy tay cùng gân chân......
Chỉ là hiện tại, Liễu Miên Đường căn bản không nhớ rõ chuyện ở trong ổ thổ phỉ, ngay cả những tên tặc tử đó cũng không biết, nếu để cho bọn họ bắt được Liễu Miên Đường vậy thì có thể tưởng tượng ra được kết cục của nàng, chính là sống không bằng chết.
Từ sau khi chuyện của Lục Văn ổn định lại, Thôi Hành Chu vẫn luôn muốn thu hồi lại căn nhà ở trên phố Bắc Nhai. Chỉ là nhất thời lười nhác muốn cân nhắc tình hình rồi lại nói, không nghĩ tới thế nhưng lại dẫn ra được chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Xem ra trước mắt căn nhà ở phố Bắc Nhai này vẫn chưa thể thu hồi được, cần phải tăng thêm thủ vệ canh gác, tiếp tục thả mồi câu cá để nhìn xem có thể tiếp tục tìm ra được manh mối liên quan đến vị Tử Du công tử kia được hay không, còn có thông tin chi tiết về nữ nhân tên Vân Nương ở trong miệng của đạo tặc kia nữa.
Càng quan trọng hơn chính là hắn muốn làm rõ chuyện Liễu Miên Đường rốt cuộc là đảm đương dạng nhân vật gì ở trong núi!
Không hiểu vì lý do gì mà Miên Đường phát hiện kể từ lần đó sau khi ra đường bị đạo tặc chặn đường thì số lần phu quân của nàng về nhà càng ngày càng nhiều.
Ngoại trừ giữa trưa sau khi dùng cơm xong sẽ đi ra ngoài đi dạo thì buổi chiều liền không ra ngoài, hắn vẫn luôn cùng nàng chơi cờ đọc sách, vô cùng nhàn nhã tự tại! Một dáng vẻ lười nhác học chơi cờ, đọc sách cùng về nhà.
Chỉ là có rất nhiều thời điểm hắn lại nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời, tựa hồ có nhiều hơn một tia muốn tìm tòi nghiên cứu.
Tuy rằng phu quân ở nhà là chuyện tốt nhưng mà suy cho cùng Miên Đường vẫn muốn hỏi nguyên nhân một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.