Chương 69:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Khi được hỏi đến, Thôi Hành Chu liền nhàn nhạt nói: “Ta đã học lâu như vậy rồi nhưng cờ nghệ của ta so với nàng vẫn không cao minh hơn, vẫn là không học nữa thì hơn.”
‘Hiền thể’ Miên Đường sau khi nghe xong lời này thì vô cùng khiếp sợ, nàng không nghĩ tới chính bản thân nàng đã đả kích sự tích cực học chơi cờ của phu quân. Bản thân nàng cũng buồn bực nói: “Ta trước đây không biết chơi cờ, phu quân có biết ta học được từ ai không?”
Thôi Hành Chu vừa mới chơi xong một ván cờ với nàng, một bên thu quân cờ một bên nhìn nàng, khóe miệng lạnh lùng, không chút để ý nói: “Ta cũng không biết, có lẽ là cùng Tử Du công tử học đi......”
Miên Đường nghĩ đến cảm giác mạc danh quen thuộc khi nhìn Tử Du công tử kia chơi cờ, không khỏi cảm thấy phu quân nói có lẽ là thật sự. Nàng lúc trước đến tột cùng là nghĩ như thế nào, sao có thể nhân lúc phu quân của nàng xa nhà liền cùng một nam tử không phải phu quân của nàng ở chung chứ? Đây rốt cuộc là phải chơi bao nhiêu ván cờ mới có thể luyện ra được cờ nghệ như thế này chứ!
Lúc này, nhã hứng chơi cờ đã hoàn toàn không còn nữa. Miên Đường chính là mất bò mới lo làm chuồng, cầm cái sọt đựng đồ may vá lên hướng Thôi Cửu khoa tay múa chân.
Mùa hè cũng sắp kết thúc, đợi đến lúc thời tiết chuyển sang lạnh hơn cũng là lúc phu quân của nàng phải khoác thêm áo. Áo ngoài đương nhiên phải vừa người mới có thể diện. Nhưng áo trong phải do nương tử đích thân làm, mặc vào mới tri kỷ.
Bởi vì bị bệnh nặng một trận, nàng hoàn toàn đã quên mất phải làm thê tử như thế nào rồi
May mắn là thường ngày Miên Đường vẫn luôn ngồi ở trên ghế dài trước cửa nhà Bắc Nhai cắn hạt dưa đóng đế giày, đã biết bốn mùa ấm lạnh, có thể đi theo mấy người học làm áo trong cho phu quân.
Bởi vì chi bằng mang về cho phu quân một rương quần áo, Miên Đường liền tìm ra được cái áo trong trước đây của Thôi Cửu, làm theo mẫu y hệt, mỗi ngày đều cần thận may vá, cứ vất vả như thế mấy ngày, cuối cùng cũng là ra được chút dáng vẻ.
Thôi Hành Chu đứng lên để cho Miên Đường tùy ý cầm tấm vải khoa tay múa chân trước mặt mình.
Tuy rằng vóc dáng của Miện Đường so với nữ tử Giang Nam cao gầy hơn một chút nhưng mà so sánh với thân thể cao lớn của hắn vẫn có chút giống chim nhỏ nép vào ngực hán.
Liễu nương tử đối với việc may vá khá vụng về, khác xa với việc kinh doanh vô cùng lưu loát! Chỉ riêng ống tay áo đã sửa đi sửa lại ba bốn lần...
Hắn rũ mắt, hơi hơi cúi đầu nhìn Miên Đường. Nàng đầu tiên là hơi hơi nhíu mày, sau khi đo vòng eo cẩn thận thì vô cùng vừa lòng, môi đỏ hé mở, cười vô cùng rạng rỡ.
Nhưng nụ cười say lòng người như thế khi rơi vào mắt của Thôi Hành Chu thì lại càng thêm hụt hẫng.
Những ngày qua, hắn vẫn luôn nghĩ đến: Nữ tử này ở bên người Tử Du công tử kia đến tột cùng là vẫn luôn chịu ủy khuất cầu toàn mà sống tạm hay là lâu ngày sinh tình cùng Tử Du công tử kia sống như phu thê.
Cho dù nàng lúc đầu là nữ tử nhà lành nhưng sau khi bị nam tử nho nhã kia bắt đi làm thê thiếp có phải cũng sinh ra vài phần chân tình hay không, bằng không sao nàng có thể cam tâm tình nguyện để cho hắn quản trướng chứ?
Bất quá sau này nghĩ lại, nữ tử này to gan lớn mật lấy đi bạc của tên phản tặc kia, trong lòng của Thôi Hành Chu thật ra cũng đã hơi tha thứ cho Miên Đường một chút.
Ít nhất, nàng còn biết quay lại đường đúng sau khi bị lạc đường, không nên cùng những tên giặc cỏ cùng phản tặc đó làm bạn.
Chỉ là với số bạc lớn như vậy, nàng làm sao dám chứ? Hắn cùng nàng giả làm phu thê lâu như vậy thật ra vẫn có thể cảm giác được nàng là người tuy rằng yêu tiền nhưng tuyệt đối không phải là hạng người vì tiền mà quên đi chính nghĩa. Hơn nữa, nàng là một nữ tử yếu nhược như vậy làm sao có thể tham lam số tiền lớn như vậy được chứ?
Hơn nữa lúc trước chưa từng có người tìm đến nàng, cho đến khi tên Tử Du công tử kia phát hiện ra nàng còn sống mới có người tìm tới tận cửa.
Nghĩ đến tên đạo tặc kia nói về nữ nhân tên là “Vân Nương”, Thôi Hành Chu hừ lạnh một tiếng.
Tặc tử chính là tặc tử, vậy mà lại có thói quen để cho người bên gối quản lý sổ sách, nghĩ đến Miên Đường bị thất sủng, người mới thượng vị, số sổ sách kia liền chuyển vào trong tay của tân áp trại phu nhân.
Cũng không biết là người mới cấu kết với người nào để tham ô bạc, sau đó liền vụ oan toàn bộ cho Liễu Miên Đường bị bỏ rơi này.
Loại nữ nhân độc ác mưu mô thích tranh giành đấu đá như vậy ở trong nhà của phụ thân hắn chính là vô cùng nhiều. Thôi Hành Chu từ nhỏ đã nhìn quen những thủ đoạn bẩn thỉu của các nàng, bây giờ ngẫm nghĩ lại có thể đoán ra được một số chuyện.
Nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Miên Đường, liền nhớ tới nàng lúc trước ở trên sông chính là dáng vẻ thoi thóp cùng phập phồng....Cho dù là thông minh cùng khôn khéo thì có tác dụng gì chứ, gặp phải người không tốt nàng sẽ bị người ta lợi dụng đến mức không còn gì, giống như rác mà bị người ta ném vào trong dòng nước......
Miên Đường đo xong y phục, vừa ngẩng đầu lên liền thấy phu quân đang nhìn thẳng vào bản thân, chỉ là ánh mắt kia lộ ra sự lạnh lùng, hơn nữa lại là lạnh nhạt cũng xa cách nói không nên lời.
Nàng nhịn không được chần chờ, thu tay lại nhìn y phục trên tay của chính mình lại bất trị bất giác mà phát hiện hai ống tay áo kia thế nhưng lại một dài một ngắn.
“Ai nha!” Nàng hổ thẹn kêu lên vì xấu hổ. Trách không được phu quân lại nhìn nàng như vậy, tại sao có thể làm hỏng tay áo được chứ?
“Phu quân, chàng có phải cảm thấy thất vọng khi ta quá mức ngốc nghếch không?” Nàng không hề ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ buồn nản mà đem y phục ở trong tay để lại vào trong sọt.
Mà lúc này Thôi Hành Chu cũng từ trong trầm tư thoát ra ngoài, nhìn dáng vẻ xấu hổ cùng giận giữ như muốn chui xuống đất của nàng, cảm thấy có chút buồn cười, ôn hòa nói: “Nàng bấm bàn tính không phải rất giỏi sao? Việc may vá vụng về một chút mới có vẻ chu toàn, bằng không tất cả những sự tài giỏi trong thiên hạ đều quy về chỗ của nàng vậy thì những cô nương khác phải sống như thế nào đây?
Những lời này giống như ánh nến vậy, lập tức đem gương mặt đang tối đen của Miện Đường đốt sáng lên, nàng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn phu quân, trong lòng càng cảm thấy yêu hắn nhiều hơn, cảm thấy phu quân cho dù là khen người cũng không quá khoa trương, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt dễ nghe.
Bất quá phu quân nếu từ bỏ ý muốn học chơi cờ cũng tốt, về sau còn muốn hắn tới quản chuyện trong cửa hàng.
“Phu quân, nếu chàng cảm thấy ta tính bàn tính giỏi, vậy ngày mai ta liền dạy chàng tính bàn tính có được hay không? Hơn nữa sổ sách trong cửa hàng ta nhìn đến vô cùng đau đầu, nếu chàng có thể đến lo liệu vậy thì quá tốt rồi.”
Thôi Hành Chu không nghĩ tới nàng sẽ nói tới đề tài này, không khỏi hơi hơi nhíu mày, chần chờ nói: “Chuyện ở cửa hàng, nàng quản là được rồi.”
Miên Đường đay giúp hắn cởi y phục, nghe xong lời này, đầu tiên là đỏ hồng mặt, sau đó e lệ mà nói: “Doãn ma ma ở trên đường vẫn luôn hỏi ta rằng Thôi phủ bao giờ mới chịu sinh hài tử...... Nhóm ma ma nói, tiền bạc bản tính vốn thuần âm, nếu muốn sớm hoài thai vậy thì cần phải tránh tiếp xúc.....Ta nghĩ, phu quân tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, cũng nên có thêm một đứa nhỏ, liền nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi thật tốt một chút để điều dưỡng thân thể......
Càng nói, thanh âm của nàng càng nhỏ. Mấy lời của nàng tuy rằng đều là lẽ phải nhưng vốn dĩ không nên từ chính miệng của nàng nói ra. Nhưng làm làm cho người ta bực bội nhất chính là bà bà của nàng mất sớm, trong nhà cũng không có lão nhân thúc giục chuyện sinh con, không hỏi nàng phải tự mình đỏ mặt mà tự mình nói ra....
*Bà bà: Mẹ chồng
Trời ạ, phu quân có phải sẽ hiểu lầm nàng ở một mình cảm thấy tịch mịch, bức bách hắn phải cởi bỏ khúc mắc cùng nàng uyên ương song túc song phi hay không?
Thôi Hành Chu đương nhiên là hiểu lầm. Hắn bình tĩnh cúi đầu nhìn gương mặt của Miên Đường, một mảnh ửng hồng tựa như nắng chiều, tầng tầng lớp lớp lan xuống tận dưới cổ......
Dù sao, nữ tử này cũng đã cùng với bản thân chung chăn gối được hơn một tháng, tuy rằng hắn cẩn thủ quân tử chi lễ cũng không có nửa điểm phi lễ với nàng nhưng danh tiết của nàng cuối cùng vẫn bị hao tổn.
Dựa theo trước đây, Thôi Hành Chu muốn để cho nàng vào trong miếu am. Về sau cảm thấy nàng cũng có thiện tâm, muốn nàng lập gia đình mới.
Nhưng hôm nay xem ra, kẻ cướp ở núi Ngưỡng sẽ không chịu buông tha cho nàng, liền tính là đã thanh trừ nhưng cũng khó có thể đảm bảo rằng không có cá lọt lưới. Nếu lại có người tìm đến, lại như lúc trước kề dao lên cổ của nàng, nàng chỉ là một nữ nhân chân tay đều bị phế hết thì có thể bảo vệ bản thân như thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, Thôi Hành Chu lại thay nàng lo lắng chuyện vị hôn phu chọn cho nàng. Trấn Nam Hầu Triệu Tuyền thật ra đối với nữ tử này yêu vô cùng sâu sắc nhưng làm sao hắn có thể bảo vệ được Miên Đường chu toàn với tính khí lười nhác cùng buông thả của bản thân đây? Nếu làm không tốt, bản thân cũng sẽ bị thiệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thôi Hành Chu cũng không thèm nghĩ tới nữa, chỉ chậm rãi duỗi tay sờ sờ đầu của nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ nói: “Thân thể của nàng yếu ớt, còn cần phải điều dưỡng cho thật tốt, về sau...... Ta sẽ cho nàng một đứa nhỏ.”
Miên Đường không nghĩ tới phu quân vậy mà lại bận tâm đến thân thể của bản thân nàng nên vẫn luôn không chịu cùng cùng nàng viên phòng, chỉ cảm thấy mấy lời vừa rồi mà bản thân vừa nói cũng có vẻ quá mức vội vàng rồi. Ngay lập tức, nàng lại bất chấp xấu hổ ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, đem mặt chôn ở ngực của hắn cười ha ha.
Thôi Hành Chu có chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện sau này đều rõ ràng, thu nạp nữ nhân không nơi nương tựa này làm ngoại thất, cũng không phải là không thể.
Dù sao thì một nhà nhạc phụ tương lai của hắn đã ngầm đi hỏi một chuyến, cũng đã hiểu lầm hắn thu nạp ngoại trạch, mà biểu muội Liêm Bính Lan càng không hỏi một tiếng. Chỉ cần dàn xếp ổn thỏa chuyện con cháu của Liêm gia xong, cấp đủ chỗ tốt, cả Liêm gia từ trên xuống dưới đều sẽ ngầm đồng ý việc này.
Kể từ đó, tất cả mọi chuyện đều là thuận nước đẩy thuyền đi! Dù sao về sau hắn cũng sẽ không để cho Miên Đường vào cửa, tránh làm mất đi thể diện của nữ chủ nhân tương lai của Vương phủ.
Mà về phần của Liễu Miên Đường, hắn về sau sẽ cùng nàng nói rõ ràng tất cả, nói sự thật cho nàng biết. Chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ cho nàng thể diện phú quý, giữ gìn nàng chu toàn, không cho kẻ xấu hại đến tính mạng của nàng, cho nàng một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nghĩ đến đây đột nhiên Thôi Hành Chu cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm, gần nhất những chuyện không thoải mái ở trong lòng tựa hồ đã được giải quyết dễ dàng.
Trong lúc nhất thời, khúc mắc của “Phu thể” phố Bắc Nhai đã được gỡ bỏ không ít, liền cùng nhau nằm trên cùng một cái giường.
‘Hiền thể’ Miên Đường sau khi nghe xong lời này thì vô cùng khiếp sợ, nàng không nghĩ tới chính bản thân nàng đã đả kích sự tích cực học chơi cờ của phu quân. Bản thân nàng cũng buồn bực nói: “Ta trước đây không biết chơi cờ, phu quân có biết ta học được từ ai không?”
Thôi Hành Chu vừa mới chơi xong một ván cờ với nàng, một bên thu quân cờ một bên nhìn nàng, khóe miệng lạnh lùng, không chút để ý nói: “Ta cũng không biết, có lẽ là cùng Tử Du công tử học đi......”
Miên Đường nghĩ đến cảm giác mạc danh quen thuộc khi nhìn Tử Du công tử kia chơi cờ, không khỏi cảm thấy phu quân nói có lẽ là thật sự. Nàng lúc trước đến tột cùng là nghĩ như thế nào, sao có thể nhân lúc phu quân của nàng xa nhà liền cùng một nam tử không phải phu quân của nàng ở chung chứ? Đây rốt cuộc là phải chơi bao nhiêu ván cờ mới có thể luyện ra được cờ nghệ như thế này chứ!
Lúc này, nhã hứng chơi cờ đã hoàn toàn không còn nữa. Miên Đường chính là mất bò mới lo làm chuồng, cầm cái sọt đựng đồ may vá lên hướng Thôi Cửu khoa tay múa chân.
Mùa hè cũng sắp kết thúc, đợi đến lúc thời tiết chuyển sang lạnh hơn cũng là lúc phu quân của nàng phải khoác thêm áo. Áo ngoài đương nhiên phải vừa người mới có thể diện. Nhưng áo trong phải do nương tử đích thân làm, mặc vào mới tri kỷ.
Bởi vì bị bệnh nặng một trận, nàng hoàn toàn đã quên mất phải làm thê tử như thế nào rồi
May mắn là thường ngày Miên Đường vẫn luôn ngồi ở trên ghế dài trước cửa nhà Bắc Nhai cắn hạt dưa đóng đế giày, đã biết bốn mùa ấm lạnh, có thể đi theo mấy người học làm áo trong cho phu quân.
Bởi vì chi bằng mang về cho phu quân một rương quần áo, Miên Đường liền tìm ra được cái áo trong trước đây của Thôi Cửu, làm theo mẫu y hệt, mỗi ngày đều cần thận may vá, cứ vất vả như thế mấy ngày, cuối cùng cũng là ra được chút dáng vẻ.
Thôi Hành Chu đứng lên để cho Miên Đường tùy ý cầm tấm vải khoa tay múa chân trước mặt mình.
Tuy rằng vóc dáng của Miện Đường so với nữ tử Giang Nam cao gầy hơn một chút nhưng mà so sánh với thân thể cao lớn của hắn vẫn có chút giống chim nhỏ nép vào ngực hán.
Liễu nương tử đối với việc may vá khá vụng về, khác xa với việc kinh doanh vô cùng lưu loát! Chỉ riêng ống tay áo đã sửa đi sửa lại ba bốn lần...
Hắn rũ mắt, hơi hơi cúi đầu nhìn Miên Đường. Nàng đầu tiên là hơi hơi nhíu mày, sau khi đo vòng eo cẩn thận thì vô cùng vừa lòng, môi đỏ hé mở, cười vô cùng rạng rỡ.
Nhưng nụ cười say lòng người như thế khi rơi vào mắt của Thôi Hành Chu thì lại càng thêm hụt hẫng.
Những ngày qua, hắn vẫn luôn nghĩ đến: Nữ tử này ở bên người Tử Du công tử kia đến tột cùng là vẫn luôn chịu ủy khuất cầu toàn mà sống tạm hay là lâu ngày sinh tình cùng Tử Du công tử kia sống như phu thê.
Cho dù nàng lúc đầu là nữ tử nhà lành nhưng sau khi bị nam tử nho nhã kia bắt đi làm thê thiếp có phải cũng sinh ra vài phần chân tình hay không, bằng không sao nàng có thể cam tâm tình nguyện để cho hắn quản trướng chứ?
Bất quá sau này nghĩ lại, nữ tử này to gan lớn mật lấy đi bạc của tên phản tặc kia, trong lòng của Thôi Hành Chu thật ra cũng đã hơi tha thứ cho Miên Đường một chút.
Ít nhất, nàng còn biết quay lại đường đúng sau khi bị lạc đường, không nên cùng những tên giặc cỏ cùng phản tặc đó làm bạn.
Chỉ là với số bạc lớn như vậy, nàng làm sao dám chứ? Hắn cùng nàng giả làm phu thê lâu như vậy thật ra vẫn có thể cảm giác được nàng là người tuy rằng yêu tiền nhưng tuyệt đối không phải là hạng người vì tiền mà quên đi chính nghĩa. Hơn nữa, nàng là một nữ tử yếu nhược như vậy làm sao có thể tham lam số tiền lớn như vậy được chứ?
Hơn nữa lúc trước chưa từng có người tìm đến nàng, cho đến khi tên Tử Du công tử kia phát hiện ra nàng còn sống mới có người tìm tới tận cửa.
Nghĩ đến tên đạo tặc kia nói về nữ nhân tên là “Vân Nương”, Thôi Hành Chu hừ lạnh một tiếng.
Tặc tử chính là tặc tử, vậy mà lại có thói quen để cho người bên gối quản lý sổ sách, nghĩ đến Miên Đường bị thất sủng, người mới thượng vị, số sổ sách kia liền chuyển vào trong tay của tân áp trại phu nhân.
Cũng không biết là người mới cấu kết với người nào để tham ô bạc, sau đó liền vụ oan toàn bộ cho Liễu Miên Đường bị bỏ rơi này.
Loại nữ nhân độc ác mưu mô thích tranh giành đấu đá như vậy ở trong nhà của phụ thân hắn chính là vô cùng nhiều. Thôi Hành Chu từ nhỏ đã nhìn quen những thủ đoạn bẩn thỉu của các nàng, bây giờ ngẫm nghĩ lại có thể đoán ra được một số chuyện.
Nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Miên Đường, liền nhớ tới nàng lúc trước ở trên sông chính là dáng vẻ thoi thóp cùng phập phồng....Cho dù là thông minh cùng khôn khéo thì có tác dụng gì chứ, gặp phải người không tốt nàng sẽ bị người ta lợi dụng đến mức không còn gì, giống như rác mà bị người ta ném vào trong dòng nước......
Miên Đường đo xong y phục, vừa ngẩng đầu lên liền thấy phu quân đang nhìn thẳng vào bản thân, chỉ là ánh mắt kia lộ ra sự lạnh lùng, hơn nữa lại là lạnh nhạt cũng xa cách nói không nên lời.
Nàng nhịn không được chần chờ, thu tay lại nhìn y phục trên tay của chính mình lại bất trị bất giác mà phát hiện hai ống tay áo kia thế nhưng lại một dài một ngắn.
“Ai nha!” Nàng hổ thẹn kêu lên vì xấu hổ. Trách không được phu quân lại nhìn nàng như vậy, tại sao có thể làm hỏng tay áo được chứ?
“Phu quân, chàng có phải cảm thấy thất vọng khi ta quá mức ngốc nghếch không?” Nàng không hề ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ buồn nản mà đem y phục ở trong tay để lại vào trong sọt.
Mà lúc này Thôi Hành Chu cũng từ trong trầm tư thoát ra ngoài, nhìn dáng vẻ xấu hổ cùng giận giữ như muốn chui xuống đất của nàng, cảm thấy có chút buồn cười, ôn hòa nói: “Nàng bấm bàn tính không phải rất giỏi sao? Việc may vá vụng về một chút mới có vẻ chu toàn, bằng không tất cả những sự tài giỏi trong thiên hạ đều quy về chỗ của nàng vậy thì những cô nương khác phải sống như thế nào đây?
Những lời này giống như ánh nến vậy, lập tức đem gương mặt đang tối đen của Miện Đường đốt sáng lên, nàng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn phu quân, trong lòng càng cảm thấy yêu hắn nhiều hơn, cảm thấy phu quân cho dù là khen người cũng không quá khoa trương, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt dễ nghe.
Bất quá phu quân nếu từ bỏ ý muốn học chơi cờ cũng tốt, về sau còn muốn hắn tới quản chuyện trong cửa hàng.
“Phu quân, nếu chàng cảm thấy ta tính bàn tính giỏi, vậy ngày mai ta liền dạy chàng tính bàn tính có được hay không? Hơn nữa sổ sách trong cửa hàng ta nhìn đến vô cùng đau đầu, nếu chàng có thể đến lo liệu vậy thì quá tốt rồi.”
Thôi Hành Chu không nghĩ tới nàng sẽ nói tới đề tài này, không khỏi hơi hơi nhíu mày, chần chờ nói: “Chuyện ở cửa hàng, nàng quản là được rồi.”
Miên Đường đay giúp hắn cởi y phục, nghe xong lời này, đầu tiên là đỏ hồng mặt, sau đó e lệ mà nói: “Doãn ma ma ở trên đường vẫn luôn hỏi ta rằng Thôi phủ bao giờ mới chịu sinh hài tử...... Nhóm ma ma nói, tiền bạc bản tính vốn thuần âm, nếu muốn sớm hoài thai vậy thì cần phải tránh tiếp xúc.....Ta nghĩ, phu quân tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, cũng nên có thêm một đứa nhỏ, liền nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi thật tốt một chút để điều dưỡng thân thể......
Càng nói, thanh âm của nàng càng nhỏ. Mấy lời của nàng tuy rằng đều là lẽ phải nhưng vốn dĩ không nên từ chính miệng của nàng nói ra. Nhưng làm làm cho người ta bực bội nhất chính là bà bà của nàng mất sớm, trong nhà cũng không có lão nhân thúc giục chuyện sinh con, không hỏi nàng phải tự mình đỏ mặt mà tự mình nói ra....
*Bà bà: Mẹ chồng
Trời ạ, phu quân có phải sẽ hiểu lầm nàng ở một mình cảm thấy tịch mịch, bức bách hắn phải cởi bỏ khúc mắc cùng nàng uyên ương song túc song phi hay không?
Thôi Hành Chu đương nhiên là hiểu lầm. Hắn bình tĩnh cúi đầu nhìn gương mặt của Miên Đường, một mảnh ửng hồng tựa như nắng chiều, tầng tầng lớp lớp lan xuống tận dưới cổ......
Dù sao, nữ tử này cũng đã cùng với bản thân chung chăn gối được hơn một tháng, tuy rằng hắn cẩn thủ quân tử chi lễ cũng không có nửa điểm phi lễ với nàng nhưng danh tiết của nàng cuối cùng vẫn bị hao tổn.
Dựa theo trước đây, Thôi Hành Chu muốn để cho nàng vào trong miếu am. Về sau cảm thấy nàng cũng có thiện tâm, muốn nàng lập gia đình mới.
Nhưng hôm nay xem ra, kẻ cướp ở núi Ngưỡng sẽ không chịu buông tha cho nàng, liền tính là đã thanh trừ nhưng cũng khó có thể đảm bảo rằng không có cá lọt lưới. Nếu lại có người tìm đến, lại như lúc trước kề dao lên cổ của nàng, nàng chỉ là một nữ nhân chân tay đều bị phế hết thì có thể bảo vệ bản thân như thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, Thôi Hành Chu lại thay nàng lo lắng chuyện vị hôn phu chọn cho nàng. Trấn Nam Hầu Triệu Tuyền thật ra đối với nữ tử này yêu vô cùng sâu sắc nhưng làm sao hắn có thể bảo vệ được Miên Đường chu toàn với tính khí lười nhác cùng buông thả của bản thân đây? Nếu làm không tốt, bản thân cũng sẽ bị thiệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thôi Hành Chu cũng không thèm nghĩ tới nữa, chỉ chậm rãi duỗi tay sờ sờ đầu của nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ nói: “Thân thể của nàng yếu ớt, còn cần phải điều dưỡng cho thật tốt, về sau...... Ta sẽ cho nàng một đứa nhỏ.”
Miên Đường không nghĩ tới phu quân vậy mà lại bận tâm đến thân thể của bản thân nàng nên vẫn luôn không chịu cùng cùng nàng viên phòng, chỉ cảm thấy mấy lời vừa rồi mà bản thân vừa nói cũng có vẻ quá mức vội vàng rồi. Ngay lập tức, nàng lại bất chấp xấu hổ ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, đem mặt chôn ở ngực của hắn cười ha ha.
Thôi Hành Chu có chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện sau này đều rõ ràng, thu nạp nữ nhân không nơi nương tựa này làm ngoại thất, cũng không phải là không thể.
Dù sao thì một nhà nhạc phụ tương lai của hắn đã ngầm đi hỏi một chuyến, cũng đã hiểu lầm hắn thu nạp ngoại trạch, mà biểu muội Liêm Bính Lan càng không hỏi một tiếng. Chỉ cần dàn xếp ổn thỏa chuyện con cháu của Liêm gia xong, cấp đủ chỗ tốt, cả Liêm gia từ trên xuống dưới đều sẽ ngầm đồng ý việc này.
Kể từ đó, tất cả mọi chuyện đều là thuận nước đẩy thuyền đi! Dù sao về sau hắn cũng sẽ không để cho Miên Đường vào cửa, tránh làm mất đi thể diện của nữ chủ nhân tương lai của Vương phủ.
Mà về phần của Liễu Miên Đường, hắn về sau sẽ cùng nàng nói rõ ràng tất cả, nói sự thật cho nàng biết. Chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ cho nàng thể diện phú quý, giữ gìn nàng chu toàn, không cho kẻ xấu hại đến tính mạng của nàng, cho nàng một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nghĩ đến đây đột nhiên Thôi Hành Chu cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm, gần nhất những chuyện không thoải mái ở trong lòng tựa hồ đã được giải quyết dễ dàng.
Trong lúc nhất thời, khúc mắc của “Phu thể” phố Bắc Nhai đã được gỡ bỏ không ít, liền cùng nhau nằm trên cùng một cái giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.