Kiều Tàng

Chương 70:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Hai người cũng sẽ không lập tức ngủ, Miên Đường liền rúc vào trong lồng ngực của Thôi Hành Chu, nói chút chuyện vụn vặt trong nhà, nói được vài ba câu liền chuyển tới giấc mơ hỗn loạn gần đây nàng gặp phải.

Có lẽ là lần trước bị cái tên vương bát đản kia đánh cho một đòn cho nên dạo gần đây nàng vẫn luôn nằm mơ, chỉ là trong mộng đều là những mảnh nhỏ, không liền mạch. Chỉ là những giấc mơ về những ngày bận rộn vận chuyển bạc cùng thay đổi ngân phiếu.

Chỉ là nàng thường tỉnh dậy khi trên giường chỉ còn lại một mình, sẽ có một loại cảm giác không biết chuyện gì xảy ra.

May mắn phu quân nàng gần đây vẫn luôn ở nhà, ban đêm cũng sẽ cùng nàng ngủ, mỗi lần khi nàng nằm mơ, hẳn đều sẽ cẩn thận mà đánh thức nàng, hỏi nàng mơ thấy cái gì.

Những ngày cuối tháng, có người dựa gần vào bản thân nói chuyện đã xua tan cảm giác cô đơn cùng tịch mịch.

Bất quá tuy rằng là cảnh trong mơ, Miên Đường vẫn cảm thấy có chút không khoẻ, cuối cùng không khỏi chần chờ hỏi phu quân: “Phu quân, quan phủ có từng nói những người đó có lai lịch gì hay không? Vì sao phải chặn đường cướp bóc? Chẳng lẽ...... Ta thật sự cướp tiền của người khác hay sao?”

Thôi Cửu không chút để ý mà cuốn lọn tóc dài của nàng hỏi: “Chỉ là nằm mơ thôi, nàng còn có thể lấy được tiền tài của người khác hay sao?”

Miên Đường nghiêm túc mà suy nghĩ một chút: “Ta vì sao phải lấy bạc của người khác? Không phải là của ta thì bất luận là bạc hay là người, có cho ta thì ta cũng đều không cần!”

Nàng nói ra lời này cũng là hướng phu quân thổ lộ, cái tên Tử Du công tử gì đó kia, còn có loại nam tử có thể thiếp thành đàn giống như Triệu Tuyền, nàng về sau cho dù nhìn cũng sẽ không nhìn, càng sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt của bọn họ dụ dỗ!

Thôi Cửu cong cong khóe miệng, không nói thêm gì nữa.

Bất quá so với những ngày tháng yên tĩnh ở phố Bắc Nhai thì Vân Nương ở trong một căn nhà hẻo lánh trên núi Ngưỡng đang tức giận đến hộc máu.

Nàng hung hăng đập vỡ một cái chén ở trong tay, hung tợn nói: “Sao có thể chứ? Tay chân của nàng đã bị phế không còn võ công, lại chỉ gả cho một thương nhân bình thường, tại sao những sĩ tử long vệ đó lại đi mà không một ai trở về chứ?”

Tâm phúc Nghiên Trì của nàng cẩn thận nói: “Nô tài đã hỏi thăm qua, nghe nói ngày hôm đó quả nhiên có người chặn xe ở trong con hẻm, cũng đã xảy ra đánh nhau, cuối cùng lại gặp được một đám tướng sĩ ở trấn Linh Tuyền mặc thường phục đi ra phố cho nên vừa lúc bị bọn họ bắt đi thẩm vấn. Bất quá cùng ngày có người nhìn thấy thi thể của bọn họ được nâng ra từ trong hình phòng của quan nha trấn Linh Tuyền. Có lẽ là không có tên nào phản bội......”

Vân Nương cắn chặt răng, lông mày nhíu chặt nói: “Liễu Miên Đường thế nhưng lại lớn gan như vậy, không chỉ có làm rò rỉ cửa hàng kinh doanh của sơn trại mà còn đem số tài sản riêng mà lúc trước Thái Tử gia để lại đi mất, nàng...... Nàng thế nhưng lại tham lam như thể, cô phụ một mảnh tình thâm mà công tử dành cho nàng!”

Sau khi nói xong câu này, Vân Nương liền vội vàng xoay người, núi Ngưỡng có rất nhiều binh mã, nếu không tìm ra được số bạc kia, số bạc còn dư lại của sơn trại cũng không nhiều lắm. Nếu không có bạc chia các bộ hạ, chẳng lẽ thật sự muốn đem bọn họ đi cướp của hay sao!



Đúng lúc này, có người ở ngoài cửa nói: “Tôn cô nương, công tử cho mời ngươi đi đến thư phòng của ngài ấy nói chuyện.....”

Nha hoàn đúng sau bình phong có chút hoảng loạn, đợi đến khi người đứng ngoài cửa rời đi mới nhỏ giọng hỏi tiểu thư của nàng: “Làm sao bây giờ? Công tử có phải đã phát hiện ra thủ hạ của tướng quân dùng bạc sang chuyện khác chứ?”

Tôn Vân Nương hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái nói: “Có cái gì mà hoảng hốt như vậy, cứ đổ sang cho Liễu Miên Đường là được, so với số bạc mà nàng ta giấu đi thì số bạc mà phụ thân của ta lấy chỉ là một giọt nước trong cả biển cả mênh mông mà thôi!”

Sau khi nói xong, nàng cũng trấn định hơn rất nhiều, chỉ thay đổi y phục, chải tóc ổn thỏa mới dời bước đi đến thư phòng của công tử.

Phẩm vị của Tử Du không tầm thường, bên ngoài thư phòng là một bụi trúc thủy ngọc quý báu, bên trong thư phòng treo tranh chữ, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được toàn bộ đều là do danh nhân tự tay làm, mỗi một bức đều có giá trị liên thành.

Tử Du đứng trước cửa sổ nghe bộ hạ báo cáo sự tình. Trên thân khoác một cái áo choàng màu đen bằng lông chồn, lúc này tuy rằng đã là mùa hạ nhưng trong núi râm mát, sau cơn mưa cũng lạnh đi rất nhiều.

Vân Nương nhìn hắn đứng thẳng thân mình nhìn khóm trúc bên ngoài cửa sổ, trong lòng không hỏi dâng lên một loại cảm giác không thoải mái, nguyên nhân không có gì khác, chỉ đơn giản là phiến trúc kia là do đích thân Liễu Miên Đường cố ý vì công tử mà trồng.

Nàng chậm rãi đi qua, hành lễ nói: “Trời vừa đổ mưa, công tử cần phải đứng cách cửa sổ xa chút, miễn cho lây dính hàn khí....” Nói rồi nàng đi qua muốn sửa sang lại cổ áo cho Tử Du một chút.

Nhưng mà người công tử luôn luôn ôn hòa lại thô lỗ mà đẩy tay của nàng ra, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi vì sao phải trộm phái người xuống núi, đi tìm Miên Đường gây phiền toái chứ?”

Vân Nương cắn cắn môi, trong mắt tích tụ nước mắt, nhu nhược động lòng người nói: “Công tử, ngài vậy mà lại nghĩ ta như vậy, nếu không phải hiện giờ sơn trại không còn đủ bạc để chống đỡ nữa, ta cũng sẽ không gấp gáp mà kiểm tra sổ sách rồi phát hiện ra Liễu tỷ tỷ sai sót? Hơn nữa ta bất quá là sai người đi tìm nàng muốn hỏi một chút về số ngân lượng thiếu sót kia, làm sao có thể nói là ta đi tìm nàng gây phiền toái được chứ?”

Tôn Vân Nương bộ dáng tuy rằng thanh tú khả nhân nhưng so với Liễu Miên Đường minh diễm thì còn kém xa, bất quá dáng vẻ của nàng lại dịu dàng, lại rất ôn nhu hiền thục làm cho nam nhân không tự chủ được mà đối với nàng ôn nhu hơn vài phần, miễn cho đường đột làm cho nữ tử nhu nhược hoảng sợ

Mà lúc này thanh âm của Vân Nương lại hơi hơi phát run, giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ vậy. Chỉ cần hông phải là người tâm địa sắt đá, đều sẽ không tự chủ được mà thu liễm lại thanh âm.

Tử Du công tử tựa hồ cũng cảm thấy vừa rồi ngữ khí của bản thân có chút quá đáng, nhìn bộ dáng đang đỏ mặt của Vân Nương, không khỏi hoãn lại ngữ khí nói: “Miên Đường làm việc trước nay đều có quy tắc, ngươi vì sao hỏi cũng không hỏi ta liền tự mình chủ trương. Kết quả nháo ra chuyện gây nhiễu loạn như vậy, kinh động đến cả quan binh, liền đã chết sáu gã tử sĩ, ngươi muốn thu dọn như thế nào đây?”

Vân Nương kỳ thật cũng không có biện pháp thu dọn, chỉ dùng thanh âm nhu nhược nói: “Ta chỉ để cho bọn họ đi hỏi một chút, cũng không có làm khó xử tỷ tỷ, không biết sao tỷ tỷ lại không nhớ đến tình nghĩa cũ, gọi quan binh tới đối phó với những bộ hạ trung thành và tận tâm ngày xưa....

“Câm miệng! Ngươi tự mình đi tìm hiểu tin tức không nói còn đụng phải thuộc cấp của Hoài Dương Vương đang mặc thường phục ra phố, là do vận khí của bọn họ không tốt, không phải sao? Miên Đường nào có bản lĩnh thông thiên mà tùy ý sai khiến bộ hạ của Hoài Dương Vương chứ?”



Nghe Vân Nương chỉ trích Miên Đường, Tử Du lại không tự chủ được mà tức giận.

Lúc này, tâm phúc là Tần tiên sinh đang cùng công tử nghiên cứu đối sách đột nhiên mở miệng nói: “Công tử, Tôn cô nương bất quá là nôn nóng chuyện sổ sách ghi chép không đúng, lúc này mới vội vàng để cho người xuống núi dò hỏi, nàng cũng không có dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, ngài cũng không cần quá mức tức giận.”

Tử Du không hề nhìn hai mắt đang đẫm lệ của Vân Nương, chỉ nhìn ra ngoài một lần nữa hóm trúc đang dính những giọt mưa, thanh âm trầm thấp hướng nàng nói: “Phụ nương của ta lúc trước gặp biến cố là phụ thân của ngươi cùng những thuộc cấp trung thành và tận tâm ngày xưa che chở ta cùng đệ đệ ra khỏi Đông Cung, chỉ là đệ đệ của ta bất hạnh thân thể yếu nhược, không chịu nổi một ly rượu độc kia, mà ta may mắn được các ngươi phù trợ mới có thể kéo dài được hơi tàn, miễn cưỡng còn sống đến ngày hôm nay. Tất cả những điều này, ta vẫn luôn nhớ...”

Nói đến đây, thanh âm của hắn ngừng ngắt một chút, nói tiếp: “Tuy rằng Miên Đường không phải là người xưa ở Đông Cung, lại cũng vì núi Dưỡng lập ra nhiều công lao, các ngươi nói nàng nuốt hết tất cả số bạc của những cửa hàng đó, có cái nào không phải là nàng tận tâm bố trí, lo liệu an bài chứ? Cho dù nàng thật muốn lấy cũng là điều hợp lý.”

Điều mà Vân Nương cảm thấy khó có thể chấp nhận được nhất chính là cho dù Liễu Miên Đường phạm đủ các loại tội lỗi nhưng chỉ cần tới chỗ của công tử thì nàng sẽ ngay lập tức biến thành người tốt.

Nàng lập tức cắn môi nói: “Liễu tỷ tỷ nếu cảm thấy ủy khuất thì cầm số bạc của cửa hàng cũng không sao nhưng mà số tài sản riêng của công tử bị mất ở trong sổ sách, chính là lúc trước...... Chính là phụ thân của người lo lắng mà giấu kín đi để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà!”

Tử Du cười khổ một chút, thẫn thờ mà mở miệng nói: “Số tài sản đó vẫn luôn được an trí ở một nơi vô cùng an toàn, lúc gần rời đi Miên Đường đã nói trước cho ta biết, về sau ngươi không cần lo lắng những chuyện này nữa.”

Vân Nương nghe thấy thế thì không khỏi sửng sốt. Bởi vì trước kia công tử chưa từng nói qua chuyện Liễu Miên Đường trước khi rời đi nói ra chỗ cất giấu tài sản riêng. Nàng không khỏi cả kinh, chần chờ nói: “Trước khi Liễu tỷ tỷ rời đi ta cũng đã tiếp nhận sổ sách, vì sao nàng lại chưa từng cùng ta nói qua? Chẳng lẽ là do nàng không tín nhiệm ta sao?”

Nói tới đây, Vân Nương hai mắt đẫm lệ lại lần nữa tích tụ, tựa hồ là bị tổn thương bởi vì Liễu Miên Đường không tin tưởng bản thân nàng.

Nhưng mà Tử Du hiển nhiên lại không nhìn đến bộ dáng ủy khuất của nàng, hắn vẫn luôn đứng ở phía trước cửa sổ không có quay đầu lại.

Vân Nương còn muốn nói thêm gì nữa nhưng mà Tử Du lại mở miệng ngắt lời nàng: “Việc này đến đây là được rồi, số bạc thiếu hụt, ta sẽ nghĩ cách. Ngươi về sau đừng đi tìm Miên Đường gây phiền toái...... Ta có chút mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi.”

Vân Nương cắn cắn môi. Hôm nay thiệt hại sáu gã long vệ, nàng vô luận nói cái gì cũng đều đuối lý, chỉ bằng chờ Tử Du hết giận, mới quyết định......

Vì thế sau khi nàng hành lễ liền dịu dàng dặn dù Tủ Du nghỉ ngơi thật tốt, rồi xoay người rời đi.

Đợi đến khi thân ảnh của Vân Nương biến mất ở trước cửa sổ, Tần tiên sinh mới mở miệng nói: “Công tử, Liễu cô nương lo lắng an bài mọi chuyện như vậy chính là phát hiện số bạc kia có chỗ không ổn sao?”

Tử Du chậm rãi gật gật đầu nói: “Có người vẫn luôn ở sơn trại bòn rút bạc, lại không chỉ có một người cho nên Miên Đường dứt khoát rút củi dưới đáy nồi, rút hết bạc ra, giấu kín số tài sản cũ, làm ra một bộ sổ sách mới làm những tên lòng tham không đáy đó đi tìm, đương nhiên là có thể lộ ra dấu vết......”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook