Chương 71:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nói tới đây, trái tim của hắn có chút co rút, trên mặt cũng không che lấp được thống khổ nói: “Vậy mà ta lúc trước còn trách cứ nàng là người sống luôn ghen tị với người khác, không chịu uỷ quyền cho người khác, luôn vô cớ ghen ghét Vân Nương...... Tần tiên sinh, ta lúc trước có phải làm sai rồi hay không?”
Tần tiên sinh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, mở miệng an ủi: “Liễu cô nương chí không ở nơi này, công tử ép buộc nàng ở lại cũng vô dụng. Hơn nữa tương lai ngài cũng chủ định sẽ trở về kinh thành, đoạt lại giang sơn xã tắc. Liễu cô nương tính tình mạnh mẽ, làm thuộc cấp thì được nhưng nếu muốn nàng làm Hoàng hậu một nước thì lại thiếu đi tâm tư, chỉ có thể nói nàng không phải người cùng đường với ngài!”
Bất quá Tần tiên sinh còn có một câu không nói, đó chính là nếu chỉ đơn thuần nhìn vào bản lĩnh của Liễu cô nương, vậy thì thật sự không có người có thể theo kịp, Vân Nương tuy rằng được số đông người cũ ở Đông Cung duy trì cùng ủng hộ nhưng nàng so với Liễu cô nương vẫn hơn rất rất nhiều lần nha! Nếu sau lưng của Liễu cô nương có phụ tộc đáng tin cậy duy trì, đừng nói là Hoàng hậu, làm một nữ hoàng cũng có thể nha!
Nhưng Tần tiên sinh cũng không phải là người cũ ở Đông Cung, hiện giờ Vân Nương ở núi Ngưỡng có thế lực mạnh mẽ, phụ thân của nàng vẫn luôn nắm giữ binh quyền. Tần tiên sinh không muốn trêu chọc đến những người cũ ở trong Đông Cung tạo ra địch ý, đương nhiên cũng sẽ không đem những lời trong lòng nói ra.
Tử Du không nói gì, hắn hiểu rõ những lời mà Tần tiên sinh nói, cũng hiểu rõ ý tứ của những người cũ trong Đông Cung. Năng lực của Liễu Miên Đường quá mạnh, lại là một nữ tử, đương nhiên khó có thể phục chúng, chẳng qua trước kia là do hẳn cố ý ra mặt mới giữ được thế cân bằng mà thôi.
Tuy nhiên khi hắn động tâm tư nghĩ đến muốn thành thân với Miên Đường thì vô số những vật cản cứ theo nhau mà kéo đến, hơn nữa vào lúc đó binh mã của Hoài Dương Vương lại sống chết nhìn chằm chằm vào núi Ngưỡng, hao tổn không ít binh lực, trên núi chủ trương chiêu hàng ngày càng nhiều.
Hắn thả nàng đi cũng không phải là thật sự buông tay, mà chính là hy vọng có thể đoàn kết lại những nhân tâm lỏng lẻo cùng nhau vượt qua những cửa ải khó khăn mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới tân của nàng lại quyết đoán cùng tuyệt tình như vậy, sau khi xuống núi liền gả chồng.
Lần này, nước cờ bí mật mà nàng cố ý mai phục lại một lần nữa phát huy hiệu lực, khi truyền ra ngoài tin tức sổ sách bị thâm hụt, số bạc mà các nơi báo cáo lên con nhiều hơn cả số bạc mà Liễu Miên Đường giấu kín, rất nhiều người cho rằng Miên Đường cướp bạc đi, nhân cơ hội đem số bạc thiếu hụt trình báo lên, mưu toan vu oan lên người đã xuống núi là Liễu Miên Đường.
Nhìn Tần tiên sinh sửa sang lại nét bút thật tốt, Tử Du cười lạnh một tiếng thật đúng là một đám người vô sỉ chỉ biết bỏ đá xuống giếng! Quả nhiên đã gấp không chờ nổi, sôi nổi vu oan cho Miên Đường.
Lại nhìn vào số sổ sách thật dày trên mặt bàn mà trước khi rời đi Miên Đường đã thức trắng đêm vì hắn mà viết xuống, trái tim của Tử Du lại một lần nữa đau nhói.
Chữ của nàng vẫn khó coi như vậy, một nữ tử băng tuyết thông minh lại không kiên nhẫn cầm bút viết chữ...... Lúc lật đến trang cuối của sổ sách lại thấy một hàng chữ viết vô cùng ngay ngắn cùng nắn nót Người làm đại sự, tính sẵn trong lòng, không cần nóng lòng trong lúc nhất thời cảm thấy thống khoái. Sau khi trong lòng hiểu rõ, từ từ mưu tính......
Dựa vào ý tứ của Miên Đường, đợi đến khi những tên tham ô lộ đuôi cũng không thể nóng lòng nhất thời, nếu không núi Ngưỡng đang trong thời điểm rối loạn, nóng vội thanh trừ những tên tham quan sẽ dễ dàng làm lung lay lòng người.
Nếu nàng không đi, lúc này đương nhiên sẽ có cách để trừng trị những tên này. Mà khi nhìn thấy hắn vì những người này tức giận đến như vậy nàng nhất định sẽ giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn rúc vào vai hắn, dùng thanh âm dịu dàng ôn nhu ai ủi hẳn.
Nhìn thấy những thứ này, trái tim của Tử Du lại đau đớn. Mọi người xung quanh đều nói nàng không thích hợp với hắn nhưng lại có ai biết được một bộ mặt khác của Miên Đường đanh đá cùng giỏi giang chứ? Trái tim của nàng chính là mềm yếu nhất cho nên nàng mới không đành lòng nhìn hẳn rơi vào tình thế khó xử và vứt bỏ mọi thứ ở núi Ngưỡng này.
Từng yêu một nữ tử giống như Miên Đường, trái tim đã tan nát của hắn còn có thể dung chứa được ai nữa đây?
Liền tính tất cả mọi thứ như ý nguyện, hắn thành công đoạt lại vị trí vốn dĩ nên thuộc về hắn nhưng không có nàng bên cạnh thì có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng hiện giờ việc lớn còn chưa hoàn thành, quyền lực đấu đá lại giống như cỏ dại mọc sau mưa, hắn chỉ có tự lực đi lên trước, đợi đến khi đại công cáo thành ngày, hắn sẽ tự mình quỳ gối xuống trước mặt Miên Đường, đem nàng nghênh đón về bên người của chính mình.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, ngoài cửa sổ bóng trúc như ẩn như hiện, Hoàng đế khai quốc đời thứ tư của Đại Yến là cháu đích tôn Lưu dục, Lưu Tử Du vuốt túi tiền kề sát ngực, cùng với nhau vượt qua những đêm dài....
Bên cạnh đó trong ngôi nhà ở phố Bắc Nhai, mỗi ngày cứ theo lẽ thường khói bếp lượn lờ mà sinh hoạt.
Miên Đường có bạc ở trong tay, lại thuê rất nhiều họa sứ vẽ và tô màu đồ sứ. Những người này đều được Trần tiên sinh tự mình kiểm tra.
Tuy rằng những hoạ sĩ này không bằng được Trần tiên sinh nhưng có bọn họ, những việc vụn vặt như hoa cỏ, dây leo đều có thể giao cho bọn họ đi làm, Trần tiên sinh chỉ cần làm ra bộ dáng đẹp, thiết kế ra màu sắc và hoa văn độc đáo, đại bộ phận thời gian đều có thể nhâm nhi một bầu rượu nhỏ, chậm rãi hưởng thụ mỹ thực của Lý ma ma.
Mỗi ngày Miên Đường đều nhìn xem tiến độ của danh sách, cảm thấy có thể hoàn thành công việc trước kỳ hạn, trong lòng cũng tự tin hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi cùng người khác nói chuyện hơn.
Người ta nói rằng Thôi phu nhân ở phố Bắc Nhai sau khi đi vào trấn Linh Tuyền, đại bộ phận thời gian hoạt động đều sẽ ở trên ghế dài trong khu người quen, đối với các quý phụ ở trấn Linh Tuyển đều không hiểu biết nhiều lắm.
Nhưng có sự giới thiệu của Hạ gia tam tiểu thư thì có một sự khác biệt rất lớn, Liễu Miên Đường cuối cùng cũng có cơ hội tham gia tiệc trà của các phu nhân cùng tiểu thư trấn Linh Tuyền.
Miên Đường biết nếu làm buôn bán thì sẽ không thiếu được những cuộc xã giao như thế này, nhện biết thêm nhiều người đồng nghĩa với việc sẽ có thể kết nối với nhau nhiều hơn. Cho nên nàng đối với loại hoạt động này cũng rất coi trọng. Nhưng hộp trang sức của nàng có chút trống rỗng, không hỏi phải mua thêm một số trang sức để dùng cho một số trường hợp. Nhưng đi hết một vòng cửa hàng, những đồ trang sức đẹp đều quá đắt, loại rẻ thì nàng lại không thích, chi bằng đeo những trang sức cũ ở trong hộp còn hơn!
Không nghĩ tới sáng nay khi nàng thức dậy, phu quân vậy mà lại vô thanh vô tức đưa cho nàng một cái hộp được bọc bằng vải tố cẩm, vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong là nguyên một bộ trang sức được khảm bích tỷ. Những hoa văn trên trang sức cũng không tìm thấy được ở trên phố, vô luận là kẹp tóc hình chim tước hay là vòng cổ hình hoa thì cũng đều hợp với khí chất cùng vẻ diễm lệ của Miên Đường.
*Vô thanh vô tức: Im lặng, lẳng lặng, không nói không rằng, không phát ra tiếng động, tiếng vang.
Chỉ là tiền nào của nấy, món đồ trang sức này được khảm theo công nghệ phức tạp thì giá cả cũng không rẻ nha!
Miên Đường ngơ ngác nhìn nó cũng không dám mang lên người, thật cẩn thận hỏi phu quân xem thứ này đáng giá bao nhiêu.
Thôi Hành Chu mặt không đổi sắc mà nói: “Do người quen làm ra, chất liệu cùng tay nghề so với những cửa hàng trên phố thì cẩn thận hơn một chút, cũng không tốn nhiều bạc. Nếu nàng thích thì về sau ta lại mua cho nàng là được.”
Tính toán một chút thì đây là lần thứ hai phu quân nàng tự tay mua cho đồ vật cho nàng kể từ lần mua phấn hương. Phu quân là con nhà giàu, phẩm vị cũng không tầm thường cho nên đồ vật hắn đưa cho nàng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một thứ đều là tinh phẩm.
Miên Đường lúc này mới yên tâm mà đeo nó lên người, chỉ là vòng cổ kia đeo vào có chút phức tạp, Miên Đường làm như thế nào cũng không đeo nó lên được. Thôi Hành Chu liền đi tới trước bàn trang điểm, đưa tay đeo vào cho nàng.
Da của Miên Đường trắng, cổ trắng tinh tế lại càng thêm trắng khi đeo lên vòng cổ màu xanh bích tỷ. Miên Đường trông rất hài lòng, trong lòng sinh ra vô tận vui mừng, không khỏi ngẩng đầu hướng về phía phu quân đang đứng đằng sau nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Thôi Cửu không tự chủ được duỗi tay khẽ vuốt gương mặt nàng, những chỗ hắn chạm vào đều trơn trụ láng mịn......
Đúng lúc này, truyền đến thanh âm ho khan thật mạnh của Lý ma ma. Chỉ thấy bà đang đứng ở trước cửa với bộ y phục đã được ủi thẳng.
Thành thật mà nói, mới vừa rồi một màn kia làm cho Lý ma ma nhìn đến hãi hùng khiếp vía, làm cho bản thân bà phải hoài nghi chính mình liệu có già cả cho nên mắt mờ nhìn lầm rồi không.
Vương gia chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề nữ nhi tình trường, cho dù là diễn trò để trấn an Liễu nương tử vậy thì tự mình đeo vòng cổ cho nàng rồi còn sờ mặt nàng.... Cũng là quá mức rồi!
Hiện giờ bà cũng đã nhìn ra. Liễu nương tử đối với Vương gia chính là tình cảm sâu nặng, thật lòng yêu thích. Vương gia còn đối với nàng ấy tốt như vậy, vậy thì chẳng phải nàng sẽ càng si tâm hơn, cuối cùng không thể nhấc chân lên được sao?
Theo những lời này, về sau cho dù có gặp được lang quân thích hợp nhưng nàng lại so sánh người đó với Hoài Dương Vương, chẳng phải sẽ cảm thấy trong lòng mất mát, rồi cứ như vậy mà bỏ lỡ phu quân của mình rồi làm chậm trễ chung thân đại sự hay sao?
Tạo nghiệt a! Lý ma ma đen mặt tiến vào, lại không có phát hiện một câu nói thầm này của bà đã trở thành câu cửa miệng của bà mấy ngày gần đây.
Đợi đến khi Miên Đường đi vào viện ăn cơm, Lý ma ma cố ý chậm lại một bước hướng Vương gia thay y phục, sau đó thật cẩn thận mà nhỏ giọng nói: “Vương gia đối với nương tử kia tốt như vậy, chỉ sợ nương tử kia về sau sẽ quấn lấy Vương gia không bỏ...... Vậy thì phải làm thế nào mới tốt đây?”
Thôi Hành Chu thần thái tự nhiên mà sửa sang lại ống tay áo, cũng không để ý tới lời nói của bà, thẳng thắn phân phó nói: “Miên Đường thể hàn, Triệu Tuyền nói nếu không điều trị chỉ sợ sẽ trở thành bệnh mãn tính. Ta đã sai người đưa tới chút dược liệu bổ dưỡng để điều dưỡng thân thể, ngươi dựa vào phương thuốc mà làm cho nàng ăn......Hơn nữa hiện giờ nàng có nhiều việc, chỉ một mình ngươi làm việc vặt cũng vô cùng vất vả, ngày mai mẹ mìn sẽ đưa hai nha hoàn đến đây, các nàng đều không phải người ở trong vương phủ, ngươi cứ cẩn thận dạy cho họ một chút quy củ là được.”
*Mẹ mìn: Người môi giới
Tần tiên sinh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, mở miệng an ủi: “Liễu cô nương chí không ở nơi này, công tử ép buộc nàng ở lại cũng vô dụng. Hơn nữa tương lai ngài cũng chủ định sẽ trở về kinh thành, đoạt lại giang sơn xã tắc. Liễu cô nương tính tình mạnh mẽ, làm thuộc cấp thì được nhưng nếu muốn nàng làm Hoàng hậu một nước thì lại thiếu đi tâm tư, chỉ có thể nói nàng không phải người cùng đường với ngài!”
Bất quá Tần tiên sinh còn có một câu không nói, đó chính là nếu chỉ đơn thuần nhìn vào bản lĩnh của Liễu cô nương, vậy thì thật sự không có người có thể theo kịp, Vân Nương tuy rằng được số đông người cũ ở Đông Cung duy trì cùng ủng hộ nhưng nàng so với Liễu cô nương vẫn hơn rất rất nhiều lần nha! Nếu sau lưng của Liễu cô nương có phụ tộc đáng tin cậy duy trì, đừng nói là Hoàng hậu, làm một nữ hoàng cũng có thể nha!
Nhưng Tần tiên sinh cũng không phải là người cũ ở Đông Cung, hiện giờ Vân Nương ở núi Ngưỡng có thế lực mạnh mẽ, phụ thân của nàng vẫn luôn nắm giữ binh quyền. Tần tiên sinh không muốn trêu chọc đến những người cũ ở trong Đông Cung tạo ra địch ý, đương nhiên cũng sẽ không đem những lời trong lòng nói ra.
Tử Du không nói gì, hắn hiểu rõ những lời mà Tần tiên sinh nói, cũng hiểu rõ ý tứ của những người cũ trong Đông Cung. Năng lực của Liễu Miên Đường quá mạnh, lại là một nữ tử, đương nhiên khó có thể phục chúng, chẳng qua trước kia là do hẳn cố ý ra mặt mới giữ được thế cân bằng mà thôi.
Tuy nhiên khi hắn động tâm tư nghĩ đến muốn thành thân với Miên Đường thì vô số những vật cản cứ theo nhau mà kéo đến, hơn nữa vào lúc đó binh mã của Hoài Dương Vương lại sống chết nhìn chằm chằm vào núi Ngưỡng, hao tổn không ít binh lực, trên núi chủ trương chiêu hàng ngày càng nhiều.
Hắn thả nàng đi cũng không phải là thật sự buông tay, mà chính là hy vọng có thể đoàn kết lại những nhân tâm lỏng lẻo cùng nhau vượt qua những cửa ải khó khăn mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới tân của nàng lại quyết đoán cùng tuyệt tình như vậy, sau khi xuống núi liền gả chồng.
Lần này, nước cờ bí mật mà nàng cố ý mai phục lại một lần nữa phát huy hiệu lực, khi truyền ra ngoài tin tức sổ sách bị thâm hụt, số bạc mà các nơi báo cáo lên con nhiều hơn cả số bạc mà Liễu Miên Đường giấu kín, rất nhiều người cho rằng Miên Đường cướp bạc đi, nhân cơ hội đem số bạc thiếu hụt trình báo lên, mưu toan vu oan lên người đã xuống núi là Liễu Miên Đường.
Nhìn Tần tiên sinh sửa sang lại nét bút thật tốt, Tử Du cười lạnh một tiếng thật đúng là một đám người vô sỉ chỉ biết bỏ đá xuống giếng! Quả nhiên đã gấp không chờ nổi, sôi nổi vu oan cho Miên Đường.
Lại nhìn vào số sổ sách thật dày trên mặt bàn mà trước khi rời đi Miên Đường đã thức trắng đêm vì hắn mà viết xuống, trái tim của Tử Du lại một lần nữa đau nhói.
Chữ của nàng vẫn khó coi như vậy, một nữ tử băng tuyết thông minh lại không kiên nhẫn cầm bút viết chữ...... Lúc lật đến trang cuối của sổ sách lại thấy một hàng chữ viết vô cùng ngay ngắn cùng nắn nót Người làm đại sự, tính sẵn trong lòng, không cần nóng lòng trong lúc nhất thời cảm thấy thống khoái. Sau khi trong lòng hiểu rõ, từ từ mưu tính......
Dựa vào ý tứ của Miên Đường, đợi đến khi những tên tham ô lộ đuôi cũng không thể nóng lòng nhất thời, nếu không núi Ngưỡng đang trong thời điểm rối loạn, nóng vội thanh trừ những tên tham quan sẽ dễ dàng làm lung lay lòng người.
Nếu nàng không đi, lúc này đương nhiên sẽ có cách để trừng trị những tên này. Mà khi nhìn thấy hắn vì những người này tức giận đến như vậy nàng nhất định sẽ giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn rúc vào vai hắn, dùng thanh âm dịu dàng ôn nhu ai ủi hẳn.
Nhìn thấy những thứ này, trái tim của Tử Du lại đau đớn. Mọi người xung quanh đều nói nàng không thích hợp với hắn nhưng lại có ai biết được một bộ mặt khác của Miên Đường đanh đá cùng giỏi giang chứ? Trái tim của nàng chính là mềm yếu nhất cho nên nàng mới không đành lòng nhìn hẳn rơi vào tình thế khó xử và vứt bỏ mọi thứ ở núi Ngưỡng này.
Từng yêu một nữ tử giống như Miên Đường, trái tim đã tan nát của hắn còn có thể dung chứa được ai nữa đây?
Liền tính tất cả mọi thứ như ý nguyện, hắn thành công đoạt lại vị trí vốn dĩ nên thuộc về hắn nhưng không có nàng bên cạnh thì có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng hiện giờ việc lớn còn chưa hoàn thành, quyền lực đấu đá lại giống như cỏ dại mọc sau mưa, hắn chỉ có tự lực đi lên trước, đợi đến khi đại công cáo thành ngày, hắn sẽ tự mình quỳ gối xuống trước mặt Miên Đường, đem nàng nghênh đón về bên người của chính mình.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, ngoài cửa sổ bóng trúc như ẩn như hiện, Hoàng đế khai quốc đời thứ tư của Đại Yến là cháu đích tôn Lưu dục, Lưu Tử Du vuốt túi tiền kề sát ngực, cùng với nhau vượt qua những đêm dài....
Bên cạnh đó trong ngôi nhà ở phố Bắc Nhai, mỗi ngày cứ theo lẽ thường khói bếp lượn lờ mà sinh hoạt.
Miên Đường có bạc ở trong tay, lại thuê rất nhiều họa sứ vẽ và tô màu đồ sứ. Những người này đều được Trần tiên sinh tự mình kiểm tra.
Tuy rằng những hoạ sĩ này không bằng được Trần tiên sinh nhưng có bọn họ, những việc vụn vặt như hoa cỏ, dây leo đều có thể giao cho bọn họ đi làm, Trần tiên sinh chỉ cần làm ra bộ dáng đẹp, thiết kế ra màu sắc và hoa văn độc đáo, đại bộ phận thời gian đều có thể nhâm nhi một bầu rượu nhỏ, chậm rãi hưởng thụ mỹ thực của Lý ma ma.
Mỗi ngày Miên Đường đều nhìn xem tiến độ của danh sách, cảm thấy có thể hoàn thành công việc trước kỳ hạn, trong lòng cũng tự tin hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi cùng người khác nói chuyện hơn.
Người ta nói rằng Thôi phu nhân ở phố Bắc Nhai sau khi đi vào trấn Linh Tuyền, đại bộ phận thời gian hoạt động đều sẽ ở trên ghế dài trong khu người quen, đối với các quý phụ ở trấn Linh Tuyển đều không hiểu biết nhiều lắm.
Nhưng có sự giới thiệu của Hạ gia tam tiểu thư thì có một sự khác biệt rất lớn, Liễu Miên Đường cuối cùng cũng có cơ hội tham gia tiệc trà của các phu nhân cùng tiểu thư trấn Linh Tuyền.
Miên Đường biết nếu làm buôn bán thì sẽ không thiếu được những cuộc xã giao như thế này, nhện biết thêm nhiều người đồng nghĩa với việc sẽ có thể kết nối với nhau nhiều hơn. Cho nên nàng đối với loại hoạt động này cũng rất coi trọng. Nhưng hộp trang sức của nàng có chút trống rỗng, không hỏi phải mua thêm một số trang sức để dùng cho một số trường hợp. Nhưng đi hết một vòng cửa hàng, những đồ trang sức đẹp đều quá đắt, loại rẻ thì nàng lại không thích, chi bằng đeo những trang sức cũ ở trong hộp còn hơn!
Không nghĩ tới sáng nay khi nàng thức dậy, phu quân vậy mà lại vô thanh vô tức đưa cho nàng một cái hộp được bọc bằng vải tố cẩm, vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong là nguyên một bộ trang sức được khảm bích tỷ. Những hoa văn trên trang sức cũng không tìm thấy được ở trên phố, vô luận là kẹp tóc hình chim tước hay là vòng cổ hình hoa thì cũng đều hợp với khí chất cùng vẻ diễm lệ của Miên Đường.
*Vô thanh vô tức: Im lặng, lẳng lặng, không nói không rằng, không phát ra tiếng động, tiếng vang.
Chỉ là tiền nào của nấy, món đồ trang sức này được khảm theo công nghệ phức tạp thì giá cả cũng không rẻ nha!
Miên Đường ngơ ngác nhìn nó cũng không dám mang lên người, thật cẩn thận hỏi phu quân xem thứ này đáng giá bao nhiêu.
Thôi Hành Chu mặt không đổi sắc mà nói: “Do người quen làm ra, chất liệu cùng tay nghề so với những cửa hàng trên phố thì cẩn thận hơn một chút, cũng không tốn nhiều bạc. Nếu nàng thích thì về sau ta lại mua cho nàng là được.”
Tính toán một chút thì đây là lần thứ hai phu quân nàng tự tay mua cho đồ vật cho nàng kể từ lần mua phấn hương. Phu quân là con nhà giàu, phẩm vị cũng không tầm thường cho nên đồ vật hắn đưa cho nàng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một thứ đều là tinh phẩm.
Miên Đường lúc này mới yên tâm mà đeo nó lên người, chỉ là vòng cổ kia đeo vào có chút phức tạp, Miên Đường làm như thế nào cũng không đeo nó lên được. Thôi Hành Chu liền đi tới trước bàn trang điểm, đưa tay đeo vào cho nàng.
Da của Miên Đường trắng, cổ trắng tinh tế lại càng thêm trắng khi đeo lên vòng cổ màu xanh bích tỷ. Miên Đường trông rất hài lòng, trong lòng sinh ra vô tận vui mừng, không khỏi ngẩng đầu hướng về phía phu quân đang đứng đằng sau nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Thôi Cửu không tự chủ được duỗi tay khẽ vuốt gương mặt nàng, những chỗ hắn chạm vào đều trơn trụ láng mịn......
Đúng lúc này, truyền đến thanh âm ho khan thật mạnh của Lý ma ma. Chỉ thấy bà đang đứng ở trước cửa với bộ y phục đã được ủi thẳng.
Thành thật mà nói, mới vừa rồi một màn kia làm cho Lý ma ma nhìn đến hãi hùng khiếp vía, làm cho bản thân bà phải hoài nghi chính mình liệu có già cả cho nên mắt mờ nhìn lầm rồi không.
Vương gia chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề nữ nhi tình trường, cho dù là diễn trò để trấn an Liễu nương tử vậy thì tự mình đeo vòng cổ cho nàng rồi còn sờ mặt nàng.... Cũng là quá mức rồi!
Hiện giờ bà cũng đã nhìn ra. Liễu nương tử đối với Vương gia chính là tình cảm sâu nặng, thật lòng yêu thích. Vương gia còn đối với nàng ấy tốt như vậy, vậy thì chẳng phải nàng sẽ càng si tâm hơn, cuối cùng không thể nhấc chân lên được sao?
Theo những lời này, về sau cho dù có gặp được lang quân thích hợp nhưng nàng lại so sánh người đó với Hoài Dương Vương, chẳng phải sẽ cảm thấy trong lòng mất mát, rồi cứ như vậy mà bỏ lỡ phu quân của mình rồi làm chậm trễ chung thân đại sự hay sao?
Tạo nghiệt a! Lý ma ma đen mặt tiến vào, lại không có phát hiện một câu nói thầm này của bà đã trở thành câu cửa miệng của bà mấy ngày gần đây.
Đợi đến khi Miên Đường đi vào viện ăn cơm, Lý ma ma cố ý chậm lại một bước hướng Vương gia thay y phục, sau đó thật cẩn thận mà nhỏ giọng nói: “Vương gia đối với nương tử kia tốt như vậy, chỉ sợ nương tử kia về sau sẽ quấn lấy Vương gia không bỏ...... Vậy thì phải làm thế nào mới tốt đây?”
Thôi Hành Chu thần thái tự nhiên mà sửa sang lại ống tay áo, cũng không để ý tới lời nói của bà, thẳng thắn phân phó nói: “Miên Đường thể hàn, Triệu Tuyền nói nếu không điều trị chỉ sợ sẽ trở thành bệnh mãn tính. Ta đã sai người đưa tới chút dược liệu bổ dưỡng để điều dưỡng thân thể, ngươi dựa vào phương thuốc mà làm cho nàng ăn......Hơn nữa hiện giờ nàng có nhiều việc, chỉ một mình ngươi làm việc vặt cũng vô cùng vất vả, ngày mai mẹ mìn sẽ đưa hai nha hoàn đến đây, các nàng đều không phải người ở trong vương phủ, ngươi cứ cẩn thận dạy cho họ một chút quy củ là được.”
*Mẹ mìn: Người môi giới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.