Chương 72:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lý ma ma không dám lỗ mãng, dù sao vô luận làm cái gì, trong lòng Vương gia đều đã có sắp xếp, không tới phiên bọn hạ nhân hỏi nhiều. Những gì bà có thể làm cho Liễu phu nhân cũng chỉ có như vậy.
Nhưng đợi đến sau khi Liễu Miên Đường cùng Thôi Cửu đi ra cửa, Lý ma ma nhìn thấy những dược liệu bổ dưỡng mà quản sự Vương phủ đưa tới thì có chút sững sờ mà trợn tròn mắt.
Những dược liệu này thật sự quý báu, hơn nữa cũng vô cùng bổ dưỡng...... Những thứ giống như khương hươu cùng nhung cao, còn có tiên mao gà đẳng huyết hoàn bí chế có thể xua đi hàn khí nhưng đại bộ phận đều là những thứ ở trong vương phủ cấp cho Vương phi quý thiếp để hỗ trợ việc mang thai, điều hòa thân thể.
Vương gia để cho Liễu nương tử ăn những thứ này, đến tột cùng là có tâm tư gì, chẳng lẽ là sợ về sau Liễu nương tử tái giả không sinh ra được đứa nhỏ sao?
Lại nói sau khi Miên Đường ra ngoài, ở đầu ngõ đã cùng phu quân của nàng ngọt ngào nói lời cáo biệt.
Nàng đi tham gia tiệc trà của các phu nhân, mà phu quân nàng lại muốn đi bái phỏng người quen cũ ở kinh thành đi ngang qua nơi này cho nên cũng không cùng đường.
Lúc Liễu nương tử đi vào phủ của Hạ gia, tất cả những phu nhân tiểu thư ở trấn Linh Tuyền hầu như đã đến đông đủ.
Trấn Linh Tuyền cũng không lớn, số lượng lễ hội trong năm cũng có hạn. Những y phục cùng trang sức quý báu của những phu nhân này chỉ có thể phô ra trong những buổi tiệc trà như thế này.
Cho nên mỗi lần đến tiệc trà, chỉ có thể dùng câu tranh kỳ khoe sắc, châu quang bảo khí mà hình dung.
Chỉ là phong thái của những phu nhân tiểu thư bản địa tỉ mỉ chuẩn bị lâu ngày lại lần nữa bị Thôi phu nhân, cái người quên mùa từ bên ngoài tới đoạt đi mất.
Lúc Liễu Miên Đường xuất hiện trước mặt mọi người với một thân y phục màu nguyệt bạch, tay áo bó lại thì mỗi người đều nhìn đến không chớp mắt.
Hiện giờ đang lưu hành y phục có tay áo bó, loại y phục này mỏng và nhỏ tôn lên hình thể người mặc nhất, phàm là bên hông có thịt thừa, thân hình không thon gọn đều sẽ lộ ra hết cho nên không phải là ai cũng có thể khống chế được.
Nhưng y phục phức tạp cùng lắt léo này mặc trên người Thôi phu nhân lại có vẻ thân hình nở nang mà không mất đi vẻ duyên dáng. Nếu nói nàng gầy thì nơi nở nang nhất lại cao ngất trong mây; nhưng nếu nói nàng béo vậy thì vòng eo mảnh khảnh kia lại có thể một tay ôm trọn, thật sự là làm cho người ta phải đố kỵ a!
Nguyên bản có người trời sinh đã có dáng vẻ xinh đẹp lại còn cố tình ăn diện trang điểm. Những thứ khác không nói, chỉ nói đến đồ trang sức hôm nay nàng đeo trên người cũng là giá cả xa xỉ, kiểu dáng độc đáo, làm cho người ta nhìn đến đỏ mắt.
Về vị Thôi phu nhân này, lúc trước các vị phu nhân đang ngồi ở đây cũng hỏi thăm một ít. Chỉ nghe nói phu quân nhà nàng làm kinh doanh nhưng đã sa sút cho nên liền ở phố Bắc Nhai mua một căn nhà để ở lại.
Phố Bắc Nhai kia cũng không phải là nơi những phú hộ ở, phần lớn là nơi ở của các hộ thương nhân buôn bán nhỏ, hoặc là nơi ở của các lão gia ở bên ngoài mà thôi.
Cho nên những phu nhân cùng tiểu thư có giàu có cũng lộ ra ý coi thường đối với vị Liễu phu nhân này.
Hơn nữa các nàng cũng biết Liễu nương tử làm như thế nào mà có được công việc của Hạ gia. Bất
quá là mưu lợi mà mua con đường vận chuyển đất sét, lừa bịp tống tiền mà thôi.
Tóm lại, chính là một người đã sa cơ thất thế, trong lòng của các phu nhân khó tránh khỏi có chút coi khinh.
Tuy nhiên đợi đến khi tận mắt nhìn thấy Liễu nương tử mới phát hiện vị nữ tử thôn quê này toàn thân đều toán ra vẻ phú quý chi khí, phẩm mạo cùng y phục đều không tầm thường, ẩn ẩn lại một loại khí chất khó ai sánh kịp.
Trong lúc nhất thời nguyên bản những người đang tính toán cô lập vị Thôi phu nhân này liền bởi vì khí chất của Liễu Miên Đường mà có chút sup do.
Hạ Trân làm chủ nhân nhưng thật ra lại dị thường thân thiết, thân thiện mà đưa Liễu Miên Đường dẫn tới trên chỗ ngồi. Tam tiểu thư đối với tiệc trà cũng tận tâm cắm hoa, an bài vô cùng chu đáo.
Chỉ là Liễu nương tử tựa hồ đối với loại tiêu tốn thời gian của các phu nhân này cũng không quen thuộc lắm cho nên chỉ mỉm cười ở một bên nhìn.
Các nữ nhân ở một chỗ cũng không giống nam tử nói đến lợi ích, cũng chỉ nói những chuyện đông tây vớ vẫn mà thôi.
Theo quan điểm của Liễu Miên Đường, cũng băng ghế dài trước cửa phố Bắc Nhai cũng chỉ thiếu đi mấy địa hạt dưa mà thôi, còn lại cũng không khác nhau là mấy.
Chỉ là chuyện phiếm của các vị phu nhân này so với những chuyện linh tinh ở phố Bắc Nhai thì đặc sắc hơn rất nhiều.
Ví dụ như vị chất nhi vẫn luôn bị trấn thủ ở đây đã không thấy bóng dáng đâu nữa, một nhà của tức phụ chất nhi của hắn lại một hai đòi nháo đến tận cửa quan phủ, yêu cầu hòa li, miễn cho nàng ta phải sống khổ sở như một góa phụ.
Đến khi nói đến đoạn này, Hạ Trân hướng Liễu Miên Đường nói chuyện, ý tứ chính là muốn xem nàng có biết chuyện này hay không.
Miên Đường lại thần thái tự nhiên, chính là một bộ dáng hoàn toàn không biết chuyện. Nàng mới không ngốc đến nỗi nói ra chuyện của cái tay ăn chơi trác táng kia. Dù sao phu quân cũng nói hắn đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc mới ngăn chặn được miệng của những nha dịch trong quan phủ, miễn cho vụ án bị tiết lộ ra ngoài, bại hoại danh tiết của nàng.
Hạ Trân thấy bộ dáng không nói lời nào của nàng liền cũng không cưỡng cầu, chỉ mỉm cười nói đến chuyện khác mà thôi.
Chờ đến khi ăn điểm tâm, câu chuyện kia không biết như thế nào liền chuyển tới chuyện Hoài Dương Vương cũng sắp đại hôn.
Dù sao những phu nhân ở đây yêu thích nhất chính là chuyện các quý nhân thành thân, đến lúc đó những đồ sứ tinh xảo sẽ được hoàn thiện thành một bộ. Chén đĩa ở trong hôn lễ cũng phải có kiểu dáng được đặc chế riêng, chính là đồ có chất lượng cao.
Liễu Miên Đường vừa nghe tới chuyện này, tinh thần cũng tỉnh táo lại, đôi mắt sáng ngời mà nghe các phu nhân nói về vị Hoài Dương Vương phi tương lai, Liêm tiểu thư.
Mà Lý ma ma vẫn luôn trưng ra một bộ mặt đen, có mấy lần các phu nhân đang nói chuyện vô cùng hứng khởi vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bà tử này mở to mắt mà tàn nhẫn nhìn về phía các nàng, quá dọa người rồi......
Mà khi tam tiểu thư nghe xong chuyện này, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, dáng vẻ không được tốt cho lắm.
Liễu Miên Đường vẫn luôn an tĩnh mà ở một bên ăn điểm tâm xem mặt đoán ý, đương nhiên có thể nhìn ra được có vài phu nhân khi nói ra những lời này là cố ý nhìn sắc mặt của Hạ Trân mà nói, cũng không biết nơi này ẩn chứa hàm ý gì.
Bất quá khi tiệc trà tan rã, Liễu Miên Đường bởi vì uống quá nhiều nước trà, liền mang theo Lý ma ma đến Cung phòng để cởi y phục.
Lúc nàng đi ra ngoài là vừa lúc cách một hòn non bộ, nghe được hai vị phu nhân bước ra nhỏ giọng nói: “Xem bộ dáng sắc mặt trắng nhợt của Hạ tam tiểu thư vừa rồi, thật đúng là để bụng, nàng cũng đã già rồi lại cứ luôn không chịu gả đi, lại si tâm muốn tương lai vào vương phủ làm thiếp, quả thực là mơ mộng hão huyền mà! Hạ nhị gia làm cha mà cũng không quan tâm quản giáo nàng!”
Một người khác thoạt nhìn rất quen thuộc với Hạ gia cũng nhỏ giọng nói: “Sao lại không quản chứ? Nhưng lại quản không được a! Đều nói bộ dáng của Hoài Dương Vương kia tuấn mỹ, cô nương gia vừa thấy liền muốn định chung thân! Tam tiểu thư hiện tại là coi thường người khác...”
Hai vị phu nhân kia không biết ở đằng sau núi giả có người, chỉ nhỏ giọng cười trộm, sau một lúc liền dọc theo con đường đi ra bên ngoài.
Liễu Miên Đường không nghĩ tới chỉ là cởi áo mà thôi lại nghe được một đoạn chuyện bí mật không muốn gả đi của Hạ Trân. Bởi vậy có thể thấy được cho dù là tiệc trà cao quý thì cũng có chỗ tương tự với ghế dài ở phố Bắc Nhai, đều phải lấy những bất hạnh của nhà khác ra để làm nổi bật hạnh phúc của chính mình.
Sau Liễu Miên Đường than thở một tiếng, xoay người liền thấy Hạ Trân vẻ mặt căng thẳng đứng ở phía sau nàng. Có thể thấy được những chuyện mà hai vị phu nhân kia nói vừa rồi cũng đã rơi vào tai của nàng ta.
Trường hợp này đúng là có chút xấu hổ. Liễu Miên Đường vốn dĩ là muốn giả vờ làm như không nghe thấy, mỉm cười cáo từ bỏ chạy lấy người.
Nhưng nàng lại không thể giả bộ không nhìn thấy bộ dáng lung lay giống như sắp ngã của Hạ Trân. Dứt khoát trực tiếp đem chuyện nói thẳng: “Tam tiểu thư sao lại để cho những người khác nói ra lời như vậy? Đi, ta cùng ngươi đi đuổi theo hai vị phu nhân kia, chặn miệng của các nàng lại, để cho các nàng hướng ngươi nhận lỗi.”
Hạ tam tiểu thư lại cười khổ một chút: “Những lời mà các nàng nói đều là sự thật, ta có tư cách gì để nói bọn họ được đây?”
Thật lòng mà nói, Miên Đường vẫn rất kính nể vị tam tiểu thư gỏi giang này. Nhưng nàng không nghĩ tới một vị cô nương băng tuyết thông minh như vậy lại đối với chuyện chung thân đại sự hồ đồ như vậy, thế nhưng lại không muốn làm nương tử của người ta mà luôn trông mong cùng hy vọng xa vời muốn làm thiếp của cái vị Hoài Dương Vương kia!
Trong lúc nhất thời, Liễu Miên Đường tuy là nhanh mềm dẻo miệng cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Tam tiểu thư, người đó...... Hình như có chút hồ đồ rồi.”
Nhưng bộ dáng của Hạ Trân thế mà lại vô cùng thản nhiên, sau khi hit sâu một hơi liền khôi phục trấn định nói: “Các ngươi cũng đều không hiểu, yêu sâu sắc một nam tử như vậy thì những nam nhân khác đều chỉ là nước bùn trong mương máng, cái gì mà muốn làm thiếp chứ? Ta thà rằng chung thân không gả, cũng không muốn chịu thiệt......
Nói xong,
sắc mặt của nàng thay đổi, lãnh đạm mà nói: “Cũng đã không còn sớm nữa, Thôi phu nhân cũng trở về phủ đi thôi.” Nói xong đầu cũng không ngẩng lên mà dẫn theo nha hoàn rời đi.
Liễu Miên Đường bị chủ nhân hạ lệnh trục khách đương nhiên cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này.
Chờ đến khi nàng một đường quay lại gia trạch của chính mình mới cùng Lý ma ma nói: “Thế gian vậy mà còn có nữ nhân ngốc như vậy, trong nhà không phải lo tiền bạc, bộ dáng cũng đoan chính, sao lại cứ luôn cố chấp muốn gả cho người khác làm thiếp chứ? Có thể thấy được tên Hoài Dương Vương kia không phải là thứ gì đứng đắn, nói không chừng là vào một đêm trăng tròn lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta!”
Nhưng đợi đến sau khi Liễu Miên Đường cùng Thôi Cửu đi ra cửa, Lý ma ma nhìn thấy những dược liệu bổ dưỡng mà quản sự Vương phủ đưa tới thì có chút sững sờ mà trợn tròn mắt.
Những dược liệu này thật sự quý báu, hơn nữa cũng vô cùng bổ dưỡng...... Những thứ giống như khương hươu cùng nhung cao, còn có tiên mao gà đẳng huyết hoàn bí chế có thể xua đi hàn khí nhưng đại bộ phận đều là những thứ ở trong vương phủ cấp cho Vương phi quý thiếp để hỗ trợ việc mang thai, điều hòa thân thể.
Vương gia để cho Liễu nương tử ăn những thứ này, đến tột cùng là có tâm tư gì, chẳng lẽ là sợ về sau Liễu nương tử tái giả không sinh ra được đứa nhỏ sao?
Lại nói sau khi Miên Đường ra ngoài, ở đầu ngõ đã cùng phu quân của nàng ngọt ngào nói lời cáo biệt.
Nàng đi tham gia tiệc trà của các phu nhân, mà phu quân nàng lại muốn đi bái phỏng người quen cũ ở kinh thành đi ngang qua nơi này cho nên cũng không cùng đường.
Lúc Liễu nương tử đi vào phủ của Hạ gia, tất cả những phu nhân tiểu thư ở trấn Linh Tuyền hầu như đã đến đông đủ.
Trấn Linh Tuyền cũng không lớn, số lượng lễ hội trong năm cũng có hạn. Những y phục cùng trang sức quý báu của những phu nhân này chỉ có thể phô ra trong những buổi tiệc trà như thế này.
Cho nên mỗi lần đến tiệc trà, chỉ có thể dùng câu tranh kỳ khoe sắc, châu quang bảo khí mà hình dung.
Chỉ là phong thái của những phu nhân tiểu thư bản địa tỉ mỉ chuẩn bị lâu ngày lại lần nữa bị Thôi phu nhân, cái người quên mùa từ bên ngoài tới đoạt đi mất.
Lúc Liễu Miên Đường xuất hiện trước mặt mọi người với một thân y phục màu nguyệt bạch, tay áo bó lại thì mỗi người đều nhìn đến không chớp mắt.
Hiện giờ đang lưu hành y phục có tay áo bó, loại y phục này mỏng và nhỏ tôn lên hình thể người mặc nhất, phàm là bên hông có thịt thừa, thân hình không thon gọn đều sẽ lộ ra hết cho nên không phải là ai cũng có thể khống chế được.
Nhưng y phục phức tạp cùng lắt léo này mặc trên người Thôi phu nhân lại có vẻ thân hình nở nang mà không mất đi vẻ duyên dáng. Nếu nói nàng gầy thì nơi nở nang nhất lại cao ngất trong mây; nhưng nếu nói nàng béo vậy thì vòng eo mảnh khảnh kia lại có thể một tay ôm trọn, thật sự là làm cho người ta phải đố kỵ a!
Nguyên bản có người trời sinh đã có dáng vẻ xinh đẹp lại còn cố tình ăn diện trang điểm. Những thứ khác không nói, chỉ nói đến đồ trang sức hôm nay nàng đeo trên người cũng là giá cả xa xỉ, kiểu dáng độc đáo, làm cho người ta nhìn đến đỏ mắt.
Về vị Thôi phu nhân này, lúc trước các vị phu nhân đang ngồi ở đây cũng hỏi thăm một ít. Chỉ nghe nói phu quân nhà nàng làm kinh doanh nhưng đã sa sút cho nên liền ở phố Bắc Nhai mua một căn nhà để ở lại.
Phố Bắc Nhai kia cũng không phải là nơi những phú hộ ở, phần lớn là nơi ở của các hộ thương nhân buôn bán nhỏ, hoặc là nơi ở của các lão gia ở bên ngoài mà thôi.
Cho nên những phu nhân cùng tiểu thư có giàu có cũng lộ ra ý coi thường đối với vị Liễu phu nhân này.
Hơn nữa các nàng cũng biết Liễu nương tử làm như thế nào mà có được công việc của Hạ gia. Bất
quá là mưu lợi mà mua con đường vận chuyển đất sét, lừa bịp tống tiền mà thôi.
Tóm lại, chính là một người đã sa cơ thất thế, trong lòng của các phu nhân khó tránh khỏi có chút coi khinh.
Tuy nhiên đợi đến khi tận mắt nhìn thấy Liễu nương tử mới phát hiện vị nữ tử thôn quê này toàn thân đều toán ra vẻ phú quý chi khí, phẩm mạo cùng y phục đều không tầm thường, ẩn ẩn lại một loại khí chất khó ai sánh kịp.
Trong lúc nhất thời nguyên bản những người đang tính toán cô lập vị Thôi phu nhân này liền bởi vì khí chất của Liễu Miên Đường mà có chút sup do.
Hạ Trân làm chủ nhân nhưng thật ra lại dị thường thân thiết, thân thiện mà đưa Liễu Miên Đường dẫn tới trên chỗ ngồi. Tam tiểu thư đối với tiệc trà cũng tận tâm cắm hoa, an bài vô cùng chu đáo.
Chỉ là Liễu nương tử tựa hồ đối với loại tiêu tốn thời gian của các phu nhân này cũng không quen thuộc lắm cho nên chỉ mỉm cười ở một bên nhìn.
Các nữ nhân ở một chỗ cũng không giống nam tử nói đến lợi ích, cũng chỉ nói những chuyện đông tây vớ vẫn mà thôi.
Theo quan điểm của Liễu Miên Đường, cũng băng ghế dài trước cửa phố Bắc Nhai cũng chỉ thiếu đi mấy địa hạt dưa mà thôi, còn lại cũng không khác nhau là mấy.
Chỉ là chuyện phiếm của các vị phu nhân này so với những chuyện linh tinh ở phố Bắc Nhai thì đặc sắc hơn rất nhiều.
Ví dụ như vị chất nhi vẫn luôn bị trấn thủ ở đây đã không thấy bóng dáng đâu nữa, một nhà của tức phụ chất nhi của hắn lại một hai đòi nháo đến tận cửa quan phủ, yêu cầu hòa li, miễn cho nàng ta phải sống khổ sở như một góa phụ.
Đến khi nói đến đoạn này, Hạ Trân hướng Liễu Miên Đường nói chuyện, ý tứ chính là muốn xem nàng có biết chuyện này hay không.
Miên Đường lại thần thái tự nhiên, chính là một bộ dáng hoàn toàn không biết chuyện. Nàng mới không ngốc đến nỗi nói ra chuyện của cái tay ăn chơi trác táng kia. Dù sao phu quân cũng nói hắn đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc mới ngăn chặn được miệng của những nha dịch trong quan phủ, miễn cho vụ án bị tiết lộ ra ngoài, bại hoại danh tiết của nàng.
Hạ Trân thấy bộ dáng không nói lời nào của nàng liền cũng không cưỡng cầu, chỉ mỉm cười nói đến chuyện khác mà thôi.
Chờ đến khi ăn điểm tâm, câu chuyện kia không biết như thế nào liền chuyển tới chuyện Hoài Dương Vương cũng sắp đại hôn.
Dù sao những phu nhân ở đây yêu thích nhất chính là chuyện các quý nhân thành thân, đến lúc đó những đồ sứ tinh xảo sẽ được hoàn thiện thành một bộ. Chén đĩa ở trong hôn lễ cũng phải có kiểu dáng được đặc chế riêng, chính là đồ có chất lượng cao.
Liễu Miên Đường vừa nghe tới chuyện này, tinh thần cũng tỉnh táo lại, đôi mắt sáng ngời mà nghe các phu nhân nói về vị Hoài Dương Vương phi tương lai, Liêm tiểu thư.
Mà Lý ma ma vẫn luôn trưng ra một bộ mặt đen, có mấy lần các phu nhân đang nói chuyện vô cùng hứng khởi vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bà tử này mở to mắt mà tàn nhẫn nhìn về phía các nàng, quá dọa người rồi......
Mà khi tam tiểu thư nghe xong chuyện này, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, dáng vẻ không được tốt cho lắm.
Liễu Miên Đường vẫn luôn an tĩnh mà ở một bên ăn điểm tâm xem mặt đoán ý, đương nhiên có thể nhìn ra được có vài phu nhân khi nói ra những lời này là cố ý nhìn sắc mặt của Hạ Trân mà nói, cũng không biết nơi này ẩn chứa hàm ý gì.
Bất quá khi tiệc trà tan rã, Liễu Miên Đường bởi vì uống quá nhiều nước trà, liền mang theo Lý ma ma đến Cung phòng để cởi y phục.
Lúc nàng đi ra ngoài là vừa lúc cách một hòn non bộ, nghe được hai vị phu nhân bước ra nhỏ giọng nói: “Xem bộ dáng sắc mặt trắng nhợt của Hạ tam tiểu thư vừa rồi, thật đúng là để bụng, nàng cũng đã già rồi lại cứ luôn không chịu gả đi, lại si tâm muốn tương lai vào vương phủ làm thiếp, quả thực là mơ mộng hão huyền mà! Hạ nhị gia làm cha mà cũng không quan tâm quản giáo nàng!”
Một người khác thoạt nhìn rất quen thuộc với Hạ gia cũng nhỏ giọng nói: “Sao lại không quản chứ? Nhưng lại quản không được a! Đều nói bộ dáng của Hoài Dương Vương kia tuấn mỹ, cô nương gia vừa thấy liền muốn định chung thân! Tam tiểu thư hiện tại là coi thường người khác...”
Hai vị phu nhân kia không biết ở đằng sau núi giả có người, chỉ nhỏ giọng cười trộm, sau một lúc liền dọc theo con đường đi ra bên ngoài.
Liễu Miên Đường không nghĩ tới chỉ là cởi áo mà thôi lại nghe được một đoạn chuyện bí mật không muốn gả đi của Hạ Trân. Bởi vậy có thể thấy được cho dù là tiệc trà cao quý thì cũng có chỗ tương tự với ghế dài ở phố Bắc Nhai, đều phải lấy những bất hạnh của nhà khác ra để làm nổi bật hạnh phúc của chính mình.
Sau Liễu Miên Đường than thở một tiếng, xoay người liền thấy Hạ Trân vẻ mặt căng thẳng đứng ở phía sau nàng. Có thể thấy được những chuyện mà hai vị phu nhân kia nói vừa rồi cũng đã rơi vào tai của nàng ta.
Trường hợp này đúng là có chút xấu hổ. Liễu Miên Đường vốn dĩ là muốn giả vờ làm như không nghe thấy, mỉm cười cáo từ bỏ chạy lấy người.
Nhưng nàng lại không thể giả bộ không nhìn thấy bộ dáng lung lay giống như sắp ngã của Hạ Trân. Dứt khoát trực tiếp đem chuyện nói thẳng: “Tam tiểu thư sao lại để cho những người khác nói ra lời như vậy? Đi, ta cùng ngươi đi đuổi theo hai vị phu nhân kia, chặn miệng của các nàng lại, để cho các nàng hướng ngươi nhận lỗi.”
Hạ tam tiểu thư lại cười khổ một chút: “Những lời mà các nàng nói đều là sự thật, ta có tư cách gì để nói bọn họ được đây?”
Thật lòng mà nói, Miên Đường vẫn rất kính nể vị tam tiểu thư gỏi giang này. Nhưng nàng không nghĩ tới một vị cô nương băng tuyết thông minh như vậy lại đối với chuyện chung thân đại sự hồ đồ như vậy, thế nhưng lại không muốn làm nương tử của người ta mà luôn trông mong cùng hy vọng xa vời muốn làm thiếp của cái vị Hoài Dương Vương kia!
Trong lúc nhất thời, Liễu Miên Đường tuy là nhanh mềm dẻo miệng cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Tam tiểu thư, người đó...... Hình như có chút hồ đồ rồi.”
Nhưng bộ dáng của Hạ Trân thế mà lại vô cùng thản nhiên, sau khi hit sâu một hơi liền khôi phục trấn định nói: “Các ngươi cũng đều không hiểu, yêu sâu sắc một nam tử như vậy thì những nam nhân khác đều chỉ là nước bùn trong mương máng, cái gì mà muốn làm thiếp chứ? Ta thà rằng chung thân không gả, cũng không muốn chịu thiệt......
Nói xong,
sắc mặt của nàng thay đổi, lãnh đạm mà nói: “Cũng đã không còn sớm nữa, Thôi phu nhân cũng trở về phủ đi thôi.” Nói xong đầu cũng không ngẩng lên mà dẫn theo nha hoàn rời đi.
Liễu Miên Đường bị chủ nhân hạ lệnh trục khách đương nhiên cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này.
Chờ đến khi nàng một đường quay lại gia trạch của chính mình mới cùng Lý ma ma nói: “Thế gian vậy mà còn có nữ nhân ngốc như vậy, trong nhà không phải lo tiền bạc, bộ dáng cũng đoan chính, sao lại cứ luôn cố chấp muốn gả cho người khác làm thiếp chứ? Có thể thấy được tên Hoài Dương Vương kia không phải là thứ gì đứng đắn, nói không chừng là vào một đêm trăng tròn lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.