Kiều Tàng

Chương 78:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Nhưng không nghĩ đến Liễu Miên Đường lại trịnh trọng nói: “Tiền từ của hồi môn trước đây của ta vẫn còn dư, thế nên mấy ngày qua ta đang nghĩ đến việc mua một mảnh vườn nhỏ, một căn nhà đơn sơ với gian phòng vừa phải, để đủ nương thân là được rồi... Nếu như tướng công cảm thấy không thể tha thứ cho ta, ta sẽ đến đó sống...để chàng đỡ phải ném vỡ bát. Nhà chúng ta tuy rằng bán đồ sứ nhưng nếu cứ tiếp tục ném như vậy, đồ trong cửa tiệm cũng không còn đủ để mà bán..”

Thôi Hành Chu nghe xong, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Suy nghĩ của người phụ nữ này quá to gan rồi! Hắn chẳng qua chỉ ném một cái bát, nàng lại muốn mua một mảnh sân bỏ nhà ra đi. Với tính khí như vậy, thì có thể sống lâu dài với ai được?

Nhưng nghĩ đến việc nàng từng bị bắt cóc ở trên núi, lại chưa có kinh nghiệm làm dâu nhà người ta tử tế, hắn khó tránh việc phải chỉ bảo cho nàng, trái lại cũng cần thêm một chút kiên nhẫn. Vậy nên Thôi Cửu chau mày nói: “Vợ chồng ở trên đời, làm gì không có việc cãi nhau? Nàng nhìn những ngôi nhà ở Bắc Nhai này xem, có nhà ai trước giờ vẫn luôn yên bình? Nếu người ta đều học theo nàng, có nhiều ngân lượng liền đem đi mua nhà, thì nhà ở trấn Linh Tuyền cũng không đủ để bán, đất đai cũng sẽ càng có giá hơn rồi.”

Trước đây hẳn chưa từng tiếp xúc qua nhiều chuyện ở trên đời, cũng không biết làm thế nào để vợ chồng chung sống hòa thuận. Nhưng sau khi sống ở Bắc Nhai một thời gian, mỗi nhà đều có cảnh ngộ riêng, ngược lại hắn phải tiếp thu từng việc một. Những cặp vợ chồng trên đời thật tầm thường đến độ không thể chấp nhận nổi, hắn so với những tên đàn ông ngoài kia, vẫn còn tốt hơn nhiều.

Chẳng qua là hắn chỉ ném một cái bát, có phải chuyện to tát gì đâu!

Miên Đường nghe xong, cảm thấy cũng hợp lý, chỉ là trước đây nàng cho rằng trong nhà mình nhất định sẽ không xảy ra những cuộc cãi vã vặt vãnh như vậy, nào ngờ lại cũng không thể tránh khỏi như bao người khác, nghĩ đến đây, khoé mắt nàng ửng đỏ nói: “Nhà người khác cãi vã, phụ nữ luôn đúng lý hợp tình, nên cũng tự nhiên cãi thật sảng khoái. Nhưng ở trước mặt tướng công chàng đây, lần nào ta cũng bị đuối lý như lần nào, làm sao cãi nhau một trận ra trò được?”

Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Vớ vẩn! Vậy nàng mua nhà thì có thể vui vẻ sao?”

Miên Đường nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng đôi bên nếu có thể nhường nhịn nhau một chút, thì chúng ta ai cũng không cần phải cảm thấy bất mãn...”

Thôi Hành Chu nhìn dáng vẻ lườm nguýt nghiêm túc bằng đôi mắt to trong sáng ấy của nàng, hắn thật muốn tìm cái bát khác để đập lần nữa, bèn tức giận nói: “Về sau nàng tránh cùng Hạ Trân đồn đại những lời xằng bậy về quan lớn trong vùng, ta tự khắc sẽ không ném đồ mắng người nữa, nhọc công nàng phải lấy của hồi môn để mà mua sân vườn!”

Miên Đường nghĩ ngợi cả đêm lý do khiến tướng công tức giận, nhưng không ngờ nguyên nhân chính là từ những lời nàng đã mắng Hoài Dương vương Tây Bắc. Nàng nhất thời mở to mắt, bối rối nhìn Thôi Cửu.

Thôi Hành Chu nói đến đây, đành tiếp tục bịa chuyện một cách đường hoàng: “Hoài Dương vương từ trước đến nay luôn coi trọng tiếng nói của bá tánh, khắp nơi đều có sắp đặt tai mắt, ngày hôm đó nàng lớn tiếng bàn luận bừa bãi về đại quan biên cương, nếu như truyền đến tại quan phủ, chẳng phải sẽ tự chuốc lấy phiền phức sao?”

Miên Đường nghe xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng đã biết vì sao người chồng vẫn luôn dịu dàng ngày hôm đó lại tức giận đến thế.

Phụ thân và huynh trưởng của nàng có dính líu đến một vụ hối lộ bè đảng, ngoài lòng tham và vết nhơ bên ngoài của bản thân, họ còn bị những người bên cạnh bán đứng và tố giác. Nghe người ta nói, phu quân vì gia đình của nàng đã chạy vạy khắp nơi, tiêu tốn không ít ngân lượng, thậm chí xém chút nữa đã bị liên lụy, nên mới không thể can thiệp thêm được nữa.

Cái gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng, phu quân đã từng vì lo lắng cho nàng, mà cầu giao tình giao thiệp với những nhân vật xấu xa trong giới quan lại. Vậy mà nàng lại nói năng không cẩn trọng như thế, ngồi trong sân nhà mình tự bàn luận xằng bậy về vua của Chân Châu, đúng thật là đáng bị mắng!

Nhận thấy sai lầm của mình, Miên Đường liền giảm đi khí thế, kiểm điểm lại vừa rồi bản thân đã thờ ơ không cung nghênh đón tiếp phu quân.

Nàng cắn cắn môi, không quan tâm đến dáng vẻ làm bộ làm tịch viết chữ, chỉ vội vàng đi ra sau bình phong, nhúng khăn lau mặt vào nước, chườm ấm mặt cho phu quân rồi thay quần áo giúp chàng.



Thôi Hành Chu không ngờ rằng Liễu nương tử nàng đây vậy mà lại dễ dỗ dành, chỉ việc lấy quan ra dọa một chút, nàng ngay lập tức không còn bướng bỉnh nữa.

Lúc này hắn thản nhiên nhận lấy khăn mặt, sau khi lau qua một lần hắn để cho nàng cởi dây thắt lưng rồi thay quần áo, ngoài giày và vớ, còn thay sang dép nhỏ thoải mái, trong lòng cũng thấy thư giãn hơn nhiều.

Hắn bận rộn trong doanh trại, nếu như mỗi lần đến Bắc Nhai đều phải dỗ dành nàng, thật sự không chịu đựng nổi. Ban đầu hắn đã nghĩ đến việc bỏ người phụ nữ này lại, nhưng vì tấm lòng bồ tát hiếm có của mình, sợ nàng lại rơi vào tay bọn đạo tặc ở Ngưỡng sơn, nên mới bảo vệ nàng chu toàn.

Chỉ hi vọng nữ nhân nhỏ bé này sẽ luôn hiểu lý lẽ như vậy, sau này khi nàng biết được chân tướng rồi, sẽ thấy cảm động trước ơn cứu mạng và sự chăm sóc của hắn.

Mà bây giờ Miên Đường cũng đã nghĩ thông suốt rồi, vợ chồng giống như răng liền môi, làm sao mà không có lúc xảy ra xung đột được? Chỉ cần phu quân không vì ghét bỏ nàng mà ném bát chửi mắng, những chuyện khác, cứ nói ra hết với nhau vậy là tốt rồi.

Chỉ là tâm trạng của phu quân rõ ràng vẫn còn có chút không vừa ý, chàng liếc nhìn qua bên bàn hỏi, tại sao ta không dùng tấm thiệp mà chàng đã mô phỏng cho ta.

Miên Đường đương nhiên không thể nói, là vì vừa rồi trong lúc tức giận, sợ rằng dùng tấm thiệp mà phu quân viết sẽ làm giảm đi khí thế.

Vậy nên nàng bèn ngồi xuống bên cạnh Thôi Cửu, giả vờ vừa đo vai cho chàng vừa nói: “Tấm thiệp mà không dễ dàng gì chàng viết trong lúc rảnh rỗi, quý báu như thế! Ta không nỡ dùng, mà đang nghĩ đến việc dùng bích thảo mua từ cửa hàng để luyện tập, chờ đến khi chữ viết ra gì rồi, ta mới mô phỏng lại nét chữ đẹp của tướng công.”

Thôi Hành Chu cảm thấy, người vợ này thật sự rất thú vị. Mẳng người khác nịnh bợ hẳn quá đà, nhưng dáng vẻ tâng bốc của nàng mới đúng là xu nịnh.

Hắn lơ đễnh lắng nghe, nhưng nhận thấy bàn tay đang di chuyển trên vai mình có chút khiến cho người khác không tập trung, thế là hắn vươn tay ra nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, kéo nàng vào lòng, vân vê cổ tay nàng rồi thì thầm hỏi: “Viết chữ lâu như vậy, cổ tay có bị đau không?”

Miên Đường kề sát hắn, nhìn hàng lông mày đen rậm như mực của hắn, liền có chút đỏ mặt tim đập nhanh, chỉ biết ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực hắn đáp: “Có hơi đau...”

Thôi Hành Chu nhìn đôi mắt to e lệ rụt rè của nàng, đôi má ửng hồng, đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, lo lắng không biết chuyện ở Ngưỡng sơn khi nào mới kết thúc. Đến lúc đó, hắn sẽ có thể thẳng thắn bộc lộ tình cảm với nàng, để nàng đường hoàng ở bên cạnh hắn, khi đó hai người bọn họ có thể cùng nhau làm nhiều thứ hơn rồi. ...

Trong lòng Thôi Hành Chu nghĩ, ban đầu có chút khó tả, nhất thời hơi lơ đãng. Nhưng Miên Đường thì lại đang băn khoăn một chuyện khác, chỉ sụt sịt hỏi: “Phu quân, tiếng ta húp canh thật sự lớn lắm sao?”

Thôi Hành Chu xoa bóp cổ tay cho nàng, làm dịu cơn đau, đành phải có qua có lại, nói vài câu tâng bốc “phu nhân ăn uống duyên dáng".

Chẳng bao lâu, cuộc chiến trong nhà ở Bắc Nhai cuối cùng cũng xem như đã lắng xuống, hóa thành tình chàng ý thiếp nồng nàn.

Lý ma ma ở bên ngoài, nín thở tập trung, chờ đợi tiếng tranh cãi bên trong phòng.

Không ngờ rằng ban đầu Vương gia bị người vợ không hiểu chuyện làm cho tức giận đến mức phải bỏ đi, sau đó không biết như thế nào ngài lại không đi, mà hậm hực xông vào phòng, sau khi hai người nói vài câu xong, liền yên tĩnh trở lại.

Đợi đến khi hai người họ trở ra, thì đã đến giờ ăn ta rồi.



Vương gia...đang dắt tay Liễu phu nhân bước ra khỏi phòng. Liễu phu nhân nhìn Vương gia với vẻ trìu mến, không giống như là đang tức giận.

Cũng không biết Vương gia đã dùng cách gì để dỗ dành nàng, nhưng trông thấy cảnh tượng này, thật đúng là “đầu giường giận, cuối giường hoà".

Lý ma ma lắc đầu, dùng sức khua khua cái xẻng trong tay. Bà cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, Liễu phu nhân và Vương gia...đây chẳng phải là một cuộc hôn nhân đầm ấm sao, ôi, ngày mai bà phải để thêm một quyển kinh thư trên bàn, lúc tích góp công đức cho mình, nhân tiện cũng sẽ cầu phúc cho Liễu phu nhân!

Tam cô nương của Hạ gia, khoảng thời gian trước vì bận rộn giao thiệp, nên không thấy bóng dáng đâu, gần đây đã nhàn rỗi trở lại, nhưng nàng ta lại không đến Chân Châu uống trà nữa.

Có thể là do đã uống quá nhiều trà cùng giới thượng lưu rồi, nguồn cung ứng đột ngột bị cắt, khiến người ta thấy khó chịu tâm trạng lên xuống thất thường. Kết quả, Hạ Trân ngã bệnh rồi.

Lúc Miên Đường nhận được tin, nàng lần lựa một thời gian. Hạ gia giao thiệp rộng, Hạ tam cô nương lại thay Hạ nhị gia quản lý việc trong nhà, không thiếu người đi thăm bệnh. Nàng sẽ không tham gia vào cuộc náo nhiệt lúc này.

Nhưng Hạ gia thân là thống lĩnh đứng đầu ở trấn Linh Tuyền, Miên Đường không thể không đi đến Hạ gia giao thiệp xã giao một chút.

Vì vậy, nàng chọn một ngày nắng ráo đầu thu, gói theo hai túi trái cây, rồi nhờ Lý ma ma chọn một củ nhân sâm dài từ trong hộp thuốc bổ lớn mà tướng công mua về, đóng gói vào chiếc hộp gấm, xong mới thu dọn chỉnh tề mà đi thăm bệnh.

Bệnh tình của Hạ Trân kéo dài hơn mười ngày. Lúc Miên Đường bước vào trong phòng thăm nàng ta, ngược lại bị dọa cho giật mình. Một cô nương đang khoẻ mạnh, vậy mà đã trở nên vô cùng gầy gò, chiếc vòng ngọc trên tay cũng lỏng lẻo đến mức tuột ra.

Hạ tam cô nương nhìn thấy Miên Đường đến, sắc mặt hoà nhã chào hỏi nàng, hai người nói về chuyện sắc nhân sâm để dưỡng bệnh, sau chủ đề về việc tẩm bổ nghỉ ngơi, liền không còn gì để nói.

Miên Đường cảm thấy bầu không khí yên tĩnh trong phòng có chút ngượng ngùng, bèn viện cớ muốn rời đi.

Nhưng Hạ Trân lúc này, lại âm thầm thở dài một hơi, rốt cuộc không nhịn được, tâm sự với Miên Đường nỗi khổ tâm của mình.

“Thôi phu nhân, ta biết người tâm địa lương thiện, cũng biết như thế nào là nhân quả. Vậy nên chuyện này ta cũng chỉ có thể nói với người.”

Cũng không biết nàng ta nhìn trúng Liễu Miên Đường ở chỗ nào, mà lại cảm thấy nàng là người có thể giao phó tâm tư, không ngừng kể với Liễu Miên Đường về những ngày tháng qua, nói ra hết những ấm ức không thể nói cùng người khác.

“Liêm tiểu thư không biết như thế nào, giận dỗi ta, không trả lời thư của ta, cũng không hề mời ta, dường như những lời cô ấy nói lúc trước, chỉ là giấc mộng của mình ta.

Có vẻ nói như vậy là vẫn chưa đủ, sợ Liễu Miên Đường hiểu lầm rằng sự khoe khoang trước đây của nàng ta chỉ là một lời nói dối, Hạ Trân thậm chí còn lấy ra bức thư riêng mà Liêm tiểu thư đã viết cho nàng ta cách đây không lâu.

Liễu Miên Đường mở bức thư thơm nức ra xem, cảm thấy Liêm tiểu thư hẳn phải là một cô gái tài năng, chữ viết hay vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook