Chương 79:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nếu như đọc kỹ những dòng chữ trong đó, mới hoàn toàn hiểu được ý của Hạ Trân, cái cảm giác thân thuộc ấy, cứ như thể đã thất lạc chị em ruột thịt nhiều năm.
Miên Đường đọc lướt qua bức thư, nhớ tới lời căn dặn của tướng công, không được tuỳ tiện bàn luận xằng bậy về người nhà của quan lớn biên cương.
Vậy nên khẽ mỉm cười nói: “Tiểu thư có thể nhận được sự coi trọng của Liêm tiểu thư, thật sự là phúc phần mấy đời, người khác cũng thấy ngưỡng mộ. Nhưng có lẽ là do Liêm tiểu thư sắp gả đi rồi, nên có nhiều việc bận. Nàng không thể phân tâm mà tiếp tục thư từ qua lại với người, cũng là điều bình thường. Những người thương nhân như chúng ta, qua lại với quan gia, đương nhiên phải có chừng mực, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo mới là thỏa đáng. Hạ tiểu thư, người hà cớ gì phải suy tính thiệt hơn?”
Hạ Trân lặng lẽ thở dài: “Ngày hôm đó người nói đúng, Liêm tiểu thư sẽ không vô duyên vô cơ đối xử tốt với ta, trong căn nhà rộng lớn như thế, thê thiếp sau này của Vương gia cũng không thiếu, một nữ thương nhân giống như ta, kém cỏi hơn người, đương nhiên là dễ xử lý. Ban đầu ta vẫn còn do dự không biết có nên buông bỏ nàng ấy. Có lẽ Liêm tiểu thư cảm thấy thái độ của ta không dứt khoát, nên đã tìm người khác...”
Miên Đường lại thấy việc Liêm tiểu thư tìm người khác là chuyện tốt. Vì thế liền nhân cơ hội khuyên giải Hạ tiểu thư, vẫn là chính mình tự tìm phu quân, làm chính thất mới là việc thoả đáng.
Nghĩ đến việc bản thân mình lúc đó có thể đã để lỡ mất Hoài Dương vương tây Bắc, Hạ Trân không khỏi hối hận rơi nước mắt. Nàng ta luôn cảm thấy nếu lúc đó mình bày tỏ thái độ, bản thân có thể đã ngồi trên kiệu nhỏ tiến vào Vương phủ, cùng chung sống với Vương gia tài năng xuất chúng rồi...
Nhưng tâm trạng đau lòng không thôi, dưỡng bệnh cũng được gần 10 ngày.
Miên Đường không kiên nhẫn nổi với kiểu tình cảm yếu đuối này, nhân lúc nàng ta lau nước mắt, thình lình nói một số việc về đơn hàng, lại cố ý vờ như vô tình nhắc đến hai người anh trai con vợ lẽ của tam tiểu thư, gần đây đã thay nàng ta giao thiệp, rất giỏi giang, dường như cũng đã giành được sự tán thưởng của Hạ nhị gia.
Vừa nói như vậy, quả nhiên đã tác động đến tâm tư của Hạ Trân, khiến nàng ta căng thẳng hỏi đến hành tung của hai người huynh trưởng con vợ lẽ nổi bật kia.
Miên Đường mỉm cười nói: “Tam tiểu thư không cần lo lắng, theo như ta thấy, hai người anh trai của người phản ứng rất tốt. Phụ nữ chúng ta nếu như có người giúp đỡ, không cần xuất đầu lộ diện mới là tốt nhất. Người cứ việc an tâm ở nhà dưỡng bệnh, dù sao Hạ nhị gia cũng có người phụ giúp rồi.”
Khi Miên Đường rời khỏi Hạ gia, Hạ tam tiểu thư đã gần như thoát khỏi nỗi buồn, đôi mắt sáng rực, tinh thần phấn chấn, muốn trở lại cửa tiệm, chấn chỉnh người huynh trưởng con vợ lẽ dám cả gan can thiệp vào việc kinh doanh của cửa hàng.
Việc buôn bán của Hạ gia, phần lớn đều là được truyền lại từ chính thất phu nhân. Mẫu thân của Hạ tam cô nương chính là chính thất phu nhân đó, sau nàng ta còn có một người em trai, là người con trai độc nhất của vợ cả. Nàng ta làm chị nên phải thay cậu em trai chưa trưởng thành chăm lo cho gia đình.
Vì vậy lúc Miên Đường lên xe ngựa, cảm thấy có chút oan ức thay cho Hoài Dương vương.
Cũng không thể trách vị Vương gia kia đã làm lỡ việc xuất giá của Tam cô nương. Theo cách nhìn của nàng, chắc hẳn là do Hạ tam cô nương ham quyền lực, muốn thay em trai quản lý gia tài, nên mới không nỡ gả đi!
Nhưng những điều này, cũng không phải là việc nàng ta cần bận tâm, điều nàng ta cần làm lúc này, chỉ là quản lý cho tốt công việc buôn bán trong nhà, và ổn định cuộc sống của bản thân mà thôi.
May là những người thợ thiết kế sản phẩm làm thuê trong cửa tiệm đều tài giỏi. Trong vài ngày qua, Trần tiên sinh đã sản xuất ra mấy sản phẩm chất lượng, mua được với giá rất đắt tiền.
Trong tay Miên Đường có rất nhiều tiền, nên nàng bắt đầu tính đến việc mua một dinh thự mới.
Khi nàng nói với phu quân dự định này, chàng lại có chút lưỡng lự.
“Căn nhà hiện tại vẫn còn tốt, cứ tạm sống ở đó trước, đợi sau này, ta tự khắc sẽ đổi cho nàng một căn tốt hơn nữa.”
Trải qua vụ việc lần trước Ngưỡng sơn phái người bắt cóc Miên Đường, Thôi Hành Chu đã ra lệnh cho ám vệ tăng cường bảo hộ. Nếu như bán nhà, không tránh được sẽ có thợ làm công cả ngày ra vào hỗn tạp, thế nào cũng xảy ra sơ xuất, chẳng thà cứ từ từ rồi đổi nhà mới.
Những việc như thế này, Miên Đường hết thảy đều luôn nghe theo lời tướng công. Nếu chàng đã thích sống ở Bắc Nhai, nàng cảm thấy nhà nhỏ cũng tốt, chỉ là thiếu một nơi để cho phu quân luyện công.
Cuối cùng nàng đã thương lượng với Lý ma ma một chút, quyết định mở rộng hoa viên bên cạnh sân nhỏ, sau đó mua một cái giá đỡ đao, để phu quân có không gian phát huy quyền curóc.
Sau khi đưa ra quyết định này, Miên Đường đã sai Mạc Như xây một hoa viên, sau đó lát lại bằng đá phiến, cuối cùng tu sửa thành một khoảng đất trống.
Tiếp theo là mua một giá đỡ đao có đầu đặt ở sân luyện võ. Miên Đường hỏi chồng, biết được chàng rất quen thuộc với đao kiếm.
Miên Đường quả thật rất nóng lòng, muốn nhìn thấy tư thế oai phong của phu quân, vậy nên hôm nay tranh thủ lúc tướng công ra ngoài, nàng đã đến cửa hàng vũ khí ở thị trấn đi dạo.
Chỉ tiếc là người giỏi võ ở nơi này không nhiều, vì vậy cửa hàng đồ sắt chỉ có vài món để chọn.
Miên Đường không phải tốn công chọn lựa, mấy món đồ này đã được đóng gói sẵn rồi.
Chỉ là sau khi trả tiền, nàng đã đụng phải một tiểu thư mập mạp dắt theo vài người tuỳ tùng đang đi ngược hướng.
“Ngươi có mắt hay không vậy? Dám va vào tiểu thư nhà ta!" Nhìn qua có vẻ như nàng ta là tiểu thư của một gia đình giàu có, người hầu phía sau đang la lối, giọng điệu to tiếng.
Bích Thảo đi theo Miên Đường cũng không dễ ăn hiếp, nàng trừng mắt nhìn lại nói: “Rõ ràng là tiểu thư nhà ngươi đụng trúng phu nhân chúng ta, sao còn hỏi ngược lại người khác có mắt hay không? Sao không thử nhìn xem ngươi có mang theo não không!”
Nhìn thấy hai bên lời qua tiếng lại chuẩn bị cãi nhau đến nơi, nàng tiểu thư mập mạp kia mất kiên nhẫn nói: “Đủ rồi, việc gì mà phải ồn ào, chẳng phải ta không bị làm sao hết sao.” Nói xong, nàng ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Miên Đường, trực tiếp đi vào cửa hàng.
Nhưng cô nương đi phía sau nàng ta tướng mạo thanh tú, vẫn như cũ nhìn thẳng vào Miên Đường, sau đó nói: “Liễu tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”
Miên Đường có hơi ngạc nhiên, nàng không nhận ra vị cô nương này, nhưng tại sao nàng ta lại gọi mình là Liễu tỷ tỷ một cách thân mật như vậy?
Vậy nên nàng lịch sự hỏi lại: “Dám hỏi người là vị nào?”
Cô gái kia dường như không ngờ đến phản ứng vừa xa lạ vừa khách sáo của Miên Đường, nên ngập ngừng nói: “Tỷ tỷ, tỷ không nhận ra muội sao?”
Miên Đường không khỏi ngẩn người trước câu hỏi, cẩn thận nhìn cô nương thanh tú trước mặt, chỉ cảm thấy cô ta trông hiền lành dễ chịu, chứ không hề quen.
Nhưng nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Miên Đường, đôi mắt của cô nàng kia ngấn lệ, nói bằng giọng run rẩy: “Sao tỷ lại không nhận ra muội chứ?
Miên Đường nghĩ có thể mình đã gặp một người bạn cũ, nhưng nàng lại quên sạch sành sanh, vậy nên sau khi nhìn lên nhìn xuống một lượt, hỏi: “Có phải người quen biết ta ở kinh thành không? Ta từng mắc phải một trận bệnh, sau khi tỉnh lại, những việc trước đây đều không nhớ rõ, nếu như không thể nhớ ra, xin hãy thứ lỗi cho ta...”
Cô nương xinh đẹp này chính là Tôn Vân Nương! Bởi vì Ngưỡng sơn sắp tới chiêu hàng, rất nhiều thủ lĩnh ở trên núi thường đi lại Thanh Châu, nàng ta cũng nhân cơ hội này xuống núi, ngược lại đã rất thân thiết với Thạch Tuyết Tễ con gái vợ lẽ của Thạch tổng binh, mấy ngày qua xưng hô với nhau như tỷ muội rồi.
Sau khi Thạch Tuyết Tễ gặp mặt Tử Du công tử, đã bị hắn thu hút. Mặc dù cuộc hôn su kia được giấu kín, không được đem ra bàn tán chi tiết, nhưng Thạch tiểu thư lại không khỏi mong chờ, đợi sau khi Tử Du công tử trở thành cấp dưới của phụ thân nàng, sẽ nhanh chóng thành thân.
Hôm nay đến trấn Linh Thuỷ, là vì nghe nói thợ rèn trong cửa tiệm ở nơi này có những chiếc khuôn lò sưởi tay với tạo hình độc đáo, nàng ta định đặt một chiếc tặng cho Tử Du công tử để bày tỏ lòng mình.
Vì thế, người chị em khác họ mới vừa kết giao này mới gặp Liễu Miên Đường ở đây.
Thật ra Tôn Vân Nương thúc giục Thạch tiểu thư đến trấn Linh Thuỷ, cũng là vì muốn tìm Liễu Miên Đường.
Công tử đã ra lệnh cho nàng ta không được phép đem rắc rối đến cho Miên Đường nữa. Nàng ta đương nhiên không dễ dàng phái người tìm kiếm. Nhưng số ngân lượng ở Ngưỡng sơn biến mất vẫn không rõ nguyên nhân. Nàng ta nghi ngờ công tử đang bao che cho Liễu Miên Đường, thay nàng ta lấp liếm vụ bê bối tham ô.
Hơn nữa gần đây Tử Du công tử đối xử với nàng ta ngày càng lạnh nhạt. Nàng ta cũng không hỏi ra được ẩn tình nào, vậy nên luôn muốn trực tiếp hỏi Liễu Miên Đường, có thể sẽ tìm ra sơ hở.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, Liễu Miên Đường này vậy mà giống như không nhận ra nàng ta, chỉ khách sáo và xa cách nói về chứng mất trí nhớ của bản thân.
Vân Nương vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào mắt của Miên Đường nói: “Không nhớ gì cả sao?”
Miên Đường không muốn thất lễ và lạnh nhạt với người quen cũ, hơn nữa chuyện nàng bị bệnh cũng không phải việc xấu hổ
gì, nên thành thật nói: “Chỉ nhớ được việc ta xuất giá đến kinh thành, những việc sau đó thì không nhớ nữa rồi...không biết ngươi là ai?”
Vân Nương hiểu rất rõ về Liễu Miên Đường. Mặc dù nàng ta thông minh xảo huyệt, nhưng sẽ không giả tạo khách sáo với người khác, tính cách uỷ khúc cầu toàn.
Trước khi mất trí nhớ, hai người họ đã xảy ra tranh chấp. Nếu như Liễu Miên Đường không phải mất trí thật, nàng ta nhìn thấy sẽ lạnh lùng giả vờ không quen biết, chứ sẽ không khách sáo như vậy.
Nói như vậy, Liễu Miên Đường thật sự đã quên hết mọi chuyện về việc nàng ta xuất giá được nửa đường thì đã đi đến Ngưỡng sơn, cũng quên hết đoạn tình cảm giữa nàng ta và Tử Du?
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Nương trái lại cảm thấy hả hê sung sướng.
Nàng ta không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu Liễu tỷ đã quên hết mọi chuyện, tỷ làm sao có thể sống được?”
Miên Đường nghi ngờ nhìn cô ta nói: “Đương nhiên là phu quân của ta chăm sóc ta, ngươi...sao lại hỏi như thế?”
Khoảnh khắc đó, Vân Nương đã hiểu ra tất cả. Liễu Miên Đường nhan sắc xinh đẹp như thế nào? Bây giờ võ công của nàng ta cũng vô dụng rồi, gai nhọn đều bị rút ra hết, giống như miếng mồi thơm ngon mất đi sự bảo vệ. Nếu như kẻ nào có ý đồ xấu xa muốn lừa gạt nàng ta, chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Nhất định là do lúc đó nàng ta bị ném xuống khỏi thuyền, đầu bị va chạm, lại được người khác cứu giúp, thấy nàng ta dung mạo xinh đẹp, nên nảy sinh ý đồ xấu, lừa nàng ta làm nương tử của nhà mình, rồi từ đó chiếm đoạt nàng ta.
Miên Đường đọc lướt qua bức thư, nhớ tới lời căn dặn của tướng công, không được tuỳ tiện bàn luận xằng bậy về người nhà của quan lớn biên cương.
Vậy nên khẽ mỉm cười nói: “Tiểu thư có thể nhận được sự coi trọng của Liêm tiểu thư, thật sự là phúc phần mấy đời, người khác cũng thấy ngưỡng mộ. Nhưng có lẽ là do Liêm tiểu thư sắp gả đi rồi, nên có nhiều việc bận. Nàng không thể phân tâm mà tiếp tục thư từ qua lại với người, cũng là điều bình thường. Những người thương nhân như chúng ta, qua lại với quan gia, đương nhiên phải có chừng mực, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo mới là thỏa đáng. Hạ tiểu thư, người hà cớ gì phải suy tính thiệt hơn?”
Hạ Trân lặng lẽ thở dài: “Ngày hôm đó người nói đúng, Liêm tiểu thư sẽ không vô duyên vô cơ đối xử tốt với ta, trong căn nhà rộng lớn như thế, thê thiếp sau này của Vương gia cũng không thiếu, một nữ thương nhân giống như ta, kém cỏi hơn người, đương nhiên là dễ xử lý. Ban đầu ta vẫn còn do dự không biết có nên buông bỏ nàng ấy. Có lẽ Liêm tiểu thư cảm thấy thái độ của ta không dứt khoát, nên đã tìm người khác...”
Miên Đường lại thấy việc Liêm tiểu thư tìm người khác là chuyện tốt. Vì thế liền nhân cơ hội khuyên giải Hạ tiểu thư, vẫn là chính mình tự tìm phu quân, làm chính thất mới là việc thoả đáng.
Nghĩ đến việc bản thân mình lúc đó có thể đã để lỡ mất Hoài Dương vương tây Bắc, Hạ Trân không khỏi hối hận rơi nước mắt. Nàng ta luôn cảm thấy nếu lúc đó mình bày tỏ thái độ, bản thân có thể đã ngồi trên kiệu nhỏ tiến vào Vương phủ, cùng chung sống với Vương gia tài năng xuất chúng rồi...
Nhưng tâm trạng đau lòng không thôi, dưỡng bệnh cũng được gần 10 ngày.
Miên Đường không kiên nhẫn nổi với kiểu tình cảm yếu đuối này, nhân lúc nàng ta lau nước mắt, thình lình nói một số việc về đơn hàng, lại cố ý vờ như vô tình nhắc đến hai người anh trai con vợ lẽ của tam tiểu thư, gần đây đã thay nàng ta giao thiệp, rất giỏi giang, dường như cũng đã giành được sự tán thưởng của Hạ nhị gia.
Vừa nói như vậy, quả nhiên đã tác động đến tâm tư của Hạ Trân, khiến nàng ta căng thẳng hỏi đến hành tung của hai người huynh trưởng con vợ lẽ nổi bật kia.
Miên Đường mỉm cười nói: “Tam tiểu thư không cần lo lắng, theo như ta thấy, hai người anh trai của người phản ứng rất tốt. Phụ nữ chúng ta nếu như có người giúp đỡ, không cần xuất đầu lộ diện mới là tốt nhất. Người cứ việc an tâm ở nhà dưỡng bệnh, dù sao Hạ nhị gia cũng có người phụ giúp rồi.”
Khi Miên Đường rời khỏi Hạ gia, Hạ tam tiểu thư đã gần như thoát khỏi nỗi buồn, đôi mắt sáng rực, tinh thần phấn chấn, muốn trở lại cửa tiệm, chấn chỉnh người huynh trưởng con vợ lẽ dám cả gan can thiệp vào việc kinh doanh của cửa hàng.
Việc buôn bán của Hạ gia, phần lớn đều là được truyền lại từ chính thất phu nhân. Mẫu thân của Hạ tam cô nương chính là chính thất phu nhân đó, sau nàng ta còn có một người em trai, là người con trai độc nhất của vợ cả. Nàng ta làm chị nên phải thay cậu em trai chưa trưởng thành chăm lo cho gia đình.
Vì vậy lúc Miên Đường lên xe ngựa, cảm thấy có chút oan ức thay cho Hoài Dương vương.
Cũng không thể trách vị Vương gia kia đã làm lỡ việc xuất giá của Tam cô nương. Theo cách nhìn của nàng, chắc hẳn là do Hạ tam cô nương ham quyền lực, muốn thay em trai quản lý gia tài, nên mới không nỡ gả đi!
Nhưng những điều này, cũng không phải là việc nàng ta cần bận tâm, điều nàng ta cần làm lúc này, chỉ là quản lý cho tốt công việc buôn bán trong nhà, và ổn định cuộc sống của bản thân mà thôi.
May là những người thợ thiết kế sản phẩm làm thuê trong cửa tiệm đều tài giỏi. Trong vài ngày qua, Trần tiên sinh đã sản xuất ra mấy sản phẩm chất lượng, mua được với giá rất đắt tiền.
Trong tay Miên Đường có rất nhiều tiền, nên nàng bắt đầu tính đến việc mua một dinh thự mới.
Khi nàng nói với phu quân dự định này, chàng lại có chút lưỡng lự.
“Căn nhà hiện tại vẫn còn tốt, cứ tạm sống ở đó trước, đợi sau này, ta tự khắc sẽ đổi cho nàng một căn tốt hơn nữa.”
Trải qua vụ việc lần trước Ngưỡng sơn phái người bắt cóc Miên Đường, Thôi Hành Chu đã ra lệnh cho ám vệ tăng cường bảo hộ. Nếu như bán nhà, không tránh được sẽ có thợ làm công cả ngày ra vào hỗn tạp, thế nào cũng xảy ra sơ xuất, chẳng thà cứ từ từ rồi đổi nhà mới.
Những việc như thế này, Miên Đường hết thảy đều luôn nghe theo lời tướng công. Nếu chàng đã thích sống ở Bắc Nhai, nàng cảm thấy nhà nhỏ cũng tốt, chỉ là thiếu một nơi để cho phu quân luyện công.
Cuối cùng nàng đã thương lượng với Lý ma ma một chút, quyết định mở rộng hoa viên bên cạnh sân nhỏ, sau đó mua một cái giá đỡ đao, để phu quân có không gian phát huy quyền curóc.
Sau khi đưa ra quyết định này, Miên Đường đã sai Mạc Như xây một hoa viên, sau đó lát lại bằng đá phiến, cuối cùng tu sửa thành một khoảng đất trống.
Tiếp theo là mua một giá đỡ đao có đầu đặt ở sân luyện võ. Miên Đường hỏi chồng, biết được chàng rất quen thuộc với đao kiếm.
Miên Đường quả thật rất nóng lòng, muốn nhìn thấy tư thế oai phong của phu quân, vậy nên hôm nay tranh thủ lúc tướng công ra ngoài, nàng đã đến cửa hàng vũ khí ở thị trấn đi dạo.
Chỉ tiếc là người giỏi võ ở nơi này không nhiều, vì vậy cửa hàng đồ sắt chỉ có vài món để chọn.
Miên Đường không phải tốn công chọn lựa, mấy món đồ này đã được đóng gói sẵn rồi.
Chỉ là sau khi trả tiền, nàng đã đụng phải một tiểu thư mập mạp dắt theo vài người tuỳ tùng đang đi ngược hướng.
“Ngươi có mắt hay không vậy? Dám va vào tiểu thư nhà ta!" Nhìn qua có vẻ như nàng ta là tiểu thư của một gia đình giàu có, người hầu phía sau đang la lối, giọng điệu to tiếng.
Bích Thảo đi theo Miên Đường cũng không dễ ăn hiếp, nàng trừng mắt nhìn lại nói: “Rõ ràng là tiểu thư nhà ngươi đụng trúng phu nhân chúng ta, sao còn hỏi ngược lại người khác có mắt hay không? Sao không thử nhìn xem ngươi có mang theo não không!”
Nhìn thấy hai bên lời qua tiếng lại chuẩn bị cãi nhau đến nơi, nàng tiểu thư mập mạp kia mất kiên nhẫn nói: “Đủ rồi, việc gì mà phải ồn ào, chẳng phải ta không bị làm sao hết sao.” Nói xong, nàng ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Miên Đường, trực tiếp đi vào cửa hàng.
Nhưng cô nương đi phía sau nàng ta tướng mạo thanh tú, vẫn như cũ nhìn thẳng vào Miên Đường, sau đó nói: “Liễu tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”
Miên Đường có hơi ngạc nhiên, nàng không nhận ra vị cô nương này, nhưng tại sao nàng ta lại gọi mình là Liễu tỷ tỷ một cách thân mật như vậy?
Vậy nên nàng lịch sự hỏi lại: “Dám hỏi người là vị nào?”
Cô gái kia dường như không ngờ đến phản ứng vừa xa lạ vừa khách sáo của Miên Đường, nên ngập ngừng nói: “Tỷ tỷ, tỷ không nhận ra muội sao?”
Miên Đường không khỏi ngẩn người trước câu hỏi, cẩn thận nhìn cô nương thanh tú trước mặt, chỉ cảm thấy cô ta trông hiền lành dễ chịu, chứ không hề quen.
Nhưng nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Miên Đường, đôi mắt của cô nàng kia ngấn lệ, nói bằng giọng run rẩy: “Sao tỷ lại không nhận ra muội chứ?
Miên Đường nghĩ có thể mình đã gặp một người bạn cũ, nhưng nàng lại quên sạch sành sanh, vậy nên sau khi nhìn lên nhìn xuống một lượt, hỏi: “Có phải người quen biết ta ở kinh thành không? Ta từng mắc phải một trận bệnh, sau khi tỉnh lại, những việc trước đây đều không nhớ rõ, nếu như không thể nhớ ra, xin hãy thứ lỗi cho ta...”
Cô nương xinh đẹp này chính là Tôn Vân Nương! Bởi vì Ngưỡng sơn sắp tới chiêu hàng, rất nhiều thủ lĩnh ở trên núi thường đi lại Thanh Châu, nàng ta cũng nhân cơ hội này xuống núi, ngược lại đã rất thân thiết với Thạch Tuyết Tễ con gái vợ lẽ của Thạch tổng binh, mấy ngày qua xưng hô với nhau như tỷ muội rồi.
Sau khi Thạch Tuyết Tễ gặp mặt Tử Du công tử, đã bị hắn thu hút. Mặc dù cuộc hôn su kia được giấu kín, không được đem ra bàn tán chi tiết, nhưng Thạch tiểu thư lại không khỏi mong chờ, đợi sau khi Tử Du công tử trở thành cấp dưới của phụ thân nàng, sẽ nhanh chóng thành thân.
Hôm nay đến trấn Linh Thuỷ, là vì nghe nói thợ rèn trong cửa tiệm ở nơi này có những chiếc khuôn lò sưởi tay với tạo hình độc đáo, nàng ta định đặt một chiếc tặng cho Tử Du công tử để bày tỏ lòng mình.
Vì thế, người chị em khác họ mới vừa kết giao này mới gặp Liễu Miên Đường ở đây.
Thật ra Tôn Vân Nương thúc giục Thạch tiểu thư đến trấn Linh Thuỷ, cũng là vì muốn tìm Liễu Miên Đường.
Công tử đã ra lệnh cho nàng ta không được phép đem rắc rối đến cho Miên Đường nữa. Nàng ta đương nhiên không dễ dàng phái người tìm kiếm. Nhưng số ngân lượng ở Ngưỡng sơn biến mất vẫn không rõ nguyên nhân. Nàng ta nghi ngờ công tử đang bao che cho Liễu Miên Đường, thay nàng ta lấp liếm vụ bê bối tham ô.
Hơn nữa gần đây Tử Du công tử đối xử với nàng ta ngày càng lạnh nhạt. Nàng ta cũng không hỏi ra được ẩn tình nào, vậy nên luôn muốn trực tiếp hỏi Liễu Miên Đường, có thể sẽ tìm ra sơ hở.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, Liễu Miên Đường này vậy mà giống như không nhận ra nàng ta, chỉ khách sáo và xa cách nói về chứng mất trí nhớ của bản thân.
Vân Nương vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào mắt của Miên Đường nói: “Không nhớ gì cả sao?”
Miên Đường không muốn thất lễ và lạnh nhạt với người quen cũ, hơn nữa chuyện nàng bị bệnh cũng không phải việc xấu hổ
gì, nên thành thật nói: “Chỉ nhớ được việc ta xuất giá đến kinh thành, những việc sau đó thì không nhớ nữa rồi...không biết ngươi là ai?”
Vân Nương hiểu rất rõ về Liễu Miên Đường. Mặc dù nàng ta thông minh xảo huyệt, nhưng sẽ không giả tạo khách sáo với người khác, tính cách uỷ khúc cầu toàn.
Trước khi mất trí nhớ, hai người họ đã xảy ra tranh chấp. Nếu như Liễu Miên Đường không phải mất trí thật, nàng ta nhìn thấy sẽ lạnh lùng giả vờ không quen biết, chứ sẽ không khách sáo như vậy.
Nói như vậy, Liễu Miên Đường thật sự đã quên hết mọi chuyện về việc nàng ta xuất giá được nửa đường thì đã đi đến Ngưỡng sơn, cũng quên hết đoạn tình cảm giữa nàng ta và Tử Du?
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Nương trái lại cảm thấy hả hê sung sướng.
Nàng ta không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu Liễu tỷ đã quên hết mọi chuyện, tỷ làm sao có thể sống được?”
Miên Đường nghi ngờ nhìn cô ta nói: “Đương nhiên là phu quân của ta chăm sóc ta, ngươi...sao lại hỏi như thế?”
Khoảnh khắc đó, Vân Nương đã hiểu ra tất cả. Liễu Miên Đường nhan sắc xinh đẹp như thế nào? Bây giờ võ công của nàng ta cũng vô dụng rồi, gai nhọn đều bị rút ra hết, giống như miếng mồi thơm ngon mất đi sự bảo vệ. Nếu như kẻ nào có ý đồ xấu xa muốn lừa gạt nàng ta, chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Nhất định là do lúc đó nàng ta bị ném xuống khỏi thuyền, đầu bị va chạm, lại được người khác cứu giúp, thấy nàng ta dung mạo xinh đẹp, nên nảy sinh ý đồ xấu, lừa nàng ta làm nương tử của nhà mình, rồi từ đó chiếm đoạt nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.