Chương 80:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nghĩ đến đây, Vân Nương không muốn khơi dậy lòng nghi ngờ của Miên Đường, những lời nàng ta nói lúc nãy, chỉ đành cười nhẹ nói: “Trước đây muội tình cờ quen biết tỷ ở kinh thành, vẫn chưa từng gặp qua phu quân của tỷ. Vốn nghĩ muốn kết giao với tỷ, nhưng tiếc là phải cùng phụ thân muội về quê, nên không còn cơ hội nữa...”
Miên Đường nghe vậy mới mỉm cười, nếu đã không phải bằng hữu thân thích, nàng cũng không muốn trò chuyện sâu hơn, liền khách khí từ biệt nàng ta.
Chỉ là lúc nàng rời đi, Vân Nương đó vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của nàng.
Thạch tiểu thư kia cũng đã mua một cái lò sưởi tay và bước ra ngoài, nàng ta cũng nhìn theo bóng lưng của Liễu Miên Đường hỏi: “Sao thế, Tôn cô nương và nàng ta là người quen cũ à? Nàng ta là cô nương nhà nào vậy, trông thật xinh đẹp.”
Vân Nương che đi sự khinh thường trong mắt, thân mật nhìn về phía Thạch tiểu thư cười nói: “Đúng vậy, nàng ấy quả thật là mỹ nhân hiếm thấy, tiếc rằng chỉ là một nữ thương nhân, khó mà trèo cao hơn được.”
Thạch tiểu thư cảm thấy lời nói của nàng ta thật tức cười, vậy nên cười đến ngớ ngẩn nói: “Xem ngươi nói kìa, giống như nàng ta không gả đi thì có thể một bước lên mây được vậy, chẳng lẽ, chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp, thì có thể tiến cung làm nương nương sao?”
Vân Nương không trả lời, chỉ cười một cách bí hiểm, và mang theo dáng vẻ như đã trút được gánh nặng.
Nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ trước cửa tiệm đồ sắt này, đã sớm truyền đến tại Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu đang bố trí một bàn cờ trong doanh trại, sau khi nghe báo cáo của mật thám, chàng ung dung thong thả hỏi: “Ngươi chắc chắn người phụ nữ bên cạnh Thạch tiểu thư là Tôn Vân Nương?”
Mật thám khẳng định nói: “Vị Thạch tiểu thư kia đã gọi mấy lần, tổ chức chắc chắn nàng ta xác thực đã gọi là Tôn Vân Nương, chỉ là có phải Tôn Vân Nương kẻ đã tập kích Liễu Miên Đường không, thì vẫn còn chưa biết.”
Thôi Hành Chu vừa đánh cờ vừa nói: “Nàng ta không phải tự xưng là người quen cũ của Liễu Miên Đường ở kinh thành sao? Vậy thì đúng rồi. Ngoại trừ người quen cũ ở Ngưỡng sơn, Liễu Miên Đường từ lúc dưỡng bệnh ở kinh thành chưa từng bước ra khỏi nhà thì còn có thể là người quen cũ nào được? Đi, hãy để mắt tới, thời cơ cũng gần đến rồi, đem Vân Nương kia về đây, thẩm tra ở nơi kín đáo, ta muốn xem thử, Tử Du công tử kia có lai lịch như thế nào.”
Mật thám kia nghe Vương gia nói xong tuân lệnh quay lại đó, đương nhiên nhớ kỹ việc Hoài Dương Vương phân phó cho mình. Vương gia đã dặn không cần quá gấp gáp nắm bắt được thông tin, như vậy quá lộ liễu. Đợi sau khi điều tra xong vòng quan hệ của nàng ta, chờ đến khi về Ngưỡng Sơn thì lại động thủ!
Mà bên này Vân Nương cũng bồi Thạch tiểu thư chọn mua sách xong, đang chuẩn bị ở lại Linh Tuyền Trấn chơi hai ngày, sau đó mới trở về Thanh Châu.
Thạch Tuyết Tễ cầm lò sưởi tay mới mua khen không dứt miệng, khen mãi đến khi khen phẩm vị của Vân Nương thật tốt, giúp nàng ta lựa chọn được lò sưởi vừa ý như vậy mới thôi.
Trên mặt Vân Nương mang nụ cười nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.
Cái lò sưởi tay do nhà kia làm đúng là không tồi thật, cho nên lúc trước Liễu Miên Đường cũng từng mua một cái lò sưởi cầm tay cho Tử Du ở nhà này. Nàng không giỏi thủ công, cho nên túi đựng lò sưởi cầm tay kia là do Vân Nương giúp đỡ nàng nên nàng mới làm được.
Vì thế cái lò sưởi cầm tay được Tử Du cầm trong tay không rời thân kia, nhưng chỉ nhớ rõ Liễu Miên Đường săn sóc, không nhìn tới từng đường kim mũi chỉ may vá ra đều là tình nghĩa của Vân Nương mình đây.
Dựa vào cái gì!
Rõ ràng là nàng ta mới là người biết được Tử Du trước. Chỉ là khi đó, hắn là hoàng tôn cao quy không thể với tới, là con trai trưởng của Thái Tử. Mà nàng cùng lắm chỉ là con gái của một võ quan nho nhỏ mà thôi. Đối với Lưu Dục chỉ có thể hướng mắt nhìn lên từ bên dưới.
Sau đó hắn bị ngã, Lưu Dục từ thân phận hoàng tôn Đại Yến biến thành công tử không có dòng họ Tử Du. Nàng ta vốn còn tưởng rằng chính mình sẽ được gần quan ban lộc. Nhưng không nghĩ đến lại để Liễu Miên Đường thấp hơn vượt mặt, chiếm mất toàn bộ trái tim của công tử.
Hiện tại Liễu Miên Đường đã không còn nữa, đứa con gái mập mạp của Thạch tổng binh lại nhảy ra. Còn nghe nói ý tứ của chủ Đông Cung cũ trên núi Ngưỡng Sơn có vẻ rất tán đồng chuyện liên hôn lần này. Vì bọn họ muốn trói chặt chẽ Thạch Nghĩa Khoan lên thuyền của Ngưỡng Sơn. Cho nên dù Thạch tiểu thư có dáng người mập mạp hay gầy gò, có dung mạo xấu hay đẹp thì cũng không quan hệ gì.
Khiến cho người ta tức muốn chết chính là hình như Tử Du đã tiếp thu ý tứ của người lớn, đồng ý cưới Thạch tiểu thư.
Hôm nay nàng ta cố ý dùng đề tài thân thể Tử Du không được tốt câu Thạch tiểu thư đi mua lò sưởi tay.
Mà lò sưởi tay do Thạch tiểu thư tỉ mỉ chọn lại giống y như đúc cái Liễu Miên Đường mua cho Tử Du.
Có lẽ là do hắn sợ thấy vật nhớ người nên lò sưởi tây kia Tử Du đã sớm thu hồi không dùng nữa.
Bây giờ Thạch tiểu thư lại tặng một cái giống với đồ trong quá khứ, nàng ta muốn nhìn thử xem Tử Du có thể nhớ tới lời thề non hẹn biển với Liễu Miên Đường hay không, rồi cảm thấy áy náy và tội lỗi với nga cũ khi lấy người mới!
Dù Thạch tiểu thư có ân cần như thế nào thì cũng chỉ là bắt chước bừa, tặng đồ chỉ khiến công tử chán ghét nàng ta mà thôi.
Nghĩ vậy, Tôn Vân Nương nở một nụ cười nhẹ. Bây giờ nàng ta càng kiên nhẫn hơn so với trước kia.
Chỉ cần có nàng ta, đừng ai mơ tưởng trở thành chính thất của Tử Du làm Hoàng hậu tương lai của Đại Yến!
Còn Liễu Miên Đường kia, nàng ta đã có biện pháp để xử lý nàng, tạm thời thử xem nàng có nhớ ký ức trước kia không, nếu nhớ thì dù có muốn nói ra cũng phải khiến nàng nuốt nó vào quan tài!
Sau khi Thôi Hành Chu xem quân lính luyện tập ở quân doanh liễn chuẩn bị quay trở về Vương phủ chăm sóc mẫu thân.
Hôm trước khi hắn rời đi, Sở thái phi còn oán trách hắn về phủ quá ít lần, bảo hắn nếu rảnh rỗi thì về nhà nhiều hơn chút.
Có lẽ là do sắp phải thành thân, nên việc cần Liêm gia phải làm rất nhiều, cho nên Liêm Bính Lan từ biệt thái phi, cùng mẫu thân nàng ta trở về Liêm phủ trước.
Thôi Hành Chu không cần tránh hiềm nghi với biểu muội, nên hắn thoải mái về nhà xem thử nhiều thêm một chút.
Thái phi cũng đang bận rộn chuyện thành thân của nhi tử. Kể cả là bá tính áo vải bình thường, trong chuyện này cũng cần phải chuẩn bị bận rộn hơn một tháng. Huống chi là làm lễ ở vương phủ, ở vương phủ càng phải chuẩn bị nhiều thứ hơn.
Thôi Hành Chu mặc kệ không quan tâm đến việc này, nhưng thái phi vẫn luôn muốn chuẩn bị thật tốt, sau đó để nhi tử xem thử, xem xem có hợp ý hắn không.
“Đơn đại nhân này của Nội Vụ Phủ kinh thành quá không đáng tin cậy, đã nói là sẽ đưa đến Chân Châu một ít gấm tơ lụa từ Vân Hải tới rồi, thế mà mới đây lại nói không đưa tới.”
Thôi Hành Chu vừa tiếp nhận canh sâm thị nữ đưa tới, vừa nói: “Từ trước đến nay nhi tử không chọn cái này, mẫu thân không cần quá lo lắng về nó.
Sở thái phi lại không tán thành nói: “Dì con nói, muội ấy đã từng thấy gấm tơ lụa được hầu phủ phu nhân ở Trấn An hầu phủ làm thành chăn lạnh, vào mùa hè đắp cái này trên người rất mát mẻ. Thứ này cũng không phải là vật chuyên cung cấp cho hoàng gia. Chẳng qua Nội Vụ Phụ chọn mua thì tiện hơn, thứ này đều bị độc quyền bán. Các nhà khác làm chút quan hệ liền có. Vương phủ chúng ta không phải không đưa bạc cho Đơn địa nhân, dựa vào cái gì có một cây vải cũng không lấy ra được?”
Thôi Hành Chu vừa nghe là dì Liêm Sở thị khuyến khích mẫu thân, mày không khỏi nhăn lại.
Nếu là ngày thường, chuyện tư mua đồ trong nội cung cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng bây giờ Chân Châu chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của triều đình.
Phủ nhà khác làm được, nhưng Hoài Dương Vương phủ bọn họ lại không làm được. Đơn đại nhân này cũng là người hiểu ý nên mới lâm thời đổi ý, không bán vải đẹp cho Vương phú.
Nhưng Thôi Hành Chu sẽ không tự nhiên nói rõ chuyện này ra, hắn chỉ mỉm cười nghe mẫu thân oán trách, sau đó liền gọi quản sự tới giáo huấn cho một trận, chỉ nói là những chuyện mua đồ vượt qua khỏi địa giới Chân Châu thì phải bẩm báo cho hắn, hắn có nhiều phương pháp, chắc chắn sẽ không khiến mẫu thân thất vọng là được.
Từ khi mẫu thân dọn ra khỏi viện, Thôi Hành Chu yên lặng đi phía trước một lúc, đột nhiên mở miệng phân phó quản sự, về sau nếu dì Liêm Sở thị lại khuyến khích mẫu thân mua đồ ngự cung thì trước hoàn không làm, lập tức báo cho hắn.
Cao quản sự chính là người lõi đời, tất nhiên hiểu được sự tình trong đó, lập tức đồng ý mọi chuyện.
Còn Thôi Hành Chu lại đứng ở trong đình bền hồ, nhìn mặt hồ lăn tăn sóng không ngừng, lần đầu tiên suy nghĩ về hôn sự của chính mình.
Nói là lần đầu tiên, một chút cũng không khoa trương.
Nếu là lúc trước, hắn sẽ nghe theo ý tử đính hôn của mẫu thân. Còn về việc Liêm tiểu thư có thích hợp làm chính thê của mình hay không, hắn cũng chưa từng thận trọng suy xét qua.
Nhưng mà qua mấy chuyện gần đây, hắn lại nhìn thấu một ít tính tình của dì và biểu muội, cũng không phải khiến người không thể chịu được, nhưng đáy lòng lại có chút không thoải mái.
Thôi Hành Chu không phải là người muốn dựa vào liên hôn để dệt hoa trên gấm, nên cũng không nghĩ khiến cho bản thân ngột ngạt. Loại chuyện khắc khẩu giống phu thê ở phố bắc kia chắc chắn sẽ không được phép phát sinh ở vương phủ.
Nhưng gia đình Liêm gia nhà dì lại rất hư vinh, biểu muội hành sự không đủ rộng rãi, những chuyện này khiến hắn như mắc nghẹn ở cổ. Thôi Hành Chu đột nhiên cảm thấy hối hận: lúc trước không nên không suy nghĩ về việc này như vậy, không nghĩ ngợi gì mà đồng ý đề nghị của mẫu thân, đồng ý cửa hôn sự thân càng thêm thân này.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn sẽ không chủ động đưa ra ý muốn giải trừ hôn ước,nếu không không phải là thanh danh của biểu muội sẽ bị hủy hết hay sao?
Nếu hối hận cũng vô dụng thì chờ hắn nhàn rỗi một chút, có thể nói chuyện tỉ mỉ với dượng về cách quản thể giáo nữ......
Khi vừa ra vương phủ, xe ngựa của Trấn Nam hầu phủ đúng lúc đến. Triệu Tuyên nhô đầu ra từ trong xe, hướng về phía Thôi Hành Chu nói: “May mà tìm được huynh ở đây, nếu không tìm được huynh ở chỗ này, có lẽ ta phải dán bố cáo kín tường thành mất!”
Thôi Hành Chu chưa vội lên ngựa, chỉ hỏi Trấn Nam hầu đến đây có việc gì sao, Triệu Tuyên hứng thúc bừng bừng ngoắc ngoắc tay nói: “Du thuyền trong phủ của ta đã đóng xong vừa được bàn giao, ta muốn mời Liễu nương tử đi thả neo, nhưng nàng đang treo trận danh nghĩa của huynh, thế nên cũng thuận tiền mời huynh đi cùng, như vậy thì mới danh chính ngôn thuận một chút.”
Miên Đường nghe vậy mới mỉm cười, nếu đã không phải bằng hữu thân thích, nàng cũng không muốn trò chuyện sâu hơn, liền khách khí từ biệt nàng ta.
Chỉ là lúc nàng rời đi, Vân Nương đó vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của nàng.
Thạch tiểu thư kia cũng đã mua một cái lò sưởi tay và bước ra ngoài, nàng ta cũng nhìn theo bóng lưng của Liễu Miên Đường hỏi: “Sao thế, Tôn cô nương và nàng ta là người quen cũ à? Nàng ta là cô nương nhà nào vậy, trông thật xinh đẹp.”
Vân Nương che đi sự khinh thường trong mắt, thân mật nhìn về phía Thạch tiểu thư cười nói: “Đúng vậy, nàng ấy quả thật là mỹ nhân hiếm thấy, tiếc rằng chỉ là một nữ thương nhân, khó mà trèo cao hơn được.”
Thạch tiểu thư cảm thấy lời nói của nàng ta thật tức cười, vậy nên cười đến ngớ ngẩn nói: “Xem ngươi nói kìa, giống như nàng ta không gả đi thì có thể một bước lên mây được vậy, chẳng lẽ, chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp, thì có thể tiến cung làm nương nương sao?”
Vân Nương không trả lời, chỉ cười một cách bí hiểm, và mang theo dáng vẻ như đã trút được gánh nặng.
Nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ trước cửa tiệm đồ sắt này, đã sớm truyền đến tại Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu đang bố trí một bàn cờ trong doanh trại, sau khi nghe báo cáo của mật thám, chàng ung dung thong thả hỏi: “Ngươi chắc chắn người phụ nữ bên cạnh Thạch tiểu thư là Tôn Vân Nương?”
Mật thám khẳng định nói: “Vị Thạch tiểu thư kia đã gọi mấy lần, tổ chức chắc chắn nàng ta xác thực đã gọi là Tôn Vân Nương, chỉ là có phải Tôn Vân Nương kẻ đã tập kích Liễu Miên Đường không, thì vẫn còn chưa biết.”
Thôi Hành Chu vừa đánh cờ vừa nói: “Nàng ta không phải tự xưng là người quen cũ của Liễu Miên Đường ở kinh thành sao? Vậy thì đúng rồi. Ngoại trừ người quen cũ ở Ngưỡng sơn, Liễu Miên Đường từ lúc dưỡng bệnh ở kinh thành chưa từng bước ra khỏi nhà thì còn có thể là người quen cũ nào được? Đi, hãy để mắt tới, thời cơ cũng gần đến rồi, đem Vân Nương kia về đây, thẩm tra ở nơi kín đáo, ta muốn xem thử, Tử Du công tử kia có lai lịch như thế nào.”
Mật thám kia nghe Vương gia nói xong tuân lệnh quay lại đó, đương nhiên nhớ kỹ việc Hoài Dương Vương phân phó cho mình. Vương gia đã dặn không cần quá gấp gáp nắm bắt được thông tin, như vậy quá lộ liễu. Đợi sau khi điều tra xong vòng quan hệ của nàng ta, chờ đến khi về Ngưỡng Sơn thì lại động thủ!
Mà bên này Vân Nương cũng bồi Thạch tiểu thư chọn mua sách xong, đang chuẩn bị ở lại Linh Tuyền Trấn chơi hai ngày, sau đó mới trở về Thanh Châu.
Thạch Tuyết Tễ cầm lò sưởi tay mới mua khen không dứt miệng, khen mãi đến khi khen phẩm vị của Vân Nương thật tốt, giúp nàng ta lựa chọn được lò sưởi vừa ý như vậy mới thôi.
Trên mặt Vân Nương mang nụ cười nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.
Cái lò sưởi tay do nhà kia làm đúng là không tồi thật, cho nên lúc trước Liễu Miên Đường cũng từng mua một cái lò sưởi cầm tay cho Tử Du ở nhà này. Nàng không giỏi thủ công, cho nên túi đựng lò sưởi cầm tay kia là do Vân Nương giúp đỡ nàng nên nàng mới làm được.
Vì thế cái lò sưởi cầm tay được Tử Du cầm trong tay không rời thân kia, nhưng chỉ nhớ rõ Liễu Miên Đường săn sóc, không nhìn tới từng đường kim mũi chỉ may vá ra đều là tình nghĩa của Vân Nương mình đây.
Dựa vào cái gì!
Rõ ràng là nàng ta mới là người biết được Tử Du trước. Chỉ là khi đó, hắn là hoàng tôn cao quy không thể với tới, là con trai trưởng của Thái Tử. Mà nàng cùng lắm chỉ là con gái của một võ quan nho nhỏ mà thôi. Đối với Lưu Dục chỉ có thể hướng mắt nhìn lên từ bên dưới.
Sau đó hắn bị ngã, Lưu Dục từ thân phận hoàng tôn Đại Yến biến thành công tử không có dòng họ Tử Du. Nàng ta vốn còn tưởng rằng chính mình sẽ được gần quan ban lộc. Nhưng không nghĩ đến lại để Liễu Miên Đường thấp hơn vượt mặt, chiếm mất toàn bộ trái tim của công tử.
Hiện tại Liễu Miên Đường đã không còn nữa, đứa con gái mập mạp của Thạch tổng binh lại nhảy ra. Còn nghe nói ý tứ của chủ Đông Cung cũ trên núi Ngưỡng Sơn có vẻ rất tán đồng chuyện liên hôn lần này. Vì bọn họ muốn trói chặt chẽ Thạch Nghĩa Khoan lên thuyền của Ngưỡng Sơn. Cho nên dù Thạch tiểu thư có dáng người mập mạp hay gầy gò, có dung mạo xấu hay đẹp thì cũng không quan hệ gì.
Khiến cho người ta tức muốn chết chính là hình như Tử Du đã tiếp thu ý tứ của người lớn, đồng ý cưới Thạch tiểu thư.
Hôm nay nàng ta cố ý dùng đề tài thân thể Tử Du không được tốt câu Thạch tiểu thư đi mua lò sưởi tay.
Mà lò sưởi tay do Thạch tiểu thư tỉ mỉ chọn lại giống y như đúc cái Liễu Miên Đường mua cho Tử Du.
Có lẽ là do hắn sợ thấy vật nhớ người nên lò sưởi tây kia Tử Du đã sớm thu hồi không dùng nữa.
Bây giờ Thạch tiểu thư lại tặng một cái giống với đồ trong quá khứ, nàng ta muốn nhìn thử xem Tử Du có thể nhớ tới lời thề non hẹn biển với Liễu Miên Đường hay không, rồi cảm thấy áy náy và tội lỗi với nga cũ khi lấy người mới!
Dù Thạch tiểu thư có ân cần như thế nào thì cũng chỉ là bắt chước bừa, tặng đồ chỉ khiến công tử chán ghét nàng ta mà thôi.
Nghĩ vậy, Tôn Vân Nương nở một nụ cười nhẹ. Bây giờ nàng ta càng kiên nhẫn hơn so với trước kia.
Chỉ cần có nàng ta, đừng ai mơ tưởng trở thành chính thất của Tử Du làm Hoàng hậu tương lai của Đại Yến!
Còn Liễu Miên Đường kia, nàng ta đã có biện pháp để xử lý nàng, tạm thời thử xem nàng có nhớ ký ức trước kia không, nếu nhớ thì dù có muốn nói ra cũng phải khiến nàng nuốt nó vào quan tài!
Sau khi Thôi Hành Chu xem quân lính luyện tập ở quân doanh liễn chuẩn bị quay trở về Vương phủ chăm sóc mẫu thân.
Hôm trước khi hắn rời đi, Sở thái phi còn oán trách hắn về phủ quá ít lần, bảo hắn nếu rảnh rỗi thì về nhà nhiều hơn chút.
Có lẽ là do sắp phải thành thân, nên việc cần Liêm gia phải làm rất nhiều, cho nên Liêm Bính Lan từ biệt thái phi, cùng mẫu thân nàng ta trở về Liêm phủ trước.
Thôi Hành Chu không cần tránh hiềm nghi với biểu muội, nên hắn thoải mái về nhà xem thử nhiều thêm một chút.
Thái phi cũng đang bận rộn chuyện thành thân của nhi tử. Kể cả là bá tính áo vải bình thường, trong chuyện này cũng cần phải chuẩn bị bận rộn hơn một tháng. Huống chi là làm lễ ở vương phủ, ở vương phủ càng phải chuẩn bị nhiều thứ hơn.
Thôi Hành Chu mặc kệ không quan tâm đến việc này, nhưng thái phi vẫn luôn muốn chuẩn bị thật tốt, sau đó để nhi tử xem thử, xem xem có hợp ý hắn không.
“Đơn đại nhân này của Nội Vụ Phủ kinh thành quá không đáng tin cậy, đã nói là sẽ đưa đến Chân Châu một ít gấm tơ lụa từ Vân Hải tới rồi, thế mà mới đây lại nói không đưa tới.”
Thôi Hành Chu vừa tiếp nhận canh sâm thị nữ đưa tới, vừa nói: “Từ trước đến nay nhi tử không chọn cái này, mẫu thân không cần quá lo lắng về nó.
Sở thái phi lại không tán thành nói: “Dì con nói, muội ấy đã từng thấy gấm tơ lụa được hầu phủ phu nhân ở Trấn An hầu phủ làm thành chăn lạnh, vào mùa hè đắp cái này trên người rất mát mẻ. Thứ này cũng không phải là vật chuyên cung cấp cho hoàng gia. Chẳng qua Nội Vụ Phụ chọn mua thì tiện hơn, thứ này đều bị độc quyền bán. Các nhà khác làm chút quan hệ liền có. Vương phủ chúng ta không phải không đưa bạc cho Đơn địa nhân, dựa vào cái gì có một cây vải cũng không lấy ra được?”
Thôi Hành Chu vừa nghe là dì Liêm Sở thị khuyến khích mẫu thân, mày không khỏi nhăn lại.
Nếu là ngày thường, chuyện tư mua đồ trong nội cung cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng bây giờ Chân Châu chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của triều đình.
Phủ nhà khác làm được, nhưng Hoài Dương Vương phủ bọn họ lại không làm được. Đơn đại nhân này cũng là người hiểu ý nên mới lâm thời đổi ý, không bán vải đẹp cho Vương phú.
Nhưng Thôi Hành Chu sẽ không tự nhiên nói rõ chuyện này ra, hắn chỉ mỉm cười nghe mẫu thân oán trách, sau đó liền gọi quản sự tới giáo huấn cho một trận, chỉ nói là những chuyện mua đồ vượt qua khỏi địa giới Chân Châu thì phải bẩm báo cho hắn, hắn có nhiều phương pháp, chắc chắn sẽ không khiến mẫu thân thất vọng là được.
Từ khi mẫu thân dọn ra khỏi viện, Thôi Hành Chu yên lặng đi phía trước một lúc, đột nhiên mở miệng phân phó quản sự, về sau nếu dì Liêm Sở thị lại khuyến khích mẫu thân mua đồ ngự cung thì trước hoàn không làm, lập tức báo cho hắn.
Cao quản sự chính là người lõi đời, tất nhiên hiểu được sự tình trong đó, lập tức đồng ý mọi chuyện.
Còn Thôi Hành Chu lại đứng ở trong đình bền hồ, nhìn mặt hồ lăn tăn sóng không ngừng, lần đầu tiên suy nghĩ về hôn sự của chính mình.
Nói là lần đầu tiên, một chút cũng không khoa trương.
Nếu là lúc trước, hắn sẽ nghe theo ý tử đính hôn của mẫu thân. Còn về việc Liêm tiểu thư có thích hợp làm chính thê của mình hay không, hắn cũng chưa từng thận trọng suy xét qua.
Nhưng mà qua mấy chuyện gần đây, hắn lại nhìn thấu một ít tính tình của dì và biểu muội, cũng không phải khiến người không thể chịu được, nhưng đáy lòng lại có chút không thoải mái.
Thôi Hành Chu không phải là người muốn dựa vào liên hôn để dệt hoa trên gấm, nên cũng không nghĩ khiến cho bản thân ngột ngạt. Loại chuyện khắc khẩu giống phu thê ở phố bắc kia chắc chắn sẽ không được phép phát sinh ở vương phủ.
Nhưng gia đình Liêm gia nhà dì lại rất hư vinh, biểu muội hành sự không đủ rộng rãi, những chuyện này khiến hắn như mắc nghẹn ở cổ. Thôi Hành Chu đột nhiên cảm thấy hối hận: lúc trước không nên không suy nghĩ về việc này như vậy, không nghĩ ngợi gì mà đồng ý đề nghị của mẫu thân, đồng ý cửa hôn sự thân càng thêm thân này.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn sẽ không chủ động đưa ra ý muốn giải trừ hôn ước,nếu không không phải là thanh danh của biểu muội sẽ bị hủy hết hay sao?
Nếu hối hận cũng vô dụng thì chờ hắn nhàn rỗi một chút, có thể nói chuyện tỉ mỉ với dượng về cách quản thể giáo nữ......
Khi vừa ra vương phủ, xe ngựa của Trấn Nam hầu phủ đúng lúc đến. Triệu Tuyên nhô đầu ra từ trong xe, hướng về phía Thôi Hành Chu nói: “May mà tìm được huynh ở đây, nếu không tìm được huynh ở chỗ này, có lẽ ta phải dán bố cáo kín tường thành mất!”
Thôi Hành Chu chưa vội lên ngựa, chỉ hỏi Trấn Nam hầu đến đây có việc gì sao, Triệu Tuyên hứng thúc bừng bừng ngoắc ngoắc tay nói: “Du thuyền trong phủ của ta đã đóng xong vừa được bàn giao, ta muốn mời Liễu nương tử đi thả neo, nhưng nàng đang treo trận danh nghĩa của huynh, thế nên cũng thuận tiền mời huynh đi cùng, như vậy thì mới danh chính ngôn thuận một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.