Kiều Tàng

Chương 81:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Thôi Hành Chu tuy rằng đã quen dáng vẻ không đứng đắn của Triệu Tuyên, nhưng đối với cách ăn nói thẳng thắn không cố kỵ của hắn vẫn không thích được, nhướng mày nói: “Nếu huynh biết là danh không chính ngôn không thuận thì đừng nhắc đến chuyện này, vì sao muốn làm khó người khác chứ?”

Triệu Toàn đã nhiều ngày ngày nhớ đêm mong, nghĩ đến mình đã rất lâu chưa được gặp Liễu nương tử, cảm thấy chán muốn chết. Thật vất vả mới nghĩ ra cớ cùng nhau đi du hồ này, tất nhiên muốn thuyết phục bạn tốt giúp đỡ mình.

“Được rồi! Cửu gia, ngài đừng trêu đùa ta nữa! Tâm tư của ta đối Liễu nương tử ngươi cũng biết, vì sao không giúp ta đạt được nguyện vọng nhỏ nhoi này? Hiện giờ phản tặc ở Ngưỡng Sơn đã là tân khách của Thạch tổng binh, sổ con chiêu an cũng đã đệ trình lên. Bây giờ Liễu nương tử cũng không gì tác dụng. Chi bằng để ta tiếp đi, an trí cho nàng thật tốt là được.”

Thôi Hành Chu nghe xong, sắc mặt trầm tĩnh như nước, không nóng không lạnh mà nói: “Ngưỡng Sơn đã từng phái người đi bắt nàng, nếu không phải ta bày ra ám vệ, nàng đã bị bắt đi rồi. Trấn Nam hầu phủ là trụ cột đứng đầu cửa Quân vương, không thể có nửa điểm sơ xuất, vẫn đừng nên tùy tiện nhảy vào bãi nước đục này.”

Triệu Tuyền vừa nghe nói vậy, lập tức sốt ruột, vội vàng hỏi: “Thế Liễu nương tử có bị thương không?”

Thôi Hành Chu đã chịu đủ thái độ quá quan tâm Liễu Miên Đường của bạn tốt, hắn vừa xoay người vừa công bằng nói: “Về sau dù nàng có gả cho người khác cũng khó mà chu toàn được, không bằng từ nay về sau ta vẫn nên quan tâm nàng. Cho nên mong Triệu huynh yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt người của mình......”

Nói xong Thôi Hành Chu vung roi ngựa, thúc giục tuấn mã, mang theo gã sai vặt và bọn thị vệ đi thẳng không quay đầu.

Chỉ còn lại Triệu Tuyền trợn mắt nhìn bụi bay mù mịt, cân nhắc những điều Thôi Cửu vừa nói, chờ hắn hiểu rõ được là Thôi Cửu muốn ăn mảnh thì đoàn người Hoài Dương Vương đã đi không còn bóng dáng.

Khi Thôi Hành Chu trở lại phố bắc, đúng lúc đến giờ cơm trưa. Bởi vì vừa mới mưa một trận nên nhiệt đọ không khí bắt đầu chuyển lạnh, người nhàn rỗi ngồi ở đầu phố thiếu đi rất nhiều, nên cũng ít phải chào hỏi dong dài.

Bởi vì lúc trước hắn lấy cơ đi thăm hỏi bạn bè ở quê cũ, hai ngày nay sẽ không trở về, cho nên Miên Đường để Lý ma ma không cần chuẩn bị cơm trưa.

Nàng mua bánh mật nhân đậu đỏ khi trông coi cửa hàng ở trên phố, còn có một gói giấy vàng bọc ốc đồng xào cay để ăn. Món đốc đồng này khi ăn cần chậm rãi liếm mút, ở trên đường không thể ăn, vì vậy liền đóng gói mang về chậm rãi thưởng thức.

Cho nên khi Thôi Cửu vào nhà liền thấy mỹ cảnh mỹ nhân lười biếng ngồi ở trên giường, bàn tay trắng cầm lấy một con ốc đang từ tốn mút.

Miên Đường ăn đến hang say, thấy phu quân đã trở lại thì vội vàng dùng khan lụa lau tay, hỏi hắn đã dùng bữa chưa.

Thôi Hành Chu nói đã ăn ở bên ngoài rồi, Miên Đường vội cầm lên cái đĩa được trang trí lộng lẫy bày trí ốc đồng ngon miệng lên, dùng một cái tăm tre nhỏ khêu thịt ốc cho hắn ăn.

Trước kia Hoài Dương Vương rất ít ăn loại đồ ăn bình dân như này, ăn vài miếng cũng thấy khá mới mẻ. Nhưng sau khi ăn mấy miếng xong thì không muốn ăn nữa. Thời gian còn lại hẳn nhìn Miên Đường ăn.

Nàng ăn rất thành thạo, không cần tăm để khêu thịt ốc, chỉ cần dùng ngón tay mảnh mai nắm lấy ốc, trước bóp nhẹ ở miệng ốc lấy ra nắp của ốc rồi thổi nhẹ một cái, sau đó mút ở đầu ốc, miệng thơm nhẹ nhàng hút một cái, rất nhẹ nhàng đã hút ra được thịt ốc.

Thôi Hành Chu chuyên chú mà nhìn nàng ăn, nhưng qua một lúc lâu, hắn không được tự nhiên mà thay đổi dáng ngồi một chút, quay đầu không nhìn nữa, chỉ lấy một quyển sách ở trên bàn mở ra xem.



Miên Đường ăn thêm mấy con nữa, xem phu quân có vẻ rất chuyên chú, nửa ngày cũng của lật thêm trang nào, liền tò mò mà duỗi cổ nhìn thử xem, lập tức mặt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Trang này nói về y thuật giảm bớt chứng đau bụng kinh của nữ tử, sao phu quân lại xem chăm chú như vậy chứ?”

Vừa rồi nàng nhàn rỗi không có việc gì mới lấy quyển sách này ra xem, thâm nghĩ nếu sau này có nguyệt sự mà bị đau thì để Lý ma ma dựa theo phương thuốc này hầm canh cho nàng uống, mà ngờ phu quân lại xem nghiêm túc như vậy chứ, thế thì quá xấu hổ muốn chết!

Thôi Hành Chu nghe vậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang xem một phương thuốc làm ấm tử cung, hơi sửng sốt một chút, liền bình thản ung dung buông quyển sách xuống, sau đó hỏi nàng: “Đã dùng phương thuốc nào để điều trị chưa? Mỗi tháng đều bị đau...... Nếu thể hàn, sao lại ăn đồ có tính hàn như ốc chứ?”

Nói xong Thôi Hành Chu liền duỗi tay mang đi đĩa ốc kia của nàng, kêu nha hoàn Phương Hiết ở ngoài phòng mang đi đĩa ốc đồng.

Miên Đường chưa đã thèm mút mát ngón tay nói: “Cũng không phải thường xuyên ăn, hôm nay nhìn thấy, ta quá thèm nên mới không nhịn được mua một chút...... Triệu thần y cũng nói nếu ăn cái này chỉ cần tránh đi thời gian uống thuốc là được, còn cách thời gian khoảng một canh giờ nữa, vậy thì không sao.”

Thôi Cửu bất động thanh hỏi: “Hôm nay nàng gặp Triệu tiên sinh? Đã nói gì với hắn?”

Miên Đường vừa ngồi bên cạnh Thôi Hành Chu viết chữ vừa thành thật trả lời hắn: “Ta gặp hẳn lúc trên đường mua ốc đồng. Hắn nói nhà hẳn mới mua thuyền, muốn đi hạ thuyền, nói chút nữa cũng nhau đi du thuyền nói chuyện phiếm. Lúc ấy trong tay ta không có chậu nước, nếu không thiếu chút nữa đã giội vào mặt hắn, sau đó ta cũng không phản ứng hắn, hắn liền nói muốn tìm chàng đi cùng......”

Thôi Hành Chu hơi hơi mỉm cười, rất vừa lòng biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời của Miên Đường, một bên Bích Thảo đưa qua khăn ướt lau tay cho Miên Đường, một bên ôn hòa nói: “Lần sau không cần chờ hắn nói xong, cứ trực tiếp từ chối hắn, tránh phải dây dưa.”

Miên Đường nghe xong, ghé mắt nhìn xem phu quân, nghi ngờ phu quân cùng Triệu thần y không còn làm bạn nữa. Nhưng tướng công phân phó cũng hợp với tâm ý của nàng, bèn không chút do dự đáp ứng hắn.

Lúc này vừa lúc ánh mặt trời chói chang nhất vào buổi chiều, trên mặt đất cạnh án thư có một bình hoa cắm một đám trúc Nam Thiên dần dần đỏ, hoa của cây này khó khan lắm mới vươn tới trên mặt bàn, nhìn rất là đẹp.

Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường ngửa đầu nhìn chính mình, một đôi mắt to đẹp đẽ khẽ cong, lông mi rung động, khóe miệng hơi hé ra, hơi lộ hàm răng, trong lòng hơi thả lỏng, nhịn không được muốn đưa tay ra xoa gương mặt nàng.

Miên Đường thấy nha hoàn còn ở trong phòng thì rất ngượng ngùng, hơi trốn tránh, nhưng cổ tay lại lại bị bàn tay của hắn mạnh mẽ cứng rắn cầm lấy

“Phu quân, nhẹ một chút, cổ tay đau......” Miên Đường không chịu được đâu, không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.

Lúc này Thôi Hành Chu mới phát hiện ra mình có chút thất thổ, bất giác hơi nhíu mày lại, cảm thấy tuy rằng bản thân thương tiếc vị nương tử nhỏ bé này cơ khổ, quyết định giam giữ nàng, nhưng nếu vì nàng mà ảnh hướng quá nhiều đến tâm trí thì không nên......

Hắn quyết định về sau phải giảm bớt thời gian lưu lại phố bắc, nam nhi chí hướng cao xa, không nên khiến nữ tử ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình?

Đúng lúc Thôi Hành Chu đứng dậy định đi thì Miên Đường đột nhiên nhớ đến cái gì, mở miệng nói: “Đúng rồi, nếu phu quân chàng có rảnh thì chiều nay cùng ta đi xem cửa hàng. Cửa hàng có một mặt tường vẫn trống không, Trần tiên sinh nói nếu có một bức họa ở đó thì có vẻ hơi hỗn độn, không bằng lưu lại chữ ở đó cho thanh nhã. Chữ chàng đẹp, đúng lúc viết vài câu thơ lên trên tường, đỡ phải mời người ngoài đến để người kiếm lời nhuận bút một món bạc.”

Sự tình vớ vẫn như này, Thôi Hành Chu lười quản, nhưng khi hắn vừa mở miệng muốn từ chối thì lại thấy ánh mắt trông mong của Miên Đường nhìn mình, miệng liền ma xui quỷ khiến đáp ứng nàng: “Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, buổi chiều ta còn có việc......



Miên Đường vừa nghe phu quân đáp ứng, thì vô cùng cao hứng, lập tức phân phó Bích Thảo đem bút nghiên đặt ở hộp, đặt ở trên xe ngựa. Miên Đường cùng Thôi Hành Chu cùng nhau lên xe ngựa, đi về hướng cửa hàng.

Khi tới cửa hàng, Thôi Hành Chu nhìn đến tường trống đã được sơn trắng, còn Liễu Miên Đường tự mình nghiền mực cho hắn, xoay người nói với Thôi Hành Chu: “Phu quân, mời chàng viết chữ.”

Thôi Hành Chu hỏi: “Nàng có nghĩ nghĩ em định viết gì chưa?”

Miên Đường trợ mắt nói: “Suy nghĩ xem viết cái gì? Văn của ta không tốt, phu quân chứ tùy tiện xem rồi viết......

Thôi Hành Chu liếc mắt nhìn mặt tường nhỏ, một tay vén vạt áo rộng, vừa suy nghĩ, rồi lư loát viết một bài thơ thất ngôn Đường luật.

Chữ viết của hắn chắc chắn đều đặn, nét thanh nét đậm thích hợp, nhìn qua đã chữ luyện lâu năm. Mà từ ngữ cũng thích hợp càng tăng thêm sức mạnh, bày ra ý nghĩ lý thú của việc chế tạo đồ sứ, sứ phẩm cũng như nhân phẩm, lời lẽ chí lý.

Miên Đường nhìn áo dài nguyệt bạch phu quân mặc trên người, eo thẳng thắn, lực cổ tay bộ dáng tiêu sái, hai con mắt xem đến tỏa sáng.

Nàng biết phu quân có tài, không nghĩ rằng chàng lại xuất chúng như vậy!

Hỏi qua mới biết câu thơ này là do phu quân nhất thời nghĩ đến, Trần tiên sinh đứng cạnh cũng khen không dứt miệng.

Hận Bút cư sĩ luôn cao ngạo còn nói có thời gian sẽ nhờ phu quân lãnh giáo một ít nội dung quan trọng của thư pháp nữa.

Đúng lúc trong cửa hàng đang tràn đầy hơi thở văn nhã với mùi mực nồng hậu thì đột nhiên có người tới cửa.

Người đến là một vị công tử nhà giàu, phía sau còn mang theo bốn năm tên tùy tùng

Người nọ nhìn qua rất béo, mặt mày toàn thịt mỡ, mặc một bộ quần áo màu hồng cánh sen thêu đài hoa, nhìn qua lại khá tươi sáng. Hắn vừa vào cửa hàng cũng không thèm để ý tới tiểu nhị chào đón, chỉ nhìn lăng lăng về phía Liễu Miên Đường.

Đôi mặt kia dần dần trợn tròn, cao giọng hô to: “Đây...... Đây không phải là nương tự Miên Đường của của ta sao!”

Miên Đường nghe công tử béo kia kêu khuê danh của chính mình nhất thời bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vội giương mắt đánh giá hắn cẩn thận.

Chờ sau khi xác định không quen biết hắn, không khỏi quay đầu mờ mịt nhìn về phía Thôi Cửu.

Thôi Hành Chu đi đến trước người Liễu Miên Đường, ngăn cản công tử béo kia muốn tiến lên phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook