Kiều Tàng

Chương 82:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Công tử mập mạp kia vốn bước lên vài bước, vươn ra bàn tay to đầy lo đen muốn kéo Miên Đường ra, không nghĩ tới một tên tiểu bạch kiểm diện mạo không tầm thường lại đỡ tay của hắn, nhất thời không tóm được, hắn ta trừng mắt hét lớn: “Ngươi là ai? Thế mà dám ngăn cản bản công tử?”

Thôi Hành Chu trầm ổn nói: “Không biết các hạ lấy đạo lý ở đâu ra mà hướng phu nhân ta loạn gào?”

Công tử béo kia trùng đôi mắt ti hí đầy mỡ, nói: “Phu nhân nhà ngươi? Ta nhổ! Nữ tử này là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ta, nhưng lại cùng người phông bạt, vẫn luôn không thấy bóng dáng, hiện giờ bị ta tìm thế mà lại theo tên mặt trắng nhà ngươi ngươi phông bạt! Đợi ta tóm được đôi gian phu dâm phụ các ngươi, rồi cùng nhau thẩm công đường, rồi nhốt lồng heo thả trôi sông!”

Cộng tử béo nói xong, thủ hạ của hắn liền ào ào xông lên, phá quầy, đập chén sứ, vừa nhìn liền biết là muốn làm to chuyện.

Trong lúc nhất thời, người trên phố xã cũng sôi nổi tiến lại đây xem náo nhiệt.

Lúc này ở sạp trà đối diện cửa hàng, có một nữ tử đội khăn che mặt đứng ở đó xem chuyện vui.

Thấy cửa hàng xứ đối diện bị đập phá, Vân Nương không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.

Mất trí nhớ là có thể sống an ổn được sao? Mơ thật đẹp nha!

Lúc trước người cùng Liễu Miên Đường định ra hôn thư chính ba mươi vạn dặm cửa hàng kinh thành. Nhưng Vân Nương đã gặp qua vị hôn phu Thôi Cửu của nàng, chính là một người mập mạp cả người toàn mỡ màng! Tuyệt đối không phải thanh niên tuấn mỹ bên người Miên Đường ngày ấy.

Bởi vậy có thể thấy được, thanh niên kia dựa vào Liễu Miên Đường mất trí nhớ, rồi lừa tài lừa sắc nàng.

Cũng không biết tiền bạc biết Miên Đường trộm đem theo có phải đều vào trong túi kẻ giả mạo “Thôi Cửu” này hay không.

Vân Nương quyết định tương kế tựu kế, cho thủ hạ đi tìm một nam nhân mập mạp dầu mỡ, cho thay lụa sam rồi mang theo mấy tên du côn, giả bộ là phú hộ ở kinh thành - Thôi Cửu tới cửa đi, để vạch trần bộ mặt của tên lửa sắc “Thôi Cửu” kia.

Tuy rằng cái tên mập mạp này là giả, hôn thư hẳn giữ là thật!

Lúc trước khi Liễu Miên Đường giả cô dâu bị cướp lên núi, hôn thư kia trong lúc hỗn loạn đẽ bị Vân Nương trộm rút ra, vẫn luôn bảo tồn đến giờ. Hiện giờ lại có thể sử dụng cách đứng đắn này.

Chỉ cần tên giả Thôi Cửu lừa sắc kia nhìn thấy hôn thư sẽ hoảng loạn trong lòng, nhất định sẽ lộ ra dấu vết, không dám đi lên công đường.

Nếu hắn muốn giải quyết riêng, vậy thì Vân Nương có thể cùng hắn tán gẫu một chút, để hắn hiểu được đạo lý tiền đi thay người để đổi lấy bình an.

Vân Nương an bài hết thảy xong liền mang theo thị vệ và nha hoàn ngồi chờ ở chỗ này, chỉ cần ngồi uống trà xem diễn là được.

Tên mập mạp kia là người ở ngoài châu, làm lớn chuyện nên cũng không sợ, công việc béo bỏ lại có thể lấy đủ bạc này căn bản chính là không hao đến bảy phần khí lực. Chờ sau khi hắn được người chỉ điểm, đi vào cửa hàng lại thấy được nương tử muốn nhận có mỹ mào như vậy, bảy phần khí lực dâng lên gấp mấy lần.

Thế mà lại có mỹ nhân đẹp như vậy!

Nếu tiên tiểu bạch kiểm trước mặt là trượng phu giả thì bây giờ hắn đem nương tử này đoạt tới rồi nói tiếp

Dù sao hắn cũng có hôn thư trong tay, chờ đoạt người xong, đền bù động phòng, cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa!

Tưởng tượng đến chuyện tốt đẹp phía sau, lá gan của tên du thủ du thực béo kia liền phình to ra gần bằng người, muốn cậy thế hiếp người!



Đang tiếc, xem ra hôm nay hắn ta đá phải ván sắt

Vào lúc hắn kêu gào với “Thôi Cửu” giả kia, thanh niên nhìn qua văn nhã trắng nõn kia, vươn ra ngón tay bóp ở trên cái cằm đầy mỡ của hắn ta một cái, tháo cằm hắn xuống, hắn ta đã không thể nói được lời nào nữa!

Mà mấy tên vô lại ở trong phố xá sầm uất thấy thế thì cùng nhau nhìn nhau, đồng thời hướng đến bên này.

Đúng vào lúc này có mấy người đột nhiên đi ra trong đám đại hắn, đi vài bước đến liền đá chân vặn tay đám vô lại kia, chỉ vài động tác đã sửa trị xong mấy tên vô lại muốn quấy rối.

Mấy vị này xuống tay khá tàn nhẫn, mỗi lần ra chiêu đều dùng chiêu thức tàn nhân đều là tách cánh tay, chiết xương đùi. Trong nhất thời khiên những tên vô lại đâu đến muốn hét vang lại vô lực kêu gào.

Lần này đám ám vệ ra tay đều bị Liễu Miên Đường nhìn thấy. Thôi Hành Chu không thể nhiều lần đều để nàng hôn mê.

Vì thế lần này hắn dứt khoát chắp tay đối với mấy ám vệ, nói: “Tại hạ cảm tạ chư vị nghĩa sĩ ra tay cứu giúp!”

Đám ám vệ ngày thường phụ trách theo dõi, xử lý phiền toái, nhưng bản lĩnh giả vờ lại không đủ, thấy Vương gia chắp tay đối với mình một đám đều nghệt mặt ra không biết phản ứng như thế nào.

Mà Liễu Miên Đường liền có vẻ giang hồ lõi đời hơn nhiều.

Nàng lấy ra mấy thỏi bạc ở trong quầy hàng, ôm trong lòng đi từng bước nhỏ đến chỗ những nghĩa sĩ “tràn đầy nhiệt tình” nói: “Chư vị vất vả, giải quyết tai họa cho tiểu điếm*, những thỏi bạc này là ta và tướng công tạ ơn đối với chư vị, chớ ghét bỏ quá ít, cứ cầm lấy mua rượu uống!”

Lúc này người dẫn đầu ám vệ đã tỉnh lại, dưới ánh mặt của Thôi Hành Chu nhìn qua, yên lặng đưa tay nhận lấy số ngân lượng kia, sau đó khô cằn nói: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ...... Vị nương tử này cũng không cần đưa bạc nhiều như vậy....

*chỉ quán làm ăn nhỏ.

Nói xong lời này, hắn quay đầu đối mặt khác ám vệ nói: “Bắt người tiền tài cho người tiêu tai, đem mấy tên lưu manh này trói mang đi quan nha thẩm tra!”

Nói xong mấy người còn lại lấy từ trong tiệm ra dây thừng buộc người, trói người lại, sau đó đem người kéo đến quan nha.

Miên Đường đứng ở đầu phố, nhìn tình cảnh của bọn họ, trong lòng vẫn còn sợ hãi! Cái tên kia béo mỡ mập mạp cư nhiên kêu tên họ nàng, nói nàng là nương tử hắn!

Mà Thôi Cửu bên này cũng thầm nhíu mày. Hắn không nghĩ tới, ở Linh Tuyền Trấn, cư nhiên nhảy ra một tên “Thôi Cửu thật” đến bắt gian.

Từ trước đến nay Liễu Miên Đường vốn thông minh nhanh nhạy, chỉ sợ lần này, bố cục dụ địch sẽ lộ ra dấu vết, không thể giấu được nữa......

Nghĩ đến đây, Thôi Cửu phát hiện Liễu Miên Đường đang nhìn chằm chằm phố đối diện, đột nhiên nhanh chân đi qua đó.

Còn Vân Nương, nàng ta không nghĩ rằng mấy tên du thủ du thực* được thuộc hạ của mình thuê tới lại vô dụng như vậy!

*du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp

Nghiên Trì bên cạnh nàng ta xấu hổ đè thấp giọng xuống, nói: “Tiểu thư, là do ta không làm tốt chuyện này dẫn đến sai lầm, không nghĩ đến mấy người kia lại là nhóm *giá áo túi cơm!



*Cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm ý nói người vô dụng hèn kém

“Câm miệng!” Vân Nương xanh mặt khiển trách nàng.

Nàng ta ngồi ở quán trà đối diện, khoảng cách hơi xa, lại thêm bá tánh vây xem chắn tầm mắt, khiến nàng ta xem cũng không thấy rõ ràng tình hình, chỉ thấy có mấy đại hán trói mấy tên du thủ du thực kia lại.

Vận Nương tức giận đến âm thầm cắn răng, Linh Tuyền Trấn khi nào biến thành nơi *ngọa hổ tàng long như vậy chứ? Sao lại lắm kẻ lo chuyện bao đồng nhiều như vậy?

*Ngọa hổ tàng long Eli wò hủ cáng lóng về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.

Nếu người đã bị bắt đi, ở lại nơi này cũng là vô ích, nàng ta nghĩ phải làm thế nào để chuẩn bị thêm tiền, mua chuộc quan phủ nơi này để thẩm vấn xuất thân của Thôi Cửu giả kia......

Dù sao hôn thư cũng là thật, điển tịch quan nơi đây cũng có một cuốn ghi lại, không sợ bị người tra được.

Suy nghĩ như vậy, Vân Nương cảm thấy ở lại chỗ này không có tác dụng gì, liền đứng dậy muốn rời đi.

Không nghĩ tới, Liễu Miên Đường ban đầu còn ở phố đối diện nhìn từ xa, đột nhiên kéo ánh mắt trở lại, sau khi nhìn một lúc, nàng nổi giận đùng đùng xách váy lên chạy về hướng bên này.

Trên xương đùi nàng có vết thương cũ, tuy rằng vết thương đã tốt lên nhưng ngày thường vẫn không đi được nhanh. Có lẽ do hôm nay bị tức giận nên mới đi được nhanh hơn so với ngày thường, chỉ đi vài bước đã đến trước mặt nữ tử đội nón che mặt, đi lên liền nhấc lên vải che của nàng ta.

Lần này, nàng lập tức nhận ra nữ tử này chính là “người quen cũ ở kinh thành” nàng gặp được ở cửa hàng đồ sắt......

Nói đến việc này thì Miên Đường có thể nhận ra Vân Nương không phải do nàng biết trước nàng ta ở chỗ này.

Chỉ là do công tử mập mạp mới bị phu quân tháo khớp cằm, đã từng nhìn liên tiếp vài lần về phía cửa hàng trà đối diện. Mà lúc nãy khi mấy tên lưu manh bị mấy nghĩa sĩ kéo đi cũng đều tuyệt vọng nhìn về phía cửa hàng trà.

Miên Đường xem ở trong mắt, sinh ra nghi ngờ ngược lại nàng không nghi ngờ phu quân mình là giả, mà lại cảm thấy chân tướng của việc này không giống như mập mạp nói, đúng lúc có thể gặp được thê tử bỏ trốn theo người khác của mình, mà là có người đã chỉ thị cho họ đến quấy rối!

Vì thế Liễu Miên Đường liền chạy thẳng tới bên này, cũng không biết như thế nào, nàng lại cảm thấy nữ tử đội nón che mặt này rất quen mắt, vì thế lại đó lấy đi mũ nón che mặt của nàng ta.

Chờ sau khi nhận ra Vân Nương, Liễu Miên Đường nhất thời giận sôi máu.

Trước đấy vài ngày nàng thẳng thắn không cố kỵ nói ra bản thân sau khi sinh bệnh thì hoàn toàn quên mất ký ức sau khi thành hôn. Không nghĩ tới, nữ nhân này lại dùng nó làm cái bè, tìm đến mấy tên chó má kia để chà đạp thanh danh của nàng.

Đến tột cùng là có thù oán gì? Thật là độc ác bỉ ổi!

Miên Đường lập tức không tức giận, chỉ trừng mắt hỏi nàng ta: “Là ngươi xui khiến mấy tên lưu manh kia tới phá cửa hàng nhà ta đúng không?”

Vân Nương căn bản không nghĩ được là Liễu Miên Đường nhanh như vậy sẽ tìm tới, chỉ có thể cố gắng trấn định đáp: “Tỷ tỷ nói cái gì vậy, sao ta có thể quen biết mấy người như vậy chứ? Không phải hắn nói tỷ là hôn thê bỏ trốn của hắn hay sao? có thể thấy được đấy là ân oán cá nhân của các ngươi, có liên quan gì với ta đâu?”

Miên Đường nghe vậy thì suýt cười thành tiếng, đi lên tát Vân Nương một phát, đánh cho mặt nàng ta sưng lên một bên rồi nói: “Mẹ nó, ngươi đừng có ở đó *đánh rắm nữa! Vừa nãy khi tên chết tiệt kia vào tiệm, sau khi rống lên với chúng ta một tiếng thì toàn đập phá đồ đạc, mới vừa rồi mấy đồng hương đứng xem trước cửa hàng nhà ta còn châu đầu ghé tại mà hỏi nguyên nhân ra sao! Ngươi ở trong tiệm trà dùng trà cách khá xa như vậy, sao có thể biết được hắn nói ta là hôn thê bỏ trốn của hắn?”

*Nói phét

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook