Chương 83:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Trước kia khi Vân Nương làm bạn với Liễu Miên Đường, từ trước đến này đều giả làm tỷ muội nhà bên tri kỷ mềm mại, cho nên Liễu Miên Đường rất quan tâm nàng ta.
Sau đó dù Liễu Miên Đường có nghi ngờ nàng ta thì cũng e ngại thân phận nguyên lão Đông Cung cũ của cha nàng ta nên cũng sẽ cho chút thể diện, cùng lắm chỉ lạnh nhạt không phản ứng với nàng ta thôi, chưa từng ác độc chửi máng nàng ta.
Nhưng hiện tại Liễu Miên Đường mất trí nhớ, không có gì cố kỵ, phát hiện nàng ta nói sơ hở, lập tức cho một cái tát thật mạnh tiếp đón nàng ta!
Gã sai vặt Nghiên Trì và nha hoàn Họa Bình đứng bên cạnh cũng không kịp phòng ngừa, trong nhất thời không đón tai họa thay cho tiểu thư của mình được.
Sau khi Họa Bình nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hô về phía Long vệ: “Các ngươi hóa đá rồi à? Còn không nhanh chóng bắt Liễu Miên Đường lại!”
Những thị về kia đều nhận ra Liễu Miên Đường, đều có ám ảnh khá sâu đối với Liễu cô nương, kể cả nàng đã xuống núi hơn một năm nhưng trong lòng mọi người, nàng vẫn là Liễu cô nương ở Ngưỡng Sơn nói một không hai, trong nhất thời không phản ứng kịp.
Những tên thị vệ đó đều là nhận ra Liễu Miên Đường, Liễu cô nương làm ảnh hưởng quá sâu đến tâm trí mọi người, tính ra nàng xuống núi đã hơn một năm, chính là trong lòng mọi người, nàng vẫn là Ngưỡng Sơn cao thượng nói một không hai -Liễu cô nương-, trong lúc nhất thời tự nhiên phản ứng không kịp.
Hơn nữa lần trước Tử Du công tử đã triệu tập Long vệ bọn họ, ân cần dặn dò tuyệt đối không thể làm khó xử Liễu cô nương, nếu có ai giám tự mình động thủ, giết không tha!
Có lệnh trước đây của công tử thì sao bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ? Chỉ có thể trợ mắt mà nhìn Liễu Miên Đường kéo lấy tóc Vân Nương, kéo đầu nàng ta đập lên trên tường.
Họa Bình và Trì Nghiên thấy vậy bèn lập tức đi kéo lấy Miên Đường. Đúng lúc này hai nha đầu Phương Hiết và Bích Thảo đuổi tới, hai nha đầu này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường!
Trước Thôi Hành Chu phân phó mẹ mìn tìm người đã nghĩ đến Miên Đường tuy có mỹ mạo nhưng chân tay vô lực, nếu như xảy ra tình huống ám vệ không kịp ra tay thì nha hoàn bên người cũng có thể hỗ trợ được. Cho nên những người được chọn đều thân thẻ cường tráng, tinh thông quyền cước hay tài nghệ riêng.
Bây giờ xem ra đúng là Vương gia nhìn xa trông rộng. Hai nha đầu thấy nương tử nhà mình đánh nhau, hạ nhân đối phương lại không đạo nghĩa mà cũng tiến vào cuộc chiến, lập tức tiến đến giúp đỡ, mỗi người xử lý một đứa, người thì giật tóc người thì kéo tai, có thể làm gì thì đều dốc sức đánh!
Mấy nha đầu nông thôn quê mùa này, đánh quá tàn nhẫn! Họa Bình và Trì Nghiên bất chấp tất cả ‘trung tâm hộ chủ, một lòng đánh đấm với hai con nhỏ kia.
Còn Miên Đường tuy tay chân vô lực nhưng công phu từng học vẫn còn, kỹ xảo mượn lực nàng dùng rất thành thạo, đánh nhau với Vân Nương yếu đuối mong manh thì dư sức, chỉ vài chiêu đã khiến nửa gương mặt của Vân Nương xanh tím sưng lên, đầu lắc lư mặc Miên Đường kéo tóc đánh.
Bởi vì có thương tích trong người nên mới túm đánh vài cái Miên Đường đã không còn sức. Bích thảo đẩy Hòa Bình xuống bên bên bên cạnh, sau đó tri kỷ chạy tới đỡ phu nhân.
“Phu nhân, ngài nghỉ đi, để ta đánh!” Nói xong Bích Thảo túm lấy cổ áo Vân Nương.
Lúc này Miên Đường mệt đến mức choáng váng, đúng lúc thân mình đang lung lay sắp ngã thì Thổi Hành Chu đã đỡ lấy nàng từ phía sau.
Nói thật thì Thôi Hành Chu chưa từng thấy nữ nhân đánh nhau như vậy bao giờ.
Tuy nữ quyến trong vương phủ của phụ vương hắn nhiều, nhưng đều dùng ám chiêu để lén đả thương người, loại chuyện đánh nhau bằng đao kiếm thật, đánh đến gà bay chó sủa như này khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
Vừa rồi hắn xem Miên Đường và hai nha hoàn nông thôn kia đánh nhau cũng không phải áp đảo, bèn mặt vô biểu tình, chắp tay sau lưng xem.
Nếu Miên Đường nhận định là Vân Nương giở trò quỷ, vậy thì tốt hơn so với việc tìm hiểu kế hoạch mà hắn đã bố trí.
Hiện tại đỡ được nương tử đang nổi giận đùng đùng, nhìn trán nàng toán là mồi hôi, hắn mới không nặng không nhẹ nói: “Đánh ở trên đường sao, xem ra cái giống gì?”
Còn những Long vệ kia thì không nhìn được. Thấy Miên Đường đã kết thúc thì chuẩn bị đi tới muốn kéo hai nha hoàn kia ra, Thôi Hành Chu đi trước một bước nói Vân Nương đang với đầu tóc toán loạn:
“Ngươi vô duyên vô cớ hủy thanh danh nương tử của ta, mời người đến quan phủ luận đúng sai phải trái!”
Tính toàn hôm nay của Vân Nương hoàn toàn không dùng được. Tuy rằng ban đầu phụ thân nàng ta trốn khỏi kinh thành. Nhưng ngoại trừ lúc mới đầu chịu chút *lang bạt kỳ hồ ra thì sinh hoạt sau này của nàng ta vẫn sống trong nhung lụa. Ở Ngưỡng Sơn có ai dám vô lễ với nàng ta? Ngay cả Tử Du cũng khách khí đối với nàng.
*Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó (hoặc giẫm lên cái bóng của cái bờm trên cổ), chỉ tình trạng lúng túng, vướng mắc, không có tiến triển. Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
Nhưng hôm nay trên phố xá, nàng giống như một con chó bị Miên Đường xách cổ lên đánh như chủ đánh chó, quá tổn hại đến lòng tự tôn của nàng ta!
Đợi đến khi Long vệ kéo được hai nha đầu kia ra, đỡ lấy nàng ta thì nàng ta hung tợn đẩy tay Long vệ ra, cũng lười phải nói nhảm với tên Thôi Cửu dởm này, chỉ để Họa Binh đầu bù tóc rối giống các nàng đờ mình không rên một tiếng đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài cửa hàng trà cũng tụ lại một đám thôn dân xem náo nhiệt. Nàng ta chạy ra ngoài từ phía bên phải Long vệ, tránh thoát khỏi cửa hàng trà bị vây chật như nêm cối.
Thôi Hành Chu cũng không vội vàng muốn đi truy đuổi bọn họ. Vừa rồi hẳn đấu công phu ở phòng trà đã lệnh cho ám vệ tìm thời cơ thu lưới, buổi tối hôm nay phải tóm được Vân
Nương để thẩm tra.
Như vậy nghĩ, hắn đỡ Liễu nương tử đang than nhẹ kêu đau.
Vừa rồi Miên Đường đánh nhau kịch liệt một hồi, khí lực không đủ, cổ tay lại tác động đến vết thương cũ.
Lúc ấy không phát hiện ra, bây giờ nghỉ ngơi mới cảm thấy đau, chỉ có thể dựa vào trong lòng Thôi Hành Chu, nhưng mắt thấy Vân Nương cướp đường chạy trốn thì vội vàng nói: “Tướng công chớ để cho nàng ta đi, đợi hỏi xong nàng ta có ý đồ gì đã!”
Mạc Như luôn nhanh nhạy, nắm được tâm tư của Vương gia, cũng không muốn Liễu Miên Đường thẩm vấn Vân Nương, nếu không sẽ lộ tẩy mất. Vì thế hắn ở bên khuyên nhủ: “Phu nhân, bên cạnh nàng ta có nhiều hạ nhân như vậy, đã biết trước là chúng ta đánh không lại được! Dù sao thì mấy người nàng ta sai khiến cũng đã bị bắt đến quan phủ, đại nhân nhất định có thể hỏi được rõ ràng. Những đồ sứ bị đạp phá ở cửa hàng như vậy thì không thể đón khách được, bây giờ tốt nhất chúng ta nên mau chóng trở về thu dọn mặt tiền cửa hàng!”
Câu này chạm thẳng đến đáy lòng Miên Đường. Vừa rồi mấy tên lưu manh đó đập vớ rất nhiều tinh phẩm trong tiệm, cũng không biết đã tổn thất bao nhiêu, cần phải về kiểm kê kĩ càng mới được, sau đó nhờ quan phủ bắt những tên du thủ du thực đó bồi thường mới được.
Vì thế nàng bất chấp cổ tay đau nhức, vội chạy về cửa hàng dọn dẹp hàng hóa.
Trong đám người vây xem có không ít người là hàng xóm ở phố bắc. Bọn họ đã sớm nghe nói Miên Đường đanh đá, hôm nay tận mắt nhìn thấy nàng đánh người đúng là danh bất hư truyền mà! Một đám đều không quên tỏ vẻ láng giềng hòa thuận tình nghĩa với nhau, giúp đỡ Miên Đường thu dọn cửa hàng, cũng tiện mồm mắng mấy tên vô lại *du thủ du thực.
*Nghĩa của từ Du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.
Trải qua việc này, Thôi Hành Chu cũng không dễ đi, hắn để Mạc Như ở lại giúp đỡ tiểu nhị thu dọn, mang theo Miên Đường và hai nha hoàn Phương Hiết phố bắc về trước.
Lúc này Miên Đường đánh người quá dùng sức nên có móng tay bị đứt hơn nửa, tạo ra một vết thương ở ngón tay, còn chảy ra một ít máu.
Lý ma ma vừa nãy không có lên đánh nhau, thấy Liễu nương tử yên lành ra cửa khi về lại tứ chi bủn rủn bị Vương gia nâng về, nhất thời lo lắng muốn biết lý do, sau khi nghe Phương Hiết kể lại mọi chuyện thì không khỏi thầm cảm thán một tiếng: “Tạo nghiệt!”
Thôi Hành Chu để Lý ma ma chuẩn bị nước ấm cho Miên Đường rửa ráy tay chân, bôi thuốc giảm đau cho nàng, thuốc giảm đau được hơ nóng trên lửa cho tan ra dần dẫn hóa thành chất lỏng lúc này mới lấy thuốc bôi lên cho nàng.
Có lẽ bởi vì lúc nãy dùng quá nhiều lực nên hai cổ tay Miên Đường hiện tại đều hơi sưng lên. Cổ tay căn bản trắng nõn như ngọc bây giờ đã hơi sưng lên.
Khiến Thôi Hành Chu nhìn thấy mà nhíu mày, lúc này mới thật tình trách cứ nàng: “Đánh nhau với người ta ở trên đường, nàng xem ra thể thống gì? Nàng không biết là tay của bản thân không được tốt, không thể dùng sức được à?”
Hiện giờ Miên Đường đã không còn tức giận, cũng cảm thấy chột dạ. Thật ra nàng cũng không rõ tại sao khi nhìn thấy nữ nhân kia thì trong lòng không nhịn được tức giận, hận không thể xé nát nàng ta...... Kết quả là nàng quên mất chuyện chân tay của bản thân vẫn chưa dùng được lực mạnh.
Lúc trước sau khi nàng bị bệnh nặng một hồi, đã từng hỏi Triệu thần y chân tay của nàng bị làm sao. Nhưng Triệu thần y chỉ nói hàm hồ, nói là do lúc trước nàng đi dạo phố bị xe ngựa đụng phải, để lại di chứng, khiến thân thể và đầu óc đều bị tổn hại.
Miên Đường bởi vì tay chân vô lực, khổ sở hồi lâu, nhưng mà có thể sống sót dưới bánh xe, đã là được trời xanh chúc phúc, nên cũng thể oán giận quá nhiều, cho nên nàng rất ít khi u sầu lo lắng vì chân tay của mình.
Hiện giờ nàng nghe ra ý tử đau lòng của phu quân, trong lòng chỉ còn lại ngọt ngào, nói:
“Lúc ấy ta giận quá mất khôn, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy? Ai ngờ được ngày đó ta chỉ thuận miệng nói ta mất trí nhớ, vậy mà nữ nhân kia lại để bụng như vậy chứ? Còn tìm người đến tính kế ta. Cũng không biết nàng ta tính toán làm cái gì?”
Thôi Hành Chu cảm thấy rất buồn bực đối với nữ tử khôn khéo này, vì sao chưa bao giờ nàng từng hoài nghi chính mình, vừa lúc hiện tại có thể mở miệng hỏi thử.
Vì thế hắn hỏi: “Hôm nay công tử kia cũng tự xưng Thôi Cửu, nói là trượng phu của nàng.....”
Không đợi hắn nói xong, mày liễu của Miên Đường liền thắt lại, tựa hồ còn ghê tởm một chút nói: “Phu quân đừng nói chuyện dơ bẩn này nữa. Công tử cái gì? Chính là một con heo! Nếu ta thật sự gả cho người như vậy, thà rằng nhảy xuống vực chết chứ cũng không muốn thành hôn!”
Sau đó dù Liễu Miên Đường có nghi ngờ nàng ta thì cũng e ngại thân phận nguyên lão Đông Cung cũ của cha nàng ta nên cũng sẽ cho chút thể diện, cùng lắm chỉ lạnh nhạt không phản ứng với nàng ta thôi, chưa từng ác độc chửi máng nàng ta.
Nhưng hiện tại Liễu Miên Đường mất trí nhớ, không có gì cố kỵ, phát hiện nàng ta nói sơ hở, lập tức cho một cái tát thật mạnh tiếp đón nàng ta!
Gã sai vặt Nghiên Trì và nha hoàn Họa Bình đứng bên cạnh cũng không kịp phòng ngừa, trong nhất thời không đón tai họa thay cho tiểu thư của mình được.
Sau khi Họa Bình nhanh chóng phản ứng lại, lập tức hô về phía Long vệ: “Các ngươi hóa đá rồi à? Còn không nhanh chóng bắt Liễu Miên Đường lại!”
Những thị về kia đều nhận ra Liễu Miên Đường, đều có ám ảnh khá sâu đối với Liễu cô nương, kể cả nàng đã xuống núi hơn một năm nhưng trong lòng mọi người, nàng vẫn là Liễu cô nương ở Ngưỡng Sơn nói một không hai, trong nhất thời không phản ứng kịp.
Những tên thị vệ đó đều là nhận ra Liễu Miên Đường, Liễu cô nương làm ảnh hưởng quá sâu đến tâm trí mọi người, tính ra nàng xuống núi đã hơn một năm, chính là trong lòng mọi người, nàng vẫn là Ngưỡng Sơn cao thượng nói một không hai -Liễu cô nương-, trong lúc nhất thời tự nhiên phản ứng không kịp.
Hơn nữa lần trước Tử Du công tử đã triệu tập Long vệ bọn họ, ân cần dặn dò tuyệt đối không thể làm khó xử Liễu cô nương, nếu có ai giám tự mình động thủ, giết không tha!
Có lệnh trước đây của công tử thì sao bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ? Chỉ có thể trợ mắt mà nhìn Liễu Miên Đường kéo lấy tóc Vân Nương, kéo đầu nàng ta đập lên trên tường.
Họa Bình và Trì Nghiên thấy vậy bèn lập tức đi kéo lấy Miên Đường. Đúng lúc này hai nha đầu Phương Hiết và Bích Thảo đuổi tới, hai nha đầu này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường!
Trước Thôi Hành Chu phân phó mẹ mìn tìm người đã nghĩ đến Miên Đường tuy có mỹ mạo nhưng chân tay vô lực, nếu như xảy ra tình huống ám vệ không kịp ra tay thì nha hoàn bên người cũng có thể hỗ trợ được. Cho nên những người được chọn đều thân thẻ cường tráng, tinh thông quyền cước hay tài nghệ riêng.
Bây giờ xem ra đúng là Vương gia nhìn xa trông rộng. Hai nha đầu thấy nương tử nhà mình đánh nhau, hạ nhân đối phương lại không đạo nghĩa mà cũng tiến vào cuộc chiến, lập tức tiến đến giúp đỡ, mỗi người xử lý một đứa, người thì giật tóc người thì kéo tai, có thể làm gì thì đều dốc sức đánh!
Mấy nha đầu nông thôn quê mùa này, đánh quá tàn nhẫn! Họa Bình và Trì Nghiên bất chấp tất cả ‘trung tâm hộ chủ, một lòng đánh đấm với hai con nhỏ kia.
Còn Miên Đường tuy tay chân vô lực nhưng công phu từng học vẫn còn, kỹ xảo mượn lực nàng dùng rất thành thạo, đánh nhau với Vân Nương yếu đuối mong manh thì dư sức, chỉ vài chiêu đã khiến nửa gương mặt của Vân Nương xanh tím sưng lên, đầu lắc lư mặc Miên Đường kéo tóc đánh.
Bởi vì có thương tích trong người nên mới túm đánh vài cái Miên Đường đã không còn sức. Bích thảo đẩy Hòa Bình xuống bên bên bên cạnh, sau đó tri kỷ chạy tới đỡ phu nhân.
“Phu nhân, ngài nghỉ đi, để ta đánh!” Nói xong Bích Thảo túm lấy cổ áo Vân Nương.
Lúc này Miên Đường mệt đến mức choáng váng, đúng lúc thân mình đang lung lay sắp ngã thì Thổi Hành Chu đã đỡ lấy nàng từ phía sau.
Nói thật thì Thôi Hành Chu chưa từng thấy nữ nhân đánh nhau như vậy bao giờ.
Tuy nữ quyến trong vương phủ của phụ vương hắn nhiều, nhưng đều dùng ám chiêu để lén đả thương người, loại chuyện đánh nhau bằng đao kiếm thật, đánh đến gà bay chó sủa như này khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
Vừa rồi hắn xem Miên Đường và hai nha hoàn nông thôn kia đánh nhau cũng không phải áp đảo, bèn mặt vô biểu tình, chắp tay sau lưng xem.
Nếu Miên Đường nhận định là Vân Nương giở trò quỷ, vậy thì tốt hơn so với việc tìm hiểu kế hoạch mà hắn đã bố trí.
Hiện tại đỡ được nương tử đang nổi giận đùng đùng, nhìn trán nàng toán là mồi hôi, hắn mới không nặng không nhẹ nói: “Đánh ở trên đường sao, xem ra cái giống gì?”
Còn những Long vệ kia thì không nhìn được. Thấy Miên Đường đã kết thúc thì chuẩn bị đi tới muốn kéo hai nha hoàn kia ra, Thôi Hành Chu đi trước một bước nói Vân Nương đang với đầu tóc toán loạn:
“Ngươi vô duyên vô cớ hủy thanh danh nương tử của ta, mời người đến quan phủ luận đúng sai phải trái!”
Tính toàn hôm nay của Vân Nương hoàn toàn không dùng được. Tuy rằng ban đầu phụ thân nàng ta trốn khỏi kinh thành. Nhưng ngoại trừ lúc mới đầu chịu chút *lang bạt kỳ hồ ra thì sinh hoạt sau này của nàng ta vẫn sống trong nhung lụa. Ở Ngưỡng Sơn có ai dám vô lễ với nàng ta? Ngay cả Tử Du cũng khách khí đối với nàng.
*Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó (hoặc giẫm lên cái bóng của cái bờm trên cổ), chỉ tình trạng lúng túng, vướng mắc, không có tiến triển. Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.
Nhưng hôm nay trên phố xá, nàng giống như một con chó bị Miên Đường xách cổ lên đánh như chủ đánh chó, quá tổn hại đến lòng tự tôn của nàng ta!
Đợi đến khi Long vệ kéo được hai nha đầu kia ra, đỡ lấy nàng ta thì nàng ta hung tợn đẩy tay Long vệ ra, cũng lười phải nói nhảm với tên Thôi Cửu dởm này, chỉ để Họa Binh đầu bù tóc rối giống các nàng đờ mình không rên một tiếng đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài cửa hàng trà cũng tụ lại một đám thôn dân xem náo nhiệt. Nàng ta chạy ra ngoài từ phía bên phải Long vệ, tránh thoát khỏi cửa hàng trà bị vây chật như nêm cối.
Thôi Hành Chu cũng không vội vàng muốn đi truy đuổi bọn họ. Vừa rồi hẳn đấu công phu ở phòng trà đã lệnh cho ám vệ tìm thời cơ thu lưới, buổi tối hôm nay phải tóm được Vân
Nương để thẩm tra.
Như vậy nghĩ, hắn đỡ Liễu nương tử đang than nhẹ kêu đau.
Vừa rồi Miên Đường đánh nhau kịch liệt một hồi, khí lực không đủ, cổ tay lại tác động đến vết thương cũ.
Lúc ấy không phát hiện ra, bây giờ nghỉ ngơi mới cảm thấy đau, chỉ có thể dựa vào trong lòng Thôi Hành Chu, nhưng mắt thấy Vân Nương cướp đường chạy trốn thì vội vàng nói: “Tướng công chớ để cho nàng ta đi, đợi hỏi xong nàng ta có ý đồ gì đã!”
Mạc Như luôn nhanh nhạy, nắm được tâm tư của Vương gia, cũng không muốn Liễu Miên Đường thẩm vấn Vân Nương, nếu không sẽ lộ tẩy mất. Vì thế hắn ở bên khuyên nhủ: “Phu nhân, bên cạnh nàng ta có nhiều hạ nhân như vậy, đã biết trước là chúng ta đánh không lại được! Dù sao thì mấy người nàng ta sai khiến cũng đã bị bắt đến quan phủ, đại nhân nhất định có thể hỏi được rõ ràng. Những đồ sứ bị đạp phá ở cửa hàng như vậy thì không thể đón khách được, bây giờ tốt nhất chúng ta nên mau chóng trở về thu dọn mặt tiền cửa hàng!”
Câu này chạm thẳng đến đáy lòng Miên Đường. Vừa rồi mấy tên lưu manh đó đập vớ rất nhiều tinh phẩm trong tiệm, cũng không biết đã tổn thất bao nhiêu, cần phải về kiểm kê kĩ càng mới được, sau đó nhờ quan phủ bắt những tên du thủ du thực đó bồi thường mới được.
Vì thế nàng bất chấp cổ tay đau nhức, vội chạy về cửa hàng dọn dẹp hàng hóa.
Trong đám người vây xem có không ít người là hàng xóm ở phố bắc. Bọn họ đã sớm nghe nói Miên Đường đanh đá, hôm nay tận mắt nhìn thấy nàng đánh người đúng là danh bất hư truyền mà! Một đám đều không quên tỏ vẻ láng giềng hòa thuận tình nghĩa với nhau, giúp đỡ Miên Đường thu dọn cửa hàng, cũng tiện mồm mắng mấy tên vô lại *du thủ du thực.
*Nghĩa của từ Du thủ du thực: chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.
Trải qua việc này, Thôi Hành Chu cũng không dễ đi, hắn để Mạc Như ở lại giúp đỡ tiểu nhị thu dọn, mang theo Miên Đường và hai nha hoàn Phương Hiết phố bắc về trước.
Lúc này Miên Đường đánh người quá dùng sức nên có móng tay bị đứt hơn nửa, tạo ra một vết thương ở ngón tay, còn chảy ra một ít máu.
Lý ma ma vừa nãy không có lên đánh nhau, thấy Liễu nương tử yên lành ra cửa khi về lại tứ chi bủn rủn bị Vương gia nâng về, nhất thời lo lắng muốn biết lý do, sau khi nghe Phương Hiết kể lại mọi chuyện thì không khỏi thầm cảm thán một tiếng: “Tạo nghiệt!”
Thôi Hành Chu để Lý ma ma chuẩn bị nước ấm cho Miên Đường rửa ráy tay chân, bôi thuốc giảm đau cho nàng, thuốc giảm đau được hơ nóng trên lửa cho tan ra dần dẫn hóa thành chất lỏng lúc này mới lấy thuốc bôi lên cho nàng.
Có lẽ bởi vì lúc nãy dùng quá nhiều lực nên hai cổ tay Miên Đường hiện tại đều hơi sưng lên. Cổ tay căn bản trắng nõn như ngọc bây giờ đã hơi sưng lên.
Khiến Thôi Hành Chu nhìn thấy mà nhíu mày, lúc này mới thật tình trách cứ nàng: “Đánh nhau với người ta ở trên đường, nàng xem ra thể thống gì? Nàng không biết là tay của bản thân không được tốt, không thể dùng sức được à?”
Hiện giờ Miên Đường đã không còn tức giận, cũng cảm thấy chột dạ. Thật ra nàng cũng không rõ tại sao khi nhìn thấy nữ nhân kia thì trong lòng không nhịn được tức giận, hận không thể xé nát nàng ta...... Kết quả là nàng quên mất chuyện chân tay của bản thân vẫn chưa dùng được lực mạnh.
Lúc trước sau khi nàng bị bệnh nặng một hồi, đã từng hỏi Triệu thần y chân tay của nàng bị làm sao. Nhưng Triệu thần y chỉ nói hàm hồ, nói là do lúc trước nàng đi dạo phố bị xe ngựa đụng phải, để lại di chứng, khiến thân thể và đầu óc đều bị tổn hại.
Miên Đường bởi vì tay chân vô lực, khổ sở hồi lâu, nhưng mà có thể sống sót dưới bánh xe, đã là được trời xanh chúc phúc, nên cũng thể oán giận quá nhiều, cho nên nàng rất ít khi u sầu lo lắng vì chân tay của mình.
Hiện giờ nàng nghe ra ý tử đau lòng của phu quân, trong lòng chỉ còn lại ngọt ngào, nói:
“Lúc ấy ta giận quá mất khôn, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy? Ai ngờ được ngày đó ta chỉ thuận miệng nói ta mất trí nhớ, vậy mà nữ nhân kia lại để bụng như vậy chứ? Còn tìm người đến tính kế ta. Cũng không biết nàng ta tính toán làm cái gì?”
Thôi Hành Chu cảm thấy rất buồn bực đối với nữ tử khôn khéo này, vì sao chưa bao giờ nàng từng hoài nghi chính mình, vừa lúc hiện tại có thể mở miệng hỏi thử.
Vì thế hắn hỏi: “Hôm nay công tử kia cũng tự xưng Thôi Cửu, nói là trượng phu của nàng.....”
Không đợi hắn nói xong, mày liễu của Miên Đường liền thắt lại, tựa hồ còn ghê tởm một chút nói: “Phu quân đừng nói chuyện dơ bẩn này nữa. Công tử cái gì? Chính là một con heo! Nếu ta thật sự gả cho người như vậy, thà rằng nhảy xuống vực chết chứ cũng không muốn thành hôn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.