Kiều Tàng

Chương 84:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Thôi Hành Chu bị phản ứng của nàng chọc cho buồn cười, vừa mát xa cổ tay cho nàng, vừa không chút để ý nói: “Vậy nàng sẽ gả cho người có bộ dáng như thế nào?”

Miên Đường nghiêng đầu nhìn tướng công, mặt mày hắn như đại đồ thâm thúy, mũi cao môi mỏng, khí chất phú quý tuần mỹ nhìn thế nào cũng không thể bắt bẻ được, khiến người càng nhìn càng yêu thích!

“Tất nhiên là người văn nhã đa tài giống như tướng công!”

Lời Miên Đường nói là lời thật lòng, cũng không biết vì sao, Thôi Hành Chu mạc danh âm trầm xuống.

Công tử văn nhã trong thiên hạ quá nhiều!

Lại nói đến Tử Du công tử cũng có bộ dáng không tầm thường, dáng vẻ cũng đường hoàng, hơn nữa còn là một tay chơi cờ giỏi, có thể nói là tài tử.

Trước kia Thôi Hành Chu chưa từng nghĩ nhiều về tình nghĩa giữa Miên Đường và người tự xưng là Tử Du Lục Văn kia sâu nặng bao nhiêu.

Nhưng hôm nay nghe lời nàng nói xong lại đột nhiên nghĩ đến nếu lúc trước nàng thật sự gả cho tên nam nhân mập mạp bất kham kia thì có khi nào sẽ yêu tên đầu lĩnh giặc cỏ văn nhã đã cướp nàng đi không?

Nghĩ đến đây, một mùi chua chưa từng có lan tràn tỏa ra -hóa ra Liễu nương tử lại là người háo sắc!

Nữ tử nông cạn chỉ nhìn mặt người không nhìn đạo đức cá nhân, chỉ chọn người mặt đẹp để yêu, đúng là không có kiến thức! Chẳng lẽ lúc trước nàng cũng đối với Lục Văn ngoan ngoãn săn sóc như hắn, có tình cảm rất sâu đậm với hắn?

Tay chân Miên Đường đều bôi thuốc nên nhất thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể thành thật nằm ở trên giường.

Có lẽ hôm nay nàng đã dùng quá nhiều sức lực, cả người đều cảm thấy đau. Bèn cọ cọ tay phu quân, để hắn cho ấn cho mình.

Ngày thường Thôi Hành Chu thường luyện võ nên ngón tay có một tầng kén mỏng, lúc mát xa vào huyệt đạo rất thoải mát

Vì vài lần trước phu quân đã từng ấn cho nàng nên Miên Đường hơi nghiện cảm giác này rồi.

Hoài Dương Vương căn bản đang hờn dỗi, coi nàng giống như con mèo nhỏ, cúi đầu nhìn nàng, ngừng một lát mới dùng ngón tay thon dài mát xa vào huyệt vị cho nàng, mở miệng hỏi thử: “Nàng có nhớ được có chuyện gì với nữ tử kia không, vì sao nàng ta lại ức hiếp nàng như vậy?”

Miên Đường cuộn người lên đùi Thôi Cửu, thoải mái đến dịp cả mắt, lầm bầm đáp: “Không nhớ rõ, ta hận nhất là người khác lừa ta, có vẻ nàng cũng giống như vậy, quên rồi cũng thế......

Ngón tay Thôi Hành Chu lại lần nữa ngừng lại, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói muốn đi quan phủ hỏi xem tình huống thế nào, nói xong liền đứng dậy chạy lấy người.

Đầu Miên Đường bị hắn đột ngột đứng dậy mà lảo đảo rơi xuống chăn mềm như bông. Nàng một tay sờ đầu, ngơ ngác không hiểu ra sao mấy ngày gần đây tính tình phu quân nắng mưa thất thường, có vẻ như là hờn dỗi với mình...... Chẳng lẽ ...... mỗi tháng nam tử cũng có mấy ngày không tiện? Bởi vì thân thể không khỏe nên mới tức giận lung tung?

Khi Hoài Dương Vương rời khỏi căn nhà ở phố bắc, gió đêm thoáng thổi qua, nhưng lại không thổi tan được buồn bực trong lòng hắn.

Tiểu nương tử này nói chuyện cũng rất kỳ quặc. Chẳng lẽ nàng đã biết chân tướng đằng sau, kể cả sắc mặt hắn có thay đổi cũng không để ý đến hắn?



Thôi Hành Chu cảm thấy nếu như thế thật thì hắn cũng thanh nhàn, hắn lười giữ nàng lại, lo chuyện sống chết của nàng!

Đúng lúc này có phu xe lái xe ngựa đến đón hắn. Hắn nhấc chân lên, đầu cũng không nhìn mặt đất dưới xe ngự liền lên xe.

Nhóm lưu manh kia đã bị ám binh tóm đến quân doanh thẩm vấn, cho nên Thôi Hành Chu bèn vể thẳng trở về đại doanh của chính mình

Mấy tên lưu manh này không phải là nhân vật tàn nhẫn như nhóm người bắt có Liễu Miên Đường lần trước, quật cho mấy roi da, bàn ủi còn chưa thiêu cho nóng đã rất nhanh thẩm tra ra.

Tuy bọn họ không biết được họ tên của Vân Nương nhưng lại nói ra tiểu tử cho bọn hắn bạc xong liền đi vào quán trà đó, đi theo sau là một nữ tử mang nón có mạng che mặt

Hỗn Tư lục soát được trên người tên mập mạp cũng còn nguyên hôn thư nên trình đến trước mắt Hoài Dương Vương.

Hoài Dương Vương cầm lấy hôn thư mở ra xem đây là một hôn thư cổ xưa cũ nát ố vàng, nhưng vẫn được bảo tồn khá tỉ tỉ, bên trên viết chữ, còn có hộ ấn của Đại Yến có thể thấy được rõ ràng.

Hôn thư này đúng là thật, nhưng cái kẻ tự xưng là thương hộ kinh thành Thôi Cửu lại là giả.

Hiện tại Thôi Hành Chu rất tò mò, vì sao Vân Nương lại bảo tồn hôn thư của Liễu Miên Đường lâu như vậy, có vẻ là có ý định làm chướng mắt Liễu Miên Đường.

Nhàn rỗi đến nhàm chán, Thôi Hành Chu lại sai người mang hồ sơ của Liễu Miên Đường đến điều tra chi tiết, bao gồm cả hồ sơ của bạn bè người thân nàng.

Trước đó tuy đã có người trình lên cho hắn, nhưng hắn chỉ xem lướt qua hồ sơ gia đình Liễu Miên Đường, không nhìn kỹ những thứ khác.

Vì lúc trước hắn không quá lo lắng, muốn lấy nàng làm môi câu, là quân cờ dùng xong vứt, đâu cần vương gia phải để tâm đến?

Hiện tại hắn cố ý chọn hồ sơ của thương nhân Liễu Miên Đường phải gả lúc trước: Thôi Cửu để xem. Trong hồ sơ này viết, lúc trước sau khi Miên Đường bị thổ phỉ cướp đi, Thôi gia ngại mất mặt, sợ bị người quen chê cười nên đã nhanh chóng tìm bà mối, sau đó tìm một nữ tử hộ thương nhân khác để thay thế cho Liễu Miên Đường lên kiệu hoa, vội vàng bái đường thành thân cùng với Thôi Cửu kia.

Bây giờ lão cửu Thôi gia đã một thê hai thiếp, khai chi tán diệp*, sớm đã quên Liễu Miên Đường bị cướp đi lúc trước.

*Khai chi tán diệp = Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Thôi Hành Chu lạnh lùng ném hồ sơ kia sang một bên, thực lòng cảm thấy Liễu Miên Đường không phải gả cho kẻ phụ lòng bạc tình kia cũng tốt. Nếu tên Thôi Cửu kia cũng giống với lưu manh giả dạng hôm nay, đều tai to mặt lớn, nhìn một cái cũng có thể nhìn thấy được đôi mắt húp cả mỡ.

Nghĩ như vậy, hắn lại tùy tay cầm hồ sơ về gia đình ông ngoại của Miên Đường xem.

Hồ sơ đã lâu không được mở ra, rơi xuống từng tầng bụi bẩn, chờ sau khi Thôi Hành Chu làm rơi hết xuống, cụp mắt nhìn mấy chữ, đột nhiên ánh mắt thẳng tắp nhìn khóa vào một cái tên, gao gắt nhìn chằm chằm vào nó.

Ông ngoại của Liễu Miên Đường đã từng làm đại ca thần uy tiêu cục*, có chút danh tiếng ở đại giang nam bắc, họ Lục, là danh võ!

*Hình như là chủ của 1 bang đào tạo vệ sĩ???

Chỉ một khắc như vậy, Thôi Hành Chu trong đầu nhanh chóng vận hành, nghĩ xem rốt cuộc thì Lục Văn và Lục Võ có quan hệ gì với nhau?



Hắn nhanh chóng lật xem xong hồ sơ Lục gia, dù đã cẩn thận tìm đọc nhưng không tìm được người nào tên là Lục Văn.

“Mạc Như!” Hắn đột nhiên giương giọng kêu lên.

Mạc Như chờ ở bên ngoài quân trướng, nghe thấy Vương gia kêu mình, liền nhanh chóng chạy vào.

“Đi, sai người đem gia phả của thần uy tiêu cục Lục gia tìm ra cho ta, mặt khác sao một phần hồ sơ của người đương nhiệm Lục gia năm nay và thân hữu của hắn mang lên đây!”

Mạc Như không dám nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Thôi Hành Chu, tuân lệnh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thôi Hành Chu nhìn chữ trong hồ sơ, trong lòng mơ hồ hiện lên một ý tưởng có khi nào Liễu Miên Đường thật giống như lời của tên giả Thôi Cửu kia nói, lúc trước là cùng quen biết người rồi bỏ trốn lên Ngưỡng Sơn?

Tên Lục Văn kia, có quan hệ gì với nhà ngoại của nàng? Chẳng lẽ là kịch bản tình duyên huynh muội kéo dài có duyên không không có phận?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Thôi Hành Chu có vô số suy nghĩ quay cuồng, nghĩ đến khả năng Miên Đường và Biểu ca Lục Văn của nàng là thanh mai trúc mã, trong lòng nhất thời không nhịn được khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ.

Chờ sau khi bắt được Vân Nương để thẩm tra, kiểu gì cũng biết rõ được về Lục Văn kia. Hắn muốn hỏi thử xem, lúc trước Liễu Miên Đường và Lục văn ân ái bao nhiêu!

Tối nay, hắn đã phái ám vệ đi, đem khách điếm Vân Nương đang ở tạm vây chặt như nêm cối, chỉ đợi đem xuống sẽ bất ngờ đánh vào, bắt lấy đám người này.

Rốt cuộc hắn vẫn có thể khống chế cảm xúc của bản thân, sau khi phát hiện bản thân thất thố, hắn chỉ chỉnh lại quần áo nằm lại lên giường, yên lặng chờ tin ám vệ giăng lưới thành công.

Chờ sau khi bình tĩnh hơn, Thôi Hành Chu lại cảm thấy bản thân quá quan tâm đến Liễu nương tử đến nhàm chán.

Nghĩ đến người tên là Lục Văn kia, tên quá bình thường, khắp thiên hạ có thể túm được cả bó lớn người có tên như vậy. Chắc là dùng tên giả rồi, hẳn là thuận miệng đặt cái tên này thôi.

Xem khí chất của Tử Du, hẳn cũng phải là người trong giang hồ, giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra là người được giáo dưỡng rất tốt. Điểm này so với Liễu nương tử cố làm ra vẻ có lễ tiết thì khác nhau rất lớn.

Hơn nữa quan trọng nhất là tên Tử Du kia căn bản không bảo vệ tốt Liễu Miên Đường, để cho tân hoan của hẳn bắt nạt, xỉ nhục Liễu Miên Đường như vậy, thế thì dù tình cảm có tốt đẹp thế nào cũ chẳng còn lại bao nhiêu.

Cứ như vậy, trong đầu Hoài Dương Vương vẫn luôn cân nhắc đi cân nhắc lại chuyện nhàm chán đấy, mãi cho đến khi đã vào đêm, ám vệ dẫn đầu vẻ mặt ngưng trọng đến thông báo: “Vương gia, Vân Nương đã trốn thoát, mạt tướng vô năng, thỉnh ngài trách phạt!”

Thôi Hành Chu híp híp mắt, hỏi: “Nàng ta chạy thoát kiểu gì?”

“Ban đầu mạt tướng cùng với cấp dưới đã trói Vân Nương và nhét nàng ta vào trong bao tải vác lên xe ngựa, nhưng đến lúc ra khỏi khách điếm lại gặp được thủ hạ của Tuy Vương - tướng quân Công Tôn Diệp. Hắn dẫn người đến vây quanh chúng ta, nói là vị Tôn tiểu thư kia chính là nghĩa nữ của Tuy Vương. Nếu không thả người sẽ lập tức phóng mũi tên ....”

Chờ cho ám vệ vẻ mặt hổ thẹn nói xong, Thôi Hành Chu trầm mạc. Hắn không nghĩ tới Thanh Châu lại móc nối trộn lẫn được với Tuy Vương Lưu Bái ở Huệ Châu.

Thuộc cấp kia cho rằng Thôi Hành Chu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng Thôi Hành Chu chỉ đứng dậy đi qua đi lại, sau đó sai người lấy hồ sơ sao chép quan lại Thanh Châu mấy hôm trước mang lên để xem xét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook