Kiều Tàng

Chương 85:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Chợt hắn thình lình nhìn thấy chữ bên trên “Thạch nghĩa Khoan đã từng bảo vệ Tuy Vương sau năm trước, sau đó chuyển việc bảo vệ sang nhậm tổng binh Thanh Châu.”

Thôi Hành Chu vốn tưởng lần này chỉ tóm được Vân Nương đến để thẩm tra, không nghĩ tới thế mà còn câu ra được con cá lớn Vương Tuy này!

Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu phất phất tay, không trách cứ cấp dưới.

Dù sao thì Tuy Vương Lưu Bái cũng là đệ đệ ruột thịt mà tiên hoàng yêu thương nhất, căn bản đã rất ngang tàng, khi tiên đế còn sống cũng bao dung hắn ba phần!

Đáng tiếc sau khi tiên đế qua đời, đảng đứng lên cầm quyền lại là đảng của Hi Phi, Tuy vương ngày xưa vinh quang như vậy cũng chỉ có thể trở lên ảm đạm.

Triều đình chèn ép Vương gia khác họ cũng không ít, cũng không thiếu chèn ép các thoàng tôn Đại Yến.

Hắn thân là Hoài Dương Vương còn bị triều đình chém đứt cánh chim, thu gọn cơ cấu, mà ngày Tuy Vương bị tóm cái đuôi cắt mất cũng không còn xa.

Hiện tại xem ra, Thạch Nghĩa Khoan nghị hòa với phản tặc Ngưỡng Sơn, trừ bỏ là phụ họa triều đình, làm thực lực của mình lớn mạnh lên, thì Tuy Vương ở sau lưng cũng có tác dụng cũng không nhỏ đâu!

Lại nói tới Vân Nương, ban ngày bị Miên Đường tát tai, sưng nửa bên mặt, vốn dĩ đã rất bực bội, ai ngờ đến tối thế mà lại bị người trùm đầu bắt cóc, nhóm long vệ bị trúng khói mê, nàng ta mơ mơ màng màng suýt chút nữa đã bị nhét vào bao tải ném lên xe ngựa.

Đến khi nàng ta được giải cứu mới biết, mà Huệ Châu Tuy vương ra tay cứu giúp.

Mà lúc này, nàng ta đã ở trong Tuy Vương phủ.

Lưu Bái thân là ấu đệ của tiên đế, lại là nhi tử lúc tuổi già của thái hậu năm đó, nên rất được nuông chiều. Tầm nhìn và ăn uống đều dựa trên sự hào hoa và phố trương năm đó ở kinh thành, cho nên trước giờ Tuy vương phủ đều lấy danh xa hoa lãng phí *danh chấn bát phương.

*chắc là tiếng tăm vang xa chăng?

Sau khi Vân Nương tỉnh lại, rửa mặt xong liền đi gặp Tuy vương dưới sự dẫn dắt của mấy thị nữ dáng người yểu điệu.

Lúc trước tuy rằng nàng ta đã từng đi theo phụ thân bái kiến Tuy vương, nhưng chỉ có một vài lần ít ỏi. Phụ thân và Tuy vương xưng huynh gọi đệ, thuận nước đẩy thuyền, để nàng ta nhận vương gia làm nghĩa phụ. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, vị vương gia kia chỉ mới lớn hơn nàng ta có mười hai tuổi mà thôi.

Tuy rằng tuổi hắn ta không lớn, bối phận lại là hoàng gia gia của Lưu Dục, kỳ thật Vân Nương càng muốn gọi hắn ta là gia gia.

Nhưng hiện tại Vân Nương đương nhiên muốn thuận theo bối phận giữa phụ thân và Tuy vương, đối mặt với Tuy vương đang độ tuổi chính trực, gọi một tiếng ‘nghĩa phụ cũng rất thuận miệng.

Tuy Vương đang thưởng thức tiếng tỳ bà do ca cơ vừa mới chiêu vào phủ gảy. Khuôn mặt ngăm đen tương tự tiên đế lộ ra vẻ si mê.



Khi Vân Nương cúi đầu quỳ lạy, hắn ta làm như không thấy, vẫn nhịp nhàng gõ vào tay vịn làm bằng ngọc như ý.

“Hôm nay nếu không phải nghĩa phụ ra tay tương trợ, Vân Nương sẽ phải chịu khổ bắt cóc. Đại ân này, nữ nhi suốt đời khó quên!”

Khi Vân Nương dập đầu ầm ầm một lần nữa, Tuy vương mới dời ánh mắt về phía nàng ta, vẻ mặt ôn hoà nói: “Nếu là phụ tử, hà tất nói cảm tạ?”

Vân Nương được Tuy Vương ban ngồi, lúc này mới lại hỏi: “Chỉ là không biết kẻ bắt cóc ta là ai, sao dám kiêu ngạo như vậy ở địa giới Linh Tuyền?”

Tuy Vương phất tay cho nhóm ca nữ lui xuống, chỉ chừa lại một thị thiếp mỹ thiếp bưng trà rót nước, sau đó chậm rãi nói: “Địa giới này, ngoài từ Hoài Dương vương, còn có ai kiêu ngạo như vậy? Nếu không phải phụ thân người hôm nay tới cầu ta, nói muốn hộ tống người tới biệt trang của ta ở một thời gian, khi thị vệ ta tới tìm ngươi, phát hiện ngoài khách điếm có bóng người, lúc này mới thông tri Tôn tướng quân Thanh Châu cứu ngươi... Nhưng bốn vương thật sự tò mò, làm thế nào mà ngươi lại chọc phải Hoài Dương vương?”

Vân Nương cũng không biết, giáo chúng núi Ngưỡng vẫn luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Hoài Dương vương, nếu nàng ta xuống núi để lộ tiếng gió, bị Hoài Dương vương biết được, phải người tới bắt cũng là có khả năng.

Chỉ là phụ thân muốn nàng ta rời khỏi núi Ngưỡng, thật sự khiến Vân Nương không vui, trong lòng lập tức có phần lo lắng.

Tuy Vương cùng nghĩa nữ này hàn huyện một lúc, sau đó cũng không còn gì để nói, thấy Vân Nương vẫn như muốn thuyết phục hắn ta cho nàng ta trở về, lập tức nói: “Tôn tướng quân không muốn người xen vào việc hôn sự của Tử Du công tử, hắn cưới nữ nhi của Thạch tổng binh, mới có thể nhận được trợ giúp, tới kinh thành nhận sách phong vạn tuế... Mưu đồ nhiều năm, có thể thành hay không, tất cả đều tại lúc này. Ngươi chớ tạo thêm phiền. Nếu không muốn đi, cũng dễ thôi, chỗ Tôn tướng quân... Có rất nhiều bao tải!

Vân Nương run lên, ngẩng đầu nhìn về ánh mắt uy hiếp không hề che dấu chút nào của nghĩa phụ đối với nàng ta, vội vàng cúi đầu nói: “Ý của phụ thân và nghĩa phụ, nữ nhi sao dám vi phạm? Chỉ là trước mắt Linh Tuyền trấn còn có một chuyện chưa làm xong, nếu không trừ sạch sẽ, nữ nhi sợ sẽ tăng thêm hậu hoạn...”

Tuy Vương lúc trước liền nghe thủ hạ hội báo, nói nửa bên mặt Vân Nương bị sưng lên, hiện giờ tận mắt nhìn thấy xanh tím trên mặt nàng ta, quả thực là bị thương không nhẹ, nhất thời dậy lên lòng hiếu kỳ, liền hỏi một câu.

Vân Nương gãi đúng chỗ ngứa, liền thấp giọng nói: “Nghĩa phụ không phải vẫn luôn tò mò Lục Văn sao? ‘Hắn’ khi ở núi Ngưỡng, vẫn luôn trăm phương ngàn kế cản trở nghĩa phụ và công tử liên hợp thảo phạt gian nịnh kinh thành. Hiện giờ... “Hắn” đang ở Linh Tuyền trấn.”

Tuy Vương mới vừa uống một ngụm trà do mỹ thiếp dâng lên, hai mắt nhắm lại, nghe được lời này, đột nhiên mở mặt, nói: “Lục Văn? ‘Hắn’ không phải bị người bổn vương đánh gãy gân tay gân chân, chìm vào trong sông rồi sao?”

Vân Nương thấy bộ dáng Tuy vương, trong lòng vui vẻ.

Lúc trước phụ thân cũng không tán thành diệt trừ thủ lĩnh giáo chúng núi Ngưỡng, Lục Văn. Rốt cuộc, núi Ngưỡng từ không thành có, đều dựa vào Lục Văn làm nên, phụ thân cảm thấy nếu Lục Văn còn sống, có thể trọng dụng.

Nhưng trong mắt Vân Nương, Lục Văn lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cần phải diệt trừ mới sảng khoái. Vì thế nàng ta giấu phụ thân, lén lút mật báo cho Tuy vương, cuối cùng mượn tay hắn ta, diệt trừ ‘Lục Văn”.

Nhưng ai ngờ được, ‘Lục Văn âm hồn không tan, tái xuất hiện ở Linh Tuyền trấn. Gỡ chuông cần người buộc chuông, nếu Tử Du biết được, sẽ không để người nào động tới “hắn, như vậy vẫn nên để Tuy vương ra mặt mới ổn thỏa.

Đương nhiên, chuyện này vẫn phải giấu đám người đang chờ ở núi Ngưỡng, lén lút hành sự mới được.



Tuy Vương vẫn luôn chưa từng chính mắt gặp qua Lục Văn, chỉ biết ‘hắn là cô nương nữ giả nam trang, cùng nghĩa nữ của mình tranh đoạt tình cảm của tôn nhi Lưu Dục.

Chỉ là ngoại trừ hắn là thủ lĩnh quan trọng của núi Ngưỡng, không ai biết chi tiết về Lục Văn. Dù sao cũng là hành vi phạm tội diệt cửu tộc, có lẽ là sợ liên lụy người nhà. Phần lớn thời điểm, ‘hắn thậm chí còn không xuất hiện trước mặt người khác, chỉ giả là làm thị thiếp bị Lục Văn bắt lên núi, mê hoặc đôi mắt của chúng bộ núi Ngưỡng.

Vốn tưởng rằng nhân lúc nàng và Lưu Dục khắc khẩu, đánh lén nàng, là có thể nhổ cỏ tận gốc. Ai ngờ Lục Văn kia mạng lớn đến vậy, thế mà lại lần nữa về lại Linh Tuyền trấn... Có chút thú vị...

Vì thế Vân Nương biết gì liền nói hết, nói “hắn’ thân chịu trọng thương, hiện giờ mất trí nhớ, quên hết chuyện trước kia, bị một thương nhân bá chiếm thành nội tử.

Tuy Vương đương nhiên biết tiểu tâm tư của các phụ nhân, cũng chỉ là muốn mượn tay hắn ta diệt trừ tình địch thôi,

Nhưng mà Lục Văn trước kia cùng tiểu tử Thôi Hành Chu đấu đến khí thế hừng hực, thực sự để hắn ta trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tránh được tai mắt của đảng gian phi trong triều.

Từ điểm đó, hắn ta còn phải cảm tạ vị Lục Văn này mới đúng.

Nếu hiện giờ hắn’ đã thành phế nhân, ký ức hoàn toàn biến mất, nhưng lại gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn,. Nếu rảnh rỗi, có thể nhân lúc nàng còn sống, có thể bớt thời giờ ra đi nhìn xem ‘Lục Văn’ này sao có thể mê hoặc Lưu Dục đến thần hồn điên đảo.

Đương nhiên, người này cuối cùng vẫn phải chết, rốt cuộc thì... Không phải nàng chắn đường hắn sao?

Ba châu lúc này gió nổi mây phun, mọi người đều có tính toán của riêng mình. Miên Đường cũng không ngoại lệ, ở thương hội đánh bàn tình vang bùm bùm.

Gần đây thương nhân thương hội Linh Tuyền đều ủ rũ. Nguyên nhân đơn giản chỉ vì Liêm gia biến sắc huỷ đơn.

Cũng không biết tại sao Hạ tam tiểu thư có thể kết giao được với Liêm tiểu thư. Tình nghĩa tốt đẹp, cuối cùng cạnh mặt, Hạ Trân chẳng những không bị nâng vào vương phủ, còn làm lớn đến mức Liêm gia bỏ gần tìm xa, đặt làm đồ sứ định chế Cần Đức cách xa năm trăm dăm,

Đầu tháng, thương hội nhất thời cực kỳ náo nhiệt, các vị lão gia vây Hạ nhị gia và Hạ tam tiểu thư chật như nêm cối. Hỏi thẳng Liêm gia huỷ đơn, vậy bọn họ nên làm gì bây giờ?

Trong lúc nhất thời, chư vị đồng liêu (đồng nghiệp) không nhìn thấy canh thịt trước mặt nữa, làm ầm ĩ đến mức mất không chế.

Miên Đường biết rõ ràng nguyên do trong nội bộ. Nhìn Hạ nhị gia nén giận, thường xuyên trừng mắt nhìn Hạ Trân, có chút không đành lòng thay tam cô nương. Vì thế mở miệng giải vây cho nàng ta: “Được rồi, được rồi, đều nói ít vài câu đi. Nguyên liệu đồ sứ chứ đâu phải gạo và mì, để lâu thì xuất hiện sâu. Chư vị cứ chuẩn bị đi, cũng tiết kiệm thời gian ngày sau cầu gia gia nãi nãi mua không phải sao?”

Trước đó, mấy vị lão gia đã thương lượng muốn lấy được tiền bồi thường từ trong miệng Hạ gia, nghe Thôi phu nhân nói như vậy, lập tức dừng lại, âm dương quái khí nói: “Chúng ta không giống ngươi, nhận đều là những đơn vụn vặt của Liêm gia, đương nhiên không bị tổn thất, rồi còn có thời gian rảnh rỗi ở đây làm người tốt!”

Liễu Miên Đường bị mấy vị lão gia nói, cũng không giận, mỉm cười nói: “Ta đây cũng chỉ có lòng tốt, không hy vọng chư vị bị thương đến hoà khí. Được, được, được, để ta nói chính sự, các ngươi lại tìm Hạ lão gia đòi bồi thường cũng không muộn.”

Nói xong, nàng lập tức nói: “Hạ tam tiểu thư, trước đó vài ngày ngươi có nói với ta, Hoài Dương vương phủ và Thôi gia không có đơn nào. Thái phi dùng đồ sử Hạ gia, nghĩ đến đại hôn của nhi tử, vẫn là mời quản sự tới chọn mua. Đến lúc đó, đơn hàng nào có nước phù sa, vẫn phải giữ lại một chút cho Ngọc Thiêu sử chúng ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook