Kiều Tàng

Chương 86:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Hạ Trân không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu dụng ý của Liễu nương tử trong những câu không hề quan trọng này, lập tức vội vàng nói tiếp: “Ai nha, việc này vẫn chưa định, phu nhân sao có thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy...”

Hai người này tuy rằng không phải tỷ muội khác họ kết nghĩa, những phối hợp với nhau vô cùng tự nhiên, ăn ý, lừa gạt những lão gia đó khiến họ chần chờ, bỗng nhiên tỉnh ngộ thấy bản thân có chút thiển cận. Thì ra trong tay Hạ gia còn có đơn hàng của vương phủ. Vì thế cả đám đều dịu mặt lại, rút những lời sau đó về.

Mà Hạ Trân lấy cớ muốn tới cửa hàng đồ sứ của Liễu Miên Đường xem tỷ lệ thuốc nhuộm nàng mới đặt, liền lôi kéo Liễu Miên Đường ra khỏi thương hội trước.

Đến khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, Hạ Trân không khỏi cảm kích nói: “Nếu không nhờ ngươi, hiện tại ta vẫn chưa thể nào thoát thân được, trở về lại bị cha trách mắng. Chỉ là, ngươi nói đơn hàng từ vương phủ kia cũng không thấy bóng dáng, nếu mà thấy thái phi không hề tới thăm Hạ gia, các lão gia khác chẳng phải lại tới nháo cha ta?”

Về điểm này, Liễu Miên Đường không lo lắng chút nào, cười: “Dùng cần câu buộc củ cải trêu đùa con lừa, chỉ cần lừa được con lừa đi tới phía trước là được, còn quản nó có ăn được hay không sao? Đạo lý này, không cần ta nói cho tam tiểu thư nghe chứ?”

Hạ Trân tuy rằng làm người giỏi giang, nhưng nàng ta vẫn luôn đi theo chiêu số hoàng thương, tự mang cao ngạo rút rè. Xét về ‘gian thương”, hiển nhiên không bằng Liễu Miên Đường không thầy dạy cũng thuần thục.

Hạ Trân tự hỏi Hạ gia nếu không tay nghề người trước lưu lại, có cơ sở sẵn, Hạ gia khẳng định sẽ không thuận lợi như vậy.

Chỉ luận về bản lĩnh an cư lạc nghiệp, nàng ta và phụ thân đều xa xa không bằng vị Liễu nương tử tha hương tới này.

Nghĩ như vậy, Hạ Trân kéo tay Liễu Miên Đường, nói: “Gần đây ta chây lười giao hữu, cho nên muốn mời người dùng trà. Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay ta mời ngươi tới Tô Bảo Trai ăn điểm tâm, đi!”

Liễu Miên Đường cũng nhàn rỗi không có việc gì, tự nhiên cười, liền đi theo Hạ tam cô nương đi ăn điểm tâm.

Điểm tâm Tô Bảo Trai nổi danh rất ngon, cho nên tới đó dùng trà đều phải đặt trước. May là Hạ gia bởi vì yêu cầu làm kinh doanh, nên đặt nhã gian ở đó nhiều năm, cũng không cần đặt trước.

Chỉ là hôm nay khi các nàng từ trên xe ngựa đi xuống, lại thấy trước cửa Tô Bảo Trai có ba bốn trước xe ngựa hoa mỹ.

Tiểu nhị đi qua tiếp đón, vừa thấy là Hạ tam tiểu thư, vẻ mặt có lỗi nói: “Tam tiểu thư, thật không phải, nhưng nhã gian lầu hai hôm nay đã được khánh quý đặt hết rồi, nhưng bọn họ uống trà xong sẽ đi ngay... Nếu không, ngài ngồi bàn lầu một chờ rồi lại lên sau?”

Hạ Trân nghe xong rất không vừa lòng: “Hạ gia chúng ta đã đưa rất nhiều bạc tới, hàng năm bao Lưu Tiên Cư trên lầu, sao lúc ta không tới lại cho người ngoài bao?”

Tiểu nhị vẻ mặt đắng nói: “Này không phải là có khách quý à! Sao lại là xu nịnh? Chúng ta làm buôn bán nhỏ, thật sự không đắc tội với ai được, cẩn thận sống qua ngày, bọn họ nhiều người, nhã gian thật sự không đủ dùng, mong rằng tam tiểu thư hiểu cho.”

Mấy vị khách này cũng không biết có lai lịch gì, một đám người mặc hoa sam, ra tay hào phòng, chỉ thưởng bạc thôi đã mười mấy lượng, bọn họ đương nhiên không thể ngăn cản không cho vào nhã gian.

Vốn còn tưởng rằng lúc này Hạ gia sẽ không có ai tới, tạm thời dùng nhã gian một lúc cũng không sao, không ngờ nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới, lúc này thế mà vẫn có người Hạ gia tới!

Hạ Trân nhìn xe ngựa dừng ở ngoài cửa, nhìn không giống nhà tầm thường, nói không chừng là quý nhân trong phủ nào đó. Nhà các nàng luôn giao tiếp với quan gia, đương nhiên biết thận trọng từ lời nói đến việc làm là rất quan trọng, vì thế không nhiều lời nữa.

Liễu Miên Đường ở một bên cũng nói: “Thôi, chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác ăn đi.”



Ngay lúc hai nàng chuẩn bị xoay người rời đi, trên thang cuốn lên lầu hai có tiếng người nói chuyện ồn ào, mấy nam tử đi xuống lầu đang trò chuyện vui vẻ.

Mà người đi tuốt đằng trước được chúng tinh phủng nguyệt, hắn vai rộng eo thon, mặt ngăm đen, nhìn qua rất là vạm vỡ. Chỉ là hắn trang điểm thật sự có chút khác biệt, mái tóc dài rối tung, khoan bào bằng vải lanh mịn của các tăng lữ xuất gia, áo choàng kia vừa nhìn là biết chất liệu đặc biệt, vải mỏng có thêu chỉ bạc như ẩn như hiện. Phật châu bằng gỗ thơm được xâu bằng tơ vàng quấn quanh bàn tay to, mặt dây Phật châu là một con ve sầu dát ngọc, nhìn qua như một vị cư sĩ tu hành có tóc.

Chỉ là vị này có một đôi mắt như báo, hoàn toàn không thấy được sự đạm bạc, nhìn xa trông rộng mà một cư sĩ nên có. Ánh mắt sáng ngời kia, dường như nhìn chằm chằm vào da thịt người ta.

Trong lúc vô tình Miên Đường ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với vị tráng hán mặc tăng bào này, bị ánh mắt như hổ lang của hắn nhìn chằm chằm, cảm giác có chút khó chịu, lập tức nghiêng người cúi đầu, lui về sau một bước, định tránh đường cho những vị khách nam này rời đi trước.

Nhưng trong lúc vô tỉnh nam nhân kia vô ý liếc mắt một cái, chờ đến khi nhìn thấy Miên Đường, đôi mắt kia không tự chủ được bị nữ tử tuyệt sắc này thu hút, bước chân hơi dừng lại, cười nói với những người ở phía sau: “Đều nói đồ sứ Linh Tuyền trấn thật sự rất đẹp, ta thấy là người đẹp mới đúng. Nữ tử trắng nõn như tuyết, thật sự giống như điêu khắc vậy.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, mấy nam nhân cẩm hoa ngọc phục phía sau cũng nhìn về phía Liễu Miên Đường. Vừa nhìn liền thấy, thật đúng là như thế! Nhan sắc bức này, ở kinh thành cũng là cực kỳ xuất sắc.

Những nam tử này không coi ai ra gì, ngôn ngữ ngả ngớn, thật sự là cực kỳ vô lễ.

Bích Thảo phía sau Liễu Miên Đường nghe xong thì tức giận, đang muốn tiến lên mắng mỏ, lại bị Lý ma ma ở đằng sau kéo cánh tay, dùng sức giữ nàng lại, không cho nàng kêu loạn.

Người khác có lẽ không nhận ra nam tử này, nhưng Lý ma ma lại đã từng nhìn thấy!

Tuy vương Lưu Bái năm đó ở kinh thành phong cảnh vô lượng, khi Lý ma ma đi theo thái phi vào kinh thành, ở trên phố gặp được Lưu Bái thời niên thiếu phóng ngựa đi ngang qua phố xá, cũng nhớ kỹ vị hoàng tử có vẻ bề ngoài tục tằng này.

Hiện giờ hắn ta mặc trang phục cư sĩ, nghe nói là khi tiên đế qua đời đã hứa nguyện, nguyện mang tóc tu hành, vì hoàng huynh đã mất mà chép kinh thư ba năm.

Lúc ấy Tuy vương thành tâm thành ý vì tiên đế mà bị thương đều được cả triều trên dưới tán thường. Hiện giờ xem ra, vị này vẫn là bộ dáng ngang tàng trong kinh thành năm đó.

Sau khi Lý ma ma nhận ra Tuy vương, âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Miên Đường, sợ nàng giống như mấy ngày trước đó, đi lên lý luận với người ta, chọc phải vị hoàng tử hỗn trướng của Đại Yến.

Nhưng Liễu Miên Đường bị một chúng nam tử bình phẩm từ đến đến chân ngay trước mắt, mà mí mắt vẫn chưa từng nâng, chỉ nhanh chóng xoay người, kéo Hạ Trân đi từ cửa sau ra.

Tuy Hạ Trân cũng cảm thấy mấy nam tử vừa rồi có chút càn rỡ, nhưng cũng chỉ tức giận nói: “Tới từ đâu vậy chứ, thế mà dám vô lễ ngày trước mặt người khác như vậy, phán xét nhân phẩm người ta.”

Mà Liễu Miên Đường thì bởi vì chọc phải kẻ bò tường lúc trước mà gây hoạ cho phu quân, trong lòng áy náy, nên làm việc cũng điệu thấp hơn trước rất nhiều.

Mấy người kia vừa nhìn đã biết xuất thân không tầm thường, nàng có thể trốn được thì trốn, không rước lấy thị phi cho phu quân mới là đúng đắn, lần này chỉ hơi hơi mỉm cười, chỉ hẹn thời gian khác với Hạ Trân đi uống trà.

Liễu Miên Đường vốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là tình cờ, sẽ không gặp lại nữa, người không liên quan, tránh đi là được.



Sau khi nàng quay lại cửa hàng, nàng tháo mười châu thoa trên đầu xuống. Dù sau cũng là cửa hàng nhà mình, không cần tạo hình tượng châu quang bảo khí như ở thương hội nữa.

Nàng chỉ đơn giản tết lỏng tóc, lại dùng một cây trâm ngọc búi lên đỉnh đầu, mặc tóc mai rũ xuống hai bên má, thay áo choàng rộng có viền bằng lông thỏ, rồi ngồi vào ghế nhỏ bên quầy bắt đầu kiểm tra hàng hoá, thẩm tra đối chiếu các khoản.

Ăn mặc thế này, thế mà có cảm giác như thiếu nữ rực rỡ, xuân xanh, đặc biệt là lông thỏ mềm mại xoã tung khiến khuôn mặt nàng càng thêm non mịn hơn.

Ai thường xuyên đi lại trên con phố này, bất luận nam nữ già trẻ, khi đi ngang qua phường Ngọc Thiêu sứ, đều nhìn không được nhìn vào trong tiệm, muốn nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân Linh Tuyền trấn này.

Đúng lúc này, lục lạc treo ở cửa tiệm đón khách vang lên.

Miên Đường mỉm cười ngẩng đầu đón khách, bất giác sửng sốt, đơn giản là người vừa mới tiến vào này, thế mà chính là người khoác tăng y vừa mới gặp không lâu trước đó.

Nam nhân kia vừa vào cũng không xem đồ sứ, lập tức đi tới quầy.

Đến khi thấy rõ Miên Đường đang ngồi bên quầy, nam nhân kia dường như cũng kinh ngạc, sửng sốt. Đôi mắt báo nheo lại, chần chờ nói: “Ngươi là lão bản nương?”

Người đến đều là khách, Miên Đường không thể đuổi khách đi, chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó gọi tiểu nhị: “Quý Sinh, tới tiếp khách!”

Nhưng sau khi nam nhân này sửng sốt xong, khoé miệng lại cười ta, bước tới trước quầy, chậm rãi nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: “Không cần ai khác, người nếu là lão bản nương, đương nhiên giới thiệu sẽ càng tốt hơn.”

Miên Đường nhìn ban ngày ban mặt, cũng không sợ người này sẽ làm gì ở cửa hàng nhà mình, liền thản nhiên hỏi: “Không biết khách quan muốn mua gì?”

Người vừa tới đúng là Tuy vương Lưu Bái!

Nói thật ra, lúc trước khi ở Tô Bảo Trai nhìn thấy giai nhân, hắn ta chỉ cảm thấy nơi nhỏ bé thế này thế nhưng cũng có giai nhân tuyệt sắc mà thôi, cũng không đặt trong lòng.

Nhưng khi hắn ta đi vào phường Ngọc Thiêu sứ này như Vân Nương đã nói, lại nhìn thấy nữ tử thoạt nhìn kiều kiều nhược nhược này, mới đột nhiên kinh ngạc phát hiện, nữ nhân này thế mà là cường đạo khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật - Lục Văn!

Nếu không phải hắn ta chắc chắn Vân Nương không dám lừa hắn, thật là nghĩ cũng nghĩ không ra, nữ tử trẻ tuổi nhìn như mảnh mai này lại có thể hô mưa gọi gió ở núi Ngưỡng...

Nghĩ vậy, hắn ta híp mắt, lại không có trả lời câu hỏi của Miên Đường, mà là đưa tay đi túm Miên Đường.

Miên Đường không đoán được hắn ta lại dám lớn mất đến thế, hơn nữa ra tay cực nhanh, lập tức đã bị hắn ta nắm tay.

Mà khi Lưu Bái nắm được cổ tay nàng, lập tức cảm giác được cổ tay này đã phế đi, quả nhiên đã bị chặt đứt gân tay... Đây hẳn là do cao thủ trước kia hắn ta phái đi tạo thành.

Theo như những người đó bẩm báo, nữ nhân này dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ, khiến cho ý đồ bắt sống của bọn họ thất bại. Sau khi bị phá gân tay gân chân, thế mà thừa dịp bọn họ chưa kịp chuẩn bị, nàng tự mình nhảy xuống nước sông cuồn cuộn, bị trôi xa khỏi bờ, nàng thân chịu trọng thương, có lẽ sẽ không sống được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook