Chương 87:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Hiện giờ xem ra, trời xanh có lẽ là rủ lòng thương mỹ nhân hiếm có này, nàng vậy mà sống sót được... Nhưng ngay sau đó, tay Lưu Bái đột nhiên bị người nắm, khiến hắn ta đau đớn khó nhịn, chỉ có thể buông tay đang nắm Miên Đường ra.
Trong lòng tức giận, hắn ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hán tử mặt mộc đang siết chặt tay hắn ta.
“Lớn mật!” Thị vệ Lưu Bái không ngờ bất thình lình có một nam nhân tiến vào, ra tay cực nhanh, vì thế toàn bộ lao lên muốn chế phục nam nhân kia.
Nhưng mà nam nhân kia sau khi thấy Lưu Bái buông tay, cũng buông tay ngay lập tức, người phía sau hắn cũng muốn lao lên. Miên Đường thấy tư thế không đứng lắm, cửa hàng đồ sứ lại sẽ gặp tai ương, lập tức trợn mắt quát: “Vị khách quan này, ban ngày ban mặt, tại sao vào cửa hàng lại muốn động tay động chân? Nếu muốn ăn cơm tù, Thanh Cách Nhai chính là nha môn, ta gọi người tới mời ngươi ăn là được!”
Lưu Bái lần này cải trang vi hành tới, hắn ta cũng không muốn kinh động Thôi Hành Chu.
Hiện tại Thôi Hành Chu một lòng một dạ đánh phản tặc núi Ngưỡng, lại đối mặt với lệnh giảm binh trong triều. Có hắn chống đỡ ở phía trước, Lưu Bái rất tự tại!
Nghĩ vậy, hắn ta chỉ cười cười với Liễu Miên Đường, ý vị thâm trường nói: “Chờ ngày nào đó cách xa nha môn, không có người quấy rầy, ta sẽ tự mời người tán gẫu...”
Theo lời Vân Nương nói, Liễu Miên Đường này lúc trước bí mật mang theo một số tiền lớn xuống núi. Nếu có thể lấy được số tiền này ra, thật sự nhuận bút lớn.
Nàng nếu mất trí nhớ trở thành thương phụ, vậy dễ đắn đo rồi. Còn về hán tử siết tay hắn ta kia, có lẽ chính là thương nhân lừa nàng mất trí nhớ về làm thê tử.
Lưu Bái chỉ là đi ngang qua Linh Tuyền trấn, nhất thời dậy lòng hiếu kỳ, mới đến nhìn xem Lục Văn trong truyền thuyết như thế nào. Hắn ta kỳ thật có chuyện khác quan trọng hơn, cũng không muốn trì hoãn thời gian nơi đây, cho nên nhìn thoáng qua Miên Đường, xoay người liền rời khỏi cửa hàng.
Mà Liễu Miên Đường thì cảm kích nhìn về phía hán tử kia, phát hiện đây chính là tráng sĩ mấy ngày trước giúp nàng đưa đám lưu manh kia vào nha môn, phía sau hắn chính là huynh đệ hắn.
“Nương tử về sau nên ít ngồi ở quầy hơn, nếu không phải đúng lúc ta đi ngang qua, ngươi không phải lại gặp phiền toái rồi?”
Lần này, tráng sĩ kia nói dài hơn trước. Sau khi nói xong, hắn cũng không đợi Liễu nương tử lấy bao lì xì chứa bạc, ôm quyền cáo từ, xoay người liền rời đi.
Liễu Miên Đường ở phía sau gọi hắn quay lại cầm bạc, hắn cũng không quay đầu lại.
Miên Đường bất đắc dĩ, đứng ở cửa tiệm, cảm thấy khí hậu Linh Tuyền Trấn thật tốt, ai ai cũng tâm địa nhiệt huyết như vậy...
Lại nói đến vị tráng sĩ kia, sau khi mang theo bộ hạ rẽ vào ngõ, liền cúi người về phía chiếc xe ngựa dừng trong đó, nhỏ giọng nói: “Vương gia, Tuy vương đã đi rồi... Có cần tiểu nhân tiếp tục theo dõi hay không?”
Ánh mắt Thôi Hành Chu lãnh đạm nói: “Không cần, hắn muốn đi tìm ai, ta đã biết.”
Thôi Hành Chu thực may mắn, nếu không phải hắn bắt giữ Vân Nương, câu được con cá lớn Tuy Vương ra, có lẽ hẳn sẽ còn phải đi đường vòng một thời gian nữa.
Từ khi phát hiện Thanh Châu có rất nhiều quan viên có liên hệ thiên ti vạn lũ* với Tuy Vương, hắn phát người điều tra từ chỗ này, trong lúc vô ý tìm được manh mối, thế nhưng điều tra ra được hậu nhân (con cháu) của một vị ngự y đã về quê nhiều năm.
* thiên ti vạn lũ = muôn hình vạn trạng
Vị ngự y này y thuật cao siêu, bởi vì xuất thân giang hồ, nên tinh thông một số điều mà ngự y trung quy trung củ khác. Nghe nói năm đó ở kinh thành đây chính là thái y được Tuy Vương trọng dụng.
Nhưng mà nhiều năm trước, vị thái y này sau khi đến phủ Tuy Vương chẩn bệnh, liền bị bệnh cấp tính, chết trong Tuy Vương phủ.
Khi thi thể hắn được nâng về nhà, thân nhân đặt quan tài thì phát hiện một vết mực trên bàn chân hắn... Lúc ấy chữ viết vẫn còn rõ ràng, trưởng tử am hiểu y thuật của phụ thân, vừa nhìn đã biết phương thuốc giải rượu độc.
Trưởng tử nghiệm thi cho thái y lập tức hiểu rõ, vì sao thái y vẫn luôn khoẻ mạnh lại chết một cách đột ngột như vậy. Tuyệt đối là cứu một số người không thể nói ra, nên bị Tuy Vương diệt khẩu.
Có thể thấy phụ thân chết khi đang ngủ, giày vớ vẫn chưa đi, giãy dựa với một người khác, trong lúc vô ý dẫm phải đơn thuốc rơi xuống đất mới có thể lưu lại dấu vết.
Tên hung thủ đó lúc mặc quần áo cho phụ thân hẳn là không chú ý tới dưới chân hắn có chữ nên chỉ đưa hắn lên cáng, đắp vải bố trắng liền trả về nhà.
Nghĩ cẩn thận những điểm này, trưởng tử sợ đến mức lấy cớ đưa phụ thân lá rụng về cội, đưa về nhập phần mộ tổ tiên, cả nhà thu thập hành lý, hai nhi tử còn lại cũng từ chức thái y, tất cả đều cuốn gói về quê.
Hiện giờ kia đại nhi tử tuổi tác đã cao, năm đó lão Hoài Dương Vương có ân với hắn, cho nên Thôi Hành Chu tự mình lên đường, một đường phong trần mệt mỏi đi hỏi, hắn mới nói ra ẩn tình.
Còn về việc người lão thái y kia cứu là ai, Thôi Hành Chu lúc ấy đã hiểu ngay ra.
Phương thuốc giải độc kia không phải ai cũng uống được, dựa vào ngày chết của thái y, vậy người bị giết chính là thái tử, hậu nhân lần lượt bị xử tử,
Hơn nữa trước đó không lâu, ân sự mà hắn đến thăm đã từng nói qua, hai đích tử của thái tử có lẽ chưa chết. Nếu hai hài tử nhỏ tuổi trúng độc có thể sống sót, nhất định là có trợ lực của Tuy Vương.
Lại tính tuổi, tuổi của trưởng tử... Tương đương với Tử Du công tử kia. Khi nghĩ vậy, bế tắc của Thôi Hành Chu đột nhiên được giải thông, nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Tử Du, liền cảm thấy người kia rất quen mắt
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, Tử Du bộ dạng thanh tuấn, là cực kỳ giống với thái tử phi hắn nhìn thấy ở trên yến hội!
Nghĩ vậy, cho dù nghe nói năm đó thái tử sau khi chết đi, một số tiền lớn biến mất không thấy bóng dáng trong phủ, hẳn là bị ấu tử đã biến mất mang đi.
Lại liên tưởng đến ngày ấy trên núi Ngưỡng có người lên án Liễu nương tử cuốn số tiền kếch xù đó... Thôi Hành Chu lập tức liền đả thông rất nhiều khớp xương bị tắc nghẽn trước đó.
Tên thủ lĩnh núi Ngưỡng đánh với hắn rất lâu thế mà là hoàng tôn Lưu Dục đã biến mất năm đó!
Khi Thôi Hành Chu tâm sự nặng nề, lại vào ngôi nhà nhỏ ở bắc nhai, Miên Đường đang cùng Lý ma ma chỉ huy mấy tiểu nha đầu trong sân lấy chăn đệm ra ngoài.
Qua mấy ngày nữa sẽ vào lạnh, chăn cần độn thêm bông mới mới có thể ấm áp.
Cho nên, Miên Đường từ cửa hàng trở về mua hai túi bông, chuẩn bị độn bông thêm vào chăn cho chủ tớ trong nhà.
Vì vậy sau khi quét tước sạch sẽ sân nhà, lại trải mấy tấm giấy mỡ lên xuống, Lý ma ma làm tiểu nha hoàn trải chăn ra.
Thấy tướng công đã trở lại, Miên Đường kêu Lý ma mà và hai tiểu nha hoàn tiếp tục làm việc, nàng đi tới nghênh đón phu quân.
Thôi Hành Chu hỏi ngày hôm nay nàng thế nào, nàng cũng nói thẳng hôm nay ở cửa hàng gặp phải một tên giở thủ đoạn lừa bịt.
“Vị nghĩa sĩ kia nói không sai, hiện tại trấn Linh Tuyền luôn có người xứ khác đến, ngư long hỗn tạp, cửa hàng cứ mời một chưởng quầy có khả năng quản lý là được, nàng đừng cứ xuất đầu lộ diện như vậy nữa.”
Tuy rằng hôm nay bộ hạ cùng Miên Đường nói, đều là Thôi Hành Chu phân phó, nhưng mà trước mặt Miên Đường, hắn vẫn trịnh trọng nói lại một lần nữa.
Rốt cuộc mỗi ngày hắn đều sẽ đi ngang qua cửa hàng ngăn cản tai hoạ cho Miên Đường, ở yên tại Bắc Nhai cũng giúp giảm đi những vụ xảy ra ngoài ý muốn.
Miên Đường cũng cảm thấy phu quân nói có lý, thực tin phục gật gật đầu.
“Hắn hôm nay sờ chỗ nào của nàng?” Thôi Cửu vừa uống trà, vừa ôn hoà hỏi.
Miên Đường thành thật mà giơ lên tay trái. Sau đó nàng liền nhìn đến, phu quân chậm rãi buông chén trà, dắt tay nàng đi vào sau bình phong, đến trước chậu nước, dùng khăn ướt lau cổ tay cho nàng.
Liễu Miên Đường cảm thấy nước trong chậu có chút lên men, liền phụt cười nói: “Ta nếu không cẩn thận bị người khác chạm vào toàn thân, tướng công cần phải ấn ta vào thùng nước ngâm mấy ngày sao?”
Sau khi nói xong, Liễu Miên Đường liền hối hận, nàng chính là luôn không nhớ được lúc trước phu nhân dạy bảo nàng phải thận trọng từ lời ăn đến việc làm. Cái gì mà chạm vào toàn thân? Danh tiết nữ như sao có thể tuỳ tiện mang ra đùa giỡn với phu quân như vậy?
Bất quá Thôi Hành Chu cũng không có khiển trách nàng nói lỡ lời, mà là cúi đầu, môi mỏng khẽ nhếch lên nói: “Không quan trọng...... Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có biện pháp ‘rửa’ sạch sẽ cho nàng.
Không biết vì sao, Miên Đường cứ cảm thấy hắn cười đến không chân thật, trong ánh mắt còn chất chứa khí lạnh không nói lên lời. Nàng không thích hắn dùng ánh mắt này nhìn nàng, liền duỗi tay vẩy nước lên khuôn mặt tuấn tú của phu quân.
Hàn ý trong đáy mắt Thôi Hành Chu dịu đi, bắt lấy bàn tay mềm mại nghịch ngợm của nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực, muốn cọ nước trên chớp mũi vào mặt nàng, khiến gò má Miên Đường ửng đỏ, cười khanh khách không ngừng.
Lý ma ma bưng hai chung canh táo đỏ ngọt hầm tiến vào, liền thấy Vương gia và Liễu nương tử đang vui đùa ầm ĩ.
Tay lão ma ma run lên, suýt chút nữa làm đổ nước canh lên mũi giày.
Thôi Hành Chu thấy Lý ma ma tiến vào, ý cười nhạt đi, lôi kéo Miên Đường ngồi xuống bàn uống nước canh.
Chỉ là khi Lý ma ma bưng khay muốn đi ra ngoài, hắn nhàn nhạt phân phó một câu: “Về sau khi ta trở về, không có phân phó thì không được tiến vào...”
Trong lòng Lý ma ma, bắt trạch này không phải nội viện vương phủ.
Quy củ, bà đều hiểu!
Nhưng mà chỉ có tiền vào nội viện vương phủ, nam chủ và thê thiếp thân mật, những nô tỳ như các nàng mới cố tình lảng tránh, không tới quấy rầy.
Mà ngôi nhà ở Bắc Nhai này, cũng chỉ là một nhà tù ngụy trang mà thôi, không ngờ cũng tuân theo quy củ phòng ngủ trong nội viện vương phủ...
Sau khi Lý ma ma lui ra ngoài, mặt già đã không phân biệt được là màu sắc gì. Vương gia đây là có ý gì? Chẳng lẽ lợi dụng xong Liễu nương tử, còn thật sự muốn thu nàng sao?
Trong lòng tức giận, hắn ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hán tử mặt mộc đang siết chặt tay hắn ta.
“Lớn mật!” Thị vệ Lưu Bái không ngờ bất thình lình có một nam nhân tiến vào, ra tay cực nhanh, vì thế toàn bộ lao lên muốn chế phục nam nhân kia.
Nhưng mà nam nhân kia sau khi thấy Lưu Bái buông tay, cũng buông tay ngay lập tức, người phía sau hắn cũng muốn lao lên. Miên Đường thấy tư thế không đứng lắm, cửa hàng đồ sứ lại sẽ gặp tai ương, lập tức trợn mắt quát: “Vị khách quan này, ban ngày ban mặt, tại sao vào cửa hàng lại muốn động tay động chân? Nếu muốn ăn cơm tù, Thanh Cách Nhai chính là nha môn, ta gọi người tới mời ngươi ăn là được!”
Lưu Bái lần này cải trang vi hành tới, hắn ta cũng không muốn kinh động Thôi Hành Chu.
Hiện tại Thôi Hành Chu một lòng một dạ đánh phản tặc núi Ngưỡng, lại đối mặt với lệnh giảm binh trong triều. Có hắn chống đỡ ở phía trước, Lưu Bái rất tự tại!
Nghĩ vậy, hắn ta chỉ cười cười với Liễu Miên Đường, ý vị thâm trường nói: “Chờ ngày nào đó cách xa nha môn, không có người quấy rầy, ta sẽ tự mời người tán gẫu...”
Theo lời Vân Nương nói, Liễu Miên Đường này lúc trước bí mật mang theo một số tiền lớn xuống núi. Nếu có thể lấy được số tiền này ra, thật sự nhuận bút lớn.
Nàng nếu mất trí nhớ trở thành thương phụ, vậy dễ đắn đo rồi. Còn về hán tử siết tay hắn ta kia, có lẽ chính là thương nhân lừa nàng mất trí nhớ về làm thê tử.
Lưu Bái chỉ là đi ngang qua Linh Tuyền trấn, nhất thời dậy lòng hiếu kỳ, mới đến nhìn xem Lục Văn trong truyền thuyết như thế nào. Hắn ta kỳ thật có chuyện khác quan trọng hơn, cũng không muốn trì hoãn thời gian nơi đây, cho nên nhìn thoáng qua Miên Đường, xoay người liền rời khỏi cửa hàng.
Mà Liễu Miên Đường thì cảm kích nhìn về phía hán tử kia, phát hiện đây chính là tráng sĩ mấy ngày trước giúp nàng đưa đám lưu manh kia vào nha môn, phía sau hắn chính là huynh đệ hắn.
“Nương tử về sau nên ít ngồi ở quầy hơn, nếu không phải đúng lúc ta đi ngang qua, ngươi không phải lại gặp phiền toái rồi?”
Lần này, tráng sĩ kia nói dài hơn trước. Sau khi nói xong, hắn cũng không đợi Liễu nương tử lấy bao lì xì chứa bạc, ôm quyền cáo từ, xoay người liền rời đi.
Liễu Miên Đường ở phía sau gọi hắn quay lại cầm bạc, hắn cũng không quay đầu lại.
Miên Đường bất đắc dĩ, đứng ở cửa tiệm, cảm thấy khí hậu Linh Tuyền Trấn thật tốt, ai ai cũng tâm địa nhiệt huyết như vậy...
Lại nói đến vị tráng sĩ kia, sau khi mang theo bộ hạ rẽ vào ngõ, liền cúi người về phía chiếc xe ngựa dừng trong đó, nhỏ giọng nói: “Vương gia, Tuy vương đã đi rồi... Có cần tiểu nhân tiếp tục theo dõi hay không?”
Ánh mắt Thôi Hành Chu lãnh đạm nói: “Không cần, hắn muốn đi tìm ai, ta đã biết.”
Thôi Hành Chu thực may mắn, nếu không phải hắn bắt giữ Vân Nương, câu được con cá lớn Tuy Vương ra, có lẽ hẳn sẽ còn phải đi đường vòng một thời gian nữa.
Từ khi phát hiện Thanh Châu có rất nhiều quan viên có liên hệ thiên ti vạn lũ* với Tuy Vương, hắn phát người điều tra từ chỗ này, trong lúc vô ý tìm được manh mối, thế nhưng điều tra ra được hậu nhân (con cháu) của một vị ngự y đã về quê nhiều năm.
* thiên ti vạn lũ = muôn hình vạn trạng
Vị ngự y này y thuật cao siêu, bởi vì xuất thân giang hồ, nên tinh thông một số điều mà ngự y trung quy trung củ khác. Nghe nói năm đó ở kinh thành đây chính là thái y được Tuy Vương trọng dụng.
Nhưng mà nhiều năm trước, vị thái y này sau khi đến phủ Tuy Vương chẩn bệnh, liền bị bệnh cấp tính, chết trong Tuy Vương phủ.
Khi thi thể hắn được nâng về nhà, thân nhân đặt quan tài thì phát hiện một vết mực trên bàn chân hắn... Lúc ấy chữ viết vẫn còn rõ ràng, trưởng tử am hiểu y thuật của phụ thân, vừa nhìn đã biết phương thuốc giải rượu độc.
Trưởng tử nghiệm thi cho thái y lập tức hiểu rõ, vì sao thái y vẫn luôn khoẻ mạnh lại chết một cách đột ngột như vậy. Tuyệt đối là cứu một số người không thể nói ra, nên bị Tuy Vương diệt khẩu.
Có thể thấy phụ thân chết khi đang ngủ, giày vớ vẫn chưa đi, giãy dựa với một người khác, trong lúc vô ý dẫm phải đơn thuốc rơi xuống đất mới có thể lưu lại dấu vết.
Tên hung thủ đó lúc mặc quần áo cho phụ thân hẳn là không chú ý tới dưới chân hắn có chữ nên chỉ đưa hắn lên cáng, đắp vải bố trắng liền trả về nhà.
Nghĩ cẩn thận những điểm này, trưởng tử sợ đến mức lấy cớ đưa phụ thân lá rụng về cội, đưa về nhập phần mộ tổ tiên, cả nhà thu thập hành lý, hai nhi tử còn lại cũng từ chức thái y, tất cả đều cuốn gói về quê.
Hiện giờ kia đại nhi tử tuổi tác đã cao, năm đó lão Hoài Dương Vương có ân với hắn, cho nên Thôi Hành Chu tự mình lên đường, một đường phong trần mệt mỏi đi hỏi, hắn mới nói ra ẩn tình.
Còn về việc người lão thái y kia cứu là ai, Thôi Hành Chu lúc ấy đã hiểu ngay ra.
Phương thuốc giải độc kia không phải ai cũng uống được, dựa vào ngày chết của thái y, vậy người bị giết chính là thái tử, hậu nhân lần lượt bị xử tử,
Hơn nữa trước đó không lâu, ân sự mà hắn đến thăm đã từng nói qua, hai đích tử của thái tử có lẽ chưa chết. Nếu hai hài tử nhỏ tuổi trúng độc có thể sống sót, nhất định là có trợ lực của Tuy Vương.
Lại tính tuổi, tuổi của trưởng tử... Tương đương với Tử Du công tử kia. Khi nghĩ vậy, bế tắc của Thôi Hành Chu đột nhiên được giải thông, nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Tử Du, liền cảm thấy người kia rất quen mắt
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, Tử Du bộ dạng thanh tuấn, là cực kỳ giống với thái tử phi hắn nhìn thấy ở trên yến hội!
Nghĩ vậy, cho dù nghe nói năm đó thái tử sau khi chết đi, một số tiền lớn biến mất không thấy bóng dáng trong phủ, hẳn là bị ấu tử đã biến mất mang đi.
Lại liên tưởng đến ngày ấy trên núi Ngưỡng có người lên án Liễu nương tử cuốn số tiền kếch xù đó... Thôi Hành Chu lập tức liền đả thông rất nhiều khớp xương bị tắc nghẽn trước đó.
Tên thủ lĩnh núi Ngưỡng đánh với hắn rất lâu thế mà là hoàng tôn Lưu Dục đã biến mất năm đó!
Khi Thôi Hành Chu tâm sự nặng nề, lại vào ngôi nhà nhỏ ở bắc nhai, Miên Đường đang cùng Lý ma ma chỉ huy mấy tiểu nha đầu trong sân lấy chăn đệm ra ngoài.
Qua mấy ngày nữa sẽ vào lạnh, chăn cần độn thêm bông mới mới có thể ấm áp.
Cho nên, Miên Đường từ cửa hàng trở về mua hai túi bông, chuẩn bị độn bông thêm vào chăn cho chủ tớ trong nhà.
Vì vậy sau khi quét tước sạch sẽ sân nhà, lại trải mấy tấm giấy mỡ lên xuống, Lý ma ma làm tiểu nha hoàn trải chăn ra.
Thấy tướng công đã trở lại, Miên Đường kêu Lý ma mà và hai tiểu nha hoàn tiếp tục làm việc, nàng đi tới nghênh đón phu quân.
Thôi Hành Chu hỏi ngày hôm nay nàng thế nào, nàng cũng nói thẳng hôm nay ở cửa hàng gặp phải một tên giở thủ đoạn lừa bịt.
“Vị nghĩa sĩ kia nói không sai, hiện tại trấn Linh Tuyền luôn có người xứ khác đến, ngư long hỗn tạp, cửa hàng cứ mời một chưởng quầy có khả năng quản lý là được, nàng đừng cứ xuất đầu lộ diện như vậy nữa.”
Tuy rằng hôm nay bộ hạ cùng Miên Đường nói, đều là Thôi Hành Chu phân phó, nhưng mà trước mặt Miên Đường, hắn vẫn trịnh trọng nói lại một lần nữa.
Rốt cuộc mỗi ngày hắn đều sẽ đi ngang qua cửa hàng ngăn cản tai hoạ cho Miên Đường, ở yên tại Bắc Nhai cũng giúp giảm đi những vụ xảy ra ngoài ý muốn.
Miên Đường cũng cảm thấy phu quân nói có lý, thực tin phục gật gật đầu.
“Hắn hôm nay sờ chỗ nào của nàng?” Thôi Cửu vừa uống trà, vừa ôn hoà hỏi.
Miên Đường thành thật mà giơ lên tay trái. Sau đó nàng liền nhìn đến, phu quân chậm rãi buông chén trà, dắt tay nàng đi vào sau bình phong, đến trước chậu nước, dùng khăn ướt lau cổ tay cho nàng.
Liễu Miên Đường cảm thấy nước trong chậu có chút lên men, liền phụt cười nói: “Ta nếu không cẩn thận bị người khác chạm vào toàn thân, tướng công cần phải ấn ta vào thùng nước ngâm mấy ngày sao?”
Sau khi nói xong, Liễu Miên Đường liền hối hận, nàng chính là luôn không nhớ được lúc trước phu nhân dạy bảo nàng phải thận trọng từ lời ăn đến việc làm. Cái gì mà chạm vào toàn thân? Danh tiết nữ như sao có thể tuỳ tiện mang ra đùa giỡn với phu quân như vậy?
Bất quá Thôi Hành Chu cũng không có khiển trách nàng nói lỡ lời, mà là cúi đầu, môi mỏng khẽ nhếch lên nói: “Không quan trọng...... Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có biện pháp ‘rửa’ sạch sẽ cho nàng.
Không biết vì sao, Miên Đường cứ cảm thấy hắn cười đến không chân thật, trong ánh mắt còn chất chứa khí lạnh không nói lên lời. Nàng không thích hắn dùng ánh mắt này nhìn nàng, liền duỗi tay vẩy nước lên khuôn mặt tuấn tú của phu quân.
Hàn ý trong đáy mắt Thôi Hành Chu dịu đi, bắt lấy bàn tay mềm mại nghịch ngợm của nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực, muốn cọ nước trên chớp mũi vào mặt nàng, khiến gò má Miên Đường ửng đỏ, cười khanh khách không ngừng.
Lý ma ma bưng hai chung canh táo đỏ ngọt hầm tiến vào, liền thấy Vương gia và Liễu nương tử đang vui đùa ầm ĩ.
Tay lão ma ma run lên, suýt chút nữa làm đổ nước canh lên mũi giày.
Thôi Hành Chu thấy Lý ma ma tiến vào, ý cười nhạt đi, lôi kéo Miên Đường ngồi xuống bàn uống nước canh.
Chỉ là khi Lý ma ma bưng khay muốn đi ra ngoài, hắn nhàn nhạt phân phó một câu: “Về sau khi ta trở về, không có phân phó thì không được tiến vào...”
Trong lòng Lý ma ma, bắt trạch này không phải nội viện vương phủ.
Quy củ, bà đều hiểu!
Nhưng mà chỉ có tiền vào nội viện vương phủ, nam chủ và thê thiếp thân mật, những nô tỳ như các nàng mới cố tình lảng tránh, không tới quấy rầy.
Mà ngôi nhà ở Bắc Nhai này, cũng chỉ là một nhà tù ngụy trang mà thôi, không ngờ cũng tuân theo quy củ phòng ngủ trong nội viện vương phủ...
Sau khi Lý ma ma lui ra ngoài, mặt già đã không phân biệt được là màu sắc gì. Vương gia đây là có ý gì? Chẳng lẽ lợi dụng xong Liễu nương tử, còn thật sự muốn thu nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.